Nguyện Yêu Em Lần Nữa
Chương 82
Điều tôi không nghĩ tới chính là, chỉ qua một ngày, cái sự trốn tránh này đã khiến tôi hối hận không thôi.
Sáng thứ hai, tôi vừa vào công ty đã lên thẳng phòng Ứng Nhan, tôi quyết định, không cùng hắn đi gầy dựng sự nghiệp, an an ổn ổn ở lại đây với cha mẹ.
Tôi rất rõ ràng khuyết điểm của mình, khi tôi gặp chuyện không đủ ứng biến và linh hoạt, lại còn dễ dàng xúc động, ưu điểm của tôi chắc chỉ có mỗi việc chăm chỉ, không nhàn hạ bao giờ. Tôi cũng không phải như Thọ Phương Phương nữ cường nhân tám mặt lấp lánh, cũng không giống Ứng Nhan dám tiến cử kế hoạch phát triển cho cấp trên, cho nên cái loại việc gầy dựng sự nghiệp này, vẫn là để cho hai nhân tài Ứng Nhan và Thọ Phương Phương thực hiện đi.
Khi tôi đẩy cửa ra thì Ứng Nhan đang nhíu chặt lông mày nghe điện thoại: "Cái gì, bị đè trúng sao? Có bị thương nặng không? Cậu cũng không rõ? Hiện tại người thế nào rồi? Cậu nói cái gì cậu cũng biết thế mà gọi một cú điện thoại cũng không thông hả? Gọi về nhà nó đó."
Tôi thấy hắn liên tục đặt câu hỏi, dường như là việc nghiêm trọng, lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, không quấy rầy cuộc gọi của hắn.
Ứng Nhan đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, bởi vì hắn nghe quá mức chăm chú, nên không phát hiện tôi đẩy cửa đi vào, tiếp tục lớn tiếng qua điện thoại: "Chuyện khi nào? Đêm qua? Lão tam khuya khoắt ra công trường làm gì? Cái gì? Tâm tình không tốt?"
Lão Tam Tam Tam Tam Tam Tam? Tôi như bị sét đánh, lão Tam này, không phải là nói Trình Gia Gia chứ? Đêm qua? Tâm tình không tốt? Chẳng lẽ là vì chuyện trên mạng sao? Giả như, nếu, vạn nhất... Sợ hãi dấy lên trong lòng tôi, tôi không dám nghĩ tiếp, gần đây người bên cạnh tôi xảy ra chuyện nhiều lắm, tôi không muốn Trình Gia Gia cũng xảy ra chuyện nữa, sẽ không trùng hợp thế chứ, nhất định là không thể trùng hợp như vậy được. Tôi bất tri bất giác đến gần Ứng Nhan, nín thở nghe điện thoại của hắn.
Nhưng tiếng trong loa khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng, Lục Tử, giọng nói truyền ra từ đầu dây bên kia chính là Lục Tử. Đúng thế, lão Tam theo lời bọn họ chính là Trình Gia Gia, Trình Gia Gia, anh xảy ra chuyện!!!
Tôi đứng quá gần, Ứng Nhan đã thấy được tôi, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhất thời không biết phải làm sao, trong loa chỉ còn lại tiếng Lục Tử lớn giọng: "Lão Đại, hay là liên lạc với mẹ nó trước, nhưng nhỡ mẹ nó không biết chuyện này thì phải làm sao, có thể là bà ấy sợ hay không, lão Đại, lão Đại, sao thế, sao lại không còn tiếng nữa?"
Ứng Nhan lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói vào điện thoại, "Chuyện này giấu không được đâu, cậu cứ gọi đi rồi nói sau.", rồi cúp.
Tôi nghĩ sắc mặt tôi hiện tại nhất định rất khó coi, bởi vì Ứng Nhan đang bày ra vẻ mặt lo lắng, hắn cứng nhắc gọi tôi một tiếng: "Nha Nha."
Tôi chỉ nhìn thấy miệng Ứng Nhan động đậy, hình như hắn đang nói gì đó, nhưng tôi một chữ cũng chẳng nghe được, tôi lúc này chỉ nghĩ tới cô tôi nằm trong quan tài lạnh giá như người sáp, tới con cá trong tủ lạnh kia. Tâm tình tôi lúc này giống như lúc bác sĩ bảo mang cô tôi về, vì cái gì chuyện này cứ xảy ra với tôi? Nếu, nếu, nếu Trình Gia Gia thật sự...
Sau đó, tôi mới biết được, tình cảm của tôi với Trình Gia Gia căn bản là không biến mất, chỉ là bị tôi mạnh mẽ dìm xuống đáy lòng, lúc này trải qua một lần kích thích, tất cả đều bật ra. So với sinh mệnh của anh, chút tính toán mâu thuẫn trước kia chẳng đáng gì nữa, chỉ là tôi luôn phạm sai lầm như thế, tôi cuối cùng vẫn bỏ qua người cạnh mình, bỏ qua tình cảm của mình, đến tận khi mất đi, tôi mới hối hận không thôi.
Đêm qua vì cái gì mà không nói cho hết lời với anh? Trước khi anh xảy ra chuyện, vì sao tôi không nói rõ tình cảm của mình ra? Vì cái gì mà cuối cùng tôi vẫn hậu tri hậu giác?
Điện thoại lại vang lên lần nữa, bên tai có tiếng Ứng Nhan: "Ừm, được rồi, bệnh viện Trung ương, tôi qua ngay."
Ứng Nhan mang tôi theo cùng đi tới bệnh viện Trung ương, suốt đường đi tôi cứ một mực tự trách, không nói lời nào với Ứng Nhan, chỉ cảm thấy đoạn đường này so với bình thường dường như dài ra rất nhiều, xe trên đường cũng đông đúc hơn nữa, xe chạy tốc độ cứ như xe đạp, chẳng biết kiếp nào mới tới được bệnh viện.
Đường trước bệnh viện Trung ương là đường một chiều, không còn nhiều xe chắn trước mặt nữa, nhưng chủ xe phía trước có lẽ là mới tập lái, chạy tập tà tập tễnh chậm như rùa, ngăn chúng tôi ở phía sau. Đến giao lộ thì tự dưng ngừng lại, khiến chúng tôi không tới được, cũng không vượt được, tôi gấp đến độ hận không thể nhảy xuống lái giùm người phía trước.
Đèn xanh ở giao lộ bắt đầu chớp tắt, người tập lái phía trước như trong mộng mới tỉnh, giậm mạnh chân ga, ngay lúc đèn xanh chuyển thành đèn đỏ lủi tới, bị hắn ta cản đường nửa ngày, cuối cùng lại bị đèn đỏ chặn lại, tôi rốt cục biết vì sao các đồng chí lại thích nói tục chửi thề, bởi vì trong bụng tôi lúc này cũng không nhịn được mà hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên lái xe kia.
Cuối cùng cũng đã tới bệnh viện, chúng tôi dừng xe xong rồi, lòng như lửa đốt nhào vào bên trong, thật vất vả mới tra được số phòng bệnh của Trình Gia Gia từ hộ lý, tiến vào phòng bệnh, tôi với Ứng Nhan đều hoảng sợ.
Phòng bệnh nho nhỏ đầy ắp người, tất cả đều là thủ hạ của Trình Gia Gia, người nào đó cứ tưởng là đang nằm hấp hối trên giường, lúc này thần thái tự nhiên ngồi trên giường bệnh, mở hội nghị thường vụ xử lý công việc ngay tại đó, mấy người trong phòng đang thảo luận sôi nổi ngất trời về kiểm tra đo lường chất lượng công trình.
Trình Gia Gia mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu tóc bị cạo hết một nửa, còn bị chụp vào một cái lưới rất quái dị, nhìn thấy chúng tôi đi vào, anh nhe răng cười với chúng tôi: "A Nhan, Nha Nha, ngồi xuống trước đi, bọn tôi xong việc bây giờ đây."
Này rốt cục là xảy ra chuyện gì, tôi cùng Ứng Nhan đưa mắt nhìn nhau, tìm một góc nhàn rỗi đứng. Trình Gia Gia rất nhanh đã kết thúc hội nghị phòng bệnh, đang muốn giải thích với chúng tôi, thì cửa phòng mở ra cái rầm, Lục Tử hồng hộc xông vào: "Lão Tam, cậu thế nào rồi?"
Nhìn thấy Trình Gia Gia khỏe như vâm, phản ứng của Lục Tử cũng giống như chúng tôi, há hốc, giống như một người muốn ngáp lại bị người ta che miệng lại, một hơi nhả không được nuốt cũng không xong, nghẹn lại đó.
Trình Gia Gia và Lục Tử bắt đầu đối đáp, nửa ngày sau mới hiểu được, hóa ra là tại một cú điện thoại sáng sớm của Lục Tử.
Hôm qua Trình Gia Gia nghe nói công trình cúp điện nên đi qua xem thử, đang sờ soạng đi vào văn phòng tối đen thì không biết mò trúng cái gì, đầu bị đập một cái, hậu cần thấy vết thương của anh lớn nên đem anh đến bệnh viện khâu lại, nhưng bác sĩ để ý, thấy Trình Gia Gia có biểu hiện buồn nôn, nên để anh lại bệnh viện theo dõi.
Buổi sáng Lục tử tìm Trình Gia Gia có việc, gọi vào di động không được, liền gọi đến công ty anh, nghe nói Trình Gia Gia bị đè trúng, lập tức cho rằng công trình xảy ra chuyện. Mà các phần tử tinh anh trong công ty đều bị Trình Gia Gia điều tới bệnh viện họp, cô tiếp tân nghe điện thoại không biết rõ sự tình, lại bị Lục Tử qua loa kích động khiến cho loạn, trở thành cục diện...như thế này đây.
Nghe xong đối thoại của Trình Gia Gia với Lục Tử, tôi với Ứng Nhan bó chiếu, tôi thấy mình cũng bộp chộp lắm, nhưng so với Lục Tử cũng không bằng nha, tên Lục Tử này, bộp chộp đến phát giận mà. Tôi ban nãy bị tin tức đó làm cho hoảng sợ, nên hung hăng trừng Lục Tử trắng mắt, tôi rất muốn nện vài cú lên đầu anh ta, tên này, chị đây xém tí bị anh hù cho chết rồi.
Thấy Trình Gia Gia không có chuyện gì, Ứng Nhan cuồng công việc lại bắt đầu đứng ngồi không yên, vừa mắng Lục Tử xong đã nhấc chân muốn đi. Lục Tử tự giác hối lỗi, chường mặt ra cho chúng tôi mắng, một câu cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng theo sau mông Ứng Nhan chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đều đã muốn đi, để mình tôi ở lại, lúc này cũng ngại mở miệng, mắt nhìn thấy Ứng Nhan và Lục Tử đã đi tới cửa phòng bệnh, tôi chỉ có thể đứng lên theo, xoay về hướng Trình Gia Gia cáo từ chuẩn bị rời đi.
Tôi vừa đi đến ngưỡng cửa, đằng sau đã truyền đến giọng Trình Gia Gia.
"Nha Nha." Trình Gia Gia ngồi trên giường bệnh nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, rồi ngừng, rồi lại tiếp tục mở miệng. "Em ở lại đi."
Thình thịch, tôi nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực, chân phải đã ra khỏi cửa của tôi ngừng phắt lại, tôi quay đầu, trong lòng mơ hồ có phần chờ đợi, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước: "Chuyện gì?"
Sáng thứ hai, tôi vừa vào công ty đã lên thẳng phòng Ứng Nhan, tôi quyết định, không cùng hắn đi gầy dựng sự nghiệp, an an ổn ổn ở lại đây với cha mẹ.
Tôi rất rõ ràng khuyết điểm của mình, khi tôi gặp chuyện không đủ ứng biến và linh hoạt, lại còn dễ dàng xúc động, ưu điểm của tôi chắc chỉ có mỗi việc chăm chỉ, không nhàn hạ bao giờ. Tôi cũng không phải như Thọ Phương Phương nữ cường nhân tám mặt lấp lánh, cũng không giống Ứng Nhan dám tiến cử kế hoạch phát triển cho cấp trên, cho nên cái loại việc gầy dựng sự nghiệp này, vẫn là để cho hai nhân tài Ứng Nhan và Thọ Phương Phương thực hiện đi.
Khi tôi đẩy cửa ra thì Ứng Nhan đang nhíu chặt lông mày nghe điện thoại: "Cái gì, bị đè trúng sao? Có bị thương nặng không? Cậu cũng không rõ? Hiện tại người thế nào rồi? Cậu nói cái gì cậu cũng biết thế mà gọi một cú điện thoại cũng không thông hả? Gọi về nhà nó đó."
Tôi thấy hắn liên tục đặt câu hỏi, dường như là việc nghiêm trọng, lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, không quấy rầy cuộc gọi của hắn.
Ứng Nhan đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, bởi vì hắn nghe quá mức chăm chú, nên không phát hiện tôi đẩy cửa đi vào, tiếp tục lớn tiếng qua điện thoại: "Chuyện khi nào? Đêm qua? Lão tam khuya khoắt ra công trường làm gì? Cái gì? Tâm tình không tốt?"
Lão Tam Tam Tam Tam Tam Tam? Tôi như bị sét đánh, lão Tam này, không phải là nói Trình Gia Gia chứ? Đêm qua? Tâm tình không tốt? Chẳng lẽ là vì chuyện trên mạng sao? Giả như, nếu, vạn nhất... Sợ hãi dấy lên trong lòng tôi, tôi không dám nghĩ tiếp, gần đây người bên cạnh tôi xảy ra chuyện nhiều lắm, tôi không muốn Trình Gia Gia cũng xảy ra chuyện nữa, sẽ không trùng hợp thế chứ, nhất định là không thể trùng hợp như vậy được. Tôi bất tri bất giác đến gần Ứng Nhan, nín thở nghe điện thoại của hắn.
Nhưng tiếng trong loa khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng, Lục Tử, giọng nói truyền ra từ đầu dây bên kia chính là Lục Tử. Đúng thế, lão Tam theo lời bọn họ chính là Trình Gia Gia, Trình Gia Gia, anh xảy ra chuyện!!!
Tôi đứng quá gần, Ứng Nhan đã thấy được tôi, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhất thời không biết phải làm sao, trong loa chỉ còn lại tiếng Lục Tử lớn giọng: "Lão Đại, hay là liên lạc với mẹ nó trước, nhưng nhỡ mẹ nó không biết chuyện này thì phải làm sao, có thể là bà ấy sợ hay không, lão Đại, lão Đại, sao thế, sao lại không còn tiếng nữa?"
Ứng Nhan lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói vào điện thoại, "Chuyện này giấu không được đâu, cậu cứ gọi đi rồi nói sau.", rồi cúp.
Tôi nghĩ sắc mặt tôi hiện tại nhất định rất khó coi, bởi vì Ứng Nhan đang bày ra vẻ mặt lo lắng, hắn cứng nhắc gọi tôi một tiếng: "Nha Nha."
Tôi chỉ nhìn thấy miệng Ứng Nhan động đậy, hình như hắn đang nói gì đó, nhưng tôi một chữ cũng chẳng nghe được, tôi lúc này chỉ nghĩ tới cô tôi nằm trong quan tài lạnh giá như người sáp, tới con cá trong tủ lạnh kia. Tâm tình tôi lúc này giống như lúc bác sĩ bảo mang cô tôi về, vì cái gì chuyện này cứ xảy ra với tôi? Nếu, nếu, nếu Trình Gia Gia thật sự...
Sau đó, tôi mới biết được, tình cảm của tôi với Trình Gia Gia căn bản là không biến mất, chỉ là bị tôi mạnh mẽ dìm xuống đáy lòng, lúc này trải qua một lần kích thích, tất cả đều bật ra. So với sinh mệnh của anh, chút tính toán mâu thuẫn trước kia chẳng đáng gì nữa, chỉ là tôi luôn phạm sai lầm như thế, tôi cuối cùng vẫn bỏ qua người cạnh mình, bỏ qua tình cảm của mình, đến tận khi mất đi, tôi mới hối hận không thôi.
Đêm qua vì cái gì mà không nói cho hết lời với anh? Trước khi anh xảy ra chuyện, vì sao tôi không nói rõ tình cảm của mình ra? Vì cái gì mà cuối cùng tôi vẫn hậu tri hậu giác?
Điện thoại lại vang lên lần nữa, bên tai có tiếng Ứng Nhan: "Ừm, được rồi, bệnh viện Trung ương, tôi qua ngay."
Ứng Nhan mang tôi theo cùng đi tới bệnh viện Trung ương, suốt đường đi tôi cứ một mực tự trách, không nói lời nào với Ứng Nhan, chỉ cảm thấy đoạn đường này so với bình thường dường như dài ra rất nhiều, xe trên đường cũng đông đúc hơn nữa, xe chạy tốc độ cứ như xe đạp, chẳng biết kiếp nào mới tới được bệnh viện.
Đường trước bệnh viện Trung ương là đường một chiều, không còn nhiều xe chắn trước mặt nữa, nhưng chủ xe phía trước có lẽ là mới tập lái, chạy tập tà tập tễnh chậm như rùa, ngăn chúng tôi ở phía sau. Đến giao lộ thì tự dưng ngừng lại, khiến chúng tôi không tới được, cũng không vượt được, tôi gấp đến độ hận không thể nhảy xuống lái giùm người phía trước.
Đèn xanh ở giao lộ bắt đầu chớp tắt, người tập lái phía trước như trong mộng mới tỉnh, giậm mạnh chân ga, ngay lúc đèn xanh chuyển thành đèn đỏ lủi tới, bị hắn ta cản đường nửa ngày, cuối cùng lại bị đèn đỏ chặn lại, tôi rốt cục biết vì sao các đồng chí lại thích nói tục chửi thề, bởi vì trong bụng tôi lúc này cũng không nhịn được mà hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên lái xe kia.
Cuối cùng cũng đã tới bệnh viện, chúng tôi dừng xe xong rồi, lòng như lửa đốt nhào vào bên trong, thật vất vả mới tra được số phòng bệnh của Trình Gia Gia từ hộ lý, tiến vào phòng bệnh, tôi với Ứng Nhan đều hoảng sợ.
Phòng bệnh nho nhỏ đầy ắp người, tất cả đều là thủ hạ của Trình Gia Gia, người nào đó cứ tưởng là đang nằm hấp hối trên giường, lúc này thần thái tự nhiên ngồi trên giường bệnh, mở hội nghị thường vụ xử lý công việc ngay tại đó, mấy người trong phòng đang thảo luận sôi nổi ngất trời về kiểm tra đo lường chất lượng công trình.
Trình Gia Gia mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu tóc bị cạo hết một nửa, còn bị chụp vào một cái lưới rất quái dị, nhìn thấy chúng tôi đi vào, anh nhe răng cười với chúng tôi: "A Nhan, Nha Nha, ngồi xuống trước đi, bọn tôi xong việc bây giờ đây."
Này rốt cục là xảy ra chuyện gì, tôi cùng Ứng Nhan đưa mắt nhìn nhau, tìm một góc nhàn rỗi đứng. Trình Gia Gia rất nhanh đã kết thúc hội nghị phòng bệnh, đang muốn giải thích với chúng tôi, thì cửa phòng mở ra cái rầm, Lục Tử hồng hộc xông vào: "Lão Tam, cậu thế nào rồi?"
Nhìn thấy Trình Gia Gia khỏe như vâm, phản ứng của Lục Tử cũng giống như chúng tôi, há hốc, giống như một người muốn ngáp lại bị người ta che miệng lại, một hơi nhả không được nuốt cũng không xong, nghẹn lại đó.
Trình Gia Gia và Lục Tử bắt đầu đối đáp, nửa ngày sau mới hiểu được, hóa ra là tại một cú điện thoại sáng sớm của Lục Tử.
Hôm qua Trình Gia Gia nghe nói công trình cúp điện nên đi qua xem thử, đang sờ soạng đi vào văn phòng tối đen thì không biết mò trúng cái gì, đầu bị đập một cái, hậu cần thấy vết thương của anh lớn nên đem anh đến bệnh viện khâu lại, nhưng bác sĩ để ý, thấy Trình Gia Gia có biểu hiện buồn nôn, nên để anh lại bệnh viện theo dõi.
Buổi sáng Lục tử tìm Trình Gia Gia có việc, gọi vào di động không được, liền gọi đến công ty anh, nghe nói Trình Gia Gia bị đè trúng, lập tức cho rằng công trình xảy ra chuyện. Mà các phần tử tinh anh trong công ty đều bị Trình Gia Gia điều tới bệnh viện họp, cô tiếp tân nghe điện thoại không biết rõ sự tình, lại bị Lục Tử qua loa kích động khiến cho loạn, trở thành cục diện...như thế này đây.
Nghe xong đối thoại của Trình Gia Gia với Lục Tử, tôi với Ứng Nhan bó chiếu, tôi thấy mình cũng bộp chộp lắm, nhưng so với Lục Tử cũng không bằng nha, tên Lục Tử này, bộp chộp đến phát giận mà. Tôi ban nãy bị tin tức đó làm cho hoảng sợ, nên hung hăng trừng Lục Tử trắng mắt, tôi rất muốn nện vài cú lên đầu anh ta, tên này, chị đây xém tí bị anh hù cho chết rồi.
Thấy Trình Gia Gia không có chuyện gì, Ứng Nhan cuồng công việc lại bắt đầu đứng ngồi không yên, vừa mắng Lục Tử xong đã nhấc chân muốn đi. Lục Tử tự giác hối lỗi, chường mặt ra cho chúng tôi mắng, một câu cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng theo sau mông Ứng Nhan chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đều đã muốn đi, để mình tôi ở lại, lúc này cũng ngại mở miệng, mắt nhìn thấy Ứng Nhan và Lục Tử đã đi tới cửa phòng bệnh, tôi chỉ có thể đứng lên theo, xoay về hướng Trình Gia Gia cáo từ chuẩn bị rời đi.
Tôi vừa đi đến ngưỡng cửa, đằng sau đã truyền đến giọng Trình Gia Gia.
"Nha Nha." Trình Gia Gia ngồi trên giường bệnh nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, rồi ngừng, rồi lại tiếp tục mở miệng. "Em ở lại đi."
Thình thịch, tôi nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực, chân phải đã ra khỏi cửa của tôi ngừng phắt lại, tôi quay đầu, trong lòng mơ hồ có phần chờ đợi, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước: "Chuyện gì?"
Tác giả :
Súp Lơ Leng Keng