Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 56: Có đi hay không?
Từ Khang huyện trở lại, Ngô thị còn mang theo hài tử đi tới nhà dì cả một chuyến, nhà dì cả hiện giờ đã không ở quê, cũng chuyển lên trấn trên, cuộc sống giàu có, dì cả đã làm bà nội, nhìn thấy mấy người tiểu Kiều vẫn rất vui mừng.
Tiểu Kiều tính toán như vậy, huynh muội của nương có bốn người, vẫn là bên chỗ nương sống không tốt nhất, cho nên phải mau chóng cố gắng! Nếu không sẽ rơi lại phía sau.
“Nương, năm nay chúng ta bắt mấy đầu heo?” Tiểu Kiều hỏi Ngô thị.
Ngô thị đang tính toán, nói: “Năm nay chúng ta bắt bốn đầu đi, cha con khai nhiều mẫu đất hoang, trên núi phía sau chúng ta, liền trồng khoai lang và bắp, sẽ không sợ heo không có đồ ăn.”
“Nương, trên núi phía sau chúng ta còn chưa đi trong huyện nha lập văn thư.” Tiểu Kiều nói, chưa lập văn thư, sẽ không phải là của nhà mình. Nhưng lập văn thư này, còn phải tốn tiền, bằng không vì sao khắp nơi đều là đất, lại khai khẩn không nhiều lắm, còn chẳng phải trên tay không có tiền?
Tiểu Kiều còn nhớ trong sổ sách, một năm này còn phải mua cám mạch đồ ăn cho ao cá, mặc dù không đắt như bột mì, nhưng cũng phải tốn tiền, còn nữa, đại ca nói không chừng đinh đào thêm một ao cá, cái này còn không phải tốn tiền sao? Trên tay không đủ tiền.
Đừng tưởng rằng bán cá trong một ao cá, tiền đủ rồi, đúng rồi, còn có nhị ca đi học cũng cần tiền, đúng là khắp nơi đều cần tiền.
Cũng may đám gà lúc bắt đầu mùa đông tiểu Kiều mua đã lớn thêm không ít rồi, tiếp qua tháng nữa có thể đẻ trứng, đây là một khoản thu vào.
“Nương, mấy con gà trống này chúng ta cũng phải bán mấy con.” Gà trống quá nhiều, không chỉ lãng phí lương thực, mà cũng không đẻ trứng, trong một bầy gà có một hai con gà trống liền không sai biệt lắm.
“Được, chờ nương đi chợ, liền bán mấy con gà trống đi.” Ngô thị cười nói.
Mà Diệp Tiểu Kiều còn có chuyện này, cảm thấy nếu viện nhà chúng ta lớn như vậy, không bằng trồng nhiều loại cây ăn quả chút, đến lúc đó không chỉ thấy hoa nở, còn có thể ăn trái cây rồi, chính là cha lên núi khai hoang, có phải cũng có thể tìm một vài cây ăn quả trồng lên?
“Chuyện này, ca và cha muội đã thương lượng rồi, trên núi có thể trồng một ít cây hạt dẻ, trên núi chúng ta không có, nhưng leo lên trên ngọn núi khác, trên ngọn núi khác có, có thể cầm một ít hạt giống về trồng, trong viện của chúng ta ngược lại có thể trồng vài cay đào và cây hạnh, mặt khác còn có vài cây anh đào, bên nhà cậu cả không phải có mấy gốc anh đào sao? Phía dưới có nhánh, đến lúc đó dời qua, qua hai ba năm có thể kết quả rồi.” Lập Hạ nói với tiểu Kiều.
Quả nhiên đại ca đương gia liền không giống, suy nghĩ còn rất lâu dài. Tiểu Kiều yên tâm.
Mà bước chân mùa xuân dần dần đến, chờ Diệp Trụ trồng cây đào cây hạnh lấy từ nơi khác qua đây vào trong sân, trên mặt nước sông phía trước thôn đã có vịt và ngỗng bơi qua bơi lại.
Năm nay Ngô thị không cho tiểu Phượng đến nhà Trương địa chủ làm công nữa, muốn nén lấy tính tình của nàng, bắt đầu ở nhà rồi. Nữ oa nhi trưởng thành, sẽ phải ở nhà ngây ngốc nhiều, đương nhiên oa tử ở nông thôn, việc nhà nông cũng cần phải làm.
Diệp Tiểu Kiều đếm mấy đồng tiền ở trong hộp, thật đúng là càng đếm càng vui vẻ, không thể nói nàng là một kẻ tham tiền, mà mắt thấy mình có thể từ một đồng tiền cũng không có, cho đến bây giờ đã có chút tiền đồng như vậy, cảm giác thỏa mãn đó, thật sự không cách nào nói ra.
“Nhìn dáng vẻ tham tiền của muội kìa!” Tiểu Phượng nói.
“Tỷ, tham tiền cũng không có gì không tốt, muội vất vả khổ sở kiếm được, lại không ăn trộm không ăn cướp, sao lại không tốt? Tỷ, tỷ xem, nếu không về sau tỷ kiếm tiền, muội cũng chuẩn bị ghi sổ cho tỷ, đến lúc đó tỷ rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhìn một cái đã biết rồi, còn không cần đếm.”
“Thôi đi, tiền của tỷ còn cần ghi sổ sách? Lại nói tỷ không thích nhìn sổ sách, không cần lãng phí như vậy!” Tiểu Phượng vừa nói vừa thêu thùa may vá, một chút cũng không mơ hồ, tiểu Kiều bội phục trong lòng, mặc dù tính tình tỷ tỷ nói ra hơi buông thả, nhưng may vá của nữ oa tử cầm lên sẽ biết.
Nhưng mà, nếu như chỉ dựa vào thêu thùa này kiếm tiền, vậy vẫn miễn đi, trừ phi ngươi có thêu pháp nổi danh gì, bằng không chính là một kiểu, vừa phí mắt lại vừa phí thời gian, làm miễn miễn cưỡng cưỡng kiếm được mấy văn tiền, vốn không phải là cách thức phát tài làm giàu.
Khang huyện và Bảo Bình huyện này đều có tú phường, tú nương bên trong kỹ năng thêu tốt, nhưng người ta làm công cho tú phường, nghe nói một tháng có tiền tháng, về phần bao nhiêu, người Diệp gia thôn nói, rất nhiều, tiểu Kiều xem chừng, như thế nào cũng chừng mấy lượng đi, nhưng nếu như tú nương gì kia bán đồ thêu ở bên ngoài một mình, khẳng định nhiều hơn tiền tháng, nhưng sửa này nọ cần kim chỉ, còn cần nguyên liệu, không có tú phường cung cấp cho ngươi, chính ngươi cũng không mua được, hơn nữa tú phường còn có thể cung cấp khách hàng cho ngươi, tú phường người ta kiếm một phần lớn, đó là đương nhiên, trừ phi bản thân tú nương này tự mở lấy một tú phường, bằng không ngươi chỉ có thể đi làm công cho người khác.
Mà người nông dân bình thường, việc thêu thùa của nữ oa đều từ nương truyền xuống, kỹ thuật thêu thùa chân chính, thật sự thiên phú không có mấy người.
Cho nên muốn dựa vào thêu thùa này nọ kiếm tiền, vốn không thể thực hiện được.
Mà đối với công việc tú nương, cũng không phải không có người muốn đi làm, nhưng người ta trước tiên phải kiểm tra ngươi, yêu cầu cũng nghiêm khắc, thông qua không được mấy người, Diệp gia thôn này cũng không thiếu người nói là kỹ thuật thêu tốt, đi nhận lời mời làm tú nương, nhưng lại chưa từng có một ai.
Diệp Tiểu Kiều cảm thấy mình không có thiên phú ở phương diện này, liền không chuẩn bị tốn thời gian trên việc này. Tuy rằng một tháng cũng có mấy lượng bạc. Diệp Tiểu Kiều vẫn nghĩ, làm hai đường buôn bán tương đối kiếm tiền, nghĩ đến bên chỗ dượng cả làm việc này, cũng có chút ý nghĩ.
Nhưng nàng là một nữ oa, hiện giờ đại ca lại một lòng chui vào trong ao cá, nhị ca đang đọc sách, còn cha, không biết cha có thể đi theo xem không, được thêm kiến thức cũng tốt.
Không biết có phải vận khí của Diệp Tiểu Kiều tốt không, hay là gì khác, khi trong đất tan băng, dì cả và dượng cả liền đi qua một chuyến, nói chuyện đầu xuân này dượng cả chuẩn bị đi phía nam một chuyến, buôn bán một chút hàng hóa phía nam, sau đó qua tay bán đến bên này, trung gian kiếm chênh lệch giá.
Bên chỗ dượng cả còn thiếu một người đi theo, nói trắng ra là, dì cả định lôi kéo một nhà muội tử mình, để muội phu đi theo được thêm kiến thức, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, dù sao chuyện này cần dùng tiền vốn, dượng cả chính là dẫn đường. Mang Diệp Trụ ra ngoài.
Ngô thị nghe ngược lại hơi động lòng, mấy năm này đại tỷ bọn họ còn không phải bởi vì buôn bán hàng cho nên mới phát đạt sao? Trước kia nàng cũng muốn để đại tỷ bọn họ dẫn Diệp Trụ đi, nhưng mà bởi vì không ở riêng, Diệp Trụ chính là kiếm tiền nhiều nữa, cũng không đến tay, bây giờ đã ở riêng, còn cố kỵ gì?
Dì cả nói với Ngô thị và Diệp Trụ: “Các ngươi cũng đừng trách mấy năm trước tỷ không nói với các ngươi chuyện này, thứ nhất tỷ phu các ngươi còn chưa mò ra, ngay lúc này đi phía nam cũng không chắc yên bình, đầu mùa xuân còn may, vào mùa đông càng thêm nguy hiểm, trên đường ngã bệnh gì đó, vốn là chuyện nhỏ, còn có chừng mấy ngày đều không ăn được cơm, kiếm tiền cũng có vất vả.”
“Oa tử của hai đứa cũng còn nhỏ, lỡ như xảy ra chuyện gì, gia đình này của các ngươi phải làm sao? Hiện giờ Lập Hạ đã có thể quản trong nhà, cái này thả nửa lòng. Thứ hai, lúc đó một nhà các ngươi đều ở một chỗ, tỷ cũng không muốn đến lúc đó đi trợ cấp cho người khác, mấy cháu trai cháu gái của tỷ một chút cũng không được. Về việc này, các ngươi suy nghĩ cẩn thận, là trực tiếp đi theo tỷ phu ngươi, đi chuyến này, tỷ phu ngươi trả cho phí vất vả, hoặc là các ngươi cũng mang theo chút tiền, sau đó buôn bán chút đồ, cầm trở về bán lại chút.”
Lời dì cả nói có mấy trọng điểm, một là vì sao lúc trước có chuyện như vậy lại không gọi bọn họ đi, thứ hai là hiện giờ để cho bọn họ suy nghĩ một chút, rốt cuộc có đi hay không, là trực tiếp làm bảo tiêu một chuyến, hoặc là bản thân mang chút tiền, sau đó kiếm ít tiền lời.
Nếu làm bảo tiên, phí vất vả không thiếu được, bảo tiêu như vậy, nhưng tiền khẳng định không nhiều lắm, nếu mình có thể buôn bán chút đồ, tiền ngược lại kiếm nhiều, nhưng mạo hiểm lớn một chút.
Nhà dì cả cũng không phải giàu có gì, kiếm tiền cũng khổ cực, không thể nào không đâu cho người ta tiền, thật ra thì làm như vậy mới đúng, thăng gạo ơn đấu gạo thù, lời này không sai, không thể vô duyên vô cớ giúp người. Hiện giờ dì cả làm ăn có thể mang theo bọn họ chính là tốt, dù sao nếu để cho Diệp Trụ đơn độc đi phía nam, vậy khẳng định cái gì cũng không biết, nói không chừng còn mua đồ đắt hơn bên này, dọc theo đường đi tố kém còn nhiều hơn kiếm được.
Nói cách khác, đây là một chuyến đi nhờ xe. Nhìn xem ngươi rốt cuộc làm hay không làm.
Dì cả và dượng cả nói: “Lời chúng ta nói trước như vậy, dĩ nhiên các ngươi còn phải thương lượng mà làm, tỷ phu ngươi cũng mười ngày sau mới lên đường, đến lúc đó các ngươi thương lượng thỏa đáng, liền nói với chúng ta, chính là không đi cũng nói một tiếng với chúng ta.”
Chính sự nói xong, Ngô thị và Diệp Trụ lưu hai vợ chồng ở đây ăn một bữa cơm, sau đó dì cả và dượng cả đánh xe về.
Tiểu Phượng nói: “Xe ngựa nhà dì cả nhìn thật uy phong, đến khi nào nhà chúng ta cũng có thể có.”
Diệp Trụ nhìn ánh mắt hâm mộ của nữ nhi, trong lòng liền định ra chủ ý rồi.
Lập Hạ nói: “Cha, chuyện như vậy, để cho con đi, hiện giờ ao cá đã thả cá con, chính là buổi sáng và buổi chiều cho ăn, mười ngày thay nước một lần, cha xem là được!”
Diệp Trụ lắc đầu, “Chuyện này vẫn để cha đi, cha nghĩ rồi, chính là cho dù cái gì cũng không thể kiếm, đi nhìn một chuyến. Chuyện trong nhà con là lão đại, nhìn cho thật kỹ.”
Diệp Trụ khó có được kiên quyết như vậy, nói chuyện này hắn đi là hắn đi, “Nương chúng nó, chúng ta còn có bao nhiêu tiền?” Dượng cả bọn họ để cho mình đi, cũng đầy lòng tốt bụng, nếu như mình đi một chuyến khiến cho bọn họ cho mình phí vất vả, đó cũng quá không là thứ gì rồi, trong chuyện thân thích này nên làm gì? Cho nên Diệp Trụ cũng không phải không nhìn ra, mà cảm thấy mình vốn thơm lây rồi, hiện giờ dùng tiền nhà mình mua vài món đồ, sau đó kiếm ít tiền cho thỏa đáng. Mặc dù chuyện này không nhất định có thể kiếm được tiền, nhưng Diệp Trụ vẫn quyết định như vậy.
Ngô thị nói: “Tiểu Kiều ghi sổ đấy.”
Tiểu Kiều vội lấy sổ sách tới, nhìn tờ cuối cùng nói: “Trừ tiền đại ca mua cá con, còn đóng tiền thúc tu cho nhị ca, hiện giờ chúng ta còn năm lượng hai trăm ba mươi mốt văn.”
Đây là hai chuyện lớn, chỉ cần ao cá của đại ca còn ra cá, sẽ không sợ đến lúc đó Diệp Trụ đi ra ngoài một chuyến một chút cũng không kiếm được, còn tiêu hết tiền.
Tiểu Kiều nói: “Cha, heo nhà chúng ta cũng đã mua, nhà ta còn nuôi hơn sáu mươi con gà, củi gạo dầu muối trong nhà dùng tiền bán trứng gà cũng đủ mua, hoa màu trong đất hiện giờ tiểu mạch còn đang lớn, muốn thu cũng phải đến cuối hè mới thu.”
Ngô thị nói: “Tỷ phu người này làm việc có chừng mực, ta cũng không cần lo lắng, cha nó, chuyện khác ta cũng không nói, nếu chàng thật sự muốn đi, ta cũng không ngăn cản, chuyện trong nhà chàng không cần lo lắng, giống như tiểu Kiều nói, tiền chúng ta dùng chỗ khác đều đã dùng, bên ta còn có thể làm một chút may vá, cũng là một khoản thu vào, hoa màu trong ruộng chàng không cần phải lo lắng, ta và Lập Hạ cũng có thể để ý qua lại. Các oa tử đều hiểu chuyện, ta chính là muốn chàng có thể nhớ kỹ an toàn, kiếm tiền hay không kiếm tiền đều là thứ yếu, chàng an toàn trở về mới là quan trọng nhất.”
Ngô thị biết lần này Diệp Trụ hạ quyết tâm rồi, nhất định phải đi, nàng cũng không ngăn cản, khó có được hắn có thể có ý định này, nếu tỷ tỷ và tỷ phu lên tiếng, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho hắn. Hắn đơn giản lo lắng chính là mình không có trong nhà, việc nhà nông gì đó, cũng không được. Nên Ngô thị cho những lo trước lo sau này đi.
Lập Hạ cũng nói: “Cha, cha yên tâm, trong nhà có con, tiền này cha mang toàn bộ theo, cha cũng đừng nghĩ tới nhất định phải kiếm được tiền, cha đi ra ngoài một chuyến, nhìn giá thị trường bên ngoài một chút như thế nào, trở lại cũng có chỗ tốt cho chúng ta. Lập Thu mấy đứa đều có con đây, cha không phải để cho con làm đương gia sao, vậy thì cứ yên tâm đi đi.”
Tiểu Kiều tính toán như vậy, huynh muội của nương có bốn người, vẫn là bên chỗ nương sống không tốt nhất, cho nên phải mau chóng cố gắng! Nếu không sẽ rơi lại phía sau.
“Nương, năm nay chúng ta bắt mấy đầu heo?” Tiểu Kiều hỏi Ngô thị.
Ngô thị đang tính toán, nói: “Năm nay chúng ta bắt bốn đầu đi, cha con khai nhiều mẫu đất hoang, trên núi phía sau chúng ta, liền trồng khoai lang và bắp, sẽ không sợ heo không có đồ ăn.”
“Nương, trên núi phía sau chúng ta còn chưa đi trong huyện nha lập văn thư.” Tiểu Kiều nói, chưa lập văn thư, sẽ không phải là của nhà mình. Nhưng lập văn thư này, còn phải tốn tiền, bằng không vì sao khắp nơi đều là đất, lại khai khẩn không nhiều lắm, còn chẳng phải trên tay không có tiền?
Tiểu Kiều còn nhớ trong sổ sách, một năm này còn phải mua cám mạch đồ ăn cho ao cá, mặc dù không đắt như bột mì, nhưng cũng phải tốn tiền, còn nữa, đại ca nói không chừng đinh đào thêm một ao cá, cái này còn không phải tốn tiền sao? Trên tay không đủ tiền.
Đừng tưởng rằng bán cá trong một ao cá, tiền đủ rồi, đúng rồi, còn có nhị ca đi học cũng cần tiền, đúng là khắp nơi đều cần tiền.
Cũng may đám gà lúc bắt đầu mùa đông tiểu Kiều mua đã lớn thêm không ít rồi, tiếp qua tháng nữa có thể đẻ trứng, đây là một khoản thu vào.
“Nương, mấy con gà trống này chúng ta cũng phải bán mấy con.” Gà trống quá nhiều, không chỉ lãng phí lương thực, mà cũng không đẻ trứng, trong một bầy gà có một hai con gà trống liền không sai biệt lắm.
“Được, chờ nương đi chợ, liền bán mấy con gà trống đi.” Ngô thị cười nói.
Mà Diệp Tiểu Kiều còn có chuyện này, cảm thấy nếu viện nhà chúng ta lớn như vậy, không bằng trồng nhiều loại cây ăn quả chút, đến lúc đó không chỉ thấy hoa nở, còn có thể ăn trái cây rồi, chính là cha lên núi khai hoang, có phải cũng có thể tìm một vài cây ăn quả trồng lên?
“Chuyện này, ca và cha muội đã thương lượng rồi, trên núi có thể trồng một ít cây hạt dẻ, trên núi chúng ta không có, nhưng leo lên trên ngọn núi khác, trên ngọn núi khác có, có thể cầm một ít hạt giống về trồng, trong viện của chúng ta ngược lại có thể trồng vài cay đào và cây hạnh, mặt khác còn có vài cây anh đào, bên nhà cậu cả không phải có mấy gốc anh đào sao? Phía dưới có nhánh, đến lúc đó dời qua, qua hai ba năm có thể kết quả rồi.” Lập Hạ nói với tiểu Kiều.
Quả nhiên đại ca đương gia liền không giống, suy nghĩ còn rất lâu dài. Tiểu Kiều yên tâm.
Mà bước chân mùa xuân dần dần đến, chờ Diệp Trụ trồng cây đào cây hạnh lấy từ nơi khác qua đây vào trong sân, trên mặt nước sông phía trước thôn đã có vịt và ngỗng bơi qua bơi lại.
Năm nay Ngô thị không cho tiểu Phượng đến nhà Trương địa chủ làm công nữa, muốn nén lấy tính tình của nàng, bắt đầu ở nhà rồi. Nữ oa nhi trưởng thành, sẽ phải ở nhà ngây ngốc nhiều, đương nhiên oa tử ở nông thôn, việc nhà nông cũng cần phải làm.
Diệp Tiểu Kiều đếm mấy đồng tiền ở trong hộp, thật đúng là càng đếm càng vui vẻ, không thể nói nàng là một kẻ tham tiền, mà mắt thấy mình có thể từ một đồng tiền cũng không có, cho đến bây giờ đã có chút tiền đồng như vậy, cảm giác thỏa mãn đó, thật sự không cách nào nói ra.
“Nhìn dáng vẻ tham tiền của muội kìa!” Tiểu Phượng nói.
“Tỷ, tham tiền cũng không có gì không tốt, muội vất vả khổ sở kiếm được, lại không ăn trộm không ăn cướp, sao lại không tốt? Tỷ, tỷ xem, nếu không về sau tỷ kiếm tiền, muội cũng chuẩn bị ghi sổ cho tỷ, đến lúc đó tỷ rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhìn một cái đã biết rồi, còn không cần đếm.”
“Thôi đi, tiền của tỷ còn cần ghi sổ sách? Lại nói tỷ không thích nhìn sổ sách, không cần lãng phí như vậy!” Tiểu Phượng vừa nói vừa thêu thùa may vá, một chút cũng không mơ hồ, tiểu Kiều bội phục trong lòng, mặc dù tính tình tỷ tỷ nói ra hơi buông thả, nhưng may vá của nữ oa tử cầm lên sẽ biết.
Nhưng mà, nếu như chỉ dựa vào thêu thùa này kiếm tiền, vậy vẫn miễn đi, trừ phi ngươi có thêu pháp nổi danh gì, bằng không chính là một kiểu, vừa phí mắt lại vừa phí thời gian, làm miễn miễn cưỡng cưỡng kiếm được mấy văn tiền, vốn không phải là cách thức phát tài làm giàu.
Khang huyện và Bảo Bình huyện này đều có tú phường, tú nương bên trong kỹ năng thêu tốt, nhưng người ta làm công cho tú phường, nghe nói một tháng có tiền tháng, về phần bao nhiêu, người Diệp gia thôn nói, rất nhiều, tiểu Kiều xem chừng, như thế nào cũng chừng mấy lượng đi, nhưng nếu như tú nương gì kia bán đồ thêu ở bên ngoài một mình, khẳng định nhiều hơn tiền tháng, nhưng sửa này nọ cần kim chỉ, còn cần nguyên liệu, không có tú phường cung cấp cho ngươi, chính ngươi cũng không mua được, hơn nữa tú phường còn có thể cung cấp khách hàng cho ngươi, tú phường người ta kiếm một phần lớn, đó là đương nhiên, trừ phi bản thân tú nương này tự mở lấy một tú phường, bằng không ngươi chỉ có thể đi làm công cho người khác.
Mà người nông dân bình thường, việc thêu thùa của nữ oa đều từ nương truyền xuống, kỹ thuật thêu thùa chân chính, thật sự thiên phú không có mấy người.
Cho nên muốn dựa vào thêu thùa này nọ kiếm tiền, vốn không thể thực hiện được.
Mà đối với công việc tú nương, cũng không phải không có người muốn đi làm, nhưng người ta trước tiên phải kiểm tra ngươi, yêu cầu cũng nghiêm khắc, thông qua không được mấy người, Diệp gia thôn này cũng không thiếu người nói là kỹ thuật thêu tốt, đi nhận lời mời làm tú nương, nhưng lại chưa từng có một ai.
Diệp Tiểu Kiều cảm thấy mình không có thiên phú ở phương diện này, liền không chuẩn bị tốn thời gian trên việc này. Tuy rằng một tháng cũng có mấy lượng bạc. Diệp Tiểu Kiều vẫn nghĩ, làm hai đường buôn bán tương đối kiếm tiền, nghĩ đến bên chỗ dượng cả làm việc này, cũng có chút ý nghĩ.
Nhưng nàng là một nữ oa, hiện giờ đại ca lại một lòng chui vào trong ao cá, nhị ca đang đọc sách, còn cha, không biết cha có thể đi theo xem không, được thêm kiến thức cũng tốt.
Không biết có phải vận khí của Diệp Tiểu Kiều tốt không, hay là gì khác, khi trong đất tan băng, dì cả và dượng cả liền đi qua một chuyến, nói chuyện đầu xuân này dượng cả chuẩn bị đi phía nam một chuyến, buôn bán một chút hàng hóa phía nam, sau đó qua tay bán đến bên này, trung gian kiếm chênh lệch giá.
Bên chỗ dượng cả còn thiếu một người đi theo, nói trắng ra là, dì cả định lôi kéo một nhà muội tử mình, để muội phu đi theo được thêm kiến thức, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, dù sao chuyện này cần dùng tiền vốn, dượng cả chính là dẫn đường. Mang Diệp Trụ ra ngoài.
Ngô thị nghe ngược lại hơi động lòng, mấy năm này đại tỷ bọn họ còn không phải bởi vì buôn bán hàng cho nên mới phát đạt sao? Trước kia nàng cũng muốn để đại tỷ bọn họ dẫn Diệp Trụ đi, nhưng mà bởi vì không ở riêng, Diệp Trụ chính là kiếm tiền nhiều nữa, cũng không đến tay, bây giờ đã ở riêng, còn cố kỵ gì?
Dì cả nói với Ngô thị và Diệp Trụ: “Các ngươi cũng đừng trách mấy năm trước tỷ không nói với các ngươi chuyện này, thứ nhất tỷ phu các ngươi còn chưa mò ra, ngay lúc này đi phía nam cũng không chắc yên bình, đầu mùa xuân còn may, vào mùa đông càng thêm nguy hiểm, trên đường ngã bệnh gì đó, vốn là chuyện nhỏ, còn có chừng mấy ngày đều không ăn được cơm, kiếm tiền cũng có vất vả.”
“Oa tử của hai đứa cũng còn nhỏ, lỡ như xảy ra chuyện gì, gia đình này của các ngươi phải làm sao? Hiện giờ Lập Hạ đã có thể quản trong nhà, cái này thả nửa lòng. Thứ hai, lúc đó một nhà các ngươi đều ở một chỗ, tỷ cũng không muốn đến lúc đó đi trợ cấp cho người khác, mấy cháu trai cháu gái của tỷ một chút cũng không được. Về việc này, các ngươi suy nghĩ cẩn thận, là trực tiếp đi theo tỷ phu ngươi, đi chuyến này, tỷ phu ngươi trả cho phí vất vả, hoặc là các ngươi cũng mang theo chút tiền, sau đó buôn bán chút đồ, cầm trở về bán lại chút.”
Lời dì cả nói có mấy trọng điểm, một là vì sao lúc trước có chuyện như vậy lại không gọi bọn họ đi, thứ hai là hiện giờ để cho bọn họ suy nghĩ một chút, rốt cuộc có đi hay không, là trực tiếp làm bảo tiêu một chuyến, hoặc là bản thân mang chút tiền, sau đó kiếm ít tiền lời.
Nếu làm bảo tiên, phí vất vả không thiếu được, bảo tiêu như vậy, nhưng tiền khẳng định không nhiều lắm, nếu mình có thể buôn bán chút đồ, tiền ngược lại kiếm nhiều, nhưng mạo hiểm lớn một chút.
Nhà dì cả cũng không phải giàu có gì, kiếm tiền cũng khổ cực, không thể nào không đâu cho người ta tiền, thật ra thì làm như vậy mới đúng, thăng gạo ơn đấu gạo thù, lời này không sai, không thể vô duyên vô cớ giúp người. Hiện giờ dì cả làm ăn có thể mang theo bọn họ chính là tốt, dù sao nếu để cho Diệp Trụ đơn độc đi phía nam, vậy khẳng định cái gì cũng không biết, nói không chừng còn mua đồ đắt hơn bên này, dọc theo đường đi tố kém còn nhiều hơn kiếm được.
Nói cách khác, đây là một chuyến đi nhờ xe. Nhìn xem ngươi rốt cuộc làm hay không làm.
Dì cả và dượng cả nói: “Lời chúng ta nói trước như vậy, dĩ nhiên các ngươi còn phải thương lượng mà làm, tỷ phu ngươi cũng mười ngày sau mới lên đường, đến lúc đó các ngươi thương lượng thỏa đáng, liền nói với chúng ta, chính là không đi cũng nói một tiếng với chúng ta.”
Chính sự nói xong, Ngô thị và Diệp Trụ lưu hai vợ chồng ở đây ăn một bữa cơm, sau đó dì cả và dượng cả đánh xe về.
Tiểu Phượng nói: “Xe ngựa nhà dì cả nhìn thật uy phong, đến khi nào nhà chúng ta cũng có thể có.”
Diệp Trụ nhìn ánh mắt hâm mộ của nữ nhi, trong lòng liền định ra chủ ý rồi.
Lập Hạ nói: “Cha, chuyện như vậy, để cho con đi, hiện giờ ao cá đã thả cá con, chính là buổi sáng và buổi chiều cho ăn, mười ngày thay nước một lần, cha xem là được!”
Diệp Trụ lắc đầu, “Chuyện này vẫn để cha đi, cha nghĩ rồi, chính là cho dù cái gì cũng không thể kiếm, đi nhìn một chuyến. Chuyện trong nhà con là lão đại, nhìn cho thật kỹ.”
Diệp Trụ khó có được kiên quyết như vậy, nói chuyện này hắn đi là hắn đi, “Nương chúng nó, chúng ta còn có bao nhiêu tiền?” Dượng cả bọn họ để cho mình đi, cũng đầy lòng tốt bụng, nếu như mình đi một chuyến khiến cho bọn họ cho mình phí vất vả, đó cũng quá không là thứ gì rồi, trong chuyện thân thích này nên làm gì? Cho nên Diệp Trụ cũng không phải không nhìn ra, mà cảm thấy mình vốn thơm lây rồi, hiện giờ dùng tiền nhà mình mua vài món đồ, sau đó kiếm ít tiền cho thỏa đáng. Mặc dù chuyện này không nhất định có thể kiếm được tiền, nhưng Diệp Trụ vẫn quyết định như vậy.
Ngô thị nói: “Tiểu Kiều ghi sổ đấy.”
Tiểu Kiều vội lấy sổ sách tới, nhìn tờ cuối cùng nói: “Trừ tiền đại ca mua cá con, còn đóng tiền thúc tu cho nhị ca, hiện giờ chúng ta còn năm lượng hai trăm ba mươi mốt văn.”
Đây là hai chuyện lớn, chỉ cần ao cá của đại ca còn ra cá, sẽ không sợ đến lúc đó Diệp Trụ đi ra ngoài một chuyến một chút cũng không kiếm được, còn tiêu hết tiền.
Tiểu Kiều nói: “Cha, heo nhà chúng ta cũng đã mua, nhà ta còn nuôi hơn sáu mươi con gà, củi gạo dầu muối trong nhà dùng tiền bán trứng gà cũng đủ mua, hoa màu trong đất hiện giờ tiểu mạch còn đang lớn, muốn thu cũng phải đến cuối hè mới thu.”
Ngô thị nói: “Tỷ phu người này làm việc có chừng mực, ta cũng không cần lo lắng, cha nó, chuyện khác ta cũng không nói, nếu chàng thật sự muốn đi, ta cũng không ngăn cản, chuyện trong nhà chàng không cần lo lắng, giống như tiểu Kiều nói, tiền chúng ta dùng chỗ khác đều đã dùng, bên ta còn có thể làm một chút may vá, cũng là một khoản thu vào, hoa màu trong ruộng chàng không cần phải lo lắng, ta và Lập Hạ cũng có thể để ý qua lại. Các oa tử đều hiểu chuyện, ta chính là muốn chàng có thể nhớ kỹ an toàn, kiếm tiền hay không kiếm tiền đều là thứ yếu, chàng an toàn trở về mới là quan trọng nhất.”
Ngô thị biết lần này Diệp Trụ hạ quyết tâm rồi, nhất định phải đi, nàng cũng không ngăn cản, khó có được hắn có thể có ý định này, nếu tỷ tỷ và tỷ phu lên tiếng, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho hắn. Hắn đơn giản lo lắng chính là mình không có trong nhà, việc nhà nông gì đó, cũng không được. Nên Ngô thị cho những lo trước lo sau này đi.
Lập Hạ cũng nói: “Cha, cha yên tâm, trong nhà có con, tiền này cha mang toàn bộ theo, cha cũng đừng nghĩ tới nhất định phải kiếm được tiền, cha đi ra ngoài một chuyến, nhìn giá thị trường bên ngoài một chút như thế nào, trở lại cũng có chỗ tốt cho chúng ta. Lập Thu mấy đứa đều có con đây, cha không phải để cho con làm đương gia sao, vậy thì cứ yên tâm đi đi.”
Tác giả :
Lý Hảo