Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?
Chương 107: Ngoại truyện 5: Nhiệm vụ
Tại một thế giới nơi có những tòa nhà chọc trời, nơi mà máy móc len lỏi vào cuộc sống của mỗi con người, họ có thể làm được tất cả mọi thứ từ cưỡi mô tô bay bay lượn trên bầu trời cho đến kết bạn với robot, với những chủng loài khác không phải là con người.
Nơi đây, hàng ngày, hàng đêm vẫn xảy ra những chuyện không tưởng như vậy.
Tại một góc nào đó trong thành phố tấp nập, có một chàng trai đang nằm thả người trên nóc của một tòa nhà trọc trời, xung quanh anh ấy là những máy móc tiên tiến, hiện đại nhất mà loài người có thể tạo ra.
“Aaaa! Sao dạo này chán quá vậy, không có chuyện gì để làm cả!” Không chịu được cảnh tĩnh mịc, chàng trai hét lên một tiếng.
Nhưng rồi hắn ta lại nghĩ: “Hay là mình đến hành tinh T1 chơi với mấy cô nàng chủng tộc Ukrainian nhể? Nghe nói mấy cô nàng này rất là nóng bỏng và biết chiều bạn tình!”
Ý nghĩ xấu xa nảy ra khiến cho tên này phát ra từng tiếng cười dâm đãng, nước miếng chảy thành từng hàng dài.
Hắn cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán, trừ những lúc phải đi làm nhiệm vụ ra thì thời gian còn lại không có gì khiến hắn cảm thấy hứng thú cả, ngoại trừ gái.
[TING]
[You have a Messenger!]
Một tiếng nói điện tử vang lên trong đầu khiến cho hắn ta giật mình trở lại.
“Hả! Mình có một tin nhắn mới sao? Vậy thì mở ra đi hệ thống!”
Tên này trở nên hưng phấn, hắn muốn xem thứ gì có thể thu hút được hắn thoát khỏi những tháng ngày buồn chán này hay không.
[Thông báo mới cho người chơi Leo! Bạn đang có một nhiệm vụ mới!]
“Khà khà! Có nhiệm vụ rồi, vậy thì lại có thêm money để mua đồ!”
[Nhiệm vụ cấp độ A: Nhiệm vụ giải cứu! Nhiệm vụ này người chơi phải đến một nơi tên là Huyền Linh đại lục và giải cứu cho một người!]
Người thanh niên tên Leo cảm giác nhiệm vụ lần này không được rõ ràng cho lắm, hắn phải đến một thế giới lạ lẫm và giải cứu một người không biết tên.
Nhưng khi nhìn thấy nhiệm vụ cấp độ A thì mọi thắc mắc đều bị hắn ném vào một góc.
Hắn tính toán với phần thưởng như vậy thì có thể mua được rất nhiều thứ, những cô em chủng tộc Ukrainian đang đợi hắn đến để trinh phục.
“Được rồi! Bắt đầu đi!” Leo hưng phấn đến độ hai tay đập vào nhau, thế đứng của hắn giống như main chính trong mấy bộ truyện tranh Anime.
[Trước khi người chơi bắt đầu xin hãy thay đổi trang phục để dễ dàng hòa nhập với cư dân bản địa!]
Liếc ngang dọc một hồi, Leo thấy mình đang mặc trên người một bộ y phục không khác với một nhân sỹ võ lâm trong tiểu thuyết thời đại 2000 là bao.
Hắn cảm thấy bực bội, mặc dù hắn có nửa dòng máu là người phương Đông, thế nhưng cái bộ y phục rộng thùng thình như vậy vẫn không thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái được, nói đúng hơn là rất khó chịu.
“Thật sự phải mặc một bộ trang phục như vậy sao?” Leo bực tức nói.
[Người chơi có thể yên tâm, hệ thống đã sàng lọc kỹ lưỡng trước khi đưa ra gợi ý dành cho ngài!]
“Hừ! Ai mà biết được chứ?!”
Nhiều lần bị cái hệ thống này hố làm cho hắn trở nên đề phòng, thứ gì chứ hệ thống luôn phải đặt lên đầu tiên về sự cẩn thận, nếu không thị lại bị nó hố lần nữa.
[Chúc người chơi hoàn thành nhiệm vụ!]
Giọng nói điện tử vừa dứt, một cánh cửa thần bí xuất hiện và hút hắn vào bên trong.
***
Nhìn mọi thứ xung quanh, Leo cảm thấy thế giới này dường như có điều gì đó không được hợp lý cho lắm.
Tại sao người dân nơi này lại thân thiện với hắn như thế, biết hắn tới nên kéo đến hàng loạt để chào mừng.
Nhưng có một điều lạ lùng chính là tạo hình của bọn họ, sau lưng họ đều có một bộ cánh trắng muốt, có người còn mọc đến bốn chiếc cánh trông vô cùng bắt mắt.
Một vị thiên thần bốn cánh bước lên phía trước nhìn Leo và nói: “Hỡi tu tiên giả phương Đông, sao các ngươi lại dám một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này và bỏ đi hiệp ước đã ký với chúng ta vạn năm về trước?”
Leo cảm thấy không khí có phần không ổn, những người này đằng đằng sát khí hiển nhiên không phải đến để chào mừng hắn.
Leo nở nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất: “Xin chào các bạn! Tôi tên là Leo! Hân hạnh được gặp mọi người!”
Vị thiên thần bốn cánh này hờ hững nhìn Leo như thể không quan tâm đến những gì mà hắn sắp nói.
Người này giơ một tay ngang vai chĩa thẳng vào Leo và nói: “Nếu các ngươi đã dám một lần đặt chân lên mảnh đất này, vậy thì... Tất cả mọi người tiến lên giết chết hắn cho ta!”
Lời nói vừa kết thúc thì cũng là lúc hàng loạt những thiên thần tiến đến đuổi giết Leo.
Còn nhân vật chính của chúng ta thì đang cắm đầu chạy, hắn biết những kẻ này yếu hơn mình rất nhiều, thế nhưng kiến đông vẫn có thể cắn chết voi và hắn không muốn điều này chút nào.
Vừa chạy Leo vừa hỏi thăm hệ thống này bằng những ngôn từ lịch sự, mỹ miều nhất.
“Đcm cái hệ thống chết tiệt! Cái nhiệm vụ hạng A chó má!”
Đây chính là lời nói cuối cùng mà hắn có thể phát ra vì ngay lúc này mọi tiếng động đều bị lấn áp bởi đoàn quân thiên đang bay ngập trời.
Nơi đây, hàng ngày, hàng đêm vẫn xảy ra những chuyện không tưởng như vậy.
Tại một góc nào đó trong thành phố tấp nập, có một chàng trai đang nằm thả người trên nóc của một tòa nhà trọc trời, xung quanh anh ấy là những máy móc tiên tiến, hiện đại nhất mà loài người có thể tạo ra.
“Aaaa! Sao dạo này chán quá vậy, không có chuyện gì để làm cả!” Không chịu được cảnh tĩnh mịc, chàng trai hét lên một tiếng.
Nhưng rồi hắn ta lại nghĩ: “Hay là mình đến hành tinh T1 chơi với mấy cô nàng chủng tộc Ukrainian nhể? Nghe nói mấy cô nàng này rất là nóng bỏng và biết chiều bạn tình!”
Ý nghĩ xấu xa nảy ra khiến cho tên này phát ra từng tiếng cười dâm đãng, nước miếng chảy thành từng hàng dài.
Hắn cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán, trừ những lúc phải đi làm nhiệm vụ ra thì thời gian còn lại không có gì khiến hắn cảm thấy hứng thú cả, ngoại trừ gái.
[TING]
[You have a Messenger!]
Một tiếng nói điện tử vang lên trong đầu khiến cho hắn ta giật mình trở lại.
“Hả! Mình có một tin nhắn mới sao? Vậy thì mở ra đi hệ thống!”
Tên này trở nên hưng phấn, hắn muốn xem thứ gì có thể thu hút được hắn thoát khỏi những tháng ngày buồn chán này hay không.
[Thông báo mới cho người chơi Leo! Bạn đang có một nhiệm vụ mới!]
“Khà khà! Có nhiệm vụ rồi, vậy thì lại có thêm money để mua đồ!”
[Nhiệm vụ cấp độ A: Nhiệm vụ giải cứu! Nhiệm vụ này người chơi phải đến một nơi tên là Huyền Linh đại lục và giải cứu cho một người!]
Người thanh niên tên Leo cảm giác nhiệm vụ lần này không được rõ ràng cho lắm, hắn phải đến một thế giới lạ lẫm và giải cứu một người không biết tên.
Nhưng khi nhìn thấy nhiệm vụ cấp độ A thì mọi thắc mắc đều bị hắn ném vào một góc.
Hắn tính toán với phần thưởng như vậy thì có thể mua được rất nhiều thứ, những cô em chủng tộc Ukrainian đang đợi hắn đến để trinh phục.
“Được rồi! Bắt đầu đi!” Leo hưng phấn đến độ hai tay đập vào nhau, thế đứng của hắn giống như main chính trong mấy bộ truyện tranh Anime.
[Trước khi người chơi bắt đầu xin hãy thay đổi trang phục để dễ dàng hòa nhập với cư dân bản địa!]
Liếc ngang dọc một hồi, Leo thấy mình đang mặc trên người một bộ y phục không khác với một nhân sỹ võ lâm trong tiểu thuyết thời đại 2000 là bao.
Hắn cảm thấy bực bội, mặc dù hắn có nửa dòng máu là người phương Đông, thế nhưng cái bộ y phục rộng thùng thình như vậy vẫn không thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái được, nói đúng hơn là rất khó chịu.
“Thật sự phải mặc một bộ trang phục như vậy sao?” Leo bực tức nói.
[Người chơi có thể yên tâm, hệ thống đã sàng lọc kỹ lưỡng trước khi đưa ra gợi ý dành cho ngài!]
“Hừ! Ai mà biết được chứ?!”
Nhiều lần bị cái hệ thống này hố làm cho hắn trở nên đề phòng, thứ gì chứ hệ thống luôn phải đặt lên đầu tiên về sự cẩn thận, nếu không thị lại bị nó hố lần nữa.
[Chúc người chơi hoàn thành nhiệm vụ!]
Giọng nói điện tử vừa dứt, một cánh cửa thần bí xuất hiện và hút hắn vào bên trong.
***
Nhìn mọi thứ xung quanh, Leo cảm thấy thế giới này dường như có điều gì đó không được hợp lý cho lắm.
Tại sao người dân nơi này lại thân thiện với hắn như thế, biết hắn tới nên kéo đến hàng loạt để chào mừng.
Nhưng có một điều lạ lùng chính là tạo hình của bọn họ, sau lưng họ đều có một bộ cánh trắng muốt, có người còn mọc đến bốn chiếc cánh trông vô cùng bắt mắt.
Một vị thiên thần bốn cánh bước lên phía trước nhìn Leo và nói: “Hỡi tu tiên giả phương Đông, sao các ngươi lại dám một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này và bỏ đi hiệp ước đã ký với chúng ta vạn năm về trước?”
Leo cảm thấy không khí có phần không ổn, những người này đằng đằng sát khí hiển nhiên không phải đến để chào mừng hắn.
Leo nở nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất: “Xin chào các bạn! Tôi tên là Leo! Hân hạnh được gặp mọi người!”
Vị thiên thần bốn cánh này hờ hững nhìn Leo như thể không quan tâm đến những gì mà hắn sắp nói.
Người này giơ một tay ngang vai chĩa thẳng vào Leo và nói: “Nếu các ngươi đã dám một lần đặt chân lên mảnh đất này, vậy thì... Tất cả mọi người tiến lên giết chết hắn cho ta!”
Lời nói vừa kết thúc thì cũng là lúc hàng loạt những thiên thần tiến đến đuổi giết Leo.
Còn nhân vật chính của chúng ta thì đang cắm đầu chạy, hắn biết những kẻ này yếu hơn mình rất nhiều, thế nhưng kiến đông vẫn có thể cắn chết voi và hắn không muốn điều này chút nào.
Vừa chạy Leo vừa hỏi thăm hệ thống này bằng những ngôn từ lịch sự, mỹ miều nhất.
“Đcm cái hệ thống chết tiệt! Cái nhiệm vụ hạng A chó má!”
Đây chính là lời nói cuối cùng mà hắn có thể phát ra vì ngay lúc này mọi tiếng động đều bị lấn áp bởi đoàn quân thiên đang bay ngập trời.
Tác giả :
Ta Thích Thôi