Nhà Có Shota
Chương 41: Chiêu trò
Không ngờ anh lại là người đàn ông tốt kiểu mới, tôi mời anh một ly!
Dịch: Apry618
Chủ nhật, sau khi Diệp Minh Hy trả lời chính xác tất cả câu hỏi ngẫu nhiên của Chung Mạn, hai người cùng đi xe buýt tới nhà hát.
"Xin chị cho xem vé ạ."
"À." Chung Mạn đưa vé trên tay cho nhân viên soát vé.
"Mời đi bên này." Nhân viên soát vé dẫn một lớn một nhỏ đi về phía trước, Chung Mạn vừa đi theo, vừa líu lưỡi vì tình trạng cả rạp chật kín.
Xem ra Dương Thanh Xuyên này thật sự rất nổi tiếng, cả ba tầng đều không còn chỗ trống.
"Ở trong này." Nhân viên soát vé dùng đèn pin cầm tay chiếu vào hai trong số bốn ghế trống giữa hàng thứ hai.
"Vâng, cảm ơn." Chung Mạn có chút khó tin, không ngờ vị trí lại là hàng thứ hai của tầng một, nếu bị người ủng hộ Dương Thanh Xuyên biết tấm vé này suýt nát trong túi của cô, liệu cô có bị tống lên sao Hoả không?
Lần đầu Chung Mạn tới nhà hát xem kịch sân khấu cỡ lớn, thứ gì với cô cũng đều rất mới lạ, ngó trái nhìn phải một hồi, bèn giở tạp chí được in ấn đẹp đẽ của nhà hát xem giới thiệu nội dung vở kịch.
"Sớm vậy đã tới rồi sao?" Một bóng đen ngồi vào ghế trống cạnh cô, còn nói chuyện với cô. Hơi hoang mang ngẩng đầu lên, đập vào mắt là nụ cười nho nhã lịch thiệp của Mạc Lâm.
Trái tim Chung Mạn đập mạnh, vội vàng mỉm cười đáp lại: "Mạc Lâm, anh cũng tới à?"
"Đúng vậy, kịch của bạn mình không thể không ủng hộ. Minh Hy, em đã ôn thi ổn hết chưa?" Anh không hề xem nhẹ cậu nhóc Diệp Minh Hy vốn đang cắm đầu nghiên cứu tờ tạp chí, vừa nghe thấy tiếng của anh liền nhìn vào anh nãy giờ.
Diệp Minh Hy gật gật đầu, Chung Mạn hơi lo là Mạc Lâm sẽ nghĩ Diệp Minh Hy thiếu lễ phép, bèn trả lời thay cậu: "Nó ôn xong hết rồi, lúc nãy tôi hỏi ngẫu nhiên mấy câu liền nó đều trả lời được."
"Giỏi vậy sao?" Mạc Lâm khen ngợi, ánh mắt chuyển về chỗ Chung Mạn, nụ cười càng sâu hơn. "Vậy cũng không uổng công chúng ta vất vả như thế."
"Đúng." Chung Mạn cũng đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ.
Lúc này ánh đèn trong nhà hát tối đi, đèn chiếu tạo ra một vòng tròn đỏ lớn loá mắt trên rèm sân khấu, Chung Mạn và Mạc Lâm dựa lại vào ghế của mình, yên lặng xem kịch.
Kịch của Dương Thanh Xuyên luôn chú trọng về độ hoành tráng và chiều sâu, nhìn qua thì không vất vả, nhấm nháp tỉ mỉ thì ngày càng thấy thú vị. "Sự xinh đẹp và âu sầu của Bạch Cốt Tinh*" lần này vừa nghe đã biết là khắc hoạ về hào quang và sự cô đơn của phụ nữ văn phòng, khi Chung Mạn thấy nữ chính lê thân thể mệt nhọc mở cửa nhà, bỗng như nổi điên bật hết tất cả đèn trong phòng, suýt nữa thì cô khóc nức nở thành tiếng cũng với nữ chính.
*Ngày nay Bạch Cốt Tinh mang ý nghĩa mới để chỉ thành phần trí thức, là viết tắt của bạch lĩnh (lao động trí óc) + cốt cán (nòng cốt, chủ chốt) + tinh anh (tinh hoa, ưu tú, kiệt suất).
Cô quá rõ cái cảm giác đó, bao lần đối diện với phòng khách đen kịt không một bóng người, cô sẽ nảy lên ý định nghe lời mẹ về nhà xem mắt kết hôn rồi sinh con, chỉ để không còn phải một mình đối diện với màn đêm tuyệt vọng và cô đơn nữa.
Đang xem tới mức khó mà kiềm nén, một cánh tay xuất hiện bỗng xuất hiện, cô quay đầu nhìn, thì ra Mạc Lâm đang đưa một tờ khăn giấy cho cô. Cô ngẩn ngơ sờ vào mặt mình, nước mắt đầy mặt.
"Cảm ơn." Cô khẽ nói.
Mạc Lâm mỉm cười coi như đáp lại, quay đầu qua tiếp tục xem kịch, cứ như thể chưa từng làm gì vậy. Thái độ này của anh không khiến Chung Mạn cảm thấy uất ức, vừa săn sóc vừa giữ được tôn nghiêm của cô. Cô cảm kích nhìn Mạc Lâm một cái, rồi mới lau khô nước mắt trên mặt, tiếp tục xem kịch.
Hai giây sau, Diệp Minh Hy cũng nhếch nhếch môi, dời ánh mắt về trên sân khấu.
Vở kịch này không nghỉ giữa chừng, đợi tới khi ánh đèn bỗng sáng, tất cả diễn viên bước ra chào cảm ơn, Chung Mạn mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, đứng dậy vỗ tay thật lớn, vỗ tới mức tay đỏ lên rồi vẫn chưa chịu dừng lại.
"Xúc động tới vậy sao?" Mạc Lâm ngó bàn tay đỏ bừng của Chung Mạn, buồn cười hỏi.
"Hay quá đi, trước giờ tôi không biết kịch sân khấu rung động lòng người tới vậy! Tôi còn tưởng sẽ giống như phim truyền hình. Bây giờ tôi hơi lo sau khi mình về nhà sẽ không kìm được mà đập nát tivi mất."
"Ha ha, tôi chắc chắn sẽ nói lại lời của cô Thanh Xuyên... Đúng rồi, lát nữa tôi mời anh ta ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?" Mạc Lâm làm ra vẻ như vô tình mời.
Chung Mạn hơi lung lay, nhưng nghĩ tới Dương Thanh Xuyên là một người nổi tiếng, mình lại chẳng quen biết anh ta, tuỳ tiện đi ăn cơm cùng có vẻ không được ổn lắm. "Cảm ơn, các anh cứ ăn đi."
"Không đi thật sao? Bớt làm quen một người đẹp, Thanh Xuyên sẽ rất tiếc nuối đó. Mà chẳng phải Minh Hy đang học về kịch sao? Có thể đối diện giao lưu với Thanh Xuyên là một việc rất khó có được." Chỉ cần Mạc Lâm muốn thuyết phục một người, vậy thì điều duy nhất người đó có thể làm chính là gật đầu, quả nhiên Chung Mạn chỉ nghĩ ngợi một lát bèn đồng ý.
Mạc Lâm nhạy bén nhận thấy khi anh ngỏ lời mời, Diệp Minh Hy bỗng ngẩng đầu nhìn anh một cái, chớp mắt cái lại dời ánh mắt đi. Không phải Mạc Lâm chưa từng thấy ánh mắt kiểu này, nhưng ở trên người một thiếu niên mới mười lăm tuổi lại vô cùng thiếu hài hoà. Thầm để ý tới chuyện này, sắc mặt anh vẫn bình thường, dẫn hai người tới ngồi ở một gian trong nhà hàng nhỏ cách nhà hát năm phút di chuyển.
Gian phòng không lớn, bày biện lại rất lịch sự tao nhã, người ngồi đây đến cả đẳng cấp cũng nâng lên hẳn mấy bậc. Lòng hiếu kỳ của Chung Mạn trước giờ không lớn, đương nhiên sẽ không nhìn ngó lung tung như già Lưu*, chỉ khi phục vụ quá nhiệt tình mới thấy không thoải mái một chút. Trái lại thì Diệp Minh Hy vô cùng bình tĩnh, thái độ đó ánh mắt đó so sánh với người thường xuyên ra vào chốn cao cấp như Mạc Lâm cũng không hề thua kém, Chung Mạn nhìn mà trong lòng thầm tự hào vài phần: Thằng bé mình mang ra ngoài không hề làm mình mất mặt.
*Già Lưu (hay còn được gọi là bà Lưu, Lưu lão): Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
Mạc Lâm đưa thực đơn cho Chung Mạn, "Xem có món nào thích ăn, hai người có kiêng gì không?"
"Không." Chung Mạn lắc đầu, đang cúi xuống xem thực đơn, cửa gian phòng liền mở ra. Dáng người cao to của Dương Thanh Xuyên bước vào, tay phải vỗ một cái lên vai Mạc Lâm, cao giọng nói: "Tên này giỏi, cuối cùng cũng chịu xuất hiện sao?"
"Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ?" Mạc Lâm đứng dậy dẫn Dương Thanh Xuyên vào chỗ, giới thiệu với anh ta. "Đây là Chung Mạn, đồng nghiệp tôi, đây là em họ cô ấy, ở trường cậu bé cũng là đạo diễn kịch sân khấu, nói ra thì là đồng nghiệp với anh đấy."
"Thật sao? Hồi đó lên đại học bọn tôi mới làm kịch, giờ đến cả tiểu học cũng có sao?" Dương Thanh Xuyên vốn định khen Diệp Minh Hy một phen, nhưng lời vừa thốt ra Chung Mạn liền thấy không thoải mái, Mạc Lâm cũng vội vàng nói: "Mắt nhìn của anh vẫn tệ thế, người ta học trung học rồi, anh nhìn được ở đâu đứa trẻ tiểu học trông thông minh như này chứ?"
"Cũng phải, xem mắt nhìn của tôi này." Dương Thanh Xuyên vỗ vỗ đầu mình. "Đã chọn món chưa?"
"Đang đợi anh đấy." Mạc Lâm nói xong Chung Mạn liền đưa thực đơn qua, Dương Thanh Xuyên gọi vài món, Mạc Lâm kêu Chung Mạn cũng chọn vài món rồi chốt. Có lẽ tự thấy lời lúc nãy đã làm mếch lòng đứa trẻ, lát sau Dương Thanh Xuyên rất khiêm nhường nói chuyện với Diệp Minh Hy, trước ánh mắt mong đợi của Chung Mạn, Diệp Minh Hy cũng rất biết tiến lùi mà trả lời lại, thậm chí còn đúng lúc đưa ra một vài câu hỏi có chiều sâu, về sau Dương Thanh Xuyên và Diệp Minh Hy đúng là như đang giao lưu kinh nghiệm về kịch sân khấu vậy.
Bên kia Chung Mạn và Mạc Lâm thường xuyên ăn cơm cùng nhau, tám chuyện quen rồi cũng không còn câu nệ, nghĩ tới gì thì nói cái đó. Như hôm nay đa phần chủ đề của Chung Mạn đều xoay quanh vở kịch ban nãy mới xem.
"Anh nói xem làm Bạch Cốt Tinh có gì tốt, ngày nào cũng đi từ một cái hộp này tới một cái hộp khác, tan làm xong đến ăn cơm cũng phải ăn đối diện với bức trường." Chung Mạn nghĩ tới sự cô đơn và quạnh quẽ của nữ chính trong kịch, trong lòng lại thấy tắc nghẹn.
"Nói như cô, về nhà kết hôn sinh con vẫn tốt hơn sao?"
"Đó thật ra cũng coi như một công việc, chồng chính là sếp. Nhưng mà có lẽ càng tệ hơn, lúc trước ở công ty bị bắt nạt còn có thể về nhà oán trách, nếu chồng là sếp bị ức hiếp thì chỉ có thể nuốt xuống bụng, làm bà nội trợ đúng là không ổn."
Mạc Lâm nghe vậy, nhướn mày hỏi. "Vậy chi bằng lấy một anh chồng nội trợ? Như thế cô có thể tự mình làm sếp, bảo anh ta đi hướng đông, nam tây bắc anh ta đều không dám đi."
Nghe thì có lý, nhưng chẳng hiểu tại sao Chung Mạn nghĩ tới cảnh đó thì nhíu mày. Thấy cái vẻ thù hận sâu sắc của cô, Mạc Lâm hỏi: "Sao vậy, không thích à?"
"Bây giờ mới biết tôi là một người rất truyền thống."
"Nên sau khi kết hôn cô không định đi làm sao?"
"Nhưng tôi lại không muốn ở nhà nhìn sắc mặt chồng mà sống..."
Mạc Lâm nghe xong, dở khóc dở cười hỏi: "Thế rốt cuộc cô muốn như nào?"
"Thật ra tôi cũng không biết." Chung Mạn hơi ngượng ngùng cào cào đầu. "Cho nên tôi vẫn làm gái ế thì hơn, đằng nào thì chắc tôi cũng nuôi sống được bản thân."
"Vậy chẳng phải giống như cô nữ chính kia sao? Đừng quên là cuối cùng nữ chính đối diện với bức tường ăn bữa tiệc mừng thăng chức của riêng mình đó."
"Như thế đúng là rất thê thảm... Rốt cuộc phải làm như nào mới tốt đây?" Chung Mạn thật sự phiền muộn. Từ sau khi trở về dịp tết cô đã có chút đầu hàng rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy chưa phải lúc. Bản thân còn không biết là muốn như nào, đâu thể lơ ngơ tìm một người rồi lấy chứ.
"Nếu cô đã là người truyền thống, địa vị xã hội của chồng nhất định phải cao hơn cô, chỉ cần sau khi kết hôn anh ta không ép cô từ chức, thậm chí thuê một nhân viên theo giờ lo liệu việc nhà, vậy thì hình như không còn vấn đề gì nữa đúng không?" Mạc Lâm tổng kết lại yêu cầu của Chung Mạn, nói tiếp. "Thật ra điều kiện này không khó đạt được chút nào, như ở Mỹ chẳng hề có ai yêu cầu sau khi kết hôn thì vợ phải ở nhà, tôi luôn cảm thấy suy nghĩ này với phụ nữ thì là một loại trói buộc.
"Đúng đó, tự nguyện từ chức ở nhà là một chuyện, bị ép từ chức lại là một chuyện khác!" Chung Mạn rất lâu chưa được nghe lời thuận tai như vậy, đặc biệt là câu này từ miệng của một người đàn ông, thật sự khiến cô có cảm giác tìm được đồng minh! "Nói hay lắm! Nếu ai ai cũng đều nghĩ như anh, phụ nữ chúng tôi cũng không cần vất vả như vậy."
"Để vợ có thể làm việc cô ấy thích, thật ra là trách nhiệm của một người chồng chứ nhỉ? Chỉ là đa số mọi người đều chưa nghĩ thông suốt mà thôi."
"Không ngờ anh lại là người đàn ông tốt kiểu mới, tôi mời anh một ly!" Chung Mạn đưa tách trà trên bàn tới trước mặt Mạc Lâm, Mạc Lâm nâng tách trà lên chạm vào, hai người uống một ngụm, khi nhìn lại vào đối phương, phát hiện trong mắt mọi người đều là ý cười.
Cảnh tượng hài hoà tới vậy tất nhiên sẽ rơi vào mắt hai người còn lại, lúc này Diệp Minh Hy bỗng ôm bụng rên rỉ, làm Chung Mạn sợ tới mức bỏ tách trà trên tay xuống hỏi:
"Em sao vậy?"
"Đau dạ dày." Diệp Minh Hy nói đầy đau khổ. "Chắc là ăn cay quá."
"Đau lắm sao? Có cần tới bệnh viện không?" Chung Mạn đứng dậy định đưa cậu đi bệnh viện, Diệp Minh Hy lại lắc lắc đầu: "Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."
"Thật không? Em chắc chứ?" Chung Mạn vẫn lo ngay ngáy, không chịu ngồi xuống.
"Vâng." Diệp Minh Hy gật đầu thật mạnh.
"Thế em uống chút nước trước đi." Chung Mạn đặt một cốc nước ấm trước mặt Diệp Minh Hy, lại nghĩ tới việc Diệp Minh Hy để bụng rỗng sẽ càng khó chịu, gọi phục vụ tới hỏi: "Chỗ các anh có cháo không?"
"Xin lỗi, chúng tôi không bán cháo."
"Hay là tôi đi mua nhé?" Mạc Lâm cũng đứng dậy, trong tay đã cầm chìa khoá xe.
Chung Mạn nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi với Minh Hy cùng về trước vậy, trên đường khi ngang qua quán cháo sẽ mua, các anh cứ ăn tiếp đi."
"Sao có thể để hai người tự về chứ? Bây giờ tôi đi lấy xe."
"Như thế..." Chung Mạn vẫn đang do dự, rời đi giữa chừng đã rất bất lịch sự rồi, không lẽ nào lại còn bắt Mạc Lâm đưa đi, làm hỏng buổi gặp mặt của anh và Dương Thanh Xuyên.
"Không sao, ăn cơm thì lúc nào ăn cũng được mà." Dương Thanh Xuyên xua xua tay với vẻ không để bụng, "Sức khoẻ cấp bách, mấy người cứ về trước đi."
Chung Mạn thấy Diệp Minh Hy thật sự rất đau, bèn mặt dày gật đầu, cẩn thận dè dặt dìu Diệp Minh Hy rời đi, trước khi lên xe còn không quên nhận lỗi với Dương Thanh Xuyên: "Xin lỗi, đã làm các anh mất hứng."
"Không sao thật mà, cô làm như này là cho tôi một lý do tốt, để Mạc Lâm thanh toán bữa sau." Dương Thanh Xuyên nháy nháy mắt với cô, Chung Mạn biết anh đang muốn giảm cảm giác áy này của cô, bèn đáp lại anh bằng một nụ cười.
Sau khi tiễn hai người Chung Mạn về, Mạc Lâm lập tức nhận được điện thoại.
"Thằng nhóc thối tha, tôi còn tưởng cậu tốt bụng tới ủng hộ tôi, hoá ra bốn vé kia là mang đi tán gái!" Trong điện thoại không phải Dương Thanh Xuyên thì còn có thể là ai?
"Hôm nay chẳng phải tôi cũng ủng hộ anh đó sao, cho anh mặt mũi thế cơ mà." Mạc Lâm nhẹ nhàng đẩy lời chỉ trích lại, sạch sẽ không dính dáng.
"Thế lúc nãy ăn cơm cậu lại bỏ đi giữa chừng thì sao?"
Khoé miệng Mạc Lâm nhếch lên, "Anh muốn tôi giải thích lý do thật à?"
"Thôi bỏ đi, trọng sắc khinh bạn chứ gì." Dương Thanh Xuyên không trách sự vô tình của anh nữa, mà lại đòi thưởng cho mình. "Tối nay tôi cho vé còn tốn sức, lại cố gắng trông con nít tạo cơ hội cho cậu như vậy, cậu định báo đáp tôi thế nào đây?"
"Báo đáp anh? Tôi chưa khiến anh..."
Dương Thanh Xuyên còn chưa nghe xong, đã kêu oai oái ở đầu bên kia. "Này, cái thóp đó cậu nắm cũng hơn năm năm rồi đó, có thể sáng tạo hơn chút không?"
"Anh phải biết giữ bí mật là rất khó, giờ nào phút nào tôi cũng lo mình sẽ lỡ miệng nói ra trước mặt Tuệ San, hoặc là để cô ấy thấy thứ gì đó không nên thấy." Tuệ San là vợ của Dương Thanh Xuyên, vô cùng để ý tới tình sử đã qua của chồng. "Lẽ nào anh thật sự cảm thấy đây là một việc rất dễ dàng sao?"
"Được được được, tôi nói không nổi cậu." Sau khi Dương Thanh Xuyên cam bái hạ phong, lại không yên tâm dặn dò. "Sau này cậu tán bao nhiêu cô tôi sẽ đều giúp cậu, cậu nhớ lấy nhớ lấy đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt Tuệ San."
"Tôi làm việc, anh còn không yên tâm ư?"
Cúp máy xong, Mạc Lâm như con thoi trong màn đêm, đèn neon xanh đỏ tím vàng chiếu vào trong mắt anh, đi xa. Anh nhớ lại những tháng ngày đàng điếm trước khi lấy vợ của Dương Thanh Xuyên, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Với vẻ ngoài và địa vị xã hội như này của họ, vào bất cứ quán bar nào ngồi xuống là có thể gọi được cô nàng xinh đẹp, có được một đêm vui vẻ và kích thích dễ như trở bàn tay, chẳng qua hoạt động như vậy trước giờ anh không tham gia, không phải vì nhân nghĩa đạo đức gì đó, chỉ là không muốn rước phiền phức cho ngày tháng sau này.
Cứ như Dương Thanh Xuyên, một lần lầm lỡ bị chụp ảnh tống tiền, sau khi tốn một đống tiền để xử lý còn phải kinh hồn bạt vía lo bà xã biết, rơi vào đường cùng vợ chồng ly tán.
Anh không bao giờ cho phép mình rơi vào hoàn cảnh bất lực bị người khác khống chế, đặc biệt là sau khi gặp được Chung Mạn, anh càng chắc chắn rằng sự kiên trì của mình là đúng đắn. Nếu anh có quá khứ không tốt như vậy, sau khi Chung Mạn biết thì nhất định sẽ tránh anh như tránh rắn rết.
Anh thừa biết Chung Mạn sẽ làm như vậy.
Cái cô bé này, bề ngoài thì chẳng hề bận tâm, thật ra người để bụng nhất chính là cô.
Mặc dù anh không đoán được suy nghĩ của Chung Mạn, nhưng phản ứng của cô luôn khiến anh ngạc nhiên. Giống như hôm nay cô đồng ý với lời của anh thì nằm trong dự đoán, nhưng vẻ kích động và hành động hào phóng mời anh một ly của cô, anh có tính thế nào cũng không ra.
Thật thú vị.
Rất lâu chưa gặp được điều có thể khiến anh không ngờ tới rồi, dường như anh có chút ăn quen bén mùi, càng ngày càng tham lam. Nhưng có tham lam hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng tới việc chính. Chỉ cần không động chạm tới giới hạn, anh cho phép mình tham lam, cho phép thứ gọi là tình yêu tồn tại.
Còn về cậu bé đau dạ dày rất đúng lúc bên cạnh cô, chẳng qua là một đứa trẻ ham muốn độc chiếm gây chuyện thôi, mấy chiêu trò nhỏ nhặt này anh còn chẳng thèm bận tâm.
Thấy đòn phá đòn, Mạc Lâm anh vô cùng lành nghề.
Dịch: Apry618
Chủ nhật, sau khi Diệp Minh Hy trả lời chính xác tất cả câu hỏi ngẫu nhiên của Chung Mạn, hai người cùng đi xe buýt tới nhà hát.
"Xin chị cho xem vé ạ."
"À." Chung Mạn đưa vé trên tay cho nhân viên soát vé.
"Mời đi bên này." Nhân viên soát vé dẫn một lớn một nhỏ đi về phía trước, Chung Mạn vừa đi theo, vừa líu lưỡi vì tình trạng cả rạp chật kín.
Xem ra Dương Thanh Xuyên này thật sự rất nổi tiếng, cả ba tầng đều không còn chỗ trống.
"Ở trong này." Nhân viên soát vé dùng đèn pin cầm tay chiếu vào hai trong số bốn ghế trống giữa hàng thứ hai.
"Vâng, cảm ơn." Chung Mạn có chút khó tin, không ngờ vị trí lại là hàng thứ hai của tầng một, nếu bị người ủng hộ Dương Thanh Xuyên biết tấm vé này suýt nát trong túi của cô, liệu cô có bị tống lên sao Hoả không?
Lần đầu Chung Mạn tới nhà hát xem kịch sân khấu cỡ lớn, thứ gì với cô cũng đều rất mới lạ, ngó trái nhìn phải một hồi, bèn giở tạp chí được in ấn đẹp đẽ của nhà hát xem giới thiệu nội dung vở kịch.
"Sớm vậy đã tới rồi sao?" Một bóng đen ngồi vào ghế trống cạnh cô, còn nói chuyện với cô. Hơi hoang mang ngẩng đầu lên, đập vào mắt là nụ cười nho nhã lịch thiệp của Mạc Lâm.
Trái tim Chung Mạn đập mạnh, vội vàng mỉm cười đáp lại: "Mạc Lâm, anh cũng tới à?"
"Đúng vậy, kịch của bạn mình không thể không ủng hộ. Minh Hy, em đã ôn thi ổn hết chưa?" Anh không hề xem nhẹ cậu nhóc Diệp Minh Hy vốn đang cắm đầu nghiên cứu tờ tạp chí, vừa nghe thấy tiếng của anh liền nhìn vào anh nãy giờ.
Diệp Minh Hy gật gật đầu, Chung Mạn hơi lo là Mạc Lâm sẽ nghĩ Diệp Minh Hy thiếu lễ phép, bèn trả lời thay cậu: "Nó ôn xong hết rồi, lúc nãy tôi hỏi ngẫu nhiên mấy câu liền nó đều trả lời được."
"Giỏi vậy sao?" Mạc Lâm khen ngợi, ánh mắt chuyển về chỗ Chung Mạn, nụ cười càng sâu hơn. "Vậy cũng không uổng công chúng ta vất vả như thế."
"Đúng." Chung Mạn cũng đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ.
Lúc này ánh đèn trong nhà hát tối đi, đèn chiếu tạo ra một vòng tròn đỏ lớn loá mắt trên rèm sân khấu, Chung Mạn và Mạc Lâm dựa lại vào ghế của mình, yên lặng xem kịch.
Kịch của Dương Thanh Xuyên luôn chú trọng về độ hoành tráng và chiều sâu, nhìn qua thì không vất vả, nhấm nháp tỉ mỉ thì ngày càng thấy thú vị. "Sự xinh đẹp và âu sầu của Bạch Cốt Tinh*" lần này vừa nghe đã biết là khắc hoạ về hào quang và sự cô đơn của phụ nữ văn phòng, khi Chung Mạn thấy nữ chính lê thân thể mệt nhọc mở cửa nhà, bỗng như nổi điên bật hết tất cả đèn trong phòng, suýt nữa thì cô khóc nức nở thành tiếng cũng với nữ chính.
*Ngày nay Bạch Cốt Tinh mang ý nghĩa mới để chỉ thành phần trí thức, là viết tắt của bạch lĩnh (lao động trí óc) + cốt cán (nòng cốt, chủ chốt) + tinh anh (tinh hoa, ưu tú, kiệt suất).
Cô quá rõ cái cảm giác đó, bao lần đối diện với phòng khách đen kịt không một bóng người, cô sẽ nảy lên ý định nghe lời mẹ về nhà xem mắt kết hôn rồi sinh con, chỉ để không còn phải một mình đối diện với màn đêm tuyệt vọng và cô đơn nữa.
Đang xem tới mức khó mà kiềm nén, một cánh tay xuất hiện bỗng xuất hiện, cô quay đầu nhìn, thì ra Mạc Lâm đang đưa một tờ khăn giấy cho cô. Cô ngẩn ngơ sờ vào mặt mình, nước mắt đầy mặt.
"Cảm ơn." Cô khẽ nói.
Mạc Lâm mỉm cười coi như đáp lại, quay đầu qua tiếp tục xem kịch, cứ như thể chưa từng làm gì vậy. Thái độ này của anh không khiến Chung Mạn cảm thấy uất ức, vừa săn sóc vừa giữ được tôn nghiêm của cô. Cô cảm kích nhìn Mạc Lâm một cái, rồi mới lau khô nước mắt trên mặt, tiếp tục xem kịch.
Hai giây sau, Diệp Minh Hy cũng nhếch nhếch môi, dời ánh mắt về trên sân khấu.
Vở kịch này không nghỉ giữa chừng, đợi tới khi ánh đèn bỗng sáng, tất cả diễn viên bước ra chào cảm ơn, Chung Mạn mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, đứng dậy vỗ tay thật lớn, vỗ tới mức tay đỏ lên rồi vẫn chưa chịu dừng lại.
"Xúc động tới vậy sao?" Mạc Lâm ngó bàn tay đỏ bừng của Chung Mạn, buồn cười hỏi.
"Hay quá đi, trước giờ tôi không biết kịch sân khấu rung động lòng người tới vậy! Tôi còn tưởng sẽ giống như phim truyền hình. Bây giờ tôi hơi lo sau khi mình về nhà sẽ không kìm được mà đập nát tivi mất."
"Ha ha, tôi chắc chắn sẽ nói lại lời của cô Thanh Xuyên... Đúng rồi, lát nữa tôi mời anh ta ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?" Mạc Lâm làm ra vẻ như vô tình mời.
Chung Mạn hơi lung lay, nhưng nghĩ tới Dương Thanh Xuyên là một người nổi tiếng, mình lại chẳng quen biết anh ta, tuỳ tiện đi ăn cơm cùng có vẻ không được ổn lắm. "Cảm ơn, các anh cứ ăn đi."
"Không đi thật sao? Bớt làm quen một người đẹp, Thanh Xuyên sẽ rất tiếc nuối đó. Mà chẳng phải Minh Hy đang học về kịch sao? Có thể đối diện giao lưu với Thanh Xuyên là một việc rất khó có được." Chỉ cần Mạc Lâm muốn thuyết phục một người, vậy thì điều duy nhất người đó có thể làm chính là gật đầu, quả nhiên Chung Mạn chỉ nghĩ ngợi một lát bèn đồng ý.
Mạc Lâm nhạy bén nhận thấy khi anh ngỏ lời mời, Diệp Minh Hy bỗng ngẩng đầu nhìn anh một cái, chớp mắt cái lại dời ánh mắt đi. Không phải Mạc Lâm chưa từng thấy ánh mắt kiểu này, nhưng ở trên người một thiếu niên mới mười lăm tuổi lại vô cùng thiếu hài hoà. Thầm để ý tới chuyện này, sắc mặt anh vẫn bình thường, dẫn hai người tới ngồi ở một gian trong nhà hàng nhỏ cách nhà hát năm phút di chuyển.
Gian phòng không lớn, bày biện lại rất lịch sự tao nhã, người ngồi đây đến cả đẳng cấp cũng nâng lên hẳn mấy bậc. Lòng hiếu kỳ của Chung Mạn trước giờ không lớn, đương nhiên sẽ không nhìn ngó lung tung như già Lưu*, chỉ khi phục vụ quá nhiệt tình mới thấy không thoải mái một chút. Trái lại thì Diệp Minh Hy vô cùng bình tĩnh, thái độ đó ánh mắt đó so sánh với người thường xuyên ra vào chốn cao cấp như Mạc Lâm cũng không hề thua kém, Chung Mạn nhìn mà trong lòng thầm tự hào vài phần: Thằng bé mình mang ra ngoài không hề làm mình mất mặt.
*Già Lưu (hay còn được gọi là bà Lưu, Lưu lão): Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
Mạc Lâm đưa thực đơn cho Chung Mạn, "Xem có món nào thích ăn, hai người có kiêng gì không?"
"Không." Chung Mạn lắc đầu, đang cúi xuống xem thực đơn, cửa gian phòng liền mở ra. Dáng người cao to của Dương Thanh Xuyên bước vào, tay phải vỗ một cái lên vai Mạc Lâm, cao giọng nói: "Tên này giỏi, cuối cùng cũng chịu xuất hiện sao?"
"Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ?" Mạc Lâm đứng dậy dẫn Dương Thanh Xuyên vào chỗ, giới thiệu với anh ta. "Đây là Chung Mạn, đồng nghiệp tôi, đây là em họ cô ấy, ở trường cậu bé cũng là đạo diễn kịch sân khấu, nói ra thì là đồng nghiệp với anh đấy."
"Thật sao? Hồi đó lên đại học bọn tôi mới làm kịch, giờ đến cả tiểu học cũng có sao?" Dương Thanh Xuyên vốn định khen Diệp Minh Hy một phen, nhưng lời vừa thốt ra Chung Mạn liền thấy không thoải mái, Mạc Lâm cũng vội vàng nói: "Mắt nhìn của anh vẫn tệ thế, người ta học trung học rồi, anh nhìn được ở đâu đứa trẻ tiểu học trông thông minh như này chứ?"
"Cũng phải, xem mắt nhìn của tôi này." Dương Thanh Xuyên vỗ vỗ đầu mình. "Đã chọn món chưa?"
"Đang đợi anh đấy." Mạc Lâm nói xong Chung Mạn liền đưa thực đơn qua, Dương Thanh Xuyên gọi vài món, Mạc Lâm kêu Chung Mạn cũng chọn vài món rồi chốt. Có lẽ tự thấy lời lúc nãy đã làm mếch lòng đứa trẻ, lát sau Dương Thanh Xuyên rất khiêm nhường nói chuyện với Diệp Minh Hy, trước ánh mắt mong đợi của Chung Mạn, Diệp Minh Hy cũng rất biết tiến lùi mà trả lời lại, thậm chí còn đúng lúc đưa ra một vài câu hỏi có chiều sâu, về sau Dương Thanh Xuyên và Diệp Minh Hy đúng là như đang giao lưu kinh nghiệm về kịch sân khấu vậy.
Bên kia Chung Mạn và Mạc Lâm thường xuyên ăn cơm cùng nhau, tám chuyện quen rồi cũng không còn câu nệ, nghĩ tới gì thì nói cái đó. Như hôm nay đa phần chủ đề của Chung Mạn đều xoay quanh vở kịch ban nãy mới xem.
"Anh nói xem làm Bạch Cốt Tinh có gì tốt, ngày nào cũng đi từ một cái hộp này tới một cái hộp khác, tan làm xong đến ăn cơm cũng phải ăn đối diện với bức trường." Chung Mạn nghĩ tới sự cô đơn và quạnh quẽ của nữ chính trong kịch, trong lòng lại thấy tắc nghẹn.
"Nói như cô, về nhà kết hôn sinh con vẫn tốt hơn sao?"
"Đó thật ra cũng coi như một công việc, chồng chính là sếp. Nhưng mà có lẽ càng tệ hơn, lúc trước ở công ty bị bắt nạt còn có thể về nhà oán trách, nếu chồng là sếp bị ức hiếp thì chỉ có thể nuốt xuống bụng, làm bà nội trợ đúng là không ổn."
Mạc Lâm nghe vậy, nhướn mày hỏi. "Vậy chi bằng lấy một anh chồng nội trợ? Như thế cô có thể tự mình làm sếp, bảo anh ta đi hướng đông, nam tây bắc anh ta đều không dám đi."
Nghe thì có lý, nhưng chẳng hiểu tại sao Chung Mạn nghĩ tới cảnh đó thì nhíu mày. Thấy cái vẻ thù hận sâu sắc của cô, Mạc Lâm hỏi: "Sao vậy, không thích à?"
"Bây giờ mới biết tôi là một người rất truyền thống."
"Nên sau khi kết hôn cô không định đi làm sao?"
"Nhưng tôi lại không muốn ở nhà nhìn sắc mặt chồng mà sống..."
Mạc Lâm nghe xong, dở khóc dở cười hỏi: "Thế rốt cuộc cô muốn như nào?"
"Thật ra tôi cũng không biết." Chung Mạn hơi ngượng ngùng cào cào đầu. "Cho nên tôi vẫn làm gái ế thì hơn, đằng nào thì chắc tôi cũng nuôi sống được bản thân."
"Vậy chẳng phải giống như cô nữ chính kia sao? Đừng quên là cuối cùng nữ chính đối diện với bức tường ăn bữa tiệc mừng thăng chức của riêng mình đó."
"Như thế đúng là rất thê thảm... Rốt cuộc phải làm như nào mới tốt đây?" Chung Mạn thật sự phiền muộn. Từ sau khi trở về dịp tết cô đã có chút đầu hàng rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy chưa phải lúc. Bản thân còn không biết là muốn như nào, đâu thể lơ ngơ tìm một người rồi lấy chứ.
"Nếu cô đã là người truyền thống, địa vị xã hội của chồng nhất định phải cao hơn cô, chỉ cần sau khi kết hôn anh ta không ép cô từ chức, thậm chí thuê một nhân viên theo giờ lo liệu việc nhà, vậy thì hình như không còn vấn đề gì nữa đúng không?" Mạc Lâm tổng kết lại yêu cầu của Chung Mạn, nói tiếp. "Thật ra điều kiện này không khó đạt được chút nào, như ở Mỹ chẳng hề có ai yêu cầu sau khi kết hôn thì vợ phải ở nhà, tôi luôn cảm thấy suy nghĩ này với phụ nữ thì là một loại trói buộc.
"Đúng đó, tự nguyện từ chức ở nhà là một chuyện, bị ép từ chức lại là một chuyện khác!" Chung Mạn rất lâu chưa được nghe lời thuận tai như vậy, đặc biệt là câu này từ miệng của một người đàn ông, thật sự khiến cô có cảm giác tìm được đồng minh! "Nói hay lắm! Nếu ai ai cũng đều nghĩ như anh, phụ nữ chúng tôi cũng không cần vất vả như vậy."
"Để vợ có thể làm việc cô ấy thích, thật ra là trách nhiệm của một người chồng chứ nhỉ? Chỉ là đa số mọi người đều chưa nghĩ thông suốt mà thôi."
"Không ngờ anh lại là người đàn ông tốt kiểu mới, tôi mời anh một ly!" Chung Mạn đưa tách trà trên bàn tới trước mặt Mạc Lâm, Mạc Lâm nâng tách trà lên chạm vào, hai người uống một ngụm, khi nhìn lại vào đối phương, phát hiện trong mắt mọi người đều là ý cười.
Cảnh tượng hài hoà tới vậy tất nhiên sẽ rơi vào mắt hai người còn lại, lúc này Diệp Minh Hy bỗng ôm bụng rên rỉ, làm Chung Mạn sợ tới mức bỏ tách trà trên tay xuống hỏi:
"Em sao vậy?"
"Đau dạ dày." Diệp Minh Hy nói đầy đau khổ. "Chắc là ăn cay quá."
"Đau lắm sao? Có cần tới bệnh viện không?" Chung Mạn đứng dậy định đưa cậu đi bệnh viện, Diệp Minh Hy lại lắc lắc đầu: "Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."
"Thật không? Em chắc chứ?" Chung Mạn vẫn lo ngay ngáy, không chịu ngồi xuống.
"Vâng." Diệp Minh Hy gật đầu thật mạnh.
"Thế em uống chút nước trước đi." Chung Mạn đặt một cốc nước ấm trước mặt Diệp Minh Hy, lại nghĩ tới việc Diệp Minh Hy để bụng rỗng sẽ càng khó chịu, gọi phục vụ tới hỏi: "Chỗ các anh có cháo không?"
"Xin lỗi, chúng tôi không bán cháo."
"Hay là tôi đi mua nhé?" Mạc Lâm cũng đứng dậy, trong tay đã cầm chìa khoá xe.
Chung Mạn nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi với Minh Hy cùng về trước vậy, trên đường khi ngang qua quán cháo sẽ mua, các anh cứ ăn tiếp đi."
"Sao có thể để hai người tự về chứ? Bây giờ tôi đi lấy xe."
"Như thế..." Chung Mạn vẫn đang do dự, rời đi giữa chừng đã rất bất lịch sự rồi, không lẽ nào lại còn bắt Mạc Lâm đưa đi, làm hỏng buổi gặp mặt của anh và Dương Thanh Xuyên.
"Không sao, ăn cơm thì lúc nào ăn cũng được mà." Dương Thanh Xuyên xua xua tay với vẻ không để bụng, "Sức khoẻ cấp bách, mấy người cứ về trước đi."
Chung Mạn thấy Diệp Minh Hy thật sự rất đau, bèn mặt dày gật đầu, cẩn thận dè dặt dìu Diệp Minh Hy rời đi, trước khi lên xe còn không quên nhận lỗi với Dương Thanh Xuyên: "Xin lỗi, đã làm các anh mất hứng."
"Không sao thật mà, cô làm như này là cho tôi một lý do tốt, để Mạc Lâm thanh toán bữa sau." Dương Thanh Xuyên nháy nháy mắt với cô, Chung Mạn biết anh đang muốn giảm cảm giác áy này của cô, bèn đáp lại anh bằng một nụ cười.
Sau khi tiễn hai người Chung Mạn về, Mạc Lâm lập tức nhận được điện thoại.
"Thằng nhóc thối tha, tôi còn tưởng cậu tốt bụng tới ủng hộ tôi, hoá ra bốn vé kia là mang đi tán gái!" Trong điện thoại không phải Dương Thanh Xuyên thì còn có thể là ai?
"Hôm nay chẳng phải tôi cũng ủng hộ anh đó sao, cho anh mặt mũi thế cơ mà." Mạc Lâm nhẹ nhàng đẩy lời chỉ trích lại, sạch sẽ không dính dáng.
"Thế lúc nãy ăn cơm cậu lại bỏ đi giữa chừng thì sao?"
Khoé miệng Mạc Lâm nhếch lên, "Anh muốn tôi giải thích lý do thật à?"
"Thôi bỏ đi, trọng sắc khinh bạn chứ gì." Dương Thanh Xuyên không trách sự vô tình của anh nữa, mà lại đòi thưởng cho mình. "Tối nay tôi cho vé còn tốn sức, lại cố gắng trông con nít tạo cơ hội cho cậu như vậy, cậu định báo đáp tôi thế nào đây?"
"Báo đáp anh? Tôi chưa khiến anh..."
Dương Thanh Xuyên còn chưa nghe xong, đã kêu oai oái ở đầu bên kia. "Này, cái thóp đó cậu nắm cũng hơn năm năm rồi đó, có thể sáng tạo hơn chút không?"
"Anh phải biết giữ bí mật là rất khó, giờ nào phút nào tôi cũng lo mình sẽ lỡ miệng nói ra trước mặt Tuệ San, hoặc là để cô ấy thấy thứ gì đó không nên thấy." Tuệ San là vợ của Dương Thanh Xuyên, vô cùng để ý tới tình sử đã qua của chồng. "Lẽ nào anh thật sự cảm thấy đây là một việc rất dễ dàng sao?"
"Được được được, tôi nói không nổi cậu." Sau khi Dương Thanh Xuyên cam bái hạ phong, lại không yên tâm dặn dò. "Sau này cậu tán bao nhiêu cô tôi sẽ đều giúp cậu, cậu nhớ lấy nhớ lấy đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt Tuệ San."
"Tôi làm việc, anh còn không yên tâm ư?"
Cúp máy xong, Mạc Lâm như con thoi trong màn đêm, đèn neon xanh đỏ tím vàng chiếu vào trong mắt anh, đi xa. Anh nhớ lại những tháng ngày đàng điếm trước khi lấy vợ của Dương Thanh Xuyên, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Với vẻ ngoài và địa vị xã hội như này của họ, vào bất cứ quán bar nào ngồi xuống là có thể gọi được cô nàng xinh đẹp, có được một đêm vui vẻ và kích thích dễ như trở bàn tay, chẳng qua hoạt động như vậy trước giờ anh không tham gia, không phải vì nhân nghĩa đạo đức gì đó, chỉ là không muốn rước phiền phức cho ngày tháng sau này.
Cứ như Dương Thanh Xuyên, một lần lầm lỡ bị chụp ảnh tống tiền, sau khi tốn một đống tiền để xử lý còn phải kinh hồn bạt vía lo bà xã biết, rơi vào đường cùng vợ chồng ly tán.
Anh không bao giờ cho phép mình rơi vào hoàn cảnh bất lực bị người khác khống chế, đặc biệt là sau khi gặp được Chung Mạn, anh càng chắc chắn rằng sự kiên trì của mình là đúng đắn. Nếu anh có quá khứ không tốt như vậy, sau khi Chung Mạn biết thì nhất định sẽ tránh anh như tránh rắn rết.
Anh thừa biết Chung Mạn sẽ làm như vậy.
Cái cô bé này, bề ngoài thì chẳng hề bận tâm, thật ra người để bụng nhất chính là cô.
Mặc dù anh không đoán được suy nghĩ của Chung Mạn, nhưng phản ứng của cô luôn khiến anh ngạc nhiên. Giống như hôm nay cô đồng ý với lời của anh thì nằm trong dự đoán, nhưng vẻ kích động và hành động hào phóng mời anh một ly của cô, anh có tính thế nào cũng không ra.
Thật thú vị.
Rất lâu chưa gặp được điều có thể khiến anh không ngờ tới rồi, dường như anh có chút ăn quen bén mùi, càng ngày càng tham lam. Nhưng có tham lam hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng tới việc chính. Chỉ cần không động chạm tới giới hạn, anh cho phép mình tham lam, cho phép thứ gọi là tình yêu tồn tại.
Còn về cậu bé đau dạ dày rất đúng lúc bên cạnh cô, chẳng qua là một đứa trẻ ham muốn độc chiếm gây chuyện thôi, mấy chiêu trò nhỏ nhặt này anh còn chẳng thèm bận tâm.
Thấy đòn phá đòn, Mạc Lâm anh vô cùng lành nghề.
Tác giả :
Song Tam