Nhà Họ Thang Có 7 O
Chương 39 Chuyện đóng phim
Sau khi Thang Nhị Viên cúp máy, cậu nghĩ ngợi rồi lại gọi điện cho Thang Tam Viên .
"Hello, Viên Viên." Giọng Thang Tam Viên nghe rất vui vẻ.
"Không được gọi anh là Viên Viên!"
Thang Tam Viên nói chậm rãi: "Ồ...Chỉ Lê Xán mới được gọi."
Thang Nhị Viên càng tức giận: "Cậu ta cũng không được!"
Thang Tam Viên không nhịn được cầm điện thoại cười lên.
Thang Nhị Viên bị em trai cười đến hai má đỏ hồng, buồn bực cau mày: "Anh gọi cho em là có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy?" Trọng giọng nói của Thang Tam Viên còn nhiễm tiếng cười, không chút để ý hỏi.
Thang Nhị Viên mím môi: "Gần đây em có lịch trình gì không?"
"Có, gần đây em không chọn được kịch bản thích hợp, nếu không có kịch bản tốt thì đúng lúc em có thể nghỉ ngơi một thời gian, hoặc là đi tham gia mấy chương trình tạp kỹ."
Cậu vốn là một ca sĩ, đồng thời cũng tham gia đóng phim truyền hình, số lượng fan rất lớn, cũng không cần thường xuyên xuất hiện trên TV để củng cố nhân khí, cho nên hiện giờ cậu đang chọn lựa kịch bản, chỉ chọn những kịch bản phim có tính thử thách hoặc là có ý nghĩa cao.
(*) Nhân khí: độ nổi tiếng
Thang Nhị Viên khẽ ừ, sau đó nghiêm mặt nói: "Lê Xán có một người bạn tên là Lí Tâm Nhiên, bộ phim gần đây cậu ta quay muốn tìm em làm diễn viên, đến lúc đó..."
Thang Tam Viên nghe thấy tên của Lí Tâm Nhiên thì lập tức tỉnh táo, đánh gãy lời cậu, tra hỏi liên tục: "Lí Tâm Nhiên? Là người trước kia Lê Xán theo đuổi? Cậu ta đã về nước?"
"Ừm" Thang Nhị Viên do dự một chút, ngón tay bất giác mân mê chiếc móc khóa trên điện thoại, nói tốt cho Lê Xán: "Chờ đến lúc Lê Xán đưa kịch bản cho em, em xem xem kịch bản như thế nào, nếu kịch bản không tồi thì em đồng ý đi, Lí Tâm Nhiên học đạo diễn rất nhiều năm, tác phẩm chắc hẳn cũng không tệ lắm".
Thang Nhị Viên cảm thấy Lê Xán theo đuổi Lí Tâm Nhiên lâu như vậy, ngẫm lại cũng không có dễ dàng, hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt, Thang Nhị Viên muốn giúp Lê Xán, dù sao cậu rất nhanh đã bước tới bước kết hôn với Chu Trạch, mà Lê Xán vẫn còn giẫm chận tại chỗ, thật sự đáng thương.
Làm bạn tình nhiều năm như vậy, tuy không có tình cảm nhưng cậu vẫn có thể giúp đỡ.
Thang Tam Viên ngẩn người, cảm thấy không thể tin được: "Không phải chứ? Thang Nhị Viên anh sẽ vĩ đại như vậy sao? Anh không sợ Lê Xán lại thích Lí Tâm Nhiên sao?"
Giọng nói Thang Nhị Viên có chút buồn: "Người Lê Xán thích vẫn luôn là Lí Tâm Nhiên mà, anh cũng không thích cậu ta, cậu ta muốn thích ai thì thích."
"Anh không quan tâm?"
"Anh quan tâm cái gì cơ chứ..." Thang Nhị Viên cố gắng làm cho giọng của mình thoạt nghe vui vẻ hơn một chút, đạt đến độ như niềm vui khi nguyện vọng của bản thân thành sự thật, sau đó hưng phấn nói: "Hôm nay Chu Trạch cầu hôn anh, có lẽ, anh sắp kết hôn với cậu ấy rồi"
Thang Tam Viên khiếp sợ đến thiếu chút nữa không nói không nên lời: "Anh nói ai? Người ba năm trước đây anh thích? Chu Trạch? Cậu ta cũng trở lại?"
Thang Nhị Viên gật đầu: "Ừm, cùng trở về với Lí Tâm Nhiên."
"Bọn họ chia tay rồi?" Thang Tam Viên còn đang bị vây trong sự khiếp sợ, nếu cậu nhớ không nhầm, lúc Chu Trạch rời đi còn đang quen với Lí Tâm Nhiên.
"Ừ."
"Vì sao?"
"Không biết, anh không có hỏi."
Thang Nhị Viên nhớ tới bộ dạng tranh cãi giữa Chu Trạch với Lí Tâm Nhiên, trong lòng yên lặng nghĩ, có lẽ là bởi vì tiền.
"Ồ..." Thang Tam Viên nói thẳng: "Vậy anh cùng Lê Xán muốn nhân cơ hội này tận dụng mọi cách ôm mỹ nhân về?"
Tuy rằng lời Thang Tam Viên nói là sự thật, nhưng Thang Tam Viên nói quá khó nghe,Thang Nhị Viên quyết định sửa cho đúng: "Là sau khi hai bọn họ chia tay thì quyết định quang minh chính đại theo đuổi."
Thang Tam Viên bị anh mình làm cho buồn cười một chốc, rất vất vả mới ngừng cười được, cuối cùng hỏi một cách nghiêm túc: "Cho nên anh với Lê Xán thực sự chỉ là quan hệ bạn tình?"
"Đương nhiên." Thang Nhị Viên nói một cách đương nhiên.
Có cái gì để nghi ngờ hay sao? Mấy năm nay bản thân cậu cũng giới thiệu Lê Xán cho các anh em của mình theo cách này, bọn họ chỉ có quan hệ bạn tình, tuyệt đối không có quan hệ khác.
"Ồ..." Thang Tam Viên đầy ẩn ý kéo dài giọng điệu: "Em biết rồi, nếu kịch bản hay, em sẽ đóng."
Sau khi cúp máy, Thang Nhị Viên chọc chọc vào tên Lê Xán trên điện thoại, nói lầu bầu: "Tôi thật sự là một bạn tình tuyệt vời nhất tinh tế, về sau nếu cậu có thể kết hôn với Lí Tâm Nhiên phải nhớ cảm ơn tôi thật tốt."
Cậu đặt di động xuống, duỗi tay, nằm ngửa ở trên giường, trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, nếu là trước đây, cậu đã sớm gọi một cuộc điện thoại hẹn cɦịƈɦ với Lê Xán, nhưng mà hiện tại...Quên đi, cái thói quen này nên sửa lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Thu đến gõ cửa phòng Thang Nhị Viên: "Nhị Viên, dậy đi."
Thang Nhị Viên dụi mắt, miễn cưỡng đứng dậy mở cửa cho Nguyên Thu, giọng khàn khàn đặc trưng của sáng sớm: "Có chuyện gì vậy ba ba?"
Nguyên Thu giúp cậu sửa lại mái tóc rối bù, cười dịu dàng: "Có người đến tặng đồ cho con, mau sửa sang lại rồi xuống lầu tiếp đón người ta đi."
Thang Nhị Viên làm nũng cọ cọ đôi tay của Nguyên Thu, sau đó nghi ngờ chớp mắt, ai đến tặng đồ cho cậu?
Cậu rửa mặt qua loa rồi mặc quần áo ở nhà đi xuống dưới tầng.
Khi đi đến bậc thang cuối cùng, Thang Nhị Viên nhìn thấy thư ký của Lê Xán đang ngồi trên sô pha uống trà.
Thư ký nhìn thấy Thang Nhị Viên thì đứng lên, đầu tiên mỉm cười, sau đó đưa đồ vật trong tay cho Thang Nhị Viên: "Thang thiếu gia, đây là đồ vật Lê tổng nhờ tôi đưa cho cậu."
Thang Nhị Viên chào anh, sau đó cầm lấy đồ, khó hiểu mở ra, trong túi có rất nhiều thứ, là đồng hồ mới của nhãn hiệu A, khuy măng sét năm nay của nhãn hiệu B, còn có sô cô la thơm phức từ tinh cầu C... Tất cả những thứ cậu nói ngày hôm qua, ngoại trừ kem hoa anh đào, tất cả đều ở đây.
Thang Nhị Viên mở to mắt kinh ngạc: "...Cậu không có tặng sai người chứ?"
Không phải cậu đã bảo Lê Xán đưa Lí Tâm Nhiên những thứ này sao?
"Không có, Lê tổng tự mình phân phó tôi đến tặng cho cậu." Thư ký nói xong, không quên nói tốt cho tổng tài nhà mình: "Tất cả đều là Lê tổng tự mình mua, nhưng hôm nay ngài ấy có một cuộc họp quan trọng cho nên mới nhờ tôi đến tặng, Lê tổng còn nói, hiện tại thời tiết đang nóng, kem hoa anh đào nếu mang đến đây thì sẽ chảy, chờ hôm khác ngài ấy tự mình đưa Thang thiếu gia đi ăn."
Thang Nhị Viên nghe xong gật đầu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: "Đã phiền cậu đi một chuyến rồi."
Thư ký vội vàng xua tay: "Không phiền, vậy tôi xin phép đi trước."
Thang Nhị Viên tự mình đưa anh ta ra ngoài, sau đó mở điện thoại gửi tin nhắn cho Lê Xán: "Những thứ này, tôi bảo cậu mua cho Lí Tâm Nhiên, không phải cho tôi."
Tin nhắn của Lê Xán cũng nhanh chóng gửi đến: "Không phải những thứ này là thứ gần đây cậu muốn? "
Được rồi, bạn tình quả thật rất hiểu biết cậu, những thứ ngày hôm qua cậu nói quả thật đều là thứ cậu muốn.
"...Cảm ơn." Thang Nhị Viên trả lời, cũng không có già mồm từ chối mà nhận lấy tất cả.
"Đang họp, thật là chán."
"Cố chịu đi."
Thang Nhị Viên không chút thông cảm tắt điện thoại, mở hộp sô cô la ra ăn.
Hmm...Không hổ là sô cô la sang xịn từ tinh cầu C, quả nhiên ăn rất ngon.
Buổi tối, Thang Nhị Viên nhận được điện thoại của Thang Tam Viên.
Thang Tam Viên dường như đang ăn trái cây, thỉnh thoảng có tiếng cắn trái cây giòn tan, giọng nói mập mờ không rõ: "Hôm nay Lê Xán đưa kịch bản đến cho em rồi, em đã nhìn qua kịch bản một lần, không tệ, nội dung phim rất hấp dẫn, đúng lúc em chưa diễn qua thể loại này, cho nên em quyết định diễn."
"Ừm." Thang Nhị Viên cũng không thấy bất ngờ, miễn là kịch bản đủ hay, Thang Tam Viên sẽ không bỏ lỡ nó.
Thang Tam Viên uống một ngụm nước, giọng nói cuối cùng cũng rõ ràng hơn, cười nói: "Chờ sau khi em vào tổ phim, có cần em giúp anh nhìn chằm chằm Lê Xán không."
"Đương nhiên không cần!" Thang Nhị Viên rất xem thường đối với chuyện Thang Tam Viên luôn cảm thấy giữa cậu và Lê Xán có cái gì ngoài quan hệ bạn tình.
"Được, vậy anh có thời gian hãy đến tham ban em." Giọng nói của Thang Tam Viên có chút vui vẻ, dường như cậu ấy rất mong đợi Thang Nhị Viên đến tham ban.
"Nếu có thời gian anh sẽ đi, tuy nhiên gần đây anh bận nhiều việc, có thể không có thời gian."
Giọng nói của Thang Tam Viên có chút trêu chọc: "Nói không chừng vài ngày tới anh sẽ có thời gian thôi."
Thang Nhị Viên từ chối cho ý kiến, sau khi tắt điện thoại, thay bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình, an tâm đi ngủ.
Trong một tuần tiếp theo, Thang Nhị Viên đều không gặp Lê Xán, nhưng thỉnh thoảng vẫn nói đôi câu với Lê Xán trên điện thoại
Suy cho cùng, họ rất bận, bận theo đuổi người mình thích.
Thang Nhị Viên và Chu Trạch đã có vài lần gặp mặt, nhưng cậu vẫn không có câu trả lời thuyết phục với Chu Trạch, cậu muốn đồng ý lời cầu hôn của Chu Trạch, chỉ là không biết vì cái gì, mỗi lần gặp mặt, cậu đều không nói ra lời, đúng lúc Chu Trạch cũng rất tri kỷ, cái gì cũng không có hỏi, chỉ là ngày càng săn sóc cậu, càng ngày càng dịu dàng, có thể gọi là một người tình hoàn mỹ, nhưng Thang Nhị Viên chỉ cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Phim điện ảnh của Lí Tâm Nhiên đã bắt đầu quay, y đã chuẩn bị kịch bản này từ rất lâu rồi, công việc khác cũng đã chuẩn bị hết rồi, y chỉ chờ Thang Tam Viên đồng ý, sau khi Thang Tam Viên đồng ý thì chỉ việc tranh thủ lịch trình gần đây của cậu ấy, lập tức quay phim. May mắn thay, đây là một bộ phim truyền hình hiện đại, không cần nhiều bối cảnh phức tạp.
Hôm nay là cuối tuần, Thang Nhị Viên nhàn rỗi ngủ thẳng đến chín giờ mới tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn có chút lười biếng, nằm ở trên giường không muốn rời đi.
Cậu buồn chán cầm điện thoại bên cạnh giường lên, không biết khi nào Thang Tam Viên đã gửi một tấm ảnh qua cho cậu.
Thang Nhị Viên vừa mở ra thì nhìn thấy là ảnh Lí Tâm Nhiên cùng với Lê Xán đang ăn cơm cùng nhau, nhìn động tác cùng biểu cảm, thân mật không ít, chắn hẳn quan hệ đã có tiến bộ.
Thang Nhị Viên nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, tỏ vẻ không quan tâm bĩu môi tắt ảnh.
Thang Tam Viên còn nhắn một câu.
"Nếu anh không đến, Lê Xán sẽ bị người khác bắt cóc đấy."
Thang Nhị Viên khịt mũi, thờ ơ để điện thoại xuống, cậu mới không thèm.
Một lát sau, Thang Nhị Viên ăn mặc gọn gàng bóng bẩy đi xuống dưới tầng.
Ánh nắng ngoài nhà vừa phải, mặt trời chiếu vào trong nhà, Nguyên Thu đang cắm hoa, Thang Bá Đặc luống cuống tay chân giúp đỡ ở bên cạnh, bị Nguyên Thu mắng hai câu vì bị ông làm phiền.
Thang Nhị Viên bước tới, hôn một cái thật kiêu trên mặt hai người: "Chào buổi sáng hai ba ba."
Nguyên Thu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống của cậu con trai thứ hai, không khỏi mỉm cười sủng ái nói: "Bữa sáng ở trên bàn, qua ăn sáng đi. "
"Con không ăn, con có việc đi ra ngoài một chuyến." Thang Nhị Viên lắc đầu, bước chân không ngừng đi ra ngoài.
Thang Bá Đặc vội vàng hỏi: "Đi đâu vậy?"
Thang Nhị Viên cũng không quay đầu lại trả lời: "Đi tham ban Tam Viên."
Nguyên Thu vội la lên: "Tiện thể giúp ba mang ấm canh cho Tam Viên..."
Đáng tiếc Thang Nhị Viên đi quá nhanh, đã sớm đi xa, cũng không có nghe thấy.
Thang Bá Đặc nhìn bóng lưng vội vã rời đi của con trai, bất lực lắc đầu: "Chỉ là đi tham ban một cái mà thôi, sao mà vội vàng như vậy ..."