Nguyệt Hoa Khuynh Thiên
Chương 7
Trầm mặc hồi lâu, Dạ Khuynh Thiên bắt lấy cánh tay hắn thả lên dục vọng của chính mình, "Giúp trẫm."
Cái gì!
Nguyệt Nhiễm lập tức rút tay về, liếc xéo hắn, phảng phất như đang nói: Không có khả năng!
Lại không biết, ánh mắt của hắn đối với bản thân y liền như xuân dược!
Dạ Khuynh Thiên tiến sát tới gần hắn, trong nháy mắt, khí tức nam tính khóa chặt hắn, áp bách hắn "Dùng thân thể của ngươi thỏa mãn trẫm."
Nguyệt Nhiễm bỉu môi nói: "Ta còn nhỏ, ngươi có thể tìm luyến đồng phi tử tới để giải quyết."
"Trẫm chỉ cần ngươi." ánh mắt Dạ Khuynh Thiên đã nói cho hắn biết, y không còn kiên nhẫn.
Rất ít người có thể khiến y kiên nhẫn nói chuyện như thế, nhưng Dạ Khuynh Thiên lại nguyện ý nói chuyện với hắn. Hài tử trước mắt này, phảng phất như sở hữu một loại ma lực, làm y bất tri bất giác dung túng hắn.
Nguyệt Nhiễm không chú ý tới tâm tư của Dạ Khuynh Thiên. Hắn có khả năng nghe được tiếng lòng của nhân loại, lại không nghe được của Dạ Khuynh Thiên, thật không biết là tốt hay xấu. Bẹp bẹp miệng, tay hắn đặt lên dục vọng của nam nhân.
* * *thật lớn!
Một tay căn bản cầm không hết, Nguyệt Nhiễm phải dùng cả hai tay mới có thể miễn cưỡng bao trụ được, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được gân xanh đang đập.
Nguyệt Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên, xem trong mắt của Dạ Khuynh Thiên chính là đang dụ dỗ lấy y.
Chết tiệt! Dạ Khuynh Thiên trong lòng thầm mắng, bộ vị kia lại to lớn hơn vài vòng.
Kết quả, Nguyệt Nhiễm thì mệt chết, hai tay đau nhức ra sức làm, bộ vị thô to lại không chút dấu hiệu nào tiết ra.
Dạ Khuynh Thiên tựa hồ cũng là không thể nhịn được nữa, trực tiếp lột sạch sẽ hắn phóng tới bên hồ tắm, chính mình tại giữa hai chân hắn trừu sáp.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Nhiễm thật sự khóc không ra nước mắt. Hai chân bỏng rát đau đớn, trước khi hôn mê, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Nam nhân này, căn bản chính là con ngựa đực.
Ngày thứ hai tỉnh lại trên long sàng, hắn thử hoạt động thân thể một chút, quả nhiên hai chân hai tay đều đau nhức, dưới đùi một mảng sưng đỏ. Bất quá, thân thể ngược lại rất khô ráo, nghĩa là đã có người đã thanh lý qua thân thể cho hắn. Nhớ tới cái thứ kia của Dạ Khuynh Thiên dính trên người mình, Nguyệt Nhiễm liền cảm thấy một trận ác hàn.
Hổ Phách, Lưu Ly sau khi hầu hạ hắn rửa mặt, bôi thuốc lên vết thương tối hôm qua trên đầu gối và mảng lớn bên đùi..
Qua loa dùng xong điểm tâm, Dạ Khuynh Thiên cũng lâm triều trở về. So sánh với bộ dáng mệt mỏi của Nguyệt Nhiễm, thì thần thái phấn chấn tinh thần của Dạ Khuynh Thiên hoàn toàn khác hẳn, ngày cả Vương Phúc đều cảm thấy kỳ quái, sáng nay hoàng thượng vừa tỉnh lại thì tâm tình đặc biệt tốt.
Nguyệt Nhiễm vừa nhìn thấy hắn liên bỏ chạy, Dạ Khuynh Thiên tự tay chụp tới, bắt hắn đặt lên đùi, tự mình ngồi xuống mép giường, hỏi:
"Tối hôm qua đi nơi nào?" thanh âm trầm thấp nghe không ra tâm tư.
Nguyệt Nhiễm đầu tiên nghĩ đến cái giường này.. Cái chỗ này, cái tư thế này.. Thân thể nho nhỏ lập tức cứng lại.
Nghe Dạ Khuynh Thiên hỏi, hắn bĩu môi, "Ngươi cũng không phải không biết." hắn cũng không tin nam nhân này không sắp xếp người theo sau hắn.
"Trẫm muốn nghe ngươi nói." nhìn đôi mắt xanh biếc không phản chiếu bất kỳ đồ vật gì cùng với giọng điệu thờ ơ không chút để ý của hắn khiến Dạ Khuynh Thiên cảm thấy một trận không vui.
Quả nhiên tính tình hoàng đế đều là thay đổi thất thường, Nguyệt Nhiễm ngoan ngoãn đáp: "Ngủ không được, thuận tiện đi dạo một lát"
Dạ Khuynh Thiên trầm mặc một hồi. Y tối hôm qua có chú ý tới đôi chân ngọc trắng nõn lộ ra ngoài của tiểu hài tử dình chút bùn.
"Vì sao?"
Nguyệt Nhiễm nhàn nhạt lộ ra mỉm cười châm chọc, "Phụ hoàng tính trí thật cao, mỗi đêm đều dùng không hết tinh lực."
Nghe thấy thế, Dạ Khuynh Thiên trên mặt lộ ra tiếu ý tà mị, "Ai kêu tiểu Nguyệt Nhi không nhanh chút lớn lên, phụ hoàng cũng chờ đến nóng vội đâu."
Không thể không thừa nhận Dạ Khuynh Thiên thật sự rất mê người, thế nhưng, Nguyệt Nhiễm không hề cảm thấy hắn sẽ là một tình nhân tốt, cũng sẽ không là một bạn tình tốt.
Chống lại nhãn thần hẹp dài lười biếng của đối phương, đôi môi mềm mại tuyệt mỹ như cánh hoa vừa mở: "Ta cho dù là có lợi hại thế nào, cũng không có khả năng lập tức lớn lên!" huống hồ, coi như trưởng thành cũng không phải để cho người ăn.
"Ah." Dạ Khuynh Thiên bóp nhẹ cái cằm của hắn, hôn lên cánh môi mê người, như ong mật tìm được phấn hoa thích hợp mà hút lấy.
Nguyệt Nhiễm muốn mở miệng hô hấp, lại bị Dạ Khuynh Thiên nhân cơ hội trượt đầu lưỡi vào, quấn quít lấy tiểu đinh hương trêu đùa, hơi thở nam tính nồng đậm bao vây lấy hắn, tựa như muốn hút hết chất lỏng trong miệng hắn.
Kỹ thuật hôn của Dạ KhuynhThiên thật sự tốt, khiến cho thân thể Nguyệt Nhiễm xụi lơ, đầu óc mơ màng.
Thẳng đến khi đôi môi rời đi, cặp mắt xanh biếc của Nguyệt Nghiễm đã một mảnh say mê, như mặt hồ ngập nước vậy, cực kỳ mê người.
Dạ Khuynh Thiên cắn vành tai hắn trêu chọc, "Xem ra tài hôn môi của Nguyệt Nhi thực sự không được tốt lắm." ám muội ở bên tai hắn thổi khí, "Trẫm chờ ngày nụ hoa ấy nở rộ."
Cái gì!
Nguyệt Nhiễm lập tức rút tay về, liếc xéo hắn, phảng phất như đang nói: Không có khả năng!
Lại không biết, ánh mắt của hắn đối với bản thân y liền như xuân dược!
Dạ Khuynh Thiên tiến sát tới gần hắn, trong nháy mắt, khí tức nam tính khóa chặt hắn, áp bách hắn "Dùng thân thể của ngươi thỏa mãn trẫm."
Nguyệt Nhiễm bỉu môi nói: "Ta còn nhỏ, ngươi có thể tìm luyến đồng phi tử tới để giải quyết."
"Trẫm chỉ cần ngươi." ánh mắt Dạ Khuynh Thiên đã nói cho hắn biết, y không còn kiên nhẫn.
Rất ít người có thể khiến y kiên nhẫn nói chuyện như thế, nhưng Dạ Khuynh Thiên lại nguyện ý nói chuyện với hắn. Hài tử trước mắt này, phảng phất như sở hữu một loại ma lực, làm y bất tri bất giác dung túng hắn.
Nguyệt Nhiễm không chú ý tới tâm tư của Dạ Khuynh Thiên. Hắn có khả năng nghe được tiếng lòng của nhân loại, lại không nghe được của Dạ Khuynh Thiên, thật không biết là tốt hay xấu. Bẹp bẹp miệng, tay hắn đặt lên dục vọng của nam nhân.
* * *thật lớn!
Một tay căn bản cầm không hết, Nguyệt Nhiễm phải dùng cả hai tay mới có thể miễn cưỡng bao trụ được, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được gân xanh đang đập.
Nguyệt Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên, xem trong mắt của Dạ Khuynh Thiên chính là đang dụ dỗ lấy y.
Chết tiệt! Dạ Khuynh Thiên trong lòng thầm mắng, bộ vị kia lại to lớn hơn vài vòng.
Kết quả, Nguyệt Nhiễm thì mệt chết, hai tay đau nhức ra sức làm, bộ vị thô to lại không chút dấu hiệu nào tiết ra.
Dạ Khuynh Thiên tựa hồ cũng là không thể nhịn được nữa, trực tiếp lột sạch sẽ hắn phóng tới bên hồ tắm, chính mình tại giữa hai chân hắn trừu sáp.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Nhiễm thật sự khóc không ra nước mắt. Hai chân bỏng rát đau đớn, trước khi hôn mê, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Nam nhân này, căn bản chính là con ngựa đực.
Ngày thứ hai tỉnh lại trên long sàng, hắn thử hoạt động thân thể một chút, quả nhiên hai chân hai tay đều đau nhức, dưới đùi một mảng sưng đỏ. Bất quá, thân thể ngược lại rất khô ráo, nghĩa là đã có người đã thanh lý qua thân thể cho hắn. Nhớ tới cái thứ kia của Dạ Khuynh Thiên dính trên người mình, Nguyệt Nhiễm liền cảm thấy một trận ác hàn.
Hổ Phách, Lưu Ly sau khi hầu hạ hắn rửa mặt, bôi thuốc lên vết thương tối hôm qua trên đầu gối và mảng lớn bên đùi..
Qua loa dùng xong điểm tâm, Dạ Khuynh Thiên cũng lâm triều trở về. So sánh với bộ dáng mệt mỏi của Nguyệt Nhiễm, thì thần thái phấn chấn tinh thần của Dạ Khuynh Thiên hoàn toàn khác hẳn, ngày cả Vương Phúc đều cảm thấy kỳ quái, sáng nay hoàng thượng vừa tỉnh lại thì tâm tình đặc biệt tốt.
Nguyệt Nhiễm vừa nhìn thấy hắn liên bỏ chạy, Dạ Khuynh Thiên tự tay chụp tới, bắt hắn đặt lên đùi, tự mình ngồi xuống mép giường, hỏi:
"Tối hôm qua đi nơi nào?" thanh âm trầm thấp nghe không ra tâm tư.
Nguyệt Nhiễm đầu tiên nghĩ đến cái giường này.. Cái chỗ này, cái tư thế này.. Thân thể nho nhỏ lập tức cứng lại.
Nghe Dạ Khuynh Thiên hỏi, hắn bĩu môi, "Ngươi cũng không phải không biết." hắn cũng không tin nam nhân này không sắp xếp người theo sau hắn.
"Trẫm muốn nghe ngươi nói." nhìn đôi mắt xanh biếc không phản chiếu bất kỳ đồ vật gì cùng với giọng điệu thờ ơ không chút để ý của hắn khiến Dạ Khuynh Thiên cảm thấy một trận không vui.
Quả nhiên tính tình hoàng đế đều là thay đổi thất thường, Nguyệt Nhiễm ngoan ngoãn đáp: "Ngủ không được, thuận tiện đi dạo một lát"
Dạ Khuynh Thiên trầm mặc một hồi. Y tối hôm qua có chú ý tới đôi chân ngọc trắng nõn lộ ra ngoài của tiểu hài tử dình chút bùn.
"Vì sao?"
Nguyệt Nhiễm nhàn nhạt lộ ra mỉm cười châm chọc, "Phụ hoàng tính trí thật cao, mỗi đêm đều dùng không hết tinh lực."
Nghe thấy thế, Dạ Khuynh Thiên trên mặt lộ ra tiếu ý tà mị, "Ai kêu tiểu Nguyệt Nhi không nhanh chút lớn lên, phụ hoàng cũng chờ đến nóng vội đâu."
Không thể không thừa nhận Dạ Khuynh Thiên thật sự rất mê người, thế nhưng, Nguyệt Nhiễm không hề cảm thấy hắn sẽ là một tình nhân tốt, cũng sẽ không là một bạn tình tốt.
Chống lại nhãn thần hẹp dài lười biếng của đối phương, đôi môi mềm mại tuyệt mỹ như cánh hoa vừa mở: "Ta cho dù là có lợi hại thế nào, cũng không có khả năng lập tức lớn lên!" huống hồ, coi như trưởng thành cũng không phải để cho người ăn.
"Ah." Dạ Khuynh Thiên bóp nhẹ cái cằm của hắn, hôn lên cánh môi mê người, như ong mật tìm được phấn hoa thích hợp mà hút lấy.
Nguyệt Nhiễm muốn mở miệng hô hấp, lại bị Dạ Khuynh Thiên nhân cơ hội trượt đầu lưỡi vào, quấn quít lấy tiểu đinh hương trêu đùa, hơi thở nam tính nồng đậm bao vây lấy hắn, tựa như muốn hút hết chất lỏng trong miệng hắn.
Kỹ thuật hôn của Dạ KhuynhThiên thật sự tốt, khiến cho thân thể Nguyệt Nhiễm xụi lơ, đầu óc mơ màng.
Thẳng đến khi đôi môi rời đi, cặp mắt xanh biếc của Nguyệt Nghiễm đã một mảnh say mê, như mặt hồ ngập nước vậy, cực kỳ mê người.
Dạ Khuynh Thiên cắn vành tai hắn trêu chọc, "Xem ra tài hôn môi của Nguyệt Nhi thực sự không được tốt lắm." ám muội ở bên tai hắn thổi khí, "Trẫm chờ ngày nụ hoa ấy nở rộ."
Tác giả :
Đinh Ảnh Phiêu Linh