Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 219: Chết cũng nguyện ý
Do dự một lát, Hà Nhạc Nhạc nghe điện thoại, “Alo?”
“Nhạc Nhạc…” Sợ hãi gọi một tiếng. “Thực xin lỗi, anh… anh nên giúp em.”
“… không cần.”
“Nhạc Nhạc! anh thật sự không phải cố ý, anh nghĩ đến bọn họ, không, anh nghĩ em… anh… Thực xin lỗi…”
“không cần giải thích, em biết. Em không có giận anh.” hắn không giống với bọn họ, cô không có lý do để trách hắn.
“thật sự?” Giọng nói vui mừng không thể tin được.
Trong lòng chảy qua một chút ấm áp, Hà Nhạc Nhạc lấy balo trên lưng xuống mang đến cửa sau, “Ừ.”
“Meo meo…” Đậu Đỏ thấy vậy ngồi thẳng lên.
“Nhạc Nhạc, gần đây đám paparazzi theo sát anh quá, anh về nhà trọ trước, vài ngày sau lại trở về. Có muốn ăn cái gì hay không? Mấy ngày này anh kêu dì Vương dạy anh.”
“Cái gì cũng được, xuống bếp cẩn thận một chút, đừng làm nước sôi bắn tung toé, coi chừng bỏng.” Ôm lấy Đậu đỏ, Hà Nhạc Nhạc ngồi vào trên giường.
“… Ừ. Đúng rồi, em…”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ấp a ấp úng?”
“Em với Quý Tiết…”
“…” Khẽ vuốt thân thể mềm mại không xương của Đậu đỏ, Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh, “Sửa, từ giờ trở đi, bất kể em cùng với những người khác xảy ra cái gì, anh cũng không cần để ý.”
“Nhạc Nhạc?”
“Mặc kệ là Quý Tiết hay là những người khác, chỉ cần em không xin anh giúp đỡ, anh cũng đừng để ý, đồng ý với em được không?”
“…Được.”
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Hai ngày này, em có nhìn thấy Quý Tiết không?”
Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “không có, xảy ra chuyện gì?”
“hắn không nghe điện thoại, cũng không tìm thấy người, nếu như em nhìn thấy hắn thì kêu hắn về nhà trọ nha.”
Tìm không thấy Quý Tiết? Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, trong lòng có chút khó chịu.
Luộc trứng nấu cơm, ăn tạm một chút, Hà Nhạc Nhạc tắm rửa sạch sẽ thay áo lên giường nằm ngủ. Thân thể trầm tĩnh lại, khắp tứ chi toàn thân càng đau nhức thêm, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình, ngủ rồi sẽ không đau không mỏi…
Nhắm mắt lại trong chốc lát, cô lại cau mày mở mắt ra, hình như cô xuất hiện ảo giác… nghe thấy chính tiếng hát của mình!
Đứng dậy bật đèn, lại nghe một hồi, vẫn là một bài hát lặp lại!
không phải, không phải ảo giác!
Hà Nhạc Nhạc đi nhanh mở cửa ra, đứng ở đối diện cửa tiếp tục nghe, không phải! Giọng hát khôngphải từ cửa đối diện truyền ra, mà là từ ── Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức hướng lên nhìn lan can.
“Quý Tiết? anh điên rồi hả!”
Trong mưa to, Quý Tiết dựa vào lan can ngồi trên mặt đất, cả người ướt đẫm, nhìn qua chật vật vô cùng, vậy mà hắn còn có tâm tình dùng ví tiền chống lên thành một chỗ đụt mưa để di động phía dưới bật nhạc!
Nghe thấy tiếng Hà Nhạc Nhạc gọi, Quý Tiết nâng mặt lên, nhìn cô nở nụ cười phong lưu khoáng đãng. Ngọn đèn mờ nhạt xuyên qua màn mưa chiếu lên nụ cười của hắn, nhìn thấy vậy trong lòng Hà Nhạc Nhạc đắng chát.
hắn ở đó đã bao lâu rồi? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì chứ?
Quý Tiết nâng tay lên, cười nói, “anh không có sức nữa rồi, lại kéo anh lên đi.”
Hà Nhạc Nhạc nhìn mưa to, lại nhìn dáng vẻ của hắn, than nhẹ một tiếng chạy vọt qua. Dùng lực lôi kéo tay hắn, hắn lại dùng lực mạnh hơn túm cô kéo vào trong lòng mình.
“anh ── ”
Ôm chặt lấy cô trong lòng, Quý Tiết cười phóng đãng không kiềm chế được nhưng lời nói lại lộ ra đau thương vô cùng.
“Thử làm tình trong mưa chưa?”
một câu, làm cho Hà Nhạc Nhạc nhíu mày. Thời gian giống như quay lại lúc trước khi lần đầu tiên gặp hắn, khi đó hắn cũng hỏi cô vấn đề này.
“Chưa.”
“A… Thực trùng hợp, anh cũng chưa.” Quý Tiết hôn lên môi cô, hai tay thon dài linh hoạt đùa nghịch thân thể cô.
Hà Nhạc Nhạc không có phản kháng, để mặc hắn tách hai chân cô ra, để cô ngồi trên người hắn, mặc hắn vén quần lót lên dùng tay khiêu khích chỗ bí mật dưới chân, mặc hắn… cởi bỏ quần của cô, đem côđặt lên côn thịt đang dâng trào của hắn.
“Mặc kệ xứng hay không xứng, anh cũng sẽ không để em tránh né anh, từ hôm nay trở đi, lúc nào trời mưa anh cũng sẽ ôm em, giống như vậy ── ”
“Ừ a…” Vòng eo bị hắn kiềm chế bắt buộc nhận lấy côn thịt của hắn từ trên xuống, nam căn thô to gắt gao đâm vào tiểu huyệt, dưới trời mưa lạnh như băng tiểu huyệt càng co rút nhanh hơn.
“Hà Nhạc Nhạc... ” bị khoái cảm mãnh liệt bao vây, Quý Tiết khàn giọng nói, “Nếu như không thể yêuanh, vậy em cứ hận đi.”
“A…” Hà Nhạc Nhạc vòng tay ở cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn, “không…”
“… không phải do anh quyết định!”
“A a… không, tôi, tôi không hận… Tôi không hận… ừ a… Tôi, tôi sẽ, thử, thử, yêu anh…”
Động tác xoay mình ngừng lại, Quý Tiết bắt lấy hai tay của cô đang quàng trên vai hắn, kéo cô lại, gần như dại ra nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Em, em vừa mới, vừa mới nói cài gì vậy? Em lặp lại lần nữa đi?”
không hề ngụy trang phong lưu nữa, mặt nạ không kiềm chế được tán loạn, đợi ở ban công hai ngày ba đêm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới điều này!
Xoa khuôn mặt như muốn khóc của hắn, Hà Nhạc Nhạc cười bất đắc dĩ, “Nếu như anh không thể buông tay, tôi có thể… thử yêu anh.”
Nhưng ‘yêu’ mà cô có thể cho hắn, có phải dáng vẻ hắn muốn hay không, điều đó cô không biết được.
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Hôn thật sâu lên môi cô, Quý Tiết vừa đi vừa ôm lấy thắt lưng cô vào phòng, “Mặc kệ em có gạt anh hay không, chỉ vì một câu vừa nãy em nói, em kêu anh chết em cũng cam tâm tình nguyện.”
“Ừ… Em, em không cần anh phải chết…” cô muốn hắn và cô cùng nhau xuống địa ngục, địa ngục nhân gian.
“A… cô gái ngốc, còn chưa ôm em đủ, làm sao chết được chứ.
“A a…”
“anh yêu em.”
“A…”
“So với những gì anh nghĩ, còn yêu nhiều hơn.”
Động tác không ngừng, rốt cuộc cả hai đều sốt… cao.
Ngày hôm sau, bệnh viện Tông thị.
Tông Kiên Định: “Hai người các cậu… có vẻ rất có nhã hứng a!!!”
“Nhạc Nhạc…” Sợ hãi gọi một tiếng. “Thực xin lỗi, anh… anh nên giúp em.”
“… không cần.”
“Nhạc Nhạc! anh thật sự không phải cố ý, anh nghĩ đến bọn họ, không, anh nghĩ em… anh… Thực xin lỗi…”
“không cần giải thích, em biết. Em không có giận anh.” hắn không giống với bọn họ, cô không có lý do để trách hắn.
“thật sự?” Giọng nói vui mừng không thể tin được.
Trong lòng chảy qua một chút ấm áp, Hà Nhạc Nhạc lấy balo trên lưng xuống mang đến cửa sau, “Ừ.”
“Meo meo…” Đậu Đỏ thấy vậy ngồi thẳng lên.
“Nhạc Nhạc, gần đây đám paparazzi theo sát anh quá, anh về nhà trọ trước, vài ngày sau lại trở về. Có muốn ăn cái gì hay không? Mấy ngày này anh kêu dì Vương dạy anh.”
“Cái gì cũng được, xuống bếp cẩn thận một chút, đừng làm nước sôi bắn tung toé, coi chừng bỏng.” Ôm lấy Đậu đỏ, Hà Nhạc Nhạc ngồi vào trên giường.
“… Ừ. Đúng rồi, em…”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ấp a ấp úng?”
“Em với Quý Tiết…”
“…” Khẽ vuốt thân thể mềm mại không xương của Đậu đỏ, Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh, “Sửa, từ giờ trở đi, bất kể em cùng với những người khác xảy ra cái gì, anh cũng không cần để ý.”
“Nhạc Nhạc?”
“Mặc kệ là Quý Tiết hay là những người khác, chỉ cần em không xin anh giúp đỡ, anh cũng đừng để ý, đồng ý với em được không?”
“…Được.”
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Hai ngày này, em có nhìn thấy Quý Tiết không?”
Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “không có, xảy ra chuyện gì?”
“hắn không nghe điện thoại, cũng không tìm thấy người, nếu như em nhìn thấy hắn thì kêu hắn về nhà trọ nha.”
Tìm không thấy Quý Tiết? Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, trong lòng có chút khó chịu.
Luộc trứng nấu cơm, ăn tạm một chút, Hà Nhạc Nhạc tắm rửa sạch sẽ thay áo lên giường nằm ngủ. Thân thể trầm tĩnh lại, khắp tứ chi toàn thân càng đau nhức thêm, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình, ngủ rồi sẽ không đau không mỏi…
Nhắm mắt lại trong chốc lát, cô lại cau mày mở mắt ra, hình như cô xuất hiện ảo giác… nghe thấy chính tiếng hát của mình!
Đứng dậy bật đèn, lại nghe một hồi, vẫn là một bài hát lặp lại!
không phải, không phải ảo giác!
Hà Nhạc Nhạc đi nhanh mở cửa ra, đứng ở đối diện cửa tiếp tục nghe, không phải! Giọng hát khôngphải từ cửa đối diện truyền ra, mà là từ ── Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức hướng lên nhìn lan can.
“Quý Tiết? anh điên rồi hả!”
Trong mưa to, Quý Tiết dựa vào lan can ngồi trên mặt đất, cả người ướt đẫm, nhìn qua chật vật vô cùng, vậy mà hắn còn có tâm tình dùng ví tiền chống lên thành một chỗ đụt mưa để di động phía dưới bật nhạc!
Nghe thấy tiếng Hà Nhạc Nhạc gọi, Quý Tiết nâng mặt lên, nhìn cô nở nụ cười phong lưu khoáng đãng. Ngọn đèn mờ nhạt xuyên qua màn mưa chiếu lên nụ cười của hắn, nhìn thấy vậy trong lòng Hà Nhạc Nhạc đắng chát.
hắn ở đó đã bao lâu rồi? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì chứ?
Quý Tiết nâng tay lên, cười nói, “anh không có sức nữa rồi, lại kéo anh lên đi.”
Hà Nhạc Nhạc nhìn mưa to, lại nhìn dáng vẻ của hắn, than nhẹ một tiếng chạy vọt qua. Dùng lực lôi kéo tay hắn, hắn lại dùng lực mạnh hơn túm cô kéo vào trong lòng mình.
“anh ── ”
Ôm chặt lấy cô trong lòng, Quý Tiết cười phóng đãng không kiềm chế được nhưng lời nói lại lộ ra đau thương vô cùng.
“Thử làm tình trong mưa chưa?”
một câu, làm cho Hà Nhạc Nhạc nhíu mày. Thời gian giống như quay lại lúc trước khi lần đầu tiên gặp hắn, khi đó hắn cũng hỏi cô vấn đề này.
“Chưa.”
“A… Thực trùng hợp, anh cũng chưa.” Quý Tiết hôn lên môi cô, hai tay thon dài linh hoạt đùa nghịch thân thể cô.
Hà Nhạc Nhạc không có phản kháng, để mặc hắn tách hai chân cô ra, để cô ngồi trên người hắn, mặc hắn vén quần lót lên dùng tay khiêu khích chỗ bí mật dưới chân, mặc hắn… cởi bỏ quần của cô, đem côđặt lên côn thịt đang dâng trào của hắn.
“Mặc kệ xứng hay không xứng, anh cũng sẽ không để em tránh né anh, từ hôm nay trở đi, lúc nào trời mưa anh cũng sẽ ôm em, giống như vậy ── ”
“Ừ a…” Vòng eo bị hắn kiềm chế bắt buộc nhận lấy côn thịt của hắn từ trên xuống, nam căn thô to gắt gao đâm vào tiểu huyệt, dưới trời mưa lạnh như băng tiểu huyệt càng co rút nhanh hơn.
“Hà Nhạc Nhạc... ” bị khoái cảm mãnh liệt bao vây, Quý Tiết khàn giọng nói, “Nếu như không thể yêuanh, vậy em cứ hận đi.”
“A…” Hà Nhạc Nhạc vòng tay ở cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn, “không…”
“… không phải do anh quyết định!”
“A a… không, tôi, tôi không hận… Tôi không hận… ừ a… Tôi, tôi sẽ, thử, thử, yêu anh…”
Động tác xoay mình ngừng lại, Quý Tiết bắt lấy hai tay của cô đang quàng trên vai hắn, kéo cô lại, gần như dại ra nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Em, em vừa mới, vừa mới nói cài gì vậy? Em lặp lại lần nữa đi?”
không hề ngụy trang phong lưu nữa, mặt nạ không kiềm chế được tán loạn, đợi ở ban công hai ngày ba đêm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới điều này!
Xoa khuôn mặt như muốn khóc của hắn, Hà Nhạc Nhạc cười bất đắc dĩ, “Nếu như anh không thể buông tay, tôi có thể… thử yêu anh.”
Nhưng ‘yêu’ mà cô có thể cho hắn, có phải dáng vẻ hắn muốn hay không, điều đó cô không biết được.
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Hôn thật sâu lên môi cô, Quý Tiết vừa đi vừa ôm lấy thắt lưng cô vào phòng, “Mặc kệ em có gạt anh hay không, chỉ vì một câu vừa nãy em nói, em kêu anh chết em cũng cam tâm tình nguyện.”
“Ừ… Em, em không cần anh phải chết…” cô muốn hắn và cô cùng nhau xuống địa ngục, địa ngục nhân gian.
“A… cô gái ngốc, còn chưa ôm em đủ, làm sao chết được chứ.
“A a…”
“anh yêu em.”
“A…”
“So với những gì anh nghĩ, còn yêu nhiều hơn.”
Động tác không ngừng, rốt cuộc cả hai đều sốt… cao.
Ngày hôm sau, bệnh viện Tông thị.
Tông Kiên Định: “Hai người các cậu… có vẻ rất có nhã hứng a!!!”
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu