Nhà Có Chính Thê
Chương 5: A Thanh thay đổi
Sau khi ăn trưa, Trương Thị mang A Thanh và đứa nhỏ tới nhà Lưu người què. Lưu người què trời sinh đi đứng không tốt, thịt ở bắp chân trái bị suy thoái, nhưng lại được cái chăm chỉ chịu khó, học cách cắt tóc học cách đạp xe bằng một chân. Gã có một chiếc xe đạp lớn, chính là mua được từ tiền lần đầu tiên kiếm được nhờ việc cắt tóc, gã còn có một cái rương gỗ, bên trong đựng đồ dùng để ăn cơm. Hồi đó còn chưa có tiệm cắt tóc, người ta một là đi tới nhà Lưu người què, hoặc là ngồi chờ gã cưỡi xe đạp đi ngang qua thì ngoắc tay gọi gã lại.
Nhà Lưu người què cách nhà Trương Thị không xa, cách một ngàn mét ruộng, đi qua ruộng lúa là tới. Trương thị một tay dắt A Thanh và đứa nhỏ đứng trước cửa nhà Lưu người què, há miệng hô: "Tiểu Lý a, cậu có nhà không?"
Lưu người què từ trong nhà chạy ra đón, trong tay còn bưng bát cơm, vừa thấy Trương thị đi cùng A Thanh và dắt theo một đứa nhóc con, vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Vú Trương, dì đây là?"
Trương thị cười mặt đầy nếp nhăn nói: "A Thanh nhặt được một đứa nhỏ, ta thấy bọn họ hoàn cảnh thật đáng thương, dù sao cũng cách nhau không xa, muốn thường ngày có thể giúp đỡ bọn họ một tay đi, đều là hàng xóm láng giềng cả. Thời tiết càng ngày càng nóng, muốn nhờ cậu cắt tóc cho bọn họ. A Thanh râu ria mọc dài, ăn cơm phỏng chừng không ăn được hạt cơm nào, ngược lại ăn một mồm toàn râu."
Lúc ấy chuyện người lương thiện hiền lành nhận nuôi người khác cũng không phải không có, Lưu người què nghe xong cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Thật đáng thương! Đứa bé này nhìn còn nhỏ như vậy, chắc là bị người thân vứt bỏ a? Khó trách A Thanh nhặt về, phỏng đoàn là đồng bệnh tương liên (người cùng cảnh ngộ thì đồng cảm với nhau). Bất quá đầu tóc, râu của A Thanh, tôi có từng chỉnh sửa qua mấy lần...Y không cho ai đụng vào cả, tôi đụng một cái, y thiếu chút nữa đem tôi đạp lộn mèo, tôi thật sự chịu thua y."
Lưu người què nói xong lòng vẫn còn sợ hãi. Trương thị nghe xong, mặt hết sức ngạc nhiên: "Phải không?"
Bà quay đầu nhìn A Thanh, thấy y đang đứng trước mặt bé con, tay phủi đi bụi bẩn dính trên quần áo, bộ dáng kia cẩn thận lại sạch sẽ.
Trương thị suy nghĩ một chút liền nói: "Vậy được, cậu trước tiên cắt tóc cho đứa nhỏ thật tốt, ta đi khuyên nhủ A Thanh, nếu y không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng."
Lưu người què ăn cơm xong, từ trong nhà cầm ra ghế dài cùng rương đựng dụng cụ cắt tóc. Vợ mới cưới của gã Triệu Kim Hoa đi theo gã ở phía sau, vừa thấy lập tức cau mày. Trương Thị đem đứa nhỏ định đặt bé ngồi trên băng ghế, Triệu Kim Hoa đã ngăn lại: "Vú Trương, dì chờ một chút."
Dứt lời đem một cái túi nilon trải trên băng ghế, nói: "Để cho đứa nhỏ ngồi trên này đi."
Trương thị sắc mặt có chút khó coi, biết Triệu Kim Hoa ngại bé con bẩn, chẳng qua chỉ ngồi trên ghế một lúc thôi sao, có cần phải vậy không? Lưu người què cũng thật lúng túng, trừng mắt nhìn Triệu Kim Hoa, mắng: "Em làm cái gì thế?! Có ý gì?!"
Triệu Kim Hoa thấy thế còn trừng ngược lại chồng mình, ánh mắt so với Lưu người què còn ghê hơn. "Làm sao? Em làm sai sao?! Y là một tên ăn mày, biết đâu trên người có rệp chứ? Lây sang người em thì thế nào? Băng ghế này anh có rửa qua chưa?! Anh thật rộng rãi a, em mới về nhà anh có mấy ngày, anh nhìn một chút xem ai quét dọn sạch sẽ từ đầu tới cuối?! Em làm việc thật mệt mỏi là vì ai? Anh nói là ai!"
Nói xong nàng trợn mắt bỏ vào phòng, Lưu người què cũng không dám đuổi theo vào trong mắng. Gã thân tàn, cưới được một người vợ xinh đẹp thật không dễ dàng, chỉ có thể quay đầu cùng Trương Thị nói xin lỗi: "Vú Trương dì đừng để ý, Kim Hoa tính khí như vậy đấy, dì đừng để ý nha."
Vừa nói gã vừa ném đi miếng lót nilon, bế đứa nhỏ đặt lên băng ghế, cắt tóc cho bé.
Bé con có chút sợ, run lẩy bẩy nhìn Trương Thị. Trẻ con ngây thơ, Trương Thị cho bé ăn ngon, ở trong lòng bé, ngoại trừ ba bé là A Thanh thì thân thiết với Trương Thị nhất. Trương thị hướng bé con từ ái cười một tiếng: "Ngoan, đừng sợ, chú cắt tóc cho con, nhất định sẽ thành một đứa nhỏ đẹp trai."
Bé con nghe không hiểu cho lắm, bất quá cũng không còn khẩn trương nữa. Trương thị nhìn A Thanh đứng ở trước mặt đứa nhỏ, nhìn không chớp mắt, mái tóc dài che đi nửa con mắt, tựa hồ rất sợ người khác làm bé con bị thương. Trương thị trước tiên nói với y: "A Thanh, cậu đừng quá khẩn trương. Anh Lưu này tay nghề tốt, sẽ không làm đứa nhỏ bị thương. Một lát nữa hai người cắt tóc xong, dì cho hai người tắm nước nóng."
A Thanh nghe những lời này, tựa hồ có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Trương Thị. Trương Thị nhìn y, trong mắt lóe lên: "A Thanh, dì biết con muốn tốt cho bé con, đúng không? Đầu tiên con phải trông giống như một người bình thường đã. Người khác xem thường con, con không để ý, vậy nếu người ta xem thường bé con thì sao? Con cũng không quan tâm sao? Trên đời này không ai cao quý hơn ai, chỉ có kẻ tự coi thường bản thân. Dì sống như vậy nhiều năm, biết được một đạo lí. Con người, không thể chỉ sống cho riêng mình mà còn phải sống để người khác nhìn. Có thể không vì người ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, cũng phải vì mình và người mình quan tâm."
Lưu người què cúi đầu cắt tóc cho đứa nhỏ, cứ thế không dám ngẩng mặt. Những lời này Trương Thị là nói cho A Thanh nghe, cũng là nói cho gã nghe. A Thanh nghe hiểu hay không, gã không biết, dù sao gã cũng hiểu được rõ ràng. Triệu Kim Hoa vừa mới làm chuyện kia quả thật khó coi. Dù sao thì cũng đều là người cùng một tầng lớp, ghế có thể quét một lớp sơn đều không sao. Người ta có câu, đánh người không đánh mặt, mắng chửi người cũng không cần vạch ra khuyết điểm, làm người làm việc gì cũng phải chừa cho mình một con đường sống.
A Thanh ngồi ở bên cạnh một mực không lên tiếng, Lưu người què cắt tóc cho đứa nhỏ, bé con nhìn sáng sủa hơn không ít. Lưu người què nhìn A Thanh không động đậy hồi lâu ở một bên, cười nói: "A Thanh, tới tôi cắt tóc cho anh."
A Thanh từ dưới đất đứng lên, ngồi lên băng ghế. Lưu người què sợ ngây người, ngạc nhiên nói: "Thật là lạ, trước đây y đều ngăn không cho tôi cắt tóc, hay là y thay đổi rồi..."
Trương Thị cười nói: "A Thanh thực ra không ngu, y trước kia chẳng qua là cái gì cũng không thèm để ý mà thôi.". Y không để ý bề ngoài mình như thế nào, người ngoài nhìn y ra làm sao, thậm chí còn không để ý mình còn sống hay không. Có thể gặp được bé con, hết thảy đều thay đổi, đây có lẽ cũng là số mệnh của y.
Lưu người què cắt tóc, cạo râu cho A Thanh, kinh ngạc phát hiện A Thanh nguyên lai rất đẹp mắt, hồi ấy ưa chuộng loại hình thư sinh mặt búng ra sữa, A Thanh chính là cái loại đó. Đôi mắt tinh tế thật dài, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, trong thôn nói đây là nốt ruồi lệ, đời trước vì tình mà khóc đến mù mắt, đời sau đầu thai lưu lại thành một nốt ruồi. Lúc này A Thanh chỉnh lí sạch sẽ, thay quần áo, nhìn y hệt như một vị thầy giáo, một chút cũng không thấy y ngu.
Trương Thị móc tiền từ trong túi đưa cho Lưu người què, gã sững sờ nhận lấy, gã còn chưa lấy lại tinh thần từ A Thanh đâu. Trương Thị lúc tới thế nào lúc về như thế, một tay dắt một người, bước lên ruộng đi về nhà.
Nhà Lưu người què cách nhà Trương Thị không xa, cách một ngàn mét ruộng, đi qua ruộng lúa là tới. Trương thị một tay dắt A Thanh và đứa nhỏ đứng trước cửa nhà Lưu người què, há miệng hô: "Tiểu Lý a, cậu có nhà không?"
Lưu người què từ trong nhà chạy ra đón, trong tay còn bưng bát cơm, vừa thấy Trương thị đi cùng A Thanh và dắt theo một đứa nhóc con, vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Vú Trương, dì đây là?"
Trương thị cười mặt đầy nếp nhăn nói: "A Thanh nhặt được một đứa nhỏ, ta thấy bọn họ hoàn cảnh thật đáng thương, dù sao cũng cách nhau không xa, muốn thường ngày có thể giúp đỡ bọn họ một tay đi, đều là hàng xóm láng giềng cả. Thời tiết càng ngày càng nóng, muốn nhờ cậu cắt tóc cho bọn họ. A Thanh râu ria mọc dài, ăn cơm phỏng chừng không ăn được hạt cơm nào, ngược lại ăn một mồm toàn râu."
Lúc ấy chuyện người lương thiện hiền lành nhận nuôi người khác cũng không phải không có, Lưu người què nghe xong cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Thật đáng thương! Đứa bé này nhìn còn nhỏ như vậy, chắc là bị người thân vứt bỏ a? Khó trách A Thanh nhặt về, phỏng đoàn là đồng bệnh tương liên (người cùng cảnh ngộ thì đồng cảm với nhau). Bất quá đầu tóc, râu của A Thanh, tôi có từng chỉnh sửa qua mấy lần...Y không cho ai đụng vào cả, tôi đụng một cái, y thiếu chút nữa đem tôi đạp lộn mèo, tôi thật sự chịu thua y."
Lưu người què nói xong lòng vẫn còn sợ hãi. Trương thị nghe xong, mặt hết sức ngạc nhiên: "Phải không?"
Bà quay đầu nhìn A Thanh, thấy y đang đứng trước mặt bé con, tay phủi đi bụi bẩn dính trên quần áo, bộ dáng kia cẩn thận lại sạch sẽ.
Trương thị suy nghĩ một chút liền nói: "Vậy được, cậu trước tiên cắt tóc cho đứa nhỏ thật tốt, ta đi khuyên nhủ A Thanh, nếu y không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng."
Lưu người què ăn cơm xong, từ trong nhà cầm ra ghế dài cùng rương đựng dụng cụ cắt tóc. Vợ mới cưới của gã Triệu Kim Hoa đi theo gã ở phía sau, vừa thấy lập tức cau mày. Trương Thị đem đứa nhỏ định đặt bé ngồi trên băng ghế, Triệu Kim Hoa đã ngăn lại: "Vú Trương, dì chờ một chút."
Dứt lời đem một cái túi nilon trải trên băng ghế, nói: "Để cho đứa nhỏ ngồi trên này đi."
Trương thị sắc mặt có chút khó coi, biết Triệu Kim Hoa ngại bé con bẩn, chẳng qua chỉ ngồi trên ghế một lúc thôi sao, có cần phải vậy không? Lưu người què cũng thật lúng túng, trừng mắt nhìn Triệu Kim Hoa, mắng: "Em làm cái gì thế?! Có ý gì?!"
Triệu Kim Hoa thấy thế còn trừng ngược lại chồng mình, ánh mắt so với Lưu người què còn ghê hơn. "Làm sao? Em làm sai sao?! Y là một tên ăn mày, biết đâu trên người có rệp chứ? Lây sang người em thì thế nào? Băng ghế này anh có rửa qua chưa?! Anh thật rộng rãi a, em mới về nhà anh có mấy ngày, anh nhìn một chút xem ai quét dọn sạch sẽ từ đầu tới cuối?! Em làm việc thật mệt mỏi là vì ai? Anh nói là ai!"
Nói xong nàng trợn mắt bỏ vào phòng, Lưu người què cũng không dám đuổi theo vào trong mắng. Gã thân tàn, cưới được một người vợ xinh đẹp thật không dễ dàng, chỉ có thể quay đầu cùng Trương Thị nói xin lỗi: "Vú Trương dì đừng để ý, Kim Hoa tính khí như vậy đấy, dì đừng để ý nha."
Vừa nói gã vừa ném đi miếng lót nilon, bế đứa nhỏ đặt lên băng ghế, cắt tóc cho bé.
Bé con có chút sợ, run lẩy bẩy nhìn Trương Thị. Trẻ con ngây thơ, Trương Thị cho bé ăn ngon, ở trong lòng bé, ngoại trừ ba bé là A Thanh thì thân thiết với Trương Thị nhất. Trương thị hướng bé con từ ái cười một tiếng: "Ngoan, đừng sợ, chú cắt tóc cho con, nhất định sẽ thành một đứa nhỏ đẹp trai."
Bé con nghe không hiểu cho lắm, bất quá cũng không còn khẩn trương nữa. Trương thị nhìn A Thanh đứng ở trước mặt đứa nhỏ, nhìn không chớp mắt, mái tóc dài che đi nửa con mắt, tựa hồ rất sợ người khác làm bé con bị thương. Trương thị trước tiên nói với y: "A Thanh, cậu đừng quá khẩn trương. Anh Lưu này tay nghề tốt, sẽ không làm đứa nhỏ bị thương. Một lát nữa hai người cắt tóc xong, dì cho hai người tắm nước nóng."
A Thanh nghe những lời này, tựa hồ có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Trương Thị. Trương Thị nhìn y, trong mắt lóe lên: "A Thanh, dì biết con muốn tốt cho bé con, đúng không? Đầu tiên con phải trông giống như một người bình thường đã. Người khác xem thường con, con không để ý, vậy nếu người ta xem thường bé con thì sao? Con cũng không quan tâm sao? Trên đời này không ai cao quý hơn ai, chỉ có kẻ tự coi thường bản thân. Dì sống như vậy nhiều năm, biết được một đạo lí. Con người, không thể chỉ sống cho riêng mình mà còn phải sống để người khác nhìn. Có thể không vì người ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, cũng phải vì mình và người mình quan tâm."
Lưu người què cúi đầu cắt tóc cho đứa nhỏ, cứ thế không dám ngẩng mặt. Những lời này Trương Thị là nói cho A Thanh nghe, cũng là nói cho gã nghe. A Thanh nghe hiểu hay không, gã không biết, dù sao gã cũng hiểu được rõ ràng. Triệu Kim Hoa vừa mới làm chuyện kia quả thật khó coi. Dù sao thì cũng đều là người cùng một tầng lớp, ghế có thể quét một lớp sơn đều không sao. Người ta có câu, đánh người không đánh mặt, mắng chửi người cũng không cần vạch ra khuyết điểm, làm người làm việc gì cũng phải chừa cho mình một con đường sống.
A Thanh ngồi ở bên cạnh một mực không lên tiếng, Lưu người què cắt tóc cho đứa nhỏ, bé con nhìn sáng sủa hơn không ít. Lưu người què nhìn A Thanh không động đậy hồi lâu ở một bên, cười nói: "A Thanh, tới tôi cắt tóc cho anh."
A Thanh từ dưới đất đứng lên, ngồi lên băng ghế. Lưu người què sợ ngây người, ngạc nhiên nói: "Thật là lạ, trước đây y đều ngăn không cho tôi cắt tóc, hay là y thay đổi rồi..."
Trương Thị cười nói: "A Thanh thực ra không ngu, y trước kia chẳng qua là cái gì cũng không thèm để ý mà thôi.". Y không để ý bề ngoài mình như thế nào, người ngoài nhìn y ra làm sao, thậm chí còn không để ý mình còn sống hay không. Có thể gặp được bé con, hết thảy đều thay đổi, đây có lẽ cũng là số mệnh của y.
Lưu người què cắt tóc, cạo râu cho A Thanh, kinh ngạc phát hiện A Thanh nguyên lai rất đẹp mắt, hồi ấy ưa chuộng loại hình thư sinh mặt búng ra sữa, A Thanh chính là cái loại đó. Đôi mắt tinh tế thật dài, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, trong thôn nói đây là nốt ruồi lệ, đời trước vì tình mà khóc đến mù mắt, đời sau đầu thai lưu lại thành một nốt ruồi. Lúc này A Thanh chỉnh lí sạch sẽ, thay quần áo, nhìn y hệt như một vị thầy giáo, một chút cũng không thấy y ngu.
Trương Thị móc tiền từ trong túi đưa cho Lưu người què, gã sững sờ nhận lấy, gã còn chưa lấy lại tinh thần từ A Thanh đâu. Trương Thị lúc tới thế nào lúc về như thế, một tay dắt một người, bước lên ruộng đi về nhà.
Tác giả :
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly