Nguyện Ước Trọn Đời
Chương 40
Uông Đàn thu xếp cho Bạch Nặc Ngôn chuẩn bị phát hành đồng thời cả album và MV mới. Ấn tượng ban đầu của Uông Đàn đối với Bạch Nặc Ngôn chẳng có gì tốt đẹp, nhưng càng về sau lại càng trở nên hoàn hảo. Ngoại trừ vấn đề lớn nhất của Bạch Nặc Ngôn chính là thiếu ý thức trách nhiệm, chẳng bao giờ ra ngoài mà chịu gọi về báo trước một tiếng, cô cứ mất tích lâu đến mức mọi người còn tưởng cô bị bắt cóc. Rất có thể là do cô chưa bao giờ tự nhủ với bản thân cần có ý thức tự giác, điều này khiến Uông Đàn rất đau đầu.
Nội dung của MV rất đơn giản, chỉ cần quay hai cảnh trên bãi biển, động tác lại càng đặc biệt đơn giản, không hề có bất cứ điểm nào gây khó khăn.
MV kể về một câu chuyện tình của một cô gái yêu đơn phương, luôn sống trong ảo tưởng rằng người đàn ông trong trái tim cô sẽ cưới cô, nhưng cuối cùng thời gian trôi qua, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Rất nhiều người bạn học quen biết Bạch Nặc Ngôn từng nói rằng, cô luôn nhìn nhận vấn đề một cách rất khác người, trước kia cô còn mơ hồ không hiểu, nhưng càng ngày cô càng thấy điều đó hoàn toàn chính xác.
Cô từng xem một vài bộ phim, cũng từng đọc một vài cuốn tiểu thuyết , khi nhìn lại mới thấy nhận xét này không hề nói quá.
Cô đã từng đọc không ít tiểu thuyết, trong truyện nam chính không thèm đếm xỉa đến nữ chính. Lúc ấy cô từng nghĩ, nhất định phải ngược nam chính thật thậm tệ vào, tốt nhất là để nữ chính bỏ đi, di tình biệt luyến luôn.
Nhưng trong các bộ phim khi nam chính nhận ra tình cảm của mình đối với nữ chính, chỉ cần tỏ tình, lập tức sẽ được nữ chính tha thứ. Khi đó cô còn cảm thấy, cô nữ chính đó rất không có lập tường, thật là làm xấu mặt nữ giới, khiến người xem không thể nói nổi lời nào.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, có điều gì quan trọng bằng cưới được nhau?
Những diễn biến bi kịch rắc rối kia, không phải chỉ để đến được một kết quả viên mãn sao, vì sao cần phải hành hạ đối phương để thỏa mãn tự ái của bản thân.
Vì không bao giờ có thể đạt được, nên mới không cam tâm.
Bạch Nặc Ngôn liếc về phía Uông Đàn đang đi tới, lại vẫn tiếp tục chúi mặt vào cuốn tiểu thuyết, cô lướt qua cái tên .
- Thấy thế nào?
-
Rất đẹp đấy!
Uông Đàn nhìn cô nói:
- Tôi đọc lần thứ hai rồi đấy, nghe nói đã được dựng thành phim truyền hình rồi đấy, nam diễn viên chính cực kỳ cool nhé, tôi cũng xem qua nội dung tập 1 rồi.
Trái tim Bạch Nặc Ngôn bỗng đập mạnh.
- Tôi đặc biệt không thích nhân vật nam chính này, vô trách nhiệm, đối với cô gái nào cũng tốt, chưa kể nữ chính và nữ phụ còn là bạn thân nữa. Anh ta cứ cho rằng đối xử với phụ nữ nào cũng ga-lang như nhau là tốt sao? Cách làm đó chỉ hại mình hại người, chỉ để tạo cảm giác anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm và tốt đẹp.
Uông Đàn cầm lại quyển sách, cười nói:
- Vậy cô thích nam phụ sao?
- Nếu như so với nam chính, thì có thể nói vậy.
Thật ra cô cũng không thích tính cách nữ chính, nhưng nữ chính chỉ chung thủy yêu nam chính 10 năm, nhất định phải ở bên nam chính. Điểm này làm cô không biết phải nói là thích hay là chán ghét cô ta.
Có thể cô cảm thấy, nếu quy người mình thích thành một hình cố định, đều là hình ta giác chẳng hạn, nếu ngay từ đầu đã thích một người, vậy thì thể tích hình tam giác ban đầu sẽ tương đối lớn, luc ban đầu khi yêu thầm sẽ chỉ luôn nhìn thấy những mặt tốt của anh ta, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện ra trên người anh ta có vô số khuyết điểm. Nhưng có thể ngay từ đầu đã không thích người đó, vì vậy thể tích hình tam giác này nhỏ hơn, nhưng về sau từ từ lại phát hiện ra nhiều ưu điểm của anh ta.
Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân đánh giá sai, có một vài người cô thích không thể coi là hình tam giác, mà phải là hình chữ nhật, từ trước đến nay đều không thể nói tới.
Uông Đàn lại rất vui vẻ:
- Vậy cô may mắn nhé. Nghe nói trong phim nam phụ sẽ được nâng lên làm nam chính, sau đó nữ chính sẽ chọn anh ta.
Bạch Nặc Ngôn gật gù, nở một nụ cười, chuyện tình yêu vốn là chuyện tình yêu, sửa lại kết chuyện thì sao chứ.
Thật ra cái mà cô bất mãn nhất chính là trong cuốn tiểu thuyết cổ đại này, tác giả để cho câu chuyện tình của nam chính và nữ chính đầy trắc trở, sau đó nam chính còn vì bảo vệ tính mạng nữ chính mà đẩy nữ chính đi thật xa, dù nàng chết đi vẫn không chịu gặp nàng lần cuối, còn cam tâm sống bên cạnh một cô gái chỉ là thế thân cho nữ chính. Bạch Nặc Ngôn thấy buồn cười, hình như cô tác giả này rất thích viết những tình tiết kiểu thế thân. Lần nào cũng thế, bao nhiêu khổ sở vất vả nữ chính đều phải chịu, đau khổ bi thương cũng là nữ chính, còn nam chính lại sủng ái một cô gái khác, cô gái đó được nhận mọi may mắn, mọi ưu đãi. Còn nữ chính bất hạnh đó chỉ được mọi người ca ngợi vì có một người đàn ông si tình như nam chính yêu cô đến mức có thể tìm một cô gái làm thế thân cho cô ấy để yêu.
Nhìn xem, đúng là đáng châm chọc.
So với cưới được nhau, còn có gì quan trọng hơn chứ? Nếu yêu cô ấy thì hãy đối xử tốt với cô ấy, trao toàn bộ thế giới cho cô ấy, đẻ cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy người anh ta yêu thương nhất chính là cô ấy.
Bạch Nặc Ngôn xùy nhẹ một tiếng, đàn ông khốn khiếp nhiều cả đống như thế, hết lần này đến lần khác đều giơ một tấm biển ba chữ “ Cao phú suất” để bắt nữ giới phải quy thuận.
Cô ung dung diễn theo chỉ đạo của đạo diễn, cũng không có cảm giác gì nhiều, bởi vì cô rất nổi tiếng, nên mọi người đều không dám to tiếng với cô, điều này khiến cho cảm giác hư vinh của cô trở nên mạnh mẽ cực kỳ. Giống như thời còn đi học, trong lớp luôn có một thiên tài với thành tích đứng đầu nhưng ngày thường chẳng bao giờ đọc sách, cũng rất ham chơi, và không làm bài tập về nhà.
Bụng dạ đen tối của Bạch Nặc Ngôn cho rằng, chẳng phải đều chỉ là muốn người khác khen mình thông minh hay sao. Cô không bao giờ thèm làm trò đó.
Còn có những cô gầy như que củi, nhưng suốt ngày đi hỏi mọi người xung quanh có phải cô ta rất béo không, có phải lại lên cân không? Mỗi lần đối diện với câu hỏi như vậy, Bạch Nặc Ngôn luôn trả lời, đúng vậy. Sau đó đối phương có lung túng nhìn cô, cô coi như không thấy.
Sau khi kết thúc công việc, không hiểu sao cô nhìn thấy Mạnh Tân Duy đứng cách đó không xa, cô không biết anh đã đứng đây bao lâu, không biết anh đã đợi cô từ lúc nào.
Hôm nay cô cảm thấy bực mình, cô bực bội đến mức tự tra tấn bản thân.
Cô liếc nhìn Uông Đàn một cái, Uông Đàn hiểu ý tự rời đi, không làm phiền cô.
Bạch Nặc Ngôn đứng trước mặt Mạnh Tân Duy, móc một điếu thuốc ra hút, một cách rất chuyên chú.
Quả nhiên, lông mày Mạnh Tân Duy cau cề một chỗ, khó chịu nhìn cô chằm chằm.
Nội tâm của cô rất có thừa số tự ngược, chính cô muốn nghe những lời dạy dỗ của anh để tự cảnh cáo chính mình. Ít nhất trong thời điểm này, cô nghĩ vậy.
Nhưng lại khiến cô thất vọng, Mạnh Tân Duy không lải nhải nhiều, trực tiếp lấy điếu thuốc trên miệng cô vứt xuống.
Cô nhận ra đã khá lâu cô chưa gặp lại anh, mà cô cũng không để ý đến chuyện đó, cô đúng là máu lạnh, chẳng bao giờ nhớ đến ai.
Cô bước lên xe anh, trong lòng tâm huyết dâng trào, muốn một lần tận hưởng cảm giác ngồi thử cáp treo.
Trên cáp treo, anh mua cho cô một chai sữa, cô cầm chai sữa chua trong tay, nhưng trong lòng cô vướng mắc khó chịu.
Cô thích uống sữa chua, trên đời này còn mấy người có thể nhớ được sở thích này của cô?
Tâm trạng của cô hôm này hình như hơi nhạy cảm, thế nên chỉ một việc nhỏ như vậy, cũng khiến cô cảm thấy đặc biệt.
Trên cáp treo chỉ có hai người, họ ngồi rất gần nhau, cô cố gượng cười:
- Sao hôm nay anh lại nhớ đến em ?
Cô hung hăng hút mạnh một hơi, mực sữa chua cạn còn một nửa.
Cô rất thích hương vị này, cô muốn uống một hơi hết sạch, nhưng lại tiếc rẻ vị ngon của nó, nếu hút một hơi hết luôn thì sẽ chẳng còn gì để uống.
Mạnh Tân Duy liếc nhìn cô:
- Đi ngang qua.
Cô thiếu chút nữa bị sặc, không nhịn được cười, hai mắt chớp chớp:
- Dạo này anh bận làm chuyện xấu gì đúng không?
- Bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân lao động.
Cô khinh bỉ:
- Anh không phải người luôn làm chuyện này sao? Nói điểm đặc biệt đi.
Đôi lông mày đẹp của anh hơi nhướng lên, đánh giá cô một chút rồi mới phun ra hai chữ:
- Xem mắt.
Lần này, Bạch Nặc Ngôn càng cảm thấy khôi hài:
- Đàn ông trên 30 tuổi mới là tinh phẩm nhé, anh còn chưa đến thời kỳ tinh phẩm đó, sao mà đã sớm đẩy nhanh tiêu thụ ra ngoài thế, rất đáng tiếc đấy, sao không vui chơi thêm vài năm nữa có phải tốt hơn không?
Anh sờ sờ cằm:
- Ý em là tạm thời anh không nên quen bạn gái thì tốt hơn?
Cô rất không đạo đức hút một hơi hết sạch bình sữa chua, rồi trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa sổ:
- Không tốt sao?
Ánh mắt của anh quá thẳng thắn, cô có chút khó hiểu:
Cô liếm môi:
- Đàn ông không phải đều thích tự do sao? Kết hôn sớm để bị một người quản lý , cảm giác ấy khẳng định là chẳng có gì hay ho đâu.
Khóe miệng Mạnh Tân Duy mỉm cười, đầu gật nhẹ, bỏ thêm một câu:
- Anh có đi xem mắt một vài cô gái.
Cô trợn mắt liếc anh một cái, phí công cô khích lệ.
Cáp treo đi đến vị trí không quá cao, từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy một vườn thực vật lớn, bên trong trồng rất nhiều cây sơn trà. Vào mùa sơn trà chín, cả vườn cây tràn ngập một màu xanh diêm dúa của phấn hoa sơn trà. Cô đẩy vai anh:
- Anh có thể từ cửa sổ này hái sơn trà không, em rất muốn ăn.
Mạnh Tân Duy mở cánh cửa sổ bên tay phải anh, giống như một bé trai, thò tay ra ngoài, khi cáp treo di chuyển gần đến một cây sơn trà, anh cố hái một trái màu đỏ.
Bạch Nặc Ngôn chứng kiến cảnh anh thò tay ra hái sơn trà, cả người anh gần rơi xuống dưới, cả tim và cổ họng đều thót lên.
Cô chưa muốn là cô gái thảm thương nhất, chỉ vì yêu thích một cây sơn trà mà kết thúc mạng sống của một chàng trai, chỉ là nhìn thấy cái cây ngay dưới chân, hết lần này đến lần khác không hái được, rất khó chịu.
Cuối cùng họ chấp nhận một sự thật, là không thể hái được.
Cô chỉ có thể buồn bực:
- Đáng lẽ có thể hái được, chỉ vì cái cáp treo tự nhien di chuyển một tí, làm mình không với được.
Mạnh Tân Duy nhìn bộ dạng buồn bực của cô, rất giống một cô bé, vì không chiếm được búp bê mà không ngừng phụng phịu, anh không nhịn được lắc đầu:
- Mọi người đều là ăn trộm, còn em là người tốt.
Cô rất bực nhé:
- Em lại muốn làm ăn trộm cơ.
Cáp treo vẫn di chuyển trên không trung, sau đó họ nhìn thấy một cánh đồng kim ngân rất lớn, rất nhiều nông dân đang không ngừng hái những cánh hoa:
- Hoa này là được trồng hay mọc tự nhiên vậy?
- Chắc là mọc tự nhiên nhỉ?
Anh cũng chỉ tự suy đoán.
Cô rất tốt bụng nói với những người phía dưới, mọi người cứ hái nữa đi, phía bên kia còn rất nhiều. Những người nông dân đang bận rộn niềm nở cười đáp lại cô rằng, họ hái hết bên này sẽ qua đến bên đấy.
Loại hoa này không thơm lắm, nhưng sắc thành trà thì uống rất ngon, điều này gợị những ký ức xa xôi và ấm áp hiện lên trong trí nhớ.
- Nhà em cách không xa một rừng trúc, ở chỗ rừng trúc đó có mọc rất nhiều cây kim ngân trên vách đá, em còn leo lên đó hái, hồi ấy thật là vui.
Mạnh Tân Duy chỉ yên lặng ngồi nhìn cô, nghe cô kể chuyện.
Hồi bé cô rất thích đi hái loại hoa này, cô còn thích đi bắt bướm, có khi cô cột một cái mạng vào cần que, để đi bắt chuồn chuồn.
Những chuyện lúc nhỏ của cô, bây giờ nhớ lại không chỉ luôn có những chuyện buồn u ám.
Có lẽ cô thích nhất là đom đóm. Nếu như phải kể đến những kỷ niệm hồi đại học, vào một mùa hè, khi cô nhìn thấy đom đóm bay lập lòe, dù ở đó không có nhiều. Chẳng biết tại sao, cô lại có cảm giác, đom đóm ấy đặc biệt đáng quý, thế nên một bạn học bắt một con đom đóm nhưng không chịu thả nó ra, cô liên tục lải nhải nhắc nhở cô ta, đến lúc cô ta không chịu được nữa thả con đom đóm đó ra mới thôi.
- Em kể cho anh một bí mật, được không anh?
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô nhìn anh.
Anh nhún vai, ý bảo cô cứ nói.
- Có một lần em nhận nhầm mặt trời thành mặt trăng đấy.
Mạnh Tân Duy nở một nụ cười vô ý thức:
- Sáng sớm à?
Cô bĩu môi:
- Hoàng hôn. Em kể cho anh, anh không được cười em đâu đấy.
- Anh đâu nó nói anh sẽ đồng ý.
- Có lẽ trong lòng em, anh đã đồng ý.
Anh lại càng cười đến sảng khoái:
- Vậy em cứ coi như anh không cười đi, dù sao lúc nào em chả như vậy.
Cô không thèm để ý đến anh, cô ghét anh, khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ…..
Nội dung của MV rất đơn giản, chỉ cần quay hai cảnh trên bãi biển, động tác lại càng đặc biệt đơn giản, không hề có bất cứ điểm nào gây khó khăn.
MV kể về một câu chuyện tình của một cô gái yêu đơn phương, luôn sống trong ảo tưởng rằng người đàn ông trong trái tim cô sẽ cưới cô, nhưng cuối cùng thời gian trôi qua, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Rất nhiều người bạn học quen biết Bạch Nặc Ngôn từng nói rằng, cô luôn nhìn nhận vấn đề một cách rất khác người, trước kia cô còn mơ hồ không hiểu, nhưng càng ngày cô càng thấy điều đó hoàn toàn chính xác.
Cô từng xem một vài bộ phim, cũng từng đọc một vài cuốn tiểu thuyết , khi nhìn lại mới thấy nhận xét này không hề nói quá.
Cô đã từng đọc không ít tiểu thuyết, trong truyện nam chính không thèm đếm xỉa đến nữ chính. Lúc ấy cô từng nghĩ, nhất định phải ngược nam chính thật thậm tệ vào, tốt nhất là để nữ chính bỏ đi, di tình biệt luyến luôn.
Nhưng trong các bộ phim khi nam chính nhận ra tình cảm của mình đối với nữ chính, chỉ cần tỏ tình, lập tức sẽ được nữ chính tha thứ. Khi đó cô còn cảm thấy, cô nữ chính đó rất không có lập tường, thật là làm xấu mặt nữ giới, khiến người xem không thể nói nổi lời nào.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, có điều gì quan trọng bằng cưới được nhau?
Những diễn biến bi kịch rắc rối kia, không phải chỉ để đến được một kết quả viên mãn sao, vì sao cần phải hành hạ đối phương để thỏa mãn tự ái của bản thân.
Vì không bao giờ có thể đạt được, nên mới không cam tâm.
Bạch Nặc Ngôn liếc về phía Uông Đàn đang đi tới, lại vẫn tiếp tục chúi mặt vào cuốn tiểu thuyết, cô lướt qua cái tên .
- Thấy thế nào?
-
Rất đẹp đấy!
Uông Đàn nhìn cô nói:
- Tôi đọc lần thứ hai rồi đấy, nghe nói đã được dựng thành phim truyền hình rồi đấy, nam diễn viên chính cực kỳ cool nhé, tôi cũng xem qua nội dung tập 1 rồi.
Trái tim Bạch Nặc Ngôn bỗng đập mạnh.
- Tôi đặc biệt không thích nhân vật nam chính này, vô trách nhiệm, đối với cô gái nào cũng tốt, chưa kể nữ chính và nữ phụ còn là bạn thân nữa. Anh ta cứ cho rằng đối xử với phụ nữ nào cũng ga-lang như nhau là tốt sao? Cách làm đó chỉ hại mình hại người, chỉ để tạo cảm giác anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm và tốt đẹp.
Uông Đàn cầm lại quyển sách, cười nói:
- Vậy cô thích nam phụ sao?
- Nếu như so với nam chính, thì có thể nói vậy.
Thật ra cô cũng không thích tính cách nữ chính, nhưng nữ chính chỉ chung thủy yêu nam chính 10 năm, nhất định phải ở bên nam chính. Điểm này làm cô không biết phải nói là thích hay là chán ghét cô ta.
Có thể cô cảm thấy, nếu quy người mình thích thành một hình cố định, đều là hình ta giác chẳng hạn, nếu ngay từ đầu đã thích một người, vậy thì thể tích hình tam giác ban đầu sẽ tương đối lớn, luc ban đầu khi yêu thầm sẽ chỉ luôn nhìn thấy những mặt tốt của anh ta, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện ra trên người anh ta có vô số khuyết điểm. Nhưng có thể ngay từ đầu đã không thích người đó, vì vậy thể tích hình tam giác này nhỏ hơn, nhưng về sau từ từ lại phát hiện ra nhiều ưu điểm của anh ta.
Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân đánh giá sai, có một vài người cô thích không thể coi là hình tam giác, mà phải là hình chữ nhật, từ trước đến nay đều không thể nói tới.
Uông Đàn lại rất vui vẻ:
- Vậy cô may mắn nhé. Nghe nói trong phim nam phụ sẽ được nâng lên làm nam chính, sau đó nữ chính sẽ chọn anh ta.
Bạch Nặc Ngôn gật gù, nở một nụ cười, chuyện tình yêu vốn là chuyện tình yêu, sửa lại kết chuyện thì sao chứ.
Thật ra cái mà cô bất mãn nhất chính là trong cuốn tiểu thuyết cổ đại này, tác giả để cho câu chuyện tình của nam chính và nữ chính đầy trắc trở, sau đó nam chính còn vì bảo vệ tính mạng nữ chính mà đẩy nữ chính đi thật xa, dù nàng chết đi vẫn không chịu gặp nàng lần cuối, còn cam tâm sống bên cạnh một cô gái chỉ là thế thân cho nữ chính. Bạch Nặc Ngôn thấy buồn cười, hình như cô tác giả này rất thích viết những tình tiết kiểu thế thân. Lần nào cũng thế, bao nhiêu khổ sở vất vả nữ chính đều phải chịu, đau khổ bi thương cũng là nữ chính, còn nam chính lại sủng ái một cô gái khác, cô gái đó được nhận mọi may mắn, mọi ưu đãi. Còn nữ chính bất hạnh đó chỉ được mọi người ca ngợi vì có một người đàn ông si tình như nam chính yêu cô đến mức có thể tìm một cô gái làm thế thân cho cô ấy để yêu.
Nhìn xem, đúng là đáng châm chọc.
So với cưới được nhau, còn có gì quan trọng hơn chứ? Nếu yêu cô ấy thì hãy đối xử tốt với cô ấy, trao toàn bộ thế giới cho cô ấy, đẻ cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy người anh ta yêu thương nhất chính là cô ấy.
Bạch Nặc Ngôn xùy nhẹ một tiếng, đàn ông khốn khiếp nhiều cả đống như thế, hết lần này đến lần khác đều giơ một tấm biển ba chữ “ Cao phú suất” để bắt nữ giới phải quy thuận.
Cô ung dung diễn theo chỉ đạo của đạo diễn, cũng không có cảm giác gì nhiều, bởi vì cô rất nổi tiếng, nên mọi người đều không dám to tiếng với cô, điều này khiến cho cảm giác hư vinh của cô trở nên mạnh mẽ cực kỳ. Giống như thời còn đi học, trong lớp luôn có một thiên tài với thành tích đứng đầu nhưng ngày thường chẳng bao giờ đọc sách, cũng rất ham chơi, và không làm bài tập về nhà.
Bụng dạ đen tối của Bạch Nặc Ngôn cho rằng, chẳng phải đều chỉ là muốn người khác khen mình thông minh hay sao. Cô không bao giờ thèm làm trò đó.
Còn có những cô gầy như que củi, nhưng suốt ngày đi hỏi mọi người xung quanh có phải cô ta rất béo không, có phải lại lên cân không? Mỗi lần đối diện với câu hỏi như vậy, Bạch Nặc Ngôn luôn trả lời, đúng vậy. Sau đó đối phương có lung túng nhìn cô, cô coi như không thấy.
Sau khi kết thúc công việc, không hiểu sao cô nhìn thấy Mạnh Tân Duy đứng cách đó không xa, cô không biết anh đã đứng đây bao lâu, không biết anh đã đợi cô từ lúc nào.
Hôm nay cô cảm thấy bực mình, cô bực bội đến mức tự tra tấn bản thân.
Cô liếc nhìn Uông Đàn một cái, Uông Đàn hiểu ý tự rời đi, không làm phiền cô.
Bạch Nặc Ngôn đứng trước mặt Mạnh Tân Duy, móc một điếu thuốc ra hút, một cách rất chuyên chú.
Quả nhiên, lông mày Mạnh Tân Duy cau cề một chỗ, khó chịu nhìn cô chằm chằm.
Nội tâm của cô rất có thừa số tự ngược, chính cô muốn nghe những lời dạy dỗ của anh để tự cảnh cáo chính mình. Ít nhất trong thời điểm này, cô nghĩ vậy.
Nhưng lại khiến cô thất vọng, Mạnh Tân Duy không lải nhải nhiều, trực tiếp lấy điếu thuốc trên miệng cô vứt xuống.
Cô nhận ra đã khá lâu cô chưa gặp lại anh, mà cô cũng không để ý đến chuyện đó, cô đúng là máu lạnh, chẳng bao giờ nhớ đến ai.
Cô bước lên xe anh, trong lòng tâm huyết dâng trào, muốn một lần tận hưởng cảm giác ngồi thử cáp treo.
Trên cáp treo, anh mua cho cô một chai sữa, cô cầm chai sữa chua trong tay, nhưng trong lòng cô vướng mắc khó chịu.
Cô thích uống sữa chua, trên đời này còn mấy người có thể nhớ được sở thích này của cô?
Tâm trạng của cô hôm này hình như hơi nhạy cảm, thế nên chỉ một việc nhỏ như vậy, cũng khiến cô cảm thấy đặc biệt.
Trên cáp treo chỉ có hai người, họ ngồi rất gần nhau, cô cố gượng cười:
- Sao hôm nay anh lại nhớ đến em ?
Cô hung hăng hút mạnh một hơi, mực sữa chua cạn còn một nửa.
Cô rất thích hương vị này, cô muốn uống một hơi hết sạch, nhưng lại tiếc rẻ vị ngon của nó, nếu hút một hơi hết luôn thì sẽ chẳng còn gì để uống.
Mạnh Tân Duy liếc nhìn cô:
- Đi ngang qua.
Cô thiếu chút nữa bị sặc, không nhịn được cười, hai mắt chớp chớp:
- Dạo này anh bận làm chuyện xấu gì đúng không?
- Bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân lao động.
Cô khinh bỉ:
- Anh không phải người luôn làm chuyện này sao? Nói điểm đặc biệt đi.
Đôi lông mày đẹp của anh hơi nhướng lên, đánh giá cô một chút rồi mới phun ra hai chữ:
- Xem mắt.
Lần này, Bạch Nặc Ngôn càng cảm thấy khôi hài:
- Đàn ông trên 30 tuổi mới là tinh phẩm nhé, anh còn chưa đến thời kỳ tinh phẩm đó, sao mà đã sớm đẩy nhanh tiêu thụ ra ngoài thế, rất đáng tiếc đấy, sao không vui chơi thêm vài năm nữa có phải tốt hơn không?
Anh sờ sờ cằm:
- Ý em là tạm thời anh không nên quen bạn gái thì tốt hơn?
Cô rất không đạo đức hút một hơi hết sạch bình sữa chua, rồi trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa sổ:
- Không tốt sao?
Ánh mắt của anh quá thẳng thắn, cô có chút khó hiểu:
Cô liếm môi:
- Đàn ông không phải đều thích tự do sao? Kết hôn sớm để bị một người quản lý , cảm giác ấy khẳng định là chẳng có gì hay ho đâu.
Khóe miệng Mạnh Tân Duy mỉm cười, đầu gật nhẹ, bỏ thêm một câu:
- Anh có đi xem mắt một vài cô gái.
Cô trợn mắt liếc anh một cái, phí công cô khích lệ.
Cáp treo đi đến vị trí không quá cao, từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy một vườn thực vật lớn, bên trong trồng rất nhiều cây sơn trà. Vào mùa sơn trà chín, cả vườn cây tràn ngập một màu xanh diêm dúa của phấn hoa sơn trà. Cô đẩy vai anh:
- Anh có thể từ cửa sổ này hái sơn trà không, em rất muốn ăn.
Mạnh Tân Duy mở cánh cửa sổ bên tay phải anh, giống như một bé trai, thò tay ra ngoài, khi cáp treo di chuyển gần đến một cây sơn trà, anh cố hái một trái màu đỏ.
Bạch Nặc Ngôn chứng kiến cảnh anh thò tay ra hái sơn trà, cả người anh gần rơi xuống dưới, cả tim và cổ họng đều thót lên.
Cô chưa muốn là cô gái thảm thương nhất, chỉ vì yêu thích một cây sơn trà mà kết thúc mạng sống của một chàng trai, chỉ là nhìn thấy cái cây ngay dưới chân, hết lần này đến lần khác không hái được, rất khó chịu.
Cuối cùng họ chấp nhận một sự thật, là không thể hái được.
Cô chỉ có thể buồn bực:
- Đáng lẽ có thể hái được, chỉ vì cái cáp treo tự nhien di chuyển một tí, làm mình không với được.
Mạnh Tân Duy nhìn bộ dạng buồn bực của cô, rất giống một cô bé, vì không chiếm được búp bê mà không ngừng phụng phịu, anh không nhịn được lắc đầu:
- Mọi người đều là ăn trộm, còn em là người tốt.
Cô rất bực nhé:
- Em lại muốn làm ăn trộm cơ.
Cáp treo vẫn di chuyển trên không trung, sau đó họ nhìn thấy một cánh đồng kim ngân rất lớn, rất nhiều nông dân đang không ngừng hái những cánh hoa:
- Hoa này là được trồng hay mọc tự nhiên vậy?
- Chắc là mọc tự nhiên nhỉ?
Anh cũng chỉ tự suy đoán.
Cô rất tốt bụng nói với những người phía dưới, mọi người cứ hái nữa đi, phía bên kia còn rất nhiều. Những người nông dân đang bận rộn niềm nở cười đáp lại cô rằng, họ hái hết bên này sẽ qua đến bên đấy.
Loại hoa này không thơm lắm, nhưng sắc thành trà thì uống rất ngon, điều này gợị những ký ức xa xôi và ấm áp hiện lên trong trí nhớ.
- Nhà em cách không xa một rừng trúc, ở chỗ rừng trúc đó có mọc rất nhiều cây kim ngân trên vách đá, em còn leo lên đó hái, hồi ấy thật là vui.
Mạnh Tân Duy chỉ yên lặng ngồi nhìn cô, nghe cô kể chuyện.
Hồi bé cô rất thích đi hái loại hoa này, cô còn thích đi bắt bướm, có khi cô cột một cái mạng vào cần que, để đi bắt chuồn chuồn.
Những chuyện lúc nhỏ của cô, bây giờ nhớ lại không chỉ luôn có những chuyện buồn u ám.
Có lẽ cô thích nhất là đom đóm. Nếu như phải kể đến những kỷ niệm hồi đại học, vào một mùa hè, khi cô nhìn thấy đom đóm bay lập lòe, dù ở đó không có nhiều. Chẳng biết tại sao, cô lại có cảm giác, đom đóm ấy đặc biệt đáng quý, thế nên một bạn học bắt một con đom đóm nhưng không chịu thả nó ra, cô liên tục lải nhải nhắc nhở cô ta, đến lúc cô ta không chịu được nữa thả con đom đóm đó ra mới thôi.
- Em kể cho anh một bí mật, được không anh?
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô nhìn anh.
Anh nhún vai, ý bảo cô cứ nói.
- Có một lần em nhận nhầm mặt trời thành mặt trăng đấy.
Mạnh Tân Duy nở một nụ cười vô ý thức:
- Sáng sớm à?
Cô bĩu môi:
- Hoàng hôn. Em kể cho anh, anh không được cười em đâu đấy.
- Anh đâu nó nói anh sẽ đồng ý.
- Có lẽ trong lòng em, anh đã đồng ý.
Anh lại càng cười đến sảng khoái:
- Vậy em cứ coi như anh không cười đi, dù sao lúc nào em chả như vậy.
Cô không thèm để ý đến anh, cô ghét anh, khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ khinh bỉ…..
Tác giả :
Lục Xu