Nguyệt Loan Loan
Chương 17
Thân thể Đại Ngưu vẫn không tốt, thời tiết không lạnh, nhưng thân thể y lúc nào cũng băng băng, buổi tối không có Yến Thập Tam sưởi ấm thì y không ngủ được.
Khi Vũ Yến đến xem bệnh cho Đại Ngưu thì thấy Đại Ngưu đang một mình phát ngốc, nàng cho rằng Đại Ngưu là đang nhớ tới Yến Thập Tam, liền đùa, “Thập Tam gia mới đi có hai ngày, ngươi sao lại mong nhớ đến vậy?”
Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Yến, lập tức đỏ mặt, trong ký ức của y, rất ít khi có nữ hài tử đến gần y như thế, đối với y mà nói, Vũ Yến vì châm cứu cho y mà chạm vào thân thể y đã có thể coi là thân cận da thịt rồi. “Không, ta đang nhìn sắc trời, đã đến lúc nên trồng lúa rồi.”
Đại Ngưu luôn mang bộ dáng hàm hậu, lúc này lại lắp bắp giải thích, còn đỏ mặt, chọc Vũ Yến bật cười, “Trêu ngươi mà thôi, ngươi làm gì cứ phải chống đối với Thập Tam gia vậy? Ta nhận thức Thập Tam gia đã lâu, còn chưa từng thấy Thập Tam gia để ý tới ai nhiều như vậy, nhưng đối với ngươi, Thật Tam gia có thể bỏ cả mạng, lúc ngươi bị thương, vì cứu mạng của ngươi, Thập Tam gia hao tốn nội lực nghiêm trọng, phải tiến vào trạng thái ngủ đông, chính là giả chết, dọa chết người khác đó.”
Những ngày này, Vũ Yến có thể nhìn ra Yến Thập Tam rất thích Đại Ngưu, có thể nói là sủng ái, Đại Ngưu thích cái gì liền cho y cái đó, trừ chuyện vào buổi tối kia thôi, nhưng từ sau khi nàng cảnh cáo xong, tính sự của họ cũng không nhiều nữa, chỉ là Vương đại ca này vẫn cứ không chịu nghĩ thông, luôn mang bộ dáng muốn chết không muốn sống. Vũ Yến ngưỡng mộ Vương Đại Ngưu, người thích y dám phá bỏ tất cả thế tục, trong mắt chỉ có người mình yêu thương, đối với một người được yêu thương, đó là phúc phận biết bao a.
Đại Ngưu mặt đỏ một chặp, trắng một chặp, trước mắt vẫn là một cô nương đó, thân thể của mình có bao nhiêu dơ bẩn, mọi người đều biết rồi. Đại Ngưu không muốn nói chuyện, quay đầu đi. Vũ Yến than dài, chuyện của hai người này, nàng vốn không muốn nói cái gì, nhưng thân thể của Đại Ngưu, cứ như vậy thì không thể kéo dài thọ mạng, chỉ cần hơi chút không như ý liền đi đàm chuyện với Diêm Vương, mà Yến Thập Tam lại là một người ta muốn ta làm, nàng vốn muốn khuyên Đại Ngưu, nhưng Đại Ngưu nhìn thì rất dễ chung sống, nhưng trên thực tế lại là con lừa, chỉ cúi đầu đi không lối ra, xem ra nên tìm Yến Thập Tam nói chuyện thôi.
Yến Thập Tam ra ngoài nhận nhiệm vụ trở về, nhìn thấy Vũ Yến đang đợi trong sân, thả chậm bước đến trước mặt nàng, “Thân thể của y làm sao hả?”
“Trên người ngươi có một cỗ vị huyết tanh, cứ như vậy đi gặp Đại Ngưu sao?”
Yến Thập Tam không hiểu Vũ Yến tại sao lại nói như vậy, hắn trước giờ luôn như vậy mà.
“Đại Ngưu sợ ngươi, ngươi lại vẫn luôn mang một thân đầy máu tanh để gặp y, y càng thêm sợ ngươi thôi.” Yến Thập Tam gật đầu, “Còn có, ngươi cần nên thường xuyên nói chuyện cùng y, hiện tại thân thể y không tốt, không thể xuống giường, ngươi nên ở bên y nhiều hơn, ta thấy y ngày ngày đều phát ngốc một mình, ở đây lại không nhận thức ai, cứ phiền muộn như vậy cũng sẽ sinh bệnh. Đại Ngưu có tâm kết, nếu không giải khai tâm kết này, sớm muộn cũng sẽ phát bệnh, thân thể của y, cũng không chịu nổi nữa.” Yến Thập Tam vẫn gật đầu, Vũ Yến cũng không mong Yến Thập Tam nói gì, điều cần nói nàng đã nói rồi, giờ chỉ chờ xem hai người này làm sao thôi.
Yến Thập Tam quay đầu đi vào hiên nhà, dùng nước tẩy sạch người mới vào phòng Đại Ngưu. Yến Thập Tam trở về trễ hơn bình thường, Đại Ngưu luôn cảm thấy lạnh, nằm lâu vẫn không ngủ được, y nghe thấy tiếng động sau lưng, nhưng không muốn đối diện, nhắm mắt nghe tiếng Yến Thập Tam thoát y phục lên giường. “Ngày mai ta ở nhà với ngươi.” Yến Thập Tam nhẹ giọng nói bên tai Đại Ngưu, “Ngủ đi, ngươi cần nghỉ ngơi nhiều.” Yến Thập Tam ôm chặt Đại Ngưu vào lòng, một lát sau Đại Ngưu liền cảm thấy thân thể ấm hẳn lên, mơ mơ hồ hồ rồi ngủ. Yến Thập Tam nhìn sắc mặt dần hồng nhuận lên của Đại Ngưu, cũng thả lỏng mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đại Ngưu vẫn chưa tỉnh, Yến Thập Tam đã sớm rời giường, người ở trù phòng thấy Yến Thập Tam mặt lạnh đều bị dọa nhảy dựng. Chỉ thấy Yến Thập Tam hỏi trù tử cách nấu cháo, rồi tự mình nhóm lửa nấu cháo, còn làm vài đĩa thức ăn dưới sự giúp đỡ của trù tử. Đại Ngưu vẫn như thường ngày, khi tỉnh lại luôn không thấy Yến Thập Tam, nghĩ tới lời nói tùy hứng tối qua của Yến Thập Tam, trong lòng có chút không vui, đem gối đầu của Yến Thập Tam vứt qua một bên, nghĩ một lát lại cảm thấy bản thân y hình như đem chuyện nhỏ hóa ra to, lại không phải là nữ nhân gì, mà cần phải có người bên cạnh, bản thân chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi.
Yến Thập Tam đẩy cửa vào thì thấy Đại Ngưu đang phát ngốc trên giường, hắn đem đồ đặt lên bàn, đi tới trước cửa sổ mặc y phục cho Đại Ngưu, Đại Ngưu thấy Yến Thập Tam đột nhiên xuất hiện càng thêm kinh ngạc, lại thêm động tác của Yến Thập Tam, Đại Ngưu xấu hổ tránh qua tránh lại, “Đừng, đừng, ta tự mình có thể mặc.” Yến Thập Tam từ trên nhìn xuống thấy lỗ tai Đại Ngưu đỏ bừng, bất giác cũng lộ ra nụ cười.
Đợi Đại Ngưu mặc xong y phục, Yến Thập Tam lại cho y rửa mặt, Đại Ngưu tránh tới tránh lui lau mặt, ngồi trước gương nhìn Yến Thập Tam chải đầu cho mình. Biểu tình của Thập Tam rất chăm chú, động tác cũng rất nhẹ nhàng, chính là lúng túng chải chải như vậy, nhìn không đẹp đẽ gì. Đại Ngưu len lén nhìn trộm Yến Thập Tam qua gương, một người dễ nhìn như vậy, làm bộ dáng chải đầu cho y, giống như trượng phụ chải tóc cho thê tử của mình. Nghĩ tới cái này xong, Đại Ngưu lại bị dọa vì chính suy nghĩ của mình, thật sự là mất mặt. Y nhỏ giọng mắng chính mình. Yến Thập Tam thì kỳ dị nhìn Đại Ngưu, hắn đương nhiên nghe thấy, nhưng lại không biết Đại Ngưu đang mắng ai, và tại sao muốn mắng.
“Sao rồi? Không vui?” Yến Thập Tam chải tóc cho Đại Ngưu xong, từ chính diện nhìn thẳng vào mắt Đại Ngưu, Đại Ngưu lúng túng cúi đầu. “Không, không có gì.” Thấy bộ dạng Đại Ngưu đỏ mặt, Yến Thập Tam cũng không nghiên cứu thêm gì, “Ăn cơm đi, lúc sáng ta nấu cháo, ngươi cần phải bồi dưỡng, ăn nhiều một chút.”
Đại Ngưu kinh dị ngẩng đầu nhìn Yến Thập Tam, bị Yến Thập Tam mang đến trước bàn rồi mới hồi thần, trên bàn đặt một chén cháo, một dĩa rau xanh và vài món lạt, y không dán tin đây là do Yến Thập Tam đích thân làm. “Ăn đi.” Múc đầy cháo cho mình và Đại Ngưu, Yến Thập Tam gắp chút rau bỏ vào chén Đại Ngưu, “Sao còn chưa ăn, để lát nữa sẽ nguội.”
Đại Ngưu mở miệng kinh ngạc mất một lúc, cái bụng kêu ọc ọc lên, mới chịu cầm muỗng ăn cháo, cũng được, không có vị gì kỳ quái.
Ăn cơm xong, hạ nhân thu dọn đồ xuống, Đại Ngưu lại giống như bình thường muốn lên giường ngồi phát ngốc, và mới lên ngồi, Yến Thập Tam đã cầm một chiếc áo khoát lông dày khoát lên cho y, “Hôm nay chúng ta ra ngoài dạo.” Đại Ngưu ngốc ngốc để mặc Yến Thập Tam mặc áo cho mình, ôm lên ngồi trên lưng ngựa, rồi lập tức ra khỏi trạch viện.
Suốt đường hai người đều không nói chuyện gì, Yến Thập Tam cũng không biết phải đi dâu, để mặc cho con ngựa từ từ mà đi. Không có sự bó buộc của chủ nhân, con ngựa vừa đi vừa ăn, không lâu đã đi vào một ruộng lúa. “Ai, đừng để ngựa ăn lúa.”
Đại Ngưu thấy con ngựa muốn cắn cây lúa, đau lòng thốt lên, Thập Tam kéo cương, con ngựa liền lắc lắc cổ, đi đến cạnh ruộng lúa mạch rồi dừng lại. Đại Ngưu nhìn ruộng lúa kéo dài đến tận chân trời, tâm tình liền tốt lên, “Ta muốn xuống đó.” Yến Thập Tam xuống ngựa, đỡ Đại Ngưu xuống.
Thân thể Đại Ngưu không còn giống như lúc trước, chỉ là ngồi trên lưng ngựa, có thể dựa vào Yến Thập Tam mà còn cảm thấy mệt. Yến Thập Tam nhìn sắc mặt Đại Ngưu càng lúc càng trắng, liền kéo Đại Ngưu lại gần, cho y dựa lên người mình. Đại Ngưu cũng thật sự đứng không nổi nữa, nên không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào người Yến Thập Tam.
“Trước đây vào lúc này, ta luôn luôn đang xuống ruộng làm việc. Nhà Hữu Tiền đất nhiều, ta làm xong chuyện của mình thì sẽ đến giúp hắn, có lúc ta bận không thể qua, hắn cũng giúp ta. Còn có thời tiết này, buổi sáng rất nóng, buổi tối thì lại mát lạnh, có lúc Vương gia gia sẽ chừa lại một chút đậu phụ nát chưa bán hết, thêm chút xì dầu và hành lá, dùng nước nấu lên, rất thơm……”
Buổi chiều hôm đó, Yến Thập Tam đưa Đại Ngưu đi nhìn cả ruộng lúa, nghe y nói chuyện cả buổi chiều, đến khi gần tối, Đại Ngưu được ôm trở về, cứ nói liên tục rồi ngủ lúc nào không hay. Đến tối khi Đại Ngưu tỉnh lại thì phòng đã lên đèn, Yến Thập Tam đỡ y ngồi dậy, Vũ Yến cũng ở đó, bắt mạch cho y, “Thân thể y còn yếu, không thể mệt mỏi quá lâu, sau này đừng đột nhiên dẫn y ra ngoài, không có chuyện gì thì cứ ở trong viện dạo là được, đợi khi khỏe hơn mới có thể ra ngoài chơi.”
“Không phải lỗi của hắn, là ta, là ta muốn ra ngoài.” Đại Ngưu sợ Vũ Yến trách móc Yến Thập Tam, vội vàng nói đỡ. Yến Thập Tam ngẩng đầu nhìn Đại Ngưu, trong lòng rất dễ chịu, Vũ Yến nhìn một chút, rồi cười phốc lên, “Được rồi, ta không phải nói ngươi không thể đi, mà là hiện tại không được, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất mà ngươi phải làm là bồi dưỡng thân thể, được rồi, chúng ta ăn cơm trước, đợi khi sắp đến lúc ngủ ta sẽ châm cứu cho ngươi, đến lúc đó Thập Tam gia cũng giúp đỡ, bây giờ ta đi trước.” Vũ Yến nói xong quay người đi, Đại Ngưu cũng không biết nên nói cái gì.
“Ăn cơm trước đi.” Yến Thập Tam bới cơm cho Đại Ngưu, Đại Ngưu nhìn một chén lớn trên bàn, trên mặt đậu phụ trắng nõn là một chút xì dầu, rồi hành lá xanh, còn có vị đạo thơm thơ đang phản phất, lỗ mũi liền chua xót, Đại Ngưu đỏ mắt. Múc một muỗng lớn, thật sự rất thơm, đưa lưng về phía Yến Thập Tam, nước mắt của Đại Ngưu không tự giác chảy xuống. Yến Thập Tam luống cuống lấy ống tay áo lau nước mắt cho y. “Cảm tạ.” Đại Ngưu cảm thấy, giờ khắc này y sẽ không để ý cái gì nữa, vì nam nhân trước mắt này, là thật sự thật sự quan tâm y, giống như người thân vô cùng để ý đến y.
Buổi tối sau khi Vũ Yến châm cứu xong, Đại Ngưu mệt nên đã sớm ngủ, con mắt vẫn còn đỏ đỏ, Yến Thập Tam cảm thấy cõi lòng rất ấm áp, rất dễ chịu, chỉ cần nam nhân bên cạnh mình vui vẻ, thì hắn cũng vui vẻ. Đợi nam nhân thật sự ngủ rồi, hắn mới đứng lên mặc y phục, hắn còn có chuyện phải làm.
Khi trời vẫn tối, Yến Thập Tam trở về, vận công để thân thể ấm lên, mới thoát y phục chui vào ổ chăn, Đại Ngưu giống như cảm nhận được, liền lật người, mặt hướng vào ***g ngực của Yến Thập Tam, Yến Thập Tam cười ra tiếng, bộ dáng Đại Ngưu khi ngủ mơ mơ hồ hồ nhìn rất khả ái. Vòng tay ôm quay đầu Đại Ngưu, để y càng dựa lại gần mình hơn, cằm dưới đặt lên đỉnh đầu y, Yến Thập Tam dùng tư thế đó để ngủ, bận rộn cả buổi tối, hắn cũng rất mệt rồi.
Ngày hôm sau khi Đại Ngưu tỉnh lại phát hiện mình đang mặt đối mặt bị ôm trong lòng Yến Thập Tam, trong mắt toàn là màu da thịt trắng nõn, nhìn đến mức mặt y đỏ muốn rỉ nước, người này, người này sao lại gần đến vậy. Yến Thập Tam sớm đã tỉnh lại, hắn cảm nhận được Đại Ngưu cũng đã tỉnh, khi cúi đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của y, “Còn ngủ sao?”
“Tỉnh rồi.” Đại Ngưu nhỏ giọng nói, Yến Thập Tam rời giường, giúp Đại Ngưu mặc y phục, cơm sáng sớm đã được đưa lên vẫn còn nóng, ăn xong hắn lại cùng Đại Ngưu ngồi trên giường ngây ngẩn. Đại Ngưu có chút không quen, luôn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy đuổi theo mình, y từng chút từng chút dịch lại gần cửa sổ, Yến Thập Tam liền kéo Đại Ngưu về lại lòng mình. “Cửa sổ lạnh.” Bên ngoài cửa sổ còn có tiểu nha đầu đang làm việc, Đại Ngưu cảm thấy mặt mình có thể đem đi chiên trứng được luôn rồi.
“Chúng ta, chúng ta đi ra ngoài dạo đi.” Đại Ngưu thỏ thẻ, y không quen ở gần Yến Thập Tam lâu như vậy, không biết phải đặt tay ở đâu luôn. Yến Thập Tam khoát áo ngoài cho Đại Ngưu, đưa Đại Ngưu ra vườn tản bộ. Những kì hoa dị thảo đó, Đại Ngưu xem không hiểu, Yến Thập Tam càn không hiểu, hai người cứ giống như đang diễn một bộ phim câm, đi vòng vòng trong vườn, mãi đến lúc chân Đại Ngưu mềm nhũn, Thập Tam mới ôm Đại Ngưu phi đến giữa hồ ngồi trong đình nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó Yến Thập Tam đều ban ngày ở bên Đại Ngưu, buổi tối đi tra thảm án diệt môn của Vương Gia thôn, cho dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi, Đại Ngưu cảm giác được tinh thần của Yến Thập Tam càng lúc càng không tốt, có nhiều lúc rõ ràng là đang ở bên y, nhưng lại có thể ngủ mất. Hôm nay Đại Ngưu thấy Yến Thập Tam lờ đờ muốn ngủ, liền tha hắn về phòng, Yến Thập Tam vừa đụng vào giường liền ngủ mất.
Vũ Yến bị Đại Ngưu kêu réo, nên đến bắt mạch cho Thập Tam, “Không có gì, chỉ là mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một chút là khỏe.” Đại Ngưu kỳ quái nhìn nàng, “Hắn ban ngày ở bên ngươi, buổi tối lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ, là ai cũng không thể chịu nổi, ngươi cứ nghỉ ngơi cùng hắn đi, thân thể ngươi kém, nghỉ ngơi nhiều cũng tốt, ta đi làm dược thiện, cho các ngươi bồi bổ.”
Vũ Yến đi rồi, Đại Ngưu nhìn Yến Thập Tam đã ngủ rất say trên giường, suy nghĩ rất lâu, y giúp Yến Thập Tam cởi y phục, tự mình cũng chui vào trong chăn, đem cánh tay Yến Thập Tam vòng lên người mình, cảm thấy rất an tâm, rồi cũng ngủ mất.
Khi Vũ Yến đến xem bệnh cho Đại Ngưu thì thấy Đại Ngưu đang một mình phát ngốc, nàng cho rằng Đại Ngưu là đang nhớ tới Yến Thập Tam, liền đùa, “Thập Tam gia mới đi có hai ngày, ngươi sao lại mong nhớ đến vậy?”
Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Yến, lập tức đỏ mặt, trong ký ức của y, rất ít khi có nữ hài tử đến gần y như thế, đối với y mà nói, Vũ Yến vì châm cứu cho y mà chạm vào thân thể y đã có thể coi là thân cận da thịt rồi. “Không, ta đang nhìn sắc trời, đã đến lúc nên trồng lúa rồi.”
Đại Ngưu luôn mang bộ dáng hàm hậu, lúc này lại lắp bắp giải thích, còn đỏ mặt, chọc Vũ Yến bật cười, “Trêu ngươi mà thôi, ngươi làm gì cứ phải chống đối với Thập Tam gia vậy? Ta nhận thức Thập Tam gia đã lâu, còn chưa từng thấy Thập Tam gia để ý tới ai nhiều như vậy, nhưng đối với ngươi, Thật Tam gia có thể bỏ cả mạng, lúc ngươi bị thương, vì cứu mạng của ngươi, Thập Tam gia hao tốn nội lực nghiêm trọng, phải tiến vào trạng thái ngủ đông, chính là giả chết, dọa chết người khác đó.”
Những ngày này, Vũ Yến có thể nhìn ra Yến Thập Tam rất thích Đại Ngưu, có thể nói là sủng ái, Đại Ngưu thích cái gì liền cho y cái đó, trừ chuyện vào buổi tối kia thôi, nhưng từ sau khi nàng cảnh cáo xong, tính sự của họ cũng không nhiều nữa, chỉ là Vương đại ca này vẫn cứ không chịu nghĩ thông, luôn mang bộ dáng muốn chết không muốn sống. Vũ Yến ngưỡng mộ Vương Đại Ngưu, người thích y dám phá bỏ tất cả thế tục, trong mắt chỉ có người mình yêu thương, đối với một người được yêu thương, đó là phúc phận biết bao a.
Đại Ngưu mặt đỏ một chặp, trắng một chặp, trước mắt vẫn là một cô nương đó, thân thể của mình có bao nhiêu dơ bẩn, mọi người đều biết rồi. Đại Ngưu không muốn nói chuyện, quay đầu đi. Vũ Yến than dài, chuyện của hai người này, nàng vốn không muốn nói cái gì, nhưng thân thể của Đại Ngưu, cứ như vậy thì không thể kéo dài thọ mạng, chỉ cần hơi chút không như ý liền đi đàm chuyện với Diêm Vương, mà Yến Thập Tam lại là một người ta muốn ta làm, nàng vốn muốn khuyên Đại Ngưu, nhưng Đại Ngưu nhìn thì rất dễ chung sống, nhưng trên thực tế lại là con lừa, chỉ cúi đầu đi không lối ra, xem ra nên tìm Yến Thập Tam nói chuyện thôi.
Yến Thập Tam ra ngoài nhận nhiệm vụ trở về, nhìn thấy Vũ Yến đang đợi trong sân, thả chậm bước đến trước mặt nàng, “Thân thể của y làm sao hả?”
“Trên người ngươi có một cỗ vị huyết tanh, cứ như vậy đi gặp Đại Ngưu sao?”
Yến Thập Tam không hiểu Vũ Yến tại sao lại nói như vậy, hắn trước giờ luôn như vậy mà.
“Đại Ngưu sợ ngươi, ngươi lại vẫn luôn mang một thân đầy máu tanh để gặp y, y càng thêm sợ ngươi thôi.” Yến Thập Tam gật đầu, “Còn có, ngươi cần nên thường xuyên nói chuyện cùng y, hiện tại thân thể y không tốt, không thể xuống giường, ngươi nên ở bên y nhiều hơn, ta thấy y ngày ngày đều phát ngốc một mình, ở đây lại không nhận thức ai, cứ phiền muộn như vậy cũng sẽ sinh bệnh. Đại Ngưu có tâm kết, nếu không giải khai tâm kết này, sớm muộn cũng sẽ phát bệnh, thân thể của y, cũng không chịu nổi nữa.” Yến Thập Tam vẫn gật đầu, Vũ Yến cũng không mong Yến Thập Tam nói gì, điều cần nói nàng đã nói rồi, giờ chỉ chờ xem hai người này làm sao thôi.
Yến Thập Tam quay đầu đi vào hiên nhà, dùng nước tẩy sạch người mới vào phòng Đại Ngưu. Yến Thập Tam trở về trễ hơn bình thường, Đại Ngưu luôn cảm thấy lạnh, nằm lâu vẫn không ngủ được, y nghe thấy tiếng động sau lưng, nhưng không muốn đối diện, nhắm mắt nghe tiếng Yến Thập Tam thoát y phục lên giường. “Ngày mai ta ở nhà với ngươi.” Yến Thập Tam nhẹ giọng nói bên tai Đại Ngưu, “Ngủ đi, ngươi cần nghỉ ngơi nhiều.” Yến Thập Tam ôm chặt Đại Ngưu vào lòng, một lát sau Đại Ngưu liền cảm thấy thân thể ấm hẳn lên, mơ mơ hồ hồ rồi ngủ. Yến Thập Tam nhìn sắc mặt dần hồng nhuận lên của Đại Ngưu, cũng thả lỏng mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đại Ngưu vẫn chưa tỉnh, Yến Thập Tam đã sớm rời giường, người ở trù phòng thấy Yến Thập Tam mặt lạnh đều bị dọa nhảy dựng. Chỉ thấy Yến Thập Tam hỏi trù tử cách nấu cháo, rồi tự mình nhóm lửa nấu cháo, còn làm vài đĩa thức ăn dưới sự giúp đỡ của trù tử. Đại Ngưu vẫn như thường ngày, khi tỉnh lại luôn không thấy Yến Thập Tam, nghĩ tới lời nói tùy hứng tối qua của Yến Thập Tam, trong lòng có chút không vui, đem gối đầu của Yến Thập Tam vứt qua một bên, nghĩ một lát lại cảm thấy bản thân y hình như đem chuyện nhỏ hóa ra to, lại không phải là nữ nhân gì, mà cần phải có người bên cạnh, bản thân chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi.
Yến Thập Tam đẩy cửa vào thì thấy Đại Ngưu đang phát ngốc trên giường, hắn đem đồ đặt lên bàn, đi tới trước cửa sổ mặc y phục cho Đại Ngưu, Đại Ngưu thấy Yến Thập Tam đột nhiên xuất hiện càng thêm kinh ngạc, lại thêm động tác của Yến Thập Tam, Đại Ngưu xấu hổ tránh qua tránh lại, “Đừng, đừng, ta tự mình có thể mặc.” Yến Thập Tam từ trên nhìn xuống thấy lỗ tai Đại Ngưu đỏ bừng, bất giác cũng lộ ra nụ cười.
Đợi Đại Ngưu mặc xong y phục, Yến Thập Tam lại cho y rửa mặt, Đại Ngưu tránh tới tránh lui lau mặt, ngồi trước gương nhìn Yến Thập Tam chải đầu cho mình. Biểu tình của Thập Tam rất chăm chú, động tác cũng rất nhẹ nhàng, chính là lúng túng chải chải như vậy, nhìn không đẹp đẽ gì. Đại Ngưu len lén nhìn trộm Yến Thập Tam qua gương, một người dễ nhìn như vậy, làm bộ dáng chải đầu cho y, giống như trượng phụ chải tóc cho thê tử của mình. Nghĩ tới cái này xong, Đại Ngưu lại bị dọa vì chính suy nghĩ của mình, thật sự là mất mặt. Y nhỏ giọng mắng chính mình. Yến Thập Tam thì kỳ dị nhìn Đại Ngưu, hắn đương nhiên nghe thấy, nhưng lại không biết Đại Ngưu đang mắng ai, và tại sao muốn mắng.
“Sao rồi? Không vui?” Yến Thập Tam chải tóc cho Đại Ngưu xong, từ chính diện nhìn thẳng vào mắt Đại Ngưu, Đại Ngưu lúng túng cúi đầu. “Không, không có gì.” Thấy bộ dạng Đại Ngưu đỏ mặt, Yến Thập Tam cũng không nghiên cứu thêm gì, “Ăn cơm đi, lúc sáng ta nấu cháo, ngươi cần phải bồi dưỡng, ăn nhiều một chút.”
Đại Ngưu kinh dị ngẩng đầu nhìn Yến Thập Tam, bị Yến Thập Tam mang đến trước bàn rồi mới hồi thần, trên bàn đặt một chén cháo, một dĩa rau xanh và vài món lạt, y không dán tin đây là do Yến Thập Tam đích thân làm. “Ăn đi.” Múc đầy cháo cho mình và Đại Ngưu, Yến Thập Tam gắp chút rau bỏ vào chén Đại Ngưu, “Sao còn chưa ăn, để lát nữa sẽ nguội.”
Đại Ngưu mở miệng kinh ngạc mất một lúc, cái bụng kêu ọc ọc lên, mới chịu cầm muỗng ăn cháo, cũng được, không có vị gì kỳ quái.
Ăn cơm xong, hạ nhân thu dọn đồ xuống, Đại Ngưu lại giống như bình thường muốn lên giường ngồi phát ngốc, và mới lên ngồi, Yến Thập Tam đã cầm một chiếc áo khoát lông dày khoát lên cho y, “Hôm nay chúng ta ra ngoài dạo.” Đại Ngưu ngốc ngốc để mặc Yến Thập Tam mặc áo cho mình, ôm lên ngồi trên lưng ngựa, rồi lập tức ra khỏi trạch viện.
Suốt đường hai người đều không nói chuyện gì, Yến Thập Tam cũng không biết phải đi dâu, để mặc cho con ngựa từ từ mà đi. Không có sự bó buộc của chủ nhân, con ngựa vừa đi vừa ăn, không lâu đã đi vào một ruộng lúa. “Ai, đừng để ngựa ăn lúa.”
Đại Ngưu thấy con ngựa muốn cắn cây lúa, đau lòng thốt lên, Thập Tam kéo cương, con ngựa liền lắc lắc cổ, đi đến cạnh ruộng lúa mạch rồi dừng lại. Đại Ngưu nhìn ruộng lúa kéo dài đến tận chân trời, tâm tình liền tốt lên, “Ta muốn xuống đó.” Yến Thập Tam xuống ngựa, đỡ Đại Ngưu xuống.
Thân thể Đại Ngưu không còn giống như lúc trước, chỉ là ngồi trên lưng ngựa, có thể dựa vào Yến Thập Tam mà còn cảm thấy mệt. Yến Thập Tam nhìn sắc mặt Đại Ngưu càng lúc càng trắng, liền kéo Đại Ngưu lại gần, cho y dựa lên người mình. Đại Ngưu cũng thật sự đứng không nổi nữa, nên không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào người Yến Thập Tam.
“Trước đây vào lúc này, ta luôn luôn đang xuống ruộng làm việc. Nhà Hữu Tiền đất nhiều, ta làm xong chuyện của mình thì sẽ đến giúp hắn, có lúc ta bận không thể qua, hắn cũng giúp ta. Còn có thời tiết này, buổi sáng rất nóng, buổi tối thì lại mát lạnh, có lúc Vương gia gia sẽ chừa lại một chút đậu phụ nát chưa bán hết, thêm chút xì dầu và hành lá, dùng nước nấu lên, rất thơm……”
Buổi chiều hôm đó, Yến Thập Tam đưa Đại Ngưu đi nhìn cả ruộng lúa, nghe y nói chuyện cả buổi chiều, đến khi gần tối, Đại Ngưu được ôm trở về, cứ nói liên tục rồi ngủ lúc nào không hay. Đến tối khi Đại Ngưu tỉnh lại thì phòng đã lên đèn, Yến Thập Tam đỡ y ngồi dậy, Vũ Yến cũng ở đó, bắt mạch cho y, “Thân thể y còn yếu, không thể mệt mỏi quá lâu, sau này đừng đột nhiên dẫn y ra ngoài, không có chuyện gì thì cứ ở trong viện dạo là được, đợi khi khỏe hơn mới có thể ra ngoài chơi.”
“Không phải lỗi của hắn, là ta, là ta muốn ra ngoài.” Đại Ngưu sợ Vũ Yến trách móc Yến Thập Tam, vội vàng nói đỡ. Yến Thập Tam ngẩng đầu nhìn Đại Ngưu, trong lòng rất dễ chịu, Vũ Yến nhìn một chút, rồi cười phốc lên, “Được rồi, ta không phải nói ngươi không thể đi, mà là hiện tại không được, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất mà ngươi phải làm là bồi dưỡng thân thể, được rồi, chúng ta ăn cơm trước, đợi khi sắp đến lúc ngủ ta sẽ châm cứu cho ngươi, đến lúc đó Thập Tam gia cũng giúp đỡ, bây giờ ta đi trước.” Vũ Yến nói xong quay người đi, Đại Ngưu cũng không biết nên nói cái gì.
“Ăn cơm trước đi.” Yến Thập Tam bới cơm cho Đại Ngưu, Đại Ngưu nhìn một chén lớn trên bàn, trên mặt đậu phụ trắng nõn là một chút xì dầu, rồi hành lá xanh, còn có vị đạo thơm thơ đang phản phất, lỗ mũi liền chua xót, Đại Ngưu đỏ mắt. Múc một muỗng lớn, thật sự rất thơm, đưa lưng về phía Yến Thập Tam, nước mắt của Đại Ngưu không tự giác chảy xuống. Yến Thập Tam luống cuống lấy ống tay áo lau nước mắt cho y. “Cảm tạ.” Đại Ngưu cảm thấy, giờ khắc này y sẽ không để ý cái gì nữa, vì nam nhân trước mắt này, là thật sự thật sự quan tâm y, giống như người thân vô cùng để ý đến y.
Buổi tối sau khi Vũ Yến châm cứu xong, Đại Ngưu mệt nên đã sớm ngủ, con mắt vẫn còn đỏ đỏ, Yến Thập Tam cảm thấy cõi lòng rất ấm áp, rất dễ chịu, chỉ cần nam nhân bên cạnh mình vui vẻ, thì hắn cũng vui vẻ. Đợi nam nhân thật sự ngủ rồi, hắn mới đứng lên mặc y phục, hắn còn có chuyện phải làm.
Khi trời vẫn tối, Yến Thập Tam trở về, vận công để thân thể ấm lên, mới thoát y phục chui vào ổ chăn, Đại Ngưu giống như cảm nhận được, liền lật người, mặt hướng vào ***g ngực của Yến Thập Tam, Yến Thập Tam cười ra tiếng, bộ dáng Đại Ngưu khi ngủ mơ mơ hồ hồ nhìn rất khả ái. Vòng tay ôm quay đầu Đại Ngưu, để y càng dựa lại gần mình hơn, cằm dưới đặt lên đỉnh đầu y, Yến Thập Tam dùng tư thế đó để ngủ, bận rộn cả buổi tối, hắn cũng rất mệt rồi.
Ngày hôm sau khi Đại Ngưu tỉnh lại phát hiện mình đang mặt đối mặt bị ôm trong lòng Yến Thập Tam, trong mắt toàn là màu da thịt trắng nõn, nhìn đến mức mặt y đỏ muốn rỉ nước, người này, người này sao lại gần đến vậy. Yến Thập Tam sớm đã tỉnh lại, hắn cảm nhận được Đại Ngưu cũng đã tỉnh, khi cúi đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của y, “Còn ngủ sao?”
“Tỉnh rồi.” Đại Ngưu nhỏ giọng nói, Yến Thập Tam rời giường, giúp Đại Ngưu mặc y phục, cơm sáng sớm đã được đưa lên vẫn còn nóng, ăn xong hắn lại cùng Đại Ngưu ngồi trên giường ngây ngẩn. Đại Ngưu có chút không quen, luôn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy đuổi theo mình, y từng chút từng chút dịch lại gần cửa sổ, Yến Thập Tam liền kéo Đại Ngưu về lại lòng mình. “Cửa sổ lạnh.” Bên ngoài cửa sổ còn có tiểu nha đầu đang làm việc, Đại Ngưu cảm thấy mặt mình có thể đem đi chiên trứng được luôn rồi.
“Chúng ta, chúng ta đi ra ngoài dạo đi.” Đại Ngưu thỏ thẻ, y không quen ở gần Yến Thập Tam lâu như vậy, không biết phải đặt tay ở đâu luôn. Yến Thập Tam khoát áo ngoài cho Đại Ngưu, đưa Đại Ngưu ra vườn tản bộ. Những kì hoa dị thảo đó, Đại Ngưu xem không hiểu, Yến Thập Tam càn không hiểu, hai người cứ giống như đang diễn một bộ phim câm, đi vòng vòng trong vườn, mãi đến lúc chân Đại Ngưu mềm nhũn, Thập Tam mới ôm Đại Ngưu phi đến giữa hồ ngồi trong đình nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó Yến Thập Tam đều ban ngày ở bên Đại Ngưu, buổi tối đi tra thảm án diệt môn của Vương Gia thôn, cho dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi, Đại Ngưu cảm giác được tinh thần của Yến Thập Tam càng lúc càng không tốt, có nhiều lúc rõ ràng là đang ở bên y, nhưng lại có thể ngủ mất. Hôm nay Đại Ngưu thấy Yến Thập Tam lờ đờ muốn ngủ, liền tha hắn về phòng, Yến Thập Tam vừa đụng vào giường liền ngủ mất.
Vũ Yến bị Đại Ngưu kêu réo, nên đến bắt mạch cho Thập Tam, “Không có gì, chỉ là mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một chút là khỏe.” Đại Ngưu kỳ quái nhìn nàng, “Hắn ban ngày ở bên ngươi, buổi tối lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ, là ai cũng không thể chịu nổi, ngươi cứ nghỉ ngơi cùng hắn đi, thân thể ngươi kém, nghỉ ngơi nhiều cũng tốt, ta đi làm dược thiện, cho các ngươi bồi bổ.”
Vũ Yến đi rồi, Đại Ngưu nhìn Yến Thập Tam đã ngủ rất say trên giường, suy nghĩ rất lâu, y giúp Yến Thập Tam cởi y phục, tự mình cũng chui vào trong chăn, đem cánh tay Yến Thập Tam vòng lên người mình, cảm thấy rất an tâm, rồi cũng ngủ mất.
Tác giả :
Lộng Hà