Nguyệt Ẩn Phiên Phiên
Chương 44
Rốt cuộc cũng muốn xung đột binh đao với hoàng đế sao? Dù gì thì đây cũng là ca ca của hắn kia mà. Cừu hận thế nào mà nuôi dưỡng một đôi anh chi em ruột thịt quay sang trở mặt thành thù, tay chân cùng tàn? Đối với tất cả những chuyện sau lưng Phiên Phiên không làm sao hiểu hết được, mà nàng có muốn cũng không được vì Mộ Dung Nguyệt sẽ không nói cho nàng nghe. Xem ra rời khỏi Mạc Phong sơn trang chỉ vì mục đích của Mộ Dung Nguyệt là cùng đại quân hội họp. Nhưng không biết hắn mang binh đi đánh giặc, lĩnh quân tạo phản còn mang theo nàng làm cái gì? CÓ thể nào hắn muốn dùng nàng làm một tấm đệm lót chân?
Với tình hình trước mắt thì đại quân của m ước chừng hai vạn binh. Không phải nói hắn nắm giữ cả một nửa binh lực của Thiên triều ư? Sao chỉ có bấy nhiêu người? Hay là hắn chưa dốc hết toàn bộ binh sĩ của mình? Hắn muốn tới Trường An bức vua thoái vị, chuyến đi này hung hiểm dị thường, chỉ được thắng không cho phép bại, vì sao nhìn bộ dáng của hắn thì chẳng có gì là trong tình trạng được ăn cả ngã về không? Chẳng lẽ binh lực phân ra nhiều đường? Đối với chuyện hành quân đánh giặc, dàn trận tác chiến thì Phiên Phiên căn bản không hiểu lắm, nàng chỉ có thể âm thầm suy đoán song không tiện mở miệng hỏi Mộ Dung Nguyệt.
- Mệt không? – một ngày một đêm chạy gấp quãng đường bằng ba ngày, hiện giờ khoảng cách với Trường An chỉ còn hai ngày đường nữa nên Mộ Dung Nguyệt sai người dừng lại dựng trại nghỉ tạm một đêm.
Tuy rằng đi cả ngày trời nhưng nàng vẫn chỉ ngồi trên xe ngựa, muốn ngủ thì ngủ cũng không mệt mỏi lắm. Nghe Mộ Dung Nguyệt hỏi vậy, nàng chỉ xua tay, nói:
- Không có gì.
Mấy ngày này nàng đã suy nghĩ khá nhiều, nàng không phủ nhận là mình yêu Mộ Dung Nguyệt, chỉ là nàng giận vì tình cảm mới bắt đầu mà hắn đã lợi dụng nàng, lợi dụng tình yêu của nàng dành cho hắn. Cẩn thận ngẫm lại thì nếu lúc ấy Hàn Mặc Hiên dùng thuốc giải uy hiếp nàng rời khỏi Mộ Dung Nguyệt thì tình huống sẽ như thế nào? Nàng nhất định sẽ tự nguyện theo Hàn Mặc Hiên, nàng chỉ mong cho hắn được bình an là tốt rồi. Nghĩ như vậy, cơn giận và nỗi buồn trong lòng cũng dần tiêu tán.
Hiện tại ngồi bên cạnh hắn không còn ngửi thấy mùi hoa quế nữa, cũng không có khí của Long Tiên Hương. Lúc nàng mới vào phủ làm tỳ nữ bên cạnh hắn, mỗi khi hầu hạ hắn thay quần áo thì nàng phát hiện trên người hắn có một mùi hương rất đặc biệt. Hắn có thể bình an đứng bên cạnh nàng thì nàng còn gì mà phải giận nữa chứ?
Cùng hắn sánh vai đứng dưới trời chiều, ánh chiều ta chiếu xuống người hắn khiến hắn nhiễm một tầng đỏ tươi tà mị, càng làm cho dung nhân vốn làm đảo lộn chúng sinh kia càng thêm tuyệt mỹ.
- Mộ Dung Nguyệt!
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như bầu trời xanh vời vợi:
- Có chuyện gì?
- Vì sao muốn giành thiên hạ? – nàng nhìn thẳng vào hắn. – Chẳng lẽ quyền lực đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy ư?
Khóe môi hắn câu lên một ý cười, tầm mắt lại chuyển về phía xa xa, thanh âm như vang vọng về từ nơi nào xa lắm:
- Quyền lực đối với mỗi người mà nói thì chính là một loại hấp dẫn chết người.
- Nhưng ngươi là vương gia, người cao cao tại thượng ngồi trong triều đình kia là ca ca của ngươi! Địa vị dưới một người trên vạn người đối với ngươi vẫn chưa đủ sao? – nàng không hiểu.
- Dưới một người trên vạn người? – hắn lắc đầu. – Nàng thấy đó là địa vị cao nhất nhưng người khác thì không thỏa mãn. Dục vọng của con người bành trướng vô hạn!
Nàng hết chỗ để nói, nếu hắn thật sự không thỏa mãn với cái thân phận vương gia kia thì hắn tạo phản là điều đương nhiên. Phiên Phiên im lặng ngóng nhìn gương mặt nhìn nghiêng của hắn đang hướng về phía xa xăm, dường như muốn cảm nhận được thứ khát vọng đang cháy bùng, hiểu được những kế hoạch trong sâu thẳm đôi mắt đó, và cùng chờ đợi với hắn. Thu hồi ánh mắt si dại, nàng cũng nhìn ra xa, trong lòng nàng đã âm thầm quyết định, giọng nói rất kiên định, bình tĩnh:
- Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, cho dù là trên trời hay dưới đất, cho dù được làm vua hay thua làm giặc thì ta cũng sẽ mãi mãi bên cạnh ngươi, Mộ Dung Nguyệt! – nàng có thể nghe thấy tiếng thở mạnh bên tai mình, nàng không có quay đầu lại nhìn hắn rồi nói tiếp. – Trừ khi ngươi không cần ta! (kết cách yêu của nàng này, mấy ai dám tha thứ, dám liều lĩnh vậy nhỉ? Nếu cứ giận hờn mãi thì chỉ càng thêm sướt mướt và nhàm chán. Go0d!)
Trên lưng đột nhiên nặng nề, nàng bị hắn hung hăng kéo vào trong lòng. Nụ hôn ẩm nóng trượt dọc trên vàng tai rồi dừng ở gáy nàng. Mộ Dung Nguyệt vẫn không nói thêm một tiếng nào, chỉ có cánh tay của hắn đang run lên từng trận, hơi thở dồn dập đã tiết lộ cảm xúc kích động lúc này của hắn.
Hai ngày sau, rốt cuộc đại quân cũng tiến vào thành Trường An. Phiên Phiên ngồi trong xe ngựa, xuyên qua cánh cửa xe quan sát cảnh bên ngoài. Một khoảng trời rộng lớn, trước kia xe ngựa thường tấp nập qua lại trước cửa thành nhưng giờ đã đóng kín mít, cứ như là đoán trước được bọn hắn sẽ tới. Trường An là kinh thành vị thế vô cùng quan trọng và kiên cố, tường thành cao lớn nhiều tầng, cửa thành vững chắc kiên cố, muốn xông vào không phải chuyện dễ nói là làm được.
Ngoài thành không khí dìu diu vô cùng, ngay cả trên trời cũng không thấy một bóng chim bay qua. Giữa không gian im lìm, hai vạn đại quân lẳng lặng đứng, ngoài tiếng hít thở ra thì không còn nghe thấy bất cứ một tiếng động nào nữa.
Gió bắc vù vù thổi, Mộ Dung Nguyệt đứng phía trước, phía sau là một đội quân động nghịt. Hắn không cần một bệ cao, chỉ một mình đứng đó, tư thế ngạo nghễ không thua kém khí thế của kỵ binh phía sau, ngược lại càng thêm khí phách bễ nghễ thiên hạ.
Một mảnh yên tĩnh quỷ bí, bỗng một tiếng động ma xát chói tai vang lên phá vỡ tất cả. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt nặng nề đồng thời cửa thành từ từ được mở rộng sang hai bên. Phiên Phiên xốc cả màn xe lên, dõi mắt nhìn lại, từ trong cửa thành bước ra một thân ảnh bạch y mảnh khảnh. Vì khoảng cách khá xa nên nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, nhưng cái vẻ phiêu dật kia rất quen mắt.
Người kia đi tới trước mặt Mộ Dung Nguyệt, cách một khoảng ngắn thì dừng lại, nàng không biết bọn hắn đang nói cái gì hay là chưa nói cái gì. Một lát sau, đại quân chậm rãi khởi động, dũng mãnh lao tới phía cửa thành. Chiếc xe ngựa chở Phiên Phiên cũng theo đại quân xuất phát, từ từ đi vào.
Khi bánh xe ngựa lăn hết cửa thành cao lớn thì Phiên Phiên nhắm chặt mắt lại, cảm giác hồi hộp, run rẩy trước thời khắc quyết chiến ngày càng trầm trọng. Rốt cuộc cũng tới lúc này!
Với tình hình trước mắt thì đại quân của m ước chừng hai vạn binh. Không phải nói hắn nắm giữ cả một nửa binh lực của Thiên triều ư? Sao chỉ có bấy nhiêu người? Hay là hắn chưa dốc hết toàn bộ binh sĩ của mình? Hắn muốn tới Trường An bức vua thoái vị, chuyến đi này hung hiểm dị thường, chỉ được thắng không cho phép bại, vì sao nhìn bộ dáng của hắn thì chẳng có gì là trong tình trạng được ăn cả ngã về không? Chẳng lẽ binh lực phân ra nhiều đường? Đối với chuyện hành quân đánh giặc, dàn trận tác chiến thì Phiên Phiên căn bản không hiểu lắm, nàng chỉ có thể âm thầm suy đoán song không tiện mở miệng hỏi Mộ Dung Nguyệt.
- Mệt không? – một ngày một đêm chạy gấp quãng đường bằng ba ngày, hiện giờ khoảng cách với Trường An chỉ còn hai ngày đường nữa nên Mộ Dung Nguyệt sai người dừng lại dựng trại nghỉ tạm một đêm.
Tuy rằng đi cả ngày trời nhưng nàng vẫn chỉ ngồi trên xe ngựa, muốn ngủ thì ngủ cũng không mệt mỏi lắm. Nghe Mộ Dung Nguyệt hỏi vậy, nàng chỉ xua tay, nói:
- Không có gì.
Mấy ngày này nàng đã suy nghĩ khá nhiều, nàng không phủ nhận là mình yêu Mộ Dung Nguyệt, chỉ là nàng giận vì tình cảm mới bắt đầu mà hắn đã lợi dụng nàng, lợi dụng tình yêu của nàng dành cho hắn. Cẩn thận ngẫm lại thì nếu lúc ấy Hàn Mặc Hiên dùng thuốc giải uy hiếp nàng rời khỏi Mộ Dung Nguyệt thì tình huống sẽ như thế nào? Nàng nhất định sẽ tự nguyện theo Hàn Mặc Hiên, nàng chỉ mong cho hắn được bình an là tốt rồi. Nghĩ như vậy, cơn giận và nỗi buồn trong lòng cũng dần tiêu tán.
Hiện tại ngồi bên cạnh hắn không còn ngửi thấy mùi hoa quế nữa, cũng không có khí của Long Tiên Hương. Lúc nàng mới vào phủ làm tỳ nữ bên cạnh hắn, mỗi khi hầu hạ hắn thay quần áo thì nàng phát hiện trên người hắn có một mùi hương rất đặc biệt. Hắn có thể bình an đứng bên cạnh nàng thì nàng còn gì mà phải giận nữa chứ?
Cùng hắn sánh vai đứng dưới trời chiều, ánh chiều ta chiếu xuống người hắn khiến hắn nhiễm một tầng đỏ tươi tà mị, càng làm cho dung nhân vốn làm đảo lộn chúng sinh kia càng thêm tuyệt mỹ.
- Mộ Dung Nguyệt!
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như bầu trời xanh vời vợi:
- Có chuyện gì?
- Vì sao muốn giành thiên hạ? – nàng nhìn thẳng vào hắn. – Chẳng lẽ quyền lực đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy ư?
Khóe môi hắn câu lên một ý cười, tầm mắt lại chuyển về phía xa xa, thanh âm như vang vọng về từ nơi nào xa lắm:
- Quyền lực đối với mỗi người mà nói thì chính là một loại hấp dẫn chết người.
- Nhưng ngươi là vương gia, người cao cao tại thượng ngồi trong triều đình kia là ca ca của ngươi! Địa vị dưới một người trên vạn người đối với ngươi vẫn chưa đủ sao? – nàng không hiểu.
- Dưới một người trên vạn người? – hắn lắc đầu. – Nàng thấy đó là địa vị cao nhất nhưng người khác thì không thỏa mãn. Dục vọng của con người bành trướng vô hạn!
Nàng hết chỗ để nói, nếu hắn thật sự không thỏa mãn với cái thân phận vương gia kia thì hắn tạo phản là điều đương nhiên. Phiên Phiên im lặng ngóng nhìn gương mặt nhìn nghiêng của hắn đang hướng về phía xa xăm, dường như muốn cảm nhận được thứ khát vọng đang cháy bùng, hiểu được những kế hoạch trong sâu thẳm đôi mắt đó, và cùng chờ đợi với hắn. Thu hồi ánh mắt si dại, nàng cũng nhìn ra xa, trong lòng nàng đã âm thầm quyết định, giọng nói rất kiên định, bình tĩnh:
- Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, cho dù là trên trời hay dưới đất, cho dù được làm vua hay thua làm giặc thì ta cũng sẽ mãi mãi bên cạnh ngươi, Mộ Dung Nguyệt! – nàng có thể nghe thấy tiếng thở mạnh bên tai mình, nàng không có quay đầu lại nhìn hắn rồi nói tiếp. – Trừ khi ngươi không cần ta! (kết cách yêu của nàng này, mấy ai dám tha thứ, dám liều lĩnh vậy nhỉ? Nếu cứ giận hờn mãi thì chỉ càng thêm sướt mướt và nhàm chán. Go0d!)
Trên lưng đột nhiên nặng nề, nàng bị hắn hung hăng kéo vào trong lòng. Nụ hôn ẩm nóng trượt dọc trên vàng tai rồi dừng ở gáy nàng. Mộ Dung Nguyệt vẫn không nói thêm một tiếng nào, chỉ có cánh tay của hắn đang run lên từng trận, hơi thở dồn dập đã tiết lộ cảm xúc kích động lúc này của hắn.
Hai ngày sau, rốt cuộc đại quân cũng tiến vào thành Trường An. Phiên Phiên ngồi trong xe ngựa, xuyên qua cánh cửa xe quan sát cảnh bên ngoài. Một khoảng trời rộng lớn, trước kia xe ngựa thường tấp nập qua lại trước cửa thành nhưng giờ đã đóng kín mít, cứ như là đoán trước được bọn hắn sẽ tới. Trường An là kinh thành vị thế vô cùng quan trọng và kiên cố, tường thành cao lớn nhiều tầng, cửa thành vững chắc kiên cố, muốn xông vào không phải chuyện dễ nói là làm được.
Ngoài thành không khí dìu diu vô cùng, ngay cả trên trời cũng không thấy một bóng chim bay qua. Giữa không gian im lìm, hai vạn đại quân lẳng lặng đứng, ngoài tiếng hít thở ra thì không còn nghe thấy bất cứ một tiếng động nào nữa.
Gió bắc vù vù thổi, Mộ Dung Nguyệt đứng phía trước, phía sau là một đội quân động nghịt. Hắn không cần một bệ cao, chỉ một mình đứng đó, tư thế ngạo nghễ không thua kém khí thế của kỵ binh phía sau, ngược lại càng thêm khí phách bễ nghễ thiên hạ.
Một mảnh yên tĩnh quỷ bí, bỗng một tiếng động ma xát chói tai vang lên phá vỡ tất cả. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt nặng nề đồng thời cửa thành từ từ được mở rộng sang hai bên. Phiên Phiên xốc cả màn xe lên, dõi mắt nhìn lại, từ trong cửa thành bước ra một thân ảnh bạch y mảnh khảnh. Vì khoảng cách khá xa nên nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, nhưng cái vẻ phiêu dật kia rất quen mắt.
Người kia đi tới trước mặt Mộ Dung Nguyệt, cách một khoảng ngắn thì dừng lại, nàng không biết bọn hắn đang nói cái gì hay là chưa nói cái gì. Một lát sau, đại quân chậm rãi khởi động, dũng mãnh lao tới phía cửa thành. Chiếc xe ngựa chở Phiên Phiên cũng theo đại quân xuất phát, từ từ đi vào.
Khi bánh xe ngựa lăn hết cửa thành cao lớn thì Phiên Phiên nhắm chặt mắt lại, cảm giác hồi hộp, run rẩy trước thời khắc quyết chiến ngày càng trầm trọng. Rốt cuộc cũng tới lúc này!
Tác giả :
Thập Bá