Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 203: Một giây như một năm
“Đến đây, ngồi đi.” Phạm Tư Nghị kéo một cái ghế ra, cầm tay Hà Nhạc Nhạc dẫn đến bên cạnh bàn.
Hà Nhạc Nhạc giật mạnh giãy tay mình khỏi tay Phạm Tư Nghị, khẩn trương sợ hãi nhìn Thân Đồ Mặc, miệng vẫn không thốt được một lời, bụng ẩn ẩn co rút đau đớn, theo bản năng cô xoay người rời đi.
“Bảo bối, em muốn đi đâu?” Phạm Tư Nghị chân dài liền ngăn trước mặt cô, giọng điệu ngả ngớn mang theo một chút uy hiếp.
Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi dưới, “Tránh ra.”
“Bảo bối đã quên lời nói vừa nãy anh nói sao? Hả?”
Chỉ cần cô lặp lại câu nói lúc nãy, hắn sẽ không bao giờ tìm cô gây chuyện phiền toái nữa?
Hà Nhạc Nhạc giương mắt chán ghét trừng trừng Phạm Tư Nghị, “Tùy anh!”
nói xong, Hà Nhạc Nhạc muốn vòng qua hắn, Phạm Tư Nghị lại nở nụ cười mỉa, cánh tay dài thu lại, thoải mái ôm cô vào trong lòng.
“Vậy tôi cũng không khách khí.”
“anh ──”
“cô lộn xộn nữa, tôi ở trong này liền ‘làm’ cô.” Phạm Tư Nghị nhẹ giọng nói bên tai cô.
Hà Nhạc Nhạc lập tức ngưng giãy dụa, rồi nhấc chân hung hăng giẫm mạnh lên giày da đen bóng của Phạm Tư Nghị.
“A!” Phạm Tư Nghị đau đến mức vẻ mặt dữ tợn, cầm lấy tóc Hà Nhạc Nhạc kéo cô trở lại.
Hà Nhạc Nhạc bị đau khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng cắn răng một tiếng cũng không kêu, bụng, bụng, càng ngày càng đau.
“A Nghị!” Nam nhân lớn tuổi quát khẽ, đối với hành động khó coi liên tiếp của Phạm Tư Nghị thể hiệnbất mãn. Nếu không phải nể mặt ông ngoại của Phạm Tư Nghị, hắn tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện như thế này mà mang bản mặt già nua đi lấy lòng ai. Làm cổ đông lâu năm của Mâu Tư, mọi người đều biết lão Thân Đồ lớn tuổi rất nể mặt người khác, nhưng mọi người cũng rất rõ ràng, tiểu Thân Đồ kính trọng người lớn chỉ kính một lần, bán đi một lần nhân tình sẽ không bán lần thứ hai! Chuyện của Tiểu Toa trước đó vài ngày chính là ví dụ tốt nhất.
Cho phép Tiêu Toa bị hủy hoại, còn lấy thêm nhiều tội danh như dâm loạn, cố ý gây thương tích, hối lộ cảnh sát bị bắt, cha nuôi của cô ta cũng vướng vào mấy chuyện mẫn cảm nên đối với cô ta cũng hết cách. Cuối cùng Tiêu lão chỉ có thể xin Mâu Tư giúp đỡ, xin Thân Đồ gia tộc hùng mạnh, chỉ cầu xi có hủy đi tương lai của con gái cũng đừng mất đi chút tự do cuối cùng… Tiêu lão trước mặt một đám cổ đông bọn họ và Thân Đồ Mặc quỳ xuống, kết quả như thế nào?
Thân Đồ Mặc nhìn cũng không thèm liếc một cái. Tiêu lão một đêm bạc đầu, mấy ngày hôm trước nghe nói Tiêu Toa nhiều lần tự sát không thành, Tiêu lão bán hết tài sản đi khai thông quan hệ, nhưng trước mắt mà thấy, hy vọng không lớn… Mâu Tưđã cô lập, người ta cho dù muốn giúp, cũng phải nhìn thái độ của nhà Thân Đồ a!
Miêu Đông Sơn có chút kiêng kị nhìn thoáng qua Thân Đồ Mặc tuấn mỹ bên cạnh ── thật đáng sợ a! Con trai của lão Thân Đồ này so với lão Thân Đồ lúc còn trẻ còn tàn khốc lãnh huyết hơn nhiều, Phạm tiểu tử này không thức thời còn sống chết muốn chọc giận hắn a!
Miêu Đông Sơn bắt đầu có chút hối hận đã đến làm người hoà giải.
Phạm Tư Nghị buông tay ra, sắc mặt có chút khó coi liếc mắt về Thân Đồ Mặc vẫn yên tĩnh như vực sâu không nhìn thấu.
Tóc được buông ra, Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời chạy về phía cửa phòng.
“Lại đây.”
Hai chữ trầm thấp, từ tính, tràn ngập uy nghiêm cao ngạo lại chứa uy lực ma tính cường đại khí thế xuyên qua hai tai cô, chiếm cứ đầu óc của cô, áp bức cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể như con rối xoay người lại, cứng ngắc hoạt động bước chân.
Phạm Tư Nghị nháy nháy mắt, cũng không ngăn cản.
không, không thể!
cô đã rời khỏi nhà trọ! cô không phải là sex toys như thịt bò nghe theo bọn họ! cô không có nghĩa vụ gì mà phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ nữa!
Hà Nhạc Nhạc cưỡng chế lại sợ hãi ngừng bước chân, cố nuốt nước miếng, cố gắng nói.
“Phạm tiên sinh… Thân Đồ tiên sinh, tôi đối với hai người mà nói, đều chỉ là một người nhỏ bé khôngđáng kể, hai người có ân oán gì đó, xin, xin đừng liên lụy đến người vô tội.” nói xong, Hà Nhạc Nhạc lại một lần nữa xoay người phải đi.
“… Đừng để cho tôi nói lần thứ hai.” Ngữ khí Thân Đồ Mặc rất bình thản, bình thản làm người ta sợ hãi từ đáy lòng.
Nghe lời nói cảnh cáo phía sau, Hà Nhạc Nhạc cắn răng một cái, đi nhanh tới cửa, đẩy cửa ra ngoài.
“A… thì ra là thật.” Phạm Tư Nghị tươi cười sáng lạn vô cùng, “cô ta quả nhiên không chấp nhận có quan hệ gì với cậu, ha ha ha ha…”
“…” Thân Đồ Mặc lạnh lùng liếc Phạm Tư Nghị một cái, giơ tách trà lên, nhấp một ngụm trà ấm áp, “Giám đốc Miêu, trà, tôi đã uống, đi trước.”
Thân Đồ Mặc đứng lên, cầm lấy áo khoác tây trang màu đen đặt lên khuỷu tay, đi tới cửa, thân hình thon dài dừng một chút, quay lại lãnh đạm nhìn Miêu Đông Sơn.
“Trong một tháng, thu mua toàn bộ truyền thông Thiên Vương, chuyện này liền giao cho giám đốc Miêu vậy.”
“Ách… Này, Thân Đồ──” Miêu Đông Sơn choáng váng.
Bụng, đau quá, da đầu cũng rất đau, Hà Nhạc Nhạc ôm bụng cong thắt lưng đi về phía trước, mắt thấy phía trước có toilet, vội vàng vọt vào nôn hết ra.
Tiếng chuông di động chợt vang lên.
một dãy số xa lạ.
“Alo? Xin chào…” Hà Nhạc Nhạc vịn bồn rửa tay, khó chịu nói, “Ai vậy ạ?”
“… cô xóa số điện thoại của tôi?” Ma vương tồn tại, như bóng với hình.
Hà Nhạc Nhạc giật mạnh giãy tay mình khỏi tay Phạm Tư Nghị, khẩn trương sợ hãi nhìn Thân Đồ Mặc, miệng vẫn không thốt được một lời, bụng ẩn ẩn co rút đau đớn, theo bản năng cô xoay người rời đi.
“Bảo bối, em muốn đi đâu?” Phạm Tư Nghị chân dài liền ngăn trước mặt cô, giọng điệu ngả ngớn mang theo một chút uy hiếp.
Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi dưới, “Tránh ra.”
“Bảo bối đã quên lời nói vừa nãy anh nói sao? Hả?”
Chỉ cần cô lặp lại câu nói lúc nãy, hắn sẽ không bao giờ tìm cô gây chuyện phiền toái nữa?
Hà Nhạc Nhạc giương mắt chán ghét trừng trừng Phạm Tư Nghị, “Tùy anh!”
nói xong, Hà Nhạc Nhạc muốn vòng qua hắn, Phạm Tư Nghị lại nở nụ cười mỉa, cánh tay dài thu lại, thoải mái ôm cô vào trong lòng.
“Vậy tôi cũng không khách khí.”
“anh ──”
“cô lộn xộn nữa, tôi ở trong này liền ‘làm’ cô.” Phạm Tư Nghị nhẹ giọng nói bên tai cô.
Hà Nhạc Nhạc lập tức ngưng giãy dụa, rồi nhấc chân hung hăng giẫm mạnh lên giày da đen bóng của Phạm Tư Nghị.
“A!” Phạm Tư Nghị đau đến mức vẻ mặt dữ tợn, cầm lấy tóc Hà Nhạc Nhạc kéo cô trở lại.
Hà Nhạc Nhạc bị đau khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng cắn răng một tiếng cũng không kêu, bụng, bụng, càng ngày càng đau.
“A Nghị!” Nam nhân lớn tuổi quát khẽ, đối với hành động khó coi liên tiếp của Phạm Tư Nghị thể hiệnbất mãn. Nếu không phải nể mặt ông ngoại của Phạm Tư Nghị, hắn tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện như thế này mà mang bản mặt già nua đi lấy lòng ai. Làm cổ đông lâu năm của Mâu Tư, mọi người đều biết lão Thân Đồ lớn tuổi rất nể mặt người khác, nhưng mọi người cũng rất rõ ràng, tiểu Thân Đồ kính trọng người lớn chỉ kính một lần, bán đi một lần nhân tình sẽ không bán lần thứ hai! Chuyện của Tiểu Toa trước đó vài ngày chính là ví dụ tốt nhất.
Cho phép Tiêu Toa bị hủy hoại, còn lấy thêm nhiều tội danh như dâm loạn, cố ý gây thương tích, hối lộ cảnh sát bị bắt, cha nuôi của cô ta cũng vướng vào mấy chuyện mẫn cảm nên đối với cô ta cũng hết cách. Cuối cùng Tiêu lão chỉ có thể xin Mâu Tư giúp đỡ, xin Thân Đồ gia tộc hùng mạnh, chỉ cầu xi có hủy đi tương lai của con gái cũng đừng mất đi chút tự do cuối cùng… Tiêu lão trước mặt một đám cổ đông bọn họ và Thân Đồ Mặc quỳ xuống, kết quả như thế nào?
Thân Đồ Mặc nhìn cũng không thèm liếc một cái. Tiêu lão một đêm bạc đầu, mấy ngày hôm trước nghe nói Tiêu Toa nhiều lần tự sát không thành, Tiêu lão bán hết tài sản đi khai thông quan hệ, nhưng trước mắt mà thấy, hy vọng không lớn… Mâu Tưđã cô lập, người ta cho dù muốn giúp, cũng phải nhìn thái độ của nhà Thân Đồ a!
Miêu Đông Sơn có chút kiêng kị nhìn thoáng qua Thân Đồ Mặc tuấn mỹ bên cạnh ── thật đáng sợ a! Con trai của lão Thân Đồ này so với lão Thân Đồ lúc còn trẻ còn tàn khốc lãnh huyết hơn nhiều, Phạm tiểu tử này không thức thời còn sống chết muốn chọc giận hắn a!
Miêu Đông Sơn bắt đầu có chút hối hận đã đến làm người hoà giải.
Phạm Tư Nghị buông tay ra, sắc mặt có chút khó coi liếc mắt về Thân Đồ Mặc vẫn yên tĩnh như vực sâu không nhìn thấu.
Tóc được buông ra, Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời chạy về phía cửa phòng.
“Lại đây.”
Hai chữ trầm thấp, từ tính, tràn ngập uy nghiêm cao ngạo lại chứa uy lực ma tính cường đại khí thế xuyên qua hai tai cô, chiếm cứ đầu óc của cô, áp bức cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể như con rối xoay người lại, cứng ngắc hoạt động bước chân.
Phạm Tư Nghị nháy nháy mắt, cũng không ngăn cản.
không, không thể!
cô đã rời khỏi nhà trọ! cô không phải là sex toys như thịt bò nghe theo bọn họ! cô không có nghĩa vụ gì mà phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ nữa!
Hà Nhạc Nhạc cưỡng chế lại sợ hãi ngừng bước chân, cố nuốt nước miếng, cố gắng nói.
“Phạm tiên sinh… Thân Đồ tiên sinh, tôi đối với hai người mà nói, đều chỉ là một người nhỏ bé khôngđáng kể, hai người có ân oán gì đó, xin, xin đừng liên lụy đến người vô tội.” nói xong, Hà Nhạc Nhạc lại một lần nữa xoay người phải đi.
“… Đừng để cho tôi nói lần thứ hai.” Ngữ khí Thân Đồ Mặc rất bình thản, bình thản làm người ta sợ hãi từ đáy lòng.
Nghe lời nói cảnh cáo phía sau, Hà Nhạc Nhạc cắn răng một cái, đi nhanh tới cửa, đẩy cửa ra ngoài.
“A… thì ra là thật.” Phạm Tư Nghị tươi cười sáng lạn vô cùng, “cô ta quả nhiên không chấp nhận có quan hệ gì với cậu, ha ha ha ha…”
“…” Thân Đồ Mặc lạnh lùng liếc Phạm Tư Nghị một cái, giơ tách trà lên, nhấp một ngụm trà ấm áp, “Giám đốc Miêu, trà, tôi đã uống, đi trước.”
Thân Đồ Mặc đứng lên, cầm lấy áo khoác tây trang màu đen đặt lên khuỷu tay, đi tới cửa, thân hình thon dài dừng một chút, quay lại lãnh đạm nhìn Miêu Đông Sơn.
“Trong một tháng, thu mua toàn bộ truyền thông Thiên Vương, chuyện này liền giao cho giám đốc Miêu vậy.”
“Ách… Này, Thân Đồ──” Miêu Đông Sơn choáng váng.
Bụng, đau quá, da đầu cũng rất đau, Hà Nhạc Nhạc ôm bụng cong thắt lưng đi về phía trước, mắt thấy phía trước có toilet, vội vàng vọt vào nôn hết ra.
Tiếng chuông di động chợt vang lên.
một dãy số xa lạ.
“Alo? Xin chào…” Hà Nhạc Nhạc vịn bồn rửa tay, khó chịu nói, “Ai vậy ạ?”
“… cô xóa số điện thoại của tôi?” Ma vương tồn tại, như bóng với hình.
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu