Nhà Có Điêu Phu
Chương 21: Nữ nhân như quần áo
Edit: Cesia
*****
“Mỹ nhân tỷ tỷ, đệ muốn uống sữa, Mộng Tâm muốn uống sữa.” Vừa nhìn thấy Điệp Y, tiểu Mộng Tâm liền dính lấy Điệp Y, ôm Điệp Y từ lúc ăn cơm chiều đến giờ vẫn không chịu buông ra, lúc này ăn cơm xong lại muốn uống đồ ngọt, Điệp Y đối với bất luận kẻ nào đều là một bộ lạnh như băng, duy độc đối với tiểu Mộng Tâm mặc dù có lãnh cũng không đến mức cách xa ngàn dặm, nghe vậy vói tay lấy ly sữa ở trên bàn đưa đến trước mặt tiểu Mộng Tâm.
Phương Lưu Vân cười khúc khích nói, “Tiểu tôn tử của ta, đã nói nhiều lần phải gọi tiểu thẩm vẫn không chịu sửa miệng, sau này lớn lên thế nào cũng giống với ngũ thúc, một gã phong lưu lãng tử mỹ sắc đi đầu.”
Cổ Hạo Ảnh nhíu mày nói, “Người không phong lưu uổng thiếu niên nha, đạo lý này phải từ nhỏ bồi dưỡng, chỉ sợ là tiểu hài từ này từ nhỏ nhìn quen thiên tư quốc, về sau nhìn những người khác lại chướng mắt thì làm sao bây giờ?”
Thanh Nhu khẽ cười nói, “Đệ đừng có mà giáo dục bậy, Mộng Tầm nghe xong lời của đệ đến bây giờ vẫn còn bị phạt giam kia kìa, cũng đừng từ nhỏ đã dạy hư tiểu Mộng Tâm của tẩu.” Lời vừa ra làm cho tất cả mọi người đều cười ồ lên.
“A, mọi người xem, ánh trăng đêm này thật đẹp, thời điểm này còn có thể nhìn thấy trăng tròn, quả thật hiếm thấy.” Thanh âm kinh ngạc của Hoa Cận tức thì lôi cuốn tầm mắt của tất cả mọi người.
Trong lúc mọi người đang yên tĩnh ngắm trăng thì từ xa xa bỗng dưng vọng tới tiếng nói chuyện của vài người, vừa khóe bị ngăn cách bởi một bức tường hoa tường vi cho nên nhìn không thấy người.
“Lục ca, việc hôm nay toàn dựa vào Lục ca thành toàn, Lâm gia bên kia vừa nghe lục ca ra mặt không nói hai lời liền đồng ý việc hôn nhân, Hàm Nhi đa tạ lục ca.”
“Không có gì, đều là người trong nhà.” Thanh âm trầm thấp ngạo khí truyền đến, chính là ba ngày chưa hồi phủ Cổ Hạo Nhiên.
“Đúng đó, ai chẳng biết nói chỉ cần lục thúc mở miệng, thiên hạ không có việc gì không làm được, bất quá cũng phải nói vị nữ tử Lâm gia bộ dạng đúng là xinh đẹp, Hàm tiểu thúc thật có phúc khí.” Một đạo thanh âm rõ ràng a dua truyền đến.
“Muốn nói phúc khí, vẫn là lục thúc có phúc khí, lục thẩm quả thật là nhân gian tuyệt sắc cũng chỉ có lục thúc mới xứng đôi, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ là vô phúc tiêu thụ.” Lại thanh âm của một người.
“Chính phải, nếu như lục thẩm mà gả đến nhà người khác, muốn huynh đệ không phản bội vì y nhân cũng không được, đẹp quá mức.”
Cổ Chấn vừa nghe sắc mặt trầm xuống, cho dù là thân thích cũng không thể tùy tiện muốn nói gì thì nói, đang muốn lên tiếng Phương Lưu Vân đã giật nhẹ tay hắn, nháy mắt hướng về phía mắt cũng không trát Điệp Y, những người khác cũng đều trầm mặc không lên tiếng lắng nghe.
Cổ Hạo Nhiên ha hả cười, “Cho dù có đẹp bất quá cũng chỉ là một nữ nhân, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, nàng cho dù có xinh đẹp cũng chỉ là kiện quần áo, muốn ném liền ném, há có thể vì nàng phá hỏng tình cảm huynh đệ sao.” Nói xong, vừa quẹo qua bức tường hoa tường vi, tức thì nhìn thấy bên này đèn đuốc sáng choang đang ngồi một đống người. (Cesia: anh chết chắc rồi, amen!!!)
Cổ Hạo Nhiên không khỏi ngẩn người dừng lại cước bộ, nơi này quanh năm đều đốt đèn, không nghĩ tới hôm nay lại ngồi đầy người, mà mấy người bên cạnh hắn nhất thời đều thay đổi sắc mặt, đứng ngây ra như phỗng không dám tiến cũng không dám lui, gục đầu xuống nhìn chằm chằm dưới đất không dám nhìn lên. Mấy người này vốn là họ hàng xa của Cổ gia, ỷ vào chút đầu óc ở trong phủ kiếm chác chút lợi lộc, nịnh bợ Cổ Hạo Nhiên, lúc này vừa liếc mắt thấy Cổ gia một nhà cả đại tộc trưởng đều có mặt, vừa rồi uống hơi quá chén, thốt ra lời nói không nghi ngờ là hết sức bất kính, lúc này nào có lá gan đối mặt.
Cổ Hạo Nhiên sững sờ một lúc mới đi tới vài bước nói, “Cha nương hôm nau thế nào lại có nhã hứng đến ngắm trăng?” Cổ Chấn và Phương Lưu Vân đều không đáp lời, đứng ở một bên Cổ Hạo Ảnh tà ác cười nháy mắt với hắn, Cổ Hạo Nhiên đã sớm nhìn thấy Điệp Y đang ngồi ở giữa cúi đầu đút sữa cho Mộng Tâm, không khỏi nhíu nhíu mày.
Đút cho tiểu Mộng Tâm uống xong, Điệp Y mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nói, “Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.”
Cổ Hạo Nhiên gặp Điệp Y ngữ khí trong lời nói lạnh như băng, so với vẻ trong trẻo lạnh lùng ngày xưa còn muốn rét lạnh hơn mấy phần, bất quá hắn cũng không nói sai, lập tức cùng Điệp Y mắt lạnh đối diện, “Đừng nói với ta đến hôm nay ngươi mới nghe được lời này.”
Điệp Y nhìn lướt qua bốn năm người đang đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, hờ hững nói, “Bọn họ là huynh đệ của ngươi?”
Cổ Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, tuy rằng là họ hàng xa, gọi huynh đệ cũng không thích hợp, nhưng nghe thấy Điệp Y dùng khẩu khí chất vấn để nói chuyện với hắn, tức thì đáp lại, “Bọn họ đều là huynh đệ của ta, thế nào?”
Điệp Y chậm rãi gật gật đầu lạnh như băng nói, “Vậy là ngươi cần tay chân, không cần quần áo.”
Cổ Hạo Nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, tuy rằng không phải cố ý, cũng không phải nhằm vào Điệp Y, nhưng lời đã nói ra không hồi lại được, huống chi đối mặt là Điệp Y, lập tức ngẩng cao đầu nói, “Quần áo làm sao so sánh được với tay chân, chuyện này có tất yếu lựa chọn sao?”
Cổ Hạo Danh vừa nghe những lời này đứng ở chỗ tối lập tức giơ ngón tay cái lên với Cổ Hạo Nhiên, lời này muốn nghĩ thế nào cũng được, vế trước so sánh có chút kém, mặt sau lại không minh xác tỏ rõ thái độ, muốn chọn tay chân hay quần áo hắn cũng không nói rõ.
Điệp Y hừ lạnh một tiếng nghiêm khắc nói, “Nếu đã không cần quần áo, được lắm, Linh, Hành đem quần áo trên người hắn cởi ra hết cho ta.” Lời vừa ra toàn trường vốn đang im lặng càng thêm lặng ngắt, chỉ vang lên một trận hút không khí.
Cổ Hạo Nhiên ngây người sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng quắc mắt trừng Điệp Y, mặc dù một chữ cũng không nói không khí cũng nhất thời trở nên ngưng trọng.
Vẫn đi theo Cổ Hạo Nhiên, Linh và Hành nhìn nhau, chậm rãi đi đến bên người Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên hai mắt rét lạnh, bén nhón trừng Linh Hành gằn từng tiếng nói, “Các ngươi dám.”
Hai người do dự nhìn Điệp Y, Điệp Y vẻ mặt âm hàn, trong nháy mắt quanh thân bắn ra một cỗ áp lực âm trầm làm cho người ta hít thở không thông, ngữ khí không mang theo một tia cảm tình, “Cởi.”
Linh cùng Hành cắn chặt răng nói với Cổ Hạo Nhiên, “Thiếu gia.”
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt đã xanh mét nhìn trừng trừng Điệp Y, Điệp Y vẻ mặt lãnh khốc đối diện với Cổ Hạo Nhiên, hai người một kẻ lửa giận ngút trời, một kẻ âm lãnh làm cho người ta khiếp hãi, hai luồng khi cực đoan ở giữa không trung giằng co, mọi người ngồi trên lầu, lần đầu tiên nhìn thấy Điệp Y tản mác ra áp lực uy nghiêm kinh sợ, âm trầm đến làm cho người hô hấp cũng bị tắt nghẽn, cảm giác lời của nàng giống như mệnh lệnh, không cho phép phản kháng, không khỏi vừa khiếp sợ vừa nghẹn lời.
Cổ Hạo Nhiên hừ mạnh một tiếng, không để ý tới Linh, Hành đứng bên cạnh, nắm lấy áo ngoài, xoát một cái kéo xuống, nhất kiện lục sẫm ngoại bào trong nháy mắt bị xé làm hai, sau đó bị Cổ Hạo Nhiên hung hăng ném xuống đất, lộ ra phần ngực màu cổ đồng. Sắc mặt của Cổ Hạo Nhiên hết xanh rồi trắng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thoát thì thoát, ngươi nghĩ rằng ta không dám sao.”
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên cả người hừng hực lửa giận, sắc mặt lãnh khốc nhìn chính mình, trong đôi mắt bốc lên một loại phẫn nộ trước nay chưa từng có, lập tức đem Mộng Tâm đưa cho người bên cạnh, không nói lời nào đứng dậy, gió đêm thổi qua quần áo của nàng phất phơ, dưới ánh đèn mờ ảo của bầu trời đêm càng lộ rõ một cỗ thần bí lãnh khốc. Trong khi đứng dưới bầu trời đêm Cổ Hạo Nhiên, tóc đem theo gió phi vũ, kết hợp một thân trần trụi cư nhiên tản ra một cỗ gợi cảm không gì sánh kịp, đôi mắt bắn ra hỏa diễm, giống như hai vì sao, sáng rực đến nhiếp lấy hồn phách của mỗi người.
Điệp Y bước từng bước đến gần Cổ Hạo Nhiên, trong mắt sắc lạnh đến mức có thể đông cứng hoa mùa hạ, dừng lại cách Cổ Hạo Nhiên không xa, chỉ vào quần của hắn lạnh lùng nói, “Đây là cái gì, cởi.”
Cổ Hạo Nhiên hai nắm tay nắm chặt, nhả ra từng chữ một giữa hai hàm răng đang nghiến chặt, “La Điệp Y, ngươi cũng đừng nên khinh người quá đáng.”
Vẫn đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, Minh Thanh thận cẩn thận lên tiếng, “Thiếu phu nhân, ý tứ là được rồi, thiếu gia cũng không phải là nhằm vào thiếu phu nhân.” Tuy rằng thực không muốn dưới tình huống khí thế bức người của Điệp Y lên tiếng, nhưng tốt xấu cũng là thiếu gia, không giúp thật không phải đạo.
“Ta có cho ngươi nói chuyện sao."
*****
“Mỹ nhân tỷ tỷ, đệ muốn uống sữa, Mộng Tâm muốn uống sữa.” Vừa nhìn thấy Điệp Y, tiểu Mộng Tâm liền dính lấy Điệp Y, ôm Điệp Y từ lúc ăn cơm chiều đến giờ vẫn không chịu buông ra, lúc này ăn cơm xong lại muốn uống đồ ngọt, Điệp Y đối với bất luận kẻ nào đều là một bộ lạnh như băng, duy độc đối với tiểu Mộng Tâm mặc dù có lãnh cũng không đến mức cách xa ngàn dặm, nghe vậy vói tay lấy ly sữa ở trên bàn đưa đến trước mặt tiểu Mộng Tâm.
Phương Lưu Vân cười khúc khích nói, “Tiểu tôn tử của ta, đã nói nhiều lần phải gọi tiểu thẩm vẫn không chịu sửa miệng, sau này lớn lên thế nào cũng giống với ngũ thúc, một gã phong lưu lãng tử mỹ sắc đi đầu.”
Cổ Hạo Ảnh nhíu mày nói, “Người không phong lưu uổng thiếu niên nha, đạo lý này phải từ nhỏ bồi dưỡng, chỉ sợ là tiểu hài từ này từ nhỏ nhìn quen thiên tư quốc, về sau nhìn những người khác lại chướng mắt thì làm sao bây giờ?”
Thanh Nhu khẽ cười nói, “Đệ đừng có mà giáo dục bậy, Mộng Tầm nghe xong lời của đệ đến bây giờ vẫn còn bị phạt giam kia kìa, cũng đừng từ nhỏ đã dạy hư tiểu Mộng Tâm của tẩu.” Lời vừa ra làm cho tất cả mọi người đều cười ồ lên.
“A, mọi người xem, ánh trăng đêm này thật đẹp, thời điểm này còn có thể nhìn thấy trăng tròn, quả thật hiếm thấy.” Thanh âm kinh ngạc của Hoa Cận tức thì lôi cuốn tầm mắt của tất cả mọi người.
Trong lúc mọi người đang yên tĩnh ngắm trăng thì từ xa xa bỗng dưng vọng tới tiếng nói chuyện của vài người, vừa khóe bị ngăn cách bởi một bức tường hoa tường vi cho nên nhìn không thấy người.
“Lục ca, việc hôm nay toàn dựa vào Lục ca thành toàn, Lâm gia bên kia vừa nghe lục ca ra mặt không nói hai lời liền đồng ý việc hôn nhân, Hàm Nhi đa tạ lục ca.”
“Không có gì, đều là người trong nhà.” Thanh âm trầm thấp ngạo khí truyền đến, chính là ba ngày chưa hồi phủ Cổ Hạo Nhiên.
“Đúng đó, ai chẳng biết nói chỉ cần lục thúc mở miệng, thiên hạ không có việc gì không làm được, bất quá cũng phải nói vị nữ tử Lâm gia bộ dạng đúng là xinh đẹp, Hàm tiểu thúc thật có phúc khí.” Một đạo thanh âm rõ ràng a dua truyền đến.
“Muốn nói phúc khí, vẫn là lục thúc có phúc khí, lục thẩm quả thật là nhân gian tuyệt sắc cũng chỉ có lục thúc mới xứng đôi, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ là vô phúc tiêu thụ.” Lại thanh âm của một người.
“Chính phải, nếu như lục thẩm mà gả đến nhà người khác, muốn huynh đệ không phản bội vì y nhân cũng không được, đẹp quá mức.”
Cổ Chấn vừa nghe sắc mặt trầm xuống, cho dù là thân thích cũng không thể tùy tiện muốn nói gì thì nói, đang muốn lên tiếng Phương Lưu Vân đã giật nhẹ tay hắn, nháy mắt hướng về phía mắt cũng không trát Điệp Y, những người khác cũng đều trầm mặc không lên tiếng lắng nghe.
Cổ Hạo Nhiên ha hả cười, “Cho dù có đẹp bất quá cũng chỉ là một nữ nhân, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, nàng cho dù có xinh đẹp cũng chỉ là kiện quần áo, muốn ném liền ném, há có thể vì nàng phá hỏng tình cảm huynh đệ sao.” Nói xong, vừa quẹo qua bức tường hoa tường vi, tức thì nhìn thấy bên này đèn đuốc sáng choang đang ngồi một đống người. (Cesia: anh chết chắc rồi, amen!!!)
Cổ Hạo Nhiên không khỏi ngẩn người dừng lại cước bộ, nơi này quanh năm đều đốt đèn, không nghĩ tới hôm nay lại ngồi đầy người, mà mấy người bên cạnh hắn nhất thời đều thay đổi sắc mặt, đứng ngây ra như phỗng không dám tiến cũng không dám lui, gục đầu xuống nhìn chằm chằm dưới đất không dám nhìn lên. Mấy người này vốn là họ hàng xa của Cổ gia, ỷ vào chút đầu óc ở trong phủ kiếm chác chút lợi lộc, nịnh bợ Cổ Hạo Nhiên, lúc này vừa liếc mắt thấy Cổ gia một nhà cả đại tộc trưởng đều có mặt, vừa rồi uống hơi quá chén, thốt ra lời nói không nghi ngờ là hết sức bất kính, lúc này nào có lá gan đối mặt.
Cổ Hạo Nhiên sững sờ một lúc mới đi tới vài bước nói, “Cha nương hôm nau thế nào lại có nhã hứng đến ngắm trăng?” Cổ Chấn và Phương Lưu Vân đều không đáp lời, đứng ở một bên Cổ Hạo Ảnh tà ác cười nháy mắt với hắn, Cổ Hạo Nhiên đã sớm nhìn thấy Điệp Y đang ngồi ở giữa cúi đầu đút sữa cho Mộng Tâm, không khỏi nhíu nhíu mày.
Đút cho tiểu Mộng Tâm uống xong, Điệp Y mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nói, “Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.”
Cổ Hạo Nhiên gặp Điệp Y ngữ khí trong lời nói lạnh như băng, so với vẻ trong trẻo lạnh lùng ngày xưa còn muốn rét lạnh hơn mấy phần, bất quá hắn cũng không nói sai, lập tức cùng Điệp Y mắt lạnh đối diện, “Đừng nói với ta đến hôm nay ngươi mới nghe được lời này.”
Điệp Y nhìn lướt qua bốn năm người đang đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, hờ hững nói, “Bọn họ là huynh đệ của ngươi?”
Cổ Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, tuy rằng là họ hàng xa, gọi huynh đệ cũng không thích hợp, nhưng nghe thấy Điệp Y dùng khẩu khí chất vấn để nói chuyện với hắn, tức thì đáp lại, “Bọn họ đều là huynh đệ của ta, thế nào?”
Điệp Y chậm rãi gật gật đầu lạnh như băng nói, “Vậy là ngươi cần tay chân, không cần quần áo.”
Cổ Hạo Nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, tuy rằng không phải cố ý, cũng không phải nhằm vào Điệp Y, nhưng lời đã nói ra không hồi lại được, huống chi đối mặt là Điệp Y, lập tức ngẩng cao đầu nói, “Quần áo làm sao so sánh được với tay chân, chuyện này có tất yếu lựa chọn sao?”
Cổ Hạo Danh vừa nghe những lời này đứng ở chỗ tối lập tức giơ ngón tay cái lên với Cổ Hạo Nhiên, lời này muốn nghĩ thế nào cũng được, vế trước so sánh có chút kém, mặt sau lại không minh xác tỏ rõ thái độ, muốn chọn tay chân hay quần áo hắn cũng không nói rõ.
Điệp Y hừ lạnh một tiếng nghiêm khắc nói, “Nếu đã không cần quần áo, được lắm, Linh, Hành đem quần áo trên người hắn cởi ra hết cho ta.” Lời vừa ra toàn trường vốn đang im lặng càng thêm lặng ngắt, chỉ vang lên một trận hút không khí.
Cổ Hạo Nhiên ngây người sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng quắc mắt trừng Điệp Y, mặc dù một chữ cũng không nói không khí cũng nhất thời trở nên ngưng trọng.
Vẫn đi theo Cổ Hạo Nhiên, Linh và Hành nhìn nhau, chậm rãi đi đến bên người Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên hai mắt rét lạnh, bén nhón trừng Linh Hành gằn từng tiếng nói, “Các ngươi dám.”
Hai người do dự nhìn Điệp Y, Điệp Y vẻ mặt âm hàn, trong nháy mắt quanh thân bắn ra một cỗ áp lực âm trầm làm cho người ta hít thở không thông, ngữ khí không mang theo một tia cảm tình, “Cởi.”
Linh cùng Hành cắn chặt răng nói với Cổ Hạo Nhiên, “Thiếu gia.”
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt đã xanh mét nhìn trừng trừng Điệp Y, Điệp Y vẻ mặt lãnh khốc đối diện với Cổ Hạo Nhiên, hai người một kẻ lửa giận ngút trời, một kẻ âm lãnh làm cho người ta khiếp hãi, hai luồng khi cực đoan ở giữa không trung giằng co, mọi người ngồi trên lầu, lần đầu tiên nhìn thấy Điệp Y tản mác ra áp lực uy nghiêm kinh sợ, âm trầm đến làm cho người hô hấp cũng bị tắt nghẽn, cảm giác lời của nàng giống như mệnh lệnh, không cho phép phản kháng, không khỏi vừa khiếp sợ vừa nghẹn lời.
Cổ Hạo Nhiên hừ mạnh một tiếng, không để ý tới Linh, Hành đứng bên cạnh, nắm lấy áo ngoài, xoát một cái kéo xuống, nhất kiện lục sẫm ngoại bào trong nháy mắt bị xé làm hai, sau đó bị Cổ Hạo Nhiên hung hăng ném xuống đất, lộ ra phần ngực màu cổ đồng. Sắc mặt của Cổ Hạo Nhiên hết xanh rồi trắng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thoát thì thoát, ngươi nghĩ rằng ta không dám sao.”
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên cả người hừng hực lửa giận, sắc mặt lãnh khốc nhìn chính mình, trong đôi mắt bốc lên một loại phẫn nộ trước nay chưa từng có, lập tức đem Mộng Tâm đưa cho người bên cạnh, không nói lời nào đứng dậy, gió đêm thổi qua quần áo của nàng phất phơ, dưới ánh đèn mờ ảo của bầu trời đêm càng lộ rõ một cỗ thần bí lãnh khốc. Trong khi đứng dưới bầu trời đêm Cổ Hạo Nhiên, tóc đem theo gió phi vũ, kết hợp một thân trần trụi cư nhiên tản ra một cỗ gợi cảm không gì sánh kịp, đôi mắt bắn ra hỏa diễm, giống như hai vì sao, sáng rực đến nhiếp lấy hồn phách của mỗi người.
Điệp Y bước từng bước đến gần Cổ Hạo Nhiên, trong mắt sắc lạnh đến mức có thể đông cứng hoa mùa hạ, dừng lại cách Cổ Hạo Nhiên không xa, chỉ vào quần của hắn lạnh lùng nói, “Đây là cái gì, cởi.”
Cổ Hạo Nhiên hai nắm tay nắm chặt, nhả ra từng chữ một giữa hai hàm răng đang nghiến chặt, “La Điệp Y, ngươi cũng đừng nên khinh người quá đáng.”
Vẫn đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, Minh Thanh thận cẩn thận lên tiếng, “Thiếu phu nhân, ý tứ là được rồi, thiếu gia cũng không phải là nhằm vào thiếu phu nhân.” Tuy rằng thực không muốn dưới tình huống khí thế bức người của Điệp Y lên tiếng, nhưng tốt xấu cũng là thiếu gia, không giúp thật không phải đạo.
“Ta có cho ngươi nói chuyện sao."
Tác giả :
Chu Ngọc