Nhà Có Điêu Phu
Chương 72: Gặp đại biến
Cổ Hạo Nhiên nghe Phong tỏ vẻ thận trọng như thế vội hỏi:“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phong đảo mắt nhìn xung quanh phát hiện ra tướng mạo bất phàm của chủ tử nhà mình đã thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh, liền nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện, hiện giờ phải phái người báo tin cho mọi người ở Cổ gia biết thiếu gia và thiếu phu nhân đã trở về bình an trước đã.”
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày, thái độ của Phong rõ ràng cho thấy trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, mà tin tức mình đã bình an trở về cũng nên thông báo cho mọi người ở nhà tránh cho mọi người khỏi lo lắng, thế nên hắn cũng lập tức đồng ý. Hồng Tịnh đứng bên cạnh chen vào nói: “Chủ nhân của ta cũng đã thông báo về nhà, chúng ta có lẽ nên rời khỏi đây luôn bây giờ.”
Trong lúc Phong nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên thì người của Nguyệt đường cũng đã gặp Điệp Y báo cáo, theo lệnh của nàng lập tức truyền tin bọn họ đã bình an về Cổ gia.
Khi tất cả mọi người đều đã yên vị trong xe ngựa yên tĩnh, tránh xa bến tàu hỗn độn, Phong nghiêm túc nói: “Thiếu gia, bây giờ tình hình trong phủ tương đối không ổn, từ khi thiếu gia và thiếu phu nhân mất tích, toàn bộ mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đều hỗn loạn, năm vị thiếu gia đều không thiết đến làm ăn buôn bán, bỏ mặc tất cả chạy khắp nơi tìm người, cả lão gia và Thu hành quân cũng tham gia tìm kiếm, suốt thời gian qua gần như đem toàn bộ hải vực quanh khu vực đắm tàu lật lên lật xuống, bất cứ kẻ nào biết đến sự việc hôm đó cũng bị tìm đến hỏi han, mà không chỉ thế, việc làm ăn ở bến tàu cũng bị đình trệ vì Cổ gia trao giải thưởng lớn chỉ cần tìm được thiếu gia và thiếu phu nhân thì muốn gì cũng được, tiền tài danh vọng Cổ gia đều đáp ứng cho hắn.”
Cổ Hạo Nhiên nghe thế hốc mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên, nắm tay Điệp Y thì thào nói:“Ta đã khiến bọn họ phảo lo lắng rồi.”
Lâm Dã ngồi bên cạnh nhíu mày nói: “Phô trương thanh thế như thế chưa hẳn đã là chuyện tốt”. Chỉ vì một người mà làm cho cả bến tàu không làm ăn gì được, chuyện như vậy dĩ nhiên sẽ gây ra nhiều rắc rối, Điệp Y hiểu ngay hàm ý của Lâm Dã.
Phong liếc mắt nhìn Lâm Dã rồi lắc đầu nói: “Chưa nói tới việc ở bến tàu, mà vì Cổ gia ai nấy đều lao đi tìm người, trong một tháng hai người mất tích, các thiếu gia không thèm quan tâm đến việc buôn bán, thuế muối thuế lương mặc dù có người ở dưới hỗ trợ nhưng do không có chủ nhân kiểm duyệt nên không dám mang nộp, hơn nữa lúc này lão gia và những người khác đều ruột nóng như lửa chỉ lo tìm người còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc đến gặo gỡ quan viên các loại, thế là triều đình lập tức hạ chỉ, tước quyền kinh doanh muối và lương thực của Cổ gia, tịch thu toàn bộ các cửa hàng của Cổ gia.”
Cổ Hạo Nhiên tái mặt, hai tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, tay Điệp Y nằm trong tay hắn cũng không khỏi bị siết đến phát đau, nàng nghiêng đầu qua nhìn hắn, chỉ thấy hắn trợn mắt hung hăng nói: “Muối và lương thực là do nhà chúng ta làm ăn từ bao đời nay, triều đình dựa vào cái gì mà chỉ vì chúng ta nộp thuế không đúng hạn liền cướp đoạt tất cả. Hơn nữa, nếu như cắt hai hạng mục này thì làm sao có thể hỗ trợ cho các mặt hàng khác, trong lúc muốn quay vòng vốn chẳng phải sẽ gặp vấn đề lớn hay sao, như thế chẳng phải muốn khiến cho Cổ gia lụn bại sao?”
Phong thấy Cổ Hạo Nhiên như muốn phát điên, lập tức lo lắng nhìn Điệp Y, sau đó đặt tay lên vai Cổ Hạo Nhiên nói:“Thiếu gia, ta còn chưa nói hết, về chuyện này Thu hành quân đã hồi kinh để gặp nữ hoàng, coi như cũng không phải là chuyện khẩn cấp, Cổ gia cho dù thiếu hai hạng mục này mặc dù có chút gian nan nhưng cũng không đến nỗi lụn bại, các thiếu gia khác đều có thể đối phó được, bây giờ quan trọng nhất là mười ngày trước mỏ quặng của Cổ gia đang khai thác đột nhiên bị sụt lở, nghe nói chết không ít người, tam thiếu gia lập tức đến xử lý xự tình, tin tức vừa truyền đến là hôm kia tam thiếu gia bị dân chúng phẫn nộ vây xung quanh, hiện tại sống chết thế nào còn chưa rõ.”
Phong nói một hơi xong lo lắng nhìn Cổ Hạo Nhiên, sắc mặt hắn liên tục biến đổi xanh trắng, trên trán nổi đầy gân xanh, môi tái nhợt, bàn tay nắm chặt tay Điệp Y khiến nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn rồi ho khan một tiếng.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Điệp Y rồi hít một hơi thật sâu cố đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Nói cho ta biết, cha ta và các ca ca đang làm gì? Bọn họ đã xử lý việc này như thế nào?”
Phong lập tức trả lời: “Lão gia và đại thiếu gia ở lại trong phủ cùng thương lượng với triều đình chuyện muối và lương, nhị thiếu gia và tứ thiếu gia đi tới các châu khác ở Thanh Thiên trấn an các chi nhánh vì sau khi bị đình chỉ kinh doanh thì thị trường có sự thay đổi lớn, ngũ thiếu gia cùng đại, nhị, tam, tứ phu nhân đều lần lượt đến Lê Châu, Khúc Châu, Dịch Châu, Thanh Châu, Quan Châu để ổn định các hạng mục buôn bán khác của Cổ gia nhằm đối phó với Sơn gia đang nhân cơ hội dậu đổ bìm leo. Lão phu nhân và ngũ thiếu phu nhân ở lại trong phủ lo sự tình ở các nơi, về phần tam thiếu gia do Băng Kì phụ trách.”
Cổ Hạo Nhiên lúc này bình tĩnh dị thường, trong đầu không ngừng tính toán rồi nói: “Bây giờ chúng ta vừa phải đối phó với triều đình vừa phải đối phó với Sơn gia, xem ra nếu bất cứ bên nào không ổn thì gia tộc của chúng ta chắc nhắn là như đá rơi xuống giếng, đột nhiên có nhiều sự việc xảy ra thế này, ta thật khó có thể coi Sơn gia và triều đình không có liên quan gì đến nhau”.
Cổ Hạo Nhiên nói đến đây thì chau mày không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên xe ngựa dừng lại, môtj vài thuộc hạ của Nguyệt đường đều tập trung ở đây, bọn họ đều là những người có địa vị cao của Nguyệt đường, ngày thường hiếm khi ở cùng một chỗ, bây giờ đều xuất hiện ở đây khiến Điệp Y nhíu mày: “Vì sao đều đến đây? Ai phụ trách việc gì đều quên hết rồi à?”
Bọn họ đều cung kính trả lời rằng vì Nguyệt đường chủ rơi xuống nước không rõ sống chết thế nào nay lại có tin tức cho nên mới cả gan chạy tới vấn an, Điệp Y biết quy của của Nguyệt đường rất lớn, nếu không có tín vậtđi kèm mệnh lệnh thì cho dù là Băng Kì cũng không thể điều động người của Nguyệt đường, lúc này hơn nửa là như rắn mất đầu không ai chỉ huy.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn người của Nguyệt đường, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vì sao Ngũ ca và các tẩu tử đều ra ngoài ở? Chuyện kinh doanh ở các châu hoàn toàn không cần đến bọn họ phải ra mặt toàn bộ như thế, hơn nữa các ca ca sao lại phân ra mỗi người một nơi, Cổ gia mới xảy ra chút sự tình đã khiến mọi người luống cuống hết cả chân tay? Mới chỉ vậy đã như ong vỡ tổ thì về sau gặp sự tình ác liệt hơn biết phải làm sao?” nói đến đây giọng điệu của hắn không khỏi nghiêm khắc vài phần.
Phong thấp giọng nói:“Trước đây, Cổ gia có thể một người làm nhiều người hưởng đều là do có Nguyệt đường cung cấp tin tức, bây giờ Nguyệt chủ biến mất, toàn bộ Nguyệt đường không ai có thể điều động được, chỉ có Nguyệt chủ mới được xem những tin tức tối mật, ngay cả lão gia cũng không thể xem, cho nên Cổ gia gặp vấn đề về cung cấp thông tin, không thể chủ động nắm bắt tình hình, đành phải xuất toàn lực, mà Băng Kì chỉ có thể điều động một bộ phận nhỏ cho nên tin tức chúng ta nhận được đều từ nhóm này mà có.”
Cổ Hạo Nhiên lần đầu tiên cảm thấy cha hắn đưa ra cái quy củ chết tiệt này thật là tự bê đá đập lên chân, tuy rằng đảm bảo phương diện bảo mật nhưng mà một khi có chuyênj ngoài ý muốn phát sinh thì đúng là năm bè bảy mảng chả có cái nào dùng được, người ta vẫn nói nuôi quân ba năm dùng một giờ đúng lúc cần thì lại bảo chủ nhân không ở đây phải chờ một lúc, sau khi sự việc này kết thúc có lẽ phải nói Điệp Y thay đổi lại một chút mới được.
Lúc này Điệp Y đã cầm tư liệu tối mật vừa được mang tới lên xem, Cổ Hạo Nhiên cũng không nói nhiều nữa mà tập trung xem tư liệu, sau đó nói với thủ hạ của Nguyệt đường: “Truyền lệnh của ta, cha sẽ chịu trách nhiệm thương lượng với triều đình về chuyện muối và lương thực, đại ca phụ trách thu hồi toàn bộ các cửa hàng của Cổ gia, nhị ca và ngũ ca trấn giữ bên ngoài phối hợp hành động với đại ca, tứ ca xử lý chuyện của Sơn gia.
Đại tẩu và Tam tẩu quay về nhà giúp nương xử lý chuyện trong nhà, nhị tẩu và tứ tẩu thì quay về nhà mẹ đẻ, cố gắng thuyết phục bên nhà ngoại hỗ trợ Cổ gia, chỉ cần cố gắng duy trì cục diện hiện tại là được, ngũ tẩu thì đi Phong Châu gặp ngoại công chuyển lời nhờ ngoại công phát người bảo vệ người của Cổ gia, ta bây giờ cần uy thế đệ nhất võ lâm và gia thế hiển hách của ngoại công.” Hắn chỉ trong chốc lát đã sắp xếp lại hết công việc của Cổ gia.
Người của Nguyệt đường hai mặt nhìn nhau rồi nhìn Cổ Hạo Nhiên, cách xử lý của hắn đương nhiên rất ổn thoả trong tình hình hiện tại, tuy nhiên bọn họ vẫn nhìn về phía Điệp Y, nàng lạnh lùng nói: “Đã nghe rõ cả chưa?” Mấy người kia lập tức gật đầu.
Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn mấy người này rồi nói tiếp: “còn nữa, trong thời gian này những tin tức Nguyệt đường nhận được đều phải trình báo với Nguyệt chủ và lão gia, chuyện nhỏ trong năng lực của các ngươi thì tự xử lý, ta chỉ cần biết kết quả, việc lớn không đợi được Nguyệt chủ thì nghe lệnh của lão gia, lời lão gia cũng là lời Nguyệt chủ, nghe rõ chưa?”
Lời này rõ ràng đã đem quyền lợi của Điệp Y chia đôi cho Cổ Chấn, người của Nguyệt đường không khỏi liếc nhìn Điệp Y, nàng không khỏi suy nghĩ, chuyên quyền cũng có cái lợi là sẽ không loạn nhưng rõ ràng bây giờ thành điểm yêú, hơn nữa nàng không có kinh nghiệm với chuyện buôn bán, việc ra mệnh lệnh rõ ràng là phải do Cổ Hạo Nhiên, nàng thoáng nhìn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên thấy nàng nhìn mình liền khẽ gọi:“Điệp Y.”
Tuy rằng sự cấp tòng quyền, nhưng là Điệp Y vẫn là không thích có nhân lây dính của nàng này nọ, cho dù về sau muốn cải cách, tuyển nhân cũng muốn chính nàng tuyển, những người khác không thể đủ làm này chủ. Điệp Y thấy đôi mắt hắn tràn ngập sự lo lắng, nàng dừng lại một chút rồi thản nhiên ra lệnh: “Soạn một đạo thư tín, mệnh lệnh này có hiệu quả trong vòng 3 tháng, nếu sau 3 tháng không có mệnh lệnh tiếp theo của ta thì coi như bãi bỏ quy định này, nếu tiếp tục ta sẽ trực tiếp ra lệnh.”
Người của Nguyệt đường lập tức cung kính tuân lệnh, Cổ Hạo Nhiên thấy vậy cũng không nói đến bọn họ nữa, quay sang nói với Phong: “Phong, ngươi lập tức gọi đội hộ vệ, chúng ta đi đến mỏ quặng, Băng Kì không phải là người giỏi đối phó với tình huống này, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què, chúng ta hiện giờ đang ở gần tam ca nhất so với những người khác.”
Phong trả lời:“Đã thông báo cho bọn họ rồi.”
Cổ Hạo Nhiên gật đầu nhìn người của Nguyệt đường: “Lập tức thực hiện mệnh lệnh của ta, không được chậm trễ.” Bọn họ lại chờ Điệp Y cho đến khi nàng gật đầu mới xoay người rời đi.
Cổ Hạo Nhiên nhắm mắt đưa tay day thái dương nói: “Chúng ta đi mỏ quặng, không đợi nhóm hộ vệ nữa, thông báo cho bọn họ biết nơi gặp nhau, giờ không còn thời gian chờ nữa.” Nghĩ đến Cổ Hạo Thanh giờ này sống chết chưa rõ, Cổ Hạo Nhiên trong lòng vô cùng lo lắng, một khắc cũng không muốn ngồi yên một chỗ đợi tin tức.
Phong không nói một lời nhanh chóng chui ra khỏi xe ngựa tự mình đánh xe, đường đến mỏ quặng chỉ toàn là đường rừng, không phải vượt qua sông suối nào, may mắn nơi tam thiếu gia gặp nạn cách nơi này không xa, chỉ cần đi một ngày là tới. Phong hiểu rõ nếu không thể mang tam thiếu gia bình yên trở về thì Cổ Hạo Nhiên cũng không còn tâm trí đâu mà xử lý những việc tiếp theo, trong lòng thiếu gia người thân trong gia đình còn quan trọng hơn tiền tài danh vọng gấp nhiều lần.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên vẫn đang nắm chặt tay mình, bàn tay hắn nóng rực, run rẩy ôm lấy bàn tay nàng khiến nàng không khỏi nhẹ nhàng siết chặt tay hắn, hắn nhìn nàng ôn nhu nói: “Ngươi có mệt không, đã không để cho người được nghỉ ngơi rồi”, nói xong hắn kéo nàng lại để nàng tựa lên ngực hắn rồi nói: “Nghỉ một chút đi, đã ngồi thuyền lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dược nghỉ, ngày mai không biết còn gặp phải thứ gì nữa, đều là tại ta không tốt.”
Điệp Y nghe giọng của hắn đầy mệt mỏi và tự trách, nàng không nói gì chỉ ngồi thẳng dậy, dùng sức kéo hắn để hắn tựa vào người nàng, lạnh nhạt nói đúng hai từ: “Ngủ đi.”
Cổ Hạo Nhiên đầu tiên ngẩn người trước hành động của nàng, sau đó cũng không câu nệ mà tựa vào vai nàng, cánh tay ôm lấy nàng rồi thì thào: “ Nếu không phải vì ta thì Cổ gia sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy, ta nếu không khăng khăng đòi đi đường thủy thay vì đường bộ sẽ không bị đắm thuyền, sẽ không có cục diện như ngày hôm nay, làm cho ngươi đi theo ta cũng phải chịu khổ lây, bây giờ toàn bộ Cổ gia đều bị liên lụy, các ca ca đều vì thương yêu ta mà bất chấp tất cả, tất cả đều tại ta.”
Điệp Y nghe hắn lẩm bẩm tự trách bên tai thì im lặng ôm lấy hắn, Cổ Hạo Nhiên nhắm mắt tựa vào vai Điệp Y thấp giọng nói: “Vì ta cho nên tam ca xảy ra chuyện những người khác không dám đi cứu, bọn họ sợ không dám chấp nhận được thêm một người nữa ra đi, bọn họ không dám đi, không dám đối mặt với bốn chữ sinh ly tử biệt, bọn họ đã bị ta dọa cho sợ rồi.”
Điệp Y cảm giác thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, vừa rồi phong thái chỉ huy đĩnh đạc bình tĩnh đều biến mất, chỉ còn lại một chàng trai mười tám tuổi bình thường được cha mẹ anh em che chở yêu thương đùm bọc mà lớn lên, thực ra hắn là một người trọng tình trọng nghĩa yếu mềm biết bao, hắn chẳng phải là thiên chi kiêu tử, cũng chẳng phải là người tài năng thiên bẩm sinh ra để cứu vớt gia tộc mà chỉ là một ngườ bình thường biết sợ hãi, biết hối hận và biết đau lòng. Hắn kiên cường với người ngoài nhưng yếu đuối với người hắn yêu thương nhất.
Điệp Y nhìn bóng lưng Hồng Tịnh và Lâm Dã ngồi ngoài xe rồi đột nhiên hỏi hắn:“Tự trách có tác dụng gì không?”
Cổ Hạo Nhiên giật mình chấn động nói:“Không có.”
“Ngươi hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ à?”
“Không phải.”
“Có muốn chấn hưng Cổ gia không?”
“Muốn.”
“Tam ca có cứu hay không?”
“Có cứu.”
Điệp Y hỏi hắn bốn vấn đề rồi yên lặng không nói gì nữa, Cổ Hạo Nhiên mở to mắt nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp kia vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái, nhưng sao hắn cảm thấy như có điều gì khác lạ, đúng vậy, có ngồi than vãn oán trách thì cũng vô dụng, bây giờ còn rất nhiều chuyện bề bộn cần mình giải quyết thời gian đâu ngồi tự trách bản thân, hơn nữa cũng không phải lỗi của mình, tự trách chỉ ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của mình, mà trong thời gian tới không được phép sai sót, việc đến nước này ngoài việc phải dũng cảm đối mặt với nó thì những chuyện khác đều là dư thừa.
Cổ Hạo Nhiên chỉ nhất thời sốt ruột quá mà dao động, nay nghe xong bốn câu hỏi của Điệp Y liền tỉnh ra, ôm chầm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng rồi mỉm cười nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, sắp tơi e là chúng ta sẽ rất nhiều việc đấy.”
Điệp Y cúi đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, hắn đã hoàn toàn khôi phục bộ dạng thoải mái, trong mắt còn ánh lên chút gian xảo làm cho cả người toát ra vẻ mị hoặc tuyệt diễm.
Lâm Dã nửa ngày không nghe thấy tiếng Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói chuyện không khỏi thò đầu vào nhìn, thấy hai người đang tựa đầu vào nhau, hai mắt nhắm nghiền, thật là cảnh đẹp ý vui, Lâm Dã không khỏi mìm cười, hắn quay sang bảo Hồng Tịnh ngủ đi, còn chưa biết lúc mở mắt ra sẽ gặp chuyện gì, cho nên trước mắt cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Một chiếc xe ngựa phi như bay dưới ánh chiều, vài con khoái mã từ những nơi khác cùng lao đến một nơi, bồ câu bay đầy trời truyền tin tức đi bốn phương tám hướng, tất cả đều tập trung vào một tin sốt dẻo, đại đương gia Cổ gia đã quay về.
Mỏ quặng này mặc dù không phải hạng mục ưu tiên ở Thánh Thiên vương triều nhưng Cổ Hạo Thanh đã tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể xây dựng cơ ngơi như bây giờ, cho nên Cổ gia cũng rất coi trọng, lần này nếu không áp chế được bạo động thì e sẽ khiến tình hình của Cổ gia ngày càng xấu đi.
Trước đây ở đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự, Cổ Hạo Nhiên đã đích thân xử lý lại có Phong và Hành đến giúp đỡ, nhưng khi đó triều đình còn chưa trở mặt như bây giờ, chuyện này đã có tiền lệ, cũng nên một lần đập tan hết những rắc rối.
Trong một căn phòng đơn sơ, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tập trung đội cận vệ và người của Nguyệt đường cùng nghe báo cáo tình hình, ánh mắt Băng Kì vừa khẩn trương vừa nghiêm túc nói: “Lúc trước tam thiếu gia đã thông báo về là bị nhốt ở trong một hang đá trên một ngọn đồi trọc, xung quanh không có cây cỏ gì cả, đến nay đã vài ngày trôi qua, ngọn đồi bị loạn dân vây kín, tin tức của tam thiếu gia cũng bị mất hút theo, hơn nữa khi thuộc hạ đến đây đã tìm được một tên quản đốc, hắn cũng chỉ biết tam thiếu gia đi về hướng ngọn đồi kia, còn tình huống cụ thể thế nào thuộc hạ còn chưa điều tra, lúc này chính thuộc hạ cũng không biết tình hình thực tế thế nào.”Băng Kì biết lúc này không phải lúc dài dòng kể lể, hắn nhanh chóng nói một cách đơn giản ngắn gọn nhất cho Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y biết tình hình hiện tại.
Cổ Hạo Nhiên tính toán lịch trình một chút, Băng Kì ngày đêm gấp rút chạy đến cũng chỉ trước mình một ngày, khó trách tin tức so với mình không biết nhiều hơn là bao, hắn nhíu mày hỏi: “Tam ca mang theo bao nhiêu người? Loạn dân có bao nhiêu người? Đã chết bao nhiêu người? Ngươi đã xử lý tình huống như thế nào?”.
Băng Kì cung kính trả lởi: “Tam thiếu gia lúc đó tình huống khẩn cấp nên chỉ có hai hộ vệ đi theo, mà lần này vì diện tích bị sụt lún quá lớn, theo danh sách thống kê đưa ra thì đã chết hai trăm người dưới hầm, số lượng nhiều như vậy khiến cho những người trên mặt đất phẫn nộ biểu tình, vì họ nghe nói không phải đất bị sụt lở tự nhiên mà là do chúng ta chỉ đạo sai, không quan sát quy trình thao tác của nhân công dưới mỏ, nhưng mà nói thế dù không có chứng cớ chứng minh cũng làm cho người thân của những nhân công đó phát điên, vì họ nghĩ do chúng ta nên người nhà họ mới chết, cả đám vây quanh tam thiếu gia, mà mấy người quản đốc đều đã bị đám dân kích động giết chết.” Trong phút chốc, đám người Cổ Hạo Dương vội vàng vọt tiếng vào, vừa thấy mặt không nói hai lời liền xông lên ôm hai người, Cổ Hạo Nhiên cùng Cổ Hạo Dương đều vui mừng, mặc kệ Cổ gia trước mắt có bao nhiêu khó khăn, thân tình vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Đặc biệt Cổ Hạo Thanh, một phen gắt gao ôm Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên mỉm cười vỗ vỗ lưng Cổ Hạo Thanh, hai người tuy rằng không nói chuyện, nhưng một cái ôm đã muốn nói quá nhiều, môi quặng vốn là danh nghĩa Cổ Hạo Thanh, bởi vì lúc phát sinh chuyện Cổ Hạo Thanh cách khá xa, Cổ Hạo Danh ngay tại phụ cận cũng đối với chuyện này có vẻ quen thuộc, không nghĩ tới xảy ra một màn như vậy.
Trầm mặc ôm , mọi người đều biết trước mắt không phải lúc ôn chuyện, lập tức ngồi xuống vị trí, Cổ Hạo Nhiên trầm tĩnh nhìn mọi người, ý bảo Phong và mọi người đem cửa đạ sảnh đóng lại, canh giữ ở bên ngoài đại sảnh không cho bất luận kẻ nào tiến vào, hướng Cổ Chấn nói: "Cha, hiện tại Cổ gia đã tiến đến thời điểm này, ta liền nói thẳng, có phải hay không nữ hoàng đối với chúng ta động thủ?"
Cổ Chấn thấy Cổ Hạo Nhiên trức tiếp như vậy vẻ mặt lập tức ngưng trọng, gật đầu nói: "Đúng, Cổ Ly còn nhắc nhở ta phải cẩn thận, không nghĩ tới hóa ra động tác lại nhanh như vậy, ta vốn bố trí toàn bộ chưa dùng tới, hiện tại muối, lương, môi quặng, toàn bộ bị triều đình che, không biết tiếp sau còn có động tác gì" Vốn là Cổ Chấn có chuẩn bị, nhưng mà chuyện của Cổ Hạo Nhiên làm cho toàn bộ chuẩn bị lập tức thất bại, biến thành cục diện bị động hôm nay.
Phong đảo mắt nhìn xung quanh phát hiện ra tướng mạo bất phàm của chủ tử nhà mình đã thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh, liền nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện, hiện giờ phải phái người báo tin cho mọi người ở Cổ gia biết thiếu gia và thiếu phu nhân đã trở về bình an trước đã.”
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày, thái độ của Phong rõ ràng cho thấy trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, mà tin tức mình đã bình an trở về cũng nên thông báo cho mọi người ở nhà tránh cho mọi người khỏi lo lắng, thế nên hắn cũng lập tức đồng ý. Hồng Tịnh đứng bên cạnh chen vào nói: “Chủ nhân của ta cũng đã thông báo về nhà, chúng ta có lẽ nên rời khỏi đây luôn bây giờ.”
Trong lúc Phong nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên thì người của Nguyệt đường cũng đã gặp Điệp Y báo cáo, theo lệnh của nàng lập tức truyền tin bọn họ đã bình an về Cổ gia.
Khi tất cả mọi người đều đã yên vị trong xe ngựa yên tĩnh, tránh xa bến tàu hỗn độn, Phong nghiêm túc nói: “Thiếu gia, bây giờ tình hình trong phủ tương đối không ổn, từ khi thiếu gia và thiếu phu nhân mất tích, toàn bộ mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đều hỗn loạn, năm vị thiếu gia đều không thiết đến làm ăn buôn bán, bỏ mặc tất cả chạy khắp nơi tìm người, cả lão gia và Thu hành quân cũng tham gia tìm kiếm, suốt thời gian qua gần như đem toàn bộ hải vực quanh khu vực đắm tàu lật lên lật xuống, bất cứ kẻ nào biết đến sự việc hôm đó cũng bị tìm đến hỏi han, mà không chỉ thế, việc làm ăn ở bến tàu cũng bị đình trệ vì Cổ gia trao giải thưởng lớn chỉ cần tìm được thiếu gia và thiếu phu nhân thì muốn gì cũng được, tiền tài danh vọng Cổ gia đều đáp ứng cho hắn.”
Cổ Hạo Nhiên nghe thế hốc mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên, nắm tay Điệp Y thì thào nói:“Ta đã khiến bọn họ phảo lo lắng rồi.”
Lâm Dã ngồi bên cạnh nhíu mày nói: “Phô trương thanh thế như thế chưa hẳn đã là chuyện tốt”. Chỉ vì một người mà làm cho cả bến tàu không làm ăn gì được, chuyện như vậy dĩ nhiên sẽ gây ra nhiều rắc rối, Điệp Y hiểu ngay hàm ý của Lâm Dã.
Phong liếc mắt nhìn Lâm Dã rồi lắc đầu nói: “Chưa nói tới việc ở bến tàu, mà vì Cổ gia ai nấy đều lao đi tìm người, trong một tháng hai người mất tích, các thiếu gia không thèm quan tâm đến việc buôn bán, thuế muối thuế lương mặc dù có người ở dưới hỗ trợ nhưng do không có chủ nhân kiểm duyệt nên không dám mang nộp, hơn nữa lúc này lão gia và những người khác đều ruột nóng như lửa chỉ lo tìm người còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc đến gặo gỡ quan viên các loại, thế là triều đình lập tức hạ chỉ, tước quyền kinh doanh muối và lương thực của Cổ gia, tịch thu toàn bộ các cửa hàng của Cổ gia.”
Cổ Hạo Nhiên tái mặt, hai tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, tay Điệp Y nằm trong tay hắn cũng không khỏi bị siết đến phát đau, nàng nghiêng đầu qua nhìn hắn, chỉ thấy hắn trợn mắt hung hăng nói: “Muối và lương thực là do nhà chúng ta làm ăn từ bao đời nay, triều đình dựa vào cái gì mà chỉ vì chúng ta nộp thuế không đúng hạn liền cướp đoạt tất cả. Hơn nữa, nếu như cắt hai hạng mục này thì làm sao có thể hỗ trợ cho các mặt hàng khác, trong lúc muốn quay vòng vốn chẳng phải sẽ gặp vấn đề lớn hay sao, như thế chẳng phải muốn khiến cho Cổ gia lụn bại sao?”
Phong thấy Cổ Hạo Nhiên như muốn phát điên, lập tức lo lắng nhìn Điệp Y, sau đó đặt tay lên vai Cổ Hạo Nhiên nói:“Thiếu gia, ta còn chưa nói hết, về chuyện này Thu hành quân đã hồi kinh để gặp nữ hoàng, coi như cũng không phải là chuyện khẩn cấp, Cổ gia cho dù thiếu hai hạng mục này mặc dù có chút gian nan nhưng cũng không đến nỗi lụn bại, các thiếu gia khác đều có thể đối phó được, bây giờ quan trọng nhất là mười ngày trước mỏ quặng của Cổ gia đang khai thác đột nhiên bị sụt lở, nghe nói chết không ít người, tam thiếu gia lập tức đến xử lý xự tình, tin tức vừa truyền đến là hôm kia tam thiếu gia bị dân chúng phẫn nộ vây xung quanh, hiện tại sống chết thế nào còn chưa rõ.”
Phong nói một hơi xong lo lắng nhìn Cổ Hạo Nhiên, sắc mặt hắn liên tục biến đổi xanh trắng, trên trán nổi đầy gân xanh, môi tái nhợt, bàn tay nắm chặt tay Điệp Y khiến nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn rồi ho khan một tiếng.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Điệp Y rồi hít một hơi thật sâu cố đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Nói cho ta biết, cha ta và các ca ca đang làm gì? Bọn họ đã xử lý việc này như thế nào?”
Phong lập tức trả lời: “Lão gia và đại thiếu gia ở lại trong phủ cùng thương lượng với triều đình chuyện muối và lương, nhị thiếu gia và tứ thiếu gia đi tới các châu khác ở Thanh Thiên trấn an các chi nhánh vì sau khi bị đình chỉ kinh doanh thì thị trường có sự thay đổi lớn, ngũ thiếu gia cùng đại, nhị, tam, tứ phu nhân đều lần lượt đến Lê Châu, Khúc Châu, Dịch Châu, Thanh Châu, Quan Châu để ổn định các hạng mục buôn bán khác của Cổ gia nhằm đối phó với Sơn gia đang nhân cơ hội dậu đổ bìm leo. Lão phu nhân và ngũ thiếu phu nhân ở lại trong phủ lo sự tình ở các nơi, về phần tam thiếu gia do Băng Kì phụ trách.”
Cổ Hạo Nhiên lúc này bình tĩnh dị thường, trong đầu không ngừng tính toán rồi nói: “Bây giờ chúng ta vừa phải đối phó với triều đình vừa phải đối phó với Sơn gia, xem ra nếu bất cứ bên nào không ổn thì gia tộc của chúng ta chắc nhắn là như đá rơi xuống giếng, đột nhiên có nhiều sự việc xảy ra thế này, ta thật khó có thể coi Sơn gia và triều đình không có liên quan gì đến nhau”.
Cổ Hạo Nhiên nói đến đây thì chau mày không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên xe ngựa dừng lại, môtj vài thuộc hạ của Nguyệt đường đều tập trung ở đây, bọn họ đều là những người có địa vị cao của Nguyệt đường, ngày thường hiếm khi ở cùng một chỗ, bây giờ đều xuất hiện ở đây khiến Điệp Y nhíu mày: “Vì sao đều đến đây? Ai phụ trách việc gì đều quên hết rồi à?”
Bọn họ đều cung kính trả lời rằng vì Nguyệt đường chủ rơi xuống nước không rõ sống chết thế nào nay lại có tin tức cho nên mới cả gan chạy tới vấn an, Điệp Y biết quy của của Nguyệt đường rất lớn, nếu không có tín vậtđi kèm mệnh lệnh thì cho dù là Băng Kì cũng không thể điều động người của Nguyệt đường, lúc này hơn nửa là như rắn mất đầu không ai chỉ huy.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn người của Nguyệt đường, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vì sao Ngũ ca và các tẩu tử đều ra ngoài ở? Chuyện kinh doanh ở các châu hoàn toàn không cần đến bọn họ phải ra mặt toàn bộ như thế, hơn nữa các ca ca sao lại phân ra mỗi người một nơi, Cổ gia mới xảy ra chút sự tình đã khiến mọi người luống cuống hết cả chân tay? Mới chỉ vậy đã như ong vỡ tổ thì về sau gặp sự tình ác liệt hơn biết phải làm sao?” nói đến đây giọng điệu của hắn không khỏi nghiêm khắc vài phần.
Phong thấp giọng nói:“Trước đây, Cổ gia có thể một người làm nhiều người hưởng đều là do có Nguyệt đường cung cấp tin tức, bây giờ Nguyệt chủ biến mất, toàn bộ Nguyệt đường không ai có thể điều động được, chỉ có Nguyệt chủ mới được xem những tin tức tối mật, ngay cả lão gia cũng không thể xem, cho nên Cổ gia gặp vấn đề về cung cấp thông tin, không thể chủ động nắm bắt tình hình, đành phải xuất toàn lực, mà Băng Kì chỉ có thể điều động một bộ phận nhỏ cho nên tin tức chúng ta nhận được đều từ nhóm này mà có.”
Cổ Hạo Nhiên lần đầu tiên cảm thấy cha hắn đưa ra cái quy củ chết tiệt này thật là tự bê đá đập lên chân, tuy rằng đảm bảo phương diện bảo mật nhưng mà một khi có chuyênj ngoài ý muốn phát sinh thì đúng là năm bè bảy mảng chả có cái nào dùng được, người ta vẫn nói nuôi quân ba năm dùng một giờ đúng lúc cần thì lại bảo chủ nhân không ở đây phải chờ một lúc, sau khi sự việc này kết thúc có lẽ phải nói Điệp Y thay đổi lại một chút mới được.
Lúc này Điệp Y đã cầm tư liệu tối mật vừa được mang tới lên xem, Cổ Hạo Nhiên cũng không nói nhiều nữa mà tập trung xem tư liệu, sau đó nói với thủ hạ của Nguyệt đường: “Truyền lệnh của ta, cha sẽ chịu trách nhiệm thương lượng với triều đình về chuyện muối và lương thực, đại ca phụ trách thu hồi toàn bộ các cửa hàng của Cổ gia, nhị ca và ngũ ca trấn giữ bên ngoài phối hợp hành động với đại ca, tứ ca xử lý chuyện của Sơn gia.
Đại tẩu và Tam tẩu quay về nhà giúp nương xử lý chuyện trong nhà, nhị tẩu và tứ tẩu thì quay về nhà mẹ đẻ, cố gắng thuyết phục bên nhà ngoại hỗ trợ Cổ gia, chỉ cần cố gắng duy trì cục diện hiện tại là được, ngũ tẩu thì đi Phong Châu gặp ngoại công chuyển lời nhờ ngoại công phát người bảo vệ người của Cổ gia, ta bây giờ cần uy thế đệ nhất võ lâm và gia thế hiển hách của ngoại công.” Hắn chỉ trong chốc lát đã sắp xếp lại hết công việc của Cổ gia.
Người của Nguyệt đường hai mặt nhìn nhau rồi nhìn Cổ Hạo Nhiên, cách xử lý của hắn đương nhiên rất ổn thoả trong tình hình hiện tại, tuy nhiên bọn họ vẫn nhìn về phía Điệp Y, nàng lạnh lùng nói: “Đã nghe rõ cả chưa?” Mấy người kia lập tức gật đầu.
Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn mấy người này rồi nói tiếp: “còn nữa, trong thời gian này những tin tức Nguyệt đường nhận được đều phải trình báo với Nguyệt chủ và lão gia, chuyện nhỏ trong năng lực của các ngươi thì tự xử lý, ta chỉ cần biết kết quả, việc lớn không đợi được Nguyệt chủ thì nghe lệnh của lão gia, lời lão gia cũng là lời Nguyệt chủ, nghe rõ chưa?”
Lời này rõ ràng đã đem quyền lợi của Điệp Y chia đôi cho Cổ Chấn, người của Nguyệt đường không khỏi liếc nhìn Điệp Y, nàng không khỏi suy nghĩ, chuyên quyền cũng có cái lợi là sẽ không loạn nhưng rõ ràng bây giờ thành điểm yêú, hơn nữa nàng không có kinh nghiệm với chuyện buôn bán, việc ra mệnh lệnh rõ ràng là phải do Cổ Hạo Nhiên, nàng thoáng nhìn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên thấy nàng nhìn mình liền khẽ gọi:“Điệp Y.”
Tuy rằng sự cấp tòng quyền, nhưng là Điệp Y vẫn là không thích có nhân lây dính của nàng này nọ, cho dù về sau muốn cải cách, tuyển nhân cũng muốn chính nàng tuyển, những người khác không thể đủ làm này chủ. Điệp Y thấy đôi mắt hắn tràn ngập sự lo lắng, nàng dừng lại một chút rồi thản nhiên ra lệnh: “Soạn một đạo thư tín, mệnh lệnh này có hiệu quả trong vòng 3 tháng, nếu sau 3 tháng không có mệnh lệnh tiếp theo của ta thì coi như bãi bỏ quy định này, nếu tiếp tục ta sẽ trực tiếp ra lệnh.”
Người của Nguyệt đường lập tức cung kính tuân lệnh, Cổ Hạo Nhiên thấy vậy cũng không nói đến bọn họ nữa, quay sang nói với Phong: “Phong, ngươi lập tức gọi đội hộ vệ, chúng ta đi đến mỏ quặng, Băng Kì không phải là người giỏi đối phó với tình huống này, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què, chúng ta hiện giờ đang ở gần tam ca nhất so với những người khác.”
Phong trả lời:“Đã thông báo cho bọn họ rồi.”
Cổ Hạo Nhiên gật đầu nhìn người của Nguyệt đường: “Lập tức thực hiện mệnh lệnh của ta, không được chậm trễ.” Bọn họ lại chờ Điệp Y cho đến khi nàng gật đầu mới xoay người rời đi.
Cổ Hạo Nhiên nhắm mắt đưa tay day thái dương nói: “Chúng ta đi mỏ quặng, không đợi nhóm hộ vệ nữa, thông báo cho bọn họ biết nơi gặp nhau, giờ không còn thời gian chờ nữa.” Nghĩ đến Cổ Hạo Thanh giờ này sống chết chưa rõ, Cổ Hạo Nhiên trong lòng vô cùng lo lắng, một khắc cũng không muốn ngồi yên một chỗ đợi tin tức.
Phong không nói một lời nhanh chóng chui ra khỏi xe ngựa tự mình đánh xe, đường đến mỏ quặng chỉ toàn là đường rừng, không phải vượt qua sông suối nào, may mắn nơi tam thiếu gia gặp nạn cách nơi này không xa, chỉ cần đi một ngày là tới. Phong hiểu rõ nếu không thể mang tam thiếu gia bình yên trở về thì Cổ Hạo Nhiên cũng không còn tâm trí đâu mà xử lý những việc tiếp theo, trong lòng thiếu gia người thân trong gia đình còn quan trọng hơn tiền tài danh vọng gấp nhiều lần.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên vẫn đang nắm chặt tay mình, bàn tay hắn nóng rực, run rẩy ôm lấy bàn tay nàng khiến nàng không khỏi nhẹ nhàng siết chặt tay hắn, hắn nhìn nàng ôn nhu nói: “Ngươi có mệt không, đã không để cho người được nghỉ ngơi rồi”, nói xong hắn kéo nàng lại để nàng tựa lên ngực hắn rồi nói: “Nghỉ một chút đi, đã ngồi thuyền lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dược nghỉ, ngày mai không biết còn gặp phải thứ gì nữa, đều là tại ta không tốt.”
Điệp Y nghe giọng của hắn đầy mệt mỏi và tự trách, nàng không nói gì chỉ ngồi thẳng dậy, dùng sức kéo hắn để hắn tựa vào người nàng, lạnh nhạt nói đúng hai từ: “Ngủ đi.”
Cổ Hạo Nhiên đầu tiên ngẩn người trước hành động của nàng, sau đó cũng không câu nệ mà tựa vào vai nàng, cánh tay ôm lấy nàng rồi thì thào: “ Nếu không phải vì ta thì Cổ gia sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy, ta nếu không khăng khăng đòi đi đường thủy thay vì đường bộ sẽ không bị đắm thuyền, sẽ không có cục diện như ngày hôm nay, làm cho ngươi đi theo ta cũng phải chịu khổ lây, bây giờ toàn bộ Cổ gia đều bị liên lụy, các ca ca đều vì thương yêu ta mà bất chấp tất cả, tất cả đều tại ta.”
Điệp Y nghe hắn lẩm bẩm tự trách bên tai thì im lặng ôm lấy hắn, Cổ Hạo Nhiên nhắm mắt tựa vào vai Điệp Y thấp giọng nói: “Vì ta cho nên tam ca xảy ra chuyện những người khác không dám đi cứu, bọn họ sợ không dám chấp nhận được thêm một người nữa ra đi, bọn họ không dám đi, không dám đối mặt với bốn chữ sinh ly tử biệt, bọn họ đã bị ta dọa cho sợ rồi.”
Điệp Y cảm giác thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, vừa rồi phong thái chỉ huy đĩnh đạc bình tĩnh đều biến mất, chỉ còn lại một chàng trai mười tám tuổi bình thường được cha mẹ anh em che chở yêu thương đùm bọc mà lớn lên, thực ra hắn là một người trọng tình trọng nghĩa yếu mềm biết bao, hắn chẳng phải là thiên chi kiêu tử, cũng chẳng phải là người tài năng thiên bẩm sinh ra để cứu vớt gia tộc mà chỉ là một ngườ bình thường biết sợ hãi, biết hối hận và biết đau lòng. Hắn kiên cường với người ngoài nhưng yếu đuối với người hắn yêu thương nhất.
Điệp Y nhìn bóng lưng Hồng Tịnh và Lâm Dã ngồi ngoài xe rồi đột nhiên hỏi hắn:“Tự trách có tác dụng gì không?”
Cổ Hạo Nhiên giật mình chấn động nói:“Không có.”
“Ngươi hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ à?”
“Không phải.”
“Có muốn chấn hưng Cổ gia không?”
“Muốn.”
“Tam ca có cứu hay không?”
“Có cứu.”
Điệp Y hỏi hắn bốn vấn đề rồi yên lặng không nói gì nữa, Cổ Hạo Nhiên mở to mắt nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp kia vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái, nhưng sao hắn cảm thấy như có điều gì khác lạ, đúng vậy, có ngồi than vãn oán trách thì cũng vô dụng, bây giờ còn rất nhiều chuyện bề bộn cần mình giải quyết thời gian đâu ngồi tự trách bản thân, hơn nữa cũng không phải lỗi của mình, tự trách chỉ ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của mình, mà trong thời gian tới không được phép sai sót, việc đến nước này ngoài việc phải dũng cảm đối mặt với nó thì những chuyện khác đều là dư thừa.
Cổ Hạo Nhiên chỉ nhất thời sốt ruột quá mà dao động, nay nghe xong bốn câu hỏi của Điệp Y liền tỉnh ra, ôm chầm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng rồi mỉm cười nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, sắp tơi e là chúng ta sẽ rất nhiều việc đấy.”
Điệp Y cúi đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, hắn đã hoàn toàn khôi phục bộ dạng thoải mái, trong mắt còn ánh lên chút gian xảo làm cho cả người toát ra vẻ mị hoặc tuyệt diễm.
Lâm Dã nửa ngày không nghe thấy tiếng Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói chuyện không khỏi thò đầu vào nhìn, thấy hai người đang tựa đầu vào nhau, hai mắt nhắm nghiền, thật là cảnh đẹp ý vui, Lâm Dã không khỏi mìm cười, hắn quay sang bảo Hồng Tịnh ngủ đi, còn chưa biết lúc mở mắt ra sẽ gặp chuyện gì, cho nên trước mắt cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Một chiếc xe ngựa phi như bay dưới ánh chiều, vài con khoái mã từ những nơi khác cùng lao đến một nơi, bồ câu bay đầy trời truyền tin tức đi bốn phương tám hướng, tất cả đều tập trung vào một tin sốt dẻo, đại đương gia Cổ gia đã quay về.
Mỏ quặng này mặc dù không phải hạng mục ưu tiên ở Thánh Thiên vương triều nhưng Cổ Hạo Thanh đã tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể xây dựng cơ ngơi như bây giờ, cho nên Cổ gia cũng rất coi trọng, lần này nếu không áp chế được bạo động thì e sẽ khiến tình hình của Cổ gia ngày càng xấu đi.
Trước đây ở đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự, Cổ Hạo Nhiên đã đích thân xử lý lại có Phong và Hành đến giúp đỡ, nhưng khi đó triều đình còn chưa trở mặt như bây giờ, chuyện này đã có tiền lệ, cũng nên một lần đập tan hết những rắc rối.
Trong một căn phòng đơn sơ, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tập trung đội cận vệ và người của Nguyệt đường cùng nghe báo cáo tình hình, ánh mắt Băng Kì vừa khẩn trương vừa nghiêm túc nói: “Lúc trước tam thiếu gia đã thông báo về là bị nhốt ở trong một hang đá trên một ngọn đồi trọc, xung quanh không có cây cỏ gì cả, đến nay đã vài ngày trôi qua, ngọn đồi bị loạn dân vây kín, tin tức của tam thiếu gia cũng bị mất hút theo, hơn nữa khi thuộc hạ đến đây đã tìm được một tên quản đốc, hắn cũng chỉ biết tam thiếu gia đi về hướng ngọn đồi kia, còn tình huống cụ thể thế nào thuộc hạ còn chưa điều tra, lúc này chính thuộc hạ cũng không biết tình hình thực tế thế nào.”Băng Kì biết lúc này không phải lúc dài dòng kể lể, hắn nhanh chóng nói một cách đơn giản ngắn gọn nhất cho Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y biết tình hình hiện tại.
Cổ Hạo Nhiên tính toán lịch trình một chút, Băng Kì ngày đêm gấp rút chạy đến cũng chỉ trước mình một ngày, khó trách tin tức so với mình không biết nhiều hơn là bao, hắn nhíu mày hỏi: “Tam ca mang theo bao nhiêu người? Loạn dân có bao nhiêu người? Đã chết bao nhiêu người? Ngươi đã xử lý tình huống như thế nào?”.
Băng Kì cung kính trả lởi: “Tam thiếu gia lúc đó tình huống khẩn cấp nên chỉ có hai hộ vệ đi theo, mà lần này vì diện tích bị sụt lún quá lớn, theo danh sách thống kê đưa ra thì đã chết hai trăm người dưới hầm, số lượng nhiều như vậy khiến cho những người trên mặt đất phẫn nộ biểu tình, vì họ nghe nói không phải đất bị sụt lở tự nhiên mà là do chúng ta chỉ đạo sai, không quan sát quy trình thao tác của nhân công dưới mỏ, nhưng mà nói thế dù không có chứng cớ chứng minh cũng làm cho người thân của những nhân công đó phát điên, vì họ nghĩ do chúng ta nên người nhà họ mới chết, cả đám vây quanh tam thiếu gia, mà mấy người quản đốc đều đã bị đám dân kích động giết chết.” Trong phút chốc, đám người Cổ Hạo Dương vội vàng vọt tiếng vào, vừa thấy mặt không nói hai lời liền xông lên ôm hai người, Cổ Hạo Nhiên cùng Cổ Hạo Dương đều vui mừng, mặc kệ Cổ gia trước mắt có bao nhiêu khó khăn, thân tình vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Đặc biệt Cổ Hạo Thanh, một phen gắt gao ôm Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên mỉm cười vỗ vỗ lưng Cổ Hạo Thanh, hai người tuy rằng không nói chuyện, nhưng một cái ôm đã muốn nói quá nhiều, môi quặng vốn là danh nghĩa Cổ Hạo Thanh, bởi vì lúc phát sinh chuyện Cổ Hạo Thanh cách khá xa, Cổ Hạo Danh ngay tại phụ cận cũng đối với chuyện này có vẻ quen thuộc, không nghĩ tới xảy ra một màn như vậy.
Trầm mặc ôm , mọi người đều biết trước mắt không phải lúc ôn chuyện, lập tức ngồi xuống vị trí, Cổ Hạo Nhiên trầm tĩnh nhìn mọi người, ý bảo Phong và mọi người đem cửa đạ sảnh đóng lại, canh giữ ở bên ngoài đại sảnh không cho bất luận kẻ nào tiến vào, hướng Cổ Chấn nói: "Cha, hiện tại Cổ gia đã tiến đến thời điểm này, ta liền nói thẳng, có phải hay không nữ hoàng đối với chúng ta động thủ?"
Cổ Chấn thấy Cổ Hạo Nhiên trức tiếp như vậy vẻ mặt lập tức ngưng trọng, gật đầu nói: "Đúng, Cổ Ly còn nhắc nhở ta phải cẩn thận, không nghĩ tới hóa ra động tác lại nhanh như vậy, ta vốn bố trí toàn bộ chưa dùng tới, hiện tại muối, lương, môi quặng, toàn bộ bị triều đình che, không biết tiếp sau còn có động tác gì" Vốn là Cổ Chấn có chuẩn bị, nhưng mà chuyện của Cổ Hạo Nhiên làm cho toàn bộ chuẩn bị lập tức thất bại, biến thành cục diện bị động hôm nay.
Tác giả :
Chu Ngọc