Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
Chương 38: Thiên tài xuất thế
Hiện tại ở trong giới ma quỷ lưu truyền một tin tức. Đó chính là thiên sư, đạo sĩ, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi đều có thể trêu chọc. Chỉ có một người, không, nói chính xác là một cô gái, ngươi tuyệt đối không thể đắc tội.
Võ Tiết Châu.
Cái tên này hầu như đã trở thành xác thần trong giới ma quỷ khiến con quỷ nào nghe cũng nuốt nước bọt.
Đùa! Võ Tiết Châu chính là nửa năm trước dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai truy giết một con lệ quỷ sắp bước vào ngưỡng cửa quỷ vương.
Nói đến cô gái này, các tiểu quỷ đều tỏ vẻ bản thân không tra ra cái gì cả. Chỉ có vài con quỷ sống lâu lâu mới biết được chút tin tức. Nhưng mà, làm sao bọn nó dám lộ ra!? Mợ nó! Một đám lệ quỷ cấp quỷ vương xưng huynh gọi muội với người ta kìa! Còn nữa, thiên tài đạo sĩ thiên sư gì đó còn không phải thân thiết với người ta sao? Định tìm ngược hả?
Võ Tiết Châu năm nay hai mươi sáu. Là một thiên tài người người công nhận. Không những trong giới ma quỷ mà còn có cả nhân gian.
Truyền thông chỉ biết bắt đầu từ tám năm trước đột nhiên xuất hiện một thần đồng. Cô gái này vừa mất cha mẹ không lâu, thành tích học tập cũng bình thường. Vậy mà lớp mười hai bỗng nhiên đại triển thần uy, lên lớp hoàn toàn không nghe giảng cũng có thể đạt điểm tối đa! Này, bà nó còn chưa có hung tàn bằng việc nhảy lớp tốt nghiệp đại học trong ngày đầu tiên đâu.
Vốn dĩ khối B Toán, Hóa, Sinh là ngày nghề có liên quan y học. Vậy mà Võ Tiết Châu kia làm cái gì? Tốt nghiệp loại xuất sắc bằng khoa học quốc gia a! Lại còn được đặt cách đi vào cơ sở ngầm của chính phủ. Còn nữa, trong vòng sáu năm đã làm người rúng động vì lập luận và cấu tạo cổ máy thời gian thần kỳ như Doraemon.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chính là thiên tài người ta lúc trước còn có cha mẹ, không muốn bị quấy rầy nên giấu nghề. Bây giờ cha mẹ mất rồi, người ta lười giấu liền phô ra hù chết đám người phàm a.
Trên các mặt báo của nhân gian đều rung động vì tin tức này. Thế, giới ma quỷ lung lay vì cái gì?
Chính là nửa năm trước Võ Tiết Châu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi siêu độ một đám lệ quỷ trong tiệm Ruby. Sau đó, dùng bản lĩnh thu thập mấy tiểu lệ quỷ không an phận. Vừa có thể ngự quỷ, vừa có thể tróc quỷ. Không có con quỷ nào muốn đắc tội với người như vậy. Huống chi thiên tài tu hành chính là do một thiên tài khác công nhận. Sự tồn tại này càng nâng cao thiên phú của Võ Tiết Châu.
Bạch Ngọc Ân cũng rất khiếp sợ. Tám năm trước, sau trận đại chiến kia, Võ Tiết Châu đến tìm cậu. Cầy xin cậu dạy đạo pháp. Đây vốn là một chuyện không phải người thường nào cũng có thể học tập, không kể đến thiên phú, cơ thể người đó còn chưa chắc có thể tích góp năng lượng. Cho dù là sinh ra ở thế gia diệt ma cũng chưa chắc mười năm có thể học được bao nhiêu bản lĩnh.
Ấy thế mà chưa đầy tám năm. Chưa đầy tám năm Võ Tiết Châu liền xuất sư với trạng thái nghiền ép tuyệt đối!
Ông trời chứng giám, cậu chưa bao giờ dạy Võ Tiết Châu xíu xiu ngự quỷ thuật tà môn. Võ Tiết Châu là lục tìm tring đám phế sách của Trần gia. Vậy mà thật sự học được!
Đó chỉ là tin tức được công khai ra ánh sáng. Đằng sau ánh hào quang ấy, Võ Tiết Châu đã phải trả giá mồ hôi và nước mắt.
Ngày Nhất Minh biến mât, Võ Tiết Châu quyết định phải gặp lại y. Hai chữ "tạm biệt" chỉ là ly biệt tạm thời mà thôi. Chờ đến khi cỗ mây thời gian hoàn thành, hai người lại có thể tương phùng. Cho nên, nước mắt muốn trực trào vì nhung nhớ bị mạnh mẽ cưỡng ép đè nén. Cho dù trái tim gào khóc, trên mặt Võ Tiết Châu đều là bình tĩnh.
Chồng của mình tạm thời ở một nơi khác. Chỉ cần cố gắng chế tạo phương tiện đi tìm y là được. Khóc chính là xui xẻo! Loại phụ nữ làm từ nước này từ lâu đã không phải Võ Tiết Châu.
Võ Tiết Châu gấp rút muốn gặp Nhất Minh. Vì vậy, mất hết hai năm làm hết tất cả chuẩn bị về kiến thức và trang bị. Có trí nhớ của kiếp trước, Võ Tiết Châu đối với những bài kiểm tra này quá dễ dàng. Võ Tiết Châu bèn dùng tất cả thời gian học tập thuật pháp. Cái thứ tâm linh này rất hữu dụng. Mắt âm dương vẫn còn, vậy có khi xuyên qua cũng có đất dụng võ cũng nên?
Nghĩ như vậy, Võ Tiết Châu liền không quản ngày đêm học tập đạo pháo. Tìm sách cổ kham khảo. Vì luyện tập đạo pháp của mình, Võ Tiết Châu đã nhiều lần bị những lão quỷ bằng hữu của Nhất Minh đánh đến thê thảm.
Số tiền Nhất Minh để lại cho cô đủ để cô học hết cấp ba và có vốn cho nghiên cứu riêng của mình. Lại có nguồn thu nhập đều đều hàng tháng từ Ruby, Võ Tiết Châu sống tương đối thoải mái. Chẳng qua, số tiền trích ra chỉ có phần cần, phần còn lại đều đưa vào quỹ từ thiện. Thời gian sắp phải đi, Võ Tiết Châu liền nói cho nhân viên tiệm biết mục đích.
Mấy tiểu lệ quỷ biết bà chủ nhà mình đi gặp ông chủ liền ủng hộ hai tay hai chân. Không nói hai lời trực tiếp tiếp nhận Võ Tiết Châu giúp bọn họ siêu thoát. Tiệm Ruby cũng bán sang tên cho người khác. Thời không này, rốt cuộc không còn trói buộc gì nữa.
Ha ha, Võ Tiết Châu rất hưng phấn. Một lần nữa trở về ngọn nguồn của mọi chuyện. Nhưng bắt đầu không giống, kết thúc sẽ lại càng không giống!
Năm ấy Võ Tiết Châu bị người vo vê, tròn nắn. Năm ấy con tim Võ Tiết Châu sai lệch lỗi nhịp vì một người. Năm ấy Võ Tiết Châu ngây ngô tin tưởng người. Năm ấy Võ Tiết Châu lạc mất bàn tay một người. Tất cả, lần này đều sẽ không phát sinh lại.
Võ Tiết Châu thầm nghĩ như thế rồi ngồi lên cỗ máy thời gian rời đi trước ánh mắt của đồng nghiệp. Tiêu sái không có biểu hiện sợ sệt nào khi phải thử vật thí nghiệm không an toàn này.
**************
Tác giả có vài lời muốn nói: Từ bây giờ chính thức đổi xưng hô Võ Tiết Châu thành nàng. Nhập gia tùy tục, xuyên không về cổ đại rồi a.
Võ Tiết Châu.
Cái tên này hầu như đã trở thành xác thần trong giới ma quỷ khiến con quỷ nào nghe cũng nuốt nước bọt.
Đùa! Võ Tiết Châu chính là nửa năm trước dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai truy giết một con lệ quỷ sắp bước vào ngưỡng cửa quỷ vương.
Nói đến cô gái này, các tiểu quỷ đều tỏ vẻ bản thân không tra ra cái gì cả. Chỉ có vài con quỷ sống lâu lâu mới biết được chút tin tức. Nhưng mà, làm sao bọn nó dám lộ ra!? Mợ nó! Một đám lệ quỷ cấp quỷ vương xưng huynh gọi muội với người ta kìa! Còn nữa, thiên tài đạo sĩ thiên sư gì đó còn không phải thân thiết với người ta sao? Định tìm ngược hả?
Võ Tiết Châu năm nay hai mươi sáu. Là một thiên tài người người công nhận. Không những trong giới ma quỷ mà còn có cả nhân gian.
Truyền thông chỉ biết bắt đầu từ tám năm trước đột nhiên xuất hiện một thần đồng. Cô gái này vừa mất cha mẹ không lâu, thành tích học tập cũng bình thường. Vậy mà lớp mười hai bỗng nhiên đại triển thần uy, lên lớp hoàn toàn không nghe giảng cũng có thể đạt điểm tối đa! Này, bà nó còn chưa có hung tàn bằng việc nhảy lớp tốt nghiệp đại học trong ngày đầu tiên đâu.
Vốn dĩ khối B Toán, Hóa, Sinh là ngày nghề có liên quan y học. Vậy mà Võ Tiết Châu kia làm cái gì? Tốt nghiệp loại xuất sắc bằng khoa học quốc gia a! Lại còn được đặt cách đi vào cơ sở ngầm của chính phủ. Còn nữa, trong vòng sáu năm đã làm người rúng động vì lập luận và cấu tạo cổ máy thời gian thần kỳ như Doraemon.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chính là thiên tài người ta lúc trước còn có cha mẹ, không muốn bị quấy rầy nên giấu nghề. Bây giờ cha mẹ mất rồi, người ta lười giấu liền phô ra hù chết đám người phàm a.
Trên các mặt báo của nhân gian đều rung động vì tin tức này. Thế, giới ma quỷ lung lay vì cái gì?
Chính là nửa năm trước Võ Tiết Châu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi siêu độ một đám lệ quỷ trong tiệm Ruby. Sau đó, dùng bản lĩnh thu thập mấy tiểu lệ quỷ không an phận. Vừa có thể ngự quỷ, vừa có thể tróc quỷ. Không có con quỷ nào muốn đắc tội với người như vậy. Huống chi thiên tài tu hành chính là do một thiên tài khác công nhận. Sự tồn tại này càng nâng cao thiên phú của Võ Tiết Châu.
Bạch Ngọc Ân cũng rất khiếp sợ. Tám năm trước, sau trận đại chiến kia, Võ Tiết Châu đến tìm cậu. Cầy xin cậu dạy đạo pháp. Đây vốn là một chuyện không phải người thường nào cũng có thể học tập, không kể đến thiên phú, cơ thể người đó còn chưa chắc có thể tích góp năng lượng. Cho dù là sinh ra ở thế gia diệt ma cũng chưa chắc mười năm có thể học được bao nhiêu bản lĩnh.
Ấy thế mà chưa đầy tám năm. Chưa đầy tám năm Võ Tiết Châu liền xuất sư với trạng thái nghiền ép tuyệt đối!
Ông trời chứng giám, cậu chưa bao giờ dạy Võ Tiết Châu xíu xiu ngự quỷ thuật tà môn. Võ Tiết Châu là lục tìm tring đám phế sách của Trần gia. Vậy mà thật sự học được!
Đó chỉ là tin tức được công khai ra ánh sáng. Đằng sau ánh hào quang ấy, Võ Tiết Châu đã phải trả giá mồ hôi và nước mắt.
Ngày Nhất Minh biến mât, Võ Tiết Châu quyết định phải gặp lại y. Hai chữ "tạm biệt" chỉ là ly biệt tạm thời mà thôi. Chờ đến khi cỗ mây thời gian hoàn thành, hai người lại có thể tương phùng. Cho nên, nước mắt muốn trực trào vì nhung nhớ bị mạnh mẽ cưỡng ép đè nén. Cho dù trái tim gào khóc, trên mặt Võ Tiết Châu đều là bình tĩnh.
Chồng của mình tạm thời ở một nơi khác. Chỉ cần cố gắng chế tạo phương tiện đi tìm y là được. Khóc chính là xui xẻo! Loại phụ nữ làm từ nước này từ lâu đã không phải Võ Tiết Châu.
Võ Tiết Châu gấp rút muốn gặp Nhất Minh. Vì vậy, mất hết hai năm làm hết tất cả chuẩn bị về kiến thức và trang bị. Có trí nhớ của kiếp trước, Võ Tiết Châu đối với những bài kiểm tra này quá dễ dàng. Võ Tiết Châu bèn dùng tất cả thời gian học tập thuật pháp. Cái thứ tâm linh này rất hữu dụng. Mắt âm dương vẫn còn, vậy có khi xuyên qua cũng có đất dụng võ cũng nên?
Nghĩ như vậy, Võ Tiết Châu liền không quản ngày đêm học tập đạo pháo. Tìm sách cổ kham khảo. Vì luyện tập đạo pháp của mình, Võ Tiết Châu đã nhiều lần bị những lão quỷ bằng hữu của Nhất Minh đánh đến thê thảm.
Số tiền Nhất Minh để lại cho cô đủ để cô học hết cấp ba và có vốn cho nghiên cứu riêng của mình. Lại có nguồn thu nhập đều đều hàng tháng từ Ruby, Võ Tiết Châu sống tương đối thoải mái. Chẳng qua, số tiền trích ra chỉ có phần cần, phần còn lại đều đưa vào quỹ từ thiện. Thời gian sắp phải đi, Võ Tiết Châu liền nói cho nhân viên tiệm biết mục đích.
Mấy tiểu lệ quỷ biết bà chủ nhà mình đi gặp ông chủ liền ủng hộ hai tay hai chân. Không nói hai lời trực tiếp tiếp nhận Võ Tiết Châu giúp bọn họ siêu thoát. Tiệm Ruby cũng bán sang tên cho người khác. Thời không này, rốt cuộc không còn trói buộc gì nữa.
Ha ha, Võ Tiết Châu rất hưng phấn. Một lần nữa trở về ngọn nguồn của mọi chuyện. Nhưng bắt đầu không giống, kết thúc sẽ lại càng không giống!
Năm ấy Võ Tiết Châu bị người vo vê, tròn nắn. Năm ấy con tim Võ Tiết Châu sai lệch lỗi nhịp vì một người. Năm ấy Võ Tiết Châu ngây ngô tin tưởng người. Năm ấy Võ Tiết Châu lạc mất bàn tay một người. Tất cả, lần này đều sẽ không phát sinh lại.
Võ Tiết Châu thầm nghĩ như thế rồi ngồi lên cỗ máy thời gian rời đi trước ánh mắt của đồng nghiệp. Tiêu sái không có biểu hiện sợ sệt nào khi phải thử vật thí nghiệm không an toàn này.
**************
Tác giả có vài lời muốn nói: Từ bây giờ chính thức đổi xưng hô Võ Tiết Châu thành nàng. Nhập gia tùy tục, xuyên không về cổ đại rồi a.
Tác giả :
Dương Lệ An