Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 241: Bưng đá đập chân
“Đến đến đến đây, sau này mọi người phải nhớ nghĩ nha, phòng bệnh này chúng ta không cần sắp xếp bệnh nhân khác, bọn họ sẽ thay phiên đến đây nghỉ phép thôi.” Bên ngoài phòng bệnh, Tông Kiên Định đang nói với y tá.
Trong phòng bệnh Quý Tiết xem thường bĩu môi một cái, tiếp tục nhìn Hà Nhạc Nhạc đang ngồi bên giường bệnh.
Ngày hôm qua khi hắn mua xong bữa tối trở về, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng khóc kêu tên hắncủa Nhạc Nhạc, làm hắn sợ tới mức lập tức quăng đồ ăn vọt vào phòng tắm. Vừa thấy dáng vẻ Nhạc Nhạc kinh hoảng sợ hãi nước mắt giàn giụa như mưa bị đặt lên vách tường ở phòng tắm, hắn không nóihai lời liền đi tới đá Nguyễn Lân văng ra, chờ đến khi hắn tắt vòi sen ôm lấy Nhạc Nhạc mới phát hiện, Nguyễn Lân yên tĩnh không nhúc nhích...
“Tôi thật sự cảm thấy nên tăng lương cho toàn bộ nhân viên.” Tông Kiên Định đi vào phòng bệnh, hai tay cắm trong túi quần, một đầu tóc ngắn xoăn lại, vẻ mặt đều là dáng vẻ trêu tức, rất muốn bị đánh. “Mỗi ngày đều phải thấy nhiều tin tức bát quái như vậy nhưng không thể nói, nghẹn lâu thật sự có hại cho tinh thần và thể xác phát triển khoẻ mạnh.”
Hà Nhạc Nhạc có chút xấu hổ nhìn Tông Kiên Định, “Tông bác sĩ, lúc nào thì Nguyễn Lân có thể tỉnh lại.”
Ngày hôm qua sau khi Nguyễn Lân bị đụng vào đầu, lúc ấy liền ngất đi, đưa đến bệnh viện mới biết hắnbị mất nước nên suy yếu, chắc là cả tuần nay không ăn gì.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?
Trực giác nói cho cô biết bản thân có liên quan đến chuyện này nên Hà Nhạc Nhạc không yên lòng được.
“Lúc nào hắn mở mắt sẽ tỉnh.” Tông Kiên Định cực kỳ ôn hoà nói.
Quý Tiết bĩu môi, “Cậu trừ việc nói nhảm, có thể nói chuyện dinh dưỡng chút không.”
“Ah! Chúng ta lại đây thảo luận một chút, một thế hệ siêu sao bị đói bụng vài ngày, dương vật bầm tím, đầu bị đụng sưng cùng vài mối quan hệ thế nào mới ăn khớp với tin tức đây?”
Quý Tiết khẽ cắn môi, hai tay nắm tay rồi bẻ các đốt ngón tay rốp rốp. “Xem ra cậu chê tóc cậu dài quá rồi?”
“A... Chỉ dựa vào cậu?”
“Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc thấp giọng hô.
Quý Tiết trừng mắt nhìn Tông Kiên Định, giảm lực lại.
“Ai, Hà tiểu thư, rốt cuộc ── ”
Tông Kiên Định vừa định đặt câu hỏi, chợt nghe cửa phòng phía sau bị thô lỗ mở ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Phi Vân vẻ mặt lo lắng sốt ruột đi đến, Ngô Minh - người đại diện của Nguyễn Lân đi theo ở phía sau Địch Phi Vân.
Đầu tiên Địch Phi Vân nhìn Nguyễn Lân trên giường, sau đó lại oán giận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Tiểu Tông, rốt cuộc Nguyễn Lân thế nào rồi?”
Tông Kiên Định nhíu mày, “không có việc gì đâu, truyền mấy bình nước biển, tỉnh ngủ sẽ không sao nữa.”
Địch Phi Vân thoáng nhẹ nhàng thở ra, “Hà tiểu thư, phiền cô đi theo tôi một chút.”
“Dì Vân ──” Quý Tiết vội vàng đứng lên.
“Con đứng đây trước! Xong rồi sẽ đến lượt con đó! Tiểu Tông, mượn văn phòng của con một chút.”
Văn phòng viện trưởng.
Địch Phi Vân mím môi, không ngừng nhìn từ trên xuống dưới cô gái yên tĩnh như nước trước mắt, nóiđến dáng người, cô gái này cũng không có chỗ nào xuất chúng chỉ nhìn cân xứng thuận mắt mà thôi. nói về khí chất, so với các cô gái mềm mại xinh đẹp, cô lại… nhìn không có gì xuất sắc! Sao mấy tên tiểu tử thối này lại chết sống trên tay con bé chứ?
thật sự là!
“Hà tiểu thư, tôi nhớ không nhầm thì cô không phải dân địa phương đúng không.”
“Ừ.”
“cô rời khỏi thành phố S đi, tôi có thể giới thiệu cho cô một vài công việc.”
“...”
“Hay là nói, đưa tiền trực tiếp sẽ thoải mái hơn?”
“...”
“nói đi, bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời đi!”
Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn lại, “Vì sao dì lại hy vọng tôi rời đi.”
Địch Phi Vân cười xòa một tiếng, “Thực ra cũng là tôi tự bưng đá đập chân mình, lúc trước cô đi làm quản lý lại bị bọn họ hiểu lầm là ── ”
“Dì Vân!” Nguyễn Lân như hoả tiễn vọt vào, trong mắt đầy khủng hoảng.
“Nguyễn Lân! Con không sao chứ?” Địch Phi Vân thân thiết nói.
“Nhạc Nhạc, anh, em…” Nguyễn Lân bước đến trước mặt Hà Nhạc Nhạc, lo lắng nhìn sắc mặt của cô.
“Nguyễn Lân! Con tỉnh lạiđi!” Địch Phi Vân quát.
“Con rất tỉnh táo!” Nguyễn Lân nói, “Chuyện của con với cô ấy, không cần dì nhúng tay vào! Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi!”
“Đứng lại! Đừng nói với dì con động tâm với cô ấy! Con biết rõ cô ấy ── ”
“Dì Vân!” Nguyễn Lân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc, “Có một số việc, nếu lúc trước dì không để ý, vậy bây giờ, tương lai, xin dì đừng nói gì cả!”
“Con!” Địch Phi Vân bối rối nghẹn lời.
Nguyễn Lân lôi kéo tay Hà Nhạc Nhạc tiện tay mở cửa một phòng bệnh đi vào.
Sau một lúc lâu, Hà Nhạc Nhạc thở dài, “anh doạ em đó.”
“anh…”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có liên quan đến em không?”
“...” Nhìn đôi mắt ôn nhu bình thản của cô, hắn không dám mở miệng, hắn không dám hỏi, hắn sợ mộtkhi cô biết chân tướng sự thật, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt căm hận của cô!
“anh ──” Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn nước mắt nhỏ giọt từ hốc mắt hắn chảy xuống, trái tim giống như bị xé rách, cô nhìn xung quanh tìm khăn tay. Rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì vậy? “Nguyễn Lân…”
Nguyễn Lân tiến lên ôm lấy cô, dùng nụ hôn ngăn chặn môi của cô, trằn trọc liếm mút, khẽ cắn, nước mắt mặn mặn chảy xuống khoé miệng, lẫn vào trong miệng hai người, hoá thành chua sót.
Hà Nhạc Nhạc vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Nước mắt chảy xuống mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào trong ngực, cắn răng nhịn xuống âmthanh khóc rống.
hắn hoang mang, yếu ớt, hắn thống khổ, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy thân thể run rẩy của hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nói ra những lời trước đây cô chưa từng nói ──
“Em ở đây, ở đây, không sao, không có gì hết…”
Trong phòng bệnh Quý Tiết xem thường bĩu môi một cái, tiếp tục nhìn Hà Nhạc Nhạc đang ngồi bên giường bệnh.
Ngày hôm qua khi hắn mua xong bữa tối trở về, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng khóc kêu tên hắncủa Nhạc Nhạc, làm hắn sợ tới mức lập tức quăng đồ ăn vọt vào phòng tắm. Vừa thấy dáng vẻ Nhạc Nhạc kinh hoảng sợ hãi nước mắt giàn giụa như mưa bị đặt lên vách tường ở phòng tắm, hắn không nóihai lời liền đi tới đá Nguyễn Lân văng ra, chờ đến khi hắn tắt vòi sen ôm lấy Nhạc Nhạc mới phát hiện, Nguyễn Lân yên tĩnh không nhúc nhích...
“Tôi thật sự cảm thấy nên tăng lương cho toàn bộ nhân viên.” Tông Kiên Định đi vào phòng bệnh, hai tay cắm trong túi quần, một đầu tóc ngắn xoăn lại, vẻ mặt đều là dáng vẻ trêu tức, rất muốn bị đánh. “Mỗi ngày đều phải thấy nhiều tin tức bát quái như vậy nhưng không thể nói, nghẹn lâu thật sự có hại cho tinh thần và thể xác phát triển khoẻ mạnh.”
Hà Nhạc Nhạc có chút xấu hổ nhìn Tông Kiên Định, “Tông bác sĩ, lúc nào thì Nguyễn Lân có thể tỉnh lại.”
Ngày hôm qua sau khi Nguyễn Lân bị đụng vào đầu, lúc ấy liền ngất đi, đưa đến bệnh viện mới biết hắnbị mất nước nên suy yếu, chắc là cả tuần nay không ăn gì.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?
Trực giác nói cho cô biết bản thân có liên quan đến chuyện này nên Hà Nhạc Nhạc không yên lòng được.
“Lúc nào hắn mở mắt sẽ tỉnh.” Tông Kiên Định cực kỳ ôn hoà nói.
Quý Tiết bĩu môi, “Cậu trừ việc nói nhảm, có thể nói chuyện dinh dưỡng chút không.”
“Ah! Chúng ta lại đây thảo luận một chút, một thế hệ siêu sao bị đói bụng vài ngày, dương vật bầm tím, đầu bị đụng sưng cùng vài mối quan hệ thế nào mới ăn khớp với tin tức đây?”
Quý Tiết khẽ cắn môi, hai tay nắm tay rồi bẻ các đốt ngón tay rốp rốp. “Xem ra cậu chê tóc cậu dài quá rồi?”
“A... Chỉ dựa vào cậu?”
“Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc thấp giọng hô.
Quý Tiết trừng mắt nhìn Tông Kiên Định, giảm lực lại.
“Ai, Hà tiểu thư, rốt cuộc ── ”
Tông Kiên Định vừa định đặt câu hỏi, chợt nghe cửa phòng phía sau bị thô lỗ mở ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Phi Vân vẻ mặt lo lắng sốt ruột đi đến, Ngô Minh - người đại diện của Nguyễn Lân đi theo ở phía sau Địch Phi Vân.
Đầu tiên Địch Phi Vân nhìn Nguyễn Lân trên giường, sau đó lại oán giận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Tiểu Tông, rốt cuộc Nguyễn Lân thế nào rồi?”
Tông Kiên Định nhíu mày, “không có việc gì đâu, truyền mấy bình nước biển, tỉnh ngủ sẽ không sao nữa.”
Địch Phi Vân thoáng nhẹ nhàng thở ra, “Hà tiểu thư, phiền cô đi theo tôi một chút.”
“Dì Vân ──” Quý Tiết vội vàng đứng lên.
“Con đứng đây trước! Xong rồi sẽ đến lượt con đó! Tiểu Tông, mượn văn phòng của con một chút.”
Văn phòng viện trưởng.
Địch Phi Vân mím môi, không ngừng nhìn từ trên xuống dưới cô gái yên tĩnh như nước trước mắt, nóiđến dáng người, cô gái này cũng không có chỗ nào xuất chúng chỉ nhìn cân xứng thuận mắt mà thôi. nói về khí chất, so với các cô gái mềm mại xinh đẹp, cô lại… nhìn không có gì xuất sắc! Sao mấy tên tiểu tử thối này lại chết sống trên tay con bé chứ?
thật sự là!
“Hà tiểu thư, tôi nhớ không nhầm thì cô không phải dân địa phương đúng không.”
“Ừ.”
“cô rời khỏi thành phố S đi, tôi có thể giới thiệu cho cô một vài công việc.”
“...”
“Hay là nói, đưa tiền trực tiếp sẽ thoải mái hơn?”
“...”
“nói đi, bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời đi!”
Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn lại, “Vì sao dì lại hy vọng tôi rời đi.”
Địch Phi Vân cười xòa một tiếng, “Thực ra cũng là tôi tự bưng đá đập chân mình, lúc trước cô đi làm quản lý lại bị bọn họ hiểu lầm là ── ”
“Dì Vân!” Nguyễn Lân như hoả tiễn vọt vào, trong mắt đầy khủng hoảng.
“Nguyễn Lân! Con không sao chứ?” Địch Phi Vân thân thiết nói.
“Nhạc Nhạc, anh, em…” Nguyễn Lân bước đến trước mặt Hà Nhạc Nhạc, lo lắng nhìn sắc mặt của cô.
“Nguyễn Lân! Con tỉnh lạiđi!” Địch Phi Vân quát.
“Con rất tỉnh táo!” Nguyễn Lân nói, “Chuyện của con với cô ấy, không cần dì nhúng tay vào! Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi!”
“Đứng lại! Đừng nói với dì con động tâm với cô ấy! Con biết rõ cô ấy ── ”
“Dì Vân!” Nguyễn Lân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc, “Có một số việc, nếu lúc trước dì không để ý, vậy bây giờ, tương lai, xin dì đừng nói gì cả!”
“Con!” Địch Phi Vân bối rối nghẹn lời.
Nguyễn Lân lôi kéo tay Hà Nhạc Nhạc tiện tay mở cửa một phòng bệnh đi vào.
Sau một lúc lâu, Hà Nhạc Nhạc thở dài, “anh doạ em đó.”
“anh…”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có liên quan đến em không?”
“...” Nhìn đôi mắt ôn nhu bình thản của cô, hắn không dám mở miệng, hắn không dám hỏi, hắn sợ mộtkhi cô biết chân tướng sự thật, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt căm hận của cô!
“anh ──” Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn nước mắt nhỏ giọt từ hốc mắt hắn chảy xuống, trái tim giống như bị xé rách, cô nhìn xung quanh tìm khăn tay. Rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì vậy? “Nguyễn Lân…”
Nguyễn Lân tiến lên ôm lấy cô, dùng nụ hôn ngăn chặn môi của cô, trằn trọc liếm mút, khẽ cắn, nước mắt mặn mặn chảy xuống khoé miệng, lẫn vào trong miệng hai người, hoá thành chua sót.
Hà Nhạc Nhạc vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Nước mắt chảy xuống mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào trong ngực, cắn răng nhịn xuống âmthanh khóc rống.
hắn hoang mang, yếu ớt, hắn thống khổ, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy thân thể run rẩy của hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nói ra những lời trước đây cô chưa từng nói ──
“Em ở đây, ở đây, không sao, không có gì hết…”
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu