Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 27: Thú vị
“A...”
Dính sát vào thân thể Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân nặng nề ma sát vài cái, giữa yết hầu bật ra âm thanh khàn khàn khó nhịn. Anh thật sự là... Tự mình làm cho bản thân mình như lửa cháy đổ thêm dầu! Đang nghẹn một bụng lửa, vốn muốn gọi cô gái này tới để anh có thể dập lửa, anh nghĩ nếu có Mục Duy cùng đến có thể giúp anh che giấu, không đến nỗi để cho đám chó săn kia bắt được chuyện gì không hay ho, nhưng mà anh đã xem nhẹ một vấn đề ── lấy trạng thái hiện tại của anh, làm cô xong, cô có thể đi ra đường một cách bình thường mới là lạ! Chỉ cần nhìn thấy tư thế đi của cô, dù là kẻ ngốc cũng biết anh vừa làm gì cô!
Đáng chết! Nguyễn Lân buông miệng ra, nhìn chằm chằm đôi môi đã có chút sưng đỏ kia, trong lòng ảo não nghẹn khuất, muốn bức điên anh.
“Nguyễn, Nguyễn tiên sinh!” Anh sẽ không …, muốn cô ngay trước mặt Mục Duy chứ... Không dám nhìn Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc chấp nhận số phận, nhắm mắt nhìn sang hướng khác, đối mặt với chỗ tựa lưng của sô pha.
“Này...” Mục Duy cũng có chút hồ đồ, anh cũng không ngại xem đông cung đồ của Nguyễn Lân, nhưng người phụ nữ này không phải Thân Đồ đang đùa sao? Được rồi, Thân Đồ vốn cũng không quá quan tâm đến phụ nữ...
“Cậu không nói lời nào cũng không có ai bảo cậu câm điếc đâu.” Nguyễn Lân khàn khàn giọng nói, nhìn người phụ nữ dưới thân, trong ánh mắt dục vọng càng sâu, tay phải hưởng thụ đùa bỡn cặp vú mềm mại đến cực điểm, tay trái cởi bỏ cúc quần cô, kéo khóa kéo xuống, ngón tay cách quần lót vuốt ve nơi mềm mại dưới thân cô.
Mục Duy tỏ ý không sao cả nhướng mày. Anh ta đột nhiên nhớ tới hơn nửa tháng trước Vân di có vui đùa, anh nhớ Vân di hình như có nói tìm cho cho bọn họ một “nha đầu thông phòng ”? Lấy tình huống của Nguyễn Lân với Thân Đồ hiện tại, tìm một “nha đầu thông phòng ” xác thực không sai, vừa tiện lợi lại ít tốn thời gian ──
Tôi là nô lệ của các anh.
Trong đầu hiện lên câu nói Hà Nhạc Nhạc từng nói với anh, Mục Duy không thể tin nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc trên sôpha, đang chấp nhận để cho Nguyễn Lân xâm lược ── không phải chứ, hóa ra Vân di thực sự tìm cho bọn anh một “nha đầu thông phòng ” sao?
“Ừhm ──” Hà Nhạc Nhạc cắn môi, khắc chế để bản thân không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mà... ngón tay ấm áp của anh không ngừng cách tầng vải dệt mỏng manh kia ma sát âm đế mẫn cảm của cô, một cỗ khoái cảm làm dục niệm của cô càng ngày càng tăng, càng ngày càng lớn, làm cho cô nhịn không được kẹp chặt hai chân, quay đầu nhìn anh cầu xin thương xót.
“Muốn?” Nguyễn Lân ở bên tai cô thấp giọng, “Bình thường không phải đều khóc kêu ‘Đừng’ sao?”
“Tôi...” Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt. Hóa ra, núi lửa rít gào phun trào nham thạch nóng chảy cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là ── núi lửa chấn động ngầm!
“Cô làm sao?” Nguyễn Lân đột nhiên phát hiện cứ chòng ghẹo cô gái này thôi cũng rất thú vị. Tăng thêm lực ở đầu ngón tay, nghiền nát thịt châu đang được che giấu giữa hai chân, thẳng đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, anh mới giương lên một nụ cười tà ý, ngón tay vén tấm vải đã ướt át kia lên, hai ngón tay để ở miệng huyệt nhập vào trong nháy mắt, đồng thời anh cũng ép lên đôi môi đang cắn chặt kia của Hà Nhạc Nhạc, nuốt vào mọi âm thanh yêu kiều.
“A... ừ...”
Trong TV là một người phụ nữ đoan trang đọc tin tức, trên sô pha lại có cô gái nhỏ đang bị ngón tay của đàn ông đâm chọc hừ hừ đến mức đáng thương.
Mục Duy lần đầu tiên chú ý tới... Vị nữ quản lý mới này của bọn họ có một đôi tay xinh đẹp tuyệt trần, ngón tay cũng không phải đặc biệt thon dài nhưng lại như một rễ cây nhỏ nhắn mềm mềm vui mắt, rễ cây kia run run cố gắng bám trên sô pha màu đỏ càng thêm trắng nõn mềm mại, thỉnh thoảng muốn bấu víu sô pha nhưng lại không thể... Mục Duy nghe thấy giữa yết hầu mình phát ra một tiếng nuốt nhỏ.
Dời mắt đi, nhìn về phía tivi,“Tạp âm” bên tai lại càng ngày càng rõ ràng. Tiếng phụ nữ giãy dụa rên rỉ, tiếng nước “ nhèm nhẹp” phát ra từ ngón tay đang ra vào u huyệt ẩm ướt...
Môi bị Nguyễn Lân ngậm hôn, đầu lưỡi bị bắt cùng anh ta dây dưa, quấn quýt, bộ ngực bị anh ta không khách khí vuốt ve làm căng đau không chịu nổi, mà khi đầu nhũ bị nắm chặt, lại có một cảm giác sung sướng truyền vào đầu óc, truyền xuống nơi riêng tư đang bị đùa bỡn ở thân dưới. Mật dịch ồ ồ bị anh kéo ra, trượt từ mông xuống sô pha... Không! Cảm giác xấu hổ dâng lên từ đáy lòng, Hà Nhạc Nhạc cố sức muỗn khép lại hai chân, Nguyễn Lân lại nhanh hơn hơn đem chân dài chặn lại, ngón tay trừng phạt gia tăng thành ba ngón, ngón tay để ở trên hoa châu dùng sức xoay tròn!
“Không ── a...” cảm giác khuây khoả nhanh chóng lướt qua, trước tầng tầng lớp lớp khoái cảm, hoàn toàn đem thể xác và tinh thần cô bao phủ, kích thích lớn như vậy, cảm giác hưng phấn khó có thể chịu được theo động tác thô bạo của anh không ngừng được cường hóa! Sung sướng đến cả người run rẩy, thầm nghĩ muốn thét lên một tiếng chói tai ──
Ngón tay bị tầng tầng huyệt thịt điên cuồng đè ép, cô đột nhiên cong người kịch liệt run run nói cho anh ta biết, cô đã sung sướng đến cao trào, Nguyễn Lân lại không muốn buông tha người phụ nữ dưới thân,ngón tay dài vẫn tiếp tục ở trong cơ thể đang bị khoái cảm đến run rẩy kịch liệt kia của cô ──
Không! Cảm giác khủng hoảng không thể khống chế được làm cho Hà Nhạc Nhạc dường như muốn ngừng thở, liều lĩnh đẩy bàn tay của anh ra, bất chấp có chọc anh không vui hay không, cũng không kịp nghĩ sẽ bị trừng phạt như thế naò.
“Cậu nếu chơi tiếp, cô ta sẽ chết đấy.” Mục Duy khẽ liếc mắt một cái, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, cuối cùng Nguyễn Lân cũng dừng lại động tác, ngẩng đầu, chưa thỏa mãn liếm liếm môi. Rút ngón tay ra, nhưng sau đó anh ta lại ở trên châu hạch đang run kia khẽ búng một cái, nhìn cô trong nháy mắt như bị điện giật, hoa huyệt co rút chặt lại, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười đắc ý.
Tâm tình tốt hơn nhiều, quả nhiên kêu cô đến vẫn rất đúng. Còn lại, chờ cuối ngày lại vui vẻ chơi cùng cô, muốn chết, cũng phải để anh ta chơi xong đã.
Rút mấy tờ khăn giấy ra lau tay, Nguyễn Lân như không có việc gì cầm lấy bát đũa ăn cơm, Mục Duy hờ hững tiếp tục xem tivi, Hà Nhạc Nhạc từ trong cao trào chậm rãi bình tĩnh lại, vô lực nằm trên sô pha thở gấp không ngừng, quần áo không trọn vẹn, quần hờ hững nằm trên đùi, đôi môi đỏ bừng, giữa hai chân nước đầm đìa, thân hình mảnh mai thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy...
Dính sát vào thân thể Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân nặng nề ma sát vài cái, giữa yết hầu bật ra âm thanh khàn khàn khó nhịn. Anh thật sự là... Tự mình làm cho bản thân mình như lửa cháy đổ thêm dầu! Đang nghẹn một bụng lửa, vốn muốn gọi cô gái này tới để anh có thể dập lửa, anh nghĩ nếu có Mục Duy cùng đến có thể giúp anh che giấu, không đến nỗi để cho đám chó săn kia bắt được chuyện gì không hay ho, nhưng mà anh đã xem nhẹ một vấn đề ── lấy trạng thái hiện tại của anh, làm cô xong, cô có thể đi ra đường một cách bình thường mới là lạ! Chỉ cần nhìn thấy tư thế đi của cô, dù là kẻ ngốc cũng biết anh vừa làm gì cô!
Đáng chết! Nguyễn Lân buông miệng ra, nhìn chằm chằm đôi môi đã có chút sưng đỏ kia, trong lòng ảo não nghẹn khuất, muốn bức điên anh.
“Nguyễn, Nguyễn tiên sinh!” Anh sẽ không …, muốn cô ngay trước mặt Mục Duy chứ... Không dám nhìn Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc chấp nhận số phận, nhắm mắt nhìn sang hướng khác, đối mặt với chỗ tựa lưng của sô pha.
“Này...” Mục Duy cũng có chút hồ đồ, anh cũng không ngại xem đông cung đồ của Nguyễn Lân, nhưng người phụ nữ này không phải Thân Đồ đang đùa sao? Được rồi, Thân Đồ vốn cũng không quá quan tâm đến phụ nữ...
“Cậu không nói lời nào cũng không có ai bảo cậu câm điếc đâu.” Nguyễn Lân khàn khàn giọng nói, nhìn người phụ nữ dưới thân, trong ánh mắt dục vọng càng sâu, tay phải hưởng thụ đùa bỡn cặp vú mềm mại đến cực điểm, tay trái cởi bỏ cúc quần cô, kéo khóa kéo xuống, ngón tay cách quần lót vuốt ve nơi mềm mại dưới thân cô.
Mục Duy tỏ ý không sao cả nhướng mày. Anh ta đột nhiên nhớ tới hơn nửa tháng trước Vân di có vui đùa, anh nhớ Vân di hình như có nói tìm cho cho bọn họ một “nha đầu thông phòng ”? Lấy tình huống của Nguyễn Lân với Thân Đồ hiện tại, tìm một “nha đầu thông phòng ” xác thực không sai, vừa tiện lợi lại ít tốn thời gian ──
Tôi là nô lệ của các anh.
Trong đầu hiện lên câu nói Hà Nhạc Nhạc từng nói với anh, Mục Duy không thể tin nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc trên sôpha, đang chấp nhận để cho Nguyễn Lân xâm lược ── không phải chứ, hóa ra Vân di thực sự tìm cho bọn anh một “nha đầu thông phòng ” sao?
“Ừhm ──” Hà Nhạc Nhạc cắn môi, khắc chế để bản thân không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mà... ngón tay ấm áp của anh không ngừng cách tầng vải dệt mỏng manh kia ma sát âm đế mẫn cảm của cô, một cỗ khoái cảm làm dục niệm của cô càng ngày càng tăng, càng ngày càng lớn, làm cho cô nhịn không được kẹp chặt hai chân, quay đầu nhìn anh cầu xin thương xót.
“Muốn?” Nguyễn Lân ở bên tai cô thấp giọng, “Bình thường không phải đều khóc kêu ‘Đừng’ sao?”
“Tôi...” Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt. Hóa ra, núi lửa rít gào phun trào nham thạch nóng chảy cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là ── núi lửa chấn động ngầm!
“Cô làm sao?” Nguyễn Lân đột nhiên phát hiện cứ chòng ghẹo cô gái này thôi cũng rất thú vị. Tăng thêm lực ở đầu ngón tay, nghiền nát thịt châu đang được che giấu giữa hai chân, thẳng đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, anh mới giương lên một nụ cười tà ý, ngón tay vén tấm vải đã ướt át kia lên, hai ngón tay để ở miệng huyệt nhập vào trong nháy mắt, đồng thời anh cũng ép lên đôi môi đang cắn chặt kia của Hà Nhạc Nhạc, nuốt vào mọi âm thanh yêu kiều.
“A... ừ...”
Trong TV là một người phụ nữ đoan trang đọc tin tức, trên sô pha lại có cô gái nhỏ đang bị ngón tay của đàn ông đâm chọc hừ hừ đến mức đáng thương.
Mục Duy lần đầu tiên chú ý tới... Vị nữ quản lý mới này của bọn họ có một đôi tay xinh đẹp tuyệt trần, ngón tay cũng không phải đặc biệt thon dài nhưng lại như một rễ cây nhỏ nhắn mềm mềm vui mắt, rễ cây kia run run cố gắng bám trên sô pha màu đỏ càng thêm trắng nõn mềm mại, thỉnh thoảng muốn bấu víu sô pha nhưng lại không thể... Mục Duy nghe thấy giữa yết hầu mình phát ra một tiếng nuốt nhỏ.
Dời mắt đi, nhìn về phía tivi,“Tạp âm” bên tai lại càng ngày càng rõ ràng. Tiếng phụ nữ giãy dụa rên rỉ, tiếng nước “ nhèm nhẹp” phát ra từ ngón tay đang ra vào u huyệt ẩm ướt...
Môi bị Nguyễn Lân ngậm hôn, đầu lưỡi bị bắt cùng anh ta dây dưa, quấn quýt, bộ ngực bị anh ta không khách khí vuốt ve làm căng đau không chịu nổi, mà khi đầu nhũ bị nắm chặt, lại có một cảm giác sung sướng truyền vào đầu óc, truyền xuống nơi riêng tư đang bị đùa bỡn ở thân dưới. Mật dịch ồ ồ bị anh kéo ra, trượt từ mông xuống sô pha... Không! Cảm giác xấu hổ dâng lên từ đáy lòng, Hà Nhạc Nhạc cố sức muỗn khép lại hai chân, Nguyễn Lân lại nhanh hơn hơn đem chân dài chặn lại, ngón tay trừng phạt gia tăng thành ba ngón, ngón tay để ở trên hoa châu dùng sức xoay tròn!
“Không ── a...” cảm giác khuây khoả nhanh chóng lướt qua, trước tầng tầng lớp lớp khoái cảm, hoàn toàn đem thể xác và tinh thần cô bao phủ, kích thích lớn như vậy, cảm giác hưng phấn khó có thể chịu được theo động tác thô bạo của anh không ngừng được cường hóa! Sung sướng đến cả người run rẩy, thầm nghĩ muốn thét lên một tiếng chói tai ──
Ngón tay bị tầng tầng huyệt thịt điên cuồng đè ép, cô đột nhiên cong người kịch liệt run run nói cho anh ta biết, cô đã sung sướng đến cao trào, Nguyễn Lân lại không muốn buông tha người phụ nữ dưới thân,ngón tay dài vẫn tiếp tục ở trong cơ thể đang bị khoái cảm đến run rẩy kịch liệt kia của cô ──
Không! Cảm giác khủng hoảng không thể khống chế được làm cho Hà Nhạc Nhạc dường như muốn ngừng thở, liều lĩnh đẩy bàn tay của anh ra, bất chấp có chọc anh không vui hay không, cũng không kịp nghĩ sẽ bị trừng phạt như thế naò.
“Cậu nếu chơi tiếp, cô ta sẽ chết đấy.” Mục Duy khẽ liếc mắt một cái, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, cuối cùng Nguyễn Lân cũng dừng lại động tác, ngẩng đầu, chưa thỏa mãn liếm liếm môi. Rút ngón tay ra, nhưng sau đó anh ta lại ở trên châu hạch đang run kia khẽ búng một cái, nhìn cô trong nháy mắt như bị điện giật, hoa huyệt co rút chặt lại, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười đắc ý.
Tâm tình tốt hơn nhiều, quả nhiên kêu cô đến vẫn rất đúng. Còn lại, chờ cuối ngày lại vui vẻ chơi cùng cô, muốn chết, cũng phải để anh ta chơi xong đã.
Rút mấy tờ khăn giấy ra lau tay, Nguyễn Lân như không có việc gì cầm lấy bát đũa ăn cơm, Mục Duy hờ hững tiếp tục xem tivi, Hà Nhạc Nhạc từ trong cao trào chậm rãi bình tĩnh lại, vô lực nằm trên sô pha thở gấp không ngừng, quần áo không trọn vẹn, quần hờ hững nằm trên đùi, đôi môi đỏ bừng, giữa hai chân nước đầm đìa, thân hình mảnh mai thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy...
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu