Nguyệt Hoa Khuynh Thiên
Chương 4
Ngày hôm sau, hoàng đế ban xuống thánh chỉ: "Trẫm lấy làm vui mừng khi Thất hoàng tử được hạ sinh, thưởng cho danh tự Dạ Trụy Nguyệt, ban chuẩn trụ tại Nguyệt Hoa Điện."
Đương nhiên, bởi vị Thất điện hạ sinh ra liền 'Thần bí mất tích', mẫu phi thì khó sinh mà chết, không có bất kỳ người nào biết đến tình huống khác thường của hắn, nhưng được Hoàng đế ban danh tự lại được trụ tại Càn Thanh Cung, nơi mà rất nhiều người tha thiết ước mơ nhưng không thể bước vào, Thần Uyên Cung tất nhiên bị kinh động nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Phải biết rằng, Tại Thương Lan Quốc, Hoàng Tử cùng Hoàng nữ từ trước đến nay đều tự mình đặt tên, mà Thương Lan Đế luôn luôn không quan tâm đến hài tử của mình lần đầu tiên phá lệ ban danh tự, lại phê chuẩn cho hắn trụ cùng một chỗ với mình đủ để chứng minh vị Thất Hoàng tử này được ân sủng tận trời. Mà giờ phút này, nhân vật chính được nhắc đến đang ở Càn Thanh Cung lại không chú ý tới.
Dạ Khuynh Thiên cố ý an bài hai cung nữ kêu Hổ Phách và Lưu Ly đến chiếu cố sinh hoạt thường ngày của hắn. Bắt đầu từ hôm qua, Nguyệt Nhiễm phải dọn vào trụ tại thiền điện của Càn Thanh Cung.
Từ trong miệng của hai cung nữ, Nguyệt Nhiễm biết được tình cảnh đại khái của cái thế giới này.
Thế giới này chỉ có một khối đại lục tên gọi Thương Vũ. Trên Thương Vũ đại lục san sát nhiều quốc gia, cường đại nhất không ai bằng Thương Lan, cũng chính là quốc gia hiện tại hắn vừa mới chuyển kiếp đến. Đại quốc cũng không phải chỉ có một, nhưng không có một quốc gia nào có địa vị sánh ngang với Thương Lan quốc. Ngoài ra còn tồn tại một vài tiểu quốc khác hoặc dựa vào Đại quốc, hoặc có chút thần bí thì không cho phép người ngoài xâm nhập, thực hiện sách lược bế quan tỏa cảng. Người nơi này thọ mệnh có thể đạt tới 200 tuổi, người thuộc hoàng thất Thương Lan thậm chí có thể sống đến 300, trách không được Dạ Khuynh Thiên thoạt nhìn lại trẻ tuổi như vậy, trên người của hắn không chút nào lưu lại dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn tích lũy được phần mị lực gợi cảm thành thục của nam nhân trưởng thành.
Nguyệt Nhiễm hiện tại tương đối phiền muộn. Tuy nói hoàng đế ban cho hắn một tòa Nguyệt Hoa Điện, nhưng cũng là để tượng trưng cho có, Dạ Kuynh Thiên căn bản không cho phép hắn đi đến cung điện của mình. Thậm chí càng thêm buồn bực, hoảng sợ là năng lực của hắn đối với Dạ Khuynh Thiên căn bản tác dụng không quá lớn.
Chỉ như vậy thì không tính là gì, thế nhưng mỗi đêm cách vách lại truyền tới thanh âm làm cho hắn không ngủ được. Mỗi đêm lúc hắn vừa muốn đi ngủ--
"Ân a.. A.."
Hắc tuyến. Xoay người, đem chăn trùm kín bản thân.
"Bệ hạ, Liễu nhi không chịu nổi.."
Hắc tuyền một vạn cái! Dùng chăn đem lỗ tai che lại thật chặt.
"Ô ô.. Bệ hạ, quá sâu.."
Không thể nhịn được nữa mà hắn cũng không cần nhịn nữa, Nguyệt Nhiễm dời cái băng ghế ngồi đến gần cửa, không có biện pháp, thân thể của hắn quá nhỏ. Tiếp đến, hắn leo lên băng ghế, mở cửa, tiến vào tẩm cung của Dạ Khuynh Thiên.
Phía trên chiếc giường lớn, hai thân ảnh đang quấn quít lấy nhau phản chiếu rõ ràng vào đôi mắt xanh của hắn.
"Ân.. A!"
Trên long sàng rộng lớn, một thiếu niên đang bị nam nhân giam cầm phía dưới thân, tấm lưng tinh tế, mảnh khảnh bị vòng tay hữu lực của đối phương ốm lấy, từng chút từng chút bị người trừu sáp.
Thiếu niên thân thể trần truồng, khắp người dấu vết xanh tím. Nam nhân kia, tức Dạ Kuynh Thiên thong thả nhưng kiên định luật động, dáng người hình giọt nước gầy nhưng rắn chắc.
"A---a---"
Thiếu niên không ngừng lắc mông, trên khuôn mặt là biểu cảm tình sự hỗn độn, rên rỉ vụn vặt quanh quẩn trong tẩm cung trống trải.
Cả phòng trền ngập hơi thở dâm mĩ.
Là người chủ đạo trong trận tình sự này, cũng không làm cho ánh mắt Dạ Khuynh Thiên nhiễm thượng nữa phần tình dục, chỉ có một mảnh thanh minh, thỉnh thoảng lại để lộ ra nét lười biếng như Hùng sư.
"A a-- hoàng thượng, Liễu nhi không được.." thiếu niên bởi vì người trên thân đột nhiên gia tốc mà không kiềm chế được mà lay động đầu, bắt đầu nức nở đứt quãng
Cái kia của Bệ hạ không phải người bình thường có thể chịu được.. A, thật sâu! Trong đầu hắn trống rỗng.
Thiếu niên lê hoa đái vũ, không biết là vì thoái mái hay đau nhức mà khóc. Nguyễt Nhiễm đoán là đáp án đầu tiên. Mà Dạ Khuynh Thiên lại vẫn tinh lực dồi dào tiếp tục trận tình sự kịch liệt này. Trong tẩm cung tràn đầy mụi vị xạ hương hòa với ham muốn tình dục thối nát.
Dạ Khuynh Thiên đã sớm biết hắn đến, nhếch miệng cười tà mị, "Tiểu Nguyệt Nhi của trẫm, xem thoải mái chứ?"
Mặc dù chỉ là đứng xem, khuôn mặt Nguyệt Nhiễm lại hơi ửng đỏ, giống hoa anh đào nở rộ đầu tháng ba, như tuyết liên thánh khiết không lây nhiễm son phấn phàm tục lại càng lộ ra vẻ mê người. Dạ Khuynh Thiên trông thấy hình dáng này của hắn, đột nhiên màu sắc nơi đáy mắt càng thêm sâu, thay đổi tư thế giao hợp của hai người, ngồi dậy, đem thiếu niên dưới thân đặt lên trên đùi của hắn, lên xuống trừu sáp, ánh mắt sắc bén như ưng lại thủy chung nhìn chằm chằm Nguyệt Nhiễm.
Nguyệt Nhiễm nhíu mày, ánh mắt Dạ Khuynh Thiên quá mức rõ ràng, hắn không có khả năng không nhìn ra ý đồ của y, lập tức quay trở về thiền điện. Hắn cũng không có hứng thú bị người ta thị gian.
Đương nhiên, bởi vị Thất điện hạ sinh ra liền 'Thần bí mất tích', mẫu phi thì khó sinh mà chết, không có bất kỳ người nào biết đến tình huống khác thường của hắn, nhưng được Hoàng đế ban danh tự lại được trụ tại Càn Thanh Cung, nơi mà rất nhiều người tha thiết ước mơ nhưng không thể bước vào, Thần Uyên Cung tất nhiên bị kinh động nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Phải biết rằng, Tại Thương Lan Quốc, Hoàng Tử cùng Hoàng nữ từ trước đến nay đều tự mình đặt tên, mà Thương Lan Đế luôn luôn không quan tâm đến hài tử của mình lần đầu tiên phá lệ ban danh tự, lại phê chuẩn cho hắn trụ cùng một chỗ với mình đủ để chứng minh vị Thất Hoàng tử này được ân sủng tận trời. Mà giờ phút này, nhân vật chính được nhắc đến đang ở Càn Thanh Cung lại không chú ý tới.
Dạ Khuynh Thiên cố ý an bài hai cung nữ kêu Hổ Phách và Lưu Ly đến chiếu cố sinh hoạt thường ngày của hắn. Bắt đầu từ hôm qua, Nguyệt Nhiễm phải dọn vào trụ tại thiền điện của Càn Thanh Cung.
Từ trong miệng của hai cung nữ, Nguyệt Nhiễm biết được tình cảnh đại khái của cái thế giới này.
Thế giới này chỉ có một khối đại lục tên gọi Thương Vũ. Trên Thương Vũ đại lục san sát nhiều quốc gia, cường đại nhất không ai bằng Thương Lan, cũng chính là quốc gia hiện tại hắn vừa mới chuyển kiếp đến. Đại quốc cũng không phải chỉ có một, nhưng không có một quốc gia nào có địa vị sánh ngang với Thương Lan quốc. Ngoài ra còn tồn tại một vài tiểu quốc khác hoặc dựa vào Đại quốc, hoặc có chút thần bí thì không cho phép người ngoài xâm nhập, thực hiện sách lược bế quan tỏa cảng. Người nơi này thọ mệnh có thể đạt tới 200 tuổi, người thuộc hoàng thất Thương Lan thậm chí có thể sống đến 300, trách không được Dạ Khuynh Thiên thoạt nhìn lại trẻ tuổi như vậy, trên người của hắn không chút nào lưu lại dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn tích lũy được phần mị lực gợi cảm thành thục của nam nhân trưởng thành.
Nguyệt Nhiễm hiện tại tương đối phiền muộn. Tuy nói hoàng đế ban cho hắn một tòa Nguyệt Hoa Điện, nhưng cũng là để tượng trưng cho có, Dạ Kuynh Thiên căn bản không cho phép hắn đi đến cung điện của mình. Thậm chí càng thêm buồn bực, hoảng sợ là năng lực của hắn đối với Dạ Khuynh Thiên căn bản tác dụng không quá lớn.
Chỉ như vậy thì không tính là gì, thế nhưng mỗi đêm cách vách lại truyền tới thanh âm làm cho hắn không ngủ được. Mỗi đêm lúc hắn vừa muốn đi ngủ--
"Ân a.. A.."
Hắc tuyến. Xoay người, đem chăn trùm kín bản thân.
"Bệ hạ, Liễu nhi không chịu nổi.."
Hắc tuyền một vạn cái! Dùng chăn đem lỗ tai che lại thật chặt.
"Ô ô.. Bệ hạ, quá sâu.."
Không thể nhịn được nữa mà hắn cũng không cần nhịn nữa, Nguyệt Nhiễm dời cái băng ghế ngồi đến gần cửa, không có biện pháp, thân thể của hắn quá nhỏ. Tiếp đến, hắn leo lên băng ghế, mở cửa, tiến vào tẩm cung của Dạ Khuynh Thiên.
Phía trên chiếc giường lớn, hai thân ảnh đang quấn quít lấy nhau phản chiếu rõ ràng vào đôi mắt xanh của hắn.
"Ân.. A!"
Trên long sàng rộng lớn, một thiếu niên đang bị nam nhân giam cầm phía dưới thân, tấm lưng tinh tế, mảnh khảnh bị vòng tay hữu lực của đối phương ốm lấy, từng chút từng chút bị người trừu sáp.
Thiếu niên thân thể trần truồng, khắp người dấu vết xanh tím. Nam nhân kia, tức Dạ Kuynh Thiên thong thả nhưng kiên định luật động, dáng người hình giọt nước gầy nhưng rắn chắc.
"A---a---"
Thiếu niên không ngừng lắc mông, trên khuôn mặt là biểu cảm tình sự hỗn độn, rên rỉ vụn vặt quanh quẩn trong tẩm cung trống trải.
Cả phòng trền ngập hơi thở dâm mĩ.
Là người chủ đạo trong trận tình sự này, cũng không làm cho ánh mắt Dạ Khuynh Thiên nhiễm thượng nữa phần tình dục, chỉ có một mảnh thanh minh, thỉnh thoảng lại để lộ ra nét lười biếng như Hùng sư.
"A a-- hoàng thượng, Liễu nhi không được.." thiếu niên bởi vì người trên thân đột nhiên gia tốc mà không kiềm chế được mà lay động đầu, bắt đầu nức nở đứt quãng
Cái kia của Bệ hạ không phải người bình thường có thể chịu được.. A, thật sâu! Trong đầu hắn trống rỗng.
Thiếu niên lê hoa đái vũ, không biết là vì thoái mái hay đau nhức mà khóc. Nguyễt Nhiễm đoán là đáp án đầu tiên. Mà Dạ Khuynh Thiên lại vẫn tinh lực dồi dào tiếp tục trận tình sự kịch liệt này. Trong tẩm cung tràn đầy mụi vị xạ hương hòa với ham muốn tình dục thối nát.
Dạ Khuynh Thiên đã sớm biết hắn đến, nhếch miệng cười tà mị, "Tiểu Nguyệt Nhi của trẫm, xem thoải mái chứ?"
Mặc dù chỉ là đứng xem, khuôn mặt Nguyệt Nhiễm lại hơi ửng đỏ, giống hoa anh đào nở rộ đầu tháng ba, như tuyết liên thánh khiết không lây nhiễm son phấn phàm tục lại càng lộ ra vẻ mê người. Dạ Khuynh Thiên trông thấy hình dáng này của hắn, đột nhiên màu sắc nơi đáy mắt càng thêm sâu, thay đổi tư thế giao hợp của hai người, ngồi dậy, đem thiếu niên dưới thân đặt lên trên đùi của hắn, lên xuống trừu sáp, ánh mắt sắc bén như ưng lại thủy chung nhìn chằm chằm Nguyệt Nhiễm.
Nguyệt Nhiễm nhíu mày, ánh mắt Dạ Khuynh Thiên quá mức rõ ràng, hắn không có khả năng không nhìn ra ý đồ của y, lập tức quay trở về thiền điện. Hắn cũng không có hứng thú bị người ta thị gian.
Tác giả :
Đinh Ảnh Phiêu Linh