Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 24
Sắc mặt Mục Đình Sâm có chút âm u: “Công ty gì mà đã xin phép nghỉ vẫn bắt tăng ca? Không muốn hoạt động nữa à?”
Cũng do câu nói hời hợt như thế của anh đã thành công ngăn lại bước chân cô, Ôn Ngôn chẳng mảy may nghi ngờ lời anh nói, chỉ cần anh muốn công ty nàng đang làm lập tức sẽ không thể hoạt động được nữa.
Cô không trả lời mà lên lầu về phòng mình, nằm trên giường đầu óc cô trống rỗng.
Trên bàn cơm, sắc mặt Mục Đình Sâm vẫn không thay đổi anh để điện thoại xuống bàn rồi tập trung ăn, mặc cho tin nhắn gửi đến liên tục anh cũng chả buồn nhìn đến: “Má Lưu, bảo cô ấy dọn đến phòng con.”
Má Lưu bừng tỉnh, nói: “Ù nên như thế chứ… Đã ba năm con không ở đây rồi? Ngôn Ngôn vẫn ở phòng cũ của nó đấy, giờ con về rồi thì nên dọn về phòng con, má đi chuyển đồ ngay đây.”
Mục Đình Sâm sửa lại lời bà: “Má nên sửa xưng hô lại.”
Má Lưu cười nói: “Ù ừ, do má quen rồi sau này nên gọi Ngôn Ngôn là bà chủ.”
Lúc má Lưu hào hứng đến phòng Ôn Ngôn chuyển đồ, Ôn Ngôn có chút ngờ nghệch: “Má Lưu làm gì vậy, má chuyển"
Má Lưu cười khanh khách nói: “Thiếu gia đã quay về, hai con là vợ chồng đương nhiên phải ở chung với nhau rồi. Thiếu gia cũng không còn trẻ nữa đến lúc nên có con rồi.”
Ôn Ngôn rũ mắt xuống không tiếp lời bà, anh sẽ không chạm vào cô thế nên sẽ chẳng thể có khả năng có con được.
Không lâu sau, trong phòng thứ gì có thể đều được di chuyển sạch sẽ, cô ngồi trên giường không nhúc nhích, cô vẫn không cách nào lập tức quen với việc tùy ý ra vào phòng anh, cô cứ bình tĩnh ngồi đợi như vậy.
Nghe thấy động tĩnh thu dọn chén đũa của bảo mẫu dưới lầu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, ngoài ý muốn Mục Đình Sâm vẫn đang ở phòng khách vẫn chưa đi khỏi.
Ôn Ngôn hơi bất ngờ, cô cố ý ở trong phòng tắm thật lâu tưởng rằng sau khi ăn xong anh sẽ vội vã đến quán rượu, vậy mà cô tính sai rồi.
Cô vờ mặt không biến sắc đi lên lầu vào phòng anh, lau khô tóc rồi nằm trên giường.
Ánh đèn từ trần nhà trên đỉnh đầu soi rọi xuống sáng lấp lánh hệt như bầu trời sao. Hết thảy về anh cũng đặc biệt như thế, xưa kia khi đặt lưng nằm trên chiếc giường này anh đã suy nghĩ điều gì nhỉ?
Nghe được tiếng cửa bị người đẩy ra, Ôn Ngôn theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, cô vẫn không biết với thân phận là vợ, mình nên đối mặt với anh như thế nào khi hai người ở cạnh nhau.
Mục Đình Sâm cũng chẳng nói lời nào, cô chỉ nghe thấy máy tiếng sột soạt, tò mò mở mắt ra lại thấy anh đang quay lưng về phía cô thay quần áol
Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn trực diện quan sát thân thể của anh, đường nét cơ bắp không quá phô trương hay mềm mại nhưng có thể thấy được sự mạnh mẽ, cường tráng ẫn trong đó.
Ngay khi cô say sưa ngắm đến quên dời mắt, Mục Đình Sâm đột nhiên xoay người, tầm mắt hai người chạm vào nhau. Cô sợ hãi nhắm mắt nhưng hơi thở gấp gáp không thể nào bình tĩnh lại.
Mà mặt Mục Đình Sâm vẫn không biến sắc cài nút áo sơ mi. Sau đó trong phòng vang lên tiếng đóng cửa.
Anh đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm, nét ửng hồng nơi gò má rất lâu vẫn chưa phai.
Bởi vì không quen giường nên đến tận lúc gần sáng Ôn Ngôn vẫn không ngủ được, cơ thể cô mệt mỏi rã rời nhưng ý thức lại rất rõ ràng, đây chính là triệu chứng mắt ngủ.
Điện thoại vang chuông, cô nhìn tên người gọi đến mà bở ngỡ, sao Mục Đình Sâm vào lúc đêm hôm lại gọi cho cô chứ? Anh không phải… đi tìm cô gái kia rồi sao?
Mang theo nghi ngờ, cô ấn nút trả lời: “Alo?”
Đầu dây điện thoại truyền đến một giọng nam: “Alo? Chị dâu à? Cái đó, Đình Sâm uống nhiều quá rồi, chị có tiện đến đón cậu ấy chút không?”
Chị dâu? Cách gọi này làm lòng cô run lên, theo phản xạ liền nghĩ đối phương đã nhận lầm người, cô có chút như rơi vào trong sương mù: “Gì cơ? Các anh ở đâu?”
Bên kia rất ồn ào, cô khó khăn lắm mới nghe rõ được là đang ở quán rượu.
Cúp máy, Ôn Ngôn đứng dậy choàng thêm chiếc áo khoác rồi gọi Lâm quản gia dậy, cô không có bằng lái xe nên không thể một mình đến đón anh.
Đến nơi, vừa xuống xe cô từ xa đã nhìn thây người đứng dựa vào quán rượu, trừ Mục Đình Sâm đã say như chết thì còn hai người đàn ông khác.
Vật hợp theo loài là cảm nhận đầu tiên của cô khi trông thấy dáng dấp cao lớn đẹp trai của hai người đàn ông này dù chỉ thông qua vẻ ngoài. Chỉ là trong quá khứ cô chưa từng gặp qua, cô cũng không hay biết về vòng tròn giao tiếp của anh.
“Này? Đình Sâm giấu kỹ thật đấy, hôm nay nó say mới lộ ra ngoài là đã kết hôn rồi. Không ngờ thằng đấy thích loại cỏ non nhỏ thanh thuần như vậy, chắc cô không phải là cô gái được nó nhận nuôi… nhỉ?” Lúc Kính Thiếu Khanh trông thấy Ôn Ngôn đôi mắt anh ta sáng ngời nhưng cũng có chút nghi ngờ.
Ánh mắt Ôn Ngôn trầm xuống không trả lời, chỉ tiến lên đỡ Mục Đình Sâm: “Cảm ơn, đã làm phiền rồi.”
Kính Thiếu Khanh vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng Lâm Táp đứng bên kéo tay anh ta: “Được rồi, giúp cô ấy đỡ Mục Đình Sâm lên xe đi.”
Đến khi xe đi xa, sắc mặt Kính Thiếu Khanh hơi cứng lại: “Mày nói xem chẳng lẽ cô gái lúc nãy thật sự là cô gái mà thằng nhóc đó nhận nuôi sao? Đình Sâm nghĩ cái gì thế? Tôi nằm mơ cũng không ngờ được nó sẽ kết hôn với cô ta.”
Lâm Táp chẳng thấy kỳ quái chút nào: “Mày thấy với tính Đình Sâm, nó sẽ vô duyên vô cớ nhận nuôi đứa con gái của kẻ thù hại chết đã hại chết bố mẹ mình sao? Ở trong mắt người khác nó là thiên sứ, nhưng trên thực tế từ xưa đến nay thằng kia không phải là cái dạng đó.”
Nghe vậy, Kính Thiếu Khanh lại lặng im..
Quay về Mục trạch, Ôn Ngôn bảo một nhũ mẫu có sức cùng đỡ Mục Đình Sâm về phòng, lúc chật vật đặt anh lên giường cô cảm giác như sức lực trên người bị hút cạn, sau khi nghỉ ngơi một lúc cô mới vắt khăn nóng lau mặt giúp anh.
Tiếng chuông di động của anh đột ngột vang lên một tiếng, cô do dự rút điện thoại từ túi áo anh ra, chẳng phải do cô tò mò là tin nhắn ai gửi đến mà chỉ hiếu kỳ anh lưu tên cô trong danh bạ là gì.
Mở màn hình ra, Ôn Ngôn có gắng lờ đi tin nhắn trực tiếp lướt đến danh bạ, liên hệ trong điện thoại anh cũng không nhiều chỉ liếc mắt đã thấy số của cô, được lưu với cái tên “Ngôn Ngôn”.
Thấy hai chữ này, trong lòng cô không thể diễn tả rõ là cảm giác gì, xưng hô Ngôn Ngôn này dường như chỉ có má Lưu gọi cô như vậy, đến cả quản gia Lâm cũng gọi cô là “tiểu thư”, cô vạn lần chẳng ngờ đến anh lại lưu tên cô trong danh bạ như thế…
Người đàn ông chìm trong men say không còn vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc lúc bình thường, đột nhiên cô bót sợ anh hơn, đặt điện thoại xuống, chỉnh lại cơ thể anh ngay ngắn, cô đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Đừng di?
Bị anh ôm tim cô đập nhanh như sắp nỗ tung, căng thẳng hồi lâu không dám nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, thấy anh không còn động tĩnh gì nữa cô mới thử thoát ra, nhưng cô vừa mới động thì cánh tay anh lại ôm cô chặt hơn, mặt cô đỏ bừng cuối cùng đành chịu thua.
Đúng lúc cô đang mơ màng thì đột nhiên có một luồng hơi ấm truyền đến từ vành tai, lúc đầu cô còn tưởng anh chỉ là cử động không cần thận chạm vào cô, mãi cho đến khi môi anh di chuyển đến khóe miệng cô…
Ôn Ngôn theo bản năng quay mặt sang chỗ khác, mùi rượu nồng nặc khiến cô khó chịu, nhưng anh lại chợt lật người đè lên trên cô, đôi mắt say rượu lờ đờ mơ màng, giọng nói anh khàn khàn: “Sao? Đây là nghĩa vụ làm vợ của cô, hay cô vẫn muốn vì gã kia thủ thân như ngọc?”
Cô thất kinh, hai tay chống trên ngực anh: “Không phải… anh say rồi…”
Anh vùi đầu vào cần cổ cô: “Say rồi vẫn có thể làm như thường!”
Cũng do câu nói hời hợt như thế của anh đã thành công ngăn lại bước chân cô, Ôn Ngôn chẳng mảy may nghi ngờ lời anh nói, chỉ cần anh muốn công ty nàng đang làm lập tức sẽ không thể hoạt động được nữa.
Cô không trả lời mà lên lầu về phòng mình, nằm trên giường đầu óc cô trống rỗng.
Trên bàn cơm, sắc mặt Mục Đình Sâm vẫn không thay đổi anh để điện thoại xuống bàn rồi tập trung ăn, mặc cho tin nhắn gửi đến liên tục anh cũng chả buồn nhìn đến: “Má Lưu, bảo cô ấy dọn đến phòng con.”
Má Lưu bừng tỉnh, nói: “Ù nên như thế chứ… Đã ba năm con không ở đây rồi? Ngôn Ngôn vẫn ở phòng cũ của nó đấy, giờ con về rồi thì nên dọn về phòng con, má đi chuyển đồ ngay đây.”
Mục Đình Sâm sửa lại lời bà: “Má nên sửa xưng hô lại.”
Má Lưu cười nói: “Ù ừ, do má quen rồi sau này nên gọi Ngôn Ngôn là bà chủ.”
Lúc má Lưu hào hứng đến phòng Ôn Ngôn chuyển đồ, Ôn Ngôn có chút ngờ nghệch: “Má Lưu làm gì vậy, má chuyển"
Má Lưu cười khanh khách nói: “Thiếu gia đã quay về, hai con là vợ chồng đương nhiên phải ở chung với nhau rồi. Thiếu gia cũng không còn trẻ nữa đến lúc nên có con rồi.”
Ôn Ngôn rũ mắt xuống không tiếp lời bà, anh sẽ không chạm vào cô thế nên sẽ chẳng thể có khả năng có con được.
Không lâu sau, trong phòng thứ gì có thể đều được di chuyển sạch sẽ, cô ngồi trên giường không nhúc nhích, cô vẫn không cách nào lập tức quen với việc tùy ý ra vào phòng anh, cô cứ bình tĩnh ngồi đợi như vậy.
Nghe thấy động tĩnh thu dọn chén đũa của bảo mẫu dưới lầu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, ngoài ý muốn Mục Đình Sâm vẫn đang ở phòng khách vẫn chưa đi khỏi.
Ôn Ngôn hơi bất ngờ, cô cố ý ở trong phòng tắm thật lâu tưởng rằng sau khi ăn xong anh sẽ vội vã đến quán rượu, vậy mà cô tính sai rồi.
Cô vờ mặt không biến sắc đi lên lầu vào phòng anh, lau khô tóc rồi nằm trên giường.
Ánh đèn từ trần nhà trên đỉnh đầu soi rọi xuống sáng lấp lánh hệt như bầu trời sao. Hết thảy về anh cũng đặc biệt như thế, xưa kia khi đặt lưng nằm trên chiếc giường này anh đã suy nghĩ điều gì nhỉ?
Nghe được tiếng cửa bị người đẩy ra, Ôn Ngôn theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, cô vẫn không biết với thân phận là vợ, mình nên đối mặt với anh như thế nào khi hai người ở cạnh nhau.
Mục Đình Sâm cũng chẳng nói lời nào, cô chỉ nghe thấy máy tiếng sột soạt, tò mò mở mắt ra lại thấy anh đang quay lưng về phía cô thay quần áol
Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn trực diện quan sát thân thể của anh, đường nét cơ bắp không quá phô trương hay mềm mại nhưng có thể thấy được sự mạnh mẽ, cường tráng ẫn trong đó.
Ngay khi cô say sưa ngắm đến quên dời mắt, Mục Đình Sâm đột nhiên xoay người, tầm mắt hai người chạm vào nhau. Cô sợ hãi nhắm mắt nhưng hơi thở gấp gáp không thể nào bình tĩnh lại.
Mà mặt Mục Đình Sâm vẫn không biến sắc cài nút áo sơ mi. Sau đó trong phòng vang lên tiếng đóng cửa.
Anh đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm, nét ửng hồng nơi gò má rất lâu vẫn chưa phai.
Bởi vì không quen giường nên đến tận lúc gần sáng Ôn Ngôn vẫn không ngủ được, cơ thể cô mệt mỏi rã rời nhưng ý thức lại rất rõ ràng, đây chính là triệu chứng mắt ngủ.
Điện thoại vang chuông, cô nhìn tên người gọi đến mà bở ngỡ, sao Mục Đình Sâm vào lúc đêm hôm lại gọi cho cô chứ? Anh không phải… đi tìm cô gái kia rồi sao?
Mang theo nghi ngờ, cô ấn nút trả lời: “Alo?”
Đầu dây điện thoại truyền đến một giọng nam: “Alo? Chị dâu à? Cái đó, Đình Sâm uống nhiều quá rồi, chị có tiện đến đón cậu ấy chút không?”
Chị dâu? Cách gọi này làm lòng cô run lên, theo phản xạ liền nghĩ đối phương đã nhận lầm người, cô có chút như rơi vào trong sương mù: “Gì cơ? Các anh ở đâu?”
Bên kia rất ồn ào, cô khó khăn lắm mới nghe rõ được là đang ở quán rượu.
Cúp máy, Ôn Ngôn đứng dậy choàng thêm chiếc áo khoác rồi gọi Lâm quản gia dậy, cô không có bằng lái xe nên không thể một mình đến đón anh.
Đến nơi, vừa xuống xe cô từ xa đã nhìn thây người đứng dựa vào quán rượu, trừ Mục Đình Sâm đã say như chết thì còn hai người đàn ông khác.
Vật hợp theo loài là cảm nhận đầu tiên của cô khi trông thấy dáng dấp cao lớn đẹp trai của hai người đàn ông này dù chỉ thông qua vẻ ngoài. Chỉ là trong quá khứ cô chưa từng gặp qua, cô cũng không hay biết về vòng tròn giao tiếp của anh.
“Này? Đình Sâm giấu kỹ thật đấy, hôm nay nó say mới lộ ra ngoài là đã kết hôn rồi. Không ngờ thằng đấy thích loại cỏ non nhỏ thanh thuần như vậy, chắc cô không phải là cô gái được nó nhận nuôi… nhỉ?” Lúc Kính Thiếu Khanh trông thấy Ôn Ngôn đôi mắt anh ta sáng ngời nhưng cũng có chút nghi ngờ.
Ánh mắt Ôn Ngôn trầm xuống không trả lời, chỉ tiến lên đỡ Mục Đình Sâm: “Cảm ơn, đã làm phiền rồi.”
Kính Thiếu Khanh vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng Lâm Táp đứng bên kéo tay anh ta: “Được rồi, giúp cô ấy đỡ Mục Đình Sâm lên xe đi.”
Đến khi xe đi xa, sắc mặt Kính Thiếu Khanh hơi cứng lại: “Mày nói xem chẳng lẽ cô gái lúc nãy thật sự là cô gái mà thằng nhóc đó nhận nuôi sao? Đình Sâm nghĩ cái gì thế? Tôi nằm mơ cũng không ngờ được nó sẽ kết hôn với cô ta.”
Lâm Táp chẳng thấy kỳ quái chút nào: “Mày thấy với tính Đình Sâm, nó sẽ vô duyên vô cớ nhận nuôi đứa con gái của kẻ thù hại chết đã hại chết bố mẹ mình sao? Ở trong mắt người khác nó là thiên sứ, nhưng trên thực tế từ xưa đến nay thằng kia không phải là cái dạng đó.”
Nghe vậy, Kính Thiếu Khanh lại lặng im..
Quay về Mục trạch, Ôn Ngôn bảo một nhũ mẫu có sức cùng đỡ Mục Đình Sâm về phòng, lúc chật vật đặt anh lên giường cô cảm giác như sức lực trên người bị hút cạn, sau khi nghỉ ngơi một lúc cô mới vắt khăn nóng lau mặt giúp anh.
Tiếng chuông di động của anh đột ngột vang lên một tiếng, cô do dự rút điện thoại từ túi áo anh ra, chẳng phải do cô tò mò là tin nhắn ai gửi đến mà chỉ hiếu kỳ anh lưu tên cô trong danh bạ là gì.
Mở màn hình ra, Ôn Ngôn có gắng lờ đi tin nhắn trực tiếp lướt đến danh bạ, liên hệ trong điện thoại anh cũng không nhiều chỉ liếc mắt đã thấy số của cô, được lưu với cái tên “Ngôn Ngôn”.
Thấy hai chữ này, trong lòng cô không thể diễn tả rõ là cảm giác gì, xưng hô Ngôn Ngôn này dường như chỉ có má Lưu gọi cô như vậy, đến cả quản gia Lâm cũng gọi cô là “tiểu thư”, cô vạn lần chẳng ngờ đến anh lại lưu tên cô trong danh bạ như thế…
Người đàn ông chìm trong men say không còn vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc lúc bình thường, đột nhiên cô bót sợ anh hơn, đặt điện thoại xuống, chỉnh lại cơ thể anh ngay ngắn, cô đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Đừng di?
Bị anh ôm tim cô đập nhanh như sắp nỗ tung, căng thẳng hồi lâu không dám nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, thấy anh không còn động tĩnh gì nữa cô mới thử thoát ra, nhưng cô vừa mới động thì cánh tay anh lại ôm cô chặt hơn, mặt cô đỏ bừng cuối cùng đành chịu thua.
Đúng lúc cô đang mơ màng thì đột nhiên có một luồng hơi ấm truyền đến từ vành tai, lúc đầu cô còn tưởng anh chỉ là cử động không cần thận chạm vào cô, mãi cho đến khi môi anh di chuyển đến khóe miệng cô…
Ôn Ngôn theo bản năng quay mặt sang chỗ khác, mùi rượu nồng nặc khiến cô khó chịu, nhưng anh lại chợt lật người đè lên trên cô, đôi mắt say rượu lờ đờ mơ màng, giọng nói anh khàn khàn: “Sao? Đây là nghĩa vụ làm vợ của cô, hay cô vẫn muốn vì gã kia thủ thân như ngọc?”
Cô thất kinh, hai tay chống trên ngực anh: “Không phải… anh say rồi…”
Anh vùi đầu vào cần cổ cô: “Say rồi vẫn có thể làm như thường!”
Tác giả :
Mục Đình Sâm Ôn Ngôn