Nguyệt Hoa Như Sí
Chương 63
Điều tuyệt vời nhất của tình yêu, đó chính là khiến cuộc sống của con người trở nên hoàn chỉnh.
Có Tiết Thừa Viễn ở bên cạnh khiến Công Lương Phi Tuân cảm nhận được sự đủ đầy, viên mãn. Mà sự che chở, chăm sóc chu đáo của Tiết Thừa Viễn càng làm cho Công Lương Phi Tuân có thêm dũng khí cùng sự tin tưởng đối mặt với tương lai.
Hắn thậm chí không để tâm đến chuyện mình có thể đứng dậy, đi lại, chạy nhảy, lấy lại được tư thế oai hùng như trước kia hay không nữa. Bởi vì ở trong mắt Tiết Thừa Viễn, hắn cảm nhận được một sự kiên định, cho nên hắn chẳng còn lý do gì để hoài nghi cả.
Hắn càng không có lý do gì để hoài nghi đoạn tình cảm ngọt ngào đang không ngừng lan tràn trong lòng, chiếu rọi trái tim hắn ấm áp, sáng rực.
*
Hơn hai mươi ngày sau, bệnh tình của Công Lương Phi Tuân cuối cùng cũng có sự chuyển biến lớn. Tiết Thừa Viễn đã đưa hắn tới hồ sen cạnh quân doanh, chuẩn bị để hắn thử bước đi.
Làn gió trong lành dịu mát, Công Lương Phi Tuân cuối cùng cũng được chạm chân xuống đất. Ngay trong khoảnh khắc đôi giày vải màu đen tiếp xúc với mặt đất, trong lòng Công Lương Phi Tuân liền kích động dữ dội, chân hắn đã có thể đứng được rồi!
Cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, không cách nào ngăn lại được.
“Phi Tuân, chậm một chút…” Tiết Thừa Viễn sau khi đỡ hắn đứng dậy liền đi tới trước mặt hắn, nhẹ buông lỏng hai tay hắn. Khoảng cách ngay gang tấc lại đột nhiên xa vời đến không thể bắt kịp.
Công Lương Phi Tuân nhìn y, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh. Thời gian này, toàn bộ kiên cường của hắn đều dùng để chống lại sự khiêu khích của vận mệnh. Đương nhiên, trong đó không thể thiếu sự cổ vũ khi có Tiết Thừa Viễn ở bên. Như nếu không có y, Công Lương Phi Tuân thật không biết mình có thể dũng cảm được như thế không.
“Thử bước xem…” Tiết Thừa Viễn vươn tay, cùng hắn thử bước về phía trước.
Công Lương Phi Tuân run rẩy nhấc chân bước bước đầu tiên, rồi ngay sau đó là bước thứ hai, thứ ba…
Phần xương bị gãy vì sự cử động bất ngờ này mà đau nhức vô cùng, nhưng Công Lương Phi Tuân làm như không cảm nhận được đau đớn, ánh mắt chằm chằm kiên định nhìn mục tiêu phía trước – người hắn yêu.
Trước khi Công Lương Phi Tuân nhấc chân bước bước đầu tiên, Tiết Thừa Viễn cũng không dám chắc chắn. Nhưng tận mắt nhìn hắn gian nan từng bước đi tới gần mình, Tiết Thừa Viễn trước giờ luôn bày ra dáng vẻ thản nhiên lại xúc động đến muốn rơi lệ.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”
Đi được mười bước, Tiết Thừa Viễn không để hắn bước thêm nữa, sợ làm tổn thương đến gân cốt chưa kịp hồi phục, liền đưa tay ôm lấy hắn.
Gió mơn man khuôn mặt, cả vườn hoa tươi đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tiết Thừa Viễn ôm chặt cơ thể của Công Lương Phi Tuân, cảm thấy cơ thể này dần lấy lại dáng vẻ khỏe mạnh mới là điều tuyệt vời nhất đối với mình.
Đối mặt với sự gian nan như thế, hắn vẫn luôn bền bỉ, ngoan cường như vậy.
Công Lương Phi Tuân không nói gì, đến khi Tiết Thừa Viễn ôm lấy hắn, hắn mới nhẹ nhàng siết chặt tay Tiết Thừa Viễn.
Từ không vừa mắt đến phá bỏ ngăn cách, đối với tình yêu, hai người đều thể hiện sự chân thành, thẳng thắn và dũng cảm như vậy. Có lẽ tính cách của hai người, ở phương diện nào đấy, tương đối giống nhau. Cả hai người đều thích khiêu chiến với vận mệnh, tin tưởng người mình đã chọn. Một khi đã nhận định điều gì, liền không đi đến đích quyết không quay đầu.
“Thừa Viễn, ngươi là ân nhân của ta.” Dù đứng lên, đi lại khiến hai chân Công Lương Phi Tuân vô cùng đau nhức, nhưng chuyện đó không chút ảnh hưởng đến việc hắn thổ lộ sự cảm kích sâu trong lòng.
Tiết Thừa Viễn cũng nắm lấy tay hắn, khóe môi khẽ nhếch như đang cười động viên.
“Nhưng ân tình không phải tình yêu.” Công Lương Phi Tuân nói tiếp, hắn không muốn Tiết Thừa Viễn hiểu nhầm tình cảm trong lòng mình. “Ta yêu ngươi.” Công Lương Phi Tuân bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt y, nhẹ giọng nói.
Trong cảnh sắc tươi đẹp, được ở bên người mình yêu, vượt qua cửa ải khó quên nhất trong cuộc đời, Công Lương Phi Tuân rốt cuộc không đè nén được tình cảm trong lòng mình nữa.
Từ giờ về sau, bọn hắn còn có một tương lai rất dài, không phải sao?
Mặc dù vận mệnh khôn lường, thế sự khó liệu, nhưng Công Lương Phi Tuân tin chắc mình sẽ không bao giờ buông đôi tay đã chữa trị cho hắn, cho hắn sự ấm áo, dắt hắn đi qua quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời.
Công Lương Phi Tuân nhìn hai chân của mình, cười nói: “Không thể chỉ đỡ ta đi mấy bước thế này được. Còn một đời phía sau, có thể đi cùng ta không?” Công Lương Phi Tuân nhẹ hôn lên bàn tay thon dài trắng trẻo.
Tiết Thừa Viễn tận hưởng khoảng thời gian này tựa như tận hưởng giây phút cuối cùng trước lúc chia xa. Đời này y có thể ở bên hắn cả đời được sao? Đây là hy vọng xa vời, không phải sao?
Tiết Thừa Viễn thật sự không muốn phá hỏng sự dịu dàng bình yên làm y vĩnh viễn quyến luyến này. Y không lên tiếng trả lời, vẫn luôn mỉm cười, đỡ hai cánh tay của Công Lương Phi Tuân, làm chỗ dựa cho hắn.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân lại ôm y vào trong lòng, ngâm nga tên y.
Chẳng thể ngờ được rằng, cái tên trước đây xa lạ và tràn đầy địch ý đối với Công Lương Phi Tuân lúc này lại trở thành thứ quý giá nhất. Thời gian này, điều khiến Công Lương Phi Tuân xúc động không chỉ là sức khỏe tưởng đã mất lại lấy lại được, mà quan trọng hơn là, hắn chợt nhận ra, sự độc đoán trước kia khiến hắn suýt nữa đã mất đi một người đáng giá để hắn bầu bạn dựa dẫm cả đời.
Họa phúc khôn lường, nào biết đấy không phải phúc? Quả đúng là như thế.
“Nếu như chỉ có như vậy mới có thể hiểu nhau yêu nhau, Công Lương Phi Tuân ta cam tâm tình nguyện, như vậy mới không có gì hối tiếc.”
Băn khoăn lo lắng không rõ phương hướng trước kia cuối cùng như xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng, mới chợt nhận ra, thì ra đó là do trời cao ban tặng cho mình, rất nhiều, rất nhiều. Công Lương Phi Tuân dồn hết tình cảm vào này cái ôm siết chặt ấm áp.
Mà Tiết Thừa Viễn bị thân nhiệt của hắn vây lấy, lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến giờ, y cảm thấy hạnh phúc, bình an như thế. Mặc dù hạnh phúc này đối với y có lẽ chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nhờ có nó, đời này y mới không sống uổng.
“Phi Tuân, ta rất kính phục sự dũng cảm và kiên trì của ngươi. Phải biết rằng, người có thể đối mặt với đau đớn nhường ấy, trên đời này rất ít gặp.”
“Ta vốn dĩ không dũng cảm được như vậy, ta cũng từng có suy nghĩ muốn bỏ cuộc…” Công Lương Phi Tuân nhẹ vỗ về lưng y nói: “Là ngươi đã cho ta động lực và hy vọng.”
Lời tác giả: Chương kế tiếp nên tạo bánh bao rồi~~~ Hai người này… cuối cùng cũng…
Có Tiết Thừa Viễn ở bên cạnh khiến Công Lương Phi Tuân cảm nhận được sự đủ đầy, viên mãn. Mà sự che chở, chăm sóc chu đáo của Tiết Thừa Viễn càng làm cho Công Lương Phi Tuân có thêm dũng khí cùng sự tin tưởng đối mặt với tương lai.
Hắn thậm chí không để tâm đến chuyện mình có thể đứng dậy, đi lại, chạy nhảy, lấy lại được tư thế oai hùng như trước kia hay không nữa. Bởi vì ở trong mắt Tiết Thừa Viễn, hắn cảm nhận được một sự kiên định, cho nên hắn chẳng còn lý do gì để hoài nghi cả.
Hắn càng không có lý do gì để hoài nghi đoạn tình cảm ngọt ngào đang không ngừng lan tràn trong lòng, chiếu rọi trái tim hắn ấm áp, sáng rực.
*
Hơn hai mươi ngày sau, bệnh tình của Công Lương Phi Tuân cuối cùng cũng có sự chuyển biến lớn. Tiết Thừa Viễn đã đưa hắn tới hồ sen cạnh quân doanh, chuẩn bị để hắn thử bước đi.
Làn gió trong lành dịu mát, Công Lương Phi Tuân cuối cùng cũng được chạm chân xuống đất. Ngay trong khoảnh khắc đôi giày vải màu đen tiếp xúc với mặt đất, trong lòng Công Lương Phi Tuân liền kích động dữ dội, chân hắn đã có thể đứng được rồi!
Cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, không cách nào ngăn lại được.
“Phi Tuân, chậm một chút…” Tiết Thừa Viễn sau khi đỡ hắn đứng dậy liền đi tới trước mặt hắn, nhẹ buông lỏng hai tay hắn. Khoảng cách ngay gang tấc lại đột nhiên xa vời đến không thể bắt kịp.
Công Lương Phi Tuân nhìn y, vẻ mặt cố giữ bình tĩnh. Thời gian này, toàn bộ kiên cường của hắn đều dùng để chống lại sự khiêu khích của vận mệnh. Đương nhiên, trong đó không thể thiếu sự cổ vũ khi có Tiết Thừa Viễn ở bên. Như nếu không có y, Công Lương Phi Tuân thật không biết mình có thể dũng cảm được như thế không.
“Thử bước xem…” Tiết Thừa Viễn vươn tay, cùng hắn thử bước về phía trước.
Công Lương Phi Tuân run rẩy nhấc chân bước bước đầu tiên, rồi ngay sau đó là bước thứ hai, thứ ba…
Phần xương bị gãy vì sự cử động bất ngờ này mà đau nhức vô cùng, nhưng Công Lương Phi Tuân làm như không cảm nhận được đau đớn, ánh mắt chằm chằm kiên định nhìn mục tiêu phía trước – người hắn yêu.
Trước khi Công Lương Phi Tuân nhấc chân bước bước đầu tiên, Tiết Thừa Viễn cũng không dám chắc chắn. Nhưng tận mắt nhìn hắn gian nan từng bước đi tới gần mình, Tiết Thừa Viễn trước giờ luôn bày ra dáng vẻ thản nhiên lại xúc động đến muốn rơi lệ.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”
Đi được mười bước, Tiết Thừa Viễn không để hắn bước thêm nữa, sợ làm tổn thương đến gân cốt chưa kịp hồi phục, liền đưa tay ôm lấy hắn.
Gió mơn man khuôn mặt, cả vườn hoa tươi đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tiết Thừa Viễn ôm chặt cơ thể của Công Lương Phi Tuân, cảm thấy cơ thể này dần lấy lại dáng vẻ khỏe mạnh mới là điều tuyệt vời nhất đối với mình.
Đối mặt với sự gian nan như thế, hắn vẫn luôn bền bỉ, ngoan cường như vậy.
Công Lương Phi Tuân không nói gì, đến khi Tiết Thừa Viễn ôm lấy hắn, hắn mới nhẹ nhàng siết chặt tay Tiết Thừa Viễn.
Từ không vừa mắt đến phá bỏ ngăn cách, đối với tình yêu, hai người đều thể hiện sự chân thành, thẳng thắn và dũng cảm như vậy. Có lẽ tính cách của hai người, ở phương diện nào đấy, tương đối giống nhau. Cả hai người đều thích khiêu chiến với vận mệnh, tin tưởng người mình đã chọn. Một khi đã nhận định điều gì, liền không đi đến đích quyết không quay đầu.
“Thừa Viễn, ngươi là ân nhân của ta.” Dù đứng lên, đi lại khiến hai chân Công Lương Phi Tuân vô cùng đau nhức, nhưng chuyện đó không chút ảnh hưởng đến việc hắn thổ lộ sự cảm kích sâu trong lòng.
Tiết Thừa Viễn cũng nắm lấy tay hắn, khóe môi khẽ nhếch như đang cười động viên.
“Nhưng ân tình không phải tình yêu.” Công Lương Phi Tuân nói tiếp, hắn không muốn Tiết Thừa Viễn hiểu nhầm tình cảm trong lòng mình. “Ta yêu ngươi.” Công Lương Phi Tuân bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt y, nhẹ giọng nói.
Trong cảnh sắc tươi đẹp, được ở bên người mình yêu, vượt qua cửa ải khó quên nhất trong cuộc đời, Công Lương Phi Tuân rốt cuộc không đè nén được tình cảm trong lòng mình nữa.
Từ giờ về sau, bọn hắn còn có một tương lai rất dài, không phải sao?
Mặc dù vận mệnh khôn lường, thế sự khó liệu, nhưng Công Lương Phi Tuân tin chắc mình sẽ không bao giờ buông đôi tay đã chữa trị cho hắn, cho hắn sự ấm áo, dắt hắn đi qua quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời.
Công Lương Phi Tuân nhìn hai chân của mình, cười nói: “Không thể chỉ đỡ ta đi mấy bước thế này được. Còn một đời phía sau, có thể đi cùng ta không?” Công Lương Phi Tuân nhẹ hôn lên bàn tay thon dài trắng trẻo.
Tiết Thừa Viễn tận hưởng khoảng thời gian này tựa như tận hưởng giây phút cuối cùng trước lúc chia xa. Đời này y có thể ở bên hắn cả đời được sao? Đây là hy vọng xa vời, không phải sao?
Tiết Thừa Viễn thật sự không muốn phá hỏng sự dịu dàng bình yên làm y vĩnh viễn quyến luyến này. Y không lên tiếng trả lời, vẫn luôn mỉm cười, đỡ hai cánh tay của Công Lương Phi Tuân, làm chỗ dựa cho hắn.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân lại ôm y vào trong lòng, ngâm nga tên y.
Chẳng thể ngờ được rằng, cái tên trước đây xa lạ và tràn đầy địch ý đối với Công Lương Phi Tuân lúc này lại trở thành thứ quý giá nhất. Thời gian này, điều khiến Công Lương Phi Tuân xúc động không chỉ là sức khỏe tưởng đã mất lại lấy lại được, mà quan trọng hơn là, hắn chợt nhận ra, sự độc đoán trước kia khiến hắn suýt nữa đã mất đi một người đáng giá để hắn bầu bạn dựa dẫm cả đời.
Họa phúc khôn lường, nào biết đấy không phải phúc? Quả đúng là như thế.
“Nếu như chỉ có như vậy mới có thể hiểu nhau yêu nhau, Công Lương Phi Tuân ta cam tâm tình nguyện, như vậy mới không có gì hối tiếc.”
Băn khoăn lo lắng không rõ phương hướng trước kia cuối cùng như xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng, mới chợt nhận ra, thì ra đó là do trời cao ban tặng cho mình, rất nhiều, rất nhiều. Công Lương Phi Tuân dồn hết tình cảm vào này cái ôm siết chặt ấm áp.
Mà Tiết Thừa Viễn bị thân nhiệt của hắn vây lấy, lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến giờ, y cảm thấy hạnh phúc, bình an như thế. Mặc dù hạnh phúc này đối với y có lẽ chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nhờ có nó, đời này y mới không sống uổng.
“Phi Tuân, ta rất kính phục sự dũng cảm và kiên trì của ngươi. Phải biết rằng, người có thể đối mặt với đau đớn nhường ấy, trên đời này rất ít gặp.”
“Ta vốn dĩ không dũng cảm được như vậy, ta cũng từng có suy nghĩ muốn bỏ cuộc…” Công Lương Phi Tuân nhẹ vỗ về lưng y nói: “Là ngươi đã cho ta động lực và hy vọng.”
Lời tác giả: Chương kế tiếp nên tạo bánh bao rồi~~~ Hai người này… cuối cùng cũng…
Tác giả :
Phong Yên Huyễn