Nguyệt Hoa Như Sí
Chương 69
“Tuy ông ấy chỉ là thúc phụ của ta, nhưng dù sao cũng có ơn dưỡng dục, ta không thể nhìn cảnh ngộ của ông ấy mà coi như không thấy được.” Tiết Thừa Viễn nhớ lại thời điểm gặp lại Bộc Dương Lịch Uyên, có chút không đành lòng. Đối với thúc phụ, không hiểu sao lúc nào y cũng có gần gũi quen thuộc. Cảm giác đó từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt đã tự nhiên có, không thể giấu đi.
Tiết Thừa Viễn nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Công Lương Phi Tuân nhưng vẫn cố nén cảm xúc, đi thẳng ra ngoài.
Công Lương Phi Tuân vươn tay tóm lấy khuỷu tay của Tiết Thừa Viễn. Với kiêu ngạo của mình cùng tình cảm chân thành của bản thân, hắn không muốn nói lời cầu xin Tiết Thừa Viễn ở lại, càng không muốn vì chuyện thả trọng phạm mà đôi co với y. Chuyện này tuy là lớn nhưng chưa quan trọng đến mức để Công Lương Phi Tuân trao đổi tình cảm của mình.
Hắn chỉ giận, giận vì bị Tiết Thừa Viễn bất ngờ phản bội, một mình tính toán lên kế hoạch hết thảy, mà hắn lại chỉ như một người ngoài cuộc. Càng giận y sao có thể tàn nhẫn quyết tuyệt lựa chọn rời bỏ mình.
Tiết Thừa Viễn cũng biết có lẽ đây là lần duy nhất Công Lương Phi Tuân giữ y, nhưng y không thể ở lại.
Ngay khoảnh khắc Tiết Thừa Viễn thoát khỏi bàn tay của Công Lương Phi Tuân, Công Lương Phi Tuân tựa như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim mình.
Sự tàn nhẫn này sao có thể chân thật đến vậy?
Đau đớn, chua xót, thất vọng, boàng hoàng, tức giận… Hết thảy tất cả đều chen chúc trong trái tim nhỏ hẹp của hắn, từng giây từng phút không ngừng trộn lẫn với nhau, biến tình yêu vốn ngập tràn mong chờ trở thành kịch độc tàn phá cõi lòng hắn.
Đến khi Công Lương Phi Tuân hồi hồn, Tiết Thừa Viễn đã ra khỏi cửa phòng rồi.
Bên ngoài cánh cửa rộng mở, ánh trăng bàng bạc chảy tràn bóng cây tươi tốt, hun nóng gió đêm man mát mơn trớn khuôn mặt.
Cùng là ánh trăng, vì sao hôm nay Công Lương Phi Tuân lại thấy lòng nặng nề đến vậy?
Cuối cùng y lại lựa chọn lập trường đối lập với mình thật sao…?
Bên bàn trà, Công Lương Phi Tuân ngồi suốt mấy canh giờ. Trước mắt không ngừng hiện lên từng cảnh tượng từ khi mới gặp gỡ, đến quen nhau rồi hiểu nhau… Từng cảnh tượng ngọt ngào lướt qua, Công Lương Phi Tuân không khỏi cười khổ, tại sao mình lại nhớ rõ ràng như thế?
Có thật sự là ‘yêu nhau’ không, Công Lương Phi Tuân không chắc chắn. Nhưng hắn vẫn hy vọng, ít nhất trong đêm quấn quýt nhau đó, hai người bọn hắn đã thực sự yêu nhau.
Nhưng có lẽ ‘yêu’ này đến quá nhanh, nhanh đến mức chưa có cơ hội vun đắp niềm tin tuyệt đối vào đối phương.
Càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, càng nghĩ càng cảm thấy không sao buông được.
Nếu năm đó Tiết Thừa Viễn đã quyết định rời Nguyên Tây, phiêu bạt nhiều năm như thế hẳn là đã thay da đổi thịt, hà cớ gì lại lựa chọn trở về? Nhất định là y giấu diếm gì đó! Có lẽ y có nỗi khổ tâm?
Công Lương Phi Tuân không muốn bị vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng bên ngoài của Tiết Thừa Viễn lừa gạt nữa. Y vốn là lương y cứu người không cần thu phí, lẽ nào lại có thể là một người tàn nhẫn như vậy?
Đêm hôm đó y ôm hắn, hôn hắn, giờ khắc chính thức thuộc về nhau, y từng chân thành, dịu dàng như thế…
Không! Không!
“Minh Liêm!” Công Lương Phi Tuân vừa cao giọng gọi Tùng Minh Liêm vừa đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Nhưng chân hắn nào đi được với tốc độ như vậy. Có điều lúc này, để đuổi kịp Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân bất chấp bất cứ giá nào.
Hắn không bao giờ chấp nhận để Tiết Thừa Viễn trở lại nơi rừng sâu ấy, bị lão thúc phụ cổ hủ canh chừng suốt quãng đời còn lại, hắn thậm chí không thể chịu được Tiết Thừa Viễn rời xa hắn một tháng, một ngày! Y thuộc về hắn, cả đời này đều thuộc về hắn! Sự thật này, không ai có thể thay đổi! Cho dù là trời cao, cũng không thể thay đổi!
Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm đợi ở bên ngoài từ xa đã nhìn thấy Công Lương Phi Tuân loạng choạng khó khăn đi vội ra ngoài, lập tức chạy tới đỡ hắn, lo lắng nói: “Tướng quân, vết thương ở chân ngài chưa lành, không thể đi như vậy…”
“Đi chuẩn bị ngựa, nhanh!” Công Lương Phi Tuân cắn răng, không kiên nhẫn nói.
“Tướng quân! Ngài muốn đi đâu?” Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm sửng sốt.
“Bảo ngươi đi thì mau đi đi, mau đi!” Nói xong, Công Lương Phi Tuân liền đưa tay lột áo choàng trên người Tùng Minh Liêm quấn chặt lấy chân mình.
Đến khi Tùng Minh Liêm vội vã dẫn ngựa của Công Lương Phi Tuân từ trong chuồng ra – là một tuấn mã màu đen tên Thiên Bạo, Công Lương Phi Tuân lập tức cưỡi lên lưng ngựa, động tác vẫn phóng khoáng y như trước kia khiến Tùng Minh Liêm thấy vậy không khỏi kinh hãi lắp bắp.
Công Lương Phi Tuân muốn làm gì, y đã hiểu rất rõ. Đi theo hắn nhiều năm như vậy, nhưng chuyện này không cần phải hỏi nhiều.
“Thuộc hạ đi cùng ngài.” Tùng Minh Liêm biết thân thể của Công Lương Phi Tuân mới hồi phục được đôi chút, không thể bôn ba đường dài được, cứ gắng gượng sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Công Lương Phi Tuân không từ chối, hắn chính là muốn đuổi theo Tiết Thừa Viễn. Tuy trước mắt vẫn chưa chuẩn bị chu đáo để tóm gọn hang ổ của Bộc Dương Lịch Uyên, nhưng đích thân hắn đi điều tra cũng không hẳn là không thể.
Huống chi, Tiết Thừa Viễn chỉ mới rời đi mấy canh giờ, dù là ngựa tốt, muốn chạy lên núi Ngọc Đào cũng không thể nhanh được. Hi vọng có thể đuổi kịp y.
Nghĩ như thế liền quất mạnh roi, cùng với tiếng hí dài của con ngựa, Công Lương Phi Tuân đã phóng vụt đi.
Phía đông, ánh bình minh dần ló dạng, xuyên qua tầng mây chiếu xuống ánh sáng màu hồng phớt. Dưới mặt đất, vó ngựa rầm rập tung bụi, từ bắc sang nam, men theo đường lớn chạy như bay.
Công Lương Phi Tuân chạy trước cúi người nhìn đăm đăm phía trước, hai con ngươi lạnh lẽo như băng đen toát ra vẻ kiên định không gì ngăn cản.
Hai canh giờ sau, cách thung lũng núi Ngọc Đào càng lúc càng gần, cũng là càng lúc càng xa địa phận quản lý của quân đội Thiên Vân, cuối cùng Công Lương Phi Tuân cũng nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa của Tiết Thừa Viễn.
Tùng Minh Liêm cũng thấy dáng người kia, lại thấy Công Lương Phi Tuân vung mạnh roi ngựa, điên cuồng đuổi theo y. Tùng Minh Liêm và Tùng Minh Thành phía sau vô cùng hoảng sợ, trước giờ, dù là đánh địch trên chiến trường, bọn họ cũng chưa từng thấy Công Lương Phi Tuân điên cuồng như thế, huống chi hắn trọng thương mới khỏi, lỡ như không chống đỡ được… Tùng Minh Liêm và Tùng Minh Thành đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng tăng tốc chia hai hai bên Công Lương Phi Tuân, bảo vệ hắn.
Phía sau còn một đội nhân mã đi theo bảo vệ, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ chuyện gì.
Mà Tiết Thừa Viễn chạy phía trước hình như cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, y buông lỏng dây cương, dần dừng lại.
Khi Tiết Thừa Viễn quay đầu ngựa, xoay người nhìn về phía sau, Công Lương Phi Tuân cũng đã điều khiển ngựa vọt tới trước mặt y. Một đường phong trần, cộng thêm cõi lòng rối loạn, sắc mặt Công Lương Phi Tuân lúc này thật sự không tốt chút nào.
Tiết Thừa Viễn có chút bất ngờ, nhưng cũng đoán được vài phần nguyên nhân Công Lương Phi Tuân đuổi theo mình. Có điều, vết thương của hắn chưa lành, sao dám ép buộc bản thân như vậy?
Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn không nói lời nào, chỉ nhìn mình cùng tùy tùng bên cạnh, liền phất tay lạnh nhạt nói: “Lui lại phía sau, bổn tướng có chuyện muốn hỏi Tiết đại nhân.”
“Vâng, Tướng quân.” Tùng Minh Thành lập tức theo lệnh dẫn đội nhân mã lùi lại.
Tiết Thừa Viễn thấy hắn không biết quý trọng thân thể chạy đuổi theo mình như thế, trong lòng có chút tức giận, nhíu mày hỏi: “Công Lương tướng quân huy động nhân lực như thế đuổi theo… chẳng hay muốn làm gì?”
Tiết Thừa Viễn nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Công Lương Phi Tuân nhưng vẫn cố nén cảm xúc, đi thẳng ra ngoài.
Công Lương Phi Tuân vươn tay tóm lấy khuỷu tay của Tiết Thừa Viễn. Với kiêu ngạo của mình cùng tình cảm chân thành của bản thân, hắn không muốn nói lời cầu xin Tiết Thừa Viễn ở lại, càng không muốn vì chuyện thả trọng phạm mà đôi co với y. Chuyện này tuy là lớn nhưng chưa quan trọng đến mức để Công Lương Phi Tuân trao đổi tình cảm của mình.
Hắn chỉ giận, giận vì bị Tiết Thừa Viễn bất ngờ phản bội, một mình tính toán lên kế hoạch hết thảy, mà hắn lại chỉ như một người ngoài cuộc. Càng giận y sao có thể tàn nhẫn quyết tuyệt lựa chọn rời bỏ mình.
Tiết Thừa Viễn cũng biết có lẽ đây là lần duy nhất Công Lương Phi Tuân giữ y, nhưng y không thể ở lại.
Ngay khoảnh khắc Tiết Thừa Viễn thoát khỏi bàn tay của Công Lương Phi Tuân, Công Lương Phi Tuân tựa như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim mình.
Sự tàn nhẫn này sao có thể chân thật đến vậy?
Đau đớn, chua xót, thất vọng, boàng hoàng, tức giận… Hết thảy tất cả đều chen chúc trong trái tim nhỏ hẹp của hắn, từng giây từng phút không ngừng trộn lẫn với nhau, biến tình yêu vốn ngập tràn mong chờ trở thành kịch độc tàn phá cõi lòng hắn.
Đến khi Công Lương Phi Tuân hồi hồn, Tiết Thừa Viễn đã ra khỏi cửa phòng rồi.
Bên ngoài cánh cửa rộng mở, ánh trăng bàng bạc chảy tràn bóng cây tươi tốt, hun nóng gió đêm man mát mơn trớn khuôn mặt.
Cùng là ánh trăng, vì sao hôm nay Công Lương Phi Tuân lại thấy lòng nặng nề đến vậy?
Cuối cùng y lại lựa chọn lập trường đối lập với mình thật sao…?
Bên bàn trà, Công Lương Phi Tuân ngồi suốt mấy canh giờ. Trước mắt không ngừng hiện lên từng cảnh tượng từ khi mới gặp gỡ, đến quen nhau rồi hiểu nhau… Từng cảnh tượng ngọt ngào lướt qua, Công Lương Phi Tuân không khỏi cười khổ, tại sao mình lại nhớ rõ ràng như thế?
Có thật sự là ‘yêu nhau’ không, Công Lương Phi Tuân không chắc chắn. Nhưng hắn vẫn hy vọng, ít nhất trong đêm quấn quýt nhau đó, hai người bọn hắn đã thực sự yêu nhau.
Nhưng có lẽ ‘yêu’ này đến quá nhanh, nhanh đến mức chưa có cơ hội vun đắp niềm tin tuyệt đối vào đối phương.
Càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, càng nghĩ càng cảm thấy không sao buông được.
Nếu năm đó Tiết Thừa Viễn đã quyết định rời Nguyên Tây, phiêu bạt nhiều năm như thế hẳn là đã thay da đổi thịt, hà cớ gì lại lựa chọn trở về? Nhất định là y giấu diếm gì đó! Có lẽ y có nỗi khổ tâm?
Công Lương Phi Tuân không muốn bị vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng bên ngoài của Tiết Thừa Viễn lừa gạt nữa. Y vốn là lương y cứu người không cần thu phí, lẽ nào lại có thể là một người tàn nhẫn như vậy?
Đêm hôm đó y ôm hắn, hôn hắn, giờ khắc chính thức thuộc về nhau, y từng chân thành, dịu dàng như thế…
Không! Không!
“Minh Liêm!” Công Lương Phi Tuân vừa cao giọng gọi Tùng Minh Liêm vừa đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Nhưng chân hắn nào đi được với tốc độ như vậy. Có điều lúc này, để đuổi kịp Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân bất chấp bất cứ giá nào.
Hắn không bao giờ chấp nhận để Tiết Thừa Viễn trở lại nơi rừng sâu ấy, bị lão thúc phụ cổ hủ canh chừng suốt quãng đời còn lại, hắn thậm chí không thể chịu được Tiết Thừa Viễn rời xa hắn một tháng, một ngày! Y thuộc về hắn, cả đời này đều thuộc về hắn! Sự thật này, không ai có thể thay đổi! Cho dù là trời cao, cũng không thể thay đổi!
Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm đợi ở bên ngoài từ xa đã nhìn thấy Công Lương Phi Tuân loạng choạng khó khăn đi vội ra ngoài, lập tức chạy tới đỡ hắn, lo lắng nói: “Tướng quân, vết thương ở chân ngài chưa lành, không thể đi như vậy…”
“Đi chuẩn bị ngựa, nhanh!” Công Lương Phi Tuân cắn răng, không kiên nhẫn nói.
“Tướng quân! Ngài muốn đi đâu?” Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm sửng sốt.
“Bảo ngươi đi thì mau đi đi, mau đi!” Nói xong, Công Lương Phi Tuân liền đưa tay lột áo choàng trên người Tùng Minh Liêm quấn chặt lấy chân mình.
Đến khi Tùng Minh Liêm vội vã dẫn ngựa của Công Lương Phi Tuân từ trong chuồng ra – là một tuấn mã màu đen tên Thiên Bạo, Công Lương Phi Tuân lập tức cưỡi lên lưng ngựa, động tác vẫn phóng khoáng y như trước kia khiến Tùng Minh Liêm thấy vậy không khỏi kinh hãi lắp bắp.
Công Lương Phi Tuân muốn làm gì, y đã hiểu rất rõ. Đi theo hắn nhiều năm như vậy, nhưng chuyện này không cần phải hỏi nhiều.
“Thuộc hạ đi cùng ngài.” Tùng Minh Liêm biết thân thể của Công Lương Phi Tuân mới hồi phục được đôi chút, không thể bôn ba đường dài được, cứ gắng gượng sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Công Lương Phi Tuân không từ chối, hắn chính là muốn đuổi theo Tiết Thừa Viễn. Tuy trước mắt vẫn chưa chuẩn bị chu đáo để tóm gọn hang ổ của Bộc Dương Lịch Uyên, nhưng đích thân hắn đi điều tra cũng không hẳn là không thể.
Huống chi, Tiết Thừa Viễn chỉ mới rời đi mấy canh giờ, dù là ngựa tốt, muốn chạy lên núi Ngọc Đào cũng không thể nhanh được. Hi vọng có thể đuổi kịp y.
Nghĩ như thế liền quất mạnh roi, cùng với tiếng hí dài của con ngựa, Công Lương Phi Tuân đã phóng vụt đi.
Phía đông, ánh bình minh dần ló dạng, xuyên qua tầng mây chiếu xuống ánh sáng màu hồng phớt. Dưới mặt đất, vó ngựa rầm rập tung bụi, từ bắc sang nam, men theo đường lớn chạy như bay.
Công Lương Phi Tuân chạy trước cúi người nhìn đăm đăm phía trước, hai con ngươi lạnh lẽo như băng đen toát ra vẻ kiên định không gì ngăn cản.
Hai canh giờ sau, cách thung lũng núi Ngọc Đào càng lúc càng gần, cũng là càng lúc càng xa địa phận quản lý của quân đội Thiên Vân, cuối cùng Công Lương Phi Tuân cũng nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa của Tiết Thừa Viễn.
Tùng Minh Liêm cũng thấy dáng người kia, lại thấy Công Lương Phi Tuân vung mạnh roi ngựa, điên cuồng đuổi theo y. Tùng Minh Liêm và Tùng Minh Thành phía sau vô cùng hoảng sợ, trước giờ, dù là đánh địch trên chiến trường, bọn họ cũng chưa từng thấy Công Lương Phi Tuân điên cuồng như thế, huống chi hắn trọng thương mới khỏi, lỡ như không chống đỡ được… Tùng Minh Liêm và Tùng Minh Thành đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng tăng tốc chia hai hai bên Công Lương Phi Tuân, bảo vệ hắn.
Phía sau còn một đội nhân mã đi theo bảo vệ, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ chuyện gì.
Mà Tiết Thừa Viễn chạy phía trước hình như cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, y buông lỏng dây cương, dần dừng lại.
Khi Tiết Thừa Viễn quay đầu ngựa, xoay người nhìn về phía sau, Công Lương Phi Tuân cũng đã điều khiển ngựa vọt tới trước mặt y. Một đường phong trần, cộng thêm cõi lòng rối loạn, sắc mặt Công Lương Phi Tuân lúc này thật sự không tốt chút nào.
Tiết Thừa Viễn có chút bất ngờ, nhưng cũng đoán được vài phần nguyên nhân Công Lương Phi Tuân đuổi theo mình. Có điều, vết thương của hắn chưa lành, sao dám ép buộc bản thân như vậy?
Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn không nói lời nào, chỉ nhìn mình cùng tùy tùng bên cạnh, liền phất tay lạnh nhạt nói: “Lui lại phía sau, bổn tướng có chuyện muốn hỏi Tiết đại nhân.”
“Vâng, Tướng quân.” Tùng Minh Thành lập tức theo lệnh dẫn đội nhân mã lùi lại.
Tiết Thừa Viễn thấy hắn không biết quý trọng thân thể chạy đuổi theo mình như thế, trong lòng có chút tức giận, nhíu mày hỏi: “Công Lương tướng quân huy động nhân lực như thế đuổi theo… chẳng hay muốn làm gì?”
Tác giả :
Phong Yên Huyễn