Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
Chương 20: Lá bùa bảo mệnh (2)
Toàn bộ quỷ trong Ruby bùng nổ. Như ông vỡ tổ lăn săn chạy dồn lại một góc nhìn chằm chằm bà chủ của mình cười cười nói nói với một chàng trai trẻ tuổi.
Đây là cái tình huống gì a? Bà chủ đi ngoại tình hả? Lén lút hẹn hò với tình nhân trong chính tiệm của ông chủ liệu có ổn không? Tại sao không thể chuyên nghiệp mà hẹn ở chỗ nào xa xa chút hả? A!? Không phải, tại sao bọn họ lại có thể khuyến khích bà chủ phạm tội như vậy chứ? Bọn họ có cần báo cho ông chủ biết không?
Không đợi bọn họ tự mình rối rắm, điện thoại của quản lý đã vang lên. Tiểu quản lý run rẩy nhìn màn hình, toàn bộ lệ quỷ nhìn màn hình hút ngụm khí lạnh. Tới rồi, tới rồi! Ông chủ gọi tới rồi!
Một nữ phục vụ khó khắn nhắc nhở mọi người còn đang khiếp sợ: "Quản lý à... nếu không nghe máy nhanh, anh sẽ..." Nói tới đây liền im lặng làm động tác cắt cổ.
Trán quản lý lắm tắm mồ hôi. Nhanh chóng ấn nút nghe. Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Nhất Minh: "Vợ ta có ở tiệm không?"
"Dạ có." Tiểu quản lý mếu máo trả lời.
"Nàng ấy đang làm gì?"
Quản lý liếc mắt nhìn đồng bọn. Một đám đồng bọn rất không có cốt khí cụp mắt, nghiêng đầu tỏ vẻ không thể giúp đỡ. Tiểu quản lý bi phẫn trừng mắt. Run như cày sấy lựa lời nói chuyện: "À... chị dâu... chị dâu đang uống nước. Có ăn chút đồ ăn và... trò chuyện... với bạn bè."
"Bạn bè?" Đầu dây bên kia tỏ vẻ nghi hoặc.
Trái tim nhỏ bé của quản lý lập tức giật thót. Tiểu quản lý trong lòng khóc rống, giọng nói càng ra sức: "Đúng vậy, là bạn bè."
Nhất Minh nhướng mày. Câu trở lời có chút quái quái nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Dù sao Ruby cũng gần trường phổ thông C. Vô tình gặp bạn học là điều bình thường. Y không phải là một kẻ cuồng ghen.
Quần chúng nhân dân đồng loạt tỏ vẻ không tin!
Sau đó... y phát hiện ra bản thân thật ngây thơ. Quản lý đâu lăn ra đây nói chuyện nhân sinh đi. Vợ y chỗ nào là quan hệ bạn bè thuần khiết hả? Tại sao lại giống như hẹn hò tình nhân vậy nè. Ế ế! Cái tay của cái tên đó đang làm gì? Dám nắm tay vợ y? Gan to bằng trời rồi!
Nhất Minh đen mặt đứng đằng sau Võ Tiết Châu. Đương sự chẳng những không biết còn vui vẻ nắm chặt thứ mà tên kia đưa cho cô. Ngay cả ánh mắt cũng toát ra ánh sáng vui sướng: "Cảm ơn cậu!"
Cô nắm chặt lá bùa bảo mệnh trong tay. Ánh mắt nhìn họa tiết được vẽ bằng mực đỏ chi chít khắp lá bùa màu vàng. Trần Quốc Minh còn tri kỷ đến nỗi đem lá bùa đi ép nhựa, xâu nó lại thành một sợi dây chuyền nho nhỏ.
Trần Quốc Minh ngay từ đầu đã thấy Nhất Minh bước vào. Chẳng qua hắn không quan tâm. Còn về phần cô có quan tâm hay không... Ha ha, điều này hắn không quản được.
Hàn khí từ người Nhất Minh càng lúc càng nhiều. Y không nỡ trừng cô đành đổi lại thành trừng cái tên chết tiệt kia. Đôi mắt đỏ ngàu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ngại ở tiệm quá nhiều người, y cũng chẳng muốn đôi co ở đây đành nắm tay cô kéo vào khu hậu cần. Trước khi đi còn liếc Trần Quốc Minh một cái sắc lẽm: "Chúng tôi có chút chuyện cần nói riêng. Hi vọng cậu không ngại nếu tôi dẫn bạn gái của tôi đi."
Lời nói tuy nhã nhặn như vậy nhưng y chẳng thèm chờ hắn phản ứng đã lập tức mang người đi. Động tĩnh bên này khá lớn khiến rất nhiều khách hàng chú ý. Trần Quốc Minh cũng chằng tiện mất mặt giữ người. Mà bản thân hắn cũng chẳng có ý định đó.
Trần Quốc Minh nâng môi mỉm cười làm khuôn mặt hắn thêm vẻ thanh tú, đơn thuần. Loại hình thư sinh này hiện tại rất được nhiều nữ sinh ưa thích. Lập tức khiến nhiều thiếu nữ nhìn lén không thôi.
Lôi kéo cô vào khu hậu cần, Nhất Minh lần đầu tiên lạnh giọng hỏi cô: "Ngươi vì sao lại ở cùng hắn? Hắn đưa cho người cái gì?"
Vĩ Tiết Châu mờ mịt nhìn y tức giận đến khóe môi đều mím thành một đường, đột nhiên có cảm giác chột dạ kỳ quái. Cô ấp úng đáp: "Tôi với Quốc Minh hẹn gặp nhau ở đây vì tôi nhờ cậu ấy cho tôi một lá bùa bình an."
"Bùa hộ mệnh?" Nhất Minh nhíu mày, lập tức nhẹ nhàng đoạt laya cái vòng cổ trên tay cô nhìn kỹ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện cổ quái. Hoa văn, ký tự phức tạp bằng chữ đỏ trên giấy vàng nhìn ra vẻ đạo mạo nhưng y lại cảm thấy thập phần tà khí. Lá bùa được xếp thành hình tam giác. Ba đỉnh nối liền với nhau. Trung tâm tam giác này còn có hai vòng tròn to, nhỏ chồng lên nhau. Nghiên cứu một lúc y phát hiện nó giống hệt như một con mắt.
Đây là cái loại bùa bảo mệnh gì chứ? Nhìn như tà ma ngoại đạo!
______________
Tác giả có vài lời muốn nói: Các độc giả thân yêu. Tớ thấy có mấy bạn cmt làm tớ quoắn quéo một buổi chiều. Thân ái, có đoán ra bí ẩn trong truyện không? Có đoán ra tác giả khả ái của mọi người không? *phóng mị nhãn*
Đây là cái tình huống gì a? Bà chủ đi ngoại tình hả? Lén lút hẹn hò với tình nhân trong chính tiệm của ông chủ liệu có ổn không? Tại sao không thể chuyên nghiệp mà hẹn ở chỗ nào xa xa chút hả? A!? Không phải, tại sao bọn họ lại có thể khuyến khích bà chủ phạm tội như vậy chứ? Bọn họ có cần báo cho ông chủ biết không?
Không đợi bọn họ tự mình rối rắm, điện thoại của quản lý đã vang lên. Tiểu quản lý run rẩy nhìn màn hình, toàn bộ lệ quỷ nhìn màn hình hút ngụm khí lạnh. Tới rồi, tới rồi! Ông chủ gọi tới rồi!
Một nữ phục vụ khó khắn nhắc nhở mọi người còn đang khiếp sợ: "Quản lý à... nếu không nghe máy nhanh, anh sẽ..." Nói tới đây liền im lặng làm động tác cắt cổ.
Trán quản lý lắm tắm mồ hôi. Nhanh chóng ấn nút nghe. Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Nhất Minh: "Vợ ta có ở tiệm không?"
"Dạ có." Tiểu quản lý mếu máo trả lời.
"Nàng ấy đang làm gì?"
Quản lý liếc mắt nhìn đồng bọn. Một đám đồng bọn rất không có cốt khí cụp mắt, nghiêng đầu tỏ vẻ không thể giúp đỡ. Tiểu quản lý bi phẫn trừng mắt. Run như cày sấy lựa lời nói chuyện: "À... chị dâu... chị dâu đang uống nước. Có ăn chút đồ ăn và... trò chuyện... với bạn bè."
"Bạn bè?" Đầu dây bên kia tỏ vẻ nghi hoặc.
Trái tim nhỏ bé của quản lý lập tức giật thót. Tiểu quản lý trong lòng khóc rống, giọng nói càng ra sức: "Đúng vậy, là bạn bè."
Nhất Minh nhướng mày. Câu trở lời có chút quái quái nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Dù sao Ruby cũng gần trường phổ thông C. Vô tình gặp bạn học là điều bình thường. Y không phải là một kẻ cuồng ghen.
Quần chúng nhân dân đồng loạt tỏ vẻ không tin!
Sau đó... y phát hiện ra bản thân thật ngây thơ. Quản lý đâu lăn ra đây nói chuyện nhân sinh đi. Vợ y chỗ nào là quan hệ bạn bè thuần khiết hả? Tại sao lại giống như hẹn hò tình nhân vậy nè. Ế ế! Cái tay của cái tên đó đang làm gì? Dám nắm tay vợ y? Gan to bằng trời rồi!
Nhất Minh đen mặt đứng đằng sau Võ Tiết Châu. Đương sự chẳng những không biết còn vui vẻ nắm chặt thứ mà tên kia đưa cho cô. Ngay cả ánh mắt cũng toát ra ánh sáng vui sướng: "Cảm ơn cậu!"
Cô nắm chặt lá bùa bảo mệnh trong tay. Ánh mắt nhìn họa tiết được vẽ bằng mực đỏ chi chít khắp lá bùa màu vàng. Trần Quốc Minh còn tri kỷ đến nỗi đem lá bùa đi ép nhựa, xâu nó lại thành một sợi dây chuyền nho nhỏ.
Trần Quốc Minh ngay từ đầu đã thấy Nhất Minh bước vào. Chẳng qua hắn không quan tâm. Còn về phần cô có quan tâm hay không... Ha ha, điều này hắn không quản được.
Hàn khí từ người Nhất Minh càng lúc càng nhiều. Y không nỡ trừng cô đành đổi lại thành trừng cái tên chết tiệt kia. Đôi mắt đỏ ngàu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ngại ở tiệm quá nhiều người, y cũng chẳng muốn đôi co ở đây đành nắm tay cô kéo vào khu hậu cần. Trước khi đi còn liếc Trần Quốc Minh một cái sắc lẽm: "Chúng tôi có chút chuyện cần nói riêng. Hi vọng cậu không ngại nếu tôi dẫn bạn gái của tôi đi."
Lời nói tuy nhã nhặn như vậy nhưng y chẳng thèm chờ hắn phản ứng đã lập tức mang người đi. Động tĩnh bên này khá lớn khiến rất nhiều khách hàng chú ý. Trần Quốc Minh cũng chằng tiện mất mặt giữ người. Mà bản thân hắn cũng chẳng có ý định đó.
Trần Quốc Minh nâng môi mỉm cười làm khuôn mặt hắn thêm vẻ thanh tú, đơn thuần. Loại hình thư sinh này hiện tại rất được nhiều nữ sinh ưa thích. Lập tức khiến nhiều thiếu nữ nhìn lén không thôi.
Lôi kéo cô vào khu hậu cần, Nhất Minh lần đầu tiên lạnh giọng hỏi cô: "Ngươi vì sao lại ở cùng hắn? Hắn đưa cho người cái gì?"
Vĩ Tiết Châu mờ mịt nhìn y tức giận đến khóe môi đều mím thành một đường, đột nhiên có cảm giác chột dạ kỳ quái. Cô ấp úng đáp: "Tôi với Quốc Minh hẹn gặp nhau ở đây vì tôi nhờ cậu ấy cho tôi một lá bùa bình an."
"Bùa hộ mệnh?" Nhất Minh nhíu mày, lập tức nhẹ nhàng đoạt laya cái vòng cổ trên tay cô nhìn kỹ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện cổ quái. Hoa văn, ký tự phức tạp bằng chữ đỏ trên giấy vàng nhìn ra vẻ đạo mạo nhưng y lại cảm thấy thập phần tà khí. Lá bùa được xếp thành hình tam giác. Ba đỉnh nối liền với nhau. Trung tâm tam giác này còn có hai vòng tròn to, nhỏ chồng lên nhau. Nghiên cứu một lúc y phát hiện nó giống hệt như một con mắt.
Đây là cái loại bùa bảo mệnh gì chứ? Nhìn như tà ma ngoại đạo!
______________
Tác giả có vài lời muốn nói: Các độc giả thân yêu. Tớ thấy có mấy bạn cmt làm tớ quoắn quéo một buổi chiều. Thân ái, có đoán ra bí ẩn trong truyện không? Có đoán ra tác giả khả ái của mọi người không? *phóng mị nhãn*
Tác giả :
Dương Lệ An