Nguyên Tố Thao Khống Sư
Chương 116: Lá gan không nhỏ
Vào giờ phút này, con Ma Quỷ Cự Ngạc kia dường như đã không còn là nhân vật chính của cuộc chiến nữa, những sự đột biến liên tục xuất hiện cộng với sự chen chân của gia tộc Hắc Ngục vừa thần bí vừa mạnh mẽ, bây giờ lại có thêm gia tộc Tiêu Dao xuất hiện, khiến vầng hào quang của nó đã bị che phủ mất.
“Bịch!”
Khi tên người chơi cuối cùng nằm trong phạm vi hang ổ của Ma Quỷ Cự Ngạc ngã xuống mặt đầm lầy, hai con BOSS loại yếu vừa được Ma Quỷ Cự Ngạc triệu hồi và ra lệnh tấn công về phía gia tộc Hắc Ngục cũng cùng lúc ngã gục xuống trước mặt bốn tên chiến sĩ cuồng bạo trong đó, khiến nước bắn văng tung tóe.
Đối phó với hai con BOSS bậc ba loại yếu dạng tinh anh, ba mươi người của gia tộc Hắc Ngục chỉ dùng không đến hai phút... Cái giá phải trả chỉ là chưa thể thu thập được đám dược liệu vừa mới suýt chui vào trong ba lô của họ kia mà thôi - khi bị tấn công, thuật Thu Thập sẽ bị cưỡng chế gián đoạn.
Thông qua cảm giác nguyên tố nước, Tần Nhược cảm nhận được một cách rõ ràng rằng chiến trường nơi đây đã bị một bầu không khí vừa quái lạ lại vừa trầm trọng bao phủ. Nguồn gốc của bầu không khí này không phải đến từ con Ma Quỷ Cự Ngạc đang dừng ở xa xa quan sát hai gia tộc người chơi, cũng không phải đến từ đám cá sấu bậc bốn đang dần dần nảy mới thêm giữa đầm lầy, mà là từ gia tộc Hắc Ngục và gia tộc Tiêu Dao, một bên thì đang bình tĩnh quan sát chung quanh, còn bên kia thì đang dần dần tiến tới...
Rốt cục cũng đến rồi!
Gia tộc Tiêu Dao, một trong các gia tộc thuộc bảy chiến minh, những thế lực mạnh mẽ nhất Vinh Quang!
Cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần với tràng cảnh vây BOSS của thành viên bảy chiến minh rồi! Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhược không nhịn được mà kích động - trong quá trình quan sát này, chỉ cần mình tiếp thu được một số kinh nghiệm từ họ, mình sẽ được lợi rất nhiều.
Hơn nữa từ trước đến giờ, hắn cũng không phải hiểu lắm về thực lực của những thế lực đứng ở đỉnh Vinh Quang như thế, không biết được những người này rốt cục mạnh đến mức nào, cũng không biết giữa mình với những người này chênh lệch bao nhiêu... Hắn đã quyết tâm sẽ phát triển thật tốt trong trò chơi, cho nên rất nôn nóng muốn biết những chuyện này.
Ngay chính lúc này, gia tộc Tiêu Dao rốt cục bước chân vào chiến trường với một khí thế rất hùng hổ.
Theo đà rời khỏi lũ lượt của đám mục sư bên Bát Thần Chúng, gần trăm tên người chơi với trang bị chói mắt của gia tộc Tiêu Dao cũng ngay ngắn tiến vào sâu hơn. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng vẫn đủ để lộ ra một cảm giác rất tự tin, ung dung, Tần Nhược thậm chí còn ‘nhìn thấy’ một cách rõ ràng sự thoải mái và hứng chí trên khuôn mặt của những tên chiến sĩ cuồng bạo bên ấy nữa. Khác với sự khẩn trương khi Bát Thần Chúng đối đầu với Ma Quỷ Cự Ngạc, đám người này dường như không đặt nó vào trong mắt chút nào cả. Sự ung dung được thể hiện một cách tận cùng.
Trái lại, phía đối diện, bên gia tộc Hắc Ngục thì... Biểu hiện của họ lại càng khiến Tần Nhược không biết phải nói gì hơn.
Rõ ràng là chung quanh Ma Quỷ Cự Ngạc đã không còn người chơi nào thu hút sự chú ý của nó nữa rồi, rõ ràng là bốn phía của họ đang có những con cá sấu nhào qua, nhưng... ba mươi người này lại tựa như không hề muốn rời khỏi, cũng như không hề chuẩn bị sẵn tinh thần để nghênh đón Ma Quỷ Cự Ngạc vậy, chỉ tiếp tục để hai tên đạo tặc trong đội thu thập những loại dược liệu mọc trên vách núi mà thôi. Thật không biết vì sao họ lại nghĩ rằng con Ma Quỷ Cự Ngạc kia sẽ không đi qua chọc đến họ đây, chẳng lẽ họ cho rằng nó đã đổi tính, bắt đầu ăn chay sao?
Tần Nhược thậm chí còn lo lắng thay cho họ đến cả nửa ngày nữa.
Có điều Ma Quỷ Cự Ngạc hình như đã thật sự đổi tính mất rồi, không những không đi tấn công người của Hắc Ngục mặc dù nhìn thấy họ động tới đám dây leo ma quỷ, mà thậm chí còn không tấn công cả người của gia tộc Tiêu Dao đang chủ động tới gần nơi nó ở nữa. Nó chỉ chậm rãi lui vào một góc, liên tiếp gầm gừ để kêu gọi đám cá sấu đang nảy mới chung quanh tụ lại bên cạnh mình, tựa như biết rằng đám người này không dễ đối phó vậy.
Tần Nhược nhìn mà líu cả lưỡi: chết tiệt, thật là thành tinh mất rồi... Lẽ nào ngay cả quái vật cũng biết chuyện của bảy chiến minh hay sao? Hay nó cũng biết mấy người này lợi hại chứ hả? Thật là quái quá đi mất!
Bầu không khí giữa sân bắt đầu trở nên quái dị hơn.
Lúc này, từ trong đám người của gia tộc Tiêu Dao bước ra một tên cuồng chiến. Tần Nhược thấp cấp, bởi vậy không thể tra xét được dữ liệu tỉ mỉ của đối phương, chỉ có thể nhìn từ bề ngoài của y mà đoán rằng y hẳn cũng giống như Lục Tâm, cũng là một tên cuồng chiến cự linh, hơn nữa phần lợi hại sẽ chẳng kém chút nào so với Lục Tâm cả.
Ngoại hình tên này rất to lớn, trên vai lại vác theo một cây kiếm dài chừng hai mét, rộng hai mươi centimét... Ngoại hình to lớn, vũ khí cũng to lớn, phối hợp với nhau thật rất dễ gây ấn tượng. Y bước từ phía sau đám cuồng chiến ra với một bộ dạng rất cà-lơ-phất-phơ, ánh mắt nhìn con Ma Quỷ Cự Ngạc đằng xa, sau đó dừng lại ở đám người Hắc Ngục.
“Gia tộc Tiêu Dao làm việc, người không liên quan nhanh chóng lượn đi!” Thanh âm hắn vang dội, truyền đi khắp bốn phía...
Thật đúng là phong phạm của chiến minh đấy, cho dù đối phương có là người của Hắc Ngục, cũng không chừa cho chút thể diện mà! Tần Nhược thầm cảm thán trong lòng, đồng thời cũng càng kích động hơn, ánh mắt bất giác chuyển qua hướng của gia tộc Hắc Ngục. Thật không biết đối với ‘lệnh đuổi khách’ kia của gia tộc Tiêu Dao, họ sẽ phản ứng thế nào đây nhỉ? Nghe nói người trong Hắc Ngục đều là một đám cứng cổ không bao giờ cúi đầu cả!
Suy nghĩ này vừa dâng lên trong lòng Tần Nhược thì bên Hắc Ngục quả nhiên có một nguyên tố sư bước ra!
Dưới sự trợ giúp của cảm giác nguyên tố nước, Tần Nhược phát hiện thấy bên trong đám người của Hắc Ngục lại có đến ba người có trọn bộ trang bị chữ cam, thật là tốt đến kinh người! Những người còn lại, trên người cũng không hề thiếu trang bị chữ vàng và trang bị chữ cam, người kém nhất thì chỉ có hai món chữ tím...
Nhìn lại bên này, mặc dù chất lượng trang bị bình quân có kém hơn người của Hắc Ngục, nhưng số người có nguyên bộ chữ cam hoặc chữ vàng thì lại nhiều hơn.
Tần Nhược thầm hít vào một hơi lạnh trong lòng: mình đây là nhờ có vài món chữ vàng mới làm giàu được, nào ngờ trước mặt những gia tộc thuộc chiến minh và gia tộc Hắc Ngục thì trang bị chữ vàng lại chẳng đáng cái gì như thế này...
Thật là khiến người ta tổn thương quá đỗi!
Tên nguyên tố sư bước ra từ trong gia tộc Hắc Ngục cũng là một trong những người có đủ một bộ trang bị chữ cam. Lúc này, y mở miệng hỏi một câu với gã cuồng chiến cự linh nọ: “Tên đen thui kia, trước mặt người của Hắc Ngục mà còn dám chứng tỏ uy phong à, muốn solo không?”
“Phụt...”
Nghe thấy ngữ khí và nội dung không chút khách khí của y, Tần Nhược không khỏi phì cười. Nháy mắt, mấy chục đôi mắt của cả hai nhóm người kia tựa như những lưỡi dao quét tới, nếu không nhờ có thuật Hóa Thủy yểm hộ, phỏng chừng người hắn đã bị những ánh mắt ấy đâm xuyên qua N cái lỗ rồi ấy chứ.
Hỏng bét, bại lộ rồi!
Trái tim Tần Nhược căng chặt, sau đó không lề mề đổi nơi đứng ngay. Cho dù biết trong môi trường như hiện giờ bọn họ sẽ rất khó phát hiện được sự tồn tại của mình, nhưng tiếp tục đứng ở chỗ cũ thì khả năng bị thăm dò ra sẽ rất lớn!
Gần như là cùng một thời gian, tên chiến sĩ cự linh bị nguyên tố sư gia tộc Hắc Ngục gọi là ‘tên đen thui’ kia quay đầu nhìn về phía Tần Nhược chằm chằm, hừ nhẹ: “Lá gan thật không nhỏ đó nha... Hừ!” Quả thật là đã lâu không có ai dám rình mò nhìn gia tộc Tiêu Dao làm việc như thế này rồi, thật không biết đấy là tên nào mà không biết trời cao đất dày như thế...
Chỉ một thoáng sau đó, Tần Nhược rõ ràng trông thấy có hơn mười tên người chơi nọ từ phần sau của đám người Tiêu Dao lao ra, cấp tốc vây quanh nơi mà hắn vừa đứng. Đồng thời, cũng có vài bóng người nữa hiện ra...
Lợi hại, chung quanh vẫn còn mai phục cao thủ!
Tần Nhược vội vàng ngừng việc hít thở lại, bàn tay hắn cũng cho vào trong túi đeo, khẩn trương nắm chặt quyển sách về thành.
Mặc dù hắn không cảm thấy trong tình hình này đối phương vẫn còn có thể xác định được vị trí của hắn, nhưng đây dù sao cũng là người của bảy chiến minh, mà hơn nữa Lục Tâm cũng đã từng nói với hắn rồi, rằng trong trò chơi này, số người sáng tạo ra kỹ năng tuyệt đối không phải chỉ có mình hắn... Cho nên, tuyệt đối không thể bài trừ chuyện hắn bị phát hiện được!
Để tránh khỏi việc đắc tội với người của bảy chiến minh, trước khi bị phát hiện và cưỡng ép rời khỏi trạng thái nguyên tố nước, hắn nhất định phải trở về thành, rời khỏi nơi này - cho dù những người đang chạy qua đây đều có tên đỏ cả, nhưng hắn cũng không muốn thực sự đắc tội với chiến minh U Minh Quỷ Trảo, huống hồ gì hắn cũng không cho rằng thực lực của đội chấp pháp chiến minh sẽ yếu đến mức đáng thương như của Bát Thần Chúng được.
Nhưng thật không hổ là một trong những gia tộc thuộc bảy chiến minh, người của gia tộc Tiêu Dao mặc dù đã phát hiện có người đang rình mò bên cạnh, nhưng cũng không hao phí tâm trí vào việc tìm kiếm nhàm chán nhiều.
‘Tên đen thui’ thu hồi ánh mắt, nhìn lại nguyên tố sư đứng đầu của phía Hắc Ngục, hơi hé hé miệng, sau đó như nhớ tới câu khiêu khích vừa rồi của y, bèn tỏ vẻ đau khổ ôm trán, cao giọng nói:
“Lão đại nói thế là không đúng rồi, đàn em sao dám tỏ uy phong trước mặt các anh em đây chứ? Hắc Thần lão đại là huynh đệ của tộc trưởng bọn này, cũng giống như lão đại của bọn này vậy, cho nên các anh em trong Hắc Ngục đều là huynh đệ của bọn này cả, không tính là người ngoài.”
Tần Nhược nghe mà con ngươi như muốn lồi ra:
Lão đại của Hắc Ngục và phó minh chủ của U Minh Quỷ Trảo có quan hệ đồng bọn à? Bày trò gì thế?
“Thôi đi chú mày, chỉ biết vỗ mông ngựa thôi! Con cá sấu ấy cho chú mày đấy, thu phục nhanh rồi cút đi!” Tên nguyên tố sư bên Hắc Ngục có vẻ như chịu không nổi cái bộ dạng hiện thời của ‘tên đen thui’ nữa.
“Ha ha, tuân lệnh!” ‘Tên đen thui’ cười ha hả một tiếng, sau đó sắc mặt chợt nghiêm lại, dẫn đầu lao vọt về phía Ma Quỷ Cự Ngạc.
Chớp mặt, các thuật tăng trạng thái của mục sư, cùng một luồng gió nhẹ cũng nổi lên, đồng loạt nhập vào người của y. Rất nhanh sau đó, tên cuồng chiến cự linh này hơi rung động thân thể, rồi một luồng hào quang màu máu kèm theo một khí thế mạnh mẽ khiếp người chợt phát ra từ trên người y!
“Bịch!”
Khi tên người chơi cuối cùng nằm trong phạm vi hang ổ của Ma Quỷ Cự Ngạc ngã xuống mặt đầm lầy, hai con BOSS loại yếu vừa được Ma Quỷ Cự Ngạc triệu hồi và ra lệnh tấn công về phía gia tộc Hắc Ngục cũng cùng lúc ngã gục xuống trước mặt bốn tên chiến sĩ cuồng bạo trong đó, khiến nước bắn văng tung tóe.
Đối phó với hai con BOSS bậc ba loại yếu dạng tinh anh, ba mươi người của gia tộc Hắc Ngục chỉ dùng không đến hai phút... Cái giá phải trả chỉ là chưa thể thu thập được đám dược liệu vừa mới suýt chui vào trong ba lô của họ kia mà thôi - khi bị tấn công, thuật Thu Thập sẽ bị cưỡng chế gián đoạn.
Thông qua cảm giác nguyên tố nước, Tần Nhược cảm nhận được một cách rõ ràng rằng chiến trường nơi đây đã bị một bầu không khí vừa quái lạ lại vừa trầm trọng bao phủ. Nguồn gốc của bầu không khí này không phải đến từ con Ma Quỷ Cự Ngạc đang dừng ở xa xa quan sát hai gia tộc người chơi, cũng không phải đến từ đám cá sấu bậc bốn đang dần dần nảy mới thêm giữa đầm lầy, mà là từ gia tộc Hắc Ngục và gia tộc Tiêu Dao, một bên thì đang bình tĩnh quan sát chung quanh, còn bên kia thì đang dần dần tiến tới...
Rốt cục cũng đến rồi!
Gia tộc Tiêu Dao, một trong các gia tộc thuộc bảy chiến minh, những thế lực mạnh mẽ nhất Vinh Quang!
Cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần với tràng cảnh vây BOSS của thành viên bảy chiến minh rồi! Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhược không nhịn được mà kích động - trong quá trình quan sát này, chỉ cần mình tiếp thu được một số kinh nghiệm từ họ, mình sẽ được lợi rất nhiều.
Hơn nữa từ trước đến giờ, hắn cũng không phải hiểu lắm về thực lực của những thế lực đứng ở đỉnh Vinh Quang như thế, không biết được những người này rốt cục mạnh đến mức nào, cũng không biết giữa mình với những người này chênh lệch bao nhiêu... Hắn đã quyết tâm sẽ phát triển thật tốt trong trò chơi, cho nên rất nôn nóng muốn biết những chuyện này.
Ngay chính lúc này, gia tộc Tiêu Dao rốt cục bước chân vào chiến trường với một khí thế rất hùng hổ.
Theo đà rời khỏi lũ lượt của đám mục sư bên Bát Thần Chúng, gần trăm tên người chơi với trang bị chói mắt của gia tộc Tiêu Dao cũng ngay ngắn tiến vào sâu hơn. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng vẫn đủ để lộ ra một cảm giác rất tự tin, ung dung, Tần Nhược thậm chí còn ‘nhìn thấy’ một cách rõ ràng sự thoải mái và hứng chí trên khuôn mặt của những tên chiến sĩ cuồng bạo bên ấy nữa. Khác với sự khẩn trương khi Bát Thần Chúng đối đầu với Ma Quỷ Cự Ngạc, đám người này dường như không đặt nó vào trong mắt chút nào cả. Sự ung dung được thể hiện một cách tận cùng.
Trái lại, phía đối diện, bên gia tộc Hắc Ngục thì... Biểu hiện của họ lại càng khiến Tần Nhược không biết phải nói gì hơn.
Rõ ràng là chung quanh Ma Quỷ Cự Ngạc đã không còn người chơi nào thu hút sự chú ý của nó nữa rồi, rõ ràng là bốn phía của họ đang có những con cá sấu nhào qua, nhưng... ba mươi người này lại tựa như không hề muốn rời khỏi, cũng như không hề chuẩn bị sẵn tinh thần để nghênh đón Ma Quỷ Cự Ngạc vậy, chỉ tiếp tục để hai tên đạo tặc trong đội thu thập những loại dược liệu mọc trên vách núi mà thôi. Thật không biết vì sao họ lại nghĩ rằng con Ma Quỷ Cự Ngạc kia sẽ không đi qua chọc đến họ đây, chẳng lẽ họ cho rằng nó đã đổi tính, bắt đầu ăn chay sao?
Tần Nhược thậm chí còn lo lắng thay cho họ đến cả nửa ngày nữa.
Có điều Ma Quỷ Cự Ngạc hình như đã thật sự đổi tính mất rồi, không những không đi tấn công người của Hắc Ngục mặc dù nhìn thấy họ động tới đám dây leo ma quỷ, mà thậm chí còn không tấn công cả người của gia tộc Tiêu Dao đang chủ động tới gần nơi nó ở nữa. Nó chỉ chậm rãi lui vào một góc, liên tiếp gầm gừ để kêu gọi đám cá sấu đang nảy mới chung quanh tụ lại bên cạnh mình, tựa như biết rằng đám người này không dễ đối phó vậy.
Tần Nhược nhìn mà líu cả lưỡi: chết tiệt, thật là thành tinh mất rồi... Lẽ nào ngay cả quái vật cũng biết chuyện của bảy chiến minh hay sao? Hay nó cũng biết mấy người này lợi hại chứ hả? Thật là quái quá đi mất!
Bầu không khí giữa sân bắt đầu trở nên quái dị hơn.
Lúc này, từ trong đám người của gia tộc Tiêu Dao bước ra một tên cuồng chiến. Tần Nhược thấp cấp, bởi vậy không thể tra xét được dữ liệu tỉ mỉ của đối phương, chỉ có thể nhìn từ bề ngoài của y mà đoán rằng y hẳn cũng giống như Lục Tâm, cũng là một tên cuồng chiến cự linh, hơn nữa phần lợi hại sẽ chẳng kém chút nào so với Lục Tâm cả.
Ngoại hình tên này rất to lớn, trên vai lại vác theo một cây kiếm dài chừng hai mét, rộng hai mươi centimét... Ngoại hình to lớn, vũ khí cũng to lớn, phối hợp với nhau thật rất dễ gây ấn tượng. Y bước từ phía sau đám cuồng chiến ra với một bộ dạng rất cà-lơ-phất-phơ, ánh mắt nhìn con Ma Quỷ Cự Ngạc đằng xa, sau đó dừng lại ở đám người Hắc Ngục.
“Gia tộc Tiêu Dao làm việc, người không liên quan nhanh chóng lượn đi!” Thanh âm hắn vang dội, truyền đi khắp bốn phía...
Thật đúng là phong phạm của chiến minh đấy, cho dù đối phương có là người của Hắc Ngục, cũng không chừa cho chút thể diện mà! Tần Nhược thầm cảm thán trong lòng, đồng thời cũng càng kích động hơn, ánh mắt bất giác chuyển qua hướng của gia tộc Hắc Ngục. Thật không biết đối với ‘lệnh đuổi khách’ kia của gia tộc Tiêu Dao, họ sẽ phản ứng thế nào đây nhỉ? Nghe nói người trong Hắc Ngục đều là một đám cứng cổ không bao giờ cúi đầu cả!
Suy nghĩ này vừa dâng lên trong lòng Tần Nhược thì bên Hắc Ngục quả nhiên có một nguyên tố sư bước ra!
Dưới sự trợ giúp của cảm giác nguyên tố nước, Tần Nhược phát hiện thấy bên trong đám người của Hắc Ngục lại có đến ba người có trọn bộ trang bị chữ cam, thật là tốt đến kinh người! Những người còn lại, trên người cũng không hề thiếu trang bị chữ vàng và trang bị chữ cam, người kém nhất thì chỉ có hai món chữ tím...
Nhìn lại bên này, mặc dù chất lượng trang bị bình quân có kém hơn người của Hắc Ngục, nhưng số người có nguyên bộ chữ cam hoặc chữ vàng thì lại nhiều hơn.
Tần Nhược thầm hít vào một hơi lạnh trong lòng: mình đây là nhờ có vài món chữ vàng mới làm giàu được, nào ngờ trước mặt những gia tộc thuộc chiến minh và gia tộc Hắc Ngục thì trang bị chữ vàng lại chẳng đáng cái gì như thế này...
Thật là khiến người ta tổn thương quá đỗi!
Tên nguyên tố sư bước ra từ trong gia tộc Hắc Ngục cũng là một trong những người có đủ một bộ trang bị chữ cam. Lúc này, y mở miệng hỏi một câu với gã cuồng chiến cự linh nọ: “Tên đen thui kia, trước mặt người của Hắc Ngục mà còn dám chứng tỏ uy phong à, muốn solo không?”
“Phụt...”
Nghe thấy ngữ khí và nội dung không chút khách khí của y, Tần Nhược không khỏi phì cười. Nháy mắt, mấy chục đôi mắt của cả hai nhóm người kia tựa như những lưỡi dao quét tới, nếu không nhờ có thuật Hóa Thủy yểm hộ, phỏng chừng người hắn đã bị những ánh mắt ấy đâm xuyên qua N cái lỗ rồi ấy chứ.
Hỏng bét, bại lộ rồi!
Trái tim Tần Nhược căng chặt, sau đó không lề mề đổi nơi đứng ngay. Cho dù biết trong môi trường như hiện giờ bọn họ sẽ rất khó phát hiện được sự tồn tại của mình, nhưng tiếp tục đứng ở chỗ cũ thì khả năng bị thăm dò ra sẽ rất lớn!
Gần như là cùng một thời gian, tên chiến sĩ cự linh bị nguyên tố sư gia tộc Hắc Ngục gọi là ‘tên đen thui’ kia quay đầu nhìn về phía Tần Nhược chằm chằm, hừ nhẹ: “Lá gan thật không nhỏ đó nha... Hừ!” Quả thật là đã lâu không có ai dám rình mò nhìn gia tộc Tiêu Dao làm việc như thế này rồi, thật không biết đấy là tên nào mà không biết trời cao đất dày như thế...
Chỉ một thoáng sau đó, Tần Nhược rõ ràng trông thấy có hơn mười tên người chơi nọ từ phần sau của đám người Tiêu Dao lao ra, cấp tốc vây quanh nơi mà hắn vừa đứng. Đồng thời, cũng có vài bóng người nữa hiện ra...
Lợi hại, chung quanh vẫn còn mai phục cao thủ!
Tần Nhược vội vàng ngừng việc hít thở lại, bàn tay hắn cũng cho vào trong túi đeo, khẩn trương nắm chặt quyển sách về thành.
Mặc dù hắn không cảm thấy trong tình hình này đối phương vẫn còn có thể xác định được vị trí của hắn, nhưng đây dù sao cũng là người của bảy chiến minh, mà hơn nữa Lục Tâm cũng đã từng nói với hắn rồi, rằng trong trò chơi này, số người sáng tạo ra kỹ năng tuyệt đối không phải chỉ có mình hắn... Cho nên, tuyệt đối không thể bài trừ chuyện hắn bị phát hiện được!
Để tránh khỏi việc đắc tội với người của bảy chiến minh, trước khi bị phát hiện và cưỡng ép rời khỏi trạng thái nguyên tố nước, hắn nhất định phải trở về thành, rời khỏi nơi này - cho dù những người đang chạy qua đây đều có tên đỏ cả, nhưng hắn cũng không muốn thực sự đắc tội với chiến minh U Minh Quỷ Trảo, huống hồ gì hắn cũng không cho rằng thực lực của đội chấp pháp chiến minh sẽ yếu đến mức đáng thương như của Bát Thần Chúng được.
Nhưng thật không hổ là một trong những gia tộc thuộc bảy chiến minh, người của gia tộc Tiêu Dao mặc dù đã phát hiện có người đang rình mò bên cạnh, nhưng cũng không hao phí tâm trí vào việc tìm kiếm nhàm chán nhiều.
‘Tên đen thui’ thu hồi ánh mắt, nhìn lại nguyên tố sư đứng đầu của phía Hắc Ngục, hơi hé hé miệng, sau đó như nhớ tới câu khiêu khích vừa rồi của y, bèn tỏ vẻ đau khổ ôm trán, cao giọng nói:
“Lão đại nói thế là không đúng rồi, đàn em sao dám tỏ uy phong trước mặt các anh em đây chứ? Hắc Thần lão đại là huynh đệ của tộc trưởng bọn này, cũng giống như lão đại của bọn này vậy, cho nên các anh em trong Hắc Ngục đều là huynh đệ của bọn này cả, không tính là người ngoài.”
Tần Nhược nghe mà con ngươi như muốn lồi ra:
Lão đại của Hắc Ngục và phó minh chủ của U Minh Quỷ Trảo có quan hệ đồng bọn à? Bày trò gì thế?
“Thôi đi chú mày, chỉ biết vỗ mông ngựa thôi! Con cá sấu ấy cho chú mày đấy, thu phục nhanh rồi cút đi!” Tên nguyên tố sư bên Hắc Ngục có vẻ như chịu không nổi cái bộ dạng hiện thời của ‘tên đen thui’ nữa.
“Ha ha, tuân lệnh!” ‘Tên đen thui’ cười ha hả một tiếng, sau đó sắc mặt chợt nghiêm lại, dẫn đầu lao vọt về phía Ma Quỷ Cự Ngạc.
Chớp mặt, các thuật tăng trạng thái của mục sư, cùng một luồng gió nhẹ cũng nổi lên, đồng loạt nhập vào người của y. Rất nhanh sau đó, tên cuồng chiến cự linh này hơi rung động thân thể, rồi một luồng hào quang màu máu kèm theo một khí thế mạnh mẽ khiếp người chợt phát ra từ trên người y!
Tác giả :
Võng Lạc Hắc Hiệp