Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 40: Chân tướng là gì?
“A? A! Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi thất thần, đến rồi sao? Bao nhiêu tiền ạ?”
Thanh toán tiền xuống xe, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đến nhà vệ sinh lần trước đi qua dùng nước vỗ vỗ mặt. Nguyễn Lân thật sự rất, rất... Cô suy nghĩ nửa ngày vẫn là nghĩ không ra từ ngữ thích hợp hình dung, tóm lại thật sự rất là cái kia...( suy nghĩ của chụy cũng rất là 3 trấm…>.<) Hại cô nửa đêm trong tình trạng kiệt sức phải dậy đổi ga giường...
Nhưng có lẽ bởi vì ngày hôm qua thỏa mãn anh ta, vì thế hôm nay lúc cô nói muốn xin phép đi gặp bạn, anh ta chỉ hỏi bạn nam hay nữ liền gật đầu đồng ý. Quý Tiết với Tần Chi Tu ăn xong bữa sáng cũng ra cửa, ban ngày chắc hẳn sẽ không trở về, Thân Đồ Mặc cũng chưa bao giờ đột nhiên trở về vào ban ngày, còn Mục Duy...
Mục Duy hai ngày nay cũng không trở lại, đây cũng là nguyên nhân cô vội vã xin phép nghỉ để tìm gặp Tôn Hiểu Trang, cô thật sự không hy vọng Tôn Hiểu Trang vì không biết gì mà đi yêu Mục Duy, đánh mất trái tim.
Vào thư viện, Hà Nhạc Nhạc liền phát hiện Tôn Hiểu Trang cũng đã đến, Tôn Hiểu Trang đề nghị đến quán cà phê bên cạnh ngồi xuống chậm rãi tán gẫu, Hà Nhạc Nhạc cười khổ một tiếng, gật gật đầu. Bây giờ toàn thân cô cũng chỉ đủ tiền để gọi xe về, bởi vì đang vội, cô cũng không thể chậm chạp ngồi xe điện ngầm rồi lại đi bộ về nhà trọ, vì thế, cầu trời phù hộ quán cà phê có đồ uống giá 2 đồng trở xuống...
“Nhạc Nhạc tỷ, bộ sách kia thế nào?” Tôn Hiểu Trang tươi cười ngọt ngào, làm cho người rất dễ dàng sinh ra thiện cảm với cô.
Hà Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười, “Ừ, đúng là, có chút...”
“Sắc, đúng không?” vẻ mặt Tôn Hiểu Trang có chút tinh quái nhỏ giọng tiếp lời cô.
Ngượng ngùng nhìn ngó xung quanh, Hà Nhạc Nhạc buồn cười gật gật đầu.
“Nếu tỷ tỷ thích, em có thể giới thiệu cho tỷ mấy bộ khác càng hay hơn!”
“Không, không, không cần!” Hà Nhạc Nhạc vội vàng xua tay, mỗi lần nghĩ đến bộ dáng Nguyễn Lân dào dạt hứng thú xem quyển sách đó, chân liền mềm, làm sao dám mượn quyển sách này về nữa.
“Ha ha! Phản ứng của Nhạc Nhạc tỷ cũng giống em lúc trước mới xem qua những quyển sách này!”
“Ha ha...” Cười gượng hai tiếng, Hà Nhạc Nhạc liếm liếm môi, không muốn quanh co lòng vòng làm gì, “Hiểu Trang, lần này hẹn hẹn em chủ yếu muốn thẳng thắn nói với em một chuyện.”
“... Chuyện lần trước ‘bất ngờ gặp gỡ sao?” giọng điệu Tôn Hiểu Trang rất thoải mái, nhưng trên gương mặt dâng lên hai luồng đỏ ửng rất rõ ràng.
Hà Nhạc Nhạc có chút ngoài ý muốn, “... Mục Duy nói với em?”
“Đúng, ” Tôn Hiểu Trang hơi rũ mắt, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.
“...” Hà Nhạc Nhạc nhìn trạng thái ngượng ngùng của Tôn Hiểu Trang, cảm giác bất an lan tràn khắp thân thể, giống như sắp đối mặt với nguy hiểm ──
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, không ngại tôi ngồi ở đây chứ?”
Mục Duy!
Hà Nhạc Nhạc cố gắng trấn định nhìn anh ta tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời nhìn về phía Tôn Hiểu Trang, rồi mới ôm thắt lưng Tôn Hiểu Trang ngồi xuống trước mặt cô.
“Sao hôm nay rảnh rổi đi ra đây vậy? Những người khác đều không ở nhà ah?” Mục Duy mỉm cười đúng chuẩn quý tộc, nhưng trong mắt Hà Nhạc Nhạc chỉ nhìn thấy một con báo hung mãnh đang chuẩn bị đi săn.
“... Tôi xin phép rồi.”
“A? Xin phép để giành thời đến nói cho Hiểu Trang ‘Chân tướng’ sao? Vất vả cho cô rồi, tôi đã muốn nói cho cô biết.” Mục Duy nghiêng đầu dịu dàng nhìn Tôn Hiểu Trang, “Xin lỗi, Hiểu Trang, tôi sợ trực tiếp tìm em thổ lộ sẽ dọa đến em, vì thế mới tìm Hà tiểu thư hỗ trợ. Bây giờ Hà tiểu thư cũng ở đây, nếu còn nghi ngờ gì, em cũng có thể hỏi cô ấy.
“Không sao! Thực tế...” Tôn Hiểu Trang càng thẹn thùng hơn, “Em rất vui.”
Xong rồi! Hà Nhạc Nhạc âm thầm thở dài. Cô bé này đã muốn... Sa vào.
Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc vẫn bất chấp, “Mục tiên sinh, anh có nói với Hiểu Trang, cô ấy là người tôi chọn ra từ mười mấy cô gái khác không?”
“Phụt...” Tôn Hiểu Trang nhỏ giọng cười phì một tiếng, “Nhạc Nhạc tỷ, hóa ra Mục Duy không nói cho chị biết a, những cô gái đó đều là em, Mục Duy, anh ấy xem COSPLAY mới nhìn thấy em...” Liếc mắt đưa tình nhìn Mục Duy, Tôn Hiểu Trang tiếp tục nói, “Mục Duy nói Nhạc Nhạc tỷ không nhận ra, em còn không tin nữa đấy.”
“Không! Thật sự không phải em! Những ảnh chụp đó cũng không phải là Cos...” Hà Nhạc Nhạc có chút kích động giải thích.
“Hà tiểu thư...” Mục Duy uống một ngụm cà phê, lạnh lùng nhìn Hà Nhạc Nhạc.”Tôi biết, từ chối phục vụ đặc biệt của cô quả làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, nhưng cô lấy phương thức này trả thù... cô không thấy hơi ti bỉ sao?”
“Anh ── ”
“Mục Duy... chuyện đó là thế nào?” Tôn Hiểu Trang cuối cùng cũng cảm giác được không khí không đúng.
Mục Duy như có chút hối hận thở dài, “Thật có lỗi với em, Hiểu Trang, để cho em quan biết với loại phụ nữ này. Cô ấy là quản lý chỗ nhà trọ của anh...”
“Ừ, anh đã nói rồi, em biết mà.”
“Nhưng có một việc, anh cũng chỉ mới biết được từ hai ngày trước. Cô ấy... Trừ bỏ quản lý những công việc sinh hoạt thường ngày trong nhà trọ, còn cung cấp phục vụ đặc biệt cho thành viên trong nhà trọ.”
“Đặc biệt...”
“Đúng, chính là những gì em đang nghĩ. Hai ngày trước, cô ấy đến phòng anh...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Trang cứng đờ, Mục Duy thương tiếc khẽ vuốt hai gò má cô, “Đứa ngốc, anh sao có thể chạm vào loại phụ nữ dơ bẩn này được.”
Thanh toán tiền xuống xe, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đến nhà vệ sinh lần trước đi qua dùng nước vỗ vỗ mặt. Nguyễn Lân thật sự rất, rất... Cô suy nghĩ nửa ngày vẫn là nghĩ không ra từ ngữ thích hợp hình dung, tóm lại thật sự rất là cái kia...( suy nghĩ của chụy cũng rất là 3 trấm…>.<) Hại cô nửa đêm trong tình trạng kiệt sức phải dậy đổi ga giường...
Nhưng có lẽ bởi vì ngày hôm qua thỏa mãn anh ta, vì thế hôm nay lúc cô nói muốn xin phép đi gặp bạn, anh ta chỉ hỏi bạn nam hay nữ liền gật đầu đồng ý. Quý Tiết với Tần Chi Tu ăn xong bữa sáng cũng ra cửa, ban ngày chắc hẳn sẽ không trở về, Thân Đồ Mặc cũng chưa bao giờ đột nhiên trở về vào ban ngày, còn Mục Duy...
Mục Duy hai ngày nay cũng không trở lại, đây cũng là nguyên nhân cô vội vã xin phép nghỉ để tìm gặp Tôn Hiểu Trang, cô thật sự không hy vọng Tôn Hiểu Trang vì không biết gì mà đi yêu Mục Duy, đánh mất trái tim.
Vào thư viện, Hà Nhạc Nhạc liền phát hiện Tôn Hiểu Trang cũng đã đến, Tôn Hiểu Trang đề nghị đến quán cà phê bên cạnh ngồi xuống chậm rãi tán gẫu, Hà Nhạc Nhạc cười khổ một tiếng, gật gật đầu. Bây giờ toàn thân cô cũng chỉ đủ tiền để gọi xe về, bởi vì đang vội, cô cũng không thể chậm chạp ngồi xe điện ngầm rồi lại đi bộ về nhà trọ, vì thế, cầu trời phù hộ quán cà phê có đồ uống giá 2 đồng trở xuống...
“Nhạc Nhạc tỷ, bộ sách kia thế nào?” Tôn Hiểu Trang tươi cười ngọt ngào, làm cho người rất dễ dàng sinh ra thiện cảm với cô.
Hà Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười, “Ừ, đúng là, có chút...”
“Sắc, đúng không?” vẻ mặt Tôn Hiểu Trang có chút tinh quái nhỏ giọng tiếp lời cô.
Ngượng ngùng nhìn ngó xung quanh, Hà Nhạc Nhạc buồn cười gật gật đầu.
“Nếu tỷ tỷ thích, em có thể giới thiệu cho tỷ mấy bộ khác càng hay hơn!”
“Không, không, không cần!” Hà Nhạc Nhạc vội vàng xua tay, mỗi lần nghĩ đến bộ dáng Nguyễn Lân dào dạt hứng thú xem quyển sách đó, chân liền mềm, làm sao dám mượn quyển sách này về nữa.
“Ha ha! Phản ứng của Nhạc Nhạc tỷ cũng giống em lúc trước mới xem qua những quyển sách này!”
“Ha ha...” Cười gượng hai tiếng, Hà Nhạc Nhạc liếm liếm môi, không muốn quanh co lòng vòng làm gì, “Hiểu Trang, lần này hẹn hẹn em chủ yếu muốn thẳng thắn nói với em một chuyện.”
“... Chuyện lần trước ‘bất ngờ gặp gỡ sao?” giọng điệu Tôn Hiểu Trang rất thoải mái, nhưng trên gương mặt dâng lên hai luồng đỏ ửng rất rõ ràng.
Hà Nhạc Nhạc có chút ngoài ý muốn, “... Mục Duy nói với em?”
“Đúng, ” Tôn Hiểu Trang hơi rũ mắt, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.
“...” Hà Nhạc Nhạc nhìn trạng thái ngượng ngùng của Tôn Hiểu Trang, cảm giác bất an lan tràn khắp thân thể, giống như sắp đối mặt với nguy hiểm ──
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, không ngại tôi ngồi ở đây chứ?”
Mục Duy!
Hà Nhạc Nhạc cố gắng trấn định nhìn anh ta tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời nhìn về phía Tôn Hiểu Trang, rồi mới ôm thắt lưng Tôn Hiểu Trang ngồi xuống trước mặt cô.
“Sao hôm nay rảnh rổi đi ra đây vậy? Những người khác đều không ở nhà ah?” Mục Duy mỉm cười đúng chuẩn quý tộc, nhưng trong mắt Hà Nhạc Nhạc chỉ nhìn thấy một con báo hung mãnh đang chuẩn bị đi săn.
“... Tôi xin phép rồi.”
“A? Xin phép để giành thời đến nói cho Hiểu Trang ‘Chân tướng’ sao? Vất vả cho cô rồi, tôi đã muốn nói cho cô biết.” Mục Duy nghiêng đầu dịu dàng nhìn Tôn Hiểu Trang, “Xin lỗi, Hiểu Trang, tôi sợ trực tiếp tìm em thổ lộ sẽ dọa đến em, vì thế mới tìm Hà tiểu thư hỗ trợ. Bây giờ Hà tiểu thư cũng ở đây, nếu còn nghi ngờ gì, em cũng có thể hỏi cô ấy.
“Không sao! Thực tế...” Tôn Hiểu Trang càng thẹn thùng hơn, “Em rất vui.”
Xong rồi! Hà Nhạc Nhạc âm thầm thở dài. Cô bé này đã muốn... Sa vào.
Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc vẫn bất chấp, “Mục tiên sinh, anh có nói với Hiểu Trang, cô ấy là người tôi chọn ra từ mười mấy cô gái khác không?”
“Phụt...” Tôn Hiểu Trang nhỏ giọng cười phì một tiếng, “Nhạc Nhạc tỷ, hóa ra Mục Duy không nói cho chị biết a, những cô gái đó đều là em, Mục Duy, anh ấy xem COSPLAY mới nhìn thấy em...” Liếc mắt đưa tình nhìn Mục Duy, Tôn Hiểu Trang tiếp tục nói, “Mục Duy nói Nhạc Nhạc tỷ không nhận ra, em còn không tin nữa đấy.”
“Không! Thật sự không phải em! Những ảnh chụp đó cũng không phải là Cos...” Hà Nhạc Nhạc có chút kích động giải thích.
“Hà tiểu thư...” Mục Duy uống một ngụm cà phê, lạnh lùng nhìn Hà Nhạc Nhạc.”Tôi biết, từ chối phục vụ đặc biệt của cô quả làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, nhưng cô lấy phương thức này trả thù... cô không thấy hơi ti bỉ sao?”
“Anh ── ”
“Mục Duy... chuyện đó là thế nào?” Tôn Hiểu Trang cuối cùng cũng cảm giác được không khí không đúng.
Mục Duy như có chút hối hận thở dài, “Thật có lỗi với em, Hiểu Trang, để cho em quan biết với loại phụ nữ này. Cô ấy là quản lý chỗ nhà trọ của anh...”
“Ừ, anh đã nói rồi, em biết mà.”
“Nhưng có một việc, anh cũng chỉ mới biết được từ hai ngày trước. Cô ấy... Trừ bỏ quản lý những công việc sinh hoạt thường ngày trong nhà trọ, còn cung cấp phục vụ đặc biệt cho thành viên trong nhà trọ.”
“Đặc biệt...”
“Đúng, chính là những gì em đang nghĩ. Hai ngày trước, cô ấy đến phòng anh...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Trang cứng đờ, Mục Duy thương tiếc khẽ vuốt hai gò má cô, “Đứa ngốc, anh sao có thể chạm vào loại phụ nữ dơ bẩn này được.”
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu