Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 48: Tìm cá con
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tiểu Kiều đã thức dậy, mặc áo bông vào, Lập Hạ dậy sớm hơn, mang theo một hầu bao, Ngô thị và Diệp Trụ cũng căn dặn lại căn dặn, hai đứa bé đều gật đầu lại gật đầu, cuối cùng lên đường.
Tiểu Kiều bị gió lạnh thổi, đầu óc hơi không tỉnh táo lập tức kịp phản ứng. Bọn họ phải đi đến trên đường quan, chờ xe ngựa của La bàn tử trong thôn tới đây, đây là do ngày hôm qua Lập Hạ đã nói xong với người ta.
(*) Bàn tử: Mập mạp
“Tiểu Kiều có lạnh không? Ca cõng muội!” Lập Hạ nói.
Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu: “Ca, đi một lúc liền ấm. Chúng ta đi nhanh lên một chút đi.” Tiểu Kiều kéo tay Lập Hạ, sải bước đi trên đường quan. Đi đến chỗ hẹn trước, qua một lúc, xe ngựa của La bàn tử đã nhanh chóng tới.
La bàn tử là người họ khác trong thôn Diệp gia, làm người rất hào phóng, bởi vì trong nhà có xe ngựa, cho nên ai muốn đi vào trong thành, chỉ cần nói một tiếng, thuận đường liền mang qua, cũng không đòi tiền.
Hôm nay La bàn tử còn dẫn theo vợ của mình và một khuê nữ Hồng Mai. Khuê nữ Hồng Mai của hắn giống với La bàn tử, dáng vẻ mập mạp. Thím La thấy hai huynh muội, cười ha hả nói: “Lập Hạ mang muội muội vào thành đấy.”
Lập Hạ vội gọi một tiếng thím, tiểu Kiều cũng gọi theo, thím La cười nói: “Nhanh chóng ngồi lên xe, đường này còn rất xa, chúng ta đợi thêm mấy người, lập tức lên đường.”
Người đi theo La bàn tử vào thành còn có mấy người, không bao lâu mọi người đến đông đủ, gặp mặt cũng chào hỏi nhau. Bọn họ nhìn thấy Lập Hạ và tiểu Kiều, cười nói: “Hiện giờ Lập Hạ có tiền đồ, chúng ta ai cũng không nuôi được cá, để cho cháu nuôi sống, vậy về sau tiền tới còn không phải rất nhiều cực kỳ nhiều sao?”
Lập Hạ ngượng ngùng nói: “Các thím khen cháu, cháu đây cũng suy nghĩ bậy bạ, về sau nhà ai muốn mua cá, cứ đến chỗ của cháu đi, mọi người là bà con cùng quê, tuyệt đối tiện nghi hơn bên ngoài.”
“Có lời này của cháu thì tốt rồi! Chỉ có điều, ở chỗ chúng ta có mấy nhà có thể ăn cá chứ chính là khách quý tới, mới có thể mua. Bình thường đều mua thịt rồi. Nhưng mà những lời của Lập Hạ các thím cũng đều ghi vào trong lòng rồi, đến lúc đó có thể phải cho chúng ta tiện nghi một chút.” Các bà các thím trong thôn chỉ cần là người không phải đầu óc đặc biệt xấu, không có mấy người sẽ chiếm tiện nghi, mọi người hâm mộ nhưng không đỏ mắt, người ta làm việc kiếm tiền, làm gì còn phải đỏ mắt? Có bản lĩnh tự mình đi kiếm tiền đi, cho nên dân phong thôn Diệp gia vẫn rất mộc mạc. d1en d4nl 3q21y d0n
Hồng Mai và tiểu Kiều dựa cực kỳ gần, nàng nhìn thấy bên tay trái tiẻu Kiều còn xách theo cái giỏ, lại hỏi: “Ngươi đây là cái gì thế?”
Tiểu Kiều nói: “Là trứng gà, chuẩn bị mang lên trên chợ bán đấy.”
Hồng Mai nghe hỏi: “Sao không để cho nương ngươi bán? Nhà ta đều là nương ta bán những trứng gà này.”
“Ha ha, ta thích đi theo tham gia náo nhiệt chứ sao, ca ta muốn đi trong thành, ta liền quấn lấy ca muốn đi, nương ta để cho ta mang trứng gà đi bán.”
Hồng Mai nghe xong cười không ngừng: “Trước kia ta đi trong thành cũng không gặp ngươi, chính là ở trong thôn, cũng không thường thấy ngươi ra ngoài, ngươi ngày ngày đều ở trong nhà làm gì? Họ đều nói nhà ngươi thu phân gà, đây là sự thật hả?”
Tiểu Kiều nói: “Đúng vậy, nếu trong nhà ngươi có, cũng có thể đưa tới, đến lúc đó có thể đổi kẹo. Ta ở trong nhà cho gà ăn, nấu cơm. Hậu viện nhà ta còn có một vườn rau xanh, ta ngày ngày đều canh chừng, vào mùa hè có rất nhiều dưa leo, cây đậu đũa, ăn không hết tất cả đều phơi khô, vào mùa đông có thể ăn đấy.”
“Vậy ta có thể tới nhà ngươi chơi không?” Hồng Mai hỏi.
“Dĩ nhiên có thể. Ta ngày ngày đều ở trong nhà, ừ, nếu vào thành sẽ không ở nhà, về sau ngươi cứ tới đây tìm ta, cha ta và nương ta đều rất tốt.” Tiểu Kiều cười nói.
Trong nhà Hồng Mai chỉ có một mình nàng là nữ oa, phía trên đều là ca ca, cho dù cha mẹ cưng chiều, nhưng vẫn cảm thấy không dễ chơi, chơi với người khác ở trong thôn, nam oa nữ oa đều ghét bỏ dáng vẻ béo mập của nàng, hơi chê cười nàng, sau khi nàng biết vẫn đánh người ta một trận, nhưng ngăn không được miệng của người khác, hơn nữa bé gái tuổi lớn lên, không thể giống như bé trai, ngày ngày lắc lư ở trong thôn, cho nên người chơi tốt với nàng cũng không có mấy.
Hiện giờ thấy tiểu Kiều có dáng vẻ đẹp mắt, hơn nữa nói chuyện cũng dễ nghe, nàng liền muốn chơi cùng nàng ấy, “Vậy không dám, đến lúc đó ta đến nhà ngươi tìm ngươi chơi đi.”
Tiểu Kiều gật đầu, ở trong thôn xóm, đám nhóc con đều năm sáu tuổi, sáu bảy tuổi, nếu không lớn hơn một chút đều là bé trai tám chín tuổi, bé gái đến bảy tám tuổi còn theo chơi đùa cùng hơi kỳ cục rồi, hiện giờ nhà ai mà không nhiều con nít? Đến tuổi lớn giống như tiểu Kiều vậy, cũng ở trong nhà giúp làm việc rồi, nếu còn có đệ đệ muội muội nhỏ tuổi, đó chính là một tiểu bảo mẫu, còn chẳng phải giặt quần áo nấu cơm, phải tinh thông mọi thứ, nếu không về sau đi nhà mẹ chồng phải làm sao? dinendian.lơqid]on
Hơn nữa còn có rất nhiều nhà, đều cảm thấy bé gái là hàng đền tiền, có thể để cho nàng làm việc nhất định phải làm việc, nào có chuyện gì cũng không cần làm, ở trong thôn mò mẫm chơi đùa chứ?
Cộng thêm hiện giờ nhà bọn họ ở cuối thôn, cách xa mọi người, cho nên trừ tiểu Phượng, còn có tiểu Mễ tiểu Điệp ra, gần như tiểu Kiều không hề lui tới với các bé gái khác trong thôn.
“Được, vậy ngươi nhất định phải tới đó.” Tiểu Kiều cũng vui thích kết bạn, hơn nữa Hồng Mai không giống người không dễ ở chung.
Đến cửa thành, La bàn tử báo với mọi người giờ nào tập hợp, đến lúc đó qua giờ hẹn, vậy chính là có chuyện sẽ không đi nữa rồi, hắn cũng không đợi.
Lập Hạ mang theo tiểu Kiều, đi đến chờ bày quầy trước, đến Khang huyện mua trứng gà có nhiều người, trứng gà nhà tiểu Kiều xem ra rất lớn, mà giá tiền lại giống như người khác, cho nên mất một canh giờ, một giỏ trứng gà đã bán hết rồi.
Hiện đại trứng gà bán theo cân, lúc này trứng gà bán theo cái, như vậy mọi người cũng dễ dàng.
“Đi, chúng ta qua bên chỗ bán cá nhìn một chút.” Lập Hạ sợ làm lạc tiểu Kiều, cho nên vẫn nắm tay của nàng.
Đến chỗ bán cá kia, hai người cũng hơi thất vọng, đều bán cá lớn, cá nhỏ gần như không có!
Lập Hạ và tiểu Kiều nhìn qua một lần cũng hơi thất vọng, khi đang chuẩn bị rời đi, một người bán cá sau lưng bọn họ hỏi: “Các ngươi muốn mua cá lớn?” Bình thường chướng mắt cá này đều là người ghét bỏ cá quá nhỏ, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Lập Hạ vội nói: “Không phải, cháu muốn nhìn một chút xem có cá nhỏ không, chỉ có điều nhìn một vòng cũng không có.”
Tiểu Kiều cũng nói: “Đại thúc, chẳng lẽ mọi người không có cá nhỏ sao?”
Người lớn nghe cười nói: “Con cá nhỏ này cả thân không có chút thịt, làm phiền toái, chỉ làm sạch sẽ cũng tốn thời gian nửa ngày, người trong thành ai lại muốn tiêu chút tiền mua con cá nhỏ này chứ. Bình thường chúng ta đều thả cá nhỏ, lớn một chút đều lưu lại trong nhà mình, chưa bao giờ mang đến chợ bán.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Vậy lần sau đại thúc có cá nhỏ như vậy, có thể giữ lại không, chúng cháu ngược lại có thể mua.” Lập Hạ nói.
Người nọ vội xua tay, “Tiểu tử, ta đã nói với cháu, cháu đừng tiêu chút tiền uổng phí đó, thật sự không đáng giá. Như vậy còn không bằng nhiều thêm chút tiền mua cá lớn hơn một chút đâu, tối thiểu cũng có mùi cá đúng không?”
Tiểu Kiều ngược lại cảm thấy người này không tệ, tối thiểu không nghe thấy có thể đổi được tiền liền đồng ý ngay, còn khéo hiểu lòng người khuyên nhủ.
Lập Hạ cũng có cảm giác này, nói rằng: “Đại thúc, không nói gạt ngài, bây giờ cháu thật sự cần cá như vậy, nếu như ngài có thật, cháu tuyệt đối mua lại.”
“Đúng vậy, đại thúc, nếu lần sau ngài bắt được cá như vậy, tất cả đều giữ lại cho chúng cháu.” Tiểu Kiều nói.
Đại thúc này suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi có phải muốn nuôi cá không, cá này của chúng ta không dễ nuôi.”
Lập Hạ nói: “Đại thúc đoán thật chính xác, cháu muốn nuôi cá. Chính là thiếu chút cá con này. Cho nên nói, đại thúc nói vậy, đại thúc đang giúp cháu. Hơn nữa cháu đây đã sớm có đường tiêu thụ cá, sẽ không làm khó khăn cho việc làm ăn của mọi người.” Lập Hạ cũng biết đại thúc này khẳng định có chỗ bị làm khó, nếu như mình nuôi cá, sau này bán ở đây, vậy sẽ nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh với những người đánh cá này, hơn nữa còn có thể không lao lực còn có cá, nếu như đại thúc giúp mình, cũng là đả kích đối với những người này.
Mặc dù nhiều chỗ bán cá, nhưng ai muốn địa bàn của mình bị người chiếm chứ.
Đại thúc này nghe Lập Hạ nói vậy, ngược lại yên tâm, hắn đúng là có lo lắng về phương diện này, không nói cái khác, bọn họ cùng nhau bán cá đều có hội nhóm, nếu như hắn để việc buôn bán của mọi người bị cướp mất, vậy mình cũng không cần lăn lộn trong hội nhóm này.
Nếu bán cá con này, cũng là thu nhập hạng nhất đối với hắn rồi, “Các ngươi cần bao nhiêu?” Người này cuối cùng giãn ra, tiểu Kiều âm thầm vui mừng trong lòng.
“Hiện giờ cháu chỉ có một ao cá, đại khái cần bốn ngàn đuôi cá con. Chỉ có điều về sau sẽ dần dần mở thêm ao cá, nếu làm ăn khá, về sau hàng năm sẽ tìm đại thúc ngài. Đại thúc lần sau có bao nhiêu cá cháu liền mua bấy nhiêu.”
Hai người lại thương lượng lần sau gặp mặt như thế nào, mà vị đại thúc này họ Phương, nhà ở trên sông Truân, sông Truân là một con sông lớn của Khang huyện, con sông phía trước thôn Diệp gia đoán chừng là một nhánh sông nhỏ của nó.
Phương đại thúc nói: “Ta xem chừng ao cá cũng không phải càng nhiều cá càng tốt, đến lúc đó không sai biệt lắm, thì không cần nữa. Đại thúc cam đoan cho các cháu đều là cá sống, tuyệt đối không có vấn đề.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Vậy chúng cháu cám ơn Phương đại thúc, về sau nếu đại thúc có thời gian rảnh, mời đi ao cá của cháu nhìn xem, chỉ điểm giúp cháu một chút.”
Đánh cá lâu dài, khẳng định có sự hiểu biết với cá, cũng có thể từ trong đó học được kinh nghiệm.
Phương đại thúc cười nói: “Được! Đến lúc đó ta nhất định sẽ đi nhìn xem. Tiểu tử cháu không tệ, có tiền đồ!”
Xong xuôi chuyện này, nhìn đã đến buổi trưa, Lập Hạ liền mang theo tiểu Kiều đến tiệm mì ăn trưa. Tiền trên người phải tiêu tiết kiệm, trong nhà cũng không phải giàu có gì, cho nên tiệm cơm gì, cũng không cần suy nghĩ, đi tiệm mì ăn một tô mì năm văn tiền, mới là chính đạo.
Tiệm mì này cũng sạch sẽ, là một đôi vợ chồng làm, Lập Hạ gọi hai tô mì, bởi vì chuyện trong lòng đã làm xong, cho nên giống như cao hứng.
Tiểu Kiều cười nói: “Ca, ca và người khác nói chuyện làm ăn, còn có hình có dạng.”
Lập Hạ nói: “Muội đừng nói, ban đầu trong lòng ca còn đánh trống, sợ người khác nói ca là tên lừa gạt.”
“Hì hì, lần đầu tiên qua đi là được rồi. Ca, muội cảm thấy ca đặc biệt tốt!” Tiểu Kiều không do dự khen ca ca mình, con người, cũng cần phải có cổ vũ và khích lệ.
“Lập Hạ, tiểu Kiều, hai người ở đây?” Lập Hạ và tiểu Kiều vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Nhất Phàm biểu ca ở ven đường, “Quả nhiên là hai người, ca còn tưởng rằng nhìn lầm người rồi chứ, hai đứa đến trong huyện sao không tới nhà vậy?”
Nhất Phàm biểu ca không phải một mình, bên cạnh hắn còn có một người trẻ tuổi mặc áo bào màu trắng, Lập Hạ vội vàng đứng lên, nói: “Biểu ca, hôm nay tụi đệ đến đi họp chợ, nếu không có chuyện gì khác, phải lập tức trở về!”
“Vậy cũng không thể ăn ở đây, đi theo ca! Lão bản, đây là tiền mì của bọn họ!” Phong Nhất Phàm trực tiếp bỏ ra mười văn tiền, sau đó lôi Lập Hạ và tiểu Kiều đi, tiểu Kiều hơi đau lòng tô mì kia, nhìn đỏ phối với xanh, dáng vẻ ăn ngon lắm, cứ như vậy không tới miệng.
Nhưng mà Nhất Phàm biểu ca đưa bọn họ tới một căn tửu lâu, Diệp Tiểu Kiều lại cảm thấy, tô mì kia không ăn thì không ăn thôi. Hắc hắc, lát nữa còn ăn càng ngon đây này.
Đến tửu lâu, sau khi người ngồi xuống, Nhất Phàm biểu ca vỗ vỗ trán, nói với người mặc áo bào trắng bên cạnh: “Nhìn ta xem, đều quên giới thiệu, Tề công tử, đây là biểu đệ Lập Hạ, biểu muội tiểu Kiều của ta, đây là bằng hữu của biểu ca, Tề công tử.”
Tề Diễm này gật đầu một cái, Lập Hạ và tiểu Kiều đã gọi một tiếng Tề công tử. Phong Nhất Phàm vội kêu tiểu nhị đến gọi món, nói với Lập Hạ và tiểu Kiều: “Nếu hai đứa không thích đến nhà, vậy hôm nay biểu ca mời hai đứa ăn một bữa tiệc rượu. Lập Hạ à, lần sau không thể như thế, nếu không cô cả đệ biết, sẽ đau lòng.”
Lập Hạ vội nói: “Biểu ca, tụi đệ đi một chuyến cô cả sẽ bận rộn nửa ngày, quá phiền toái.”
“Cô cả đệ là người sợ phiền toái sao? Về sau không thể như vậy.” Phong Nhất Phàm nói.
“Mỗi lần biểu ca đến nhà muội đều vội vã rời đi, cha mẹ muội giữ ca lại, ca cũng không ở lại.” Tiểu Kiều nói.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tiểu Kiều đã thức dậy, mặc áo bông vào, Lập Hạ dậy sớm hơn, mang theo một hầu bao, Ngô thị và Diệp Trụ cũng căn dặn lại căn dặn, hai đứa bé đều gật đầu lại gật đầu, cuối cùng lên đường.
Tiểu Kiều bị gió lạnh thổi, đầu óc hơi không tỉnh táo lập tức kịp phản ứng. Bọn họ phải đi đến trên đường quan, chờ xe ngựa của La bàn tử trong thôn tới đây, đây là do ngày hôm qua Lập Hạ đã nói xong với người ta.
(*) Bàn tử: Mập mạp
“Tiểu Kiều có lạnh không? Ca cõng muội!” Lập Hạ nói.
Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu: “Ca, đi một lúc liền ấm. Chúng ta đi nhanh lên một chút đi.” Tiểu Kiều kéo tay Lập Hạ, sải bước đi trên đường quan. Đi đến chỗ hẹn trước, qua một lúc, xe ngựa của La bàn tử đã nhanh chóng tới.
La bàn tử là người họ khác trong thôn Diệp gia, làm người rất hào phóng, bởi vì trong nhà có xe ngựa, cho nên ai muốn đi vào trong thành, chỉ cần nói một tiếng, thuận đường liền mang qua, cũng không đòi tiền.
Hôm nay La bàn tử còn dẫn theo vợ của mình và một khuê nữ Hồng Mai. Khuê nữ Hồng Mai của hắn giống với La bàn tử, dáng vẻ mập mạp. Thím La thấy hai huynh muội, cười ha hả nói: “Lập Hạ mang muội muội vào thành đấy.”
Lập Hạ vội gọi một tiếng thím, tiểu Kiều cũng gọi theo, thím La cười nói: “Nhanh chóng ngồi lên xe, đường này còn rất xa, chúng ta đợi thêm mấy người, lập tức lên đường.”
Người đi theo La bàn tử vào thành còn có mấy người, không bao lâu mọi người đến đông đủ, gặp mặt cũng chào hỏi nhau. Bọn họ nhìn thấy Lập Hạ và tiểu Kiều, cười nói: “Hiện giờ Lập Hạ có tiền đồ, chúng ta ai cũng không nuôi được cá, để cho cháu nuôi sống, vậy về sau tiền tới còn không phải rất nhiều cực kỳ nhiều sao?”
Lập Hạ ngượng ngùng nói: “Các thím khen cháu, cháu đây cũng suy nghĩ bậy bạ, về sau nhà ai muốn mua cá, cứ đến chỗ của cháu đi, mọi người là bà con cùng quê, tuyệt đối tiện nghi hơn bên ngoài.”
“Có lời này của cháu thì tốt rồi! Chỉ có điều, ở chỗ chúng ta có mấy nhà có thể ăn cá chứ chính là khách quý tới, mới có thể mua. Bình thường đều mua thịt rồi. Nhưng mà những lời của Lập Hạ các thím cũng đều ghi vào trong lòng rồi, đến lúc đó có thể phải cho chúng ta tiện nghi một chút.” Các bà các thím trong thôn chỉ cần là người không phải đầu óc đặc biệt xấu, không có mấy người sẽ chiếm tiện nghi, mọi người hâm mộ nhưng không đỏ mắt, người ta làm việc kiếm tiền, làm gì còn phải đỏ mắt? Có bản lĩnh tự mình đi kiếm tiền đi, cho nên dân phong thôn Diệp gia vẫn rất mộc mạc. d1en d4nl 3q21y d0n
Hồng Mai và tiểu Kiều dựa cực kỳ gần, nàng nhìn thấy bên tay trái tiẻu Kiều còn xách theo cái giỏ, lại hỏi: “Ngươi đây là cái gì thế?”
Tiểu Kiều nói: “Là trứng gà, chuẩn bị mang lên trên chợ bán đấy.”
Hồng Mai nghe hỏi: “Sao không để cho nương ngươi bán? Nhà ta đều là nương ta bán những trứng gà này.”
“Ha ha, ta thích đi theo tham gia náo nhiệt chứ sao, ca ta muốn đi trong thành, ta liền quấn lấy ca muốn đi, nương ta để cho ta mang trứng gà đi bán.”
Hồng Mai nghe xong cười không ngừng: “Trước kia ta đi trong thành cũng không gặp ngươi, chính là ở trong thôn, cũng không thường thấy ngươi ra ngoài, ngươi ngày ngày đều ở trong nhà làm gì? Họ đều nói nhà ngươi thu phân gà, đây là sự thật hả?”
Tiểu Kiều nói: “Đúng vậy, nếu trong nhà ngươi có, cũng có thể đưa tới, đến lúc đó có thể đổi kẹo. Ta ở trong nhà cho gà ăn, nấu cơm. Hậu viện nhà ta còn có một vườn rau xanh, ta ngày ngày đều canh chừng, vào mùa hè có rất nhiều dưa leo, cây đậu đũa, ăn không hết tất cả đều phơi khô, vào mùa đông có thể ăn đấy.”
“Vậy ta có thể tới nhà ngươi chơi không?” Hồng Mai hỏi.
“Dĩ nhiên có thể. Ta ngày ngày đều ở trong nhà, ừ, nếu vào thành sẽ không ở nhà, về sau ngươi cứ tới đây tìm ta, cha ta và nương ta đều rất tốt.” Tiểu Kiều cười nói.
Trong nhà Hồng Mai chỉ có một mình nàng là nữ oa, phía trên đều là ca ca, cho dù cha mẹ cưng chiều, nhưng vẫn cảm thấy không dễ chơi, chơi với người khác ở trong thôn, nam oa nữ oa đều ghét bỏ dáng vẻ béo mập của nàng, hơi chê cười nàng, sau khi nàng biết vẫn đánh người ta một trận, nhưng ngăn không được miệng của người khác, hơn nữa bé gái tuổi lớn lên, không thể giống như bé trai, ngày ngày lắc lư ở trong thôn, cho nên người chơi tốt với nàng cũng không có mấy.
Hiện giờ thấy tiểu Kiều có dáng vẻ đẹp mắt, hơn nữa nói chuyện cũng dễ nghe, nàng liền muốn chơi cùng nàng ấy, “Vậy không dám, đến lúc đó ta đến nhà ngươi tìm ngươi chơi đi.”
Tiểu Kiều gật đầu, ở trong thôn xóm, đám nhóc con đều năm sáu tuổi, sáu bảy tuổi, nếu không lớn hơn một chút đều là bé trai tám chín tuổi, bé gái đến bảy tám tuổi còn theo chơi đùa cùng hơi kỳ cục rồi, hiện giờ nhà ai mà không nhiều con nít? Đến tuổi lớn giống như tiểu Kiều vậy, cũng ở trong nhà giúp làm việc rồi, nếu còn có đệ đệ muội muội nhỏ tuổi, đó chính là một tiểu bảo mẫu, còn chẳng phải giặt quần áo nấu cơm, phải tinh thông mọi thứ, nếu không về sau đi nhà mẹ chồng phải làm sao? dinendian.lơqid]on
Hơn nữa còn có rất nhiều nhà, đều cảm thấy bé gái là hàng đền tiền, có thể để cho nàng làm việc nhất định phải làm việc, nào có chuyện gì cũng không cần làm, ở trong thôn mò mẫm chơi đùa chứ?
Cộng thêm hiện giờ nhà bọn họ ở cuối thôn, cách xa mọi người, cho nên trừ tiểu Phượng, còn có tiểu Mễ tiểu Điệp ra, gần như tiểu Kiều không hề lui tới với các bé gái khác trong thôn.
“Được, vậy ngươi nhất định phải tới đó.” Tiểu Kiều cũng vui thích kết bạn, hơn nữa Hồng Mai không giống người không dễ ở chung.
Đến cửa thành, La bàn tử báo với mọi người giờ nào tập hợp, đến lúc đó qua giờ hẹn, vậy chính là có chuyện sẽ không đi nữa rồi, hắn cũng không đợi.
Lập Hạ mang theo tiểu Kiều, đi đến chờ bày quầy trước, đến Khang huyện mua trứng gà có nhiều người, trứng gà nhà tiểu Kiều xem ra rất lớn, mà giá tiền lại giống như người khác, cho nên mất một canh giờ, một giỏ trứng gà đã bán hết rồi.
Hiện đại trứng gà bán theo cân, lúc này trứng gà bán theo cái, như vậy mọi người cũng dễ dàng.
“Đi, chúng ta qua bên chỗ bán cá nhìn một chút.” Lập Hạ sợ làm lạc tiểu Kiều, cho nên vẫn nắm tay của nàng.
Đến chỗ bán cá kia, hai người cũng hơi thất vọng, đều bán cá lớn, cá nhỏ gần như không có!
Lập Hạ và tiểu Kiều nhìn qua một lần cũng hơi thất vọng, khi đang chuẩn bị rời đi, một người bán cá sau lưng bọn họ hỏi: “Các ngươi muốn mua cá lớn?” Bình thường chướng mắt cá này đều là người ghét bỏ cá quá nhỏ, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Lập Hạ vội nói: “Không phải, cháu muốn nhìn một chút xem có cá nhỏ không, chỉ có điều nhìn một vòng cũng không có.”
Tiểu Kiều cũng nói: “Đại thúc, chẳng lẽ mọi người không có cá nhỏ sao?”
Người lớn nghe cười nói: “Con cá nhỏ này cả thân không có chút thịt, làm phiền toái, chỉ làm sạch sẽ cũng tốn thời gian nửa ngày, người trong thành ai lại muốn tiêu chút tiền mua con cá nhỏ này chứ. Bình thường chúng ta đều thả cá nhỏ, lớn một chút đều lưu lại trong nhà mình, chưa bao giờ mang đến chợ bán.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Vậy lần sau đại thúc có cá nhỏ như vậy, có thể giữ lại không, chúng cháu ngược lại có thể mua.” Lập Hạ nói.
Người nọ vội xua tay, “Tiểu tử, ta đã nói với cháu, cháu đừng tiêu chút tiền uổng phí đó, thật sự không đáng giá. Như vậy còn không bằng nhiều thêm chút tiền mua cá lớn hơn một chút đâu, tối thiểu cũng có mùi cá đúng không?”
Tiểu Kiều ngược lại cảm thấy người này không tệ, tối thiểu không nghe thấy có thể đổi được tiền liền đồng ý ngay, còn khéo hiểu lòng người khuyên nhủ.
Lập Hạ cũng có cảm giác này, nói rằng: “Đại thúc, không nói gạt ngài, bây giờ cháu thật sự cần cá như vậy, nếu như ngài có thật, cháu tuyệt đối mua lại.”
“Đúng vậy, đại thúc, nếu lần sau ngài bắt được cá như vậy, tất cả đều giữ lại cho chúng cháu.” Tiểu Kiều nói.
Đại thúc này suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi có phải muốn nuôi cá không, cá này của chúng ta không dễ nuôi.”
Lập Hạ nói: “Đại thúc đoán thật chính xác, cháu muốn nuôi cá. Chính là thiếu chút cá con này. Cho nên nói, đại thúc nói vậy, đại thúc đang giúp cháu. Hơn nữa cháu đây đã sớm có đường tiêu thụ cá, sẽ không làm khó khăn cho việc làm ăn của mọi người.” Lập Hạ cũng biết đại thúc này khẳng định có chỗ bị làm khó, nếu như mình nuôi cá, sau này bán ở đây, vậy sẽ nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh với những người đánh cá này, hơn nữa còn có thể không lao lực còn có cá, nếu như đại thúc giúp mình, cũng là đả kích đối với những người này.
Mặc dù nhiều chỗ bán cá, nhưng ai muốn địa bàn của mình bị người chiếm chứ.
Đại thúc này nghe Lập Hạ nói vậy, ngược lại yên tâm, hắn đúng là có lo lắng về phương diện này, không nói cái khác, bọn họ cùng nhau bán cá đều có hội nhóm, nếu như hắn để việc buôn bán của mọi người bị cướp mất, vậy mình cũng không cần lăn lộn trong hội nhóm này.
Nếu bán cá con này, cũng là thu nhập hạng nhất đối với hắn rồi, “Các ngươi cần bao nhiêu?” Người này cuối cùng giãn ra, tiểu Kiều âm thầm vui mừng trong lòng.
“Hiện giờ cháu chỉ có một ao cá, đại khái cần bốn ngàn đuôi cá con. Chỉ có điều về sau sẽ dần dần mở thêm ao cá, nếu làm ăn khá, về sau hàng năm sẽ tìm đại thúc ngài. Đại thúc lần sau có bao nhiêu cá cháu liền mua bấy nhiêu.”
Hai người lại thương lượng lần sau gặp mặt như thế nào, mà vị đại thúc này họ Phương, nhà ở trên sông Truân, sông Truân là một con sông lớn của Khang huyện, con sông phía trước thôn Diệp gia đoán chừng là một nhánh sông nhỏ của nó.
Phương đại thúc nói: “Ta xem chừng ao cá cũng không phải càng nhiều cá càng tốt, đến lúc đó không sai biệt lắm, thì không cần nữa. Đại thúc cam đoan cho các cháu đều là cá sống, tuyệt đối không có vấn đề.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Vậy chúng cháu cám ơn Phương đại thúc, về sau nếu đại thúc có thời gian rảnh, mời đi ao cá của cháu nhìn xem, chỉ điểm giúp cháu một chút.”
Đánh cá lâu dài, khẳng định có sự hiểu biết với cá, cũng có thể từ trong đó học được kinh nghiệm.
Phương đại thúc cười nói: “Được! Đến lúc đó ta nhất định sẽ đi nhìn xem. Tiểu tử cháu không tệ, có tiền đồ!”
Xong xuôi chuyện này, nhìn đã đến buổi trưa, Lập Hạ liền mang theo tiểu Kiều đến tiệm mì ăn trưa. Tiền trên người phải tiêu tiết kiệm, trong nhà cũng không phải giàu có gì, cho nên tiệm cơm gì, cũng không cần suy nghĩ, đi tiệm mì ăn một tô mì năm văn tiền, mới là chính đạo.
Tiệm mì này cũng sạch sẽ, là một đôi vợ chồng làm, Lập Hạ gọi hai tô mì, bởi vì chuyện trong lòng đã làm xong, cho nên giống như cao hứng.
Tiểu Kiều cười nói: “Ca, ca và người khác nói chuyện làm ăn, còn có hình có dạng.”
Lập Hạ nói: “Muội đừng nói, ban đầu trong lòng ca còn đánh trống, sợ người khác nói ca là tên lừa gạt.”
“Hì hì, lần đầu tiên qua đi là được rồi. Ca, muội cảm thấy ca đặc biệt tốt!” Tiểu Kiều không do dự khen ca ca mình, con người, cũng cần phải có cổ vũ và khích lệ.
“Lập Hạ, tiểu Kiều, hai người ở đây?” Lập Hạ và tiểu Kiều vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Nhất Phàm biểu ca ở ven đường, “Quả nhiên là hai người, ca còn tưởng rằng nhìn lầm người rồi chứ, hai đứa đến trong huyện sao không tới nhà vậy?”
Nhất Phàm biểu ca không phải một mình, bên cạnh hắn còn có một người trẻ tuổi mặc áo bào màu trắng, Lập Hạ vội vàng đứng lên, nói: “Biểu ca, hôm nay tụi đệ đến đi họp chợ, nếu không có chuyện gì khác, phải lập tức trở về!”
“Vậy cũng không thể ăn ở đây, đi theo ca! Lão bản, đây là tiền mì của bọn họ!” Phong Nhất Phàm trực tiếp bỏ ra mười văn tiền, sau đó lôi Lập Hạ và tiểu Kiều đi, tiểu Kiều hơi đau lòng tô mì kia, nhìn đỏ phối với xanh, dáng vẻ ăn ngon lắm, cứ như vậy không tới miệng.
Nhưng mà Nhất Phàm biểu ca đưa bọn họ tới một căn tửu lâu, Diệp Tiểu Kiều lại cảm thấy, tô mì kia không ăn thì không ăn thôi. Hắc hắc, lát nữa còn ăn càng ngon đây này.
Đến tửu lâu, sau khi người ngồi xuống, Nhất Phàm biểu ca vỗ vỗ trán, nói với người mặc áo bào trắng bên cạnh: “Nhìn ta xem, đều quên giới thiệu, Tề công tử, đây là biểu đệ Lập Hạ, biểu muội tiểu Kiều của ta, đây là bằng hữu của biểu ca, Tề công tử.”
Tề Diễm này gật đầu một cái, Lập Hạ và tiểu Kiều đã gọi một tiếng Tề công tử. Phong Nhất Phàm vội kêu tiểu nhị đến gọi món, nói với Lập Hạ và tiểu Kiều: “Nếu hai đứa không thích đến nhà, vậy hôm nay biểu ca mời hai đứa ăn một bữa tiệc rượu. Lập Hạ à, lần sau không thể như thế, nếu không cô cả đệ biết, sẽ đau lòng.”
Lập Hạ vội nói: “Biểu ca, tụi đệ đi một chuyến cô cả sẽ bận rộn nửa ngày, quá phiền toái.”
“Cô cả đệ là người sợ phiền toái sao? Về sau không thể như vậy.” Phong Nhất Phàm nói.
“Mỗi lần biểu ca đến nhà muội đều vội vã rời đi, cha mẹ muội giữ ca lại, ca cũng không ở lại.” Tiểu Kiều nói.
Tác giả :
Lý Hảo