Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 264: Tiến triển cực nhanh
Từ trong mê man tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc chịu đựng đau nhức đứng dậy mặc quần áo. Sao đầu óc lại mơ màng rồi? Tối hôm qua bị lạnh sao? Đến phòng tắm tắm rửa mộtchút, nước ấm bốc lên, chỉ làm cho cô cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa, đói quá…
Hà Nhạc Nhạc xoa huyệt thái dương đi ra vặn cửa phòng nghỉ, cửa vừa mở cô liền ngẩn ngơ ── tiếng hát của cô! Bài hát cô hát cho L nghe!
NG chẳng lẽ đã …
Đẩy cửa ra, thấy Thân Đồ Mặc nhắm mắt nằm ngửa trước máy tính, Hà Nhạc Nhạc cắn môi túm quần áo chân trần đi tới trước màn hình của hắn. trên màn hình là tất cả nội dung tin nhắn cô đã từng nhắn với L! Vậy những người khác đâu? Thân phận của L đã lộ rồi sao?
Lo lắng nhìn nam nhân đang ngủ, trái tim Hà Nhạc Nhạc đập mạnh, đầu ngón tay đang chuẩn bị bấm xuống thì trong nháy mắt toàn bộ thân hình bị người ta cứng rắn kéo vào trong lòng.
“Nghỉ ngơi đủ rồi?” Phía sau truyền đến giọng nói giống như tùy ý mà vẫn lạnh như băng của nam nhân.
Hà Nhạc Nhạc cởi quần áo xuống nằm úp nằm ở trên người hắn, “Ừ.”
Mỗi lần sau khi cô ngất đi, lúc tỉnh lại hắn sẽ làm lâu hơn, cô đã có sự chuẩn bị tâm lý.
Tiếng chuông di động vang lên.
“Giám chế, Hứa Công báo cáo.”
“Ừ.”
“Thân Đồ giám chế, Nhậm Linh Vũ cái gì cũng không chịu nói, có muốn giao cho cảnh sát không?”
Hà Nhạc Nhạc ra sức giãy khỏi kiềm chế của Thân Đồ Mặc, bi phẫn nhìn hắn.
Thân Đồ Mặc liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhấn tắt điện thoại.
không hề nói một lời, Hà Nhạc Nhạc một lần nữa mặc lại quần áo, hai tay run rẩy đến nút áo cũng không cài được, nước mắt tuyệt vọng từ trong khe hở trào ra hốc mắt, lại bị tức giận làm bốc hơi.
Từ trên bàn làm việc cầm lấy quần bò mặc vào, mang giày, lại lấy túi xách buổi sáng để trên sô pha, Hà Nhạc Nhạc không quay đầu đi về phía cửa phòng.
“Mặc kệ Nhậm Linh Vũ?”
Hà Nhạc Nhạc dừng lại, “anh đã muốn bắt cô ấy, trong lúc tôi cố gắng lấy lòng anh, cố gắng chịu đựng sự ghê tởm để cho anh làm, anh lại cho người bắt cô ấy. Bây giờ tôi, ở chỗ này còn có ý nghĩa gì nữa?”
“… Vì cái gì mà em cho rằng, tôi sẽ đồng ý với em?”
“A…” Hà Nhạc Nhạc xoay người, “Bởi vì tôi ngốc! Bởi vì tôi vẫn cảm thấy Thân Đồ Mặc anh tuy rằng lãnh huyết, nhưng một số phương diện sẽ nói công bằng! anh nếu như để cho tôi tới, cùng nghĩa với việc tôi làm anh vừa lòng anh sẽ đồng ý với thỉnh cầu của tôi! Nhưng sự thật chứng minh… Tôi sai lầm rồi, thật xin lỗi, đã hiểu lầm anh.”
“…” cô cũng không nói gì sai. thật ra hắn đã muốn, không đụng đến Nhậm Linh Vũ nữa ── đang nghe lại những tin nhắn ngày trước thôi. “Kế tiếp thì sao? đi tìm Quý Tiết?”
“Có ích sao? anh sẽ đồng ý sao? anh thật sự sẽ thay đổi quyết định bởi vì Quý Tiết sao? anh xác định anh nhường nhịn Quý Tiết không phải là anh đang có hành vi bắt chước ‘tình bạn’ sao?
Nhìn thấy tức giận trong mắt Thân Đồ Mặc, trong lòng Hà Nhạc Nhạc có chút khoái cảm trả thù, đầu đau kịch liệt càng kích thích phẫn hận tăng lên, “A… Biết vì sao tôi đicầu xin anh trước tiên mà không phải đi tìm Quý Tiết nhờ giúp đỡ không? Bởi vì tôi chỉ cần một cuộc gọi là có thể nhờ Quý Tiết! Nhưng nếu như anh thật sự coi trọng Quý Tiết, anh sẽ chạm vào nữ nhân mà hắn yêu sao? Người trời sinh lãnh huyết, làm sao có khả năng có ‘bạn’ thật sự? Kế tiếp? Kế tiếp tôi sẽ không tìm ai cả, trước đó tôi cũng đã nghĩ hết rồi, nếu như anh không buông tha cho Linh Vũ, tôi sẽ đi tự thú. Tối hôm qua tôi ở nhà Linh Vũ, Linh Vũ sẽ biết là tôi làm, quan trọng hơn là, tôi có động cơ gây án hơn nhiều so với Linh Vũ ── máy tính của anh có clip ân ái giữa tôi và anh, nhất định truyền thông sẽ rất thích tin tức này, đúng không? Thân Đồ giám chế?”
Giống như cô gái chăn cừu nhu nhược trong giây lát được phủ thêm áo giáp bước vào chiến trường, không hề sợ hãi, uy phong lẫm liệt như vậy, xinh đẹp… như vậy.
cô gái… vốn dĩ nhát gan dễ bảo.
Thân thể hơi hơi nóng lên, dục vọng vốn dĩ vẫn chưa phát tiết hoàn toàn lại ngóc đầu trở lại, chỉ muốn làm cho cô gái trước mắt nằm chết dưới thân hắn...
“Lại đây.”
“Ha ha… anh đi chết đi!” Căm hận trừng mắt nhìn Thân Đồ Mặc mắng một câu, Hà Nhạc Nhạc chịu đựng đầu đang đau kịch liệt mở cửa rời đi.
Tóc dài hỗn loạn, quần áo bị tàn phá, dáng vẻ Hà Nhạc Nhạc thê thảm như thế đi ra khỏi thang máy.
Đại sảnh lầu một, ánh mắt kinh ngạc ngờ vực của mọi người đều bắn về thân thể của cô, nóng rực, đau đớn ── nhưng chút này có tính là gì? Tính là gì!
“Ngại quá, vị tiểu thư này, Thân Đồ giám chế mời cô trở về.” Hai gã bảo vệ đột nhiên ngăn trước người cô.
“Tránh ra!”
“Ngại quá, mời ── ”
“Tránh ra!”
Hai gã bảo vệ đành phải động thủ, Hà Nhạc Nhạc lùi lại sau vài bước, cầm lấy đồ trong túi xách ném về phía hai tên bảo vệ!
Còn có gì cô phải sợ chứ!
Sau khi đánh xong Hà Nhạc Nhạc nhanh chân bỏ chạy.
“Lên xe!”
“L?”
hắn muốn dẫn cô đi đâu? cô nên đi thế nào? Có thể đi nơi nào?
Ngồi trên ghế phụ, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy túi xách cuộn mình thành một đống… Tự thú, ngồi tù… Linh Vũ…
Lê Dĩ Quyền ngừng xe lại ven đường, tháo dây an toàn ra ôm cô gái đang điên cuồng run rẩy vào lòng.
“cô gái ngu ngốc này!”
Ngu ngốc? Đúng… cô đúng là ngu ngốc… cô vẫn là một người nhát gan! rõ ràng cô đãnghĩ nếu Thân Đồ Mặc không đồng ý cô sẽ đi tự thú! Quý Tiết và Nguyễn Lân bọn họ sẽ giúp cô, không có việc gì… sẽ không! cô sợ hãi cái gì chứ? nói đi cục cảnh sát! nóimau!
sẽ không ngồi tù…
sẽ không…
Nếu như cô không đi, Linh Vũ làm sao đây…
nói đi cục cảnh sát! nói!
“L, ôm em… Cầu xin anh…”
Hơn nữa, đói quá…
Hà Nhạc Nhạc xoa huyệt thái dương đi ra vặn cửa phòng nghỉ, cửa vừa mở cô liền ngẩn ngơ ── tiếng hát của cô! Bài hát cô hát cho L nghe!
NG chẳng lẽ đã …
Đẩy cửa ra, thấy Thân Đồ Mặc nhắm mắt nằm ngửa trước máy tính, Hà Nhạc Nhạc cắn môi túm quần áo chân trần đi tới trước màn hình của hắn. trên màn hình là tất cả nội dung tin nhắn cô đã từng nhắn với L! Vậy những người khác đâu? Thân phận của L đã lộ rồi sao?
Lo lắng nhìn nam nhân đang ngủ, trái tim Hà Nhạc Nhạc đập mạnh, đầu ngón tay đang chuẩn bị bấm xuống thì trong nháy mắt toàn bộ thân hình bị người ta cứng rắn kéo vào trong lòng.
“Nghỉ ngơi đủ rồi?” Phía sau truyền đến giọng nói giống như tùy ý mà vẫn lạnh như băng của nam nhân.
Hà Nhạc Nhạc cởi quần áo xuống nằm úp nằm ở trên người hắn, “Ừ.”
Mỗi lần sau khi cô ngất đi, lúc tỉnh lại hắn sẽ làm lâu hơn, cô đã có sự chuẩn bị tâm lý.
Tiếng chuông di động vang lên.
“Giám chế, Hứa Công báo cáo.”
“Ừ.”
“Thân Đồ giám chế, Nhậm Linh Vũ cái gì cũng không chịu nói, có muốn giao cho cảnh sát không?”
Hà Nhạc Nhạc ra sức giãy khỏi kiềm chế của Thân Đồ Mặc, bi phẫn nhìn hắn.
Thân Đồ Mặc liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhấn tắt điện thoại.
không hề nói một lời, Hà Nhạc Nhạc một lần nữa mặc lại quần áo, hai tay run rẩy đến nút áo cũng không cài được, nước mắt tuyệt vọng từ trong khe hở trào ra hốc mắt, lại bị tức giận làm bốc hơi.
Từ trên bàn làm việc cầm lấy quần bò mặc vào, mang giày, lại lấy túi xách buổi sáng để trên sô pha, Hà Nhạc Nhạc không quay đầu đi về phía cửa phòng.
“Mặc kệ Nhậm Linh Vũ?”
Hà Nhạc Nhạc dừng lại, “anh đã muốn bắt cô ấy, trong lúc tôi cố gắng lấy lòng anh, cố gắng chịu đựng sự ghê tởm để cho anh làm, anh lại cho người bắt cô ấy. Bây giờ tôi, ở chỗ này còn có ý nghĩa gì nữa?”
“… Vì cái gì mà em cho rằng, tôi sẽ đồng ý với em?”
“A…” Hà Nhạc Nhạc xoay người, “Bởi vì tôi ngốc! Bởi vì tôi vẫn cảm thấy Thân Đồ Mặc anh tuy rằng lãnh huyết, nhưng một số phương diện sẽ nói công bằng! anh nếu như để cho tôi tới, cùng nghĩa với việc tôi làm anh vừa lòng anh sẽ đồng ý với thỉnh cầu của tôi! Nhưng sự thật chứng minh… Tôi sai lầm rồi, thật xin lỗi, đã hiểu lầm anh.”
“…” cô cũng không nói gì sai. thật ra hắn đã muốn, không đụng đến Nhậm Linh Vũ nữa ── đang nghe lại những tin nhắn ngày trước thôi. “Kế tiếp thì sao? đi tìm Quý Tiết?”
“Có ích sao? anh sẽ đồng ý sao? anh thật sự sẽ thay đổi quyết định bởi vì Quý Tiết sao? anh xác định anh nhường nhịn Quý Tiết không phải là anh đang có hành vi bắt chước ‘tình bạn’ sao?
Nhìn thấy tức giận trong mắt Thân Đồ Mặc, trong lòng Hà Nhạc Nhạc có chút khoái cảm trả thù, đầu đau kịch liệt càng kích thích phẫn hận tăng lên, “A… Biết vì sao tôi đicầu xin anh trước tiên mà không phải đi tìm Quý Tiết nhờ giúp đỡ không? Bởi vì tôi chỉ cần một cuộc gọi là có thể nhờ Quý Tiết! Nhưng nếu như anh thật sự coi trọng Quý Tiết, anh sẽ chạm vào nữ nhân mà hắn yêu sao? Người trời sinh lãnh huyết, làm sao có khả năng có ‘bạn’ thật sự? Kế tiếp? Kế tiếp tôi sẽ không tìm ai cả, trước đó tôi cũng đã nghĩ hết rồi, nếu như anh không buông tha cho Linh Vũ, tôi sẽ đi tự thú. Tối hôm qua tôi ở nhà Linh Vũ, Linh Vũ sẽ biết là tôi làm, quan trọng hơn là, tôi có động cơ gây án hơn nhiều so với Linh Vũ ── máy tính của anh có clip ân ái giữa tôi và anh, nhất định truyền thông sẽ rất thích tin tức này, đúng không? Thân Đồ giám chế?”
Giống như cô gái chăn cừu nhu nhược trong giây lát được phủ thêm áo giáp bước vào chiến trường, không hề sợ hãi, uy phong lẫm liệt như vậy, xinh đẹp… như vậy.
cô gái… vốn dĩ nhát gan dễ bảo.
Thân thể hơi hơi nóng lên, dục vọng vốn dĩ vẫn chưa phát tiết hoàn toàn lại ngóc đầu trở lại, chỉ muốn làm cho cô gái trước mắt nằm chết dưới thân hắn...
“Lại đây.”
“Ha ha… anh đi chết đi!” Căm hận trừng mắt nhìn Thân Đồ Mặc mắng một câu, Hà Nhạc Nhạc chịu đựng đầu đang đau kịch liệt mở cửa rời đi.
Tóc dài hỗn loạn, quần áo bị tàn phá, dáng vẻ Hà Nhạc Nhạc thê thảm như thế đi ra khỏi thang máy.
Đại sảnh lầu một, ánh mắt kinh ngạc ngờ vực của mọi người đều bắn về thân thể của cô, nóng rực, đau đớn ── nhưng chút này có tính là gì? Tính là gì!
“Ngại quá, vị tiểu thư này, Thân Đồ giám chế mời cô trở về.” Hai gã bảo vệ đột nhiên ngăn trước người cô.
“Tránh ra!”
“Ngại quá, mời ── ”
“Tránh ra!”
Hai gã bảo vệ đành phải động thủ, Hà Nhạc Nhạc lùi lại sau vài bước, cầm lấy đồ trong túi xách ném về phía hai tên bảo vệ!
Còn có gì cô phải sợ chứ!
Sau khi đánh xong Hà Nhạc Nhạc nhanh chân bỏ chạy.
“Lên xe!”
“L?”
hắn muốn dẫn cô đi đâu? cô nên đi thế nào? Có thể đi nơi nào?
Ngồi trên ghế phụ, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy túi xách cuộn mình thành một đống… Tự thú, ngồi tù… Linh Vũ…
Lê Dĩ Quyền ngừng xe lại ven đường, tháo dây an toàn ra ôm cô gái đang điên cuồng run rẩy vào lòng.
“cô gái ngu ngốc này!”
Ngu ngốc? Đúng… cô đúng là ngu ngốc… cô vẫn là một người nhát gan! rõ ràng cô đãnghĩ nếu Thân Đồ Mặc không đồng ý cô sẽ đi tự thú! Quý Tiết và Nguyễn Lân bọn họ sẽ giúp cô, không có việc gì… sẽ không! cô sợ hãi cái gì chứ? nói đi cục cảnh sát! nóimau!
sẽ không ngồi tù…
sẽ không…
Nếu như cô không đi, Linh Vũ làm sao đây…
nói đi cục cảnh sát! nói!
“L, ôm em… Cầu xin anh…”
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu