Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 16: Đối Với Cô Quá Nhân Từ
Anh nắm cằm cô, giọng điệu băng lãnh, lại mang theo mệnh lệnh không được phép kháng cự: “Chừng nào khỏe hẳn thì chừng đó mới được quay lại trường học, đừng mang cái bộ dáng này để khiến cho người ta đồng tình!”
Ôn Ngôn nóng nảy, vội vã đứng dậy: “Không được…”
Anh không nói lời nào, từ phía trên cao nhìn xuống cô, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Cô cắn cắn môi, bởi vì khẩn trương mà thanh âm cũng có chút run rấy: “Tôi sẽ chăm chỉ học hành, sau này sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, anh thu nhận và giúp đỡ tôi mười năm, tôi rất cảm kích, chờ tới kỳ thực tập, tôi sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn nghĩ mình không thể nào sống mà dựa vào anh cả đời được, cô mắc nợ anh nhiều như vậy, không muốn mắc nợ anh thêm nữa.
Mục Đình Sâm bỗng nhiên nở nụ cười, bộ dạng khi anh cười lên tựa như một vầng trăng lạnh lẽo, cao không thể với tới, xa không thể đuổi kịp, cũng lạnh đến mức khiến cho người ta không dám lại gần: “Vậy bây giờ tôi cũng nói rõ cho cô biết, cả đời này, cô cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!”
Trái tim Ôn Ngôn trầm xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh, không né tránh:
“Chẳng lẽ khi nhìn thấy tôi, anh không nhớ đến cái chết của cha mẹ anh sao? Tại sao phải đem người như tôi giữ ở bên mình chứ? Tôi sẽ trả lại hết những gì mà tôi đã nợ anh, dốc hết sức mình, dùng cả đời để trả, dùng phương thức của chính mình!”
Hơi thở Mục Đình Sâm có chút ngừng trệ, con ngươi tối đi vài phần.
Cô từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, không dám làm trái bất kì ý nguyện nào của anh, thế nhưng anh lại quên mắt việc cô sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi, sự quật cường trong xương cốt cô, cuối cùng cũng sẽ có ngày nó dựng lên một bức tường thành phòng ngự đối với anh, thậm chí còn giơ kiếm lên.
Hai người giằng co nhìn nhau, sau một lát, ngón tay thon dài của anh kéo kéo cà vạt, tiện tay cởi luôn chiếc áo vest ném trên thảm: “Những gì mà cô thiếu tôi, cả đời cũng không thê trả hết được, là tôi đã đối xử với cô quá mức nhân từ rồi.”
Khi ý thức được anh muốn làm gì, phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn chính là chạy ra khỏi nơi này!
Thế nhưng người vừa mới rời khỏi giường liền bị bàn tay to lớn của anh ấn trở lại, lập tức bị thân hình cao lớn của anh ngăn chặn.
Hơi thở trên người anh bao vây lấy cô, khiến cho mạch suy nghĩ của cô bị rối loạn, duỗi tay chống ở ngực anh, run rẫy câu xin: “Đừng như vậy…
Anh không động đậy, đem hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, nhanh chóng dùng cà vạt trói chặt.
Nghĩ tới việc cô cố chấp muốn vứt hết những gì liên quan đến hai người bọn họ, trên mặt Mục Đình Sâm xuất hiện một tầng u ám, cúi đầu hung hăng ngăn chặn môi của cô.
Nụ hôn của anh mang theo tính cưỡng ép, cắn nuốt từng chút sự quật cường của cô, áp chế hết thảy.
Cảm thấy trên người truyền đến một trận mát lạnh, Ôn Ngôn hoảng hốt giãy dụa thân thể, nơi lòng bàn tay anh chạm vào phảng phát tựa như sắp bị bốc cháy, khi ý thức được bản thân mình chạy không thoát, cô quyết định không giãy dụa nữa, ánh mắt trống rỗng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Phát hiện sự thay đổi của người ở dưới thân, Mục Đình Sâm dừng lại động tác nhìn cô, tựa như muốn nhìn thấu cô, khi nhìn thấy sự tĩnh lặng trong mắt cô, anh đứng dậy quát to một tiếng; “Cút!”
Ánh mắt trồng rỗng của Ôn Ngôn dần dần xuất hiện tiêu điểm, thậm chí còn không kịp suy nghĩ sự thay đổi đột nhiên này của anh, vội vã nắm chặt vạt áo chạy ra khỏi phòng.
Cửa vừa mới đóng, bên trong liền truyền đến một trận âm thanh đồ đạc bị đập phá, thân thể cô run rấy, quay về phòng của mình.
Cả một buổi chiều, căn phòng bên cạnh không có tí động tĩnh nào, cho đến bảy giò tối xe của Mục Đình Sâm mới rời khỏi Mục gia.
Mục Đình Sâm mặc dù không có giam cầm cô nhưng lại bảo Lâm quản gia qua bảo cô nhất định phải ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm.
Ôn Ngôn dù thế nào đi chăng nữa cũng không nguyện ý, nhưng cũng không dám đi chạm vào cái vảy ngược của anh ta lúc này.
Cũng may, mấy ngày nay Mục Đình Sâm cũng không có xuất hiện, cũng vì chuyện đêm đó mà con tim bị treo lơ lửng của cô lúc này mới có thể lắng xuống…
Ôn Ngôn nóng nảy, vội vã đứng dậy: “Không được…”
Anh không nói lời nào, từ phía trên cao nhìn xuống cô, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Cô cắn cắn môi, bởi vì khẩn trương mà thanh âm cũng có chút run rấy: “Tôi sẽ chăm chỉ học hành, sau này sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, anh thu nhận và giúp đỡ tôi mười năm, tôi rất cảm kích, chờ tới kỳ thực tập, tôi sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn nghĩ mình không thể nào sống mà dựa vào anh cả đời được, cô mắc nợ anh nhiều như vậy, không muốn mắc nợ anh thêm nữa.
Mục Đình Sâm bỗng nhiên nở nụ cười, bộ dạng khi anh cười lên tựa như một vầng trăng lạnh lẽo, cao không thể với tới, xa không thể đuổi kịp, cũng lạnh đến mức khiến cho người ta không dám lại gần: “Vậy bây giờ tôi cũng nói rõ cho cô biết, cả đời này, cô cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!”
Trái tim Ôn Ngôn trầm xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh, không né tránh:
“Chẳng lẽ khi nhìn thấy tôi, anh không nhớ đến cái chết của cha mẹ anh sao? Tại sao phải đem người như tôi giữ ở bên mình chứ? Tôi sẽ trả lại hết những gì mà tôi đã nợ anh, dốc hết sức mình, dùng cả đời để trả, dùng phương thức của chính mình!”
Hơi thở Mục Đình Sâm có chút ngừng trệ, con ngươi tối đi vài phần.
Cô từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, không dám làm trái bất kì ý nguyện nào của anh, thế nhưng anh lại quên mắt việc cô sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi, sự quật cường trong xương cốt cô, cuối cùng cũng sẽ có ngày nó dựng lên một bức tường thành phòng ngự đối với anh, thậm chí còn giơ kiếm lên.
Hai người giằng co nhìn nhau, sau một lát, ngón tay thon dài của anh kéo kéo cà vạt, tiện tay cởi luôn chiếc áo vest ném trên thảm: “Những gì mà cô thiếu tôi, cả đời cũng không thê trả hết được, là tôi đã đối xử với cô quá mức nhân từ rồi.”
Khi ý thức được anh muốn làm gì, phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn chính là chạy ra khỏi nơi này!
Thế nhưng người vừa mới rời khỏi giường liền bị bàn tay to lớn của anh ấn trở lại, lập tức bị thân hình cao lớn của anh ngăn chặn.
Hơi thở trên người anh bao vây lấy cô, khiến cho mạch suy nghĩ của cô bị rối loạn, duỗi tay chống ở ngực anh, run rẫy câu xin: “Đừng như vậy…
Anh không động đậy, đem hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, nhanh chóng dùng cà vạt trói chặt.
Nghĩ tới việc cô cố chấp muốn vứt hết những gì liên quan đến hai người bọn họ, trên mặt Mục Đình Sâm xuất hiện một tầng u ám, cúi đầu hung hăng ngăn chặn môi của cô.
Nụ hôn của anh mang theo tính cưỡng ép, cắn nuốt từng chút sự quật cường của cô, áp chế hết thảy.
Cảm thấy trên người truyền đến một trận mát lạnh, Ôn Ngôn hoảng hốt giãy dụa thân thể, nơi lòng bàn tay anh chạm vào phảng phát tựa như sắp bị bốc cháy, khi ý thức được bản thân mình chạy không thoát, cô quyết định không giãy dụa nữa, ánh mắt trống rỗng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Phát hiện sự thay đổi của người ở dưới thân, Mục Đình Sâm dừng lại động tác nhìn cô, tựa như muốn nhìn thấu cô, khi nhìn thấy sự tĩnh lặng trong mắt cô, anh đứng dậy quát to một tiếng; “Cút!”
Ánh mắt trồng rỗng của Ôn Ngôn dần dần xuất hiện tiêu điểm, thậm chí còn không kịp suy nghĩ sự thay đổi đột nhiên này của anh, vội vã nắm chặt vạt áo chạy ra khỏi phòng.
Cửa vừa mới đóng, bên trong liền truyền đến một trận âm thanh đồ đạc bị đập phá, thân thể cô run rấy, quay về phòng của mình.
Cả một buổi chiều, căn phòng bên cạnh không có tí động tĩnh nào, cho đến bảy giò tối xe của Mục Đình Sâm mới rời khỏi Mục gia.
Mục Đình Sâm mặc dù không có giam cầm cô nhưng lại bảo Lâm quản gia qua bảo cô nhất định phải ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm.
Ôn Ngôn dù thế nào đi chăng nữa cũng không nguyện ý, nhưng cũng không dám đi chạm vào cái vảy ngược của anh ta lúc này.
Cũng may, mấy ngày nay Mục Đình Sâm cũng không có xuất hiện, cũng vì chuyện đêm đó mà con tim bị treo lơ lửng của cô lúc này mới có thể lắng xuống…
Tác giả :
Mục Đình Sâm Ôn Ngôn