Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 13: Nể mặt ngươi
Editor: Puck - Diễn đàn
Hôm nay đến lượt Triệu thị và Hách thi mang theo mấy đứa bé ra ngoài cắt cỏ, đào rau rại, hiện giờ bọn họ đều chia ra đến chỗ xa, mấy nàng làm một lát sau đó hô một tiếng tránh cho bọn nhỏ đi xa, ngã vào trong nước hoặc không thấy.
Tuổi Triệu thị thật ra không khác Ngô thị lắm, nhưng nhìn còn già hơn Ngô thị nhiều. Nam nhân nhà nàng là con riêng, mang từ Đàm gia tới, bây giờ còn ở lại Diệp gia, đây cũng có phần danh bất chính, nếu không phải Quách thị sợ bị các con riêng bắt nạt, nói với ông cụ rồi, để Đàm Ngưu ở đây, nếu không thành thân đã sớm tự lập môn hộ rồi.
Thai đầu tiên nàng sinh ra là thai nam Vũ Thủy này, may mà không mất thể diện, mẹ chồng mới không nói cái gì, chỉ có điều sau đó đều sinh ra ba thai, đều là tiểu nha đầu, sắc mặt Quách thị càng không xong. Vốn người nhiều, sinh nha đầu đều là thứ đền tiền, còn lãng phí lương thực.
Bà ta giày vò nàng là bình thường, chỉ có điều mấy ngày nay lợi hại hơn nữa, vốn làm chuyện tốt, cũng có thể nghỉ một lát, nhưng Triệu thị nghỉ ngơi không tới, tìm đều muốn tìm chút chuyện để Triệu thị làm.
Mà hai phu thê Diệp lão nhị ra ngoài thật nhiều ngày, hiện giờ mới trở về, trở lại sắc mặt nha đầu tiểu Kiều kia trở nên tốt lắm, chẳng lẽ ra ngoài ăn một mình?
Cũng đừng nhìn Triệu thị bình thường thấy nàng đàng hoàng, trên thực tế thích khích bác ly gián, nhưng không chiếm được chỗ tốt gì từ chỗ Lưu thị và Ngô thị, cho nên cũng không hoàn thành chuyện lớn gì. Còn Hách thị cùng làm công nấu cơm với nàng, người này ở chung một chỗ, xung đột nhiều, va chạm cũng nhiều, nhưng lại không thể tách ra, cho nên cứ như vậy mà sống tiếp chứ sao.
Triệu thị đã cắt được hơn phân nửa giỏ cỏ, đi đến bên cạnh Hách thị, hỏi, “Tam đệ muội, muội biết nhị tẩu và nhị ca đi ra ngoài làm gì không?” Đàm Ngưu lớn hơn lão tam Diệp Điền, nhưng nhỏ hơn lão nhị Diệp Trụ, nên xưng hô như vậy với Hách thị.
Hách thị nói: “Muội cũng không phải mật thám, biết cái gì? Không phải tẩu ngày ngày ở chung một chỗ với mẹ chồng sao? Trực tiếp hỏi bà ấy không được sao?”
Trong lòng Hách thị cũng có nghi vấn, hơn nữa còn cảm thấy trong lòng không thăng bằng, sau khi dò nghe tình huống, buổi tối ở trên giường vẫn vụng trộm náo loạn với Diệp Điền. Bởi vì đại cô tỷ và nhị cô tỷ cũng là tỷ tỷ ruột của Diệp Điền, tại sao để Diệp Trụ đi, không để cho Diệp Điền chứ? Đây không phải thiên vị rõ ràng sao?
Kết quả Diệp Điền mắng: “Nàng thì biết cái gì? Thật ngu dốt, ta đã nói với nàng, nàng còn cho rằng là việc tốt gì. Ta cũng nói không lạ gì, có người thấy nhị ca dễ nói chuyện, để nhị ca đi làm chứ sao. Vì sao không nói với ta, còn không phải ta không dễ lừa sao, dù sao chờ xem, chuyện của nhị ca có thể thành mới là lạ! Đã nhiều lần như vậy, vì sao nhị ca vẫn ngu như thế? Thật là! Nhị tẩu cũng không khuyên nhủ một chút.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hách thị nghe Diệp Điền nói một phen như vậy, hỏi vội: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Điền nói: “Hiện giờ chuyện cấp bách nhất của chúng ta là chuyện gì?”
Hách thị không vui nói: “Chẳng phải chuyện đệ đệ bảo bối của chàng đi thi tú tài? Còn có thể có chuyện gì?”
“Cái này còn không có! Cha kêu nhị ca lên, hiện giờ nhị ca lại đi trong huyện, còn có thể có chuyện gì?”
“Chẳng lẽ để đại tỷ và nhị tỷ an bài trước một chút?” Hách thị hỏi.
“Nàng phụ nhân này đúng là đần! Đại tỷ và nhị tỷ ở Khang huyện, vốn không cùng một huyện với huyện lão tứ thi, chúng ta đều thuộc về huyện Bảo Bình còn không biết? Lão tứ nhất định phải đi huyện Bảo Bình thi mới được.”
Hách thị nói: “Nếu không phải đi trước để sắp xếp vậy là cái gì? Quan hệ của đại tỷ và nhị tỷ với trong nhà căng như vậy, còn có thể có chuyện gì? Dù thế nào đi nữa cũng không phải thiếu tiền, kêu người ta hiếu kính đi. Không thể nào! Chẳng lẽ thật sự như vậy? Đây là nghĩ như thế nào chứ.”
Diệp Điền che miệng Hách thị, “Buổi tối khuya, nàng không thể nhỏ giọng một chút? Nhất định kêu người tới à? Đúng không? Thật đúng là, nhất định để nhị ca đi tìm đại tỷ và nhị tỷ đòi tiền đi, nàng nói đây là chuyện tốt gì vậy? Nàng còn muốn để cho ta đi không? Còn cảm thấy thiên vị hay không thiên vị không? Nhị ca cũng thật là, bọn họ nói cái gì chính là cái đó, ta còn có lúc chướng mắt dáng vẻ kia của nhị ca. Nghe lời bọn họ như vậy làm cái gì.”
Hách thị cười lạnh nói “Chàng cũng đừng nói nhị ca chàng, mấy người còn không phải đều giống nhau, lời ông cụ nói, mấy người dám không nghe? Người ta ai không nói mấy người hiếu thuận, ông cụ hắt hơi một cái, mấy người coi như là chuyện lớn bằng trời, đều dạy thật tốt. Nếu ông cụ công bằng còn tốt, ta làm con dâu cũng sẽ không nói gì, hiện giờ ông cụ càng ngày càng thiên vị, thả như thế nào, chẳng lẽ ba người ca ca mấy người đều không phải con ruột, là hắn Diệp Căn là con ruột, thứ gì tốt đều cho hắn, không có bản lĩnh kia còn muốn mọi người cùng cung phụng hắn! Ta nhìn hắn đến lúc làm quan rồi, còn có thể cho tất cả mọi người thơm lây hay không?” dfienddn lieqiudoon
Diệp Điền nói: “Nói cái gì đó. Không đúng nữa, đó cũng là cha ta. Được rồi được rồi, đừng nói những chuyện này, ngày tháng sau này sẽ khá hơn.”
Diệp Điền bất mãn với cha mình, nhưng nàng dâu mình nói xấu cha, hắn không cho phép, Hách thị hừ lạnh nằm xuống, kéo chăn qua hơn phân nửa, “Chàng cứ giả vờ đi, mỗi lần đều để ta chắn trước mặt chàng, chàng đều thành người tốt!”
Lần trước nói ở riêng chẳng lẽ còn sai lầm rồi đúng không? Kết quả Diệp Điền thấy sự tình không được, đã nói Hách thị có bệnh điên, nói chuyện sai rồi, tất nhiên sau đó tất cả lỗi đều là của Hách thị.
Diệp Điền kéo chăn ra, nói: “Nàng cũng đừng trách ta, chuyện lần trước, nàng đã không có mặt mũi, hai chúng ta bị thương cũng không thể đều không có mặt mũi đi, yên tâm đi, chúng ta không thiệt thòi như vậy, ngoài mặt nàng cho ta thể diện, sau lưng lòng ta thương nàng.”
Triệu thị ngượng ngùng, nói: “Tam đệ muội cũng đừng nói giỡn, mẹ chồng sao sẽ nói với ta?”
“Vậy nếu mẹ chồng không nói cho tẩu, muội nào biết? Muội nói cái gì, còn không phải thành phụ nhân lưỡi dài sao? Tiểu Điệp, nhìn bọn đệ đệ một chút, đừng chạy lung tung!”
Hách thị nói xong liền cách xa Triệu thị, Triệu thị buồn bực, nhưng vẫn đi theo sau.
Diệp Tiểu Kiều đưa giày mới cho tiểu Phượng, “Đây là mợ cho?” Tiểu Phượng lập tức cởi giày cũ, đổi lại giày mới, “Thật thoải mái! Vẫn là nhà mợ tốt.” Dù sao cũng là của nhà cậu mình cho, những người đó muốn nhìn cho thèm cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
“Tỷ, cẩn thận có người mất hứng!” Tiểu Kiều nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Dù sao sớm muộn gì đều không cao hứng, tỷ vẫn sẽ đeo, muội cũng đeo, không phục, kêu bọn họ trở về nhà cậu bọn họ cầm đi là được.” Tiểu Phượng cẩu thả nói.
Đây chẳng phải kéo mục tiêu oán hận sao? Ta ở trong nhà này nên đoàn kết có thể đoàn kết mới đúng. Tiểu Kiều nói một chút với tiểu Phượng, tiểu Phượng nói: “Muốn đỏ mắt cũng chính là mấy tỷ muội tiểu Mạch, tiểu Mễ với tiểu Điệp sẽ không như vậy đâu, tiểu Mạch không phải vẫn là dạng kia? Tỷ còn sợ nàng ta sao? Một đứa nịnh hót!”
“Tỷ tỷ cũng biết nàng ta nịnh hót, nàng ta sẽ tố cáo với cô út, đến lúc đó nương chúng ta lại không đúng.” Tiểu Kiều nói.
Tiểu Phượng nói: “Muội cũng đừng lo lắng, hiện giờ nàng ta không dám, tỷ đã nói với muội. Lần trước nàng ta còn giấu cô út ăn mễ hoa cao, bị tỷ nhìn thấy, nàng ta còn năn nỉ tỷ hồi lâu, còn muốn chia cho tỷ một nửa, tỷ mới không bị lừa đâu, chia ra ăn với nàng ta, đến lúc đó chính là chuyện tỷ làm, chẳng qua tỷ cũng đồng ý với nàng ta sẽ không nói cho cô út, nếu nàng ta thật sự có can đảm tố cáo với cô út, tỷ liền nói việc này ra ngoài.”
“Vậy nếu nàng ta không thừa nhận? Thứ này ăn vào trong bụng đều không thấy.” Tiểu Kiều cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy. Nói không chừng tiểu Mạch còn có thể nói, là tiểu Phượng ăn đấy.”
Hôm nay đến lượt Triệu thị và Hách thi mang theo mấy đứa bé ra ngoài cắt cỏ, đào rau rại, hiện giờ bọn họ đều chia ra đến chỗ xa, mấy nàng làm một lát sau đó hô một tiếng tránh cho bọn nhỏ đi xa, ngã vào trong nước hoặc không thấy.
Tuổi Triệu thị thật ra không khác Ngô thị lắm, nhưng nhìn còn già hơn Ngô thị nhiều. Nam nhân nhà nàng là con riêng, mang từ Đàm gia tới, bây giờ còn ở lại Diệp gia, đây cũng có phần danh bất chính, nếu không phải Quách thị sợ bị các con riêng bắt nạt, nói với ông cụ rồi, để Đàm Ngưu ở đây, nếu không thành thân đã sớm tự lập môn hộ rồi.
Thai đầu tiên nàng sinh ra là thai nam Vũ Thủy này, may mà không mất thể diện, mẹ chồng mới không nói cái gì, chỉ có điều sau đó đều sinh ra ba thai, đều là tiểu nha đầu, sắc mặt Quách thị càng không xong. Vốn người nhiều, sinh nha đầu đều là thứ đền tiền, còn lãng phí lương thực.
Bà ta giày vò nàng là bình thường, chỉ có điều mấy ngày nay lợi hại hơn nữa, vốn làm chuyện tốt, cũng có thể nghỉ một lát, nhưng Triệu thị nghỉ ngơi không tới, tìm đều muốn tìm chút chuyện để Triệu thị làm.
Mà hai phu thê Diệp lão nhị ra ngoài thật nhiều ngày, hiện giờ mới trở về, trở lại sắc mặt nha đầu tiểu Kiều kia trở nên tốt lắm, chẳng lẽ ra ngoài ăn một mình?
Cũng đừng nhìn Triệu thị bình thường thấy nàng đàng hoàng, trên thực tế thích khích bác ly gián, nhưng không chiếm được chỗ tốt gì từ chỗ Lưu thị và Ngô thị, cho nên cũng không hoàn thành chuyện lớn gì. Còn Hách thị cùng làm công nấu cơm với nàng, người này ở chung một chỗ, xung đột nhiều, va chạm cũng nhiều, nhưng lại không thể tách ra, cho nên cứ như vậy mà sống tiếp chứ sao.
Triệu thị đã cắt được hơn phân nửa giỏ cỏ, đi đến bên cạnh Hách thị, hỏi, “Tam đệ muội, muội biết nhị tẩu và nhị ca đi ra ngoài làm gì không?” Đàm Ngưu lớn hơn lão tam Diệp Điền, nhưng nhỏ hơn lão nhị Diệp Trụ, nên xưng hô như vậy với Hách thị.
Hách thị nói: “Muội cũng không phải mật thám, biết cái gì? Không phải tẩu ngày ngày ở chung một chỗ với mẹ chồng sao? Trực tiếp hỏi bà ấy không được sao?”
Trong lòng Hách thị cũng có nghi vấn, hơn nữa còn cảm thấy trong lòng không thăng bằng, sau khi dò nghe tình huống, buổi tối ở trên giường vẫn vụng trộm náo loạn với Diệp Điền. Bởi vì đại cô tỷ và nhị cô tỷ cũng là tỷ tỷ ruột của Diệp Điền, tại sao để Diệp Trụ đi, không để cho Diệp Điền chứ? Đây không phải thiên vị rõ ràng sao?
Kết quả Diệp Điền mắng: “Nàng thì biết cái gì? Thật ngu dốt, ta đã nói với nàng, nàng còn cho rằng là việc tốt gì. Ta cũng nói không lạ gì, có người thấy nhị ca dễ nói chuyện, để nhị ca đi làm chứ sao. Vì sao không nói với ta, còn không phải ta không dễ lừa sao, dù sao chờ xem, chuyện của nhị ca có thể thành mới là lạ! Đã nhiều lần như vậy, vì sao nhị ca vẫn ngu như thế? Thật là! Nhị tẩu cũng không khuyên nhủ một chút.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hách thị nghe Diệp Điền nói một phen như vậy, hỏi vội: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Điền nói: “Hiện giờ chuyện cấp bách nhất của chúng ta là chuyện gì?”
Hách thị không vui nói: “Chẳng phải chuyện đệ đệ bảo bối của chàng đi thi tú tài? Còn có thể có chuyện gì?”
“Cái này còn không có! Cha kêu nhị ca lên, hiện giờ nhị ca lại đi trong huyện, còn có thể có chuyện gì?”
“Chẳng lẽ để đại tỷ và nhị tỷ an bài trước một chút?” Hách thị hỏi.
“Nàng phụ nhân này đúng là đần! Đại tỷ và nhị tỷ ở Khang huyện, vốn không cùng một huyện với huyện lão tứ thi, chúng ta đều thuộc về huyện Bảo Bình còn không biết? Lão tứ nhất định phải đi huyện Bảo Bình thi mới được.”
Hách thị nói: “Nếu không phải đi trước để sắp xếp vậy là cái gì? Quan hệ của đại tỷ và nhị tỷ với trong nhà căng như vậy, còn có thể có chuyện gì? Dù thế nào đi nữa cũng không phải thiếu tiền, kêu người ta hiếu kính đi. Không thể nào! Chẳng lẽ thật sự như vậy? Đây là nghĩ như thế nào chứ.”
Diệp Điền che miệng Hách thị, “Buổi tối khuya, nàng không thể nhỏ giọng một chút? Nhất định kêu người tới à? Đúng không? Thật đúng là, nhất định để nhị ca đi tìm đại tỷ và nhị tỷ đòi tiền đi, nàng nói đây là chuyện tốt gì vậy? Nàng còn muốn để cho ta đi không? Còn cảm thấy thiên vị hay không thiên vị không? Nhị ca cũng thật là, bọn họ nói cái gì chính là cái đó, ta còn có lúc chướng mắt dáng vẻ kia của nhị ca. Nghe lời bọn họ như vậy làm cái gì.”
Hách thị cười lạnh nói “Chàng cũng đừng nói nhị ca chàng, mấy người còn không phải đều giống nhau, lời ông cụ nói, mấy người dám không nghe? Người ta ai không nói mấy người hiếu thuận, ông cụ hắt hơi một cái, mấy người coi như là chuyện lớn bằng trời, đều dạy thật tốt. Nếu ông cụ công bằng còn tốt, ta làm con dâu cũng sẽ không nói gì, hiện giờ ông cụ càng ngày càng thiên vị, thả như thế nào, chẳng lẽ ba người ca ca mấy người đều không phải con ruột, là hắn Diệp Căn là con ruột, thứ gì tốt đều cho hắn, không có bản lĩnh kia còn muốn mọi người cùng cung phụng hắn! Ta nhìn hắn đến lúc làm quan rồi, còn có thể cho tất cả mọi người thơm lây hay không?” dfienddn lieqiudoon
Diệp Điền nói: “Nói cái gì đó. Không đúng nữa, đó cũng là cha ta. Được rồi được rồi, đừng nói những chuyện này, ngày tháng sau này sẽ khá hơn.”
Diệp Điền bất mãn với cha mình, nhưng nàng dâu mình nói xấu cha, hắn không cho phép, Hách thị hừ lạnh nằm xuống, kéo chăn qua hơn phân nửa, “Chàng cứ giả vờ đi, mỗi lần đều để ta chắn trước mặt chàng, chàng đều thành người tốt!”
Lần trước nói ở riêng chẳng lẽ còn sai lầm rồi đúng không? Kết quả Diệp Điền thấy sự tình không được, đã nói Hách thị có bệnh điên, nói chuyện sai rồi, tất nhiên sau đó tất cả lỗi đều là của Hách thị.
Diệp Điền kéo chăn ra, nói: “Nàng cũng đừng trách ta, chuyện lần trước, nàng đã không có mặt mũi, hai chúng ta bị thương cũng không thể đều không có mặt mũi đi, yên tâm đi, chúng ta không thiệt thòi như vậy, ngoài mặt nàng cho ta thể diện, sau lưng lòng ta thương nàng.”
Triệu thị ngượng ngùng, nói: “Tam đệ muội cũng đừng nói giỡn, mẹ chồng sao sẽ nói với ta?”
“Vậy nếu mẹ chồng không nói cho tẩu, muội nào biết? Muội nói cái gì, còn không phải thành phụ nhân lưỡi dài sao? Tiểu Điệp, nhìn bọn đệ đệ một chút, đừng chạy lung tung!”
Hách thị nói xong liền cách xa Triệu thị, Triệu thị buồn bực, nhưng vẫn đi theo sau.
Diệp Tiểu Kiều đưa giày mới cho tiểu Phượng, “Đây là mợ cho?” Tiểu Phượng lập tức cởi giày cũ, đổi lại giày mới, “Thật thoải mái! Vẫn là nhà mợ tốt.” Dù sao cũng là của nhà cậu mình cho, những người đó muốn nhìn cho thèm cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
“Tỷ, cẩn thận có người mất hứng!” Tiểu Kiều nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Dù sao sớm muộn gì đều không cao hứng, tỷ vẫn sẽ đeo, muội cũng đeo, không phục, kêu bọn họ trở về nhà cậu bọn họ cầm đi là được.” Tiểu Phượng cẩu thả nói.
Đây chẳng phải kéo mục tiêu oán hận sao? Ta ở trong nhà này nên đoàn kết có thể đoàn kết mới đúng. Tiểu Kiều nói một chút với tiểu Phượng, tiểu Phượng nói: “Muốn đỏ mắt cũng chính là mấy tỷ muội tiểu Mạch, tiểu Mễ với tiểu Điệp sẽ không như vậy đâu, tiểu Mạch không phải vẫn là dạng kia? Tỷ còn sợ nàng ta sao? Một đứa nịnh hót!”
“Tỷ tỷ cũng biết nàng ta nịnh hót, nàng ta sẽ tố cáo với cô út, đến lúc đó nương chúng ta lại không đúng.” Tiểu Kiều nói.
Tiểu Phượng nói: “Muội cũng đừng lo lắng, hiện giờ nàng ta không dám, tỷ đã nói với muội. Lần trước nàng ta còn giấu cô út ăn mễ hoa cao, bị tỷ nhìn thấy, nàng ta còn năn nỉ tỷ hồi lâu, còn muốn chia cho tỷ một nửa, tỷ mới không bị lừa đâu, chia ra ăn với nàng ta, đến lúc đó chính là chuyện tỷ làm, chẳng qua tỷ cũng đồng ý với nàng ta sẽ không nói cho cô út, nếu nàng ta thật sự có can đảm tố cáo với cô út, tỷ liền nói việc này ra ngoài.”
“Vậy nếu nàng ta không thừa nhận? Thứ này ăn vào trong bụng đều không thấy.” Tiểu Kiều cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy. Nói không chừng tiểu Mạch còn có thể nói, là tiểu Phượng ăn đấy.”
Tác giả :
Lý Hảo