Nguyệt Ẩn Phiên Phiên
Chương 5
Bị người ta giữ lấy áo, hai chân bay lên không, thật sự rất khó chịu. Phiên Phiên lại một lần nữa xác định ý nghĩ trong lòng — mỹ nam cùng mỹ nữ đều giống nhau, không có đại não!
Đem nữ tử ở trên tay tiến vào đại điện, Lý Ngạo quỳ một gối xuống ôm quyền nói:“Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ ở ngoài điện bắt được nữ tử khả nghi này không rõ danh tính đang ở ngoài rình coi, tâm ý gây rối, thỉnh Vương gia xử lý!”
Giãy dụa đứng dậy Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn hướng điện phủ chính, vui sướng phát hiện ngồi ở điện thượng lại có thể là mỹ nử tỷ tỷ của nàng. Vui mừng quá đỗi, nàng nhiệt tình kêu lên: “Tỷ tỷ, thật tốt quá, ta rốt cục tìm được ngươi!”.
“Vô phép!” Còn chưa bước lên chỗ tỷ tỷ,Phiên Phiên đã bị một cái chủy thủ kề ở cổ,“Vương gia trước mặt, ai cho phép ngươi giương oai!” Lý Ngạo giáo huấn nàng một phen.
Vương gia? Người này sao có thể là Vương gia a? Tuy rằng cổ bị chủy thủ uy hiếp, nhưng là nàng vẫn đang cẩn thận chuyển động cổ quan sát tình huống trong điện. Nhìn tới nhìn lui cả đại điện đều chỉ có nam tử bạo lực dễ nhìn, mỹ nữ tỷ tỷ cùng chính mình là ba người nha! Chẳng lẽ cái kia Vương gia hội ẩn thân?
“Buông nàng ra đi!” Di, tuy rằng truyền vào tai là thanh âm thanh lệ dễ nghe, nhưng rõ ràng là giọng nam, nàng tuyệt đối không nghe lầm. Chính là thanh âm này, không có khả năng là của nam tử bạo lực dễ nhìn, đương nhiên cũng không có thể là của tỷ tỷ xinh đẹp, không đoán được là tiếng nói của ai, nàng đem ánh mắt hoài nghi hướng lên điện phủ phía trên, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy mỹ nữ tỷ tỷ kia, không thể nào! Một giọt mồ hôi lạnh a~~~.
Bạo lực dễ nhìn quả nhiên nghe lời, ai ya, đem chủy thủ thu hồi, khom người đợi mệnh, không hề vội vàng. Phiên Phiên lại gắt gao đi đến gần mỹ nhân tỷ tỷ, chỉ thấy tay nàng đang nắm quyển sách, mà quyển sách đó hình như rất chi là dày a =”=, chính lúc này, mỹ nhân tỷ tỷ cũng ngẩng lên nhìn nàng. Thật lâu mới phun ra một câu: “Nhìn đủ chưa?”
Aaaaaaa! Như bị sét đánh. Nàng xác định, giọng nói dễ nghe này chính là xuất phát từ mỹ nữ tỷ tỷ, không thể nghi ngờ, lập tức bị dọa đến không nhẹ. Hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, cũng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ngươi — không phải nữ nhân?”
Người ngồi đó trong mắt chợt lóe lên thoáng qua dị sắc, lập tức nói:“Ngươi dựa vào đâu cho rằng ta là nữ nhân?”
Cái người kia, thân ở vương phủ giống như hoàng cung đại nội, bên người có bạo lực dễ nhìn lễ độ cung kính quỳ ở đó, đều là nhắc nhở nàng, ngồi trên điện phủ chính là người không dễ chọc, phi thường không dễ chọc, chỉ là nàng vẫn đang giống như bị ma làm phép, buột miệng nói ra: “Tiểu thụ!”
Sau khi nói xong, nàng liền hận không thể tự bịt chính cái miệng, bởi vì nàng có thể thấy được bên người bạo lực dễ nhìn là loại không khí hoảng sợ. Nhịn không được liếc mắt nhìn bạo lực dễ nhìn một cái, chỉ thấy Lý Ngạo dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, Phiên Phiên đọc không hiểu trong mắt hắn là thâm ý gì, nhưng lại thấy được rõ ràng ánh mắt đó như đang nói:“Ngươi tự cầu phúc cho chính mình đi”.
Quả nhiên, cái người kia đứng lên, chậm rãi hướng nàng đi tới, sắc mặt hình như là giận cực điểm nha~~, nàng mồ hôi lạnh ứa ra, trực giác bảo nàng phải lui về phía sau, nhưng hai chân như đeo thêm đá, không thể động đậy. Đến khi đối phương đứng trước mặt nàng, cảm thấy được hơi thở ấm áp của nguời kia, trong lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.
Nhìn thấy trước mặt, nha đầu đã bị chính mình làm cho sợ tới mức ‘hồn bay phách tán’, ánh mắt Vương gia hiện lên tia hài hước:“Coi rẻ hoàng tộc, nói năng lỗ mãn với ta, phải bị tội gì?” Ngữ khí không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng, hai tròng mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không di chuyển.
“Thưa Vương gia, nhẹ thì phạt bốn mươi trượng, nặng chém đầu thị chúng.” Lý Ngạo đáp rõ ràng lưu loát, lại làm cho Phiên Phiên hoảng sợ đến tột cùng, hàn khí theo lòng bàn chân dâng lên, lan tràn toàn thân.
“Tốt lắm!” Mỹ nhân Vương gia đem sự sợ hãi của nàng thu hết vào đáy mắt, phi thường vừa lòng thầm nghĩ: Nha đầu, rốt cục cũng biết sợ ta sao? Khóe môi nhếch lên, nói:“Đem nàng nhốt vào nhà chứa củi, chờ xử lý!” Nói xong, không hề liếc nhìn nàng một cái, không lưu tình chút nào bước ra khỏi điện.
Đem nữ tử ở trên tay tiến vào đại điện, Lý Ngạo quỳ một gối xuống ôm quyền nói:“Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ ở ngoài điện bắt được nữ tử khả nghi này không rõ danh tính đang ở ngoài rình coi, tâm ý gây rối, thỉnh Vương gia xử lý!”
Giãy dụa đứng dậy Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn hướng điện phủ chính, vui sướng phát hiện ngồi ở điện thượng lại có thể là mỹ nử tỷ tỷ của nàng. Vui mừng quá đỗi, nàng nhiệt tình kêu lên: “Tỷ tỷ, thật tốt quá, ta rốt cục tìm được ngươi!”.
“Vô phép!” Còn chưa bước lên chỗ tỷ tỷ,Phiên Phiên đã bị một cái chủy thủ kề ở cổ,“Vương gia trước mặt, ai cho phép ngươi giương oai!” Lý Ngạo giáo huấn nàng một phen.
Vương gia? Người này sao có thể là Vương gia a? Tuy rằng cổ bị chủy thủ uy hiếp, nhưng là nàng vẫn đang cẩn thận chuyển động cổ quan sát tình huống trong điện. Nhìn tới nhìn lui cả đại điện đều chỉ có nam tử bạo lực dễ nhìn, mỹ nữ tỷ tỷ cùng chính mình là ba người nha! Chẳng lẽ cái kia Vương gia hội ẩn thân?
“Buông nàng ra đi!” Di, tuy rằng truyền vào tai là thanh âm thanh lệ dễ nghe, nhưng rõ ràng là giọng nam, nàng tuyệt đối không nghe lầm. Chính là thanh âm này, không có khả năng là của nam tử bạo lực dễ nhìn, đương nhiên cũng không có thể là của tỷ tỷ xinh đẹp, không đoán được là tiếng nói của ai, nàng đem ánh mắt hoài nghi hướng lên điện phủ phía trên, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy mỹ nữ tỷ tỷ kia, không thể nào! Một giọt mồ hôi lạnh a~~~.
Bạo lực dễ nhìn quả nhiên nghe lời, ai ya, đem chủy thủ thu hồi, khom người đợi mệnh, không hề vội vàng. Phiên Phiên lại gắt gao đi đến gần mỹ nhân tỷ tỷ, chỉ thấy tay nàng đang nắm quyển sách, mà quyển sách đó hình như rất chi là dày a =”=, chính lúc này, mỹ nhân tỷ tỷ cũng ngẩng lên nhìn nàng. Thật lâu mới phun ra một câu: “Nhìn đủ chưa?”
Aaaaaaa! Như bị sét đánh. Nàng xác định, giọng nói dễ nghe này chính là xuất phát từ mỹ nữ tỷ tỷ, không thể nghi ngờ, lập tức bị dọa đến không nhẹ. Hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, cũng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ngươi — không phải nữ nhân?”
Người ngồi đó trong mắt chợt lóe lên thoáng qua dị sắc, lập tức nói:“Ngươi dựa vào đâu cho rằng ta là nữ nhân?”
Cái người kia, thân ở vương phủ giống như hoàng cung đại nội, bên người có bạo lực dễ nhìn lễ độ cung kính quỳ ở đó, đều là nhắc nhở nàng, ngồi trên điện phủ chính là người không dễ chọc, phi thường không dễ chọc, chỉ là nàng vẫn đang giống như bị ma làm phép, buột miệng nói ra: “Tiểu thụ!”
Sau khi nói xong, nàng liền hận không thể tự bịt chính cái miệng, bởi vì nàng có thể thấy được bên người bạo lực dễ nhìn là loại không khí hoảng sợ. Nhịn không được liếc mắt nhìn bạo lực dễ nhìn một cái, chỉ thấy Lý Ngạo dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, Phiên Phiên đọc không hiểu trong mắt hắn là thâm ý gì, nhưng lại thấy được rõ ràng ánh mắt đó như đang nói:“Ngươi tự cầu phúc cho chính mình đi”.
Quả nhiên, cái người kia đứng lên, chậm rãi hướng nàng đi tới, sắc mặt hình như là giận cực điểm nha~~, nàng mồ hôi lạnh ứa ra, trực giác bảo nàng phải lui về phía sau, nhưng hai chân như đeo thêm đá, không thể động đậy. Đến khi đối phương đứng trước mặt nàng, cảm thấy được hơi thở ấm áp của nguời kia, trong lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.
Nhìn thấy trước mặt, nha đầu đã bị chính mình làm cho sợ tới mức ‘hồn bay phách tán’, ánh mắt Vương gia hiện lên tia hài hước:“Coi rẻ hoàng tộc, nói năng lỗ mãn với ta, phải bị tội gì?” Ngữ khí không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng, hai tròng mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không di chuyển.
“Thưa Vương gia, nhẹ thì phạt bốn mươi trượng, nặng chém đầu thị chúng.” Lý Ngạo đáp rõ ràng lưu loát, lại làm cho Phiên Phiên hoảng sợ đến tột cùng, hàn khí theo lòng bàn chân dâng lên, lan tràn toàn thân.
“Tốt lắm!” Mỹ nhân Vương gia đem sự sợ hãi của nàng thu hết vào đáy mắt, phi thường vừa lòng thầm nghĩ: Nha đầu, rốt cục cũng biết sợ ta sao? Khóe môi nhếch lên, nói:“Đem nàng nhốt vào nhà chứa củi, chờ xử lý!” Nói xong, không hề liếc nhìn nàng một cái, không lưu tình chút nào bước ra khỏi điện.
Tác giả :
Thập Bá