Nguyệt Thượng Trọng Hỏa
Chương 39
Miếu hội ở Tô Châu tổ chức hơi muộn hơn so với nơi khác, cho nên vừa đến ngày cử hành, từ tờ mờ sáng đã có rất nhiều người đến bày hàng ra bán, ngã tư trên núi đông đúc người chen chúc. Miếu Thái Bá có hàng trăm tòa tượng Phật, xếp thành hàng bên trong thành Tô Châu. Nhóm thiện nam tín nữ người thì đi bộ, người đi thuyền, chỉ để lên lễ Phật, lần lượt chen chúc qua cầu Chí Đức. Nhìn bao quát ở Tô Châu, chim bay phượng múa, mã xa thuyền rồng, hoa rơi rực rỡ.
Trọng Tuyết Chi, Thượng Quan Thấu, Trọng Đào và Cầu Hồng Tụ từ sáng đã đến đây, nhưng Tuyết Chi vẫn quyến luyến Binh khí phổ, Cầu Hồng Tụ lại bị son phấn yên chi hấp dẫn, nên đến trưa cả đám mới đến được cầu Chí Đức. Lúc đó, mặt Tuyết Chi đã đỏ giống như đeo mặt nạ Quang Công rồi, tay phải cầm một cái chong chóng, tay trái ôm một con cá giấy, Thượng Quan Thấu bên cạnh còn cầm giùm nàng một nhánh trúc nhỏ có chữ Tiểu Phượng Hoàng bị cái dao găm đâm thủng.
Bước qua bậc đá trước cầu, chen chúc dữ dội mới vào được bên trong đền thờ. Tuyết Chi lau mồ hôi trên trán, định cởi áo khoác bông đỏ thẫm ra. Thượng Quan Thấu ngăn lại nói: “Đừng cởi, dễ cảm lạnh lắm.” Tuyết Chi dạ một tiếng, lại ngoan ngoãn mặc vào. Trọng Đào cuối cùng chịu không nổi, nói tên Đầu trọc ngươi sao giống mẹ người ta vậy.
Thượng Quan Thấu nói: “Hồng Tụ đâu?”
Trọng Đào chỉ phía sau: “Đây này.”
“Đâu?”
Trọng Đào vừa quay đầu lại đã không thấy Hồng Tụ đâu. Trọng Đào vội nhìn xung quanh, phát hiện không thấy ai, liền nhảy lên thạch đình quan sát, làm nhiều người hoảng sợ. Cuối cùng, hắn thấy Hồng Tụ đứng dưới mái hiên. Một nam tử anh tuấn đang nói chuyện với nàng ta. Hồng Tụ giơ tay khẽ vuốt tóc, lộ ra bộ dạng phong tình vạn chủng. Trọng Đào nhảy xuống, điệu bộ như thể chuẩn bị bắt kẻ thông dâm, Thượng Quan Thấu ở phía sau đột nhiên nói một câu: “Lúc Hồng Tụ săn mồi mà bị quấy rầy, hậu quả là gì ngươi biết không?”
Vì thế, Trọng Đào đành phải dừng lại, nhìn chằm chằm đôi nam nữ dưới mái hiên kia, hai mắt tóe ra lửa.
Thượng Quan Thấu tỏ ra đồng tình với Trọng Đào, vỗ vỗ vai y xong vứt sang một bên, sau đó biến mất theo đám người Tuyết Chi đang mê mẩn xem đèn lồng.
“Muội thích cái này sao?”
“Dạ.” Tuyết Chi đang thất thần xem, đột nhiên quay đầu lại, “Muội chỉ thấy nó đẹp thôi, chúng ta đi.”
“Thích thì mua đi.” Thượng Quan Thấu đang muốn lấy bạc ra, Tuyết Chi lại giữ tay y lại, kéo y đến phía trước: “Bây giờ mua cũng không ngắm đến, để tối đi huynh.”
Lúc này, ông chủ sạp đèn nói: “Vợ chồng son tình cảm tốt quá nhỉ.”
“Không phải, không phải, huynh ấy là ca ca của ta.”
Thượng Quan Thấu nhìn nàng nắm tay của mình, khóe miệng nhẹ nói một câu: “Muội muội à, vào miếu thôi.”
Vào miếu Thái Bá, Tuyết Chi lập tức đòi đi xin xăm. Thượng Quan Thấu không tin trò này, nói không rút đâu, nhưng cuối cùng bị Tuyết Chi nhây đến chịu không nổi, phải làm một lần. Sau đó, thấy một ống thẻ, Tuyết Chi do dự nửa ngày, sau đó khá tự nhiên mà chọn “Thành tâm mà cầu nguyện, sẽ được thần linh phù hộ.”
“Huynh trước đi.” Tuyết Chi đưa ống xăm cho Thượng Quan Thấu.
Thượng Quan Thấu cầm ống xăm bắt đầu lắc. Lúc này, một bà thím bên cạnh nói: “Aiz, vị công tử này, lúc lắc xăm phải thành tâm, vui vẻ mới linh được.” Dứt lời tự cầm ống xăm, nhắm mắt lại cầu nguyện một lúc mới bắt đầu lắc, rớt một thẻ xuống, cô ấy cười nói: “Ây dza, là Thượng Bình, tôi phải đi giải xăm đã.”
Thượng Quan Thấu lại bắt đầu lắc. Một thanh xăm rơi xuống, nhặt lên nhìn, trên mặt ghi bốn chữ đỏ thẫm: Thượng Thượng Đại Cát.
Tuyết Chi nghiêng đầu qua xem: “Oa …. Thượng Thượng Đại Cát! Để muội giúp huynh giải xăm!” Người giải xăm cầm tờ giấy nói: “Hỏi về Tình duyên, công tử và người trong lòng có tình ắt có kết quả. Thời gian đầu chỉ là tình cảm bằng hữu, cảm thấy rất hợp nhau. Không cần lo lắng có kẻ thứ ba xuất hiện, là chân mệnh thiên tử của nàng ta, tất nhiên sẽ có thiện quả …”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Cũng không đúng lắm.”
“Không đúng sao?” Ánh mắt Tuyết Chi chớp một cái, “Chiêu Quân tỷ tỷ đang nghĩ đến ai?”
“Là ai cũng không muốn, cho nên mới nói không chính xác.”
“Vậy à … không nghĩ đến sao. Vậy đến lượt muội.”
Tuyết Chi nhận ống xăm, nhắm mắt lại, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cười khách khách, tự cảm thấy thật xấu hổ, sau đó lắc lắc vài cái, thanh xăm đều rơi hết xuống đất. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn nàng, Thượng Quan Thấu lập tức đi lên giúp nàng nhặt lên. Nàng đỏ mặt lắc một lần nữa, sau cùng lắc ra một cây, lập tức hồi hộp mà nhặt lên, vừa nhìn đã thấy trên mặt xăm viết một chữ: Hạ.
Trọng Tuyết Chi, Thượng Quan Thấu, Trọng Đào và Cầu Hồng Tụ từ sáng đã đến đây, nhưng Tuyết Chi vẫn quyến luyến Binh khí phổ, Cầu Hồng Tụ lại bị son phấn yên chi hấp dẫn, nên đến trưa cả đám mới đến được cầu Chí Đức. Lúc đó, mặt Tuyết Chi đã đỏ giống như đeo mặt nạ Quang Công rồi, tay phải cầm một cái chong chóng, tay trái ôm một con cá giấy, Thượng Quan Thấu bên cạnh còn cầm giùm nàng một nhánh trúc nhỏ có chữ Tiểu Phượng Hoàng bị cái dao găm đâm thủng.
Bước qua bậc đá trước cầu, chen chúc dữ dội mới vào được bên trong đền thờ. Tuyết Chi lau mồ hôi trên trán, định cởi áo khoác bông đỏ thẫm ra. Thượng Quan Thấu ngăn lại nói: “Đừng cởi, dễ cảm lạnh lắm.” Tuyết Chi dạ một tiếng, lại ngoan ngoãn mặc vào. Trọng Đào cuối cùng chịu không nổi, nói tên Đầu trọc ngươi sao giống mẹ người ta vậy.
Thượng Quan Thấu nói: “Hồng Tụ đâu?”
Trọng Đào chỉ phía sau: “Đây này.”
“Đâu?”
Trọng Đào vừa quay đầu lại đã không thấy Hồng Tụ đâu. Trọng Đào vội nhìn xung quanh, phát hiện không thấy ai, liền nhảy lên thạch đình quan sát, làm nhiều người hoảng sợ. Cuối cùng, hắn thấy Hồng Tụ đứng dưới mái hiên. Một nam tử anh tuấn đang nói chuyện với nàng ta. Hồng Tụ giơ tay khẽ vuốt tóc, lộ ra bộ dạng phong tình vạn chủng. Trọng Đào nhảy xuống, điệu bộ như thể chuẩn bị bắt kẻ thông dâm, Thượng Quan Thấu ở phía sau đột nhiên nói một câu: “Lúc Hồng Tụ săn mồi mà bị quấy rầy, hậu quả là gì ngươi biết không?”
Vì thế, Trọng Đào đành phải dừng lại, nhìn chằm chằm đôi nam nữ dưới mái hiên kia, hai mắt tóe ra lửa.
Thượng Quan Thấu tỏ ra đồng tình với Trọng Đào, vỗ vỗ vai y xong vứt sang một bên, sau đó biến mất theo đám người Tuyết Chi đang mê mẩn xem đèn lồng.
“Muội thích cái này sao?”
“Dạ.” Tuyết Chi đang thất thần xem, đột nhiên quay đầu lại, “Muội chỉ thấy nó đẹp thôi, chúng ta đi.”
“Thích thì mua đi.” Thượng Quan Thấu đang muốn lấy bạc ra, Tuyết Chi lại giữ tay y lại, kéo y đến phía trước: “Bây giờ mua cũng không ngắm đến, để tối đi huynh.”
Lúc này, ông chủ sạp đèn nói: “Vợ chồng son tình cảm tốt quá nhỉ.”
“Không phải, không phải, huynh ấy là ca ca của ta.”
Thượng Quan Thấu nhìn nàng nắm tay của mình, khóe miệng nhẹ nói một câu: “Muội muội à, vào miếu thôi.”
Vào miếu Thái Bá, Tuyết Chi lập tức đòi đi xin xăm. Thượng Quan Thấu không tin trò này, nói không rút đâu, nhưng cuối cùng bị Tuyết Chi nhây đến chịu không nổi, phải làm một lần. Sau đó, thấy một ống thẻ, Tuyết Chi do dự nửa ngày, sau đó khá tự nhiên mà chọn “Thành tâm mà cầu nguyện, sẽ được thần linh phù hộ.”
“Huynh trước đi.” Tuyết Chi đưa ống xăm cho Thượng Quan Thấu.
Thượng Quan Thấu cầm ống xăm bắt đầu lắc. Lúc này, một bà thím bên cạnh nói: “Aiz, vị công tử này, lúc lắc xăm phải thành tâm, vui vẻ mới linh được.” Dứt lời tự cầm ống xăm, nhắm mắt lại cầu nguyện một lúc mới bắt đầu lắc, rớt một thẻ xuống, cô ấy cười nói: “Ây dza, là Thượng Bình, tôi phải đi giải xăm đã.”
Thượng Quan Thấu lại bắt đầu lắc. Một thanh xăm rơi xuống, nhặt lên nhìn, trên mặt ghi bốn chữ đỏ thẫm: Thượng Thượng Đại Cát.
Tuyết Chi nghiêng đầu qua xem: “Oa …. Thượng Thượng Đại Cát! Để muội giúp huynh giải xăm!” Người giải xăm cầm tờ giấy nói: “Hỏi về Tình duyên, công tử và người trong lòng có tình ắt có kết quả. Thời gian đầu chỉ là tình cảm bằng hữu, cảm thấy rất hợp nhau. Không cần lo lắng có kẻ thứ ba xuất hiện, là chân mệnh thiên tử của nàng ta, tất nhiên sẽ có thiện quả …”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Cũng không đúng lắm.”
“Không đúng sao?” Ánh mắt Tuyết Chi chớp một cái, “Chiêu Quân tỷ tỷ đang nghĩ đến ai?”
“Là ai cũng không muốn, cho nên mới nói không chính xác.”
“Vậy à … không nghĩ đến sao. Vậy đến lượt muội.”
Tuyết Chi nhận ống xăm, nhắm mắt lại, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cười khách khách, tự cảm thấy thật xấu hổ, sau đó lắc lắc vài cái, thanh xăm đều rơi hết xuống đất. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn nàng, Thượng Quan Thấu lập tức đi lên giúp nàng nhặt lên. Nàng đỏ mặt lắc một lần nữa, sau cùng lắc ra một cây, lập tức hồi hộp mà nhặt lên, vừa nhìn đã thấy trên mặt xăm viết một chữ: Hạ.
Tác giả :
Thiên Lại Chỉ Diên