Nha Hoàn Có Điểm!
Chương 21: Xuất du
Trong Tùng Trúc Uyển, Hạ Tiểu Tiểu cùng Hồng Tử Duyến nghiêng người tựa vào một cái tháp, trong miệng đầy đồ ăn vặt, nhìn Vưu Đức Ân rèn luyện thân thể.
“Tử Duyến, phương pháp luyện tập như vậy, tiểu thư chúng ta có thể chịu nổi không?” Nhìn thấy Vưu Đức Ân bị Tề Tụ Hiền thao luyện thống khổ mà kiên trì học hỏi, Hạ Tiểu Tiểu thập phần đau lòng.
“Này, hắn rõ ràng là nam nhân, ngươi còn gọi hắn là tiểu thư? Ngươi không có vấn đề gì chứ?” Chưa thấy qua một nha đầu nào ngốc như vậy, cùng một nam nhân sinh hoạt cùng nhau tám năm, còn bây giờ người ta là nam nhân nha.
“Người ta, người ta kêu thành thói quen thôi……” Tiểu thư đột nhiên biến thành thiếu gia, phải cho nàng một cái quá trình thích ứng chứ.
“Ngươi a, ngươi bớt lo lắng cho thiếu gia nhà ngươi đi, hắn còn không phải là vì ngươi mới như vậy liều mạng a, vạn nhất về sau lại gặp một tên sắc lang, hắn mới có thể bảo hộ ngươi chu toàn.” Hồng Tử Duyến ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Tiểu Tiểu “sống trong hạnh phúc mà không hay biết”, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghi hoặc hỏi: ” Tiểu Tiểu, ngày đó cái tên heo phì kia muốn tiến lên bắt ngươi, hắn như thế nào lạingã xuống la khóc? Ngươi đã làm gì a? Ngươi không phải là cao thủ giấu mặt đó chứ?”
“Ta cũng không có làm gì a, lúc ấy ta rất sợ hãi, đột nhiên nhớ ra lần trước Tề đại ca dạy ta chiêu kia, ta đành phải dùng, không nghĩ tới mèo mù vớ được cá rán, chiêu này thật đúng là hữu dụng nha.” Nói chuyện, ánh mắt chú ý tới Vưu Đức Ân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, đang đi về hướng nàng, nàng vội vàng đứng dậy cung nghênh, “Tiểu…… Thiếu gia, ngươi có khỏe không?”
“Ta không sao, các ngươi ở nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Vưu Đức Ân cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi.
“Không có gì, Tử Duyến hỏi ta dùng chiêu gì mà một cái đánh bại tên tiểu bá vương kia.” Hạ Tiểu Tiểu vừa nói vừa hầu hạ Vưu Đức Ân uống trà.
“Ngươi đánh bại Phùng Thạc?” Nghe vậy, Vưu Đức Ân ngạc nhiên vạn phần.
“Là a, lúc ấy năm người kia quấn quít lấy một mình ta, ta không thể thoát thân, nhìn qua thấy tên heo phì đáng chết muốn sàm sỡ Tiểu Tiểu, ta thiếu chút nữa bị dọa chết, không ngờ Tiểu Tiểu không biết là dùng chiêu gì, liền đem cái đầu heo phì đánh đến ngã lăn ra la khóc. Tiểu Tiểu, ngươi nói xem. Rốt cuộc ngươi dùng cái chiêu gì a?” Chẳng lẽ Tụ Hiền sau lưng nàng dạy cho Hạ Tiểu Tiểu bí kíp gì sao?
“Thật vậy?” Vưu Đức Ân nghe vậy cũng thập phần tò mò. “Tiểu Tiểu, ngươi làm thế nào vậy?”
“Chính là Tề đại ca dạy ta chiêu kia a.” Kỳ quái, lúc dạy bọn họ cũng có mặt ở đó. Bọn họ chẳng lẽ không nhớ rõ?
“Chiêu nào a?” Hai người tò mò vội vàng hỏi.
“Chính là chiêu này a—-” Nàng trả lời, một chân vung. Hung hăng đá tới hướng hạ thân của Vưu Đức Ân.
” A—-” Sợ hãi kêu một tiếng, Vưu Đức Ân phản ứng rất nhanh. Lại là cái cảm giác đau đến lăn lộn trong quá khứ. Chật vật đứng lên, Vưu Đức Ân tức giận la lớn. “Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi muốn gì chứ?!” Muốn hại hắn đoạn tử tuyệt tôn sao!
“Ta. Ta không muốn làm gì a?” Ánh mắt mở to vô tội, Hạ Tiểu Tiểu đáng thương chậm rãi giải thích. “Các ngươi không phải hỏi ta chiêu nào sao? Ta cũng không biết đây là cái chiêu gì. Thế nên trực tiếp biểu diễn cho các ngươi xem a.”
Không nghĩ tới, Tiểu Tiểu của hắn còn lại rất bạo lực. Thật thông cảm cho Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc nha……
“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Bộ dạng đau kịch liệt a.
“Không, không có việc gì, ta trở về phòng thay quần áo. Cái kia…… Ta thấy ngươi sau này vẫn là không nên học mấy cái trò thô lỗ đó.” Rất nguy hiểm.
“n.” Tiểu Tiểu gật gật đầu nghe lời, lại đứng dựa người vào tháp.Tay lấy ra một trái đào, vừa định ăn, thì có hai bóng người màu xanh đi tới hướng nàng.
Chiếc váy dài yên sa mỏng màu xanh nhạt yểu điệu, áo trong lộ ra da thịt trắng như băng tuyết. Lông mày như viễn sơn, ánh mắt như câu hồn, đôi môi như viên ngọc đỏ, đôi hoa tai toái tinh lay động, cả người có vẻ tinh trí mà mềm mại thướt tha.
Mỹ nhân a…… Hạ Tiểu Tiểu tay vẫn đang cầm trái đào trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Mỹ nhân phía sau tiến lên từng bước, cao thấp đánh giá Hạ Tiểu Tiểu cùng Hồng Tử Duyến, ngạo nghễ mở miệng. “Hàng Châu Lam gia Nhị tiểu thư đến bái phỏng Vưu thiếu gia.”
“A?” Hạ Tiểu Tiểu vẫn không có phản ứng.
“Lam ngọc!” Mỹ nhân oán trách một tiếng, tiến lên từng bước, ôn nhu cười, nhẹ giọng nói. “Tiểu Tiểu, là ta a, Lam Tĩnh Di a, Vưu thiếu gia có ở đây không?”
“Lam, Lam tiểu thư?” Hạ Tiểu Tiểu lắp bắp đứng dậy, “Vâng, thực xin lỗi, ta vừa rồi không nhận ra, Lam tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp
“Gọi ta Tĩnh Di là được.” Lam Tĩnh Di che miệng cười khẽ, thực vừa lòng với phản ứng kinh ngạc của Hạ Tiểu Tiểu, không uổng công nàng tỉ mỉ trang điểm ăn mặc mà đến.
“Oa, ngươi chính là Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân Lam Tĩnh Di a? Quả nhiên danh bất hư truyền nha.” Hồng Tử Duyến cũng chạy đến, không quên gọi cái người đang ngủ dưới tàng cây cách đó không xa đến cùng ngắm mỹ nhân. “Tụ Hiền, Tụ Hiền—- mau đến xem mỹ nữ a!”
Nữ nhân thô lỗ, Lam Tĩnh Di nhìn thoáng qua Hồng Tử Duyến đang hô to gọi nhỏ, thật cảm thấy khinh thường.
“Tử Duyến……” Hạ Tiểu Tiểu xấu hổ kéo ống tay áo Hồng Tử Duyến.
“Lam tiểu thư, người chờ nga, ta đi báo tiểu thiếu gia nhà chúng ta.” Vừa xoay người đi, phát hiện Vưu Đức Ân vừa đi ra khỏi phòng, đứng ở trước cửa. Quần áo thượng hảo màu hồ lam, làn da khỏe khoắn dưới ánh mặt trời, khuôn mặt sáng lạn mà tuấn mỹ. Phanh phanh phanh! Hạ Tiểu Tiểu nghe thấy tim mình đột nhiên đập thình thịch, như là bị cái gì đánh trúng.
Thật là một nam nhân tuấn tú, Lam Tĩnh Di khóe miệng mỉm cười, phong tình vạn chủng, lướt qua Hạ Tiểu Tiểu, tự động tiến đến nghênh đón. “Vưu thiếu gia, Tĩnh Di không mời mà tự đến, Vưu thiếu gia sẽ không hỏi tội chứ.”
“Sao lại như vậy được chứ?” Vưu Đức Ân khách khí mỉm cười gật đầu.
“Oa. Một đôi rất xứng a.” Hồng Tử Duyến nhìn thấy hai người một tuấn nam một mỹ nữ trước mặt, lớn tiếng cảm khái.
Thật sự rất đăng đối a. Hạ Tiểu Tiểu bối rối cầm trái đào trong tay, hung hăng cắn một cái, oa liệt, trái đào này, sao mà chua quá vậy……
“Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy?” Không để tâm đến Lam Tĩnh Di xinh đẹp, Vưu Đức Ân trong mắt chỉ nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu hốc mắt rưng rưng, lông mày nhăn
“Không, không có việc gì…… Trái đào này…… Chua quá……” Như là có cái gì đó chắn ngang cổ họng, Hạ Tiểu Tiểu thầm nghĩ cách né ra, “Ta đi lấy trà cho Lam tiểu thư.”
“Nga……” Khó hiểu nhìn bóng dáng bối rối của Hạ Tiểu Tiểu, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?
“Vưu thiếu gia.” Lam Tĩnh Di thủy chung mỉm cười. Gọi lại thần trí của Vưu Đức Ân. “Tĩnh Di lần trước nói sai rất nhiều, thỉnh Vưu thiếu gia đừng giận.”
“Lần trước?” Vưu Đức Ân cố gắng hồi tưởng, lần trước nàng nói cái gì?
“n…… Chính là Tĩnh Di nói muốn mời Vưu thiếu gia xuống phố mua Yên Chi Thủy Phấn gì đó. Lúc ấy Tĩnh Di thật sự không biết……”
“Nga, không sao. Không biết không có tội.” Khách khí gật gật đầu, Vưu Đức Ân quay lại nhìn bóng dáng Hạ Tiểu Tiểu.
Namnhân này! Lam Tĩnh Di cắn cắn môi, làm ra vẻ mặt đáng thương, “Tĩnh Di từ khi nhập phủ, vẫn muốn cùng Vưu thiếu gia trở thành bằng hữu. Ta có thể gọi ngươi là Đức Ân không?”
“A? Cái này……” Không tốt lắm? Lại không phải là rất thân nhau.
“Đức Ân.” Không đợi Vưu Đức Ân trả lời, Lam Tĩnh Di tự động nói tiếp, “Tĩnh Di đến thành Dương Châu đã một thời gian ngắn, nhưng mà vẫn chưa được đi tham quan đây đó. Đức Ân ngươi có thể mang Tĩnh Di đi chung quanh nhìn xem không?” Nói xong, vẻ mặt thẹn thùng.
Đức Ân? Bưng trà tới, Hạ Tiểu Tiểu tay run lên, ly trà thiếu chút nữa rơi xuống, miệng thấy chua chát vô cùng.
“Ta cũng ít xuất môn, sợ là không đủ tư cách mang Lam tiểu thư đi du ngoạn. Tiểu Tiểu. Ngươi không sao chứ?” Vưu Đức Ân đỡ lấy khay trà.
“Không có việc gì,có việc gì. Lam tiểu thư, mời dùng trà.” Hạ Tiểu Tiểu có chút tức giận muốn giấu Vưu Đức Ân.
Đây là làm sao vậy? Vưu Đức Ân sửng sốt.
“Tiểu Tiểu, Đức Ân không mang ta đi ra ngoài chơi.” Lam Tĩnh Di tiếp nhận ly trà, khẩu khí có điểm oán trách, có điểm làm nũng, “Không bằng Tiểu Tiểu ngươi mang ta xuất môn đi. Ta ở đây, chỉ quen biết hai người các ngươi……” Vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng đáng thương nhìn Vưu Đức Ân.
“A? Ta?” Sao lại kéo nàng vào chuyện này?
Tiểu Tiểu đặt ly trà xuống, Lam Tĩnh Di nắm chặt cánh tay Hạ Tiểu Tiểu. Nũng nịu nói, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Chuyện này, thôi được rồi……” Nhìn thoáng qua Vưu Đức Ân. Hạ Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đáp ứng.
Vốn chỉ là Lam Tĩnh Di mời Hạ Tiểu Tiểu đi dạo phố, cuối cùng lại biến thành toàn thể người ở Tùng Trúc Uyển đi dạo phố. Hạ Tiểu Tiểu là không có cách nào khác từ chối Lam Tĩnh Di, chỉ có thể ép buộc bản thân đi theo Lam Tĩnh Di dạo phố. Vưu Đức Ân là lo lắng cho an toàn của Hạ Tiểu Tiểu, đi theo Hạ Tiểu Tiểu dạo phố. Hồng Tử Duyến là vì muốn kiếm một trăm hai mươi lượng tiền bảo an, bị Vưu Đức Ân phái đi bảo vệ Hạ Tiểu Tiểu. Tề Tụ Hiền là không an tâm về Hồng Tử Duyến, đi theo bảo vệ Hồng Tử Duyến.
Một đoàn người chậm rãi đi ra đường cái ở Dương Châu thành, tình huống liền thay đổi. Ban đầu Lam Tĩnh Di cực lực mời mọc Hạ Tiểu Tiểu đồng hành cùng mình, bây giờ không hề để ý tới Hạ Tiểu Tiểu, ngược lại thân mật đi theo bên cạnh Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu bị bỏ rơi đành phải đi theo phía sau bọn họ, đi cùng Hồng Tử Duyến.
“Đức ân, Dương Châu thành đẹp quá nga, ngươi xem, cái kia cây hoa kia thực xinh đẹp!” Hồng Tử Duyến đột nhiên hưng phấn chỉ hướng bên phải Vưu Đức Ân, ngực vô tình chạm phải cánh tay Vưu Đức Ân.
“Là, là a……” Vưu Đức Ân cả người không được tự nhiên nói, di chuyển thân mình, từ từ nhích ra cách Hồng Tử Duyến một khoảng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía s
“Tiểu Tiểu, ngươi xem Lam tiểu thư, thật quái lạ nga, muốn cùng ngươi xuống phố lại không để ý tới ngươi, còn bám dính Vưu Đức Ân không tha.” Hồng Tử Duyến ở bên tai Hạ Tiểu Tiểu thầm thì.
“Không có, Lam tiểu thư nàng chính là luôn nhiệt tình như vậy.” Tuy trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, Hạ Tiểu Tiểu vẫn là nói tốt cho người khác.
“Tiểu Tiểu, ngươi có vẻ nói tốt cho Lam tiểu thư kia? Có thể ngươi không thực sự thích nàng ai.” Hồng Tử Duyến cau mày nhìn bóng người phía trước.
“Tử Duyến, Lam tiểu thư kỳ thật người tốt lắm. Thiếu gia chúng ta cái lúc vẫn còn là tiểu thư, các tiểu thư ở Mẫu Đơn Uyển sau lưng nói xấu thiếu gia, chỉ có Lam tiểu thư thay thiếu gia chúng ta nói chuyện, bảo vệ thiếu gia, nàng thật sự rất tốt.”
“Như vậy a…… Thôi quên đi, chúng ta không nói tới nàng, Tiểu Tiểu, bên kia bán cái gì nhìn thật đẹp, chúng ta qua bên đó xem.” Khó được có nữ nhân cùng tuổi làm bạn, Hồng Tử Duyến hưng phấn đều muốn đi mua sắm.
“Hảo a hảo a.” Không nghĩ đến Vưu Đức Ân cùng Lam Tĩnh Di nữa, Hạ Tiểu Tiểu cũng hưng phấn hai mắt tỏa sáng, đi theo Hồng Tử Duyến thăm thú khắp nơi.
Lam Tĩnh Di nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu cùng Hồng Tử Duyến đi xa, đắc ý mỉm cười, thân mình hướng đến bên cạnh Vưu Đức Ân. “Đức Ân, ta hơi mệt một chút, ngươi đỡ ta một chút được không?”
“Mau tới xem, một đôi bích nhân nha.” Vưu Đức Ân cùng Lam Tĩnh Di xuất chúng khiến cho người bên ngoài chú ý.
“Di? Kia không phải là Hàng Châu đệ nhất mỹ nữ Lam Tĩnh Di sao?” Có người từng ở cửa Vưu phủ gặp qua Lam Tĩnh Di la lên.
>
“Tử Duyến, phương pháp luyện tập như vậy, tiểu thư chúng ta có thể chịu nổi không?” Nhìn thấy Vưu Đức Ân bị Tề Tụ Hiền thao luyện thống khổ mà kiên trì học hỏi, Hạ Tiểu Tiểu thập phần đau lòng.
“Này, hắn rõ ràng là nam nhân, ngươi còn gọi hắn là tiểu thư? Ngươi không có vấn đề gì chứ?” Chưa thấy qua một nha đầu nào ngốc như vậy, cùng một nam nhân sinh hoạt cùng nhau tám năm, còn bây giờ người ta là nam nhân nha.
“Người ta, người ta kêu thành thói quen thôi……” Tiểu thư đột nhiên biến thành thiếu gia, phải cho nàng một cái quá trình thích ứng chứ.
“Ngươi a, ngươi bớt lo lắng cho thiếu gia nhà ngươi đi, hắn còn không phải là vì ngươi mới như vậy liều mạng a, vạn nhất về sau lại gặp một tên sắc lang, hắn mới có thể bảo hộ ngươi chu toàn.” Hồng Tử Duyến ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Tiểu Tiểu “sống trong hạnh phúc mà không hay biết”, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghi hoặc hỏi: ” Tiểu Tiểu, ngày đó cái tên heo phì kia muốn tiến lên bắt ngươi, hắn như thế nào lạingã xuống la khóc? Ngươi đã làm gì a? Ngươi không phải là cao thủ giấu mặt đó chứ?”
“Ta cũng không có làm gì a, lúc ấy ta rất sợ hãi, đột nhiên nhớ ra lần trước Tề đại ca dạy ta chiêu kia, ta đành phải dùng, không nghĩ tới mèo mù vớ được cá rán, chiêu này thật đúng là hữu dụng nha.” Nói chuyện, ánh mắt chú ý tới Vưu Đức Ân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, đang đi về hướng nàng, nàng vội vàng đứng dậy cung nghênh, “Tiểu…… Thiếu gia, ngươi có khỏe không?”
“Ta không sao, các ngươi ở nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Vưu Đức Ân cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi.
“Không có gì, Tử Duyến hỏi ta dùng chiêu gì mà một cái đánh bại tên tiểu bá vương kia.” Hạ Tiểu Tiểu vừa nói vừa hầu hạ Vưu Đức Ân uống trà.
“Ngươi đánh bại Phùng Thạc?” Nghe vậy, Vưu Đức Ân ngạc nhiên vạn phần.
“Là a, lúc ấy năm người kia quấn quít lấy một mình ta, ta không thể thoát thân, nhìn qua thấy tên heo phì đáng chết muốn sàm sỡ Tiểu Tiểu, ta thiếu chút nữa bị dọa chết, không ngờ Tiểu Tiểu không biết là dùng chiêu gì, liền đem cái đầu heo phì đánh đến ngã lăn ra la khóc. Tiểu Tiểu, ngươi nói xem. Rốt cuộc ngươi dùng cái chiêu gì a?” Chẳng lẽ Tụ Hiền sau lưng nàng dạy cho Hạ Tiểu Tiểu bí kíp gì sao?
“Thật vậy?” Vưu Đức Ân nghe vậy cũng thập phần tò mò. “Tiểu Tiểu, ngươi làm thế nào vậy?”
“Chính là Tề đại ca dạy ta chiêu kia a.” Kỳ quái, lúc dạy bọn họ cũng có mặt ở đó. Bọn họ chẳng lẽ không nhớ rõ?
“Chiêu nào a?” Hai người tò mò vội vàng hỏi.
“Chính là chiêu này a—-” Nàng trả lời, một chân vung. Hung hăng đá tới hướng hạ thân của Vưu Đức Ân.
” A—-” Sợ hãi kêu một tiếng, Vưu Đức Ân phản ứng rất nhanh. Lại là cái cảm giác đau đến lăn lộn trong quá khứ. Chật vật đứng lên, Vưu Đức Ân tức giận la lớn. “Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi muốn gì chứ?!” Muốn hại hắn đoạn tử tuyệt tôn sao!
“Ta. Ta không muốn làm gì a?” Ánh mắt mở to vô tội, Hạ Tiểu Tiểu đáng thương chậm rãi giải thích. “Các ngươi không phải hỏi ta chiêu nào sao? Ta cũng không biết đây là cái chiêu gì. Thế nên trực tiếp biểu diễn cho các ngươi xem a.”
Không nghĩ tới, Tiểu Tiểu của hắn còn lại rất bạo lực. Thật thông cảm cho Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc nha……
“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Bộ dạng đau kịch liệt a.
“Không, không có việc gì, ta trở về phòng thay quần áo. Cái kia…… Ta thấy ngươi sau này vẫn là không nên học mấy cái trò thô lỗ đó.” Rất nguy hiểm.
“n.” Tiểu Tiểu gật gật đầu nghe lời, lại đứng dựa người vào tháp.Tay lấy ra một trái đào, vừa định ăn, thì có hai bóng người màu xanh đi tới hướng nàng.
Chiếc váy dài yên sa mỏng màu xanh nhạt yểu điệu, áo trong lộ ra da thịt trắng như băng tuyết. Lông mày như viễn sơn, ánh mắt như câu hồn, đôi môi như viên ngọc đỏ, đôi hoa tai toái tinh lay động, cả người có vẻ tinh trí mà mềm mại thướt tha.
Mỹ nhân a…… Hạ Tiểu Tiểu tay vẫn đang cầm trái đào trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Mỹ nhân phía sau tiến lên từng bước, cao thấp đánh giá Hạ Tiểu Tiểu cùng Hồng Tử Duyến, ngạo nghễ mở miệng. “Hàng Châu Lam gia Nhị tiểu thư đến bái phỏng Vưu thiếu gia.”
“A?” Hạ Tiểu Tiểu vẫn không có phản ứng.
“Lam ngọc!” Mỹ nhân oán trách một tiếng, tiến lên từng bước, ôn nhu cười, nhẹ giọng nói. “Tiểu Tiểu, là ta a, Lam Tĩnh Di a, Vưu thiếu gia có ở đây không?”
“Lam, Lam tiểu thư?” Hạ Tiểu Tiểu lắp bắp đứng dậy, “Vâng, thực xin lỗi, ta vừa rồi không nhận ra, Lam tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp
“Gọi ta Tĩnh Di là được.” Lam Tĩnh Di che miệng cười khẽ, thực vừa lòng với phản ứng kinh ngạc của Hạ Tiểu Tiểu, không uổng công nàng tỉ mỉ trang điểm ăn mặc mà đến.
“Oa, ngươi chính là Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân Lam Tĩnh Di a? Quả nhiên danh bất hư truyền nha.” Hồng Tử Duyến cũng chạy đến, không quên gọi cái người đang ngủ dưới tàng cây cách đó không xa đến cùng ngắm mỹ nhân. “Tụ Hiền, Tụ Hiền—- mau đến xem mỹ nữ a!”
Nữ nhân thô lỗ, Lam Tĩnh Di nhìn thoáng qua Hồng Tử Duyến đang hô to gọi nhỏ, thật cảm thấy khinh thường.
“Tử Duyến……” Hạ Tiểu Tiểu xấu hổ kéo ống tay áo Hồng Tử Duyến.
“Lam tiểu thư, người chờ nga, ta đi báo tiểu thiếu gia nhà chúng ta.” Vừa xoay người đi, phát hiện Vưu Đức Ân vừa đi ra khỏi phòng, đứng ở trước cửa. Quần áo thượng hảo màu hồ lam, làn da khỏe khoắn dưới ánh mặt trời, khuôn mặt sáng lạn mà tuấn mỹ. Phanh phanh phanh! Hạ Tiểu Tiểu nghe thấy tim mình đột nhiên đập thình thịch, như là bị cái gì đánh trúng.
Thật là một nam nhân tuấn tú, Lam Tĩnh Di khóe miệng mỉm cười, phong tình vạn chủng, lướt qua Hạ Tiểu Tiểu, tự động tiến đến nghênh đón. “Vưu thiếu gia, Tĩnh Di không mời mà tự đến, Vưu thiếu gia sẽ không hỏi tội chứ.”
“Sao lại như vậy được chứ?” Vưu Đức Ân khách khí mỉm cười gật đầu.
“Oa. Một đôi rất xứng a.” Hồng Tử Duyến nhìn thấy hai người một tuấn nam một mỹ nữ trước mặt, lớn tiếng cảm khái.
Thật sự rất đăng đối a. Hạ Tiểu Tiểu bối rối cầm trái đào trong tay, hung hăng cắn một cái, oa liệt, trái đào này, sao mà chua quá vậy……
“Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy?” Không để tâm đến Lam Tĩnh Di xinh đẹp, Vưu Đức Ân trong mắt chỉ nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu hốc mắt rưng rưng, lông mày nhăn
“Không, không có việc gì…… Trái đào này…… Chua quá……” Như là có cái gì đó chắn ngang cổ họng, Hạ Tiểu Tiểu thầm nghĩ cách né ra, “Ta đi lấy trà cho Lam tiểu thư.”
“Nga……” Khó hiểu nhìn bóng dáng bối rối của Hạ Tiểu Tiểu, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?
“Vưu thiếu gia.” Lam Tĩnh Di thủy chung mỉm cười. Gọi lại thần trí của Vưu Đức Ân. “Tĩnh Di lần trước nói sai rất nhiều, thỉnh Vưu thiếu gia đừng giận.”
“Lần trước?” Vưu Đức Ân cố gắng hồi tưởng, lần trước nàng nói cái gì?
“n…… Chính là Tĩnh Di nói muốn mời Vưu thiếu gia xuống phố mua Yên Chi Thủy Phấn gì đó. Lúc ấy Tĩnh Di thật sự không biết……”
“Nga, không sao. Không biết không có tội.” Khách khí gật gật đầu, Vưu Đức Ân quay lại nhìn bóng dáng Hạ Tiểu Tiểu.
Namnhân này! Lam Tĩnh Di cắn cắn môi, làm ra vẻ mặt đáng thương, “Tĩnh Di từ khi nhập phủ, vẫn muốn cùng Vưu thiếu gia trở thành bằng hữu. Ta có thể gọi ngươi là Đức Ân không?”
“A? Cái này……” Không tốt lắm? Lại không phải là rất thân nhau.
“Đức Ân.” Không đợi Vưu Đức Ân trả lời, Lam Tĩnh Di tự động nói tiếp, “Tĩnh Di đến thành Dương Châu đã một thời gian ngắn, nhưng mà vẫn chưa được đi tham quan đây đó. Đức Ân ngươi có thể mang Tĩnh Di đi chung quanh nhìn xem không?” Nói xong, vẻ mặt thẹn thùng.
Đức Ân? Bưng trà tới, Hạ Tiểu Tiểu tay run lên, ly trà thiếu chút nữa rơi xuống, miệng thấy chua chát vô cùng.
“Ta cũng ít xuất môn, sợ là không đủ tư cách mang Lam tiểu thư đi du ngoạn. Tiểu Tiểu. Ngươi không sao chứ?” Vưu Đức Ân đỡ lấy khay trà.
“Không có việc gì,có việc gì. Lam tiểu thư, mời dùng trà.” Hạ Tiểu Tiểu có chút tức giận muốn giấu Vưu Đức Ân.
Đây là làm sao vậy? Vưu Đức Ân sửng sốt.
“Tiểu Tiểu, Đức Ân không mang ta đi ra ngoài chơi.” Lam Tĩnh Di tiếp nhận ly trà, khẩu khí có điểm oán trách, có điểm làm nũng, “Không bằng Tiểu Tiểu ngươi mang ta xuất môn đi. Ta ở đây, chỉ quen biết hai người các ngươi……” Vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng đáng thương nhìn Vưu Đức Ân.
“A? Ta?” Sao lại kéo nàng vào chuyện này?
Tiểu Tiểu đặt ly trà xuống, Lam Tĩnh Di nắm chặt cánh tay Hạ Tiểu Tiểu. Nũng nịu nói, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Chuyện này, thôi được rồi……” Nhìn thoáng qua Vưu Đức Ân. Hạ Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đáp ứng.
Vốn chỉ là Lam Tĩnh Di mời Hạ Tiểu Tiểu đi dạo phố, cuối cùng lại biến thành toàn thể người ở Tùng Trúc Uyển đi dạo phố. Hạ Tiểu Tiểu là không có cách nào khác từ chối Lam Tĩnh Di, chỉ có thể ép buộc bản thân đi theo Lam Tĩnh Di dạo phố. Vưu Đức Ân là lo lắng cho an toàn của Hạ Tiểu Tiểu, đi theo Hạ Tiểu Tiểu dạo phố. Hồng Tử Duyến là vì muốn kiếm một trăm hai mươi lượng tiền bảo an, bị Vưu Đức Ân phái đi bảo vệ Hạ Tiểu Tiểu. Tề Tụ Hiền là không an tâm về Hồng Tử Duyến, đi theo bảo vệ Hồng Tử Duyến.
Một đoàn người chậm rãi đi ra đường cái ở Dương Châu thành, tình huống liền thay đổi. Ban đầu Lam Tĩnh Di cực lực mời mọc Hạ Tiểu Tiểu đồng hành cùng mình, bây giờ không hề để ý tới Hạ Tiểu Tiểu, ngược lại thân mật đi theo bên cạnh Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu bị bỏ rơi đành phải đi theo phía sau bọn họ, đi cùng Hồng Tử Duyến.
“Đức ân, Dương Châu thành đẹp quá nga, ngươi xem, cái kia cây hoa kia thực xinh đẹp!” Hồng Tử Duyến đột nhiên hưng phấn chỉ hướng bên phải Vưu Đức Ân, ngực vô tình chạm phải cánh tay Vưu Đức Ân.
“Là, là a……” Vưu Đức Ân cả người không được tự nhiên nói, di chuyển thân mình, từ từ nhích ra cách Hồng Tử Duyến một khoảng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía s
“Tiểu Tiểu, ngươi xem Lam tiểu thư, thật quái lạ nga, muốn cùng ngươi xuống phố lại không để ý tới ngươi, còn bám dính Vưu Đức Ân không tha.” Hồng Tử Duyến ở bên tai Hạ Tiểu Tiểu thầm thì.
“Không có, Lam tiểu thư nàng chính là luôn nhiệt tình như vậy.” Tuy trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, Hạ Tiểu Tiểu vẫn là nói tốt cho người khác.
“Tiểu Tiểu, ngươi có vẻ nói tốt cho Lam tiểu thư kia? Có thể ngươi không thực sự thích nàng ai.” Hồng Tử Duyến cau mày nhìn bóng người phía trước.
“Tử Duyến, Lam tiểu thư kỳ thật người tốt lắm. Thiếu gia chúng ta cái lúc vẫn còn là tiểu thư, các tiểu thư ở Mẫu Đơn Uyển sau lưng nói xấu thiếu gia, chỉ có Lam tiểu thư thay thiếu gia chúng ta nói chuyện, bảo vệ thiếu gia, nàng thật sự rất tốt.”
“Như vậy a…… Thôi quên đi, chúng ta không nói tới nàng, Tiểu Tiểu, bên kia bán cái gì nhìn thật đẹp, chúng ta qua bên đó xem.” Khó được có nữ nhân cùng tuổi làm bạn, Hồng Tử Duyến hưng phấn đều muốn đi mua sắm.
“Hảo a hảo a.” Không nghĩ đến Vưu Đức Ân cùng Lam Tĩnh Di nữa, Hạ Tiểu Tiểu cũng hưng phấn hai mắt tỏa sáng, đi theo Hồng Tử Duyến thăm thú khắp nơi.
Lam Tĩnh Di nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu cùng Hồng Tử Duyến đi xa, đắc ý mỉm cười, thân mình hướng đến bên cạnh Vưu Đức Ân. “Đức Ân, ta hơi mệt một chút, ngươi đỡ ta một chút được không?”
“Mau tới xem, một đôi bích nhân nha.” Vưu Đức Ân cùng Lam Tĩnh Di xuất chúng khiến cho người bên ngoài chú ý.
“Di? Kia không phải là Hàng Châu đệ nhất mỹ nữ Lam Tĩnh Di sao?” Có người từng ở cửa Vưu phủ gặp qua Lam Tĩnh Di la lên.
>
Tác giả :
Lệnh Hồ Hồ