Nhà Họ Thang Có 7 O
Chương 23 Ba muốn đánh mày!!!
Buổi tối đầu bếp đem những thứ mà Lục Thành và Thang Nhất Viên hái được ra làm một bàn thức ăn thơm phức, từng món rau xanh tươi ngon mơn mởn, vào miệng thì đúng là mỹ vị, nấm tươi và canh cá diếc đậm đà vừa miệng, ăn mãi mà không ngấy.
Lục Thành ăn vài miếng, sau khi nếm thử từng món một, liền không nhịn được gắp đồ ăn bỏ vào bát Thang Nhất Viên.
"Cá này là anh câu đó, em ăn nhiều một chút."
"Món này thực sự rất tươi, em ăn thử đi."
"Món này ngon, món này cũng thế..."
Thang Nhất Viên cúi đầu ăn từng món một, hai má phồng lên, giống như một con sóc nhỏ, trông đáng yêu cực kỳ.
Tâm Lục Thành mềm nhũn, đơn giản trực tiếp đút đồ ăn vào miệng Thang Nhất Viên, Thang Nhất Viên ngoan ngoãn mở miệng, lúc này Lục Thành hoàn toàn không quản được cái tay của mình, đút Thang Nhất Viên ăn hết món này đến món khác.
Ba Lục nhìn thấy mắt đều đau, nhịn không được hừ nhẹ, cùi đầu dùng bữa.
Lục Thành mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tràn đầy khí thế đút rau cho Thang Nhất Viên: "Vợ à, về sau chúng ta cũng làm một vườn rau đi."
Hôm nay, anh và vợ yêu đã tận hưởng trọn vẹn lạc thú của vườn rau, đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống về già. Anh thực sự hy vọng rằng Thang Thang có thể nhanh trưởng thành và kế thừa công ty, còn anh lúc đó có thể kế thừa cây gậy chống của ba mình rồi!
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Thang Nhất Viên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Nhìn thấy tầm mắt Thang Nhất Viên, Lục Thành ngừng lại một chút, sau đó anh nhận ra cả chiều nay mình đã làm gì.
Anh đã dễ dàng bị mê hoặc bởi sắc đẹp đến choáng váng đầu óc! Đều do Omega quá quyến rũ!
Lục Thành yên lặng liếc nhìn Thang Nhất Viên, cái đồ tiểu yêu tinh mê người này.
Thang Nhất Viên: "? ? ?"
Lục Thành rốt cuộc nhớ ra mục đích đến đây, cho nên sau khi ăn xong liền thừa dịp Thang Nhất Viên đi cho Tiểu Hoàng ăn, bí mật kéo ba Lục vào trong góc.
Ba Lục chống gậy chậm rì rì theo sau, quát: "Chậm lại, ba già rồi, đi chậm thôi ..."
Lục Thành chột dạ nhìn về phía Thang Nhất Viên, sau đó nhìn về phía ba Lục, nhỏ giọng nói: "Ba, cho con mượn ít tiền ..."
Ba Lục nhíu mày: "Con phá sản rồi à?"
"Không có! Con còn muốn nuôi vợ cùng con nhỏ, không có phá sản."
"Vậy con đòi tiền ba làm gì? Vì cái gì không nói với Nhất Viên?" Trực giác của ba Lục cảm thấy có vấn đề.
Lục Thành do dự một chút, nói nhỏ: "Con có chỗ cần dùng tới, không muốn cho Nhất Viên biết ......"
Ba Lục đánh một phát vào đỉnh đầu anh, đè nặng giọng tức giận nói: "Lừa dối vợ thì không phải là chuyện tốt!"
Lục Thành sờ sờ đầu, vội vàng giải thích: "Không, một người bạn muốn vay tiền của con. "
Ba Lục vẫn không tin anh: "Từ trước đến nay Nhất Viên đều thấu tình đạt lý, con cho người bạn nào vay tiền mà không dám nói cho Nhất Viên?"
Lục Thành nhìn trái nhìn phải, nhìn xong liền ghé sát vào lỗ tai ba Lục: "Người đó là bạn trai cũ của con, nếu không phải năm đó ... "
Ba Lục trừng mắt, Lục Thành chưa kịp nói xong đã dùng gậy đánh anh, rống lên:"Mày dám lén lút liên lạc với bạn trai cũ, Lục Thành, để ba nói cho mày biết, nếu mày khiến con dâu của ba chạy mất, ba sẽ gϊếŧ mày!"
*Ba Lục tức giận nên mình thay xưng hô 1 chút
"Ba, con không có ...ba nghe con giải thích ... " Lục Thành bỏ chạy, ôm đầu trốn xung quanh.
Ba Lục cầm gậy đánh anh, chạy không hề chậm hơn Lục Thành .
Lục Thành bị đánh mấy gậy, vừa trốn vừa hét lớn: "Chỉ là con thấy em ấy rất đáng thương... Ba... đau...đau quá !!!"
Ba Lục đánh không chút nương tay.
Lục Thành thở hổn hển chạy như điên: "Ba, sao ba bảo ba già rồi?"
Ba Lục lại đánh anh một gậy: " Chưa nghe qua gừng càng già càng cay sao?"
Lục Thành:"..."
Lục Thành: "A! Đau đau đau. . . . . ."
Ba Lục vừa nãy đi đường còn run rẩy, bây giờ dùng gậy đuổi theo Lục Thành năm vòng, mặt không đỏ còn thở đều, Lục Thành chậm một bước liền bị tóm gọn, bị ba Lục túm lấy: "Mày cùng bạn trai cũ lúc trước phát triển tới bước nào rồi?"
Trong trí nhớ Lục Thành chỉ dừng ở mức vừa mới ở cùng Nguyễn Phi, nào có đến bước nào như ông nói, lần trước gặp qua Nguyễn Phi anh có xác nhận qua, trên người Nguyễn Phi không có tin tức tố của anh, cho nên hẳn là không có tiếp xúc thân mật, tuy nhiên Lục Thành cảm thấy chắc là cũng phải nắm tay rồi đi.
Anh ngập ngừng nói: "Nắm qua...tay?"
Ba Lục túm ngay lấy tay anh: "Chặt đi!"
Lục Thành bị hù dọa một trận, chỉ sợ còn chưa xin xỏ được ba cái gì thì tay đã bị chặt đứt luôn rồi.
Thật ra, Thành ngốc cũng không biết, Nguyễn Phi có tình cảm sâu đậm với Trầm Tây Nhiên, ngay cả khi giả vờ ở bên anh, cũng không có cho anh chạm tay một chút.
Thang Nhất Viên cũng không biết, Thang Nhất Viên mỗi khi muốn hỏi Lục Thành một tháng kia cùng Nguyễn Phi đã phát sinh qua những việc gì, cậu đều rất khó có thể mở lời, cho nên đến bây giờ cũng không biết hóa ra cái danh bạn trai cũ chỉ là trên danh nghĩa, kỳ thật anh chẳng những là xử nam, đến tay cũng còn chưa mất tem!
Thang Nhất Viên lắc đầu bất lực nhìn hai ba con họ cãi nhau ầm ĩ, cúi đầu tiếp tục đút cho Tiểu Hoàng ăn, vô thức đưa tay lên bụng sờ sờ, không biết buổi tối ăn nhiều quá không, bụng cậu căng phồng, có hơi buồn nôn.
Trên mặt đất bên cạnh đặt chiếc cân mà ba Lục thường dùng để cân cây nông nghiệp, Thang Nhất Viên liền đi lên cân thử.
Hmm, tăng cân? Cậu còn tăng tận ba cân.
Thang Nhất Viên mím môi, cởi mũ rơm bước tới cân, chỉ giảm bớt hai lượng.
...
Thang Nhất Viên quyết định trong thời gian sắp tới không cho Lục Thành đút đồ ăn cho cậu!
Nhìn thấy Thang Nhất Viên đứng ở nơi đó, sắc mặt có chút tái nhợt, hai ba con nhanh chóng dừng lại.
Lục Thành vội vàng chạy tới: "Nhất Viên, thân thể không thoải mái sao? Có phải lại phát sốt rồi?"
Thang Nhất Viên lắc đầu, không nói bụng đang khó chịu, miễn cho anh lại lo lắng.
Ba Lục nghĩ đứa con khốn nạn của mình lại khiến Thang Nhất Viên tức giận, nên vội vàng chạy tới, kích động nói: "Nhất Viên, oan ức cho con, con có cái gì không vui thì nói cho ba biết, ba giúp con đánh nó, con ngàn vạn lần không thể vứt bỏ nó, nó mà rời khỏi con thế nào cũng khóc đến chết mất..."
Ba Lục nước mắt lưng tròng, như là chỉ cần Thang Nhất Viên từ chối, ông liền sẽ khóc nức nở.
Thang Nhất Viên không hiểu ra sao, vội vàng an ủi ba Lục "Ba, con sẽ không làm vậy, ba đừng lo lắng."
Ba Lục gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, ba Lục thật sự rất đau lòng mà.
Lục Thành lại bắt đầu bay bổng, trong lòng đắc ý, ý của Nhất Viên có phải là sẽ ở bên cạnh anh cả đời không?
Lục Thành ôm ngực, có chút vui mừng, làm sao bây giờ?
Ba Lục thấy con mình cười ngây ngô, vừa tát vừa đánh, túm con trai sang một bên nói nhỏ: "Mày không được phép gặp lại bạn trai cũ, hiểu không?"
"Con biết rồi" Lục Thành xoa đầu, ánh mắt lên án nhìn về phía ba Lục, lại bị ông trừng mắt một cái.
Anh cúi đầu thở dài, cảm thấy khó chịu mà không dám hé răng , bây giờ không bị ba Lục đánh đã tốt lắm rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ vay được tiền ba Lục.
Khi rời khỏi trang viên Lục Thành một tay cầm lấy trái cây và rau được sản xuất trong vườn rau cùng trứng, một bên cùng Thang Nhất Viên chào tạm biệt ba Lục.
Ba Lục cầm gậy chống run rẩy tiến bọn họ, không còn khí thế của người vừa điên cuồng đuổi theo Lục Thành nữa, lại trở thành một ông già ốm yếu.
Quản gia đi theo sau chống gậy, so với ba Lục còn run hơn, Lục Thành quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Ba Lục chống gậy dặn dò: "Lần sau nhớ mang Thang Thang đến!"
Hai cái người không khỏi khiến người ta bớt lo, mỗi ngày chỉ quan tâm đến tình yêu của mình, ông già này muốn gặp cháu trai!
Thang Nhất Viên cong môi cười: "Được rồi, ba, mấy ngày nữa chúng con sẽ dẫn Thang Thang đến chơi."
Lục Thành không nói gì liếc nhìn gậy chống của ba Lục: "Ba, gậy chống của ba rơi xuống đất rồi."
Ba Lục không thay đổi sắc mặt, yên lặng cúi xuống cầm gậy lên, lại còn "A ui" một tiếng.
Xấu hổ...Ba, ba không biết xấu hổ sao?
Lục Thành thầm khen hai câu, quay đầu cùng bao lớn bao nhỏ đi phía sau Thang Nhất Viên cùng về nhà, xin xỏ ba không thành, còn bị đánh một trận.
Khi cả hai trở về nhà, Lục Thang Thang đã được các chú dẫn đi chơi.
Thang Nhất Viên tắm xong liền nghỉ ngơi trên sô pha, hôm nay giúp ba Lục cả một ngày, chân hơi sưng, bụng còn có chút không thoải mái, cậu tủi thân nghĩ, nếu là trước kia, Lục Thành sẽ nhanh chóng dùng đôi tay ấm áp của mình để mát xa chân cho cậu.
Aizz, nhớ anh chồng lúc chưa mất trí nhớ.
Thang Nhất Viên bơ phờ dựa vào sô pha, Lục Thành bưng một ly sữa ấm lên, lúng túng đưa tới: "Uống chút sữa sẽ thoải mái hơn."
Thang Nhất Viên ngẩng đầu , hóa ra là anh chồng có để ý đến cậu, cậu sờ sờ bụng của mình, sau đó ngoan ngoãn uống sữa.
Lục Thành ngồi xuống, theo thói quen bế Thang Nhất Viên lên đùi mình, nhẹ nhàng ấn tay xoa bụng Thang Nhất Viên .
Ồ, mặc dù ngu ngốc, nhưng bàn tay vẫn ấm như cũ, độ mạnh yếu vẫn như trước.
Thang Nhất Viên cười cọ cọ cổ Lục Thành.
Thấy Thang Nhất Viên đã thoải mái hơn, Lục Thành đưa tay đến chân cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh là ai? Anh đang ở đâu? Tại sao anh phải bóp chân cho đối thủ?
Thói quen chết tiệt này.
Ừm...Làn da rất tốt, mềm mềm, sờ rất thoải mái...
Thang Nhất Viên nhấp một ngụm sữa, sữa ấm xuống dưới bụng, toàn thân ấm lên, khó chịu dần dần biến mất, nằm trong vòng tay của Lục Thành, ánh mắt lơ mơ muốn ngủ.
Lục Thành bóp bóp , tiểu Thành Thành lại bắt đầu động đậy, càng ngày càng hưng phấn, anh bất giác cúi đầu ngửi lấy mùi thơm nồng của tin tức tố quanh người Thang Nhất Viên, sau đó hướng vào vào đôi môi đỏ mọng mà anh thèm muốn từ lâu.
Thang Nhất Viên cảm thấy có thứ gì đó cứng ngắc chọc vào mình, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của Lục Thành đang ở ngay trước mặt.
Thang Nhất Viên giật mình, liền đẩy Lục Thành ra, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không nhớ được thì đừng có đụng vào em!"
Cậu không chút do dự đứng lên, bỏ mặc Lục Thành đang cứng ngắc, trở về phòng.
Lục Thành vẫn duy trì tư thế cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt.
Điện thoại trên bàn có tiếng thông báo, Lục Thành chậm rãi cầm điện thoại lên.
Người cha không bao giờ bị hố: Thân mật với Nhất Viên nhiều vào, nghĩ cũng đừng nghĩ tới bạn trai cũ, nếu không sẽ có gậy chăm sóc!
Không nghĩ đến bạn trai cũ thì dễ nhưng để trở nên thân mật hơn với Omega thì rất khó.
Thành Thành tủi thân, Thành Thành có nổi khổ, nhưng không ai nghe Thành Thành.