Nguyệt Phong Trọng Sinh
Chương 11: Kế hoạch của Diệp Vấn Liên
” Câu chuyện của Tam Vương Gia tiểu nữ đã nghe xong. Chẳng hay không biết Tam Vương Gia tính cùng tiểu nữ hợp tác như thế nào?” Diệp Vấn Liên đặt trách trà lên bàn, mỉm cười hỏi.
Lâm Thanh Phong thu hồi đáy mắt bi thương và thống khổ, vẻ mặt thoáng chốc bình thường trở lại, lúc này mới trả lời. ” Bổn vương có thể ở trong tối âm thầm cung cấp kinh phí cho Diệp cô nương xây dựng thế lực. Chỉ cần cô nương cho bổn vương mười phần trăm cổ phần là được. Diệp cô nương thấy sao?”
Đối với khái niệm cổ phần này y cũng là học được từ chỗ Diệp Vấn Liên.
Diệp Vấn Liên nghe Lâm Thanh Phong nói về việc cổ phần, đáy mắt thoáng hiện tia kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút y là người trọng sinh nên cũng bình thường lại.
Diệp Vấn Liên mắt sắc lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Phong lạnh lùng nói. ” Vương Gia thật biết công phu sư tử ngoạm. Mười phần trăm cổ phần có phải là hơi cao hay không?”
Lâm Thanh Phong nhíu mi nói ” Diệp cô nương chớ nóng, bổn vương không chỉ giúp về khoản tiền bạc, mà còn có thể cung cấp nhân lực vật lực và âm thầm ở sau lưng duy trì cô nương. Bổn vương tuy là phế vật vương gia nổi tiếng mà thiên hạ đều biết, nhưng thực chất lại có sự duy trì của hoàng đế. Tin chắc nếu có bổn vương duy trì, cô nương sẽ tỉnh được rất nhiều chuyện phiền toái. Tương lai bổn vương kế vị cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho cô nương. “
” Vương gia lời ấy thật đủ hấp dẫn. Chỉ là… Không phải nói khoác, tiểu nữ cho dù không có vương gia duy trì cũng nhất định có thể thành công. “
Diệp Vấn Liên đáy mắt lạnh lùng không giảm. Vị tam vương gia này cũng giỏi công phu sư tử ngoạm thật, mười phần trăm cổ phần chỉ đổi nhiêu đó có phải là quá hời hay không?
Nàng dù sao cũng là nữ tài nhân thế kỉ XXI nôi tiếng lọt vào mười vị trí đầu trên thế giới. Cho dù không có ai giúp đỡ, nàng cũng có thể từ hai bàn tay trắng tạo nên một phen sự nghiệp đồ sộ, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Tuy nói cho y mười phần trăm cổ phần cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu y lợi dụng quyền hạn của cổ đông mà cản trở nàng thì lúc đó thật phiền phức.
” Bổn vương tất nhiên biết, Diệp cô nương thiên tư xuất chúng, cho dù không có bổn vương duy trì cũng sẽ có thể đứng trên đỉnh cao. Có điều, bỏ ra mười phần trăm cổ phần đổi lấy cơ hội rút ngắn thời gian cớ sao không làm. “
” Vương gia nói có lí. ” Diệp Vấn Liên ngón tay mân mê tách trà, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không có gợn sóng nhìn Lâm Thanh Phong nói. ” Chỉ là nếu vương gia khi giữ mười phần trăm cổ phần sẽ trở thành cổ đông lớn của tiểu nữ. Đến lúc đó, ngài nếu lợi dụng quyền hành ra lệnh trái với ý kiến của tiểu nữ. Vậy lúc đó tiểu nữ thật tiến thoái lưỡng nan, làm việc cũng không thông thuận. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lợi ít của các bên. “
Lâm Thanh Phong cười lạnh thầm mắng Diệp Vấn Liên là cáo già. Đúng là không ăn thiệt thòi. Bất quá, hiện tại vẫn còn cần nàng cho nên chút lợi ít này bỏ qua cũng được.
” Diệp cô nương yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không can thiệp bất kì quyết định nào của cô nương. Việc xây dựng thế lực hoàn toàn do cô nương chịu trách nhiệm, bổn vương tuyệt đối sẽ không can thiệp. “
Diệp Vấn Liên gật đầu cười vui vẻ đáp. ” Nếu vương gia đã có lòng như vậy, tiểu nữ nếu từ chối thì thật không biết điều. Như vậy, tam vương gia, hợp tác vui vẻ. “
Lâm Thanh Phong cũng cười mà nói. ” Hợp tác vui vẻ, Diệp cô nương. “
Sau khi bàn bạc về một số ý kiến thống nhất, Diệp Vấn Liên mĩ mãn cùng ba tôi tớ mới mua về trở về khách điếm.
Lâm Thanh Phong nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Vấn Liên mà cười lạnh không thôi. Trước cứ để cho nàng chút đắc ý cũng không sao, chỉ cần nàng biết thế nào là đủ thì y sẽ không động vào nàng. Còn ngược lại… Vậy thì thật xin lỗi rồi, y sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Trên đường trở về khách điếm, Diệp Vấn Liên luôn mãi suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này. Càng nghĩ lại càng thấy tam vương gia này có vấn đề.
Điều kiện đàm thoả hôm nay hoàn toàn có lợi về phía nàng, còn y thì ngoài lợi nhuận ra một chút quyền hành cũng không có. Vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc mà đồng ý. Nói không có vấn đề thì nàng tuyệt đối không tin.
Còn về Thương Vũ Nguyệt, tại sao nàng lại cho phép nàng ta cùng nàng đồng quản lí và có địa vị gần bằng nàng trong thế lực mà nàng xây dựng trong tương lai như vậy. Tất nhiên là vì ở Nguyện Lâm Quốc này nàng đã ngửi được mùi vị của một bố cục tinh vi.
Suy nghĩ huyền huyễn một chút thì chỉ e bố cục này không phải do người tạo ra.
Con người có hạn, chuyện trọng sinh như vậy tuyệt đối không thể do người bình thường làm ra được bởi họ không đủ tư cách.
Ở nhiều thế giới khác nhau, quy định cũng khác nhau. Dòng chảy lịch sử là dòng chảy cố định, chỉ cần thay đổi một chút cũng có thể khiến bản thân lưng đeo hàng vạn hàng tỉ nhân quả.
Nhìn cơ duyên trọng sinh lần này là biết, nàng có thể cảm giác được nếu ở Nguyện Lâm Quốc này nàng mãi mãi chỉ là nhân vật phụ, có khi sẽ thành nhân vật pháo hôi đại boss cũng không chừng.
Cho nên nàng cần thiết phải tìm thời cơ rời khỏi Nguyện Lâm Quốc này. Sau đó đường rộng mặc chim bay. Thế giới tươi đẹp như vậy thì tại sao phải ép buộc bản thân ở mãi một nơi mà không vươn cánh bay tiêu đào trên bầu trời rộng lớn.
Còn về thế lực tương lai ở đây, nàng quyết định tốt lắm. Sẽ giao lại cho Thương Vũ Nguyệt, còn nàng thì chỉ cần một khoản tiền cao chạy xa bay. Với tài trí của nàng, nàng tự tin sẽ có thể một lần nữa thành lập được thế lực khác cho mình.
Muốn biết tại sao nàng có suy nghĩ này sao? Đơn giản là vì nàng là một tác giả mạng có danh tiếng trên cộng đồng mạng quốc nội.
Thường nói cuộc đời là một cuốn phim dài tập không có tập cuối. Vậy mỗi câu chuyện trong cuộc sống cũng có thể là một quyển sách hay.
Thỉnh thoảng để trí tưởng tượng bay cao cũng rất tốt. Không phải sao? Còn một nguyên do nữa là nàng không tin mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp. Một người trọng sinh thì có thể hiểu. Đằng này lại ba người trọng sinh, một người xuyên không.
Đây mới chỉ là tảng băng trôi trên mặt nước, còn tảng băng chìm thì không biết chắc là có bao nhiêu người nữa. Nàng vẫn cứ có cảm giác cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng có nhiều điều thú vị diễn ra.
Mang tâm trạng vui vẻ trở về khách điếm, Diệp Thiên, Diệp Vũ và Diệp Yên đã bị nàng sai đi làm việc nên chỉ có mình nàng trở về, nhưng khi vừa mở cửa phòng nụ cười bên môi chợt tắt.
Nàng nhìn thấy một năm tử lam y đang ngồi phẩm trà trong phòng nàng.
Nàng nghĩ có lẻ nàng đi nhầm phòng rồi cũng nên. Cho nên nàng hướng nam tử lam y kia nói lời “xin lỗi công tử, ta đi nhầm phòng” rồi đóng cửa phòng.
Sau đó đi đi lại lại trên hành lang tìm phòng. Nhưng mà khoan, phòng vừa nãy rõ ràng là phòng của nàng mà. Cho nên nàng lại quay trở về phòng nàng mở cửa ra. Sắc mặt không tốt nhìn lam y nam tử kia nói.
” Vị Công tử này, đây là phòng của ta. Mời công tử di gót rời khỏi. Nhân lúc chủ nhà không có mặt lại lẻn vào phòng chủ nhà là không nên. Đây là xâm phạm dân cư bất hợp pháp. T muốn báo quan. “
Diệp Vấn Liên nghiến răng nghiến lợi nhìn lam y nam tử. Bộ dạng thì đẹp đấy, là một mĩ nam tử hiếm gặp. Ngay cả mấy vị minh tinh nổi tiếng ở hiện đại cũng có ít ai sánh bằng.
Tuy nhiên ở trong mắt nàng lại chỉ có một chữ ‘ ghét ‘, hai chữ ‘ đáng ghét ‘.
Dám để nàng hiểu lầm không nói, còn không thèm giải thích mà ngon lành nhận lời xin lỗi của nàng, nhìn nàng như khỉ diễn xiếc làm mấy trò dở hơi. Ôi, hắc lịch sử, hắc lịch sử. Mịa nó, chuyện này cần phải xé và đốt triệt để để không ai biết mới được.
” Diệp cô nương không cần nổi nóng như vậy, lại uống chén trà cho hạ hoả nào. ” Lam y nam tử thờ ơ trước cơn tức của nàng, bàn tay xinh đẹp cầm bình trà rót ra một chén trà nóng để ở vị trí đối diện. Dụng ý không cần nói cũng hiểu.
Diệp Vấn Liên hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh bước vào phòng, đóng cửa lại và tiến tới ngồi đối diện lam y nam tử.
Nàng nhìn chén trà bốc khói nghi ngút, chóp mũi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng ngọt ngào, nhưng lại cũng chỉ nhìn mà không uống.
Diệp Vấn Liên lạnh lùng nhìn lam y nam tử, thanh âm cũng lạnh lùng không kém mà hỏi. ” Vị công tử này chẳng hay có chuyện gì mà phải đột nhập tệ xá đột ngột như vậy?”
Nàng cắn rất nặng hai chữ ‘ đột nhập ‘ mà nói. Ý tứ rất rõ ràng chính là nói lam y nam tử giống ăn trộm đột nhập nhà dân đi ăn cướp.
Từ lúc y gọi nàng là ‘ Diệp cô nương ‘ là nàng biết ngay người này chính là kẻ thứ ba được trọng sinh.
Hôm nay đúng là náo nhiệt, liên tiếp tiếp hai vị khách cũng trọng sinh. Thật là ‘Vui Vẻ Ghê Đó Ha’.
Lam y nam tử vi không thể nhìn thấy khẽ nhíu mày nói. ” Diệp cô nương có vẻ đã nhầm. Đây cũng không phải nhà cô nương mà là khách điếm thuộc sản nghiệp Khương Gia. “
Diệp Vấn Liên lạnh lùng cười gằn nói. ” Ai nói không phải, hiện tại bổn cô nương ra tiền mua lại khách điếm này thì nơi đây sẽ thành nhà của ta. “
Nàng hiện tại có tiền nên nàng muốn bỏ tiền đi mua khách điếm đấy. Ngươi có ý kiến gì không? He he…
Lam y nam tử lắc đầu cảm thán nói. ” E phải khiến Diệp cô nương thất vọng rồi. Khương Gia sẽ không tùy ý bán sản nghiệp của mình ra. Vì điều đó sẽ khiến mặt mũi Khương Gia mất vài miếng. “
“Việc bán sản nghiệp ra ngoài sẽ khiến người ngoài nghĩ Khương Gia đã xuống dốc đến độ phải bán đi sản nghiệp. Cho nên ý định của cô nương sẽ không thành. “
*** Lời của tác giả: mọi người đoán xem lam y nam tử là ai?
Lâm Thanh Phong thu hồi đáy mắt bi thương và thống khổ, vẻ mặt thoáng chốc bình thường trở lại, lúc này mới trả lời. ” Bổn vương có thể ở trong tối âm thầm cung cấp kinh phí cho Diệp cô nương xây dựng thế lực. Chỉ cần cô nương cho bổn vương mười phần trăm cổ phần là được. Diệp cô nương thấy sao?”
Đối với khái niệm cổ phần này y cũng là học được từ chỗ Diệp Vấn Liên.
Diệp Vấn Liên nghe Lâm Thanh Phong nói về việc cổ phần, đáy mắt thoáng hiện tia kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút y là người trọng sinh nên cũng bình thường lại.
Diệp Vấn Liên mắt sắc lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Phong lạnh lùng nói. ” Vương Gia thật biết công phu sư tử ngoạm. Mười phần trăm cổ phần có phải là hơi cao hay không?”
Lâm Thanh Phong nhíu mi nói ” Diệp cô nương chớ nóng, bổn vương không chỉ giúp về khoản tiền bạc, mà còn có thể cung cấp nhân lực vật lực và âm thầm ở sau lưng duy trì cô nương. Bổn vương tuy là phế vật vương gia nổi tiếng mà thiên hạ đều biết, nhưng thực chất lại có sự duy trì của hoàng đế. Tin chắc nếu có bổn vương duy trì, cô nương sẽ tỉnh được rất nhiều chuyện phiền toái. Tương lai bổn vương kế vị cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho cô nương. “
” Vương gia lời ấy thật đủ hấp dẫn. Chỉ là… Không phải nói khoác, tiểu nữ cho dù không có vương gia duy trì cũng nhất định có thể thành công. “
Diệp Vấn Liên đáy mắt lạnh lùng không giảm. Vị tam vương gia này cũng giỏi công phu sư tử ngoạm thật, mười phần trăm cổ phần chỉ đổi nhiêu đó có phải là quá hời hay không?
Nàng dù sao cũng là nữ tài nhân thế kỉ XXI nôi tiếng lọt vào mười vị trí đầu trên thế giới. Cho dù không có ai giúp đỡ, nàng cũng có thể từ hai bàn tay trắng tạo nên một phen sự nghiệp đồ sộ, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Tuy nói cho y mười phần trăm cổ phần cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu y lợi dụng quyền hạn của cổ đông mà cản trở nàng thì lúc đó thật phiền phức.
” Bổn vương tất nhiên biết, Diệp cô nương thiên tư xuất chúng, cho dù không có bổn vương duy trì cũng sẽ có thể đứng trên đỉnh cao. Có điều, bỏ ra mười phần trăm cổ phần đổi lấy cơ hội rút ngắn thời gian cớ sao không làm. “
” Vương gia nói có lí. ” Diệp Vấn Liên ngón tay mân mê tách trà, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không có gợn sóng nhìn Lâm Thanh Phong nói. ” Chỉ là nếu vương gia khi giữ mười phần trăm cổ phần sẽ trở thành cổ đông lớn của tiểu nữ. Đến lúc đó, ngài nếu lợi dụng quyền hành ra lệnh trái với ý kiến của tiểu nữ. Vậy lúc đó tiểu nữ thật tiến thoái lưỡng nan, làm việc cũng không thông thuận. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lợi ít của các bên. “
Lâm Thanh Phong cười lạnh thầm mắng Diệp Vấn Liên là cáo già. Đúng là không ăn thiệt thòi. Bất quá, hiện tại vẫn còn cần nàng cho nên chút lợi ít này bỏ qua cũng được.
” Diệp cô nương yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không can thiệp bất kì quyết định nào của cô nương. Việc xây dựng thế lực hoàn toàn do cô nương chịu trách nhiệm, bổn vương tuyệt đối sẽ không can thiệp. “
Diệp Vấn Liên gật đầu cười vui vẻ đáp. ” Nếu vương gia đã có lòng như vậy, tiểu nữ nếu từ chối thì thật không biết điều. Như vậy, tam vương gia, hợp tác vui vẻ. “
Lâm Thanh Phong cũng cười mà nói. ” Hợp tác vui vẻ, Diệp cô nương. “
Sau khi bàn bạc về một số ý kiến thống nhất, Diệp Vấn Liên mĩ mãn cùng ba tôi tớ mới mua về trở về khách điếm.
Lâm Thanh Phong nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Vấn Liên mà cười lạnh không thôi. Trước cứ để cho nàng chút đắc ý cũng không sao, chỉ cần nàng biết thế nào là đủ thì y sẽ không động vào nàng. Còn ngược lại… Vậy thì thật xin lỗi rồi, y sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Trên đường trở về khách điếm, Diệp Vấn Liên luôn mãi suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này. Càng nghĩ lại càng thấy tam vương gia này có vấn đề.
Điều kiện đàm thoả hôm nay hoàn toàn có lợi về phía nàng, còn y thì ngoài lợi nhuận ra một chút quyền hành cũng không có. Vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc mà đồng ý. Nói không có vấn đề thì nàng tuyệt đối không tin.
Còn về Thương Vũ Nguyệt, tại sao nàng lại cho phép nàng ta cùng nàng đồng quản lí và có địa vị gần bằng nàng trong thế lực mà nàng xây dựng trong tương lai như vậy. Tất nhiên là vì ở Nguyện Lâm Quốc này nàng đã ngửi được mùi vị của một bố cục tinh vi.
Suy nghĩ huyền huyễn một chút thì chỉ e bố cục này không phải do người tạo ra.
Con người có hạn, chuyện trọng sinh như vậy tuyệt đối không thể do người bình thường làm ra được bởi họ không đủ tư cách.
Ở nhiều thế giới khác nhau, quy định cũng khác nhau. Dòng chảy lịch sử là dòng chảy cố định, chỉ cần thay đổi một chút cũng có thể khiến bản thân lưng đeo hàng vạn hàng tỉ nhân quả.
Nhìn cơ duyên trọng sinh lần này là biết, nàng có thể cảm giác được nếu ở Nguyện Lâm Quốc này nàng mãi mãi chỉ là nhân vật phụ, có khi sẽ thành nhân vật pháo hôi đại boss cũng không chừng.
Cho nên nàng cần thiết phải tìm thời cơ rời khỏi Nguyện Lâm Quốc này. Sau đó đường rộng mặc chim bay. Thế giới tươi đẹp như vậy thì tại sao phải ép buộc bản thân ở mãi một nơi mà không vươn cánh bay tiêu đào trên bầu trời rộng lớn.
Còn về thế lực tương lai ở đây, nàng quyết định tốt lắm. Sẽ giao lại cho Thương Vũ Nguyệt, còn nàng thì chỉ cần một khoản tiền cao chạy xa bay. Với tài trí của nàng, nàng tự tin sẽ có thể một lần nữa thành lập được thế lực khác cho mình.
Muốn biết tại sao nàng có suy nghĩ này sao? Đơn giản là vì nàng là một tác giả mạng có danh tiếng trên cộng đồng mạng quốc nội.
Thường nói cuộc đời là một cuốn phim dài tập không có tập cuối. Vậy mỗi câu chuyện trong cuộc sống cũng có thể là một quyển sách hay.
Thỉnh thoảng để trí tưởng tượng bay cao cũng rất tốt. Không phải sao? Còn một nguyên do nữa là nàng không tin mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp. Một người trọng sinh thì có thể hiểu. Đằng này lại ba người trọng sinh, một người xuyên không.
Đây mới chỉ là tảng băng trôi trên mặt nước, còn tảng băng chìm thì không biết chắc là có bao nhiêu người nữa. Nàng vẫn cứ có cảm giác cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng có nhiều điều thú vị diễn ra.
Mang tâm trạng vui vẻ trở về khách điếm, Diệp Thiên, Diệp Vũ và Diệp Yên đã bị nàng sai đi làm việc nên chỉ có mình nàng trở về, nhưng khi vừa mở cửa phòng nụ cười bên môi chợt tắt.
Nàng nhìn thấy một năm tử lam y đang ngồi phẩm trà trong phòng nàng.
Nàng nghĩ có lẻ nàng đi nhầm phòng rồi cũng nên. Cho nên nàng hướng nam tử lam y kia nói lời “xin lỗi công tử, ta đi nhầm phòng” rồi đóng cửa phòng.
Sau đó đi đi lại lại trên hành lang tìm phòng. Nhưng mà khoan, phòng vừa nãy rõ ràng là phòng của nàng mà. Cho nên nàng lại quay trở về phòng nàng mở cửa ra. Sắc mặt không tốt nhìn lam y nam tử kia nói.
” Vị Công tử này, đây là phòng của ta. Mời công tử di gót rời khỏi. Nhân lúc chủ nhà không có mặt lại lẻn vào phòng chủ nhà là không nên. Đây là xâm phạm dân cư bất hợp pháp. T muốn báo quan. “
Diệp Vấn Liên nghiến răng nghiến lợi nhìn lam y nam tử. Bộ dạng thì đẹp đấy, là một mĩ nam tử hiếm gặp. Ngay cả mấy vị minh tinh nổi tiếng ở hiện đại cũng có ít ai sánh bằng.
Tuy nhiên ở trong mắt nàng lại chỉ có một chữ ‘ ghét ‘, hai chữ ‘ đáng ghét ‘.
Dám để nàng hiểu lầm không nói, còn không thèm giải thích mà ngon lành nhận lời xin lỗi của nàng, nhìn nàng như khỉ diễn xiếc làm mấy trò dở hơi. Ôi, hắc lịch sử, hắc lịch sử. Mịa nó, chuyện này cần phải xé và đốt triệt để để không ai biết mới được.
” Diệp cô nương không cần nổi nóng như vậy, lại uống chén trà cho hạ hoả nào. ” Lam y nam tử thờ ơ trước cơn tức của nàng, bàn tay xinh đẹp cầm bình trà rót ra một chén trà nóng để ở vị trí đối diện. Dụng ý không cần nói cũng hiểu.
Diệp Vấn Liên hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh bước vào phòng, đóng cửa lại và tiến tới ngồi đối diện lam y nam tử.
Nàng nhìn chén trà bốc khói nghi ngút, chóp mũi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng ngọt ngào, nhưng lại cũng chỉ nhìn mà không uống.
Diệp Vấn Liên lạnh lùng nhìn lam y nam tử, thanh âm cũng lạnh lùng không kém mà hỏi. ” Vị công tử này chẳng hay có chuyện gì mà phải đột nhập tệ xá đột ngột như vậy?”
Nàng cắn rất nặng hai chữ ‘ đột nhập ‘ mà nói. Ý tứ rất rõ ràng chính là nói lam y nam tử giống ăn trộm đột nhập nhà dân đi ăn cướp.
Từ lúc y gọi nàng là ‘ Diệp cô nương ‘ là nàng biết ngay người này chính là kẻ thứ ba được trọng sinh.
Hôm nay đúng là náo nhiệt, liên tiếp tiếp hai vị khách cũng trọng sinh. Thật là ‘Vui Vẻ Ghê Đó Ha’.
Lam y nam tử vi không thể nhìn thấy khẽ nhíu mày nói. ” Diệp cô nương có vẻ đã nhầm. Đây cũng không phải nhà cô nương mà là khách điếm thuộc sản nghiệp Khương Gia. “
Diệp Vấn Liên lạnh lùng cười gằn nói. ” Ai nói không phải, hiện tại bổn cô nương ra tiền mua lại khách điếm này thì nơi đây sẽ thành nhà của ta. “
Nàng hiện tại có tiền nên nàng muốn bỏ tiền đi mua khách điếm đấy. Ngươi có ý kiến gì không? He he…
Lam y nam tử lắc đầu cảm thán nói. ” E phải khiến Diệp cô nương thất vọng rồi. Khương Gia sẽ không tùy ý bán sản nghiệp của mình ra. Vì điều đó sẽ khiến mặt mũi Khương Gia mất vài miếng. “
“Việc bán sản nghiệp ra ngoài sẽ khiến người ngoài nghĩ Khương Gia đã xuống dốc đến độ phải bán đi sản nghiệp. Cho nên ý định của cô nương sẽ không thành. “
*** Lời của tác giả: mọi người đoán xem lam y nam tử là ai?
Tác giả :
Giáng Thiên Tuyết