Nguyện Ước Trọn Đời
Chương 57
Sau khi nói câu này, Mạnh Tân Duy vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc, nhưng vẫn không chịu buông tay cô. Anh dùng lực quá mạnh, mi cô liên tục chớp chớp, không phải vì tay đau, mà vì suy nghĩ. Tình huống này khiến cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không biết phải nói gì, không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng mình như thế nào.
Cô đê tiện đến thế sao, tại sao lại có thể quyến rũ đàn ông một cách trắng trợn đến thế, gợi lên cảm xúc nguyên thủy trong cơ thể một người đàn ông mà không thèm phân biệt thời gian, địa điểm, quan trọng nhất là chỉ có bản thân cô là người được hưởng lợi. Cô luôn muốn làm một việc gì đó kinh thiên động địa, đáng tiếc cô lại không có bản lĩnh này, nên chỉ có thể làm những chuyện lén lút kích tình, rất kích thích này.
Có thể những trò kích thích mang sắc thái bí ẩn này, chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu được kiểu cảm giác đó,nhưng lần nào cũng bị anh bắt gặp.
Bạch Nặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Mạnh Tân Duy một lần nữa, thì ra trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một sự bài xích đối với anh, cô vẫn coi anh là một người ngoài cuộc.
Hành lang này, từ trước tới nay đã đi bao lần, cô chưa từng cảm thấy xa xôi đến vậy, như mãi mãi không thể đi hết, giấy dán tường hai bên màu vàng úa mơ hồ đè nén trong ánh đèn vàng, tiếng bước chân trở nên ồn ào nhức óc đến không thể chịu nổi, cô khẽ bước nhanh hơn, phải như vậy mới đuổi kịp bước chân anh.
Trên thực tế, cô biết, tận đáy lòng, cô vĩnh viễn không bao giờ có thể đuổi kịp bước chân anh.
Trong một cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, người nữ chính từng nhận xét về người nam chính rằng, anh quá sạch sẽ, nên khi ở bên anh, cô giống như đang làm ô uế anh vậy. Lúc đó Bạch Nặc Ngôn đã cho rằng, đôi tình nhân đó sẽ không bao giờ có thể đến với nhau. Vì tận sâu trong nội tâm nữ chính, hai người bọn họ đã không hề bình đẳng, ngay cả nữ chính cũng cảm thấy anh cao cao tại thượng, còn cô ở vị trí quá thấp, tình yêu của họ sao có thể thiên trường địa cửu đây. Cái kết của câu truyện hòa toàn giống với dự đoán của Bạch Nặc Ngôn, nam chính và nữ chính cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Bình đẳng – cũng như bất bình đẳng, đều chỉ là nhận thức trong lòng mỗi người, đều là tình tự trong lòng mỗi người, hay phải chăng đó chỉ là lí do họ đưa ra để bào chữa cho mong muốn được rời xa của bản thân.
Mạnh Tân Duy mím nhẹ môi, Bạch Nặc Ngôn vẫn không dám nhìn anh.
Hành lang dường như mỗi lúc một dài hơn, khiến cô nhớ đến một buổi tối khi còn học trong trường đại học, cô và các bạn cùng lớp đang trên đường đi từ sân vận động về phòng, con đường không một ngọn đèn, các cô đi rất lâu, khi quay đầu nhìn về phía sau, cô bạn cùng lớp đã nói rằng: “ Sao thấy giống như đã đến thiên đường rồi vậy?”
Hai bên đường đều là màu nước đen u ám, những thân cây cũng đen như mực phát ra thứ ánh sáng lập lòe, con đường nhựa màu trắng quỷ dị, nhìn mãi vẫn không tìm thấy điểm tận cùng.
Đây phải chăng chính là thiên đường.
Nhưng hành lang này, lại không hoàn toàn giống với một mê cung không lối thoát.
Hay phải nói là, cô muốn thoát khỏi lòng bàn tay đang tỏa nhiệt độ như muốn thiêu cháy cô.
Cô muốn rút ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, người đàn ông này có thể cố chấp đến mức nào.
Anh cố chấp đến mức, cô không thể cảm thấy hảo cảm. Có kiểu cố chấp cô thích, có kiểu cố chấp cô ghét, ví dụ như cái kiểu suy nghĩ muốn thay đổi con người cô để chứng thực quan điểm của anh.
Cô vừa nhìn về phía anh, cuối cùng họ cũng dừng lại, thì ra họ đã đi đến trước cửa phòng bao.
Rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng cô lại cảm thấy giống như đã trôi qua cả nửa thế kỷ, thời gian trôi đến mức cô không thể tưởng tượng được.
Cô như bừng tỉnh, cô còn tưởng Mạnh Tân Duy muốn kéo cô đến một chỗ nào đó, dạy cho cô một trận nên thân, cô không ngờ trước bài giảng còn có khoảng thời gian giảm xóc này.
Anh muốn yên tĩnh một chút, đồng thời cũng hi vọng cô bởi vậy mà suy nghĩ thấu đáo hơn.
Mở cửa bước vào, bắt gặp khuôn mặt tươi cười roi rói của Mạnh Thể Phỉ.
- Anh, anh đến rồi sao? Em còn tưởng anh sẽ không tới, em đang định gọi điện thoại cho anh.
Mạnh Thể Phỉ bĩu môi.
- Chị Bạch đi đâu mà lâu thế, em đang sợ chị bỏ rơi em. Thành thật khai báo, sao hai người lại bước vào cùng một lúc?
Bạch Nặc Ngôn đi tới, cười nhẹ:
- Đúng lúc gặp thôi.
Mạnh Thể Phỉ đánh giá lại thái độ của Mạnh Tân Duy:
- Thật là quá khéo.
Mạnh Tân Duy chỉ ngồi xuống:
- Nhóc con láo toét, bắt anh đến đây để nhìn em ngồi ngẩn ngơ đấy à?
Mạnh Thể Phỉ làm mặt quỷ chọc anh:
- Đói quá, gọi món lên thôi.
Vì vậy một bàn thức ăn với đủ loại hương sắc được bày lên, dù khuôn mặt Mạnh Tân Duy vẫn nhu hòa, nhưng đôi mắt anh lại rất tĩnh mịch, khiến đối phương không dám trò chuyện với anh.
Mạnh Thể Phỉ nhìn Mạnh Tân Duy thật lâu, mới dám kéo tay Bạch Nặc Ngôn:
- Anh trai em thật đáng xấu hổ mà, bảo sao chả bao giờ có bạn gái.
Bạch Nặc Ngôn lập tức gật đầu:
- Em rất thú vị, em xác định hai anh em cùng một mẹ sinh ra?
Mạnh Thể Phỉ cười:
- Lúc mẹ em sinh anh ấy chắc là bị ngã.
Bạch Nặc Ngôn muốn nói, nếu đấy là kẻ bị ngã ngu người, thì có lẽ cô mới là bào thai bị ngã ngu, sao cô dám đi đánh giá người khác chứ.
- Nên đem hết gen thú vị để hết cho em.
Bạch Nặc Ngôn dầy mặt nói.
Mạnh Tân Duy nhìn hai chị em nói chuyện vui vẻ, không nhịn được đành nói:
- Mạnh Thể Phỉ.
Mạnh Thể Phỉ quay đầu, tỏ ra không hề sợ hãi.
Thật không phải, Bạch Nặc Ngôn cũng không nhịn được khiêu mi, cô muốn xem Mạnh Tân Duy sẽ làm được gì bây giờ.
Họ quên hết những chuyện không vui, Bạch Nặc Ngôn xem như đã hiểu, đây chính là tình cảm anh em thân thiết, cô em gái này ở nhà rất được cưng chiều nên không biết lớn nhỏ.
Cô đang ăn cơm, nên không để ý Mạnh Thể Phỉ đang chăm chú quan sát cô, như nhất định phải tìm ra chút ít gian tình từ trên người Bạch Nặc Ngôn cùng Mạnh Tân Duy.
Nên khi ăn cơm xong, hai anh em này lại tranh cãi, Mạnh Thể Phỉ không chịu về sớm, muốn theo Mạnh Tân Duy, nhưng anh vẫn gọi lái xe đến đưa cô bé nhà. Cuối cùng, Mạnh Thể Phỉ biết ông anh mình muốn ở riêng một chỗ với người ta, cô chắc chắn mà, bởi vậy cô mới nhất định đòi gặp mặt Bạch Nặc Ngôn.
Vì có một lần cô lén lục ví anh trai, ở tầng cuối cùng trong ví có cất một bức ảnh, anh còn giấu sau một tờ giấy, vì vậy cô tò mò mở ảnh ra xem, trong ảnh là hình một cô bé vô tư xinh đẹp với khuôn mặt tươi cười. Mạnh Thể Phỉ thấy cô bé trong ảnh rất quen, mãi đến khi nhìn thấy poster của một cô bạn cùng lớp, cô mới hiểu tại sao lại quen đến vậy.
Cô khá hiểu anh trai mình, bức ảnh hẳn là chụp từ hồi đại học, vậy mà anh cô vẫn gìn giữ cẩn thận đến giờ, nên cô có thể đoán ngay ra lí do nhiều năm nay anh vẫn không có bạn gái.
Cô muốn tận mắt xem xem, cô gái đó hấp dẫn đến mức nào, mới có thể đánh cắp trái tim anh trai cô lâu đến vậy.
Đến khi gặp Bạch Nặc Ngôn, cảm giác của cô rất khó có thể diễn tả, đây không giống với những suy nghĩ trong nội tâm cô, cũng không phải vì cô gái ấy không xứng với anh trai, mà là cô không thể phán đoán cảm xúc của chính mình. Có lẽ tình cảm này người ngoài chỉ nên biết một chút, cô không có tư cách đánh giá, cô không thể nói rõ Bạch Nặc Ngôn không tốt ở điểm nào, nhưng cô tin chắc Bạch Nặc Ngôn chính là người khiến anh trai cô chết mê chết mệt, một loại tình cảm mê hoặc mà không ai có thể lý giải.
Tiễn Mạnh Thể Phỉ về, sắc mặt Mạnh Tân Duy trầm xuống.
- Em muốn đến đâu?
Anh mở cửa xe, giọng anh không mấy vui vẻ.
Cô cũng không dám mơ mộng xa vời anh sẽ ân cần nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Cô lên xe anh, chân tay lại thấy luống cuống, cô không biết phải mở miệng thế nào. Trước mặt Trình Nghi Triết, cô chẳng bao giờ kiêng dè bất cứ điều gì, dường như trong suy nghĩ của cô, Trình Nghi Triết sẽ không bao giờ mở miệng hỏi lý do, vì vậy cô có thể tùy ý làm đủ mọi chuyện vớ vẩn mình thích.
Có lẽ trước mặt Mạnh Tân Duy, cô nhận ra cô không nên nói nhiều. Cô sợ rằng chỉ một câu nói của cô có thể làm thay đổi vị trí của đối phương trong lòng mình, vì vậy ngay cả bạn bè họ cũng không thể tiếp tục. Giữa người với người, phải tiếp xúc rất lâu mới có thể tích lũy từng chút tình cảm nhỏ nhoi, biết đâu chỉ vì một câu nói vô tình lại khiến thay đổi tất cả, thậm chí sau đó cả đời họ chẳng thể qua lại với nhau.
Yêu quý một người thật khó biết bao, căm ghét một người thật đơn giản biết bao.
Cho dù chính bản thân chúng ta cũng không muốn thừa nhận.
Gió đêm hơi lạnh, gió mạnh ùa vào từ cửa sổ thổi tóc cô bay tán loạn. Cô nhớ lại một chuyện xảy ra cực kỳ lâu trước đây, lần đó cô đi bằng xe khách đường dài, lần đầu tiên đến chợ trung tâm, ngoài trời mưa rất to, cô mở toang cửa số. Mỗi lần trời mưa to, cô lại bị say xe, cho nên cô nhất định phải mở cửa sổ. Cô dựa đầu vào cửa kính xe khách, gió thổi mái tóc cô bay tán loạn, rối tung, lộn xộn, ngổn ngang, lúc đó cô cảm thấy rất sảng khoái, rất nhiều sợi tóc quấn trên cửa kính bằng thủy tinh từ từ trượt xuống, kéo da đầu cô đau đến mức chảy nước mắt.
Nỗi đau này thật quá sung sướng đầm đìa.
Ngược lại, trong lòng cô đang tràn ngập những cảm giác hỗn loạn, không sao có thể sắp xếp được.
Cô cực kỳ buồn bực, dù nhiệt độ bên ngoài không cao, nhưng nhiệt độ trong lòng cô lại đạt tới thời điểm nóng nhất của mùa hè.
Cô nhớ cô vẫn chưa hề trả lời anh cô muốn đi đâu, vậy mà anh đã tự lựa chọn lộ trình, thật may vì chính bản thân cô cũng không biết giờ phút này cô muốn đi đâu.
Hai chữ “túy ý” này khiến người ta cảm thấy nhàn rỗi, vậy còn không bằng cứ để yên cho người khác làm chủ.
Cuối cùng, họ đi đến bờ biển, anh dừng xe, cô cũng tự giác đi xuống.
Anh đi đằng trước, đi thẳng đến ven đường, đứng từ đây có thể dễ dàng bao quát toàn bộ quang cảnh bờ biển, những quầy hàng ven bờ nhộn nhịp thương nhân và du khách đang mua bán, những con thuyền lớn nhỏ đang neo đậu trên bến cảng.
Cô đứng dựa vào thành xe, nhìn vào bóng lưng của Mạnh Tân Duy, anh chỉ đứng bất động. Đối với cô, anh liệu có đúng là người ấy, cho dù suy nghĩ của số đông là gì, nhưng người ây có thể mang đến hạnh phúc và phù hợp hay không, có lẽ chỉ bản thân mới tự biết.
Cô đi đến, tựa vào lan can bên cạnh anh, cô vẫn luôn thích lạnh, cái lạnh của sắt lại khiến cô cảm thấy sảng khoái.
Tiếng còi tàu phía xa xa, tiếng xe lao đi vun vút, tiếng cười vui vẻ từ trong xe cho dù khiến có đôi tình nhân phải trừng mắt tức giận xen lẫn trong không khí lành lạnh, còn có giọng anh truyền đến:
- Anh không thể hiểu nổi em đang làm trò gì nữa.
Cô mím môi, cô nhìn lên bầu trời:
- Em cũng không biết nữa.
Trên thế giới này, thứ được đánh giá cao nhất là đạo đức, tất cả những người có đạo đức đều có quyền phán xét cô, cô không oán trách gì hết. Còn những kẻ đạo đức giả, cô khinh.
- Hóa ra đó là sự thật.
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
- Em và Trình Nghi Triết.
Hóa ra, anh vẫn không chịu tin chuyện này.
Ngay chính bản thân cô cũng không muốn tin, hai con người không cùng gia thế, không cùng phương hướng lại có thể dính dáng đến nhau, làm gì có thứ ngoại lệ này.
- Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.
Giọng Bạch Nặc Ngôn rất nhẹ, như những nhánh bồ công anh đang lơ lửng bay trên bầu trời, lười biếng, nhưng lại có phương hướng của riêng mình.
- Ngày xưa, có một cô gái , cô ấy yêu một người đàn ông. Người đàn ông đó muốn xây dựng sự nghiệp lớn, còn cô gái chỉ muốn là một người vợ hiền nhỏ bé, về quê sống một cuộc đời bình thản, người đàn ông đó không muốn sống một cuộc đời như thế, nên họ đã chia tay. Cô gái về quê, là một thị trấn nhỏ rất nghèo, còn người đàn ông vẫn dốc sức làm việc, anh ta không hề biết người con gái đó đã mang thai, mà chính cô gái đó cũng không muốn cho anh ta biết, cô ấy vẫn sống một cuộc đời bình yên, còn người đàn ông mãn nguyện cưới được một người phụ nữ nguyện ý đồng lòng dốc sức với ông, rất nhanh sau đó họ kết hôn, sinh được một đứa con gái.
Đấy là toàn bộ câu chuyện, trong mắt cô.
Trong mắt Mạnh Tân Duy có một tia nghi hoặc, nhưng anh chưa dám mở miệng hỏi.
Bạch Nặc Ngôn xoay người, dựa lưng vào lan can sơn màu hồng, tay cô nắm chặt vào thành dưới lan can.
- Sau khi kết hôn, người đàn ông đó sống rất hạnh phúc, người vợ đó sinh cho ông một cô con gái mang họ Giang.
Cô nhìn chằm chằm vào Mạnh Tân Duy, chính cô cũng không hiểu tại sao, lại muốn kể mọi chuyện với anh.
Vốn tất cả chuyện này đều không liên quan đến anh, tại sao cô lại lẫn lộn, có lẽ không phải như vậy, thật ra có lẽ mọi chuyện đều liên quan đến nhau, nên mới trở nên phức tạp đến thế.
Vẻ mặt Mạnh Tân Duy từ nghi hoặc đến sững sờ, nhưng cuối cùng anh trở nên bình tĩnh.
Anh trầm mặc rất lâu.
Cô lại tiếp tục nói:
- Em là con gái của người phụ nữ ngốc nghếch ấy.
Đây là tất cả những nguyên nhân của sự bất công, cô không làm được như những cô gái trên TV, có thể vứt bỏ mọi oán giận với cha mình, cô không thể tự thuyết phục bản thân, cô không phải là loại người đó, cô rất khó chịu, có lẽ có một vực sâu tối đen không bao giờ có thể vùi lấp ngăn cách mối quan hệ giữa hai cha con, khiến họ mãi mãi không bao giờ thể hòa thuận, bất kể ông Giang Bác Nghi có đối xử với cô tốt đến đâu, sự thiếu thốn tình thương của cô sẽ không bao giờ có thể tìm lại được. Cô không dám hi vọng xa vời có bất kỳ ai có thể hiểu cô, có thể bất bình cho cô, nên cô không bao giờ chia sẻ với ai.
Một người đã trải qua biết bao đau khổ, cuối cùng người gây ra tất cả mọi chuyện chỉ nói với họ một câu xin lỗi, chỉ một câu anh ta không biết mọi chuyện lại xảy ra như vậy, cho dù người đó có dành toàn bộ phần đời còn lại để bù đắp cũng không có nghĩa lý.
Cô không thích nhất hai chữ “hối hận”, vết thương của cô sẽ không bao giờ có thể bù đắp.
- Sau đó thì sao?
Cuối cùng Mạnh Tân Duy dùng giọng mũi hừ lạnh ra mấy chữ.
Cô ngước mắt nhìn anh:
- Anh không phải muốn lý giải mối quan hệ giữa em và Trình Nghi Triết sao? Một người đàn ông nếu có thể thỏa mãn các yêu cầu của em, còn có thể mang đến cho em một cuộc sống khá giả, vì sao em không thể trao thân cho hắn chứ?
Anh coi như chưa từng thấy con người này của cô:
- Em sẽ làm những chuyện như vậy?
- Em cũng không thanh cao, cũng không trang nhã, đương nhiên em có thể làm được những chuyện như vậy.
Tay anh siết mạnh:
- Bạch Nặc Ngôn, Giang Tang Du là em gái em, còn cái người Trình Nghi Triết kia là em rể tương lai của em, em có biết rõ em đang làm gì không?
Em rể, có lẽ cô chưa bao giờ thừa nhận người em gái này.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, chớp chớp mắt:
- Vậy anh thật sự biết rõ, anh vẫn đang làm gì sao?
Đều như nhau, không biết, nhưng vẫn một mực khăng khăng.
Cô không hề ngu ngốc, chỉ là cô không muốn phá vỡ.
Một người luôn luôn quan tâm đến cô, một mực ở bên cạnh cô, luôn kiên trì mà không đòi hỏi bất kỳ sự báo đáp nào, cho dù không hề nhìn thấy tương lai, anh biết rõ sao ?
Đều mê mang, lẫn lộn, nguyên nhân không thể thay đổi chẳng phải là thế sao?
Cô đê tiện đến thế sao, tại sao lại có thể quyến rũ đàn ông một cách trắng trợn đến thế, gợi lên cảm xúc nguyên thủy trong cơ thể một người đàn ông mà không thèm phân biệt thời gian, địa điểm, quan trọng nhất là chỉ có bản thân cô là người được hưởng lợi. Cô luôn muốn làm một việc gì đó kinh thiên động địa, đáng tiếc cô lại không có bản lĩnh này, nên chỉ có thể làm những chuyện lén lút kích tình, rất kích thích này.
Có thể những trò kích thích mang sắc thái bí ẩn này, chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu được kiểu cảm giác đó,nhưng lần nào cũng bị anh bắt gặp.
Bạch Nặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Mạnh Tân Duy một lần nữa, thì ra trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một sự bài xích đối với anh, cô vẫn coi anh là một người ngoài cuộc.
Hành lang này, từ trước tới nay đã đi bao lần, cô chưa từng cảm thấy xa xôi đến vậy, như mãi mãi không thể đi hết, giấy dán tường hai bên màu vàng úa mơ hồ đè nén trong ánh đèn vàng, tiếng bước chân trở nên ồn ào nhức óc đến không thể chịu nổi, cô khẽ bước nhanh hơn, phải như vậy mới đuổi kịp bước chân anh.
Trên thực tế, cô biết, tận đáy lòng, cô vĩnh viễn không bao giờ có thể đuổi kịp bước chân anh.
Trong một cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, người nữ chính từng nhận xét về người nam chính rằng, anh quá sạch sẽ, nên khi ở bên anh, cô giống như đang làm ô uế anh vậy. Lúc đó Bạch Nặc Ngôn đã cho rằng, đôi tình nhân đó sẽ không bao giờ có thể đến với nhau. Vì tận sâu trong nội tâm nữ chính, hai người bọn họ đã không hề bình đẳng, ngay cả nữ chính cũng cảm thấy anh cao cao tại thượng, còn cô ở vị trí quá thấp, tình yêu của họ sao có thể thiên trường địa cửu đây. Cái kết của câu truyện hòa toàn giống với dự đoán của Bạch Nặc Ngôn, nam chính và nữ chính cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Bình đẳng – cũng như bất bình đẳng, đều chỉ là nhận thức trong lòng mỗi người, đều là tình tự trong lòng mỗi người, hay phải chăng đó chỉ là lí do họ đưa ra để bào chữa cho mong muốn được rời xa của bản thân.
Mạnh Tân Duy mím nhẹ môi, Bạch Nặc Ngôn vẫn không dám nhìn anh.
Hành lang dường như mỗi lúc một dài hơn, khiến cô nhớ đến một buổi tối khi còn học trong trường đại học, cô và các bạn cùng lớp đang trên đường đi từ sân vận động về phòng, con đường không một ngọn đèn, các cô đi rất lâu, khi quay đầu nhìn về phía sau, cô bạn cùng lớp đã nói rằng: “ Sao thấy giống như đã đến thiên đường rồi vậy?”
Hai bên đường đều là màu nước đen u ám, những thân cây cũng đen như mực phát ra thứ ánh sáng lập lòe, con đường nhựa màu trắng quỷ dị, nhìn mãi vẫn không tìm thấy điểm tận cùng.
Đây phải chăng chính là thiên đường.
Nhưng hành lang này, lại không hoàn toàn giống với một mê cung không lối thoát.
Hay phải nói là, cô muốn thoát khỏi lòng bàn tay đang tỏa nhiệt độ như muốn thiêu cháy cô.
Cô muốn rút ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, người đàn ông này có thể cố chấp đến mức nào.
Anh cố chấp đến mức, cô không thể cảm thấy hảo cảm. Có kiểu cố chấp cô thích, có kiểu cố chấp cô ghét, ví dụ như cái kiểu suy nghĩ muốn thay đổi con người cô để chứng thực quan điểm của anh.
Cô vừa nhìn về phía anh, cuối cùng họ cũng dừng lại, thì ra họ đã đi đến trước cửa phòng bao.
Rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng cô lại cảm thấy giống như đã trôi qua cả nửa thế kỷ, thời gian trôi đến mức cô không thể tưởng tượng được.
Cô như bừng tỉnh, cô còn tưởng Mạnh Tân Duy muốn kéo cô đến một chỗ nào đó, dạy cho cô một trận nên thân, cô không ngờ trước bài giảng còn có khoảng thời gian giảm xóc này.
Anh muốn yên tĩnh một chút, đồng thời cũng hi vọng cô bởi vậy mà suy nghĩ thấu đáo hơn.
Mở cửa bước vào, bắt gặp khuôn mặt tươi cười roi rói của Mạnh Thể Phỉ.
- Anh, anh đến rồi sao? Em còn tưởng anh sẽ không tới, em đang định gọi điện thoại cho anh.
Mạnh Thể Phỉ bĩu môi.
- Chị Bạch đi đâu mà lâu thế, em đang sợ chị bỏ rơi em. Thành thật khai báo, sao hai người lại bước vào cùng một lúc?
Bạch Nặc Ngôn đi tới, cười nhẹ:
- Đúng lúc gặp thôi.
Mạnh Thể Phỉ đánh giá lại thái độ của Mạnh Tân Duy:
- Thật là quá khéo.
Mạnh Tân Duy chỉ ngồi xuống:
- Nhóc con láo toét, bắt anh đến đây để nhìn em ngồi ngẩn ngơ đấy à?
Mạnh Thể Phỉ làm mặt quỷ chọc anh:
- Đói quá, gọi món lên thôi.
Vì vậy một bàn thức ăn với đủ loại hương sắc được bày lên, dù khuôn mặt Mạnh Tân Duy vẫn nhu hòa, nhưng đôi mắt anh lại rất tĩnh mịch, khiến đối phương không dám trò chuyện với anh.
Mạnh Thể Phỉ nhìn Mạnh Tân Duy thật lâu, mới dám kéo tay Bạch Nặc Ngôn:
- Anh trai em thật đáng xấu hổ mà, bảo sao chả bao giờ có bạn gái.
Bạch Nặc Ngôn lập tức gật đầu:
- Em rất thú vị, em xác định hai anh em cùng một mẹ sinh ra?
Mạnh Thể Phỉ cười:
- Lúc mẹ em sinh anh ấy chắc là bị ngã.
Bạch Nặc Ngôn muốn nói, nếu đấy là kẻ bị ngã ngu người, thì có lẽ cô mới là bào thai bị ngã ngu, sao cô dám đi đánh giá người khác chứ.
- Nên đem hết gen thú vị để hết cho em.
Bạch Nặc Ngôn dầy mặt nói.
Mạnh Tân Duy nhìn hai chị em nói chuyện vui vẻ, không nhịn được đành nói:
- Mạnh Thể Phỉ.
Mạnh Thể Phỉ quay đầu, tỏ ra không hề sợ hãi.
Thật không phải, Bạch Nặc Ngôn cũng không nhịn được khiêu mi, cô muốn xem Mạnh Tân Duy sẽ làm được gì bây giờ.
Họ quên hết những chuyện không vui, Bạch Nặc Ngôn xem như đã hiểu, đây chính là tình cảm anh em thân thiết, cô em gái này ở nhà rất được cưng chiều nên không biết lớn nhỏ.
Cô đang ăn cơm, nên không để ý Mạnh Thể Phỉ đang chăm chú quan sát cô, như nhất định phải tìm ra chút ít gian tình từ trên người Bạch Nặc Ngôn cùng Mạnh Tân Duy.
Nên khi ăn cơm xong, hai anh em này lại tranh cãi, Mạnh Thể Phỉ không chịu về sớm, muốn theo Mạnh Tân Duy, nhưng anh vẫn gọi lái xe đến đưa cô bé nhà. Cuối cùng, Mạnh Thể Phỉ biết ông anh mình muốn ở riêng một chỗ với người ta, cô chắc chắn mà, bởi vậy cô mới nhất định đòi gặp mặt Bạch Nặc Ngôn.
Vì có một lần cô lén lục ví anh trai, ở tầng cuối cùng trong ví có cất một bức ảnh, anh còn giấu sau một tờ giấy, vì vậy cô tò mò mở ảnh ra xem, trong ảnh là hình một cô bé vô tư xinh đẹp với khuôn mặt tươi cười. Mạnh Thể Phỉ thấy cô bé trong ảnh rất quen, mãi đến khi nhìn thấy poster của một cô bạn cùng lớp, cô mới hiểu tại sao lại quen đến vậy.
Cô khá hiểu anh trai mình, bức ảnh hẳn là chụp từ hồi đại học, vậy mà anh cô vẫn gìn giữ cẩn thận đến giờ, nên cô có thể đoán ngay ra lí do nhiều năm nay anh vẫn không có bạn gái.
Cô muốn tận mắt xem xem, cô gái đó hấp dẫn đến mức nào, mới có thể đánh cắp trái tim anh trai cô lâu đến vậy.
Đến khi gặp Bạch Nặc Ngôn, cảm giác của cô rất khó có thể diễn tả, đây không giống với những suy nghĩ trong nội tâm cô, cũng không phải vì cô gái ấy không xứng với anh trai, mà là cô không thể phán đoán cảm xúc của chính mình. Có lẽ tình cảm này người ngoài chỉ nên biết một chút, cô không có tư cách đánh giá, cô không thể nói rõ Bạch Nặc Ngôn không tốt ở điểm nào, nhưng cô tin chắc Bạch Nặc Ngôn chính là người khiến anh trai cô chết mê chết mệt, một loại tình cảm mê hoặc mà không ai có thể lý giải.
Tiễn Mạnh Thể Phỉ về, sắc mặt Mạnh Tân Duy trầm xuống.
- Em muốn đến đâu?
Anh mở cửa xe, giọng anh không mấy vui vẻ.
Cô cũng không dám mơ mộng xa vời anh sẽ ân cần nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Cô lên xe anh, chân tay lại thấy luống cuống, cô không biết phải mở miệng thế nào. Trước mặt Trình Nghi Triết, cô chẳng bao giờ kiêng dè bất cứ điều gì, dường như trong suy nghĩ của cô, Trình Nghi Triết sẽ không bao giờ mở miệng hỏi lý do, vì vậy cô có thể tùy ý làm đủ mọi chuyện vớ vẩn mình thích.
Có lẽ trước mặt Mạnh Tân Duy, cô nhận ra cô không nên nói nhiều. Cô sợ rằng chỉ một câu nói của cô có thể làm thay đổi vị trí của đối phương trong lòng mình, vì vậy ngay cả bạn bè họ cũng không thể tiếp tục. Giữa người với người, phải tiếp xúc rất lâu mới có thể tích lũy từng chút tình cảm nhỏ nhoi, biết đâu chỉ vì một câu nói vô tình lại khiến thay đổi tất cả, thậm chí sau đó cả đời họ chẳng thể qua lại với nhau.
Yêu quý một người thật khó biết bao, căm ghét một người thật đơn giản biết bao.
Cho dù chính bản thân chúng ta cũng không muốn thừa nhận.
Gió đêm hơi lạnh, gió mạnh ùa vào từ cửa sổ thổi tóc cô bay tán loạn. Cô nhớ lại một chuyện xảy ra cực kỳ lâu trước đây, lần đó cô đi bằng xe khách đường dài, lần đầu tiên đến chợ trung tâm, ngoài trời mưa rất to, cô mở toang cửa số. Mỗi lần trời mưa to, cô lại bị say xe, cho nên cô nhất định phải mở cửa sổ. Cô dựa đầu vào cửa kính xe khách, gió thổi mái tóc cô bay tán loạn, rối tung, lộn xộn, ngổn ngang, lúc đó cô cảm thấy rất sảng khoái, rất nhiều sợi tóc quấn trên cửa kính bằng thủy tinh từ từ trượt xuống, kéo da đầu cô đau đến mức chảy nước mắt.
Nỗi đau này thật quá sung sướng đầm đìa.
Ngược lại, trong lòng cô đang tràn ngập những cảm giác hỗn loạn, không sao có thể sắp xếp được.
Cô cực kỳ buồn bực, dù nhiệt độ bên ngoài không cao, nhưng nhiệt độ trong lòng cô lại đạt tới thời điểm nóng nhất của mùa hè.
Cô nhớ cô vẫn chưa hề trả lời anh cô muốn đi đâu, vậy mà anh đã tự lựa chọn lộ trình, thật may vì chính bản thân cô cũng không biết giờ phút này cô muốn đi đâu.
Hai chữ “túy ý” này khiến người ta cảm thấy nhàn rỗi, vậy còn không bằng cứ để yên cho người khác làm chủ.
Cuối cùng, họ đi đến bờ biển, anh dừng xe, cô cũng tự giác đi xuống.
Anh đi đằng trước, đi thẳng đến ven đường, đứng từ đây có thể dễ dàng bao quát toàn bộ quang cảnh bờ biển, những quầy hàng ven bờ nhộn nhịp thương nhân và du khách đang mua bán, những con thuyền lớn nhỏ đang neo đậu trên bến cảng.
Cô đứng dựa vào thành xe, nhìn vào bóng lưng của Mạnh Tân Duy, anh chỉ đứng bất động. Đối với cô, anh liệu có đúng là người ấy, cho dù suy nghĩ của số đông là gì, nhưng người ây có thể mang đến hạnh phúc và phù hợp hay không, có lẽ chỉ bản thân mới tự biết.
Cô đi đến, tựa vào lan can bên cạnh anh, cô vẫn luôn thích lạnh, cái lạnh của sắt lại khiến cô cảm thấy sảng khoái.
Tiếng còi tàu phía xa xa, tiếng xe lao đi vun vút, tiếng cười vui vẻ từ trong xe cho dù khiến có đôi tình nhân phải trừng mắt tức giận xen lẫn trong không khí lành lạnh, còn có giọng anh truyền đến:
- Anh không thể hiểu nổi em đang làm trò gì nữa.
Cô mím môi, cô nhìn lên bầu trời:
- Em cũng không biết nữa.
Trên thế giới này, thứ được đánh giá cao nhất là đạo đức, tất cả những người có đạo đức đều có quyền phán xét cô, cô không oán trách gì hết. Còn những kẻ đạo đức giả, cô khinh.
- Hóa ra đó là sự thật.
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
- Em và Trình Nghi Triết.
Hóa ra, anh vẫn không chịu tin chuyện này.
Ngay chính bản thân cô cũng không muốn tin, hai con người không cùng gia thế, không cùng phương hướng lại có thể dính dáng đến nhau, làm gì có thứ ngoại lệ này.
- Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.
Giọng Bạch Nặc Ngôn rất nhẹ, như những nhánh bồ công anh đang lơ lửng bay trên bầu trời, lười biếng, nhưng lại có phương hướng của riêng mình.
- Ngày xưa, có một cô gái , cô ấy yêu một người đàn ông. Người đàn ông đó muốn xây dựng sự nghiệp lớn, còn cô gái chỉ muốn là một người vợ hiền nhỏ bé, về quê sống một cuộc đời bình thản, người đàn ông đó không muốn sống một cuộc đời như thế, nên họ đã chia tay. Cô gái về quê, là một thị trấn nhỏ rất nghèo, còn người đàn ông vẫn dốc sức làm việc, anh ta không hề biết người con gái đó đã mang thai, mà chính cô gái đó cũng không muốn cho anh ta biết, cô ấy vẫn sống một cuộc đời bình yên, còn người đàn ông mãn nguyện cưới được một người phụ nữ nguyện ý đồng lòng dốc sức với ông, rất nhanh sau đó họ kết hôn, sinh được một đứa con gái.
Đấy là toàn bộ câu chuyện, trong mắt cô.
Trong mắt Mạnh Tân Duy có một tia nghi hoặc, nhưng anh chưa dám mở miệng hỏi.
Bạch Nặc Ngôn xoay người, dựa lưng vào lan can sơn màu hồng, tay cô nắm chặt vào thành dưới lan can.
- Sau khi kết hôn, người đàn ông đó sống rất hạnh phúc, người vợ đó sinh cho ông một cô con gái mang họ Giang.
Cô nhìn chằm chằm vào Mạnh Tân Duy, chính cô cũng không hiểu tại sao, lại muốn kể mọi chuyện với anh.
Vốn tất cả chuyện này đều không liên quan đến anh, tại sao cô lại lẫn lộn, có lẽ không phải như vậy, thật ra có lẽ mọi chuyện đều liên quan đến nhau, nên mới trở nên phức tạp đến thế.
Vẻ mặt Mạnh Tân Duy từ nghi hoặc đến sững sờ, nhưng cuối cùng anh trở nên bình tĩnh.
Anh trầm mặc rất lâu.
Cô lại tiếp tục nói:
- Em là con gái của người phụ nữ ngốc nghếch ấy.
Đây là tất cả những nguyên nhân của sự bất công, cô không làm được như những cô gái trên TV, có thể vứt bỏ mọi oán giận với cha mình, cô không thể tự thuyết phục bản thân, cô không phải là loại người đó, cô rất khó chịu, có lẽ có một vực sâu tối đen không bao giờ có thể vùi lấp ngăn cách mối quan hệ giữa hai cha con, khiến họ mãi mãi không bao giờ thể hòa thuận, bất kể ông Giang Bác Nghi có đối xử với cô tốt đến đâu, sự thiếu thốn tình thương của cô sẽ không bao giờ có thể tìm lại được. Cô không dám hi vọng xa vời có bất kỳ ai có thể hiểu cô, có thể bất bình cho cô, nên cô không bao giờ chia sẻ với ai.
Một người đã trải qua biết bao đau khổ, cuối cùng người gây ra tất cả mọi chuyện chỉ nói với họ một câu xin lỗi, chỉ một câu anh ta không biết mọi chuyện lại xảy ra như vậy, cho dù người đó có dành toàn bộ phần đời còn lại để bù đắp cũng không có nghĩa lý.
Cô không thích nhất hai chữ “hối hận”, vết thương của cô sẽ không bao giờ có thể bù đắp.
- Sau đó thì sao?
Cuối cùng Mạnh Tân Duy dùng giọng mũi hừ lạnh ra mấy chữ.
Cô ngước mắt nhìn anh:
- Anh không phải muốn lý giải mối quan hệ giữa em và Trình Nghi Triết sao? Một người đàn ông nếu có thể thỏa mãn các yêu cầu của em, còn có thể mang đến cho em một cuộc sống khá giả, vì sao em không thể trao thân cho hắn chứ?
Anh coi như chưa từng thấy con người này của cô:
- Em sẽ làm những chuyện như vậy?
- Em cũng không thanh cao, cũng không trang nhã, đương nhiên em có thể làm được những chuyện như vậy.
Tay anh siết mạnh:
- Bạch Nặc Ngôn, Giang Tang Du là em gái em, còn cái người Trình Nghi Triết kia là em rể tương lai của em, em có biết rõ em đang làm gì không?
Em rể, có lẽ cô chưa bao giờ thừa nhận người em gái này.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, chớp chớp mắt:
- Vậy anh thật sự biết rõ, anh vẫn đang làm gì sao?
Đều như nhau, không biết, nhưng vẫn một mực khăng khăng.
Cô không hề ngu ngốc, chỉ là cô không muốn phá vỡ.
Một người luôn luôn quan tâm đến cô, một mực ở bên cạnh cô, luôn kiên trì mà không đòi hỏi bất kỳ sự báo đáp nào, cho dù không hề nhìn thấy tương lai, anh biết rõ sao ?
Đều mê mang, lẫn lộn, nguyên nhân không thể thay đổi chẳng phải là thế sao?
Tác giả :
Lục Xu