Nguyện Yêu Em Lần Nữa
Chương 74
Qua sự kiện lần này, An An vẫn không nhụt chí, vẫn nhiệt tình thu xếp chuyện bạn trai cho tôi. Theo lời cô ấy nói, hai mươi lăm tuổi là lằn ranh của phụ nữ, vừa qua hai lăm, thì đã thành gái già, cơ hội tìm đàn ông thỏa mãn mình ít đi nhiều, giống như Hồ Thanh Thanh và Thọ Phương Phương sự nghiệp xuất sắc như thế, chẳng phải vẫn không tìm ra đàn ông thích hợp đấy sao.
Tôi biết thanh xuân của phụ nữ là có hạn, nhưng sau khi trải qua chuyện của Trình Gia Gia, lập tức để tôi đi hẹn hò cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhất là với đồng chí A Hoa trầm mặc kia, nếu tôi hẹn hò với anh ta, thể nào cũng có ngày ngộp mà chết. Vì thế ngoài lúc làm việc lẫn nghe An An lải nhải, còn thì tôi một thân một mình, tăng ca, tan tầm, rất nhanh đã tới hôn lễ của An An.
Thành D có một phong tục, gọi là noãn phòng*. Nghĩa là một đêm trước tân hôn, bất luận là cô dâu hay chú rể, đều phải gọi mấy người bạn chưa kết hôn sang qua đêm. Không ngoài dự đoán, An An gọi tôi noãn phòng cho cô ấy. Thời gian trước khi làm lễ của An An rất bận, tôi chín rưỡi mới tan ca ra, gọi điện thoại cho An An xong, tôi ra cổng công ty, chuẩn bị về nhà trọ thay bộ đồ sạch rồi sang đó.
[Noãn phòng: "noãn" có nghĩa là ấm áp, noãn phòng là làm ấm phòng.]
Chỗ của tôi là khu nhà cũ, đèn cầu thang đã hỏng hết rồi, bình thường tôi lên xuống cầu thang này vẫn cứ thấy run run, vừa hay hộ dưới lầu mới có người bệnh cấp tính mà qua đời, mấy hôm nay tôi về nhà buổi tối, đối diện với hành là tối thui, lòng luôn lập cập sợ, tới cầu thang là chạy thục mạng lên lầu.
Tối hôm đó gió đặc biệt lớn, tiếng gió sắc lẻm trong đêm đông nghe vẻ càng thêm rét lạnh, tối mùa đông mọi người đều trốn trong nhà, chỉ còn mình tôi rụt cổ đi ngoài đường, tôi vội vàng vào tiểu khu, đèn trong tiểu khu rất tối, trong ánh đèn mờ căm, những nhánh cây trụi lủi lắc lư qua lại như những bóng ma, hàng hiên dưới lầu nhà tôi tối om om, so với ban ngày nhìn âm trầm gấp bội phần.
Tôi vừa định đi vào, thì nghe thấy đằng sau có người gọi tên tôi, hình như là giọng của Ứng Nhan.
Tôi một thân một mình trước khu nhà đã hơi bị sợ, nghe được giọng Ứng Nhan, thấy sao mà êm tai ghê nơi, tôi vui mừng quay đầu lại, nhiệt tình chưa từng có: "Ây da, sếp, sao anh lại tới đây?"
Ứng Nhan đưa tay chỉa chỉa hàng hiên: "Tôi tìm Ngả Lệ lấy tài liệu, sao, cô cũng ở khu này hửm?"
Ngả Lệ ở cao hơn tôi một tầng, này cũng là có bạn. Tôi vui vẻ trả lời: "Đúng thế, tôi ở lầu ba khu này, Ngả Lệ ở lầu bốn, ngay phía trên nhà tôi, đi, chúng ta lên lầu đi."
Có người cùng đi, cảm giác âm trầm giảm lại rất nhiều, tôi thoải mái tiến vào hàng hiên.
Trong hành làng tối đen như mực, tôi một bên cẩn thận giẫm lên từng bậc cầu thang, một bên câu được câu chăng trò chuyện với Ứng Nhan: "Này, mai anh có đi dự hôn lễ của An An không?"
Ứng Nhan nghĩ nghĩ: "Công chuyện ngày mai không nhiều lắm, hẳn là tham gia được, cô là phù dâu của An An đúng không?"
"Đúng thế, tôi giờ về nhà thay quần áo cũng là vì thế đó, phải sai nhà cô ấy noãn phòng. Ấy, cẩn thận." Ánh mắt tôi dần thích ứng với bóng tối của hành lang, mơ hồ thấy có một cái bóng lớn kế cạnh Ứng Nhan, đó là đồ bỏ đi của hộ ngụ ngay đó, vị trí hơi khuất, tôi khi mới đến đây đã nhiều lần đụng trúng rồi.
Ứng Nhan đi vòng qua vật đó, theo tôi quẹo vào lầu hai, lầu hai chính là cái lầu người chết kia thuê, hiện giờ thì phòng này không người ở. Ứng Nhan đi bên trái tôi, bên phải tôi chính là cửa lớn của cái nhà, trong bóng đêm tôi cảm giác như bên trong có động tĩnh gì đó.
Ê ê, chỗ đó chẳng phải không có người ở sao? Trong nháy mắt, sợ hãi xộc ra, da đầu tôi tê rần, lông tơ dựng đứng.
Tôi quay nhanh đầu lại, cái phòng không người ở kia, thế mà lại có tiếng người vặn nấm đấm cửa!
Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng của cơ thể, tôi nghe thấy mình hét lên một tiếng, nhảy dựng, nhanh chóng nắm lấy tay Ứng Nhan lôi lên lầu.
Cạhc một tiếng, cửa mở, tia sáng từ trong phòng lọt qua khe mở, mắt tôi liếc thấy một người từ bên trong đi ra, người nọ vừa mới mở cửa đã bị tôi la một tiếng hù tới sợ, ngơ ngác đứng ngây tại chỗ: "Chuyện gì vậy?"
Người mở cửa này tôi biết, chính là người thuê nhà này lần trước, trong tay anh ta có một cái thùng giấy, có lẽ là về lấy đồ vật chi đó.
Dây thần kinh tôi bắt đầu thoát khỏi trạng thái căng như dây đàn, đối diện với chủ nhà bị tôi dọa sợ, nhất thời ngượng ngùng chẳng biết nói chi cho phải.
Cuối cùng vẫn là Ứng Nhan mở miệng: "Thật xin lỗi, ban nãy chúng tôi đùa nhau, có hơi lớn tiếng một tí."
Chủ nhà có lẽ tâm trạng vẫn còn mất mát vì cái chết của người thân, bị tôi hù như thế, trong lòng dù khó chịu, nhưng vẫn đóng cửa lại đi như không có chuyện gì.
Hành lang lại tối đen như cũ, bóng tối giúp tôi che giấu nỗi xấu hổ của mình, lúc này mới thấy tôi còn nắm chặt tay của Ứng Nhan, cái tay giãy chết ban nãy của Ứng Nhan bây giờ đang cầm ngược lại tay tôi, tôi không được tự nhiên chuẩn bị rụt tay lại, nhưng mà Ứng Nhan như chẳng thấy gì không ổn, nắm chặt tay tôi đi lên lầu: "Cô thay quần áo mất bao lâu? Để tôi đưa cô sang nhà An An."
Lòng bàn tay Ứng Nhan hơi đổ mồ hôi, ẩm ướt, tôi có cảm giác cực kỳ khó chịu, cực kì muốn rút tay ra, lại hơi ngại vậy quá trắng trợn, bây giờ nghe lời này của hắn, tôi chẳng chút suy nghĩ đã mở miệng từ chối: "Không cần đâu, vậy phiền lắm."
Trong bóng tối không thấy được mặt Ứng Nhan, lần thứ hai tôi rụt tay lại thì hắn cũng buông ra, không khí trở nên thật ái ngại, tôi cũng không dám mở miệng nhiều, lùi lại một chút, giữ khoảng cách với Ứng Nhan, im lặng theo sau hắn lên lầu.
Lầu ba là chỗ tôi ở, tôi đứng cạnh cánh cửa, bắt đầu bới chìa khóa từ túi ra: "Tôi mở liền đây."
Ứng Nhan đứng lại bên cạnh tôi, tựa hồ muốn nói với tôi cái gì đó, không khí này thật xấu hổ, lòng tôi ngóng trông hắn mau lên lầu đi, nhưng hắn vẫn cố tình không nhúc nhích, tôi đảo nhanh tay tìm chìa khóa, muốn mau vào nhà để chấm dứt cái cục diện bế tắc này. Nhưng tôi càng vội, chìa khóa trong túi lại càng như lủi đâu mất hút.
Một luồng ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong giỏ tôi, Ứng Nhan mở di động ở phía trên túi, dưới luồng sáng của điện thoại hắn, tôi cuối cùng cũng mò ra được cái chìa khóa nằm mút tận đáy túi.
Tôi đầu đầy mồ hôi mà lấy chìa khóa mở cửa nhà, Ứng Nhan đứng cạnh không lên tiếng bỗng nhiên nói chuyện: "Xong thì gọi điện cho tôi, tôi chở cô đi, đã khuya thế này, không có phương tiện công cộng, cô đã trẻ mà một mình đi như thế không an toàn."
Ứng Nhan vừa nói xong thì xoay người đi lên lầu, cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho tôi, khiến tôi trong lúc thay quần áo cũng phải nghĩ lý do để từ chối hắn, không đợi tôi nghĩ xong, Ứng Nhan đã gọi tới: "Tôi lấy tài liệu rồi, cô xong chưa?"
Tốc độ thần thánh gì thế này, tôi còn đang vật lộn với cái nơ con bướm đẹp lung linh trên áo khoác, nhận được điện thoại của hắn, chỉ có thể chịu bất hạnh: "Được rồi, năm phút nữa."
Có lẽ là ấn tượng về phản ứng của tôi lúc lên lầu quá mãnh liệt, Ứng Nhan rất cẩn thận mà nói: "Như vầy đi, tôi sẽ đứng trước cửa nhà cô đợi, rồi cùng cô đi xuống."
Như thế cũng tốt, có người làm bạn theo tôi xuống lầu, tôi còn sợ vụ lên lầu hồi nãy lắm, nên rất nhanh đã vứt nỗi xấu hổ với Ứng Nhan ban nãy rồi.
Nhà mẹ đẻ của An An cách chỗ chúng tôi rất xa, phải mười rưỡi mới tới nơi, đêm lạnh như thế, trên đường đến taxi cũng hiếm, tôi nếu tự đi, đoán chừng phải mười một giờ mới tới nơi. Nhà An An ở trong hẻm, xe lớn không vào được, Ứng Nhan làm việc luôn tinh tế tỉ mỉ, hắn đỗ xe ở đầu hẻm, kiên trì cùng tôi đi vào, còn đưa luôn tôi tới trước cửa nhà An An, nhìn tôi nhấn chuông cửa.
Mở cửa chính là mẹ An An, nhìn thấy chúng tôi, bà rất nhiệt tình tiếp đón: "Ây da, Nha Nha, đến đây, vào mau vào mau, đây là bạn trai con hả, mau vào ngồi."
Lỗ tai của đồng chí An An còn thính hơn cả linh khuyển*, tiếng mẹ cô ấy vừa dứt, đã thấy cô ấy khoác áo ngủ thùng thình chạy lịch bịch từ trong nhà ra: "Bạn trai Nha Nha?"
[*Linh khuyển: chó thần.]
Tôi nhanh chóng thanh minh với mẹ An An: "Không phải ạ, đây là sếp cháu, vừa rồi tình cờ gặp nên đưa cháu tới."
An An ngó ngó tôi, lại ngó ngó Ứng Nhan, nhếch miệng, khoác lấy tay tôi, rồi lại quay đầu cười với Ứng Nhan: "Ấy, là sếp của chúng ta, biết rồi, đừng đứng, ngoài này lạnh, vào trong nhà ngồi một chút đi."
Đã trễ thế này, Ứng Nhan đương nhiên sẽ không vào nhà, chờ hắn vừa đi, An An đã dắt tay tôi thẳng đến phòng ngủ: "Khốn, Nha Nha, cô trâu thật nhá, dám giả bộ với chị đây à? Nói, cô với Ứng Nhan hú hí với nhau từ hồi nào hửm?"
Tôi thở dài, xong rồi, bà tám An An này nếu đã nhận định chuyện gì, thì nói cỡ nào cũng không thanh minh được, tôi xoa xoa huyệt thái dương, hữu khí vô lực phản kháng: "Dì cả à, dì tha cho con đi."
Trên tay đau nhói lên, cái cô An An này, lại cấu véo tôi, An An lớn giọng tiếp tục độc hại lỗ tai tôi: "Còn giả bộ!"
Tôi nhìn An An nét mặt tỏa sáng, lại thở dài: "Em thật ra cũng muốn \'3 chấm\' với hắn lắm, em mừng còn không kịp, này không phải là giải quyết vấn đề nhân sinh sao?"
An An không tin xíu nào, bĩu môi: "Đừng có tráo trở, ai trong công ty mà không biết hắn thầm mến cô chứ, bằng không Thọ kinh hận cô đến thế làm gì?"
Tôi ngã vật ra cái giường lớn của An An, thuận tay moi từ tủ đầu giường ra một trái quýt, chà chà, lột vỏ, bóc lấy một múi bỏ vào trong miệng: "Chị à, chị có bao giờ trải qua cảm giác như thế này chưa, có một người rất tốt ở mọi phương diện, cũng rất tốt với chị, chỉ là hắn càng đối tốt với chị, thì lòng chị lại càng buồn bực, nhận được điện thoại của hắn liền cúp, hắn vừa dựa vào thì lông tơ đã dựng ngược ấy."
Tôi biết thanh xuân của phụ nữ là có hạn, nhưng sau khi trải qua chuyện của Trình Gia Gia, lập tức để tôi đi hẹn hò cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhất là với đồng chí A Hoa trầm mặc kia, nếu tôi hẹn hò với anh ta, thể nào cũng có ngày ngộp mà chết. Vì thế ngoài lúc làm việc lẫn nghe An An lải nhải, còn thì tôi một thân một mình, tăng ca, tan tầm, rất nhanh đã tới hôn lễ của An An.
Thành D có một phong tục, gọi là noãn phòng*. Nghĩa là một đêm trước tân hôn, bất luận là cô dâu hay chú rể, đều phải gọi mấy người bạn chưa kết hôn sang qua đêm. Không ngoài dự đoán, An An gọi tôi noãn phòng cho cô ấy. Thời gian trước khi làm lễ của An An rất bận, tôi chín rưỡi mới tan ca ra, gọi điện thoại cho An An xong, tôi ra cổng công ty, chuẩn bị về nhà trọ thay bộ đồ sạch rồi sang đó.
[Noãn phòng: "noãn" có nghĩa là ấm áp, noãn phòng là làm ấm phòng.]
Chỗ của tôi là khu nhà cũ, đèn cầu thang đã hỏng hết rồi, bình thường tôi lên xuống cầu thang này vẫn cứ thấy run run, vừa hay hộ dưới lầu mới có người bệnh cấp tính mà qua đời, mấy hôm nay tôi về nhà buổi tối, đối diện với hành là tối thui, lòng luôn lập cập sợ, tới cầu thang là chạy thục mạng lên lầu.
Tối hôm đó gió đặc biệt lớn, tiếng gió sắc lẻm trong đêm đông nghe vẻ càng thêm rét lạnh, tối mùa đông mọi người đều trốn trong nhà, chỉ còn mình tôi rụt cổ đi ngoài đường, tôi vội vàng vào tiểu khu, đèn trong tiểu khu rất tối, trong ánh đèn mờ căm, những nhánh cây trụi lủi lắc lư qua lại như những bóng ma, hàng hiên dưới lầu nhà tôi tối om om, so với ban ngày nhìn âm trầm gấp bội phần.
Tôi vừa định đi vào, thì nghe thấy đằng sau có người gọi tên tôi, hình như là giọng của Ứng Nhan.
Tôi một thân một mình trước khu nhà đã hơi bị sợ, nghe được giọng Ứng Nhan, thấy sao mà êm tai ghê nơi, tôi vui mừng quay đầu lại, nhiệt tình chưa từng có: "Ây da, sếp, sao anh lại tới đây?"
Ứng Nhan đưa tay chỉa chỉa hàng hiên: "Tôi tìm Ngả Lệ lấy tài liệu, sao, cô cũng ở khu này hửm?"
Ngả Lệ ở cao hơn tôi một tầng, này cũng là có bạn. Tôi vui vẻ trả lời: "Đúng thế, tôi ở lầu ba khu này, Ngả Lệ ở lầu bốn, ngay phía trên nhà tôi, đi, chúng ta lên lầu đi."
Có người cùng đi, cảm giác âm trầm giảm lại rất nhiều, tôi thoải mái tiến vào hàng hiên.
Trong hành làng tối đen như mực, tôi một bên cẩn thận giẫm lên từng bậc cầu thang, một bên câu được câu chăng trò chuyện với Ứng Nhan: "Này, mai anh có đi dự hôn lễ của An An không?"
Ứng Nhan nghĩ nghĩ: "Công chuyện ngày mai không nhiều lắm, hẳn là tham gia được, cô là phù dâu của An An đúng không?"
"Đúng thế, tôi giờ về nhà thay quần áo cũng là vì thế đó, phải sai nhà cô ấy noãn phòng. Ấy, cẩn thận." Ánh mắt tôi dần thích ứng với bóng tối của hành lang, mơ hồ thấy có một cái bóng lớn kế cạnh Ứng Nhan, đó là đồ bỏ đi của hộ ngụ ngay đó, vị trí hơi khuất, tôi khi mới đến đây đã nhiều lần đụng trúng rồi.
Ứng Nhan đi vòng qua vật đó, theo tôi quẹo vào lầu hai, lầu hai chính là cái lầu người chết kia thuê, hiện giờ thì phòng này không người ở. Ứng Nhan đi bên trái tôi, bên phải tôi chính là cửa lớn của cái nhà, trong bóng đêm tôi cảm giác như bên trong có động tĩnh gì đó.
Ê ê, chỗ đó chẳng phải không có người ở sao? Trong nháy mắt, sợ hãi xộc ra, da đầu tôi tê rần, lông tơ dựng đứng.
Tôi quay nhanh đầu lại, cái phòng không người ở kia, thế mà lại có tiếng người vặn nấm đấm cửa!
Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng của cơ thể, tôi nghe thấy mình hét lên một tiếng, nhảy dựng, nhanh chóng nắm lấy tay Ứng Nhan lôi lên lầu.
Cạhc một tiếng, cửa mở, tia sáng từ trong phòng lọt qua khe mở, mắt tôi liếc thấy một người từ bên trong đi ra, người nọ vừa mới mở cửa đã bị tôi la một tiếng hù tới sợ, ngơ ngác đứng ngây tại chỗ: "Chuyện gì vậy?"
Người mở cửa này tôi biết, chính là người thuê nhà này lần trước, trong tay anh ta có một cái thùng giấy, có lẽ là về lấy đồ vật chi đó.
Dây thần kinh tôi bắt đầu thoát khỏi trạng thái căng như dây đàn, đối diện với chủ nhà bị tôi dọa sợ, nhất thời ngượng ngùng chẳng biết nói chi cho phải.
Cuối cùng vẫn là Ứng Nhan mở miệng: "Thật xin lỗi, ban nãy chúng tôi đùa nhau, có hơi lớn tiếng một tí."
Chủ nhà có lẽ tâm trạng vẫn còn mất mát vì cái chết của người thân, bị tôi hù như thế, trong lòng dù khó chịu, nhưng vẫn đóng cửa lại đi như không có chuyện gì.
Hành lang lại tối đen như cũ, bóng tối giúp tôi che giấu nỗi xấu hổ của mình, lúc này mới thấy tôi còn nắm chặt tay của Ứng Nhan, cái tay giãy chết ban nãy của Ứng Nhan bây giờ đang cầm ngược lại tay tôi, tôi không được tự nhiên chuẩn bị rụt tay lại, nhưng mà Ứng Nhan như chẳng thấy gì không ổn, nắm chặt tay tôi đi lên lầu: "Cô thay quần áo mất bao lâu? Để tôi đưa cô sang nhà An An."
Lòng bàn tay Ứng Nhan hơi đổ mồ hôi, ẩm ướt, tôi có cảm giác cực kỳ khó chịu, cực kì muốn rút tay ra, lại hơi ngại vậy quá trắng trợn, bây giờ nghe lời này của hắn, tôi chẳng chút suy nghĩ đã mở miệng từ chối: "Không cần đâu, vậy phiền lắm."
Trong bóng tối không thấy được mặt Ứng Nhan, lần thứ hai tôi rụt tay lại thì hắn cũng buông ra, không khí trở nên thật ái ngại, tôi cũng không dám mở miệng nhiều, lùi lại một chút, giữ khoảng cách với Ứng Nhan, im lặng theo sau hắn lên lầu.
Lầu ba là chỗ tôi ở, tôi đứng cạnh cánh cửa, bắt đầu bới chìa khóa từ túi ra: "Tôi mở liền đây."
Ứng Nhan đứng lại bên cạnh tôi, tựa hồ muốn nói với tôi cái gì đó, không khí này thật xấu hổ, lòng tôi ngóng trông hắn mau lên lầu đi, nhưng hắn vẫn cố tình không nhúc nhích, tôi đảo nhanh tay tìm chìa khóa, muốn mau vào nhà để chấm dứt cái cục diện bế tắc này. Nhưng tôi càng vội, chìa khóa trong túi lại càng như lủi đâu mất hút.
Một luồng ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong giỏ tôi, Ứng Nhan mở di động ở phía trên túi, dưới luồng sáng của điện thoại hắn, tôi cuối cùng cũng mò ra được cái chìa khóa nằm mút tận đáy túi.
Tôi đầu đầy mồ hôi mà lấy chìa khóa mở cửa nhà, Ứng Nhan đứng cạnh không lên tiếng bỗng nhiên nói chuyện: "Xong thì gọi điện cho tôi, tôi chở cô đi, đã khuya thế này, không có phương tiện công cộng, cô đã trẻ mà một mình đi như thế không an toàn."
Ứng Nhan vừa nói xong thì xoay người đi lên lầu, cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho tôi, khiến tôi trong lúc thay quần áo cũng phải nghĩ lý do để từ chối hắn, không đợi tôi nghĩ xong, Ứng Nhan đã gọi tới: "Tôi lấy tài liệu rồi, cô xong chưa?"
Tốc độ thần thánh gì thế này, tôi còn đang vật lộn với cái nơ con bướm đẹp lung linh trên áo khoác, nhận được điện thoại của hắn, chỉ có thể chịu bất hạnh: "Được rồi, năm phút nữa."
Có lẽ là ấn tượng về phản ứng của tôi lúc lên lầu quá mãnh liệt, Ứng Nhan rất cẩn thận mà nói: "Như vầy đi, tôi sẽ đứng trước cửa nhà cô đợi, rồi cùng cô đi xuống."
Như thế cũng tốt, có người làm bạn theo tôi xuống lầu, tôi còn sợ vụ lên lầu hồi nãy lắm, nên rất nhanh đã vứt nỗi xấu hổ với Ứng Nhan ban nãy rồi.
Nhà mẹ đẻ của An An cách chỗ chúng tôi rất xa, phải mười rưỡi mới tới nơi, đêm lạnh như thế, trên đường đến taxi cũng hiếm, tôi nếu tự đi, đoán chừng phải mười một giờ mới tới nơi. Nhà An An ở trong hẻm, xe lớn không vào được, Ứng Nhan làm việc luôn tinh tế tỉ mỉ, hắn đỗ xe ở đầu hẻm, kiên trì cùng tôi đi vào, còn đưa luôn tôi tới trước cửa nhà An An, nhìn tôi nhấn chuông cửa.
Mở cửa chính là mẹ An An, nhìn thấy chúng tôi, bà rất nhiệt tình tiếp đón: "Ây da, Nha Nha, đến đây, vào mau vào mau, đây là bạn trai con hả, mau vào ngồi."
Lỗ tai của đồng chí An An còn thính hơn cả linh khuyển*, tiếng mẹ cô ấy vừa dứt, đã thấy cô ấy khoác áo ngủ thùng thình chạy lịch bịch từ trong nhà ra: "Bạn trai Nha Nha?"
[*Linh khuyển: chó thần.]
Tôi nhanh chóng thanh minh với mẹ An An: "Không phải ạ, đây là sếp cháu, vừa rồi tình cờ gặp nên đưa cháu tới."
An An ngó ngó tôi, lại ngó ngó Ứng Nhan, nhếch miệng, khoác lấy tay tôi, rồi lại quay đầu cười với Ứng Nhan: "Ấy, là sếp của chúng ta, biết rồi, đừng đứng, ngoài này lạnh, vào trong nhà ngồi một chút đi."
Đã trễ thế này, Ứng Nhan đương nhiên sẽ không vào nhà, chờ hắn vừa đi, An An đã dắt tay tôi thẳng đến phòng ngủ: "Khốn, Nha Nha, cô trâu thật nhá, dám giả bộ với chị đây à? Nói, cô với Ứng Nhan hú hí với nhau từ hồi nào hửm?"
Tôi thở dài, xong rồi, bà tám An An này nếu đã nhận định chuyện gì, thì nói cỡ nào cũng không thanh minh được, tôi xoa xoa huyệt thái dương, hữu khí vô lực phản kháng: "Dì cả à, dì tha cho con đi."
Trên tay đau nhói lên, cái cô An An này, lại cấu véo tôi, An An lớn giọng tiếp tục độc hại lỗ tai tôi: "Còn giả bộ!"
Tôi nhìn An An nét mặt tỏa sáng, lại thở dài: "Em thật ra cũng muốn \'3 chấm\' với hắn lắm, em mừng còn không kịp, này không phải là giải quyết vấn đề nhân sinh sao?"
An An không tin xíu nào, bĩu môi: "Đừng có tráo trở, ai trong công ty mà không biết hắn thầm mến cô chứ, bằng không Thọ kinh hận cô đến thế làm gì?"
Tôi ngã vật ra cái giường lớn của An An, thuận tay moi từ tủ đầu giường ra một trái quýt, chà chà, lột vỏ, bóc lấy một múi bỏ vào trong miệng: "Chị à, chị có bao giờ trải qua cảm giác như thế này chưa, có một người rất tốt ở mọi phương diện, cũng rất tốt với chị, chỉ là hắn càng đối tốt với chị, thì lòng chị lại càng buồn bực, nhận được điện thoại của hắn liền cúp, hắn vừa dựa vào thì lông tơ đã dựng ngược ấy."
Tác giả :
Súp Lơ Leng Keng