Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Yêu Râu Xanh
Chương 6
Trở mình , cô đem mặt vùi vào chiếc gối nằm mềm mại , Lam Vịnh Vi xấu hổ đến mức muốn tìm một miếng đậu hủ đập đầu vào !
cô cư nhiên cùng cái cái tên động vật máu lạnh cuồng vọng vô tình lên giường, tuy rằng chỉ lên giường một lần cũng không có nghĩa gì, về sau hai người cũng "Xác định vững chắc" không có lần sau là được , nhưng cô cảm thấy chính thật là thất sách , hơn nữa thật là thiệt thòi, cô nên tìm ai nói công đạo dùm mình đây ?
Thần ơi ! Cứu tôi với ! Có thể mang cô trở về Đài Loan hiện đại không ? cô thà rằng trở về cái đảo nhỏ không khí ô nhiễm, giao thông chật chội, cộng thêm giá hàng đắt đỏ còn hơn ở đây !
Nhưng mà thần hiển nhiên không có nghe được lời cầu khẩn của cô , bởi vì thân thể thon dài rắn chắc của Mục Lôi đang chậm rãi bao trùm ở trên người cô , làm cho hai người lại một lần nữa tiếp xúc chặt chẽ .
"đang nghĩ gì đó ?" hắn thấp giọng hỏi, đưa ngón tay đẩy ra mái tóc đen tán loạn của cô ra sau vai .
Lam Vịnh Vi căn bản mặc kệ hắn, cô càng chặt chẽ đem đầu giấu ở trong gối nằm .
một tiếng cười sủng ái nổi lên khóe miệng Mục Lôi , hắn đưa bàn tay qua lại âu yếm phần lưng bóng loáng của cô , "Còn tự giận mình sao? Giận anh làm đau em hả ?"
cô vẫn là trốn tránh không nói.
"Thực xin lỗi, anh không biết em là lần đầu tiên, nếu anh biết thì sẽ không thô lỗ như vậy ." hắn ôn tồn nhận lỗi ,nhưng ngón tay lại hoàn toàn không có ý hối lỗi mà duỗi đến trước ngực lão luyện tìm kiếm nụ hoa mẫn cảm của cô.
"không cần!"
Lam Vịnh Vi thở hốc vì kinh ngạc , muốn đẩy bàn tay giống như có ma lực của hắn ra , nhưng bởi vậy, lại làm cho mình hoàn toàn rơi vào bàn tay hắn trọn vẹn .
hắn gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, Mục Lôi vừa cắn vành tai cô vừa nói: "Tiểu Vi, đừng kháng cự anh , em cũng biết giữa chúng ta có một lực hấp dẫn lẫn nhau , vì sao em cứ muốn kháng cự anh chứ ?"
"Chuyện này không đúng, làm như vậy là không đúng!" Thần trí cô hỗn loạn nói , ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được mình đang kháng cự cái gì.
"Nam nữ hoan ái có cái gì không đúng? Nam nữ kết hợp vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không con người làm sao sinh con đẻ cái ? Hoặc em muốn nói cho anh biết em là phái Thanh Giáo, không cho phép người đàn ông nào ngoài chồng mình lên giường ?"
Lam Vịnh Vi xoay người trừng mắt hắn.
"anh ... anh là đồ vô sỉ, anh dám nói lời như thế ?"
"Có cái gì không đúng sao? Nữ nhân trời sinh đều là vậy , cho dù là nữ tu sĩ cũng có lúc muốn đàn ông , huống chi là em . Tiểu Vi, thừa nhận cũng không phải thẹn, hay đáng xấu hổ chỉ khi em rõ ràng rất muốn nó, nhưng lại cứ cố ý nghĩ nó rất tục tĩu thì đây mới thực sự là vô sỉ."
cô cơ hồ lâm vào chán nản, thì ra đây chính là bộ mặt thật của hắn , thì ra hắn chính là như vậy lừa gạt vô số thân thể của phụ nữ , khó trách Josephine lại đột nhiên mất tích, dù sao sẽ có người phụ nữ nào nhẫn chịu được chồng của mình không chuyện ác nào không dám làm chứ ? Đổi lại là cô , cô cũng thà rằng một mình cô độc chết ở trong rừng cây, chứ không muốn đối mặt một tên vô sỉ như hắn.
"Buông,em muốn trở về phòng của mình !" Lam Vịnh Vi giãy dụa muốn rời đi vòng tay của hắn.
"không, em căn bản không muốn đi, em muốn anh , em nghỉ một đằng nói một nẻo, em chỉ đang giận lẩy thôi, đúng không?" Đem cô đặt ở dưới thân, Mục Lôi vừa nói vừa hôn đôi môi đỏ bừng của cô .
"không đúng, em không phải..."
cô quật cường lắc đầu cự tuyệt, lại bởi vì nụ hôn bất ngờ của hắn mà không nói được gì nữa , ông trời ơi , tại sao hắn có thể như vậy, tại sao hắn có thể như vậy chứ ?
"Tiểu Vi, đừng ngẩn người, để cho anh hảo hảo yêu em ." hắn yên lặng bất động chờ cô , để cô thích ứng sự tồn tại của hắn ,bây giờ hắn càng kiên định hơn lần đầu tiên.
Lam Vịnh Vi hỗn loạn không biết làm thế nào mới tốt, cô chỉ có thể cắn môi, tùy ý chính mình theo từng nhịp phập phồng của hắn , để cho thân thể làm chủ bản thân, để cho mình một lần lại một lần làm cho người đàn ông tà ác này mang cô đến đỉnh vui thích .
※※※※※※
Sáng sớm , Lam Vịnh Vi liền tỉnh lại, mà đập vào ánh mắt cô đầu tiên đó là gương mặt tuấn tú của Mục Lôi , hơi thở nam tính phả lên khuôn mặt cô . Đây là lần đầu tiên tại cô nhìn hắn gần đến vậy , tuy rằng sớm biết hắn là một người đàn ông tuấn tú hiếm thấy , nhưng nhìn gần hắn lại càng thêm tuấn mỹ.
Ngũ quan của hắn đoan chính tiêu sái, trán cao , một đầu tóc đen tán lạc trên gối đầu, làm cho trong lúc ngủ hắn càng tăng thêm mấy phần yếu ớt. Đôi mắt xanh thâm thúy lại chứa mấy phần tà khí nay đang nhắm chặt, nhưng Lam Vịnh Vi nhớ rõ, khi hắn tỉnh thì ánh mắt kia có thể khiến người ta hãm sâu trong đó mà không thể tự kềm chế, mà chính mình không phải cũng bị như thế sao?
Đúng vậy, cô đã muốn rơi vào vòng tay của Mục Lôi không thể thoát thân, cho dù cô có cực lực muốn trốn tránh, cực lực phủ nhận lực hấp dẫn tồn tại giữa hai người , từ chối gần gũi thân thiết với hắn , nhưng trong thâm tâm lại vô sỉ khát vọng hắn, nếu không tại sao những chuyện nóng bỏng cuồng nhiệt đêm qua lại lần lượt phát sinh chứ ?
Nhận định được chuyện này làm cho Lam Vịnh Vi hoàn toàn hoảng loạn , bất chấp bàn tay Mục Lôi còn đặt ở trên lưng mình còn chân vẫn quấn giao ở trên chân cô , cô vội vàng thoát ra nhặt lên quần áo đang rơi tán loạn trên đất của mình rồi vội vàng mặc vào sau đó tông cửa xông ra.
cô vô ý thức đi trong Lam Nguyệt Sơn Trang , tâm sự nặng nề không ngừng nghĩ đến những chuyện xảy ra khi đến nơi đây ,nên cô hoàn toàn không chú ý tới mình đang đi về phía hồ nước trong hoa viên , cho đến khi nghe thấy một giọng già cỗi lạnh lùng vang lên nhắc nhở .
"đi tới nữa , cô sẽ té xuống nước!"
Lam Vịnh Vi đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này cô mới phát hiện nếu đi tới hai bước nữa cô thật sự sẽ rơi xuống nước ướt sũng! cô cảm kích quay đầu lại muốn nói cám ơn,nhưng lại ngạc nhiên nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng , "Bà là..."
cô nhận ra được bà lão này chính là mẹ của Rudolph, cũng chính là nhũ mẫu của Mục Lôi, tên là A Thêm Toa.
A Thêm Toa cao ngạo nhìn Lam Vịnh Vi, ánh mắt bà sắc bén giống nhau nhìn thấu linh hồn của cô , khiến cho cả người cô khó chịu .
"Thực xin lỗi, tôi... Tôi nghĩ nên rời đi trước."
cô rất ít khi lâm trận bỏ chạy như vậy , cho dù là đối mặt với người đàn ông vô cùng mang tính xâm lược như Mục Lôi cũng vậy , cô cũng rất ít khi có ý nghĩ vội vã muốn tránh đi như vậy trong đầu, nhưng hiện tại cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây .
Nhưng ngoài ý muốn A Thêm Toa lại mở miệng nói: "cô cùng cô ấy rất giống nhau !"
"cô ấy ?" Lam Vịnh Vi nghi hoặc nhíu mày.
"Chính là vợ của Mục Lôi , Josephine."
"Josephine ?" cô có chút ngạc nhiên.
"Đúng! cô và cô ấy rất giống nhau , quả thực có thể nói là giống nhau như đúc."
"không thể nào , tôi căn bản không biết cô ấy , với lại tôi là người Đài Loan mà cô ấy lại là người anh , làm sao có thể giống nhau được ?"
A Thêm Toa không để ý tới Lam Vịnh Vi, mà tiếp tục nói: "không chỉ có cô , mà tất cả những cô dâu của Lam Nguyệt Sơn Trang cũng đều giống nhau, một đám phụ nữ bị người đàn ông , bị chồng của họ phản bội, vứt bỏ, cuối cùng buồn bực mà chết, thậm chí giống như Josephine chết oan chết uổng. cô có biết Josephine đến Lam Nguyệt Sơn Trang thế nào không ?"
Lam Vịnh Vi lắc đầu, đối với lời nói của A Thêm Toa cảm thấy khó hiểu , tự đáy lòng cô càng thêm sợ hãi không cách nào hình dung . Cảm nhận được sự đe dọa, cô cảm thấy mình nên rời xa A Thêm Toa, rời xa Mục Lôi, rời xa mọi thi phi xung quanh Lam Nguyệt Sơn Trang .
Nhưng sự hiếu kì về Mục Lôi mãnh liệt hấp dẫn lý trí cô , cùng với những chuyện về Lam Nguyệt Sơn Trang cùng Josephine, khiến cho cô dừng chân lại .
"Josephine cùng cô giống nhau, đều bị Mục Lôi bắt trở về, Mục Lôi thu lưu cô ấy , chiếu cố cô ấy , cuối cùng còn cưới cô ấy , nhưng hắn cũng không thương cô ấy , bởi vì đàn ông của gia tộc Tắc Đức Ni cô đều bạc tình bạc nghĩa, xấu xa phong lưu háo sắc , phụ nữ đối với bọn họ mà nói chỉ là công cụ ấm giường, vợ cũng chỉ là công cụ giúp bọn hắn sanh con dưỡng cái nối dõi tông đường . Cha Mục Lôi như thế, Mục Lôi cũng như thế, hắn cưới Josephine, nhưng cũng đồng thời ở địa phương khác nuôi tình nhân , đàn ông như vậy đáng giá để yêu sao?"
Nếu không có thân cây bên cạnh để dựa vào , chỉ sợ Lam Vịnh Vi đã muốn té xuống . Ông trời, lời của A Thêm Toa cùng lời nói của Mục Lôi tối hôm qua không hẹn mà rất hợp nhau ? Chính bởi vì hắn xem phụ nữ như công cụ tiết dục để vui đùa , cho nên hắn mới có thể không để ý thân phận địa vị của các cô ấy , dễ dàng khơi mào hấp dẫn với các cô ấy . Như vậy với hắn mà nói, cô cũng chỉ là một trong những tình nhân của hắn sao ?
A Thêm Toa mỉm cười, trong mắt bắn ra một ánh sáng khác thường lợi hại , "Tuy rằng đàn ông của gia tộc Tắc Đức Ni cô đều phong lưu phóng khoáng, nhưng bọn họ cũng cực kỳ ghen tuông hơn bất cứ người đàn ông nào , thậm chí ngay cả người phụ nữ của mình nhìn người đàn ông khác nhiều một chút cũng không chấp nhận ! Từng có một người đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô dùng một thanh gươm đâm vào ngực vợ mình , đơn giản là vì cô ấy nói với người chăn ngựa một câu 'Cám ơn anh ' ."
Lông tơ toàn thân Lam Vịnh Vi dựng đứng toàn bộ , đây là chuyện gì ? Sao lại có loại chuyện này xảy ra được chứ ! Mà A Thêm Toa tại sao lại muốn nói với cô việc này? Bà ấy đang cảnh cáo cô cái gì sao?
" Vì sao bà muốn nói cho tôi những chuyện này ? Tôi cùng đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô một chút quan hệ cũng không có, lại càng không phải cô dâu của Lam Nguyệt Sơn Trang , bà không cần phải nói cho tôi biết những chuyện này ."
A Thêm Toa lạnh lùng hừ một tiếng, "Phải không? Lúc cô phát hiện thi thể của Josephine thì vận mệnh của cô và Mục Lôi cũng đã gắn liền một chỗ, hơn nữa chuyện của các người có lẽ dấu diếm được mọi người , nhưng không dấu diếm được ánh mắt tôi ! Tôi sẽ nói cho cô biết là muốn cô cẩn thận, Mục Lôi là một người đàn ông nguy hiểm , nếu cô đủ thông minh, không muốn bị thương tổn , tốt nhất nên cách hắn xa một chút, miễn cho dẫm vào vết xe đỗ của Josephine ."
Lam Vịnh Vi càng nghe càng hồ đồ, cô lắc đầu hỏi: "Tôi không hiểu, tôi cùng Mục Lôi, Josephine, cùng với Rudolph có quan hệ gì chứ ?"
A Thêm Toa đột nhiên mở to hai mắt, "Đương nhiên là có quan hệ, cô đừng quên Josephine chết như thế nào, mà hung thủ bây giờ còn ở Lam Nguyệt Sơn Trang!"
Thông minh như Lam Vịnh Vi, đương nhiên lập tức nghĩ đến Mục Lôi, cũng nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của hắn khi thấy thi thể Josephine , càng không nói đến sau đó hắn cư nhiên còn có thể bình thản ung dung làm tình với cô ? Thử hỏi, trên đời này có mấy người đàn ông có thể điên cuồng làm tình với phụ nữ khác đến sáng trong khi phải xử lý hậu sự của vợ mình ?
Lam Vịnh Vi bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, "Ý bà là nói Mục Lôi... Giết Josephine?"
A Thêm Toa tựa cười như không cười lắc đầu, "Tôi cũng không có ý ám chỉ như vậy , nhưng ít tiếp cận người đàn ông đó tuyệt đối là đúng nhất , tin tưởng Rudolph cũng sẽ đồng ý cái nhìn của tôi ."
"Rudolph? Cái đó và Rudolph lại có quan hệ gì?"
"Tất nhiên có quan hệ, bởi vì Rudolph hắn..."
"Mẹ, đừng nói !"
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên truyền đến, Lam Vịnh Vi nghe ra đó là giọng của Rudolph .
Liếc thấy đó là con mình , trên mặt A Thêm Toa hiện lên một chút tươi cười."Rudolph, con đã đến rồi. Mẹ đang nói chuyện của con với Lam tiểu thư này !"
"Chuyện của con không cần mẹ lo , hơn nữa sao mẹ lại nói nhiều chuyện cho Vi Vi nghe làm gì , sẽ làm cô ấy sợ mất !" Rudolph không kiên nhẫn vừa nói, vừa kéo Lam Vịnh Vi rời đi, hiển nhiên hắn không muốn cho mẹ mình tiếp tục nói .
Lần đầu tiên nhìn thấy Rudolph ôn hòa có thái độ nói chuyện như vậy , hơn nữa người kia còn là mẹ của hắn nữa ! Lam Vịnh Vi có chút ngoài ý muốn, "Rudolph, anh ..."
Rudolph áy náy lắc đầu, "Thực xin lỗi, mẹ tôi có chút kỳ quái, cô đừng để ý."
"không, làm sao có thể ? Mẹ anh nói cho tôi biết rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết , tôi còn phải cám ơn bà ấy đấy !"
"Hả ? Bà ấy nói cho cô biết chuyện gì?" Trong mắt Rudolph lóe lên một tia sáng, âm điệu cũng không tự giác mà đề cao hơn .
"Bà ấy nói tôi và Josephine giống nhau , chuyện này có thật không?"
hắn hơi hơi sửng sốt lẳng lặng nhìn chằm chằm dung nhan thật mỹ lệ của cô , thật lâu sau mới mở miệng: "không giống , theo lời cô đã nói, cô là người phương đông của thế giới tương lai, Josephine lại là người phương Tây chính gốc , hai người sao có thể giống nhau chứ ?"
"không phải diện mạo, mà là chuyện gặp mặt lần đầu ." Lam Vịnh Vi ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi hỏi anh , Josephine làm sao lại gả làm vợ của Mục Lôi?"
Rudolph nhíu mày , "cô hỏi cái này làm gì?"
"Mẹ anh nói cho tôi biết, Josephine và tôi giống nhau, đều là bị Mục Lôi bắt trở về, có phải như vậy hay không?"
hắn khẽ thở dài, "Đúng vậy, Josephine vốn ở một khu nghèo khổ ở Luân Đôn làm ăn mày sau đó được Mục Lôi cứu trở về đây , Mục Lôi chiếu cố cô ấy , trân trọng cô ấy , xem cô ấy như em gái mà chăm sóc, để cô ấy trở thành một phần tử trong Lam Nguyệt Sơn Trang ."
"hắn yêu cô ấy không ?"
"Hẳn là yêu ! anh ấy không phải người dễ dàng cưới ai , nếu đã cưới cô ấy làm vợ, hẳn là anh ấy phải có tình cảm với cô ấy ."
Sắc mặt Lam Vịnh Vi hơi tối đi , quả nhiên, hắn quả nhiên yêu Josephine, nhưng nếu hắn yêu Josephine sao lại vẫn lui tới với những tình nhân kia ? Hay đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô đúng như lời A Thêm Toa nói đều ích kỷ tự đại, hoàn toàn không xem phụ nữ là gì cả ?
Đối với phản ứng của cô , Rudolph hoàn toàn xem ở trong mắt, hắn nặng nề mở miệng: "cô thực quan tâm chuyện Mục Lôi ?"
"không, làm sao có thể? Chính là mẹ anh i nói cho tôi biết..."
một lời của Rudolph bắn trúng tim đen Lam Vịnh Vi.
"Nếu cô không quan tâm Mục Lôi, thì căn bản cô sẽ không đem lời mẹ tôi nói để ở trong lòng, cho nên cô đừng lại lừa mình dối người nữa ! nói cho tôi biết đi ,cô có yêu anh ta hay không?"
"không có, tôi làm sao có thể yêu hắn chứ ?" Lam Vịnh Vi lảng tránh tầm mắt đầy nghi ngờ của Rudolph, nhưng đáy lòng lại âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây là cái gọi trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường ,người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê chính là như thế sao? Khi chính cô còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình mà người khác đã nhìn ra cô yêu Mục Lôi rồi sao ?
"Vi Vi, đừng gạt tôi , nếu cô không thương Mục Lôi như lời cô nói , vậy vì sao cô lại đem bản thân giao cho hắn, làm sao có thể từ phòng hắn đi ra vào lúc sáng sớm chứ ?"
trên mặt Lam Vịnh Vi nháy mắt ửng đỏ , "anh ... anh nhìn thấy à ?"
"Ừm !" Rudolph thống khổ gật đầu, kỳ thật cho dù hắn không phát hiện nhưng chỉ với dấu hôn chi chít trên cổ Lam Vịnh Vi cùng với biểu tình xinh đẹp thẹn thùng của cô bây giờ cũng đã nói lên tất cả , hắn coi cô là trân bảo, là nữ thần, ngay cả nắm tay cô cũng khẩn trương cả buổi , nhưng cô lại vừa thuộc về người đàn ông khác , mà người đàn ông đó lại là Mục Lôi người hắn không muốn thấy nhất !
"Vi Vi, hãy nghe tôi nói, tôi không có cách nào bảo cô đừng yêu Mục Lôi, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông hấp dẫn, nhưng tôi phải nói cho cô biết, Mục Lôi không thể là một người đàn ông sẽ mang lại hạnh phúc cho phụ nữ , yêu anh ta , cô sẽ rất vất vả, thậm chí có thể mang tới bất hạnh cho cô ."
"Tôi không hiểu, vì sao..." Lam Vịnh Vi liên tiếp lắc lắc đầu, cô thật sự không hiểu, vì sao A Thêm Toa và Rudolph đều nói như vậy, hay là cái chết của Josephine Mục Lôi thực sự có liên quan? Nhưng cô thật sự không thể tin, bởi vì hắn nhiệt tình bất chấp yêu cô như vậy mà !
"cô có biết hôm nay anh ta muốn xuất phát đi Luân Đôn không ?" Rudolph đột nhiên nói.
cô lắc đầu, sáng sớm cô đã tránh Mục Lôi không muốn gặp hắn, bởi vậy cho dù hắn có muốn nói với cô cô cũng không thể nghe , huống chi hắn có trách nhiệm gì phải nói với cô chứ ?
"Tôi chỉ biết hắn nhất định sẽ không nói cho cô biết, bởi vì hắn không phải một mình đi Luân Đôn, mà là mang theo Sắt Lâm Na đi cùng ."
"Sắt Lâm Na? cô ta ... cô ta vì sao đi cùng Mục Lôi đến Luân Đôn chứ ? cô ta không phải là gia sư của Đại Tây Nhã sao ? cô ta đi Luân Đôn, vậy Đại Tây Nhã làm sao bây giờ?"
Rudolph ha ha cười, "Đừng nói người ở Lam Nguyệt Sơn Trang , chỉ sợ tất cả mọi người trong thôn cũng đều biết rằng gia sư của Lam Nguyệt Sơn Trang chỉ là một danh hiệu ở ngoài , kỳ thật căn bản chính là một tên gọi khác của tình nhân Mục Lôi , cho nên tôi đoán, Mục Lôi nhất định đã yêu cầu cô làm gia sư của Đại Tây Nhã rồi , đúng không?"
Quá độ kinh ngạc làm cho Lam Vịnh Vi há to miệng, nói không ra lời. Thượng đế ơi ! Gia sư dạy kèm ở nhà đúng là một tên gọi khác của tình nhân ? Khó trách hắn lại kỳ dị muốn cô làm gia sư của Đại Tây Nhã , khó trách hắn lại mở miệng nói cô là người phụ nữ của hắn, thì ra là thế, nguyên lai đây là kỹ xảo hắn dùng tán tỉnh phụ nữ , mà cô thế nhưng lại ngu xuẩn không biết gì mà dẫm vào .
Theo vẻ mặt của cô , Rudolph biết mình đã đoán đúng! Mục Lôi thật muốn cô làm gia sư cho Đại Tây Nhã , trở thành tình nhân của hắn , nhưng cô thì sao ? Ý của cô thế nào ? cô sẽ giống những người phụ nữ khác và Josephine không chút nào lo lắng liền nhảy vào lòng Mục Lôi sao?
"Vi Vi, cô đáp ứng anh ta chưa ?"
Nóng lòng muốn biết đáp án Rudolph vội nắm lấy đầu vai cô , hắn không hy vọng cô gái mình thật tâm thật dạ ái mộ sẽ bước lên vết xe đỗ của những người phụ nữ khác , cho nên hắn phải ngăn cản cô mới được.
"không có, tôi không đồng ý gì hết , anh đừng hỏi nữa , tôi van cầu anh đừng hỏi nữa !" Lam Vịnh Vi bối rối che lỗ tai hô lên , cả người không tự giác chạy về phía cửa lớn ,sau đó cô dừng lại dưới một tàng cây cách cửa lớn không xa , bởi vì trước cửa lớn có một chiếc xe ngựa đang đậu ở đó , mà Mục Lôi lại vô cùng thân thiết nắm tay Sắt Lâm Na đưa lên xe.
Lam Vịnh Vi như bị sét đánh đứng sững sờ tại chỗ , là thật! hắn thật sự sau khi có được cô , lại tùy tiện mang theo tình nhân đến Luân Đôn , việc này so với việc hắn có thể là hung thủ giết vợ càng làm cho cô khó có thể chịu được hơn .
Ông trời ạ , thì ra cô dùng mọi cách cố gắng kháng cự hắn cuối cũng cũng chỉ được thế này , cùng lắm cũng chỉ là một trong số những tình nhân của hắn mà thôi! Đầu của cô bỗng thấy choáng váng mắt hoa, cả người lung lay cơ hồ đứng không vững.
※※※※※※
Lam Vịnh Vi dù sao cũng không phải phụ nữ ở thế kỷ mười chín mặc cho người định đoạt không biết kháng cự , có lẽ cô kháng cự không được sức hấp dẫn của Mục Lôi , cũng có lẽ do cô khát vọng nhìn hắn, thậm chí là yêu hắn, nhưng cô không cho phép hắn đối đãi cô như kỹ nữ, như tình nhân , tuyệt đối không cho phép!
cô nắm váy đi tới , muốn tìm Mục Lôi giáp mặt hỏi rõ ràng, nhưng cô còn chưa tiếp cận đến xe ngựa đã nghe được thanh âm ngọt ngào của Đại Tây Nhã .
"Chị , em rốt cục nhìn thấy chị rồi ." Vẫn tránh ở phía sau cửa Đại Tây Nhã hưng phấn chạy đến trước mặt Lam Vịnh Vi giữ chặt tay cô .
Nhìn thấy Đại Tây Nhã, căng thẳng trên mặt Lam Vịnh Vi võ nhất thời buông lỏng , cô ngồi xổm xuống hôn hôn Đại Tây Nhã."Sao vậy , có người không cho em gặp chị sao?"
"không có, chỉ là em làm sai, bị cha giam cầm, cho nên không thể đi gặp chị !" cô bé vừa nói vừa liếc về phía cha đang bước lại gần , trong mắt cô bé tràn đầy kính sợ cùng khát vọng.
Nhìn thấy Mục Lôi, lửa giận lập tức tràn ngập đôi mắt to xinh đẹp, "anh muốn đi xa à ?"
Mục Lôi ký không lắc đầu cũng không gật đầu, mà chỉ lạnh lùng nhìn Lam Vịnh Vi cùng Rudolph đang ở sau cô , hắn tìm cô cả một cái buổi sáng cũng không thấy chỉ lo lắng cô xảy ra việc gì ngoài ý muốn, không thể tưởng được cô thế nhưng chân trước vừa xuống giường hắn mà chân sau liền chạy đi tìm Rudolph.
"Em đi nơi nào? anh tìm em cả một buổi sáng!"
Lam Vịnh Vi không phải đứa ngốc, cô đương nhiên nghe hiểu trong lời nói của hắn có ý chất vấn, nhưng vì sao hắn không tỉnh lại, đêm hôm trước hắn mãnh liệt nhiệt tình yêu thương cô vậy mà trời vừa sáng lại ôm tình nhân đi Luân Đôn ? Vì thế cô cố ý bỏ qua vấn đề của hắn , cố ý trả lời vòng vo: "Nếu anh muốn đi xa , hẳn là nên nói tiếng tạm biệt với Đại Tây Nhã , anh không phát hiện cô bé vẫn cố gắng muốn lấy lòng anh, muốn anh chú ý sao?"
Ánh mắt Mục Lôi nguy hiểm nheo thành một cái đường , "À ? Em lấy thân phận gì nói với tôi những lời này?"
Lam Vịnh Vi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, hắn dám hỏi như vậy? Sau khi phát sinh qua hệ thân mật như vậy giữa hai người , mà hắn lại dám hỏi như vậy?
"anh ... anh là tên du côn, vô sỉ hỗn đản, khốn kiếp !" cô tức giận đến phát run , tay nhỏ giơ lên một cái tát giáng xuống mặt Mục Lôi.
Mọi người đều bị hành động bất ngờ của Lam Vịnh Vi làm cho sợ tới mức không biết làm sao, sắc mặt Mục Lôi khó coi đến cực điểm, hắn đột nhiên bắt lấy tay cô cũng không quan tâm mình có làm đau cô hay không mà kéo cô tới dưới tàng cây.
"Em dám đánh tôi ?"
"Tôi không chỉ đánh anh , tôi còn muốn cắn anh !" nói xong cô há miệng cắn tay hắn một cái.
Mục Lôi kinh ngạc nới tay, "Em ..."
"nói cho anh biết, Lam Vịnh Vi tôi không phải loại phụ nữ gọi thì đến bảo là đi , lại càng không vô sỉ quấn quít lấy anh , đêm qua là một phút sai lầm, tôi vĩnh viễn sẽ không lại làm cho chuyện sai lầm này xảy ra một lần nữa !"
"Em nói đêm qua là một phút sai lầm? Cho nên trời vừa sáng, em liền lập tức đi tìm Rudolph sám hối hả ?" Mục Lôi cắn răng hỏi.
"Tôi tìm Rudolph? Vậy còn anh ?anh cùng Sắt Lâm Na thì sao ?"
"Sắt Lâm Na? Chuyện đó và Sắt Lâm Na có quan hệ gì? Tôi dẫn cô ta đi Luân Đôn là vì..." Mục Lôi đột nhiên im lặng , đôi mắt xanh trong suốt của hắn nhìn chằm chằm tiểu yêu tinh tóc đen trước mắt tức giận lại càng thêm xinh đẹp , ông trời ơi , thì ra cô đang ghen!
Hiểu rõ ngọn nguồn rồi , Mục Lôi đổi giận thành vui, hắn mỉm cười, cố ý dùng hai tay ôm lấy cô , làm cho cô không cách nào che giấu, "Em đang ghen!"
"Tôi không có!" Lam Vịnh Vi không cần suy nghĩ phủ nhận, sao cô có thể ghen chứ ? cô cùng lắm chỉ là một cô gái đi đòi lại một chút mặt mũi và công đạo thôi!
"Em có, hơn nữa ánh mắt em tỏa sáng, mặt cũng tức đến đỏ, nhưng như vậy em lại càng đẹp hơn, so với lúc ân ái kêu gọi tên của anh còn đẹp hơn!" Mục Lôi xấu xa nói , đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
Lam Vịnh Vi kinh ngạc cô căn bản không nghĩ đến hắn dám ở trước mặt công chúng hôn mình, trong khoảng thời gian ngắn cô quên mất phải đẩy hắn ra mà tùy ý hắn xâm chiếm, chà đạp môi của mình.
"anh ... anh dám..."
"anh đương nhiên dám, anh muốn cho mọi người biết em là người phụ nữ của anh , ngoài anh ra , người đàn ông khác không thể chạm vào em , nói chuyện cũng không được!" hắn khí phách nói , đồng thời lại một lần nữa phủ lên khuôn miệng nhỏ nhắn không kịp khép lại của cô ."Đây là trừng phạt đối với em buổi sáng một mình chạy đi , lần sau không được anh cho phép, không cho phép em rời đi, cũng không chuẩn em lại đi gặp Rudolph." hắn ôn nhu ở bên môi cô nỉ non, một mặt lại dùng đầu lưỡi vẽ phác thảo đôi môi của cô ,sau đó lại tinh tế nhấm nháp cô ."Đây là nụ hôn tạm biệt, anh phải đi Luân Đôn một tuần, chờ dàn xếp tốt cho Sắt Lâm Na xong sẽ lập tức quay lại."
Nhắc tới Sắt Lâm Na, Lam Vịnh Vi thoáng chốc tỉnh lại , đồng thời càng cảm giác được có một ánh mắt ác độc tò mò nhìn mình lom lom, khiến cho cô muốn vội vã đẩy ra Mục Lôi."Đừng đụng tôi ! Ta và anh không có bất cứ quan hệ nào!"
Những lời này chọc tức Mục Lôi, hắn mạnh kéo tay cô vào trong lòng mình , "Em dám nói em không có bất cứ quan hệ nào với anh ?"
"Đương nhiên, tôi vừa không phải vợ anh , cũng không phải tình nhân của anh , ngay cả gia sư của Đại Tây Nhã cũng không phải , nên tất nhiên là không có quan hệ gì với anh rồi !"
"Đáng chết!" hắn thấp giọng mắng, lại một lần cúi đầu thật mạnh hôn cô , "Em là người phụ nữ của anh , của anh !"
hắn ảo não lấy nụ hôn trừng phạt cô , nếu có thể, hắn sẽ trực tiếp ở trong này muốn cô , làm cho tùy hứng ghen tị gì của cô cũng không nói nên lời, nhưng hiện tại trước hết hắn phải đem Sắt Lâm Na tiễn bước
Vì thế Mục Lôi cố ý đè ép cái mông của cô để cô cảm thụ bộ vị tình dục đang hết sức căng thẳng của mình, điều này làm cho mặt Lam Vịnh Vi đỏ lên, cũng làm cho cô nhớ tới những lần yêu thương triền miên đêm qua .
Thông minh như Mục Lôi lập tức liền nhìn thấu tâm tư của cô , vì thế hắn khẽ cắn vành tai khéo léo của cô thấp giọng nói: "anh đem Đại Tây Nhã giao cho em , thay anh chăm sóc con bé , còn em , ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại, được chứ ?"
không biết là mê muội hay nguyên do gì ,cô thế nhưng quên hết phẫn nộ ghen tị và ghen tị giống như cô vợ nghe lời gật đầu đáp ứng, chờ cô phục hồi tinh thần lại thì Mục Lôi đã sớm tránh đi nói tạm biệt với Đại Tây Nhã rồi .
"Đại Tây Nhã, ngoan ngoãn nghe lời Lam tiểu thư , không thể lại nghịch ngợm, biết không?" Sau đó hắn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm con gái một cái.
Hưng phấn quang mang xuất hiện trên mặt Đại Tây Nhã , cô dùng sức gật đầu nói: "Đại Tây Nhã sẽ nghe lời."
Mục Lôi mỉm cười, đang muốn đứng lên thì Đại Tây Nhã lại mở miệng: "Cha !"
"Hả?"
"Chị sẽ là mẹ mới của con sao?"
cô cư nhiên cùng cái cái tên động vật máu lạnh cuồng vọng vô tình lên giường, tuy rằng chỉ lên giường một lần cũng không có nghĩa gì, về sau hai người cũng "Xác định vững chắc" không có lần sau là được , nhưng cô cảm thấy chính thật là thất sách , hơn nữa thật là thiệt thòi, cô nên tìm ai nói công đạo dùm mình đây ?
Thần ơi ! Cứu tôi với ! Có thể mang cô trở về Đài Loan hiện đại không ? cô thà rằng trở về cái đảo nhỏ không khí ô nhiễm, giao thông chật chội, cộng thêm giá hàng đắt đỏ còn hơn ở đây !
Nhưng mà thần hiển nhiên không có nghe được lời cầu khẩn của cô , bởi vì thân thể thon dài rắn chắc của Mục Lôi đang chậm rãi bao trùm ở trên người cô , làm cho hai người lại một lần nữa tiếp xúc chặt chẽ .
"đang nghĩ gì đó ?" hắn thấp giọng hỏi, đưa ngón tay đẩy ra mái tóc đen tán loạn của cô ra sau vai .
Lam Vịnh Vi căn bản mặc kệ hắn, cô càng chặt chẽ đem đầu giấu ở trong gối nằm .
một tiếng cười sủng ái nổi lên khóe miệng Mục Lôi , hắn đưa bàn tay qua lại âu yếm phần lưng bóng loáng của cô , "Còn tự giận mình sao? Giận anh làm đau em hả ?"
cô vẫn là trốn tránh không nói.
"Thực xin lỗi, anh không biết em là lần đầu tiên, nếu anh biết thì sẽ không thô lỗ như vậy ." hắn ôn tồn nhận lỗi ,nhưng ngón tay lại hoàn toàn không có ý hối lỗi mà duỗi đến trước ngực lão luyện tìm kiếm nụ hoa mẫn cảm của cô.
"không cần!"
Lam Vịnh Vi thở hốc vì kinh ngạc , muốn đẩy bàn tay giống như có ma lực của hắn ra , nhưng bởi vậy, lại làm cho mình hoàn toàn rơi vào bàn tay hắn trọn vẹn .
hắn gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, Mục Lôi vừa cắn vành tai cô vừa nói: "Tiểu Vi, đừng kháng cự anh , em cũng biết giữa chúng ta có một lực hấp dẫn lẫn nhau , vì sao em cứ muốn kháng cự anh chứ ?"
"Chuyện này không đúng, làm như vậy là không đúng!" Thần trí cô hỗn loạn nói , ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được mình đang kháng cự cái gì.
"Nam nữ hoan ái có cái gì không đúng? Nam nữ kết hợp vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không con người làm sao sinh con đẻ cái ? Hoặc em muốn nói cho anh biết em là phái Thanh Giáo, không cho phép người đàn ông nào ngoài chồng mình lên giường ?"
Lam Vịnh Vi xoay người trừng mắt hắn.
"anh ... anh là đồ vô sỉ, anh dám nói lời như thế ?"
"Có cái gì không đúng sao? Nữ nhân trời sinh đều là vậy , cho dù là nữ tu sĩ cũng có lúc muốn đàn ông , huống chi là em . Tiểu Vi, thừa nhận cũng không phải thẹn, hay đáng xấu hổ chỉ khi em rõ ràng rất muốn nó, nhưng lại cứ cố ý nghĩ nó rất tục tĩu thì đây mới thực sự là vô sỉ."
cô cơ hồ lâm vào chán nản, thì ra đây chính là bộ mặt thật của hắn , thì ra hắn chính là như vậy lừa gạt vô số thân thể của phụ nữ , khó trách Josephine lại đột nhiên mất tích, dù sao sẽ có người phụ nữ nào nhẫn chịu được chồng của mình không chuyện ác nào không dám làm chứ ? Đổi lại là cô , cô cũng thà rằng một mình cô độc chết ở trong rừng cây, chứ không muốn đối mặt một tên vô sỉ như hắn.
"Buông,em muốn trở về phòng của mình !" Lam Vịnh Vi giãy dụa muốn rời đi vòng tay của hắn.
"không, em căn bản không muốn đi, em muốn anh , em nghỉ một đằng nói một nẻo, em chỉ đang giận lẩy thôi, đúng không?" Đem cô đặt ở dưới thân, Mục Lôi vừa nói vừa hôn đôi môi đỏ bừng của cô .
"không đúng, em không phải..."
cô quật cường lắc đầu cự tuyệt, lại bởi vì nụ hôn bất ngờ của hắn mà không nói được gì nữa , ông trời ơi , tại sao hắn có thể như vậy, tại sao hắn có thể như vậy chứ ?
"Tiểu Vi, đừng ngẩn người, để cho anh hảo hảo yêu em ." hắn yên lặng bất động chờ cô , để cô thích ứng sự tồn tại của hắn ,bây giờ hắn càng kiên định hơn lần đầu tiên.
Lam Vịnh Vi hỗn loạn không biết làm thế nào mới tốt, cô chỉ có thể cắn môi, tùy ý chính mình theo từng nhịp phập phồng của hắn , để cho thân thể làm chủ bản thân, để cho mình một lần lại một lần làm cho người đàn ông tà ác này mang cô đến đỉnh vui thích .
※※※※※※
Sáng sớm , Lam Vịnh Vi liền tỉnh lại, mà đập vào ánh mắt cô đầu tiên đó là gương mặt tuấn tú của Mục Lôi , hơi thở nam tính phả lên khuôn mặt cô . Đây là lần đầu tiên tại cô nhìn hắn gần đến vậy , tuy rằng sớm biết hắn là một người đàn ông tuấn tú hiếm thấy , nhưng nhìn gần hắn lại càng thêm tuấn mỹ.
Ngũ quan của hắn đoan chính tiêu sái, trán cao , một đầu tóc đen tán lạc trên gối đầu, làm cho trong lúc ngủ hắn càng tăng thêm mấy phần yếu ớt. Đôi mắt xanh thâm thúy lại chứa mấy phần tà khí nay đang nhắm chặt, nhưng Lam Vịnh Vi nhớ rõ, khi hắn tỉnh thì ánh mắt kia có thể khiến người ta hãm sâu trong đó mà không thể tự kềm chế, mà chính mình không phải cũng bị như thế sao?
Đúng vậy, cô đã muốn rơi vào vòng tay của Mục Lôi không thể thoát thân, cho dù cô có cực lực muốn trốn tránh, cực lực phủ nhận lực hấp dẫn tồn tại giữa hai người , từ chối gần gũi thân thiết với hắn , nhưng trong thâm tâm lại vô sỉ khát vọng hắn, nếu không tại sao những chuyện nóng bỏng cuồng nhiệt đêm qua lại lần lượt phát sinh chứ ?
Nhận định được chuyện này làm cho Lam Vịnh Vi hoàn toàn hoảng loạn , bất chấp bàn tay Mục Lôi còn đặt ở trên lưng mình còn chân vẫn quấn giao ở trên chân cô , cô vội vàng thoát ra nhặt lên quần áo đang rơi tán loạn trên đất của mình rồi vội vàng mặc vào sau đó tông cửa xông ra.
cô vô ý thức đi trong Lam Nguyệt Sơn Trang , tâm sự nặng nề không ngừng nghĩ đến những chuyện xảy ra khi đến nơi đây ,nên cô hoàn toàn không chú ý tới mình đang đi về phía hồ nước trong hoa viên , cho đến khi nghe thấy một giọng già cỗi lạnh lùng vang lên nhắc nhở .
"đi tới nữa , cô sẽ té xuống nước!"
Lam Vịnh Vi đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này cô mới phát hiện nếu đi tới hai bước nữa cô thật sự sẽ rơi xuống nước ướt sũng! cô cảm kích quay đầu lại muốn nói cám ơn,nhưng lại ngạc nhiên nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng , "Bà là..."
cô nhận ra được bà lão này chính là mẹ của Rudolph, cũng chính là nhũ mẫu của Mục Lôi, tên là A Thêm Toa.
A Thêm Toa cao ngạo nhìn Lam Vịnh Vi, ánh mắt bà sắc bén giống nhau nhìn thấu linh hồn của cô , khiến cho cả người cô khó chịu .
"Thực xin lỗi, tôi... Tôi nghĩ nên rời đi trước."
cô rất ít khi lâm trận bỏ chạy như vậy , cho dù là đối mặt với người đàn ông vô cùng mang tính xâm lược như Mục Lôi cũng vậy , cô cũng rất ít khi có ý nghĩ vội vã muốn tránh đi như vậy trong đầu, nhưng hiện tại cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây .
Nhưng ngoài ý muốn A Thêm Toa lại mở miệng nói: "cô cùng cô ấy rất giống nhau !"
"cô ấy ?" Lam Vịnh Vi nghi hoặc nhíu mày.
"Chính là vợ của Mục Lôi , Josephine."
"Josephine ?" cô có chút ngạc nhiên.
"Đúng! cô và cô ấy rất giống nhau , quả thực có thể nói là giống nhau như đúc."
"không thể nào , tôi căn bản không biết cô ấy , với lại tôi là người Đài Loan mà cô ấy lại là người anh , làm sao có thể giống nhau được ?"
A Thêm Toa không để ý tới Lam Vịnh Vi, mà tiếp tục nói: "không chỉ có cô , mà tất cả những cô dâu của Lam Nguyệt Sơn Trang cũng đều giống nhau, một đám phụ nữ bị người đàn ông , bị chồng của họ phản bội, vứt bỏ, cuối cùng buồn bực mà chết, thậm chí giống như Josephine chết oan chết uổng. cô có biết Josephine đến Lam Nguyệt Sơn Trang thế nào không ?"
Lam Vịnh Vi lắc đầu, đối với lời nói của A Thêm Toa cảm thấy khó hiểu , tự đáy lòng cô càng thêm sợ hãi không cách nào hình dung . Cảm nhận được sự đe dọa, cô cảm thấy mình nên rời xa A Thêm Toa, rời xa Mục Lôi, rời xa mọi thi phi xung quanh Lam Nguyệt Sơn Trang .
Nhưng sự hiếu kì về Mục Lôi mãnh liệt hấp dẫn lý trí cô , cùng với những chuyện về Lam Nguyệt Sơn Trang cùng Josephine, khiến cho cô dừng chân lại .
"Josephine cùng cô giống nhau, đều bị Mục Lôi bắt trở về, Mục Lôi thu lưu cô ấy , chiếu cố cô ấy , cuối cùng còn cưới cô ấy , nhưng hắn cũng không thương cô ấy , bởi vì đàn ông của gia tộc Tắc Đức Ni cô đều bạc tình bạc nghĩa, xấu xa phong lưu háo sắc , phụ nữ đối với bọn họ mà nói chỉ là công cụ ấm giường, vợ cũng chỉ là công cụ giúp bọn hắn sanh con dưỡng cái nối dõi tông đường . Cha Mục Lôi như thế, Mục Lôi cũng như thế, hắn cưới Josephine, nhưng cũng đồng thời ở địa phương khác nuôi tình nhân , đàn ông như vậy đáng giá để yêu sao?"
Nếu không có thân cây bên cạnh để dựa vào , chỉ sợ Lam Vịnh Vi đã muốn té xuống . Ông trời, lời của A Thêm Toa cùng lời nói của Mục Lôi tối hôm qua không hẹn mà rất hợp nhau ? Chính bởi vì hắn xem phụ nữ như công cụ tiết dục để vui đùa , cho nên hắn mới có thể không để ý thân phận địa vị của các cô ấy , dễ dàng khơi mào hấp dẫn với các cô ấy . Như vậy với hắn mà nói, cô cũng chỉ là một trong những tình nhân của hắn sao ?
A Thêm Toa mỉm cười, trong mắt bắn ra một ánh sáng khác thường lợi hại , "Tuy rằng đàn ông của gia tộc Tắc Đức Ni cô đều phong lưu phóng khoáng, nhưng bọn họ cũng cực kỳ ghen tuông hơn bất cứ người đàn ông nào , thậm chí ngay cả người phụ nữ của mình nhìn người đàn ông khác nhiều một chút cũng không chấp nhận ! Từng có một người đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô dùng một thanh gươm đâm vào ngực vợ mình , đơn giản là vì cô ấy nói với người chăn ngựa một câu 'Cám ơn anh ' ."
Lông tơ toàn thân Lam Vịnh Vi dựng đứng toàn bộ , đây là chuyện gì ? Sao lại có loại chuyện này xảy ra được chứ ! Mà A Thêm Toa tại sao lại muốn nói với cô việc này? Bà ấy đang cảnh cáo cô cái gì sao?
" Vì sao bà muốn nói cho tôi những chuyện này ? Tôi cùng đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô một chút quan hệ cũng không có, lại càng không phải cô dâu của Lam Nguyệt Sơn Trang , bà không cần phải nói cho tôi biết những chuyện này ."
A Thêm Toa lạnh lùng hừ một tiếng, "Phải không? Lúc cô phát hiện thi thể của Josephine thì vận mệnh của cô và Mục Lôi cũng đã gắn liền một chỗ, hơn nữa chuyện của các người có lẽ dấu diếm được mọi người , nhưng không dấu diếm được ánh mắt tôi ! Tôi sẽ nói cho cô biết là muốn cô cẩn thận, Mục Lôi là một người đàn ông nguy hiểm , nếu cô đủ thông minh, không muốn bị thương tổn , tốt nhất nên cách hắn xa một chút, miễn cho dẫm vào vết xe đỗ của Josephine ."
Lam Vịnh Vi càng nghe càng hồ đồ, cô lắc đầu hỏi: "Tôi không hiểu, tôi cùng Mục Lôi, Josephine, cùng với Rudolph có quan hệ gì chứ ?"
A Thêm Toa đột nhiên mở to hai mắt, "Đương nhiên là có quan hệ, cô đừng quên Josephine chết như thế nào, mà hung thủ bây giờ còn ở Lam Nguyệt Sơn Trang!"
Thông minh như Lam Vịnh Vi, đương nhiên lập tức nghĩ đến Mục Lôi, cũng nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của hắn khi thấy thi thể Josephine , càng không nói đến sau đó hắn cư nhiên còn có thể bình thản ung dung làm tình với cô ? Thử hỏi, trên đời này có mấy người đàn ông có thể điên cuồng làm tình với phụ nữ khác đến sáng trong khi phải xử lý hậu sự của vợ mình ?
Lam Vịnh Vi bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, "Ý bà là nói Mục Lôi... Giết Josephine?"
A Thêm Toa tựa cười như không cười lắc đầu, "Tôi cũng không có ý ám chỉ như vậy , nhưng ít tiếp cận người đàn ông đó tuyệt đối là đúng nhất , tin tưởng Rudolph cũng sẽ đồng ý cái nhìn của tôi ."
"Rudolph? Cái đó và Rudolph lại có quan hệ gì?"
"Tất nhiên có quan hệ, bởi vì Rudolph hắn..."
"Mẹ, đừng nói !"
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên truyền đến, Lam Vịnh Vi nghe ra đó là giọng của Rudolph .
Liếc thấy đó là con mình , trên mặt A Thêm Toa hiện lên một chút tươi cười."Rudolph, con đã đến rồi. Mẹ đang nói chuyện của con với Lam tiểu thư này !"
"Chuyện của con không cần mẹ lo , hơn nữa sao mẹ lại nói nhiều chuyện cho Vi Vi nghe làm gì , sẽ làm cô ấy sợ mất !" Rudolph không kiên nhẫn vừa nói, vừa kéo Lam Vịnh Vi rời đi, hiển nhiên hắn không muốn cho mẹ mình tiếp tục nói .
Lần đầu tiên nhìn thấy Rudolph ôn hòa có thái độ nói chuyện như vậy , hơn nữa người kia còn là mẹ của hắn nữa ! Lam Vịnh Vi có chút ngoài ý muốn, "Rudolph, anh ..."
Rudolph áy náy lắc đầu, "Thực xin lỗi, mẹ tôi có chút kỳ quái, cô đừng để ý."
"không, làm sao có thể ? Mẹ anh nói cho tôi biết rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết , tôi còn phải cám ơn bà ấy đấy !"
"Hả ? Bà ấy nói cho cô biết chuyện gì?" Trong mắt Rudolph lóe lên một tia sáng, âm điệu cũng không tự giác mà đề cao hơn .
"Bà ấy nói tôi và Josephine giống nhau , chuyện này có thật không?"
hắn hơi hơi sửng sốt lẳng lặng nhìn chằm chằm dung nhan thật mỹ lệ của cô , thật lâu sau mới mở miệng: "không giống , theo lời cô đã nói, cô là người phương đông của thế giới tương lai, Josephine lại là người phương Tây chính gốc , hai người sao có thể giống nhau chứ ?"
"không phải diện mạo, mà là chuyện gặp mặt lần đầu ." Lam Vịnh Vi ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi hỏi anh , Josephine làm sao lại gả làm vợ của Mục Lôi?"
Rudolph nhíu mày , "cô hỏi cái này làm gì?"
"Mẹ anh nói cho tôi biết, Josephine và tôi giống nhau, đều là bị Mục Lôi bắt trở về, có phải như vậy hay không?"
hắn khẽ thở dài, "Đúng vậy, Josephine vốn ở một khu nghèo khổ ở Luân Đôn làm ăn mày sau đó được Mục Lôi cứu trở về đây , Mục Lôi chiếu cố cô ấy , trân trọng cô ấy , xem cô ấy như em gái mà chăm sóc, để cô ấy trở thành một phần tử trong Lam Nguyệt Sơn Trang ."
"hắn yêu cô ấy không ?"
"Hẳn là yêu ! anh ấy không phải người dễ dàng cưới ai , nếu đã cưới cô ấy làm vợ, hẳn là anh ấy phải có tình cảm với cô ấy ."
Sắc mặt Lam Vịnh Vi hơi tối đi , quả nhiên, hắn quả nhiên yêu Josephine, nhưng nếu hắn yêu Josephine sao lại vẫn lui tới với những tình nhân kia ? Hay đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô đúng như lời A Thêm Toa nói đều ích kỷ tự đại, hoàn toàn không xem phụ nữ là gì cả ?
Đối với phản ứng của cô , Rudolph hoàn toàn xem ở trong mắt, hắn nặng nề mở miệng: "cô thực quan tâm chuyện Mục Lôi ?"
"không, làm sao có thể? Chính là mẹ anh i nói cho tôi biết..."
một lời của Rudolph bắn trúng tim đen Lam Vịnh Vi.
"Nếu cô không quan tâm Mục Lôi, thì căn bản cô sẽ không đem lời mẹ tôi nói để ở trong lòng, cho nên cô đừng lại lừa mình dối người nữa ! nói cho tôi biết đi ,cô có yêu anh ta hay không?"
"không có, tôi làm sao có thể yêu hắn chứ ?" Lam Vịnh Vi lảng tránh tầm mắt đầy nghi ngờ của Rudolph, nhưng đáy lòng lại âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây là cái gọi trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường ,người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê chính là như thế sao? Khi chính cô còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình mà người khác đã nhìn ra cô yêu Mục Lôi rồi sao ?
"Vi Vi, đừng gạt tôi , nếu cô không thương Mục Lôi như lời cô nói , vậy vì sao cô lại đem bản thân giao cho hắn, làm sao có thể từ phòng hắn đi ra vào lúc sáng sớm chứ ?"
trên mặt Lam Vịnh Vi nháy mắt ửng đỏ , "anh ... anh nhìn thấy à ?"
"Ừm !" Rudolph thống khổ gật đầu, kỳ thật cho dù hắn không phát hiện nhưng chỉ với dấu hôn chi chít trên cổ Lam Vịnh Vi cùng với biểu tình xinh đẹp thẹn thùng của cô bây giờ cũng đã nói lên tất cả , hắn coi cô là trân bảo, là nữ thần, ngay cả nắm tay cô cũng khẩn trương cả buổi , nhưng cô lại vừa thuộc về người đàn ông khác , mà người đàn ông đó lại là Mục Lôi người hắn không muốn thấy nhất !
"Vi Vi, hãy nghe tôi nói, tôi không có cách nào bảo cô đừng yêu Mục Lôi, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông hấp dẫn, nhưng tôi phải nói cho cô biết, Mục Lôi không thể là một người đàn ông sẽ mang lại hạnh phúc cho phụ nữ , yêu anh ta , cô sẽ rất vất vả, thậm chí có thể mang tới bất hạnh cho cô ."
"Tôi không hiểu, vì sao..." Lam Vịnh Vi liên tiếp lắc lắc đầu, cô thật sự không hiểu, vì sao A Thêm Toa và Rudolph đều nói như vậy, hay là cái chết của Josephine Mục Lôi thực sự có liên quan? Nhưng cô thật sự không thể tin, bởi vì hắn nhiệt tình bất chấp yêu cô như vậy mà !
"cô có biết hôm nay anh ta muốn xuất phát đi Luân Đôn không ?" Rudolph đột nhiên nói.
cô lắc đầu, sáng sớm cô đã tránh Mục Lôi không muốn gặp hắn, bởi vậy cho dù hắn có muốn nói với cô cô cũng không thể nghe , huống chi hắn có trách nhiệm gì phải nói với cô chứ ?
"Tôi chỉ biết hắn nhất định sẽ không nói cho cô biết, bởi vì hắn không phải một mình đi Luân Đôn, mà là mang theo Sắt Lâm Na đi cùng ."
"Sắt Lâm Na? cô ta ... cô ta vì sao đi cùng Mục Lôi đến Luân Đôn chứ ? cô ta không phải là gia sư của Đại Tây Nhã sao ? cô ta đi Luân Đôn, vậy Đại Tây Nhã làm sao bây giờ?"
Rudolph ha ha cười, "Đừng nói người ở Lam Nguyệt Sơn Trang , chỉ sợ tất cả mọi người trong thôn cũng đều biết rằng gia sư của Lam Nguyệt Sơn Trang chỉ là một danh hiệu ở ngoài , kỳ thật căn bản chính là một tên gọi khác của tình nhân Mục Lôi , cho nên tôi đoán, Mục Lôi nhất định đã yêu cầu cô làm gia sư của Đại Tây Nhã rồi , đúng không?"
Quá độ kinh ngạc làm cho Lam Vịnh Vi há to miệng, nói không ra lời. Thượng đế ơi ! Gia sư dạy kèm ở nhà đúng là một tên gọi khác của tình nhân ? Khó trách hắn lại kỳ dị muốn cô làm gia sư của Đại Tây Nhã , khó trách hắn lại mở miệng nói cô là người phụ nữ của hắn, thì ra là thế, nguyên lai đây là kỹ xảo hắn dùng tán tỉnh phụ nữ , mà cô thế nhưng lại ngu xuẩn không biết gì mà dẫm vào .
Theo vẻ mặt của cô , Rudolph biết mình đã đoán đúng! Mục Lôi thật muốn cô làm gia sư cho Đại Tây Nhã , trở thành tình nhân của hắn , nhưng cô thì sao ? Ý của cô thế nào ? cô sẽ giống những người phụ nữ khác và Josephine không chút nào lo lắng liền nhảy vào lòng Mục Lôi sao?
"Vi Vi, cô đáp ứng anh ta chưa ?"
Nóng lòng muốn biết đáp án Rudolph vội nắm lấy đầu vai cô , hắn không hy vọng cô gái mình thật tâm thật dạ ái mộ sẽ bước lên vết xe đỗ của những người phụ nữ khác , cho nên hắn phải ngăn cản cô mới được.
"không có, tôi không đồng ý gì hết , anh đừng hỏi nữa , tôi van cầu anh đừng hỏi nữa !" Lam Vịnh Vi bối rối che lỗ tai hô lên , cả người không tự giác chạy về phía cửa lớn ,sau đó cô dừng lại dưới một tàng cây cách cửa lớn không xa , bởi vì trước cửa lớn có một chiếc xe ngựa đang đậu ở đó , mà Mục Lôi lại vô cùng thân thiết nắm tay Sắt Lâm Na đưa lên xe.
Lam Vịnh Vi như bị sét đánh đứng sững sờ tại chỗ , là thật! hắn thật sự sau khi có được cô , lại tùy tiện mang theo tình nhân đến Luân Đôn , việc này so với việc hắn có thể là hung thủ giết vợ càng làm cho cô khó có thể chịu được hơn .
Ông trời ạ , thì ra cô dùng mọi cách cố gắng kháng cự hắn cuối cũng cũng chỉ được thế này , cùng lắm cũng chỉ là một trong số những tình nhân của hắn mà thôi! Đầu của cô bỗng thấy choáng váng mắt hoa, cả người lung lay cơ hồ đứng không vững.
※※※※※※
Lam Vịnh Vi dù sao cũng không phải phụ nữ ở thế kỷ mười chín mặc cho người định đoạt không biết kháng cự , có lẽ cô kháng cự không được sức hấp dẫn của Mục Lôi , cũng có lẽ do cô khát vọng nhìn hắn, thậm chí là yêu hắn, nhưng cô không cho phép hắn đối đãi cô như kỹ nữ, như tình nhân , tuyệt đối không cho phép!
cô nắm váy đi tới , muốn tìm Mục Lôi giáp mặt hỏi rõ ràng, nhưng cô còn chưa tiếp cận đến xe ngựa đã nghe được thanh âm ngọt ngào của Đại Tây Nhã .
"Chị , em rốt cục nhìn thấy chị rồi ." Vẫn tránh ở phía sau cửa Đại Tây Nhã hưng phấn chạy đến trước mặt Lam Vịnh Vi giữ chặt tay cô .
Nhìn thấy Đại Tây Nhã, căng thẳng trên mặt Lam Vịnh Vi võ nhất thời buông lỏng , cô ngồi xổm xuống hôn hôn Đại Tây Nhã."Sao vậy , có người không cho em gặp chị sao?"
"không có, chỉ là em làm sai, bị cha giam cầm, cho nên không thể đi gặp chị !" cô bé vừa nói vừa liếc về phía cha đang bước lại gần , trong mắt cô bé tràn đầy kính sợ cùng khát vọng.
Nhìn thấy Mục Lôi, lửa giận lập tức tràn ngập đôi mắt to xinh đẹp, "anh muốn đi xa à ?"
Mục Lôi ký không lắc đầu cũng không gật đầu, mà chỉ lạnh lùng nhìn Lam Vịnh Vi cùng Rudolph đang ở sau cô , hắn tìm cô cả một cái buổi sáng cũng không thấy chỉ lo lắng cô xảy ra việc gì ngoài ý muốn, không thể tưởng được cô thế nhưng chân trước vừa xuống giường hắn mà chân sau liền chạy đi tìm Rudolph.
"Em đi nơi nào? anh tìm em cả một buổi sáng!"
Lam Vịnh Vi không phải đứa ngốc, cô đương nhiên nghe hiểu trong lời nói của hắn có ý chất vấn, nhưng vì sao hắn không tỉnh lại, đêm hôm trước hắn mãnh liệt nhiệt tình yêu thương cô vậy mà trời vừa sáng lại ôm tình nhân đi Luân Đôn ? Vì thế cô cố ý bỏ qua vấn đề của hắn , cố ý trả lời vòng vo: "Nếu anh muốn đi xa , hẳn là nên nói tiếng tạm biệt với Đại Tây Nhã , anh không phát hiện cô bé vẫn cố gắng muốn lấy lòng anh, muốn anh chú ý sao?"
Ánh mắt Mục Lôi nguy hiểm nheo thành một cái đường , "À ? Em lấy thân phận gì nói với tôi những lời này?"
Lam Vịnh Vi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, hắn dám hỏi như vậy? Sau khi phát sinh qua hệ thân mật như vậy giữa hai người , mà hắn lại dám hỏi như vậy?
"anh ... anh là tên du côn, vô sỉ hỗn đản, khốn kiếp !" cô tức giận đến phát run , tay nhỏ giơ lên một cái tát giáng xuống mặt Mục Lôi.
Mọi người đều bị hành động bất ngờ của Lam Vịnh Vi làm cho sợ tới mức không biết làm sao, sắc mặt Mục Lôi khó coi đến cực điểm, hắn đột nhiên bắt lấy tay cô cũng không quan tâm mình có làm đau cô hay không mà kéo cô tới dưới tàng cây.
"Em dám đánh tôi ?"
"Tôi không chỉ đánh anh , tôi còn muốn cắn anh !" nói xong cô há miệng cắn tay hắn một cái.
Mục Lôi kinh ngạc nới tay, "Em ..."
"nói cho anh biết, Lam Vịnh Vi tôi không phải loại phụ nữ gọi thì đến bảo là đi , lại càng không vô sỉ quấn quít lấy anh , đêm qua là một phút sai lầm, tôi vĩnh viễn sẽ không lại làm cho chuyện sai lầm này xảy ra một lần nữa !"
"Em nói đêm qua là một phút sai lầm? Cho nên trời vừa sáng, em liền lập tức đi tìm Rudolph sám hối hả ?" Mục Lôi cắn răng hỏi.
"Tôi tìm Rudolph? Vậy còn anh ?anh cùng Sắt Lâm Na thì sao ?"
"Sắt Lâm Na? Chuyện đó và Sắt Lâm Na có quan hệ gì? Tôi dẫn cô ta đi Luân Đôn là vì..." Mục Lôi đột nhiên im lặng , đôi mắt xanh trong suốt của hắn nhìn chằm chằm tiểu yêu tinh tóc đen trước mắt tức giận lại càng thêm xinh đẹp , ông trời ơi , thì ra cô đang ghen!
Hiểu rõ ngọn nguồn rồi , Mục Lôi đổi giận thành vui, hắn mỉm cười, cố ý dùng hai tay ôm lấy cô , làm cho cô không cách nào che giấu, "Em đang ghen!"
"Tôi không có!" Lam Vịnh Vi không cần suy nghĩ phủ nhận, sao cô có thể ghen chứ ? cô cùng lắm chỉ là một cô gái đi đòi lại một chút mặt mũi và công đạo thôi!
"Em có, hơn nữa ánh mắt em tỏa sáng, mặt cũng tức đến đỏ, nhưng như vậy em lại càng đẹp hơn, so với lúc ân ái kêu gọi tên của anh còn đẹp hơn!" Mục Lôi xấu xa nói , đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
Lam Vịnh Vi kinh ngạc cô căn bản không nghĩ đến hắn dám ở trước mặt công chúng hôn mình, trong khoảng thời gian ngắn cô quên mất phải đẩy hắn ra mà tùy ý hắn xâm chiếm, chà đạp môi của mình.
"anh ... anh dám..."
"anh đương nhiên dám, anh muốn cho mọi người biết em là người phụ nữ của anh , ngoài anh ra , người đàn ông khác không thể chạm vào em , nói chuyện cũng không được!" hắn khí phách nói , đồng thời lại một lần nữa phủ lên khuôn miệng nhỏ nhắn không kịp khép lại của cô ."Đây là trừng phạt đối với em buổi sáng một mình chạy đi , lần sau không được anh cho phép, không cho phép em rời đi, cũng không chuẩn em lại đi gặp Rudolph." hắn ôn nhu ở bên môi cô nỉ non, một mặt lại dùng đầu lưỡi vẽ phác thảo đôi môi của cô ,sau đó lại tinh tế nhấm nháp cô ."Đây là nụ hôn tạm biệt, anh phải đi Luân Đôn một tuần, chờ dàn xếp tốt cho Sắt Lâm Na xong sẽ lập tức quay lại."
Nhắc tới Sắt Lâm Na, Lam Vịnh Vi thoáng chốc tỉnh lại , đồng thời càng cảm giác được có một ánh mắt ác độc tò mò nhìn mình lom lom, khiến cho cô muốn vội vã đẩy ra Mục Lôi."Đừng đụng tôi ! Ta và anh không có bất cứ quan hệ nào!"
Những lời này chọc tức Mục Lôi, hắn mạnh kéo tay cô vào trong lòng mình , "Em dám nói em không có bất cứ quan hệ nào với anh ?"
"Đương nhiên, tôi vừa không phải vợ anh , cũng không phải tình nhân của anh , ngay cả gia sư của Đại Tây Nhã cũng không phải , nên tất nhiên là không có quan hệ gì với anh rồi !"
"Đáng chết!" hắn thấp giọng mắng, lại một lần cúi đầu thật mạnh hôn cô , "Em là người phụ nữ của anh , của anh !"
hắn ảo não lấy nụ hôn trừng phạt cô , nếu có thể, hắn sẽ trực tiếp ở trong này muốn cô , làm cho tùy hứng ghen tị gì của cô cũng không nói nên lời, nhưng hiện tại trước hết hắn phải đem Sắt Lâm Na tiễn bước
Vì thế Mục Lôi cố ý đè ép cái mông của cô để cô cảm thụ bộ vị tình dục đang hết sức căng thẳng của mình, điều này làm cho mặt Lam Vịnh Vi đỏ lên, cũng làm cho cô nhớ tới những lần yêu thương triền miên đêm qua .
Thông minh như Mục Lôi lập tức liền nhìn thấu tâm tư của cô , vì thế hắn khẽ cắn vành tai khéo léo của cô thấp giọng nói: "anh đem Đại Tây Nhã giao cho em , thay anh chăm sóc con bé , còn em , ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại, được chứ ?"
không biết là mê muội hay nguyên do gì ,cô thế nhưng quên hết phẫn nộ ghen tị và ghen tị giống như cô vợ nghe lời gật đầu đáp ứng, chờ cô phục hồi tinh thần lại thì Mục Lôi đã sớm tránh đi nói tạm biệt với Đại Tây Nhã rồi .
"Đại Tây Nhã, ngoan ngoãn nghe lời Lam tiểu thư , không thể lại nghịch ngợm, biết không?" Sau đó hắn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm con gái một cái.
Hưng phấn quang mang xuất hiện trên mặt Đại Tây Nhã , cô dùng sức gật đầu nói: "Đại Tây Nhã sẽ nghe lời."
Mục Lôi mỉm cười, đang muốn đứng lên thì Đại Tây Nhã lại mở miệng: "Cha !"
"Hả?"
"Chị sẽ là mẹ mới của con sao?"
Tác giả :
Tô Cẩn Nhi