Nhà Có Chó Dữ
Chương 6-1
“Gâu!” [Anh đã về rồi đây!] A Kim đang nằm bất động trên giường đột nhiên ngẩn đầu.
Tư Nam ngồi ở bàn đọc sách quay đầu lại nhìn hắn, không khí yên tĩnh ban nãy thực đáng sợ! Không có Uông Phong Lân bên cạnh, A Kim cũng không còn hơi thở, trong phòng cứ như là không có sức sống.
“Gâu!” [Em làm sao vậy?] Nhảy xuống giường, cọ cọ chân cậu.
“Mọi người trong nhà vẫn ổn chứ?” Xoa xoa đỉnh đầu A Kim, Tư Nam đem bao nhiêu lo lắng quăng hết ra sau đầu.
“Ảng!” [Rất tốt.] Gật đầu.
“Vậy là được rồi! Anh tự tắm một mình được không? Em còn muốn xem lại văn kiện.” Nhu nhu đám lông vàng kia, Tư Nam cười cười thương lượng với hắn.
“Gâu!” [Hảo!] Mặc dù nhìn ra Tư Nam có tâm sự, nhưng hắn không còn cách nào khác để an ủi, đành nghe theo lời của cậu! Ngoan ngoãn cúi đầu đi vào phòng tắm.
Nhìn cẩu cẩu đã đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy, Tư Nam mới thư thái thở dài một tiếng. Quay đầu nhìn máy vi tính, nhấn vào khung chat, gõ một hàng chữ: “Tôi đây logout trước, có gì cần tôi sẽ nói với cậu. Tạm biệt.” Sau đó không đợi đối phương trả lời, liền tắt máy vi tính.
Vì tránh việc sử dụng thời gian quá mức, trong hai tuần tới, Uông Phong Lân đều hạn chế thời gian tỉnh lại.
Tu ngồi đối diện Tư Nam: “Phong Lân không có việc gì chứ? Tại sao thời gian tỉnh lại mỗi ngày càng ngắn đi vậy?!.”
“Chắc không sao đâu.” Tư Nam nhìn ra Tu đang lo lắng “Có chuyện gì cần anh ấy giải quyết sao?”
“Ai…… Tôi vừa mới nhận được tin, lão tổng – lão ba của Phong Lân, sở dĩ an bài cho hôn lễ cho cậu ấy và bên Tỉnh Thượng gia, là vì cậu của Từng Khải Ninh – Từng Vĩ, đã hợp tác với bên tập đòan Tỉnh Thượng một hạng mục kiến trúc lớn. Kết quả là công ty bị lỗ vốn, không thu được tiền. Ấn theo bản hợp đồng, cần phải bồi thường cho bên tập đoàn Tỉnh Thượng một khoảng tiền rất lớn, nếu như không đền tiền, Từng Vĩ phải ngồi tù. Mà Tỉnh Thượng gia đã sớm biết Từng Vĩ và lão tổng có quan hệ.”
“Nói đúng hơn là, nhà họ Từng đã bị Tỉnh Thượng gia tính kế?” Tư Nam vẻ mặt tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Bên Tỉnh Thượng gia đã đưa ra cách giải quyết là, đem Tỉnh Thượng Đan mau chóng gả cho Phong Lân, thì sẽ không truy cứu trách nhiệm của Từng Vĩ. Cho nên, con mẹ nó, Từng Khải Ninh liền đi cầu xin lão tổng! Mà lão tổng cũng mong muốn Uông thị và Tỉnh Thượng về cùng một phe. Dù sao thì từ lúc Phong Lân tiếp nhận Uông thị, hai nhà cũng đã đính hôn với nhau rồi!”
“Mặc dù đã đính hôn nhưng vẫn chưa nói rõ thời điểm.” Tư Nam nhíu mày “Tại sao Tỉnh Thượng gia lại gấp đến vậy? Chẳng lẽ bọn họ muốn nhờ Uông thị giúp đỡ cái gì đó?”
“Đúng vậy!” Tu gật gật đầu “Tập đoàn Tỉnh Thượng nửa năm trước được ca ca của Tỉnh Thượng Đan tiếp nhận, kinh doanh lập tức đi xuống, thậm chí còn ăn bớt ăn xén nguyên liệu của các công ty chi nhánh, thậm chí có công ty chi nhánh muốn đình công, nguyên nhân là do những nguyên liệu đó được lấy từ những công ty nhỏ ở nông thôn.”
“Đó chẳng phải là tự mình phá hủy công ty?”
“Đúng vậy! Cho nên, Tỉnh Thượng gia bây giờ cũng chỉ là miệng hùm gan thỏ, bọn họ muốn đám cưới để mượn Uông thị lấp vào chỗ khuyết đó!” Tu bỉu môi “Mà lão tổng lại hoàn toàn không biết gì về việc này.”
“Vậy nói cho ông ấy biết!”
“Cậu nghĩ ông ta sẽ tin sao?” Tu thở dài “Mẹ của Từng Khải Ninh so với mẹ của Phong Lân được ưu ái hơn rất nhiều! Nếu không Phong Lân không đấu tranh thì có lẽ lão tổng đã giao Uông thị cho Từng Khải Ninh rồi.”
“Thật là phức tạp!” Tư Nam xung quanh, phát hiện A Kim không có ở trong phòng.
“Ban nãy tôi thấy A Kim đi xuống lầu rồi.” Tu nhìn ra Tư Nam đang tìm A Kim.
“Nga.” Tư Nam cười cười, còn tưởng tên kia ở đây nghe hết mọi chuyện rồi!
“Đương đương!” Có người gõ cửa.
“Tiến vào.”
“Tư Nam” Phan Già đẩy cửa ra “Uông tổng mời cậu qua bên đó.”
“Ân?” Tư Nam lập tức đứng dậy, A Kim không phải xuống lầu sao, Phong Lân sao lại tỉnh dậy? Nhìn Tu một cái, sau đó nhanh chóng đi qua phòng của Uông Phong Lân.
“Tiểu Nam!” Uông Phong Lân nằm ở trên giường thở hổn hển,“Mau, cùng Mạnh Tam xuống góc cầu thang ở lầu mười sáu nhanh lên, An Chi Huyến muốn giết A Kim!”
“Gì?” Tư Nam hoảng sợ “Hảo, em lập tức đi ngay!” Gật đầu xoay người đi ra ngoài “Mạnh Tam, xuống lầu dưới cùng với tôi được chứ?”
“Hảo!” Mạnh Ta nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tư Nam, lập tức đứng dậy đuổi kịp cậu.
“Tư Nam, xảy ra chuyện gì?” Tu thấy Tư Nam và Mạnh Tam vội vàng xuống lầu, cũng đứng dậy đi theo.
Vừa đi xuống được một lầu, đã nghe thấy ở góc cầu thang truyền đến âm thanh phẫn nộ: “Cậu ấy thích mày, rất thích mày đúng không?”
Không có hồi âm.
“Dừng tay!” Tư Nam nhảy xuống cầu thang, nhìn thấy An Chi Huyến đang hung hăn bóp cổ A Kim. Tuy biết rằng, lúc này A Kim không có cảm giác gì, nhưng Tư Nam vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Mạnh Tam cũng tiến lên, đem hai tay An Chi Huyến bẻ ra sau lưng.
Tư Nam ôm lấy A Kim, biết rõ A Kim sẽ không sao, nhưng không nhịn được, nước mắt liền mạnh mẽ trào ra: “Anh muốn làm gì? Nó chỉ là một cẩu cẩu thôi mà!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu đừng khóc nữa!” Nhìn Tư Nam rơi lệ, vẻ mặt âm hiểm của An Chi Huyến lập tức mềm xuống, bất chấp hai tay đang bị Mạnh Tam khóa sau lưng “Tôi chỉ là, không muốn….nhìn cậu, đối tốt với nó…..”
“Nó có gây trở ngại cho anh sao?” Tư Nam ôm lấy thân thể A Kim “Tu, Mạnh Tam, nơi này giao lại cho hai người!” Nói xong bước lên cầu thang.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” An Chi Huyến vô lực gục đầu xuống, nhìn Tư Nam rơi nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau đớn, mình rất yêu cậu ấy, làm sao nỡ nhìn cậu ấy thương tâm chứ?
Tư Nam cúi đầu ôm thân thể A Kim đi vào phòng của Uông Phong Lân.
“Sao lại khóc rồi?” Uông Phong Lân từ trên giường ngủ bước xuống.
Phan Già xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
“Vẫn may là còn có anh ở đây.” Tư Nam đem thân thể A Kim đặt lên ghế sô pha “Đột nhiên có loại cảm giác thực sự mất đi A Kim, cho nên nước mắt liền không kìm được mà chảy ra.” Đưa lưng về phía người ngồi trên giường, ánh mắt nhìn thân thể A Kim, hít hít cái mũi, điều chỉnh hô hấp “Có rất nhiều việc của em mà chỉ có A Kim mới biết được. Em không dám nói với người khác, không dám tự mình đối mặt, không dám làm …… Tất cả đều nói cho A kim nghe, em cảm thấy A Kim mới là người bạn tri kỷ của mình. Ngay cả A Kha là bạn thân của em vẫn không được như vậy.”
Uông Phong Lân lẳng lặng nghe cậu nói.
“Cũng như chuyện em thích một người tên Uông Phong Lân, cũng chỉ nói với A Kim, không dám nói với ai cả.” Lại hít hít cái mũi “Nhìn thấy nó bị người khác bóp cổ, tuy rằng biết rõ A Kim không có cảm giác, A Kim của em đã sớm mất, mà cũng chẳng có ai bên trong thân thể nó, không có gì để em lo lắng. Nhưng em lại không nhịn được mà khóc, có phải là rất kì quái không?”
“Tiểu Nam, hiện tại em muốn A Kim ở bên cạnh em, hay là anh?” Uông Phong Lân kéo cạu đến bên giường ôm vào ngực.
“A?” Tư Nam nghiêng đầu nhìn hắn.
Ôn nhu liếm đi nước mắt trên mặt cậu: “Thừa dịp bây giờ còn có thể, phải tranh thủ ở bên cạnh A Kim nha. Bằng không chờ đến lúc anh phục hồi, em sẽ không được ở cùng A Kim đâu, mà chỉ có thể bên anh thôi đó. Cho dù em không muốn bồi anh, anh sẽ không cho phép đâu!”
Tư Nam nháy mắt: “Sao lại nghĩ là em sẽ không muốn bồi anh?”
Uông Phong Lân làm bộ ai oán:“Sẽ có một ngày em ghét bỏ anh, chê anh già nua xấu xí, không còn mị lực. Hoặc là em không muốn anh bồi em, sau đó sẽ cảm thấy anh vẫn không bằng một góc của cẩu cẩu kia!”
“Ha ha” Rốt cục Tư Nam cũng bị vẻ mặt ủy khuất của hắn đáng bại, nín khóc mỉm cười “Phải đó, vậy thì anh phải cố gắng đừng để ngày đó tới quá nhanh.”
“Ân, anh sẽ cố gắng!” Hôn trộm thành công đôi môi phấn nộn kia, Uông Phong Lân liền lộ ra tươi cười thõa mãn.
“Lân” Tư Nam nhìn về phía cửa “Anh vừa gọi em tiến vào, sau đó em liền lập tức đi cứu A Kim! Điều này dễ làm cho người khác nghi ngờ lắm đó.”
“Phải nga!” Uông Phong Lân hơi nhíu mày “Chỉ lo tìm em để đi cứu A Kim, đúng là rất dễ bị phát hiện!”
“Làm sao bây giờ?” Tư Nam nhìn A Kim đang bất động trên ghế sô pha, lại nhìn người đang ôm mình.
“Có biện pháp!” Uông Phong Lân nhanh chóng từ dưới gối dầu lấy ra một lông chim.
“Ha ha……” Tư Nam đột nhiên cười to.
“Cười cái gì?”
“Nhìn anh lấy cái này ra, em liền nghĩ đến một câu nghe không được tốt lắm.”
“Là câu gì?”
“Lấy lông gà giữ mùa vụ!”
“Có câu đó sao?” Uông Phong Lân cũng đi theo cười.
“Không có sao?” Tư Nam nhăn nhăn mũi “Vậy anh lấy cái này ra làm gì?”
“Tìm Thiên Sứ hỗ trợ a!” Uông Phong Lân nhìn lông chim kêu “Mini, đi ra!”
Ba giây sau.
“Gì nữa đây?” Mini xuất hiện giữa không trung, liền nhìn thấy Tư Nam “Ê? Sao cậu lại ở đây?”
“Cô biết em ấy?” Uông Phong Lân cảnh giác nhìn Mini.
“Tôi là thiên sứ mà, biết người trái đất thì có gì là lạ?” Mini mếu máo “Tìm tôi làm chi?” Thấy Uông Phong Lân nhu nhược nằm trên giường, tâm tình Mini lập tức tốt lên.
“Giúp tôi một chuyện!” Uông Phong Lân nói.
“Nói xem?”
“Cô làm cho A Kim sống lại trong chốc lát đi!” Uông Phong Lân chỉa chỉa thân thể cẩu cẩu đang nằm trên sô pha.
“Có ý gì?” Mini không hiểu được ý tứ của hắn.
“Tôi nghĩ, chuyện Phong Lân biến thành cẩu cẩu, cô không hi vọng là tất cả mọi người đều biết, đúng không?” Tư Nam nhìn Mini, Thiên Sứ này thoạt nhìn như mấy cô bé mười bảy, mười tám tuổi.
“Đúng vậy! Tốt nhất là không ai được biết, nhưng cậu là ngoại lệ!”
“Vì sao tôi ngoại lệ?”
“Bởi vì hai người vốn là một đôi……” Mini nói nửa câu nói liền dừng lại “Cơ mật!”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa.” Tư Nam không sao cả mhú vai “Chúng tôi lo lắng người khác sẽ phát hiện Phong Lân và A Kim có vấn đề, cho nên, hy vọng cô làm cho A Kim sống lại trong lúc Phong Lân đang tỉnh táo, chỉ như vậy người khác mới không nghi ngờ.”
“Như vậy sao?!” Mini nghĩ nghĩ “Được rồi! Tôi đã biết!”
“Tốt lắm!” Uông Phong Lân gật gật đầu “Cám ơn!”
“Không cần khách khí!” Hung hăng liếc Uông Phong Lân một cái, anh vẫn còn nợ tôi một mối hận nhổ lông đó, đại ca à! Người này cư nhiên còn biết nói cảm ơn, thật không ngờ.
“Bây giờ có thể rồi chứ!” Tư Nam chỉa chỉa A Kim, ý bảo Mini có thể bắt đầu.
“Hảo!” Vung gập phép lên, một chuỗi sao nhỏ hướng về phía A Kim.
“Gâu gâu!” A Kim thật sự đã sống lại, bất quá, trong ánh mắt của nó, hoàn toàn trống rỗng.
“Chỉ có mười phút thôi đó!” Mini nhắc nhở.
“Không đủ dùng!” Uông Phong Lân cò kè mặc cả.
“Vậy anh muốn như thế nào?” Mini cảnh giác nhìn Uông Phong Lân .
“Một giờ!” Uông Phong Lân nhìn Mini, uy hiếp nheo mắt lại.
“Anh đừng được một bước thì làm tới nha!” Mini giận trừng mắt, cái tên hỗn đản này!
“Sao, không được?”
“Nhiều lắm là nửa giờ!”
“Ok, thành giao!” Uông Phong Lân gật đầu.
“Giao cái đầu các người!” Lời còn chưa dứt, Mini liền biến mất trong không trung.
“Còn tính nói với cô tiếng cảm ơn nha, chưa gì đã biến mất!” Uông Phong Lân bỉu môi, sau đó chuyển hướng sang Tư Nam “Giúp anh gọi Tu, Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ vào đây đi!”
“Hảo.” Tư Nam gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài
Tư Nam ngồi ở bàn đọc sách quay đầu lại nhìn hắn, không khí yên tĩnh ban nãy thực đáng sợ! Không có Uông Phong Lân bên cạnh, A Kim cũng không còn hơi thở, trong phòng cứ như là không có sức sống.
“Gâu!” [Em làm sao vậy?] Nhảy xuống giường, cọ cọ chân cậu.
“Mọi người trong nhà vẫn ổn chứ?” Xoa xoa đỉnh đầu A Kim, Tư Nam đem bao nhiêu lo lắng quăng hết ra sau đầu.
“Ảng!” [Rất tốt.] Gật đầu.
“Vậy là được rồi! Anh tự tắm một mình được không? Em còn muốn xem lại văn kiện.” Nhu nhu đám lông vàng kia, Tư Nam cười cười thương lượng với hắn.
“Gâu!” [Hảo!] Mặc dù nhìn ra Tư Nam có tâm sự, nhưng hắn không còn cách nào khác để an ủi, đành nghe theo lời của cậu! Ngoan ngoãn cúi đầu đi vào phòng tắm.
Nhìn cẩu cẩu đã đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy, Tư Nam mới thư thái thở dài một tiếng. Quay đầu nhìn máy vi tính, nhấn vào khung chat, gõ một hàng chữ: “Tôi đây logout trước, có gì cần tôi sẽ nói với cậu. Tạm biệt.” Sau đó không đợi đối phương trả lời, liền tắt máy vi tính.
Vì tránh việc sử dụng thời gian quá mức, trong hai tuần tới, Uông Phong Lân đều hạn chế thời gian tỉnh lại.
Tu ngồi đối diện Tư Nam: “Phong Lân không có việc gì chứ? Tại sao thời gian tỉnh lại mỗi ngày càng ngắn đi vậy?!.”
“Chắc không sao đâu.” Tư Nam nhìn ra Tu đang lo lắng “Có chuyện gì cần anh ấy giải quyết sao?”
“Ai…… Tôi vừa mới nhận được tin, lão tổng – lão ba của Phong Lân, sở dĩ an bài cho hôn lễ cho cậu ấy và bên Tỉnh Thượng gia, là vì cậu của Từng Khải Ninh – Từng Vĩ, đã hợp tác với bên tập đòan Tỉnh Thượng một hạng mục kiến trúc lớn. Kết quả là công ty bị lỗ vốn, không thu được tiền. Ấn theo bản hợp đồng, cần phải bồi thường cho bên tập đoàn Tỉnh Thượng một khoảng tiền rất lớn, nếu như không đền tiền, Từng Vĩ phải ngồi tù. Mà Tỉnh Thượng gia đã sớm biết Từng Vĩ và lão tổng có quan hệ.”
“Nói đúng hơn là, nhà họ Từng đã bị Tỉnh Thượng gia tính kế?” Tư Nam vẻ mặt tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Bên Tỉnh Thượng gia đã đưa ra cách giải quyết là, đem Tỉnh Thượng Đan mau chóng gả cho Phong Lân, thì sẽ không truy cứu trách nhiệm của Từng Vĩ. Cho nên, con mẹ nó, Từng Khải Ninh liền đi cầu xin lão tổng! Mà lão tổng cũng mong muốn Uông thị và Tỉnh Thượng về cùng một phe. Dù sao thì từ lúc Phong Lân tiếp nhận Uông thị, hai nhà cũng đã đính hôn với nhau rồi!”
“Mặc dù đã đính hôn nhưng vẫn chưa nói rõ thời điểm.” Tư Nam nhíu mày “Tại sao Tỉnh Thượng gia lại gấp đến vậy? Chẳng lẽ bọn họ muốn nhờ Uông thị giúp đỡ cái gì đó?”
“Đúng vậy!” Tu gật gật đầu “Tập đoàn Tỉnh Thượng nửa năm trước được ca ca của Tỉnh Thượng Đan tiếp nhận, kinh doanh lập tức đi xuống, thậm chí còn ăn bớt ăn xén nguyên liệu của các công ty chi nhánh, thậm chí có công ty chi nhánh muốn đình công, nguyên nhân là do những nguyên liệu đó được lấy từ những công ty nhỏ ở nông thôn.”
“Đó chẳng phải là tự mình phá hủy công ty?”
“Đúng vậy! Cho nên, Tỉnh Thượng gia bây giờ cũng chỉ là miệng hùm gan thỏ, bọn họ muốn đám cưới để mượn Uông thị lấp vào chỗ khuyết đó!” Tu bỉu môi “Mà lão tổng lại hoàn toàn không biết gì về việc này.”
“Vậy nói cho ông ấy biết!”
“Cậu nghĩ ông ta sẽ tin sao?” Tu thở dài “Mẹ của Từng Khải Ninh so với mẹ của Phong Lân được ưu ái hơn rất nhiều! Nếu không Phong Lân không đấu tranh thì có lẽ lão tổng đã giao Uông thị cho Từng Khải Ninh rồi.”
“Thật là phức tạp!” Tư Nam xung quanh, phát hiện A Kim không có ở trong phòng.
“Ban nãy tôi thấy A Kim đi xuống lầu rồi.” Tu nhìn ra Tư Nam đang tìm A Kim.
“Nga.” Tư Nam cười cười, còn tưởng tên kia ở đây nghe hết mọi chuyện rồi!
“Đương đương!” Có người gõ cửa.
“Tiến vào.”
“Tư Nam” Phan Già đẩy cửa ra “Uông tổng mời cậu qua bên đó.”
“Ân?” Tư Nam lập tức đứng dậy, A Kim không phải xuống lầu sao, Phong Lân sao lại tỉnh dậy? Nhìn Tu một cái, sau đó nhanh chóng đi qua phòng của Uông Phong Lân.
“Tiểu Nam!” Uông Phong Lân nằm ở trên giường thở hổn hển,“Mau, cùng Mạnh Tam xuống góc cầu thang ở lầu mười sáu nhanh lên, An Chi Huyến muốn giết A Kim!”
“Gì?” Tư Nam hoảng sợ “Hảo, em lập tức đi ngay!” Gật đầu xoay người đi ra ngoài “Mạnh Tam, xuống lầu dưới cùng với tôi được chứ?”
“Hảo!” Mạnh Ta nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tư Nam, lập tức đứng dậy đuổi kịp cậu.
“Tư Nam, xảy ra chuyện gì?” Tu thấy Tư Nam và Mạnh Tam vội vàng xuống lầu, cũng đứng dậy đi theo.
Vừa đi xuống được một lầu, đã nghe thấy ở góc cầu thang truyền đến âm thanh phẫn nộ: “Cậu ấy thích mày, rất thích mày đúng không?”
Không có hồi âm.
“Dừng tay!” Tư Nam nhảy xuống cầu thang, nhìn thấy An Chi Huyến đang hung hăn bóp cổ A Kim. Tuy biết rằng, lúc này A Kim không có cảm giác gì, nhưng Tư Nam vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Mạnh Tam cũng tiến lên, đem hai tay An Chi Huyến bẻ ra sau lưng.
Tư Nam ôm lấy A Kim, biết rõ A Kim sẽ không sao, nhưng không nhịn được, nước mắt liền mạnh mẽ trào ra: “Anh muốn làm gì? Nó chỉ là một cẩu cẩu thôi mà!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu đừng khóc nữa!” Nhìn Tư Nam rơi lệ, vẻ mặt âm hiểm của An Chi Huyến lập tức mềm xuống, bất chấp hai tay đang bị Mạnh Tam khóa sau lưng “Tôi chỉ là, không muốn….nhìn cậu, đối tốt với nó…..”
“Nó có gây trở ngại cho anh sao?” Tư Nam ôm lấy thân thể A Kim “Tu, Mạnh Tam, nơi này giao lại cho hai người!” Nói xong bước lên cầu thang.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” An Chi Huyến vô lực gục đầu xuống, nhìn Tư Nam rơi nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau đớn, mình rất yêu cậu ấy, làm sao nỡ nhìn cậu ấy thương tâm chứ?
Tư Nam cúi đầu ôm thân thể A Kim đi vào phòng của Uông Phong Lân.
“Sao lại khóc rồi?” Uông Phong Lân từ trên giường ngủ bước xuống.
Phan Già xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
“Vẫn may là còn có anh ở đây.” Tư Nam đem thân thể A Kim đặt lên ghế sô pha “Đột nhiên có loại cảm giác thực sự mất đi A Kim, cho nên nước mắt liền không kìm được mà chảy ra.” Đưa lưng về phía người ngồi trên giường, ánh mắt nhìn thân thể A Kim, hít hít cái mũi, điều chỉnh hô hấp “Có rất nhiều việc của em mà chỉ có A Kim mới biết được. Em không dám nói với người khác, không dám tự mình đối mặt, không dám làm …… Tất cả đều nói cho A kim nghe, em cảm thấy A Kim mới là người bạn tri kỷ của mình. Ngay cả A Kha là bạn thân của em vẫn không được như vậy.”
Uông Phong Lân lẳng lặng nghe cậu nói.
“Cũng như chuyện em thích một người tên Uông Phong Lân, cũng chỉ nói với A Kim, không dám nói với ai cả.” Lại hít hít cái mũi “Nhìn thấy nó bị người khác bóp cổ, tuy rằng biết rõ A Kim không có cảm giác, A Kim của em đã sớm mất, mà cũng chẳng có ai bên trong thân thể nó, không có gì để em lo lắng. Nhưng em lại không nhịn được mà khóc, có phải là rất kì quái không?”
“Tiểu Nam, hiện tại em muốn A Kim ở bên cạnh em, hay là anh?” Uông Phong Lân kéo cạu đến bên giường ôm vào ngực.
“A?” Tư Nam nghiêng đầu nhìn hắn.
Ôn nhu liếm đi nước mắt trên mặt cậu: “Thừa dịp bây giờ còn có thể, phải tranh thủ ở bên cạnh A Kim nha. Bằng không chờ đến lúc anh phục hồi, em sẽ không được ở cùng A Kim đâu, mà chỉ có thể bên anh thôi đó. Cho dù em không muốn bồi anh, anh sẽ không cho phép đâu!”
Tư Nam nháy mắt: “Sao lại nghĩ là em sẽ không muốn bồi anh?”
Uông Phong Lân làm bộ ai oán:“Sẽ có một ngày em ghét bỏ anh, chê anh già nua xấu xí, không còn mị lực. Hoặc là em không muốn anh bồi em, sau đó sẽ cảm thấy anh vẫn không bằng một góc của cẩu cẩu kia!”
“Ha ha” Rốt cục Tư Nam cũng bị vẻ mặt ủy khuất của hắn đáng bại, nín khóc mỉm cười “Phải đó, vậy thì anh phải cố gắng đừng để ngày đó tới quá nhanh.”
“Ân, anh sẽ cố gắng!” Hôn trộm thành công đôi môi phấn nộn kia, Uông Phong Lân liền lộ ra tươi cười thõa mãn.
“Lân” Tư Nam nhìn về phía cửa “Anh vừa gọi em tiến vào, sau đó em liền lập tức đi cứu A Kim! Điều này dễ làm cho người khác nghi ngờ lắm đó.”
“Phải nga!” Uông Phong Lân hơi nhíu mày “Chỉ lo tìm em để đi cứu A Kim, đúng là rất dễ bị phát hiện!”
“Làm sao bây giờ?” Tư Nam nhìn A Kim đang bất động trên ghế sô pha, lại nhìn người đang ôm mình.
“Có biện pháp!” Uông Phong Lân nhanh chóng từ dưới gối dầu lấy ra một lông chim.
“Ha ha……” Tư Nam đột nhiên cười to.
“Cười cái gì?”
“Nhìn anh lấy cái này ra, em liền nghĩ đến một câu nghe không được tốt lắm.”
“Là câu gì?”
“Lấy lông gà giữ mùa vụ!”
“Có câu đó sao?” Uông Phong Lân cũng đi theo cười.
“Không có sao?” Tư Nam nhăn nhăn mũi “Vậy anh lấy cái này ra làm gì?”
“Tìm Thiên Sứ hỗ trợ a!” Uông Phong Lân nhìn lông chim kêu “Mini, đi ra!”
Ba giây sau.
“Gì nữa đây?” Mini xuất hiện giữa không trung, liền nhìn thấy Tư Nam “Ê? Sao cậu lại ở đây?”
“Cô biết em ấy?” Uông Phong Lân cảnh giác nhìn Mini.
“Tôi là thiên sứ mà, biết người trái đất thì có gì là lạ?” Mini mếu máo “Tìm tôi làm chi?” Thấy Uông Phong Lân nhu nhược nằm trên giường, tâm tình Mini lập tức tốt lên.
“Giúp tôi một chuyện!” Uông Phong Lân nói.
“Nói xem?”
“Cô làm cho A Kim sống lại trong chốc lát đi!” Uông Phong Lân chỉa chỉa thân thể cẩu cẩu đang nằm trên sô pha.
“Có ý gì?” Mini không hiểu được ý tứ của hắn.
“Tôi nghĩ, chuyện Phong Lân biến thành cẩu cẩu, cô không hi vọng là tất cả mọi người đều biết, đúng không?” Tư Nam nhìn Mini, Thiên Sứ này thoạt nhìn như mấy cô bé mười bảy, mười tám tuổi.
“Đúng vậy! Tốt nhất là không ai được biết, nhưng cậu là ngoại lệ!”
“Vì sao tôi ngoại lệ?”
“Bởi vì hai người vốn là một đôi……” Mini nói nửa câu nói liền dừng lại “Cơ mật!”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa.” Tư Nam không sao cả mhú vai “Chúng tôi lo lắng người khác sẽ phát hiện Phong Lân và A Kim có vấn đề, cho nên, hy vọng cô làm cho A Kim sống lại trong lúc Phong Lân đang tỉnh táo, chỉ như vậy người khác mới không nghi ngờ.”
“Như vậy sao?!” Mini nghĩ nghĩ “Được rồi! Tôi đã biết!”
“Tốt lắm!” Uông Phong Lân gật gật đầu “Cám ơn!”
“Không cần khách khí!” Hung hăng liếc Uông Phong Lân một cái, anh vẫn còn nợ tôi một mối hận nhổ lông đó, đại ca à! Người này cư nhiên còn biết nói cảm ơn, thật không ngờ.
“Bây giờ có thể rồi chứ!” Tư Nam chỉa chỉa A Kim, ý bảo Mini có thể bắt đầu.
“Hảo!” Vung gập phép lên, một chuỗi sao nhỏ hướng về phía A Kim.
“Gâu gâu!” A Kim thật sự đã sống lại, bất quá, trong ánh mắt của nó, hoàn toàn trống rỗng.
“Chỉ có mười phút thôi đó!” Mini nhắc nhở.
“Không đủ dùng!” Uông Phong Lân cò kè mặc cả.
“Vậy anh muốn như thế nào?” Mini cảnh giác nhìn Uông Phong Lân .
“Một giờ!” Uông Phong Lân nhìn Mini, uy hiếp nheo mắt lại.
“Anh đừng được một bước thì làm tới nha!” Mini giận trừng mắt, cái tên hỗn đản này!
“Sao, không được?”
“Nhiều lắm là nửa giờ!”
“Ok, thành giao!” Uông Phong Lân gật đầu.
“Giao cái đầu các người!” Lời còn chưa dứt, Mini liền biến mất trong không trung.
“Còn tính nói với cô tiếng cảm ơn nha, chưa gì đã biến mất!” Uông Phong Lân bỉu môi, sau đó chuyển hướng sang Tư Nam “Giúp anh gọi Tu, Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ vào đây đi!”
“Hảo.” Tư Nam gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài
Tác giả :
Hạ Lâu Thê