Nhà có hãn thê làm sao phá
Chương 3: Vô sỉ (Thượng)
Thanh Thư nhìn về phía Lâm lão thái thái, hỏi: “Tổ mẫu, ngày mai ta có thể trở về huyện thành sao?”
Lâm lão thái thái gật đầu nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ngày mai sẽ cho thẩm thẩm ngươi đưa ngươi đi huyện thành.”
Từ lúc nào tổ mẫu nàng trở nên dễ nói chuyện như vậy. Dù hơi nghi hoặc một chút, nhưng Thanh Thư không dám biểu hiện ra ngoài, sợ lại chọc lão thái thái hoài nghi.
Bưng lấy chén thuốc, từng ngụm từng ngụm uống.
Thuốc đắng đến nỗi làm cho nàng lại muốn nôn, Thanh Thư cố chịu đựng cơn buồn nôn đem hơn nửa bát thuốc uống xong.
Uống xong chút thuốc đó, cơn cồn cào cũng dừng lại.
Giày vò cả một ngày khiến mọi người đều trong tình trạng kiệt sức, Lâm lão thái thái đã lớn tuổi càng chịu không nổi. Thấy thanh Thư không còn đau bụng, lão thái thái liền vịn Tề bà tử trở về phòng.
Trương thị cũng ngáp ngắn ngáp dài, sờ đầu Thanh Thư nói: “Đứa trẻ ngoan, chúng ta tranh thủ thời gian đi ngủ thôi!”
Lúc này Thanh Thư đang phi thường kích động nào có buồn ngủ, nhưng vẫn là khéo léo gật đầu đáp: “Được.”
Nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung rất lâu, mãi cho đến khi gà gáy Thanh Thư mới híp mắt lại.
Mặt trời lên cao, Thanh Thư mới tỉnh lại.
Trương thị bưng một bát cháo tới, Thanh Thư nhìn rồi không ăn: “Ta muốn đi huyện thành tìm mẹ ta.”
Lâm lão thái thái nói ra: “Chờ sau khi ngươi khỏi hẳn lại đi.”
Lão thái thái lật lọng, Thanh Thư cũng không bất ngờ. Nghĩ đến việc lão thái thái thế mà lại thỏa hiệp, đầu óc nàng xoay chuyển, cố tình thở phì phò đem đồ ăn trong tay Trương thị đánh đổ, lớn tiếng kêu lên: “Ta muốn nương.”
Lâm lão thái thái không chịu được nhất là con cháu ngỗ nghịch bà, ai dám không nghe lời bà nói không phải bị đánh thì chính là chửi. Nàng đời trước bị không ít đánh chửi, có đôi khi còn bị nhốt vào kho củi bỏ đói một ngày. Nhưng bây giờ, Thanh Thư lại không sợ. Đánh chửi thì sao chứ, nàng hiện tại chỉ muốn nhanh đến gặp mẹ ruột.
Lâm lão thái thái sầm mặt nói: “Nhìn xem đều bị sủng thành dạng gì? Xảo nương chúng ta ra ngoài, mặc kệ nó trong này.”
Nhìn bóng lưng Lâm lão thái thái, con mắt Thanh thư lấp lóe, vừa rồi nàng quấy phá như thế, dựa theo tính tình tổ mẫu nàng thì đã sớm đã cho nàng một bạt tay rồi. Nhưng bây giờ không chỉ có không đánh, đến mắng đều không mắng, việc này lộ ra cổ quái.
Không ăn cơm, ngay cả thuốc Thanh Thư cung không uống. Đợi đến giữa trưa mặt nàng trắng bệch đến nỗi làm cho người ta nhìn đã sợ hãi.
Lâm lão thái thái cũng sợ Hồng Đậu xảy ra chuyện, đành phải để Trương thị đưa nàng đi huyện thành. Bằng không, Thanh Thư nhịn đói làm nguy hiểm đến tính mạng sợ là Cố gia lão thái bà kia sẽ xé mình ra mất.
Thanh Thư thấy Lâm lão thái thái thỏa hiệp, trong lòng nghi ngờ. Lão thái thái là cố kỵ mẹ nàng, có thể người của Lâm gia đã nói dối ngoại tổ gia là người sa cơ thất thế, mẹ nàng tốt số mới được gả cho Lâm Thừa Ngọc.
Mang theo sự nghi ngờ này, Thanh Thư bị Trương thị ôm ra khỏi phòng.
Thôn Lâm gia non xanh nước biếc, khoảng cách đến huyện thành cũng chỉ có hơn hai mươi dặm đường. Ngồi xe ngựa đến huyện thành cần hơn hai khắc, nhưng nếu ngồi thuyền chỉ cần hơn một khắc.
Thanh Thư ngồi trên thuyền nhìn ra hai bờ sông cây cối xanh um tươi tốt kéo dài đến ruộng dâu dưới chân núi,tâm tình thông suốt. Có nương đứa bé là bảo bối, không có nương đứa bé là cây cỏ. Bất kể thế nào, nương còn sống, chuyện này so với cái gì cũng tốt hơn.
Trương thị nhìn Thanh Thư nở nụ cười, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hồng Đậu, chúng ta ăn một chút gì đó có được hay không?” Cũng không biết đứ nhỏ này giống ai, tính tình lớn như vậy, ngay cả lão thái thái cũng dám chống đối.
Nửa ngày không ăn cái gì, Thanh Thư đã sớm đói bụng, trước kia chỉ là cố nén. Bây giờ đạt được ước muốn, tất nhiên nàng cũng không cố chấp bỏ đói chính mình.
Trương thị cười khẽ, từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bát đậu nhự cùng một đĩa khoai tây xào sợi.
Thanh Thư ăn cũng không có phát ra nửa điểm thanh âm, tư thái cũng rất ưu nhã.
Trương thị nhìn mà không khỏi thốt lên: “Hồng Đậu, dáng vẻ ngươi ăn cơm cũng thật dễ nhìn, lần sau ngươi có thể dạy cho Như Điệp cùng Nhạc Vĩ được không?” Trương thị vào cửa bốn năm sinh được một trai một gái, con gái Như Điệp con trai Lâm Lạc Vĩ. Hai đứa bé này lúc ăn cơm không chỉ ăn như hổ đói, còn phát ra thanh âm bẹp bẹp.
Thanh Thư sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được.” Mười bốn tuổi nàng bị đưa đi kinh thành, mẹ kế Thôi thị xin giáo dưỡng ma ma dạy bảo nàng một năm. Sau gả vào Trung Dũng hầu phủ, Hầu phủ nhiều quy củ, cứ vô tri vô giác một thời gian dài như thế hành vi cử chỉ cũng có thay đổi.
Nhưng mà Trương thị cũng cho Thanh Thư một hồi chuông cảnh báo. Trước đó chẳng qua nàng chỉ soi gương sờ mặt một cái mà đã bị lão thái thái hoài nghi yêu tà quấn thân, nếu lại có hành động bất thường gì còn không biết lão thái thái lại muốn dày vò nàng như thế nào nữa.
Đang nghĩ ngợi, bụng lại lên cơn khó chịu như dời sông lấp biển. Thanh Thư nhịn không được, lại đem đồ ăn nôn hết ra.
Trương thị khẩn trương: “Đại Kim thúc, Đại Kim thúc ngươi nhanh lên, Hồng Đậu lại nôn.”
Đại Kim thúc đang trèo thuyền liền tăng nhanh tốc độ, không lâu sẽ tới huyện thành.
Đại Kim thúc cất giọng nói: “Nàng dâu Thừa Chí, sắp tới gần bến tàu, các người chuẩn bị tốt để xuống thuyền.”
Thái Phong huyện có sông ngòi dày đặc, đi đường thủy so với đường bộ dễ dàng hơn. Cho nên vật tư cơ bản đều là dùng thuyền vận chuyển đến huyện thành, giống lúc này bến tàu tấp nập cập bờ, trên những chiếc thuyền này chở chính là trái cây rau quả và các thứ hàng hóa khác nhau.
Trên bến tàu có âm thanh kiệu phu xa phu gào to, có tiếng tiểu thương rao hàng, còn có âm thanh những đưa trẻ vui cười, vô cùng náo nhiệt.
Một màn này, Hồng Đậu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đời trước nàng cùng lão thái thái đi tới huyện thành ba lần, mỗi lần đều có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Đến khi tới kinh thành, những thứ này dần trở thành hồi ức.
Trương thị ôm Thanh Thư lên một chiếc xe ngựa, hướng phái xa phu nói ra: “Đi đường Tam Nguyên.”
Nơi này trước kia không gọi như vậy, là về sau tại đây đại tài tử Hứa Văn Xương trúng liền Tam Nguyên mới đổi tên gọi thành đường Tam Nguyên. Nói ra thì Hồng Đậu cùng Hứa Văn Xương còn có quan hệ máu mủ, tằng tổ mẫu của Hồng Đậu là cháu gái của Hứa Văn Xương.
Thật ra quan hệ tính ra rất xa, nhưng Lâm lão thái thái lại coi đây là vinh dự, thường xuyên nhắc đến chuyện này.
Xuống xe ngựa tại một ngã rẽ, hai người đứng trước một một tòa nhà gạch đỏ ngói xanh.
Ngôi nhà này không quá lạ lẫm với Thanh Thư. Cả gia đình nhị thúc đời trước của nàng là Lâm Thừa Trọng đều ở tại nơi này. Nàng từng đi theo lão thái thái đến huyện thành ba lần, trong đó có hai lần là ghé thăm nhà của Lâm Thừa Trọng.
Vừa gõ cửa, rất nhanh bên trong có người cất giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Trần ma ma, là ta.”
Trần ma ma mặc xiêm y màu nâu, trên búi tóc cắm một cây ngân trâm mở cửa, cười nói: “Tam nãi …………..”
Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy sắc mặt trắng như giấy của Thanh Thư, nụ cười trên mặt Trần ma ma đã cứng lại: “Cô nương, cô nương người làm sao?”
Trương thị giải thích nói: “Hồng Đậu sốt hai ngày, hôm nay đỡ một chút ta liền tranh thủ thời gian đưa về.”
Trần ma ma hướng bên trong nhà lớn tiếng kêu: “Kiến Mộc, nhanh đi mời Hà đại phu tới, cô nương thân thể không thoải mái.”
Một bé trai bảy tám tuổi lên tiếng đáp, nhanh chân chạy ra hẻm.
Trần ma ma đón Thanh Thư từ tay Trương thị, bước nhanh đi vào.
Vào viện tử, trước tiên là nhìn thấy giàn nho được dựng phía trên bàn đu dây. Dưới giàn nho, có một bộ bàn trà cùng hai cái ghế mây. Trên cái bàn tròn, đặt một chén trà Thanh Hoa họa tiết hoa sen, nhìn đặc biệt tao nhã.
Đời trước viện này bị Nhị thẩm nàng trồng toàn rau củ, so với bây giờ khác xa một trời một vực.
Thanh Thư nhịn không được dấy lên hoài nghi, mẹ nàng nếu thật là người sa cơ thất thế hẳn phải giống nhị thẩm nàng ngày ngày tính toán tỉ mỉ, làm sao có thể bố trí được viện này tươi mát lại tao nhã như thế.
Vào phòng, Thanh Thư liền chứng thực được hoài nghi của mình. Vừa vào đã thấy tất cả đồ dùng trong nhà đều là dùng gỗ Đào chế tác thành, trên kệ giá Bát Bảo la liệt đồ sứ cùng ngọc khí đều rất tinh mĩ, trên bàn trang điểm đặt một hộp trang sức bằng gỗ lim, trong hộp có nhiều loại trang sức khác nhau, có trâm phượng ngậm châu khảm bảo thạch, còn có vòng đeo tay bằng vàng khảm các loại bảo thạch và vòng ngọc.
Sắc mặt Thanh Thư thay đổi liên tục. Đời trước đường muội Như Đồng trào phúng nói ngoại tổ gia nàng là người sa cơ thất thế, người Lâm gia không hề nói gì, sau đó nàng gặp một nhà cữu cữu keo kiệt đến đây ở cũng tin là thật. Bây giờ nhìn cách bài trí cùng những đồ trang sức trên bàn đã cho nàng thấy rõ, nàng bị lừa. Ngoại tổ gia nàng không phải người sa cơ thất thế, mà ngược lại còn rất có tiền.
Lâm lão thái thái gật đầu nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ngày mai sẽ cho thẩm thẩm ngươi đưa ngươi đi huyện thành.”
Từ lúc nào tổ mẫu nàng trở nên dễ nói chuyện như vậy. Dù hơi nghi hoặc một chút, nhưng Thanh Thư không dám biểu hiện ra ngoài, sợ lại chọc lão thái thái hoài nghi.
Bưng lấy chén thuốc, từng ngụm từng ngụm uống.
Thuốc đắng đến nỗi làm cho nàng lại muốn nôn, Thanh Thư cố chịu đựng cơn buồn nôn đem hơn nửa bát thuốc uống xong.
Uống xong chút thuốc đó, cơn cồn cào cũng dừng lại.
Giày vò cả một ngày khiến mọi người đều trong tình trạng kiệt sức, Lâm lão thái thái đã lớn tuổi càng chịu không nổi. Thấy thanh Thư không còn đau bụng, lão thái thái liền vịn Tề bà tử trở về phòng.
Trương thị cũng ngáp ngắn ngáp dài, sờ đầu Thanh Thư nói: “Đứa trẻ ngoan, chúng ta tranh thủ thời gian đi ngủ thôi!”
Lúc này Thanh Thư đang phi thường kích động nào có buồn ngủ, nhưng vẫn là khéo léo gật đầu đáp: “Được.”
Nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung rất lâu, mãi cho đến khi gà gáy Thanh Thư mới híp mắt lại.
Mặt trời lên cao, Thanh Thư mới tỉnh lại.
Trương thị bưng một bát cháo tới, Thanh Thư nhìn rồi không ăn: “Ta muốn đi huyện thành tìm mẹ ta.”
Lâm lão thái thái nói ra: “Chờ sau khi ngươi khỏi hẳn lại đi.”
Lão thái thái lật lọng, Thanh Thư cũng không bất ngờ. Nghĩ đến việc lão thái thái thế mà lại thỏa hiệp, đầu óc nàng xoay chuyển, cố tình thở phì phò đem đồ ăn trong tay Trương thị đánh đổ, lớn tiếng kêu lên: “Ta muốn nương.”
Lâm lão thái thái không chịu được nhất là con cháu ngỗ nghịch bà, ai dám không nghe lời bà nói không phải bị đánh thì chính là chửi. Nàng đời trước bị không ít đánh chửi, có đôi khi còn bị nhốt vào kho củi bỏ đói một ngày. Nhưng bây giờ, Thanh Thư lại không sợ. Đánh chửi thì sao chứ, nàng hiện tại chỉ muốn nhanh đến gặp mẹ ruột.
Lâm lão thái thái sầm mặt nói: “Nhìn xem đều bị sủng thành dạng gì? Xảo nương chúng ta ra ngoài, mặc kệ nó trong này.”
Nhìn bóng lưng Lâm lão thái thái, con mắt Thanh thư lấp lóe, vừa rồi nàng quấy phá như thế, dựa theo tính tình tổ mẫu nàng thì đã sớm đã cho nàng một bạt tay rồi. Nhưng bây giờ không chỉ có không đánh, đến mắng đều không mắng, việc này lộ ra cổ quái.
Không ăn cơm, ngay cả thuốc Thanh Thư cung không uống. Đợi đến giữa trưa mặt nàng trắng bệch đến nỗi làm cho người ta nhìn đã sợ hãi.
Lâm lão thái thái cũng sợ Hồng Đậu xảy ra chuyện, đành phải để Trương thị đưa nàng đi huyện thành. Bằng không, Thanh Thư nhịn đói làm nguy hiểm đến tính mạng sợ là Cố gia lão thái bà kia sẽ xé mình ra mất.
Thanh Thư thấy Lâm lão thái thái thỏa hiệp, trong lòng nghi ngờ. Lão thái thái là cố kỵ mẹ nàng, có thể người của Lâm gia đã nói dối ngoại tổ gia là người sa cơ thất thế, mẹ nàng tốt số mới được gả cho Lâm Thừa Ngọc.
Mang theo sự nghi ngờ này, Thanh Thư bị Trương thị ôm ra khỏi phòng.
Thôn Lâm gia non xanh nước biếc, khoảng cách đến huyện thành cũng chỉ có hơn hai mươi dặm đường. Ngồi xe ngựa đến huyện thành cần hơn hai khắc, nhưng nếu ngồi thuyền chỉ cần hơn một khắc.
Thanh Thư ngồi trên thuyền nhìn ra hai bờ sông cây cối xanh um tươi tốt kéo dài đến ruộng dâu dưới chân núi,tâm tình thông suốt. Có nương đứa bé là bảo bối, không có nương đứa bé là cây cỏ. Bất kể thế nào, nương còn sống, chuyện này so với cái gì cũng tốt hơn.
Trương thị nhìn Thanh Thư nở nụ cười, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hồng Đậu, chúng ta ăn một chút gì đó có được hay không?” Cũng không biết đứ nhỏ này giống ai, tính tình lớn như vậy, ngay cả lão thái thái cũng dám chống đối.
Nửa ngày không ăn cái gì, Thanh Thư đã sớm đói bụng, trước kia chỉ là cố nén. Bây giờ đạt được ước muốn, tất nhiên nàng cũng không cố chấp bỏ đói chính mình.
Trương thị cười khẽ, từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bát đậu nhự cùng một đĩa khoai tây xào sợi.
Thanh Thư ăn cũng không có phát ra nửa điểm thanh âm, tư thái cũng rất ưu nhã.
Trương thị nhìn mà không khỏi thốt lên: “Hồng Đậu, dáng vẻ ngươi ăn cơm cũng thật dễ nhìn, lần sau ngươi có thể dạy cho Như Điệp cùng Nhạc Vĩ được không?” Trương thị vào cửa bốn năm sinh được một trai một gái, con gái Như Điệp con trai Lâm Lạc Vĩ. Hai đứa bé này lúc ăn cơm không chỉ ăn như hổ đói, còn phát ra thanh âm bẹp bẹp.
Thanh Thư sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được.” Mười bốn tuổi nàng bị đưa đi kinh thành, mẹ kế Thôi thị xin giáo dưỡng ma ma dạy bảo nàng một năm. Sau gả vào Trung Dũng hầu phủ, Hầu phủ nhiều quy củ, cứ vô tri vô giác một thời gian dài như thế hành vi cử chỉ cũng có thay đổi.
Nhưng mà Trương thị cũng cho Thanh Thư một hồi chuông cảnh báo. Trước đó chẳng qua nàng chỉ soi gương sờ mặt một cái mà đã bị lão thái thái hoài nghi yêu tà quấn thân, nếu lại có hành động bất thường gì còn không biết lão thái thái lại muốn dày vò nàng như thế nào nữa.
Đang nghĩ ngợi, bụng lại lên cơn khó chịu như dời sông lấp biển. Thanh Thư nhịn không được, lại đem đồ ăn nôn hết ra.
Trương thị khẩn trương: “Đại Kim thúc, Đại Kim thúc ngươi nhanh lên, Hồng Đậu lại nôn.”
Đại Kim thúc đang trèo thuyền liền tăng nhanh tốc độ, không lâu sẽ tới huyện thành.
Đại Kim thúc cất giọng nói: “Nàng dâu Thừa Chí, sắp tới gần bến tàu, các người chuẩn bị tốt để xuống thuyền.”
Thái Phong huyện có sông ngòi dày đặc, đi đường thủy so với đường bộ dễ dàng hơn. Cho nên vật tư cơ bản đều là dùng thuyền vận chuyển đến huyện thành, giống lúc này bến tàu tấp nập cập bờ, trên những chiếc thuyền này chở chính là trái cây rau quả và các thứ hàng hóa khác nhau.
Trên bến tàu có âm thanh kiệu phu xa phu gào to, có tiếng tiểu thương rao hàng, còn có âm thanh những đưa trẻ vui cười, vô cùng náo nhiệt.
Một màn này, Hồng Đậu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đời trước nàng cùng lão thái thái đi tới huyện thành ba lần, mỗi lần đều có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Đến khi tới kinh thành, những thứ này dần trở thành hồi ức.
Trương thị ôm Thanh Thư lên một chiếc xe ngựa, hướng phái xa phu nói ra: “Đi đường Tam Nguyên.”
Nơi này trước kia không gọi như vậy, là về sau tại đây đại tài tử Hứa Văn Xương trúng liền Tam Nguyên mới đổi tên gọi thành đường Tam Nguyên. Nói ra thì Hồng Đậu cùng Hứa Văn Xương còn có quan hệ máu mủ, tằng tổ mẫu của Hồng Đậu là cháu gái của Hứa Văn Xương.
Thật ra quan hệ tính ra rất xa, nhưng Lâm lão thái thái lại coi đây là vinh dự, thường xuyên nhắc đến chuyện này.
Xuống xe ngựa tại một ngã rẽ, hai người đứng trước một một tòa nhà gạch đỏ ngói xanh.
Ngôi nhà này không quá lạ lẫm với Thanh Thư. Cả gia đình nhị thúc đời trước của nàng là Lâm Thừa Trọng đều ở tại nơi này. Nàng từng đi theo lão thái thái đến huyện thành ba lần, trong đó có hai lần là ghé thăm nhà của Lâm Thừa Trọng.
Vừa gõ cửa, rất nhanh bên trong có người cất giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Trần ma ma, là ta.”
Trần ma ma mặc xiêm y màu nâu, trên búi tóc cắm một cây ngân trâm mở cửa, cười nói: “Tam nãi …………..”
Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy sắc mặt trắng như giấy của Thanh Thư, nụ cười trên mặt Trần ma ma đã cứng lại: “Cô nương, cô nương người làm sao?”
Trương thị giải thích nói: “Hồng Đậu sốt hai ngày, hôm nay đỡ một chút ta liền tranh thủ thời gian đưa về.”
Trần ma ma hướng bên trong nhà lớn tiếng kêu: “Kiến Mộc, nhanh đi mời Hà đại phu tới, cô nương thân thể không thoải mái.”
Một bé trai bảy tám tuổi lên tiếng đáp, nhanh chân chạy ra hẻm.
Trần ma ma đón Thanh Thư từ tay Trương thị, bước nhanh đi vào.
Vào viện tử, trước tiên là nhìn thấy giàn nho được dựng phía trên bàn đu dây. Dưới giàn nho, có một bộ bàn trà cùng hai cái ghế mây. Trên cái bàn tròn, đặt một chén trà Thanh Hoa họa tiết hoa sen, nhìn đặc biệt tao nhã.
Đời trước viện này bị Nhị thẩm nàng trồng toàn rau củ, so với bây giờ khác xa một trời một vực.
Thanh Thư nhịn không được dấy lên hoài nghi, mẹ nàng nếu thật là người sa cơ thất thế hẳn phải giống nhị thẩm nàng ngày ngày tính toán tỉ mỉ, làm sao có thể bố trí được viện này tươi mát lại tao nhã như thế.
Vào phòng, Thanh Thư liền chứng thực được hoài nghi của mình. Vừa vào đã thấy tất cả đồ dùng trong nhà đều là dùng gỗ Đào chế tác thành, trên kệ giá Bát Bảo la liệt đồ sứ cùng ngọc khí đều rất tinh mĩ, trên bàn trang điểm đặt một hộp trang sức bằng gỗ lim, trong hộp có nhiều loại trang sức khác nhau, có trâm phượng ngậm châu khảm bảo thạch, còn có vòng đeo tay bằng vàng khảm các loại bảo thạch và vòng ngọc.
Sắc mặt Thanh Thư thay đổi liên tục. Đời trước đường muội Như Đồng trào phúng nói ngoại tổ gia nàng là người sa cơ thất thế, người Lâm gia không hề nói gì, sau đó nàng gặp một nhà cữu cữu keo kiệt đến đây ở cũng tin là thật. Bây giờ nhìn cách bài trí cùng những đồ trang sức trên bàn đã cho nàng thấy rõ, nàng bị lừa. Ngoại tổ gia nàng không phải người sa cơ thất thế, mà ngược lại còn rất có tiền.
Tác giả :
Lục Nguyệt Hạo Tuyết