Nguyệt Ẩn Phiên Phiên
Chương 39: Chân tướng sự thực tàn khốc
Khi tỉnh lại đã vào hoàng hôn, chân trời phủ kín một tầng mây đỏ đang bị bóng đêm cắn nuốt chỉ vất ra chút ánh sáng heo hắt. Nàng nhìn quanh quất thì thấy trong phòng không có ai cả. Đầu óc dần thanh tỉnh lại, thái dương nhức nhối vô cùng, Phiên Phiên xoay người ngồi dậy, tùy tay lau đi vết nước mắt lem luốc trên mặt rồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chăm chăm chiếc rèm lụa đầu giường tới xuất thần.
“Kẹt ~~” một tiếng, cánh cửa được mở ra, song nàng vẫn ngẩn người ngồi bất động không nhìn người tới là ai. Tiếng bước chân vững vàng nện xuống nền đất, dừng lại bên giường. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ khi nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên má nàng.
Hàn Mặc Hiên không đành lòng, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, chỉ là nước mắt không ngừng chảy ra làm cho tay hắn thấm ướt một mảnh. Lại thở dài một tiếng, hắn dịu dàng ôm nàng vào ngực.
–Gả cho ta đi! – hắn thì thầm nói ra tiếng lòng nhưng nữ nhân trong lòng vẫn không có lấy một tia phản ứng.
–Phiên Phiên. – hắn khẽ gọi nàng. Gương mặt khóc thương nhu nhược của nàng đã làm cho hắn động dung.
Trước khi hắn gọi thêm nàng một lần nữa thì nàng cũng chịu mở miệng:
–Ta muốn gặp hắn. – giọng điệu kiên định dị thường.
Hắn muốn vươn tay chạm vào má nàng thì lại bị nàng nghiêng đầu né tránh, cánh tay chơi vơi giữa không trung rốt cuộc cũng rớt xuống một bên:
–Tội gì phải như vậy? – hắn thở dài lần thứ ba.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói rõ từng chữ một:
–Gặp hắn rồi ta sẽ gả cho ngươi.
Đáy mắt hắn co rút lại, chăm chú nhìn nàng giống như muốn tìm ra chút chân thật trong lời nói từ đôi mắt của nàng. Nàng.. nàng không hề trốn tránh mà đối diện với hắn, trong mắt một mảnh trong sáng.
–Được! – cuối cùng thì hắn cũng đồng ý.
–Cám ơn! – nàng quay đầu đi không nhìn hắn nữa rồi ngã người nằm xuống, xoay lưng về phía hắn, lạnh lùng nói. – Ta mệt, ngươi đi ra ngoài đi!
Nghe thấy tiếng bước chân dần rời xa, mãi tới khi cửa được khép lại thì Phiên Phiên mới xoay người lại, hai mắt thẳng tắp nhìn cái giá khắc hoa đầu giường. Không gặp được Mộ Dung Nguyệt thì nàng sẽ không chết tâm. Nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra sự thật, cho dù chân tướng có làm lòng nàng tan nát, sống không bằng chết.
Mấy ngày liên tiếp sau đó Hàn Mặc Hiên không có xuất hiện nữa, không biết có phải hắn đi liên lạc với Mộ Dung Nguyệt hay không. Đối với Hàn Mặc Hiên thì nàng không có gì là yêu là ghét, chỉ đơn thuần là quen biết mà thôi và nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình và hắn lại có lúc dây dưa không rõ thế này. Nàng có cảm giác cả người nam tử này tràn ngập linh khí, không giống một phàm nhân, buồn cười chính là một người như hắn lại động tâm với một người quá mức bình thường như nàng. Phiên Phiên ngồi trong hoa viên, cả khu vườn hoa cúc trắng như ôm lấy nàng, vẻ mặt xuất thần nhìn đám mây chầm chậm trôi cuối trời. Duy trì tư thế này không biết đã bao lâu rồi, mãi tới khi xương cốt tê dại ê ẩm cứng còng thì nàng vẫn không có nhúc nhích.
Một tay nhẹ nhàng xoa nắn gáy và chân, cảm giác tê tê dát dát khó chịu tới cực điểm, nhịn không được, nàng thầm mắng một câu:
–Đáng chết! – đột nhiên sau gáy chợt lạnh, môi đôi bàn tay to rộng đang xoa nắn cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của đối phương, vì được xoa vuốt mà sự tê đau dần dần tán đi.
–Khá hơn chút nào không? – Hàn Mặc Hiên quan tâm hỏi.
Nàng gật gật đầu:
–Cám ơn!
Bước tới trước mặt nàng, Hàn Mặc Hiên ngồi xuống tương đối với nàng, ánh mặt lại chuyển tới đóa cúc trắng trước người:
–Ta đã gặp hắn. – hắn cảm nhận được người bên cạnh khẽ run lên, ngừng một chút hắn nói tiếp. – Ngày mai ta sẽ tự tay đem thuốc giải giao cho hắn. – rốt cuộc Phiên Phiên cũng nhìn về phía hắn, trên mặt hiện lên một thoáng hoảng khiếp.
–Đến lúc đó nàng hãy đi cùng ta. – nói xong, hắn hái một bông cúc, thuận tay cài trước vạt áo nàng rồi đứng dậy rời đi.
Rốt cuộc cũng gặp được hắn, nghe thấy những lời nói thuyết phục của Hàn Mặc Hiên thì sự kiên định trong nàng có chút lung lay, thâm tâm sinh ra hoảng sợ. Sợ ư? Nói không sợ là giả, chính nam tử này đã khiến nàng dùng tất cả trái tim để yêu thương, kết quả chính hắn lại khiến nàng tổn thương sâu nặng nhất. Nàng sợ muốn chết nếu phải nghe những lời tàn nhẫn, đoạn tuyệt từ miệng hắn, những lời đó có thể xé nát trái tim nàng nhưng nàng lại không thể không bắt mình đi xác nhận. Ông trời ơi, sao lại nỡ trêu đùa nàng như thế này!
Sáng sớm hôm sau Phiên Phiên cùng Hàn Mặc Hiên rời Mạc Phong sơn trang, về phần muốn đi đâu thì nàng không hỏi và cũng không muốn hỏi. Xe ngựa chạy một đường xóc nảy, khoảng ba canh giờ sau thì dừng lại.
Vén rèm lên, Hàn Mặc Hiên nhảy xuống trước rồi dìu Phiên Phiên đi xuống. Bước xuống khỏi xe ngựa, Phiên Phiên đưa mắt nhìn bốn phía, một mảnh đất hoang vô tận, xung quanh có vài đống đất trụi lủi, xa xa là núi non trùng điệp, không có lấy một bóng người.
–Hắn chưa tới. – thấy nàng nhìn quanh, Hàn Mặc Hiên lên tiếng làm yên lòng nàng.
–Ừm! – nàng cúi đầu tựa người bên cạnh xe, mấy ngón tay bấu vào trong viền váy. Thời gian trôi qua như nhỏ giọt, cảm giác chờ đợi một người khiến nàng chán ghét vô cùng. Ngay tại lúc nàng sắp chịu không nổi, định ngồi vào trong xe thì bỗng trong không khí tràn tới một cỗ hương khí – hương hoa quế!
Nàng ngẩng đầu, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy xa xa phía chân núi có một bóng đen mờ mờ chậm rãi di chuyển. Phiên Phiên chuyên chú nhìn vào bóng đen xa xa kia, ngay cả thở cũng ngưng trệ. Mãi tới khi điểm đen ngày càng gần thì bên tai vang lên tiếng vó ngựa.
Một người một ngựa dừng ngay trước mặt bọn họ, Mộ Dung Nguyệt mặc một thân hắc bào xuất hiện, ngũ quan tuấn mỹ âm nhu, làn da trắng nõn oánh nhuận, thêm trường bào màu đen phụ họa lại càng lộ ra một cỗ khí chất tà nịnh. Thân hình cao lớn ngồi trên con ngựa cũng đen nhuận, cứ như một vị thần hạ thế.
Mộ Dung Nguyệt không hề liếc mắt nhìn Phiên Phiên mà bắn thẳng tới Hàn Mặc Hiên:
–Thuốc giải.
Hàn Mặc Hiên lấy từ trong áo ra một chiếc bình sứ nhỏ màu đỏ, nắm trong tay:
–Đây là lượn thuốc cho nửa năm. – nói xong, hắn đương bước qua thì lại bị Phiên Phiên ngăn lại.
–Khoan đã!
Rốt cuộc phượng mâu cũng miết tới phía nàng, ánh mắt không hề mang theo một chút độ ấm. Cố nén nhịp tim đập thình thịch, nàng dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn, thở sâu hỏi:
–Vì sao?
Khóe môi hắn nhếch lên một nét cười, xong đáy mắt thì không hề cười chút nào:
–Ngươi nói cái gì?
Nhắm chặt mắt lại, nàng tận lực khống chế giọng nói nghẹn cứng quái dị của mình:
–Vì sao lại muốn dùng ta để đổi giải dược? – hắn không nghĩ nên nói rõ với nàng sao?
–Nói lung tung! – hắn cười nhạt, cúi đầu chăm chú nhìn nàng. – Ngươi.. rất đáng giá!
Lời nói của hắn lọt vào tai nàng bắt đầu vang lên tiếng vỡ vụn, là tiếng cõi lòng tan nát. Sau đó nàng nghe được một câu khiến cho máu toàn thân nàng đông cứng lại:
–Hàn Mặc Hiên, ngay cả một nữ nhân đã qua tay bổn vương mà ngươi cũng muốn có, đúng là si tình!
Không thể tin những lời này lại nói ra từ miệng Mộ Dung Nguyệt, chúng công kích đả thương nàng, thật tàn nhẫn, so với giết nàng đi còn đau hơn. Nghĩ lại kết cục của nàng so với Triển Ly còn thê thảm hơn nhiều. Cái thứ tình cảm từng khiến cho nàng tự cho là lưỡng tình tương duyệt so với thứ tình cảm nhất sương tình nguyện như Triển Ly dường như biến thành một điều khó coi tới nực cười. Nếu không phải lưng đang dựa vào xe ngựa thì nàng đã sớm gục xuống mặt đất rồi,
Không biết Mộ Dung Nguyệt đã rời đi ra sao, mãi tới khi Hàn Mặc Hiên bước lại lấy tay đỡ nàng thì lưng nàng trượt dọc theo xe ngựa ngã quỵ xuống. Nàng ngồi phịch, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười muốn điên, cười đến dại, cười ta nước mắt!
“Kẹt ~~” một tiếng, cánh cửa được mở ra, song nàng vẫn ngẩn người ngồi bất động không nhìn người tới là ai. Tiếng bước chân vững vàng nện xuống nền đất, dừng lại bên giường. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ khi nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên má nàng.
Hàn Mặc Hiên không đành lòng, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, chỉ là nước mắt không ngừng chảy ra làm cho tay hắn thấm ướt một mảnh. Lại thở dài một tiếng, hắn dịu dàng ôm nàng vào ngực.
–Gả cho ta đi! – hắn thì thầm nói ra tiếng lòng nhưng nữ nhân trong lòng vẫn không có lấy một tia phản ứng.
–Phiên Phiên. – hắn khẽ gọi nàng. Gương mặt khóc thương nhu nhược của nàng đã làm cho hắn động dung.
Trước khi hắn gọi thêm nàng một lần nữa thì nàng cũng chịu mở miệng:
–Ta muốn gặp hắn. – giọng điệu kiên định dị thường.
Hắn muốn vươn tay chạm vào má nàng thì lại bị nàng nghiêng đầu né tránh, cánh tay chơi vơi giữa không trung rốt cuộc cũng rớt xuống một bên:
–Tội gì phải như vậy? – hắn thở dài lần thứ ba.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói rõ từng chữ một:
–Gặp hắn rồi ta sẽ gả cho ngươi.
Đáy mắt hắn co rút lại, chăm chú nhìn nàng giống như muốn tìm ra chút chân thật trong lời nói từ đôi mắt của nàng. Nàng.. nàng không hề trốn tránh mà đối diện với hắn, trong mắt một mảnh trong sáng.
–Được! – cuối cùng thì hắn cũng đồng ý.
–Cám ơn! – nàng quay đầu đi không nhìn hắn nữa rồi ngã người nằm xuống, xoay lưng về phía hắn, lạnh lùng nói. – Ta mệt, ngươi đi ra ngoài đi!
Nghe thấy tiếng bước chân dần rời xa, mãi tới khi cửa được khép lại thì Phiên Phiên mới xoay người lại, hai mắt thẳng tắp nhìn cái giá khắc hoa đầu giường. Không gặp được Mộ Dung Nguyệt thì nàng sẽ không chết tâm. Nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra sự thật, cho dù chân tướng có làm lòng nàng tan nát, sống không bằng chết.
Mấy ngày liên tiếp sau đó Hàn Mặc Hiên không có xuất hiện nữa, không biết có phải hắn đi liên lạc với Mộ Dung Nguyệt hay không. Đối với Hàn Mặc Hiên thì nàng không có gì là yêu là ghét, chỉ đơn thuần là quen biết mà thôi và nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình và hắn lại có lúc dây dưa không rõ thế này. Nàng có cảm giác cả người nam tử này tràn ngập linh khí, không giống một phàm nhân, buồn cười chính là một người như hắn lại động tâm với một người quá mức bình thường như nàng. Phiên Phiên ngồi trong hoa viên, cả khu vườn hoa cúc trắng như ôm lấy nàng, vẻ mặt xuất thần nhìn đám mây chầm chậm trôi cuối trời. Duy trì tư thế này không biết đã bao lâu rồi, mãi tới khi xương cốt tê dại ê ẩm cứng còng thì nàng vẫn không có nhúc nhích.
Một tay nhẹ nhàng xoa nắn gáy và chân, cảm giác tê tê dát dát khó chịu tới cực điểm, nhịn không được, nàng thầm mắng một câu:
–Đáng chết! – đột nhiên sau gáy chợt lạnh, môi đôi bàn tay to rộng đang xoa nắn cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của đối phương, vì được xoa vuốt mà sự tê đau dần dần tán đi.
–Khá hơn chút nào không? – Hàn Mặc Hiên quan tâm hỏi.
Nàng gật gật đầu:
–Cám ơn!
Bước tới trước mặt nàng, Hàn Mặc Hiên ngồi xuống tương đối với nàng, ánh mặt lại chuyển tới đóa cúc trắng trước người:
–Ta đã gặp hắn. – hắn cảm nhận được người bên cạnh khẽ run lên, ngừng một chút hắn nói tiếp. – Ngày mai ta sẽ tự tay đem thuốc giải giao cho hắn. – rốt cuộc Phiên Phiên cũng nhìn về phía hắn, trên mặt hiện lên một thoáng hoảng khiếp.
–Đến lúc đó nàng hãy đi cùng ta. – nói xong, hắn hái một bông cúc, thuận tay cài trước vạt áo nàng rồi đứng dậy rời đi.
Rốt cuộc cũng gặp được hắn, nghe thấy những lời nói thuyết phục của Hàn Mặc Hiên thì sự kiên định trong nàng có chút lung lay, thâm tâm sinh ra hoảng sợ. Sợ ư? Nói không sợ là giả, chính nam tử này đã khiến nàng dùng tất cả trái tim để yêu thương, kết quả chính hắn lại khiến nàng tổn thương sâu nặng nhất. Nàng sợ muốn chết nếu phải nghe những lời tàn nhẫn, đoạn tuyệt từ miệng hắn, những lời đó có thể xé nát trái tim nàng nhưng nàng lại không thể không bắt mình đi xác nhận. Ông trời ơi, sao lại nỡ trêu đùa nàng như thế này!
Sáng sớm hôm sau Phiên Phiên cùng Hàn Mặc Hiên rời Mạc Phong sơn trang, về phần muốn đi đâu thì nàng không hỏi và cũng không muốn hỏi. Xe ngựa chạy một đường xóc nảy, khoảng ba canh giờ sau thì dừng lại.
Vén rèm lên, Hàn Mặc Hiên nhảy xuống trước rồi dìu Phiên Phiên đi xuống. Bước xuống khỏi xe ngựa, Phiên Phiên đưa mắt nhìn bốn phía, một mảnh đất hoang vô tận, xung quanh có vài đống đất trụi lủi, xa xa là núi non trùng điệp, không có lấy một bóng người.
–Hắn chưa tới. – thấy nàng nhìn quanh, Hàn Mặc Hiên lên tiếng làm yên lòng nàng.
–Ừm! – nàng cúi đầu tựa người bên cạnh xe, mấy ngón tay bấu vào trong viền váy. Thời gian trôi qua như nhỏ giọt, cảm giác chờ đợi một người khiến nàng chán ghét vô cùng. Ngay tại lúc nàng sắp chịu không nổi, định ngồi vào trong xe thì bỗng trong không khí tràn tới một cỗ hương khí – hương hoa quế!
Nàng ngẩng đầu, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy xa xa phía chân núi có một bóng đen mờ mờ chậm rãi di chuyển. Phiên Phiên chuyên chú nhìn vào bóng đen xa xa kia, ngay cả thở cũng ngưng trệ. Mãi tới khi điểm đen ngày càng gần thì bên tai vang lên tiếng vó ngựa.
Một người một ngựa dừng ngay trước mặt bọn họ, Mộ Dung Nguyệt mặc một thân hắc bào xuất hiện, ngũ quan tuấn mỹ âm nhu, làn da trắng nõn oánh nhuận, thêm trường bào màu đen phụ họa lại càng lộ ra một cỗ khí chất tà nịnh. Thân hình cao lớn ngồi trên con ngựa cũng đen nhuận, cứ như một vị thần hạ thế.
Mộ Dung Nguyệt không hề liếc mắt nhìn Phiên Phiên mà bắn thẳng tới Hàn Mặc Hiên:
–Thuốc giải.
Hàn Mặc Hiên lấy từ trong áo ra một chiếc bình sứ nhỏ màu đỏ, nắm trong tay:
–Đây là lượn thuốc cho nửa năm. – nói xong, hắn đương bước qua thì lại bị Phiên Phiên ngăn lại.
–Khoan đã!
Rốt cuộc phượng mâu cũng miết tới phía nàng, ánh mắt không hề mang theo một chút độ ấm. Cố nén nhịp tim đập thình thịch, nàng dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn, thở sâu hỏi:
–Vì sao?
Khóe môi hắn nhếch lên một nét cười, xong đáy mắt thì không hề cười chút nào:
–Ngươi nói cái gì?
Nhắm chặt mắt lại, nàng tận lực khống chế giọng nói nghẹn cứng quái dị của mình:
–Vì sao lại muốn dùng ta để đổi giải dược? – hắn không nghĩ nên nói rõ với nàng sao?
–Nói lung tung! – hắn cười nhạt, cúi đầu chăm chú nhìn nàng. – Ngươi.. rất đáng giá!
Lời nói của hắn lọt vào tai nàng bắt đầu vang lên tiếng vỡ vụn, là tiếng cõi lòng tan nát. Sau đó nàng nghe được một câu khiến cho máu toàn thân nàng đông cứng lại:
–Hàn Mặc Hiên, ngay cả một nữ nhân đã qua tay bổn vương mà ngươi cũng muốn có, đúng là si tình!
Không thể tin những lời này lại nói ra từ miệng Mộ Dung Nguyệt, chúng công kích đả thương nàng, thật tàn nhẫn, so với giết nàng đi còn đau hơn. Nghĩ lại kết cục của nàng so với Triển Ly còn thê thảm hơn nhiều. Cái thứ tình cảm từng khiến cho nàng tự cho là lưỡng tình tương duyệt so với thứ tình cảm nhất sương tình nguyện như Triển Ly dường như biến thành một điều khó coi tới nực cười. Nếu không phải lưng đang dựa vào xe ngựa thì nàng đã sớm gục xuống mặt đất rồi,
Không biết Mộ Dung Nguyệt đã rời đi ra sao, mãi tới khi Hàn Mặc Hiên bước lại lấy tay đỡ nàng thì lưng nàng trượt dọc theo xe ngựa ngã quỵ xuống. Nàng ngồi phịch, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười muốn điên, cười đến dại, cười ta nước mắt!
Tác giả :
Thập Bá