Nhà Có “Sói” Đói
Chương 21: Hạnh phúc chính là nhìn thấy em cười
★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Xem hình ★☆※☆★★☆※☆★
Một ngày nào đó, Tô Y, Tô Nhiên, còn có An Tiểu Nhược cùng nhau mở xem album ảnh của nhà họ Tô.
An Tiểu Nhược: Tiểu soái ca có vóc người cao này nhất định là anh Tô Nhiên phải không?
Tô Nhiên: Tiểu Nhược thật là thông minh!
An Tiểu Nhược: Còn người miệng bị mất hai cái răng cửa còn cười ngu ngốc kia là ai?
Tô Y: Ha ha! Là Lục Hàn Tịch! Hồi còn bé anh ấy rất ngu ngốc!
An Tiểu Nhược: Vậy người mặt dính đầy bùn, tóc tai lộn xộn, vừa bẩn vừa xấu, lại đen là ai?
Tô Y: /(ㄒoㄒ)/~~
Tô Nhiên: A, người đó là Y Y.
An Tiểu Nhược: Phốc —— Ha ha ha —— So với Lục Hàn Tịch cậu còn ngốc hơn!!!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Trong lòng Tô Y lúc này đều bị vui vẻ lấp đầy, trong lỗ mũi cũng đều là mùi cánh gà chân gà. Ôm túi đồ ăn to gật đầu lung tung, lại lắc lắc đầu, sau đó ngây ngốc cười chạy vội đến phòng ăn.
Tô Nhiên dĩ nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô, cũng không yêu cầu cô có thể lập tức tha thứ cho anh. Dù sao đây cũng là một công trình to lớn lâu dài. Không thể nóng lòng nhất thời. Hiện tại yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ cần cô không chán ghét anh là được.
Mà nơi nào đó trong lòng cũng rục rịch một cái, càng ngày càng có suy nghĩ mãnh liệt. Có lẽ anh không đợi được đến lúc mẹ cho phép, anh không đảm bảo ngày nào đó nhất thời xung động, căng thẳng liền nói ra thân thế thật sự của cô cho cô biết.
”Anh, anh còn ngẩn người ở đó làm gì?” Tô Y ngồi ở trước bàn ăn vừa gặm chân gà vừa vẫy tay gọi Tô Nhiên.
Trên mặt Tô Nhiên giương lên một nụ cười thoải mái, đi qua ngồi xuống đối diện cô, lại lập tức đứng lên rót một ly nước đặt trước mặt cô. “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
”Ừ, ăn ngon thật! Em đã nửa năm rồi không có ăn.” Tô Y thật nghelời cầm lấy ly nước hớp một ngụm nước lớn, cười đến thích ý ngây ngất.
”Y Y ngoan nhất.” Ánh mắt Tô Nhiên chuyên chú nhìn chằm chằm đôi môi bởi vì làn nước làm cho ẩm ướt, nhìn một lúc lâu, lúc cô còn chưa phát hiện, vươn tay lau miếng da gà giòn tan dính trên khóe miệng cô.
”Cho nên về sau Y Y đều phải nghe lời.” Cả đời đều phải nghe lời anh nói.
Tô Y được ăn đồ ăn ngon, chỉ còn kém hoa chân múa tay vui sướng. Đôi mắt trong suốt gian tà hỏi: “Vậy, em nghe lời thì có chỗ gì tốt?”
”Nghĩ muốn thưởng cái gì anh đều cho em.” Tô Nhiên lấy hai cái bánh trứng từ trong túi áo ra, một cái cho cô, một cái để lại cho bản thân.
Tô Y nhận lấy cái bánh trứng liền một ngụm cắn xuống một cái tạo thành hình trăng khuyết. “Được rồi, em nghĩ muốn một người bạn trai.”
Tô Nhiên cười nhạt một tiếng, trong mắt toát ra tin tức nào đó cô xem không hiểu. Giọng nói lại vô cùng kiên định. “Anh đảm bảo để em gả cho một ông xã ưu tú nhất thế giới thượng lưu.”
”Thôi đi, lại dỗ cho em vui.” Tô Y run lẩy bẩy, trên người nổi hết cả da gà, liếm liếm môi lại đắc ý hỏi: “Nhưng mà, anh làm sao biết em muốn ăn KFC?”
”Anh gọi điện thoại cho An Tiểu Nhược.” Tô Nhiên rút ra hai miếng khăn giấy từ hộp khăn giấy, cẩn thận lau miệng cho Tô Y.
Tô Y nháy nháy mắt với anh tỏ vẻ cảm ơn, bỗng nhiên nhớ tới cô gái An Tiểu Nhược hạnh phúc, trong nháy mắt lại nổi lên một tầng đau buồn nhàn nhạt. “A, bạn trai cậu ấy đã trở lại, đêm nay có hẹn với nhau. Đúng rồi, không phải anh cũng thích một cô gái sao? Là ai vậy?”
Tô Nhiên lẳng lặng nhìn cô, “Một học trò của anh.”
”Mẹ nó! Còn chơi trò thầy trò yêu nhau. Tô Nhiên, anh là trâu già gặm cỏ non!” Cô đột nhiên có chút kích động, ngay cả đùi gà cũng không gặm nữa.
Tô Nhiên thu hết một loạt hành động của cô vào đáy mắt, chỉ là cười cười. “Cỏ non tương đối thơm.”
”Thôi đi, nhìn bộ dáng chết tiệt của anh kìa, đừng cười em nhìn không vừa mắt. Hiện tại em khinh thường tất cả bạn bè có người yêu. Hâm mộ ghen ghét.”
”Ghen tỵ? Em đang ghen tỵ cô gái kia?” Ngốc, cả chính mình cũng ghen tỵ ~~~
”Không phải vậy đâu, em là ghen tỵ anh! Dựa vào cái gì anh có thể có người trong lòng, em không thể có. Mặc kệ, từ hôm nay trở đi, em cũng không cần lại làm Thánh Nữ, em muốn đi tìm đối tượng.”
”Được, ăn cơm trước, ăn mấy thứ này khẳng định không đủ no, anh đi làm thêm cho em một chút canh thịt bò.” Không ở đây nghe em nói hươu nói vượn.
”Ừ, hay lắm.” Con sâu tham ăn nào đấy vừa nghe nói có canh uống liền lập tức quên hết không hiểu sao tức giận vừa rồi, liên tục gật gật đầu như giả tỏi.
Tô Nhiên mỉm cười đi đến phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra thịt bò đã rửa sạch, sau đó đặt lên thớt nghiêm túc cắt. Không thể không nói, nấu cơm cho cô, là một chuyện hạnh phúc.
Tô Y nhớ tới cái gì, vội vàng buông cánh gà, cúi đầu đi qua, vươn tay kéo kéo vạt áo sơ mi của Tô Nhiên. “Anh.”
Tô Nhiên ngẩn ra, sau đó tiếp tục động tác trong tay. “Sao vậy?”
”Mới vừa rồi ——”
”Ừ.”
”Về sau em sẽ không nói chuyện với anh như vậy nữa.”
”Ừ.”
”Vừa rồi anh có tức giận hay không?”
”Ừ.” Thật ra thì có một chút, chỉ là không trách em.
”Thật xin lỗi.”
”Ừ.”
Sau một hồi trầm mặc, Tô Y như cũ nắm lấy quần áo Tô Nhiên, đứng ở nơi đó.
”Y Y.”
”Như thế nào?”
”Mới vừa rồi ——”
”Dạ.”
”Có phải em đang gặm chân gà hay không?”
”Dạ.”
”Có phải trực tiếp dùng tay cầm lấy ăn?”
”Dạ.”
”Có phải em còn chưa đi rửa tay?” Anh thấy trên tay cô toàn là dầu——
”Dạ.”
”Vậy có phải em nên phụ trách với áo sơ mi của anh hay không?” Nhóc con bẩn, một chút cũng không chú ý vệ sinh!
”Dạ. A? À, em đi giặt cho anh là được.’ Tô Y im lặng buông lỏng tay ra, nghĩ nghĩ lại lau lau trên quần áo của Tô Nhiên, dù sao cũng phải đi giặt.
”Ngoan. Vừa rồi khi xuống lầu anh chạy có chút gất, hiện tại chân có chút mỏi.”
”Em xoa bóp giúp anh!”
”Mấy ngày nay trong phòng anh muỗi đặc biệt nhiều.”
”Em đuổi giúp anh!”
”Còn có trên mặt anh cũng bị con muỗi cắn một cái, rất ngứa.”
”Chỗ nào? Em giúp anh gãi!”
”Ở chỗ này, không cần gãi, hôn một cái là tốt rồi.”
”Yêu tinh chết tiệt! Lại muốn chiếm tiện nghi của em. Ai hiếm lạ hôn anh. Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh làm canh cho em uống!”
”Hình như là em dụ dỗ anh nói chuyện với em trước thì phải?”
”Cắt, nấu cơm cần phải chuyên tâm, ngậm miệng lại!”
”Được.”
”Không cho nói chuyện!”
”Được.”
”Làm sao anh còn lên tiếng?”
”Không lên tiếng rồi.”
”!”
······
Một đêm này, Tô Y thoải mái dễ chịu ngủ trên chăn mền Tô Nhiên đã giặt cho cô, lúc đang ngủ, trên khóe miệng còn đang cười.
Giống như mặt trăng nhỏ tươi mát mê người.
Nhưng lúc nửa đêm, cô lại nằm thấy một cơn ác mộng.
Mơ thấy có một đại mỹ nữ siêu cấp đến trong nhà, sau đó đuổi cô đi ra ngoài. Ngay cả “Yêu Yêu” ống heo tiền xu của cô cũng cùng bị vứt ra.
Yêu Yêu của cô bị cô gái kia ném xuống đất nhất thời bể nát thành bốn năm mảnh nhỏ, sau đó trong bụng Yêu Yêu liền chạy ra thật nhiều thật nhiều Tiểu Yêu Yêu….
Cô bắt không được, khóc lại khóc không ra, chỉ có thể nước mắt lưng tròng tha thiết mong đợi nhìn anh trai ôm mỹ nữ nghênh ngang mà đi.
Tại khoảnh khắc đó, Tô Y mơ hồ cảm thấy, thì ra cô cũng không hy vọng anh trai tìm được bạn gái.
Một ngày nào đó, Tô Y, Tô Nhiên, còn có An Tiểu Nhược cùng nhau mở xem album ảnh của nhà họ Tô.
An Tiểu Nhược: Tiểu soái ca có vóc người cao này nhất định là anh Tô Nhiên phải không?
Tô Nhiên: Tiểu Nhược thật là thông minh!
An Tiểu Nhược: Còn người miệng bị mất hai cái răng cửa còn cười ngu ngốc kia là ai?
Tô Y: Ha ha! Là Lục Hàn Tịch! Hồi còn bé anh ấy rất ngu ngốc!
An Tiểu Nhược: Vậy người mặt dính đầy bùn, tóc tai lộn xộn, vừa bẩn vừa xấu, lại đen là ai?
Tô Y: /(ㄒoㄒ)/~~
Tô Nhiên: A, người đó là Y Y.
An Tiểu Nhược: Phốc —— Ha ha ha —— So với Lục Hàn Tịch cậu còn ngốc hơn!!!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Trong lòng Tô Y lúc này đều bị vui vẻ lấp đầy, trong lỗ mũi cũng đều là mùi cánh gà chân gà. Ôm túi đồ ăn to gật đầu lung tung, lại lắc lắc đầu, sau đó ngây ngốc cười chạy vội đến phòng ăn.
Tô Nhiên dĩ nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô, cũng không yêu cầu cô có thể lập tức tha thứ cho anh. Dù sao đây cũng là một công trình to lớn lâu dài. Không thể nóng lòng nhất thời. Hiện tại yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ cần cô không chán ghét anh là được.
Mà nơi nào đó trong lòng cũng rục rịch một cái, càng ngày càng có suy nghĩ mãnh liệt. Có lẽ anh không đợi được đến lúc mẹ cho phép, anh không đảm bảo ngày nào đó nhất thời xung động, căng thẳng liền nói ra thân thế thật sự của cô cho cô biết.
”Anh, anh còn ngẩn người ở đó làm gì?” Tô Y ngồi ở trước bàn ăn vừa gặm chân gà vừa vẫy tay gọi Tô Nhiên.
Trên mặt Tô Nhiên giương lên một nụ cười thoải mái, đi qua ngồi xuống đối diện cô, lại lập tức đứng lên rót một ly nước đặt trước mặt cô. “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
”Ừ, ăn ngon thật! Em đã nửa năm rồi không có ăn.” Tô Y thật nghelời cầm lấy ly nước hớp một ngụm nước lớn, cười đến thích ý ngây ngất.
”Y Y ngoan nhất.” Ánh mắt Tô Nhiên chuyên chú nhìn chằm chằm đôi môi bởi vì làn nước làm cho ẩm ướt, nhìn một lúc lâu, lúc cô còn chưa phát hiện, vươn tay lau miếng da gà giòn tan dính trên khóe miệng cô.
”Cho nên về sau Y Y đều phải nghe lời.” Cả đời đều phải nghe lời anh nói.
Tô Y được ăn đồ ăn ngon, chỉ còn kém hoa chân múa tay vui sướng. Đôi mắt trong suốt gian tà hỏi: “Vậy, em nghe lời thì có chỗ gì tốt?”
”Nghĩ muốn thưởng cái gì anh đều cho em.” Tô Nhiên lấy hai cái bánh trứng từ trong túi áo ra, một cái cho cô, một cái để lại cho bản thân.
Tô Y nhận lấy cái bánh trứng liền một ngụm cắn xuống một cái tạo thành hình trăng khuyết. “Được rồi, em nghĩ muốn một người bạn trai.”
Tô Nhiên cười nhạt một tiếng, trong mắt toát ra tin tức nào đó cô xem không hiểu. Giọng nói lại vô cùng kiên định. “Anh đảm bảo để em gả cho một ông xã ưu tú nhất thế giới thượng lưu.”
”Thôi đi, lại dỗ cho em vui.” Tô Y run lẩy bẩy, trên người nổi hết cả da gà, liếm liếm môi lại đắc ý hỏi: “Nhưng mà, anh làm sao biết em muốn ăn KFC?”
”Anh gọi điện thoại cho An Tiểu Nhược.” Tô Nhiên rút ra hai miếng khăn giấy từ hộp khăn giấy, cẩn thận lau miệng cho Tô Y.
Tô Y nháy nháy mắt với anh tỏ vẻ cảm ơn, bỗng nhiên nhớ tới cô gái An Tiểu Nhược hạnh phúc, trong nháy mắt lại nổi lên một tầng đau buồn nhàn nhạt. “A, bạn trai cậu ấy đã trở lại, đêm nay có hẹn với nhau. Đúng rồi, không phải anh cũng thích một cô gái sao? Là ai vậy?”
Tô Nhiên lẳng lặng nhìn cô, “Một học trò của anh.”
”Mẹ nó! Còn chơi trò thầy trò yêu nhau. Tô Nhiên, anh là trâu già gặm cỏ non!” Cô đột nhiên có chút kích động, ngay cả đùi gà cũng không gặm nữa.
Tô Nhiên thu hết một loạt hành động của cô vào đáy mắt, chỉ là cười cười. “Cỏ non tương đối thơm.”
”Thôi đi, nhìn bộ dáng chết tiệt của anh kìa, đừng cười em nhìn không vừa mắt. Hiện tại em khinh thường tất cả bạn bè có người yêu. Hâm mộ ghen ghét.”
”Ghen tỵ? Em đang ghen tỵ cô gái kia?” Ngốc, cả chính mình cũng ghen tỵ ~~~
”Không phải vậy đâu, em là ghen tỵ anh! Dựa vào cái gì anh có thể có người trong lòng, em không thể có. Mặc kệ, từ hôm nay trở đi, em cũng không cần lại làm Thánh Nữ, em muốn đi tìm đối tượng.”
”Được, ăn cơm trước, ăn mấy thứ này khẳng định không đủ no, anh đi làm thêm cho em một chút canh thịt bò.” Không ở đây nghe em nói hươu nói vượn.
”Ừ, hay lắm.” Con sâu tham ăn nào đấy vừa nghe nói có canh uống liền lập tức quên hết không hiểu sao tức giận vừa rồi, liên tục gật gật đầu như giả tỏi.
Tô Nhiên mỉm cười đi đến phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra thịt bò đã rửa sạch, sau đó đặt lên thớt nghiêm túc cắt. Không thể không nói, nấu cơm cho cô, là một chuyện hạnh phúc.
Tô Y nhớ tới cái gì, vội vàng buông cánh gà, cúi đầu đi qua, vươn tay kéo kéo vạt áo sơ mi của Tô Nhiên. “Anh.”
Tô Nhiên ngẩn ra, sau đó tiếp tục động tác trong tay. “Sao vậy?”
”Mới vừa rồi ——”
”Ừ.”
”Về sau em sẽ không nói chuyện với anh như vậy nữa.”
”Ừ.”
”Vừa rồi anh có tức giận hay không?”
”Ừ.” Thật ra thì có một chút, chỉ là không trách em.
”Thật xin lỗi.”
”Ừ.”
Sau một hồi trầm mặc, Tô Y như cũ nắm lấy quần áo Tô Nhiên, đứng ở nơi đó.
”Y Y.”
”Như thế nào?”
”Mới vừa rồi ——”
”Dạ.”
”Có phải em đang gặm chân gà hay không?”
”Dạ.”
”Có phải trực tiếp dùng tay cầm lấy ăn?”
”Dạ.”
”Có phải em còn chưa đi rửa tay?” Anh thấy trên tay cô toàn là dầu——
”Dạ.”
”Vậy có phải em nên phụ trách với áo sơ mi của anh hay không?” Nhóc con bẩn, một chút cũng không chú ý vệ sinh!
”Dạ. A? À, em đi giặt cho anh là được.’ Tô Y im lặng buông lỏng tay ra, nghĩ nghĩ lại lau lau trên quần áo của Tô Nhiên, dù sao cũng phải đi giặt.
”Ngoan. Vừa rồi khi xuống lầu anh chạy có chút gất, hiện tại chân có chút mỏi.”
”Em xoa bóp giúp anh!”
”Mấy ngày nay trong phòng anh muỗi đặc biệt nhiều.”
”Em đuổi giúp anh!”
”Còn có trên mặt anh cũng bị con muỗi cắn một cái, rất ngứa.”
”Chỗ nào? Em giúp anh gãi!”
”Ở chỗ này, không cần gãi, hôn một cái là tốt rồi.”
”Yêu tinh chết tiệt! Lại muốn chiếm tiện nghi của em. Ai hiếm lạ hôn anh. Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh làm canh cho em uống!”
”Hình như là em dụ dỗ anh nói chuyện với em trước thì phải?”
”Cắt, nấu cơm cần phải chuyên tâm, ngậm miệng lại!”
”Được.”
”Không cho nói chuyện!”
”Được.”
”Làm sao anh còn lên tiếng?”
”Không lên tiếng rồi.”
”!”
······
Một đêm này, Tô Y thoải mái dễ chịu ngủ trên chăn mền Tô Nhiên đã giặt cho cô, lúc đang ngủ, trên khóe miệng còn đang cười.
Giống như mặt trăng nhỏ tươi mát mê người.
Nhưng lúc nửa đêm, cô lại nằm thấy một cơn ác mộng.
Mơ thấy có một đại mỹ nữ siêu cấp đến trong nhà, sau đó đuổi cô đi ra ngoài. Ngay cả “Yêu Yêu” ống heo tiền xu của cô cũng cùng bị vứt ra.
Yêu Yêu của cô bị cô gái kia ném xuống đất nhất thời bể nát thành bốn năm mảnh nhỏ, sau đó trong bụng Yêu Yêu liền chạy ra thật nhiều thật nhiều Tiểu Yêu Yêu….
Cô bắt không được, khóc lại khóc không ra, chỉ có thể nước mắt lưng tròng tha thiết mong đợi nhìn anh trai ôm mỹ nữ nghênh ngang mà đi.
Tại khoảnh khắc đó, Tô Y mơ hồ cảm thấy, thì ra cô cũng không hy vọng anh trai tìm được bạn gái.
Tác giả :
Thanh Đình