Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ
Chương 7 Chương 7
Bệnh nhân muốn thêm thông tin liên hệ của bác sĩ là chuyện bình thường.
Đặc biệt tại nha khoa, việc điều trị thường không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, bệnh nhân ăn cơm nói chuyện đều phải dùng miệng.
Họ cảm thấy việc lưu số điện thoại hoặc thêm tài khoản WeChat của bác sĩ có thể khiến họ yên tâm hơn.
Còn về việc bác sĩ có cho hay không thì tùy mỗi người.
Nếu các bệnh viện tư nhân muốn tạo ra doanh thu, họ mong muốn điện thoại của mỗi bác sĩ đều có đầy khách hàng.
Các bệnh viện công sẽ cảm thấy phiền phức khi phải tuân theo lịch trình, mọi vấn đề dù lớn hay nhỏ sẽ được thảo luận tại bệnh viện.
Trong 10 lần Lâm Ỷ Miên đã cho 5 lần, mà cho căn cứ theo phán đoán bệnh tình.
Một ca nhổ răng khôn đơn giản như lấy lệ của Hứa Nguyệt Lượng là hoàn toàn không cần thiết.
"Có vấn đề gì thì tới đây, hẳn là vừa rồi bác sĩ Trăn đã nói với em những việc cần lưu ý." Lâm Ỷ Miên phớt lờ mã QR trước mặt, đưa mắt nhìn vào sổ y bạ trên máy tính bàn, giơ ngón tay chỉ vào Trăn Trăn đang đứng đối diện.
“Đúng rồi, cô còn có việc gì không rõ ràng sao?” Trăn Trăn phản ứng nhanh, cười rạng rỡ, vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Nếu...”
Lâm Ỷ Miên nhíu mày.
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng nhận được thông tin.
Mã QR trong tay nàng bị sai hướng, nàng di chuyển đến cho Trăn Trăn.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên đứng lên, thân thể kéo ghế dựa phát ra tiếng vang chặn lời nói của Trăn Trăn chưa kịp xuất ra khỏi miệng.
Cô chỉ vào Hứa Nguyệt Lượng: "Theo tôi lại đây."
Hứa Nguyệt Lượng kinh ngạc mở to mắt.
Lâm Ỷ Miên xoay người đi về phía bàn điều trị, giơ tay đóng rèm lại: "Tôi xem một chút."
Hứa Nguyệt Lượng vén rèm đi vào, giọng nói vô cùng đáng thương: "Bác sĩ, tôi có vấn đề gì sao?"
Lâm Ỷ Miên đeo găng tay vào: "Ngồi đi."
Hứa Nguyệt Lượng ngồi ngay ngắn, không dám nhúc nhích.
Lâm Ỷ Miên cúi người, nâng khuôn mặt không có vết thương của nàng.
Nhiệt độ ấm áp của nàng truyền qua lớp cao su, ánh mắt của Lâm Ỷ Miên rơi vào nửa khuôn mặt còn lại của nàng, giả vờ xem xét.
"Không có vấn đề gì," cô nói.
Hứa Nguyệt Lượng thở ra một hơi, hô hấp đánh vào đầu ngón tay của Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên rút tay về, xoay người cởi găng tay ra: "Cắn bông gòn 30 phút rồi phun ra, trong lúc này đừng nói chuyện."
Hứa Nguyệt Lượng đợi cô xoay người, giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình, biểu thị việc liên lạc bằng sóng não đã thành công.
Nghĩ nàng cũng đã làm việc này với Trăn Trăn, Lâm Ỷ Miên liếc nhìn nàng một cái, mặt vô biểu tình vén màn lên.
Động tác Hứa Nguyệt Lượng chậm một chút, khi nàng bước ra, điện thoại của Lâm Ỷ Miên đặt ở góc bàn, trên đó có mã QR sáng chói.
“Thêm nữa.” Bác sĩ Lâm đang viết gì đó, ngữ khí lạnh lùng, không ngẩng đầu lên.
Hứa Nguyệt Lượng chạy nhanh quét mã, sau khi gửi yêu cầu kết bạn, nàng thấp giọng nhắc nhở, "Gửi qua rồi."
Lâm Ỷ Miên cầm lấy điện thoại, mặt vô biểu tình gật đầu.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu chào cô, sau đó nói với Trăn Trăn: "Cảm ơn hai vị bác sĩ, vất vả rồi, tuần sau gặp lại."
Lâm Ỷ Miên không dừng bút, lặp lại, "Nói ít thôi."
Hứa Nguyệt Lượng che miệng chạy ra khỏi phòng tư vấn.
Sau khi tiếp nhận thêm hai bệnh nhân, công việc của Lâm Ỷ Miên hôm nay đã kết thúc.
Gần cuối giờ tan tầm, mọi người bắt đầu có chút lười nhác cùng thất thần.
Trăn Trăn đến gặp Bành Tiểu Soái về ca bệnh hôm nay đưa đến, Lâm Ỷ Miên ở trong phòng tư vấn trống rỗng mở cuốn sách chưa đọc xong.
Điện thoại ong ong vang lên, tiếng báo tin nhắn có chút không giống ngày thường.
Lâm Ỷ Miên nhìn sang, giao diện có một dấu màu cam sáng lên: "Tiểu Nguyệt Lượng", streamer mà bạn đang theo dõi đã bắt đầu phát sóng!!! Hôm nay cô ấy có đôi lời muốn thì thầm với bạn..."
Thì thầm, thì thầm cái gì?
Lâm Ỷ Miên bấm vào xem, hôm nay Hứa Nguyệt Lượng không có gì để nói sẽ tốt hơn.
Thông báo đẩy không hiển thị đầy đủ thông tin, có lẽ mọi streamer đều có thông điệp riêng khi bắt đầu live.
Điện thoại trực tiếp nhảy lên ở Orange Live APP, tiến vào phòng live của "Tiểu Nguyệt Lượng".
Lâm Ỷ Miên: "..."
Tốc độ mạng thật không tồi.
Hôm nay, phòng của Tiểu Nguyệt Lượng màu trắng, bối cảnh là nền ren mềm và lông vũ.
Bên trái có một quầy hoa màu trắng, trên giá có một chậu bông tuyết tươi tốt, cành lá rải rác rũ xuống trông rất đẹp.
Dựa theo mùa hẳn là hoa giả.
Người đứng trước camera có mái tóc dài buộc thành hai bím xương cá buông thõng xuống, có phụ kiện tóc bằng pha lê xinh đẹp, trên lưng có đôi cánh lông vũ, gương mặt trang điểm đậm như tiên nữ, khóe mắt lấp lánh, giống như người buổi chiều đến bệnh viện khóc lóc nhổ răng là giả.
Lâm Ỷ Miên rất khó có thể hình dung tâm tình của mình, nhưng cô thấy tâm tình có đủ căn cứ tìm được nguyên vẹn, ví dụ như, cho dù là một bác sĩ bình thường, gặp một bệnh nhân bình thường không nghe lời dặn của bác sĩ cũng sẽ có tâm tình hiện tại.
Trong phòng live có tiếng nhạc phát ra, Hứa Nguyệt Lượng ngồi trên ghế, nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc.
Đồng nghiệp ở cửa đi ngang qua liếc mắt nhìn, Lâm Ỷ Miên đang cắm tai nghe.
Trong phòng live cũng không có mấy người, lúc này đa phần là người đi học thì đang học, người đi làm thì đang làm.
Ngẫu nhiên bình luận một câu đều là những lời có chút vô nghĩa, Hứa Nguyệt Lượng không nói gì.
Lắc lư như vậy gần mười phút, cuối cùng cũng có người bình luận hỏi: [Sao hôm nay Tiểu Nguyệt Lượng không nói chuyện?]
Khi Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy, nàng lập tức chỉ vào mặt mình, bình luận nhiều hơn, nhưng không ai hiểu nàng muốn nói gì.
Hứa Nguyệt Lượng vươn tay ra khỏi màn hình lấy thứ gì đó.
Một túi nước đá bọc trong một chiếc khăn, chườm lên mặt trái.
Một người bắt đầu giải thích: [Hôm nay Tiểu Nguyệt Lượng đi nhổ răng nên không thể nói được, mọi người thông cảm một chút]
Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu.
Đập vào mắt là một mảnh hahaha, có người nói mặt hơi sưng, có người nói nàng thật chuyên nghiệp, nhổ răng xong còn muốn live, có người âm dương quái khí mắng: Cho nên người xem chỉ xem cái mặt sưng này của cô thôi sao???
Hứa Nguyệt Lượng cạch cạch gõ bàn phím, tự mình gõ chữ, đáp lại: [Rất xin lỗi mọi người, tôi muốn hoàn thành kết thúc live, khẳng định hôm nay không thể khiêu vũ rồi】
[Bác sĩ của tôi bảo tôi nói ít một chút, cho nên lời cảm ơn món quà chỉ có thể phát trên màn hình]
[Nhưng chờ lát nữa tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm nhổ răng cho mọi người]
Lâm Ỷ Miên cảm thấy thoải mái rất nhiều, ngón tay vuốt ve vào nút gửi quà, lại thu trở về.
Người điên cuồng ném tiền đêm đó đã qua rồi, hiện tại cô không còn là người mới dễ dàng bị nữ streamer cắt rau hẹ.
Lâm Ỷ Miên bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục đọc sách.
Không tháo tai nghe ra mà giám sát.
Nhạc nền trong phòng live của Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn cùng cô tan tầm, cùng cô lái xe về nhà.
Cho đến khi đi tắm cũng kết nối âm thanh điện thoại với loa bluetooth trong nhà.
Cô đã tốn số tiền lớn đặt hàng chiếc loa này, được dán vào tường trong quá trình trang hoàng, khi tắm nghe nhạc, cộng với âm vang của phòng tắm, hiệu quả rất tốt.
Gu âm nhạc của Hứa Nguyệt Lượng khá tốt, tuy các bài hát được chọn đều là những bài hát nổi tiếng nhưng lại rất dễ nghe.
Lâm Ỷ Miên bật nước, đột nhiên có một âm thanh nhẹ từ loa truyền đến.
Thanh âm trầm đến mức không thể nghe rõ, vừa định ra ngoài xem thì giọng nói lại vang lên.
Chính là Hứa Nguyệt Lượng, đè nặng giọng nói, nhẹ như mây: "Không đau."
Lâm Ỷ Miên dừng động tác, Hứa Nguyệt Lượng lại nói: "Kỹ thuật rất tốt, rất nhanh."
"Còn nói chuyện phiếm với tôi, nhưng không cho tôi nói chuyện a~"
"Bác sĩ còn nói chân răng tôi thật chắc haha."
Có lẽ là bởi vì Hứa Nguyệt Lượng ở quá gần, hơn nữa âm thanh trong nhà Lâm Ỷ Miên rất tốt, tiếng cười này rõ ràng đến mức như lướt qua tai cô, việc này khiến trái tim của Lâm Ỷ Miên có chút ngứa ngáy.
Hứa Nguyệt Lượng dừng ở đây, Lâm Ỷ Miên đợi một lúc cũng không nghe thấy nàng nói nữa, cho nên cô tiếp tục động tác trên tay.
Mực nước trong bồn tắm đạt tới vành, lấp lánh dưới ánh đèn, Lâm Ỷ Miên cởi bỏ trói buộc cuối cùng trên người, bước vào bồn tắm.
Bị dòng nước ấm áp bao vây, có thể loại bỏ những mệt mỏi một ngày.
"Tôi cảm thấy thuốc tê vẫn còn một chút..." Một lúc sau, giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng lại vang lên, "Bởi vì hiện tại còn chưa đau lắm."
“Cũng có thể là do tôi kịp thời uống thuốc giảm đau đi?"
"Không sao."
"Không thể ăn cơm uống nước trong hai giờ."
“Tôi không đói, hiện tại cũng không phải giờ ăn cơm."
"Đương nhiên là nghe lời, bác sĩ nhổ răng cho tôi...!rất đẹp a ~~~"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Thật sự rất đẹp a~~~"
Ngón chân Lâm Ỷ Miên ở trong nước hơi co lại, nói đẹp thì nói đẹp đi, ai nhìn thấy Lâm Ỷ Miên cô mà không nói đẹp, nhưng tại sao lúc nàng nói đẹp lại mang theo một cơn gợn sóng, thanh âm kéo dài đến nỗi còn bắt kịp gợn sóng trong bồn tắm của cô.
Hứa Nguyệt Lượng: "Đeo khẩu trang, còn đeo kính, đội mũ trùm đầu, tôi không biết tên gì..."
"Như vậy cũng có thể nhìn ra là đẹp ~~~ đẹp chính là đẹp a ~~~"
"Mặc áo blouse trắng lại càng đẹp ~~~ chỉ nhìn phía sau cũng thấy đẹp ~~~~ vóc dáng cao, ngón tay rất dài, cầm dao mổ cũng rất đẹp."
Lâm Ỷ Miên đột nhiên rời khỏi mặt nước, kéo khăn tắm quấn lấy cơ thể.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn như một cái máy phát sóng, không ngừng nói "đẹp", Lâm Ỷ Miên lại lười đi dép lê, cô mang chân trần bước ra khỏi phòng tắm, đi tới ném điện thoại ra bên ngoài.
Màn hình điện thoại đang bật, Hứa Nguyệt Lượng ở gần camera nên nói rất rõ ràng, khuôn mặt che hết màn hình, da thịt trắng nõn khiến môi anh đào càng thêm đỏ.
Có người phát trên màn hình: [Có đẹp hơn Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta không?]
Hứa Nguyệt Lượng cười đến mặt mày cong lên, thời điểm khen chính mình còn rất thẹn thùng: "Không giống phong cách của tôi, tôi là loại đáng yêu, bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp là nữ thần cao lãnh a~~~"
Nhìn khuôn mặt này, lại nghe những lời như vậy, Lâm Ỷ Miên cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Cô giơ tay định tắt live, khăn tắm chợt tuột khỏi người, lúc luống cuống tay chân túm lấy khăn tắm thì ngón tay vô tình chạm vào, không những không ra khỏi phòng live mà còn tặng hai hoả tiễn.
Hứa Nguyệt Lượng kinh hỉ lên tiếng: "11 cậu đến rồi!!!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô đã ở trong phòng live này gần hai tiếng đồng hồ, giờ mới phát hiện ra sao?
Hứa Nguyệt Lượng giống như đã thực sự kết nối được kỹ năng cảm ứng sóng não: "Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu, nếu cậu không nói thì tôi cũng không biết, hôm nay tôi nói không tốt..."
Lâm Ỷ Miên: Không có gì để nói.
Hứa Nguyệt Lượng: "Cậu tặng quà cho tôi là rất tán thành lời tôi vừa nói sao? Ha ha ha, bác sĩ tỷ tỷ thật sự rất đẹp..."
Lâm Ỷ Miên điên cuồng chọc vào nút tặng quà, gửi một loạt pháo hoa.
Món quà mệnh giá lớn cuối cùng cũng làm Hứa Nguyệt Lượng chuyển hướng chú ý, nàng trượt ghế ra sau, đứng dậy bắt đầu cảm ơn.
Kết quả là vì hành động quá mạnh, không biết bị đụng vào dây thần kinh nào, nàng đột nhiên che miệng hắt hơi.
Hắt hơi xong, nàng đứng im, tay không bỏ xuống, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn phát ngốc.
Làn đạn trên màn hình bắt đầu điên cuồng nổi lên "Chủ live bị sao vậy", Hứa Nguyệt Lượng nước mắt chảy dài, che miệng chạy tới trước camera, vội vàng nói "Thực xin lỗi, hình như vết thương của tôi bị hở rồi," sau đó liền tắt live.
Màn hình tối đen, tài khoản của Lâm Ỷ Miên tự động thoát khỏi phòng live.
Mọi tiếng động và âm thanh đều biến mất, Lâm Ỷ Miên nắm chặt điện thoại, cảm thấy căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Vết thương bị hở không đáng sợ, đáng sợ chính là miệng vết thương của Hứa Nguyệt Lượng bị hở, nguyên nhân giống như là do cô.
Trong đầu Lâm Ỷ Miên hiện lên hình ảnh Hứa Nguyệt Lượng không khống chế được rơi nước mắt, nàng nằm trên bàn điều trị khóc, nàng đứng khóc, nói chuyện khóc, khi có chút sợ hãi liền khóc.
Toàn thân Lâm Ỷ Miên ướt dầm dề, cô cảm thấy mình sắp bị nước mắt của Hứa Nguyệt Lượng nhấn chìm.
Cô rời khỏi Orange Live, chuyển sang WeChat.
Sau khi đăng nhập lập tức vào tài khoản chưa đầy mười liên hệ, cuộc gọi của bằng hữu mới thêm liền đánh tới.
Lâm Ỷ Miên trả lời cuộc gọi: "Alo."
Giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng mang theo tiếng khóc mơ hồ, đáng thương như nai con đang sợ hãi: "Bác sĩ Lâm huhu, hình như vết thương của tôi bị sứt chỉ rồi hu hu hu, trong miệng đều là, máu...!không ngừng được..."
Lâm Ỷ Miên cởi khăn tắm trên người, sải bước đến phòng quần áo: “Đừng sợ, không sao, đừng phun máu ra, nuốt xuống đi, đừng liếm miệng vết thương, bắt taxi đến bệnh viện."
Ngữ khí thanh lãnh cùng kiên định, giống như nói là thật: "Trực tiếp đến phòng khám của tôi đi, vừa vặn tôi đang trực ban.".