Nguyên Tố Thao Khống Sư
Chương 100: Tên đỏ
Vừa cấp tốc chạy đến hướng đầm lầy Ma Quỷ, Tần Nhược lại vừa dò hỏi bọn Tiểu Miêu, MM Hoa Tiễn, biết được tình hình chiến đấu trong đầm lầy Ma Quỷ đã càng lúc càng trở nên hỗn loạn hơn!
Không chỉ có đám Bát Thần Chúng đang tản khắp đầm lầy truy tìm tung tích của người trong Căn Cứ Địa, đồng thời lớn tiếng khiêu khích, mà còn cả lũ cá sấu bậc ba, bậc bốn trong đây cũng tụ tập lại dưới sự điều khiển của Ma Quỷ Cự Ngạc, tấn công các người chơi nữa. Mặt khác, còn có phe thứ ba, thứ tư nghe tin chạy từ thị trấn Hắc Huỳnh tới... Cuối cùng là một ít người chơi đơn thuần đến nhặt trang bị, tham gia náo nhiệt.
Khắp cả đầm lầy Ma Quỷ giờ phút này đã biến thành một thùng thuốc súng tràn đầy mùi thuốc nổ!
Bất cứ lúc nào cũng có thể bốc lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ bùng...
Đồng thời với lúc này, Tần Nhược còn nhận được một tin bất hạnh nữa, là về Vương Đạt.
Trong trận chiến này, Vương Đạt vì trước đó không lâu bị thủ xác một lần, không có mục sư hồi sinh nên đã rớt một cấp, bây giờ lại cùng một bầy huynh đệ lao từ thị trấn Hắc Huỳnh ra, lần nữa đụng phải một đội kia của Bát Thần Chúng, mà đội này lại là một đội chuyên giết người chữ đỏ...
Ở một nơi nọ cách Tiểu Miêu không xa, một đám huynh đệ lại một lần nữa bị thủ xác...
Nếu không nhờ Tiểu Miêu đúng lúc nhắn tin cho Vương Đạt, bảo y chờ thêm một chút thì nói không chừng họ đã phải rớt thêm một cấp nữa rồi!
Nghe thấy như vậy, trong lòng Tần Nhược nóng như lửa đốt, hận không thể mọc ra đôi cánh để bay tới đầm lầy Ma Quỷ ngay!
Nhưng độ nhanh nhẹn của nghề khống chế nguyên tố vốn không cao, có cắm đầu chạy đi thì cũng chỉ có tốc độ nhiêu đó thôi... Chờ đến khi hắn khó khăn lắm chạy đến được một cánh rừng thưa thớt màu đen nọ thì đã qua đi gần 20 phút rồi.
Không hề có sự căng thẳng lẫn bất an như lần đầu tiên tiến vào, Tần Nhược không chút do dự vọt vào khu rừng đó - đầm lầy Ma Quỷ!
* * * * * *
Đầm lầy Ma Quỷ rất khác với những đầm lầy bình thường, nó là một khu rừng đầm lầy, diện tích rất rộng, trong khắp cả đại lục Thần – Ma cũng là có hạng.
Điều đáng sợ nhất chính là trong khu rừng có hoàn cảnh vô cùng phức tạp này, có rất nhiều những hố bẫy dày đặc, cộng với lũ cá sấu mà mắt thường rất khó phát hiện.
Hố bẫy ở đây không lớn, nhưng gây phiền phức không nhỏ, người chơi một khi giẫm phải sẽ lập tức bị lún xuống, cần phải phí một ít thời gian mới thoát khỏi nổi... Nếu ngay lúc này mà đụng phải lũ cá sấu có màu sắc không khác gì với màu của đầm lầy kia thì thật là may mắn lắm lắm! Ở trong đầm lầy, cho dù là một tên chiến sĩ cuồng bạo bậc bốn trâu bò nhất đi nữa thì cũng sẽ bị kéo chặt xuống dưới hố bẫy, khiến tốc độ bị hạ xuống thật nhiều, lực chiến đấu cũng sẽ suy yếu.
Cho nên, cho dù là một đoàn thể lợi hại đến mấy đi nữa thì khi đến đầm lầy Ma Quỷ rồi cũng nhất định phải cẩn thận vô cùng, dùng hết mười hai phần tinh thần để chú ý mọi thứ chung quanh.
Vướng tay vướng chân, hoàn cảnh lại nguy hiểm, đấy chính là những nguyên nhân khiến rất nhiều người chơi phải chùn bước mỗi khi nghe đến tên đầm lầy Ma Quỷ!
Tần Nhược còn nhớ rõ, ở lần đầu tiên đến nơi này, khi gần hai trăm con người đến được nơi sâu nhất, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt cả ra, nhịp thở ngưng lại, dây thần kinh căng đến mức như dây cót đồng hồ, không ai dám mảy may có chút lơi lỏng hay chểnh mảng cả.
Khi đó đầm lầy Ma Quỷ quả thật đã lưu lại cho Tần Nhược một ấn tượng có thể mờ phai!
Đương nhiên, lúc đó khác, bây giờ khác.
Độ nguy hiểm ở tầng hai di chỉ Alex không hề thua gì nơi này, trải qua quá trình rèn luyện tàn khốc ấy, dây thần kinh của Tần Nhược đã sớm chắc chắn hơn rồi; bây giờ tuy chỉ một thân một mình, hắn vẫn cứ chui vào nơi đây, lần mò tới tọa độ mà Tiểu Miêu và MM Hoa Tiễn đưa cho mình...
* * * * * *
Bề mặt của đầm lầy Ma Quỷ là nửa đất nửa nước, cũng được coi là một khu vực có nguyên tố nước dồi dào.
Tần Nhược rất bất ngờ tiến được vào trạng thái ‘cảm giác nguyên tố nước’, đồng thời cũng nhanh chóng phát hiện ở nơi cách mình không xa lắm đang có một tên đạo tặc nọ khắp người có ánh sáng màu máu lờ mờ, khom lưng núp trong phần tối giữa hai cây lớn. Tên này đang dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn quét chung quanh, yên tĩnh lắng nghe bốn phía.
Tên đỏ...
Tần Nhược cấp tốc giảm tốc độ di chuyển, lợi dụng cảm giác nguyên tố nước đang tràn khắp kia để cảm nhận tình hình.
Rất nhanh hắn đã phát hiện ra tên đạo tặc kia có phần không đơn giản - cho dù không có tiến vào trạng thái ẩn thân, nhưng chỗ đứng của y lại khéo léo vô cùng, cả thảy thân thể đã hòa vào trong bóng tối giữa hai cây đại thụ, nếu không cẩn thận quan sát thì khó phát hiện ra y lắm. Ngược lại, phần y thì chỉ cần nhìn xuyên qua khe hở giữa hai cái cây ấy thôi là có thể quan sát được một khu vực lớn bên ngoài đầm lầy rồi.
Ngoài ra, trong hoàn cảnh vắng lặng như thế này, cho dù có người chơi nào đó đi từ phía sau tới, cũng tuyệt đối không thoát khỏi vành tai của y.
Chỉ là một hành động giấu mình đơn giản thôi mà đã gần như lợi dụng được cả thảy môi trường chung quanh rồi... Tên đạo tặc này... Thật không đơn giản đó!
Khi Tần Nhược nhìn thấy tấm huy hiệu nho nhỏ đeo trên ngực đối phương, trong lòng nhất thời căng thẳng hơn.
Đó là một tấm huy chương có hình tám ngọn lửa màu lam thẫm vây quanh một chữ ‘thần’ viết theo lối vừa đầy vừa mềm, khí thế như bao trọn núi sông, rất chi hùng hồn.
Gia tộc Bát Thần Chúng!
Quả nhiên là người của Bát Thần Chúng. Mục đích của đối phương hẳn phải là chia nhau ra ôm cây đợi thỏ đây! Có điều bất kể là làm trạm gác ngầm cũng vậy, hay làm thích khách cũng thế, y đang là một tên đạo tặc đi lẻ, cho nên... Giờ chết đến rồi! (Tên đỏ mà bị giết thì sẽ bị chuyển thẳng đến ngục giam dưới lòng đất, không thể nhận được phép hồi sinh của mục sư)
Lợi dụng cảm giác nguyên tố nước quét nhìn sự vật trong phạm vi trăm mét chung quanh, xác định tình hình rồi, khóe môi Tần Nhược hơi cong lên một nụ cười tàn khốc.
Nếu là nghề nghiệp khác, có lẽ hắn sẽ không dám lỗ mãng như vậy đâu...
Đáng tiếc, đạo tặc là nghề có năng lực phòng phép kém cỏi nhất trong mọi nghề, mà HP cũng chỉ ngang bằng với nghề điều khiển nguyên tố thôi, một khi bị phát hiện ra hành tung rồi, vậy bất cứ nghề nghiệp chiến đấu nào cũng đều có thể hành hạ đạo tặc được!
Cái này... Mi không xuống địa ngục thì ai xuống bây giờ?
Trong nơi vắng lặng này, một gợn sóng cực kỳ nhỏ bé nhè nhẹ xuất hiện ở trên mặt nước. Nó chậm rãi lan tỏa, không phát ra bất cứ một thanh âm nào.
Chung quanh vẫn giống như trước vậy...
Yên ắng, không một chút tiếng động.
Ẩn trong bóng tối, Thần Sát động đậy thân mình bằng một mức độ khó có thể phát giác, cũng không biết là do đợi lâu quá, cảm thấy bầu không khí chung quanh mình dần nặng nề lên khiến lòng người bị kiềm nén hay không... Y nhàm chán nhìn lại thời gian - cách lần săn con mồi gần nhất đã qua đi gần 10 phút rồi, sao còn chưa có ai đi qua nữa chứ?
Lúc này, cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên!
Nhưng đã chậm mất rồi, một luồng khí lạnh cực lạnh đột nhiên bùng lên từ phía sau y, thậm chí không để y kịp quay đầu lại nhìn thì đã bắt đầu từ cổ đông cứng cả cơ thể lẫn hệ thần kinh của y rồi...
Không chỉ có đám Bát Thần Chúng đang tản khắp đầm lầy truy tìm tung tích của người trong Căn Cứ Địa, đồng thời lớn tiếng khiêu khích, mà còn cả lũ cá sấu bậc ba, bậc bốn trong đây cũng tụ tập lại dưới sự điều khiển của Ma Quỷ Cự Ngạc, tấn công các người chơi nữa. Mặt khác, còn có phe thứ ba, thứ tư nghe tin chạy từ thị trấn Hắc Huỳnh tới... Cuối cùng là một ít người chơi đơn thuần đến nhặt trang bị, tham gia náo nhiệt.
Khắp cả đầm lầy Ma Quỷ giờ phút này đã biến thành một thùng thuốc súng tràn đầy mùi thuốc nổ!
Bất cứ lúc nào cũng có thể bốc lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ bùng...
Đồng thời với lúc này, Tần Nhược còn nhận được một tin bất hạnh nữa, là về Vương Đạt.
Trong trận chiến này, Vương Đạt vì trước đó không lâu bị thủ xác một lần, không có mục sư hồi sinh nên đã rớt một cấp, bây giờ lại cùng một bầy huynh đệ lao từ thị trấn Hắc Huỳnh ra, lần nữa đụng phải một đội kia của Bát Thần Chúng, mà đội này lại là một đội chuyên giết người chữ đỏ...
Ở một nơi nọ cách Tiểu Miêu không xa, một đám huynh đệ lại một lần nữa bị thủ xác...
Nếu không nhờ Tiểu Miêu đúng lúc nhắn tin cho Vương Đạt, bảo y chờ thêm một chút thì nói không chừng họ đã phải rớt thêm một cấp nữa rồi!
Nghe thấy như vậy, trong lòng Tần Nhược nóng như lửa đốt, hận không thể mọc ra đôi cánh để bay tới đầm lầy Ma Quỷ ngay!
Nhưng độ nhanh nhẹn của nghề khống chế nguyên tố vốn không cao, có cắm đầu chạy đi thì cũng chỉ có tốc độ nhiêu đó thôi... Chờ đến khi hắn khó khăn lắm chạy đến được một cánh rừng thưa thớt màu đen nọ thì đã qua đi gần 20 phút rồi.
Không hề có sự căng thẳng lẫn bất an như lần đầu tiên tiến vào, Tần Nhược không chút do dự vọt vào khu rừng đó - đầm lầy Ma Quỷ!
* * * * * *
Đầm lầy Ma Quỷ rất khác với những đầm lầy bình thường, nó là một khu rừng đầm lầy, diện tích rất rộng, trong khắp cả đại lục Thần – Ma cũng là có hạng.
Điều đáng sợ nhất chính là trong khu rừng có hoàn cảnh vô cùng phức tạp này, có rất nhiều những hố bẫy dày đặc, cộng với lũ cá sấu mà mắt thường rất khó phát hiện.
Hố bẫy ở đây không lớn, nhưng gây phiền phức không nhỏ, người chơi một khi giẫm phải sẽ lập tức bị lún xuống, cần phải phí một ít thời gian mới thoát khỏi nổi... Nếu ngay lúc này mà đụng phải lũ cá sấu có màu sắc không khác gì với màu của đầm lầy kia thì thật là may mắn lắm lắm! Ở trong đầm lầy, cho dù là một tên chiến sĩ cuồng bạo bậc bốn trâu bò nhất đi nữa thì cũng sẽ bị kéo chặt xuống dưới hố bẫy, khiến tốc độ bị hạ xuống thật nhiều, lực chiến đấu cũng sẽ suy yếu.
Cho nên, cho dù là một đoàn thể lợi hại đến mấy đi nữa thì khi đến đầm lầy Ma Quỷ rồi cũng nhất định phải cẩn thận vô cùng, dùng hết mười hai phần tinh thần để chú ý mọi thứ chung quanh.
Vướng tay vướng chân, hoàn cảnh lại nguy hiểm, đấy chính là những nguyên nhân khiến rất nhiều người chơi phải chùn bước mỗi khi nghe đến tên đầm lầy Ma Quỷ!
Tần Nhược còn nhớ rõ, ở lần đầu tiên đến nơi này, khi gần hai trăm con người đến được nơi sâu nhất, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt cả ra, nhịp thở ngưng lại, dây thần kinh căng đến mức như dây cót đồng hồ, không ai dám mảy may có chút lơi lỏng hay chểnh mảng cả.
Khi đó đầm lầy Ma Quỷ quả thật đã lưu lại cho Tần Nhược một ấn tượng có thể mờ phai!
Đương nhiên, lúc đó khác, bây giờ khác.
Độ nguy hiểm ở tầng hai di chỉ Alex không hề thua gì nơi này, trải qua quá trình rèn luyện tàn khốc ấy, dây thần kinh của Tần Nhược đã sớm chắc chắn hơn rồi; bây giờ tuy chỉ một thân một mình, hắn vẫn cứ chui vào nơi đây, lần mò tới tọa độ mà Tiểu Miêu và MM Hoa Tiễn đưa cho mình...
* * * * * *
Bề mặt của đầm lầy Ma Quỷ là nửa đất nửa nước, cũng được coi là một khu vực có nguyên tố nước dồi dào.
Tần Nhược rất bất ngờ tiến được vào trạng thái ‘cảm giác nguyên tố nước’, đồng thời cũng nhanh chóng phát hiện ở nơi cách mình không xa lắm đang có một tên đạo tặc nọ khắp người có ánh sáng màu máu lờ mờ, khom lưng núp trong phần tối giữa hai cây lớn. Tên này đang dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn quét chung quanh, yên tĩnh lắng nghe bốn phía.
Tên đỏ...
Tần Nhược cấp tốc giảm tốc độ di chuyển, lợi dụng cảm giác nguyên tố nước đang tràn khắp kia để cảm nhận tình hình.
Rất nhanh hắn đã phát hiện ra tên đạo tặc kia có phần không đơn giản - cho dù không có tiến vào trạng thái ẩn thân, nhưng chỗ đứng của y lại khéo léo vô cùng, cả thảy thân thể đã hòa vào trong bóng tối giữa hai cây đại thụ, nếu không cẩn thận quan sát thì khó phát hiện ra y lắm. Ngược lại, phần y thì chỉ cần nhìn xuyên qua khe hở giữa hai cái cây ấy thôi là có thể quan sát được một khu vực lớn bên ngoài đầm lầy rồi.
Ngoài ra, trong hoàn cảnh vắng lặng như thế này, cho dù có người chơi nào đó đi từ phía sau tới, cũng tuyệt đối không thoát khỏi vành tai của y.
Chỉ là một hành động giấu mình đơn giản thôi mà đã gần như lợi dụng được cả thảy môi trường chung quanh rồi... Tên đạo tặc này... Thật không đơn giản đó!
Khi Tần Nhược nhìn thấy tấm huy hiệu nho nhỏ đeo trên ngực đối phương, trong lòng nhất thời căng thẳng hơn.
Đó là một tấm huy chương có hình tám ngọn lửa màu lam thẫm vây quanh một chữ ‘thần’ viết theo lối vừa đầy vừa mềm, khí thế như bao trọn núi sông, rất chi hùng hồn.
Gia tộc Bát Thần Chúng!
Quả nhiên là người của Bát Thần Chúng. Mục đích của đối phương hẳn phải là chia nhau ra ôm cây đợi thỏ đây! Có điều bất kể là làm trạm gác ngầm cũng vậy, hay làm thích khách cũng thế, y đang là một tên đạo tặc đi lẻ, cho nên... Giờ chết đến rồi! (Tên đỏ mà bị giết thì sẽ bị chuyển thẳng đến ngục giam dưới lòng đất, không thể nhận được phép hồi sinh của mục sư)
Lợi dụng cảm giác nguyên tố nước quét nhìn sự vật trong phạm vi trăm mét chung quanh, xác định tình hình rồi, khóe môi Tần Nhược hơi cong lên một nụ cười tàn khốc.
Nếu là nghề nghiệp khác, có lẽ hắn sẽ không dám lỗ mãng như vậy đâu...
Đáng tiếc, đạo tặc là nghề có năng lực phòng phép kém cỏi nhất trong mọi nghề, mà HP cũng chỉ ngang bằng với nghề điều khiển nguyên tố thôi, một khi bị phát hiện ra hành tung rồi, vậy bất cứ nghề nghiệp chiến đấu nào cũng đều có thể hành hạ đạo tặc được!
Cái này... Mi không xuống địa ngục thì ai xuống bây giờ?
Trong nơi vắng lặng này, một gợn sóng cực kỳ nhỏ bé nhè nhẹ xuất hiện ở trên mặt nước. Nó chậm rãi lan tỏa, không phát ra bất cứ một thanh âm nào.
Chung quanh vẫn giống như trước vậy...
Yên ắng, không một chút tiếng động.
Ẩn trong bóng tối, Thần Sát động đậy thân mình bằng một mức độ khó có thể phát giác, cũng không biết là do đợi lâu quá, cảm thấy bầu không khí chung quanh mình dần nặng nề lên khiến lòng người bị kiềm nén hay không... Y nhàm chán nhìn lại thời gian - cách lần săn con mồi gần nhất đã qua đi gần 10 phút rồi, sao còn chưa có ai đi qua nữa chứ?
Lúc này, cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên!
Nhưng đã chậm mất rồi, một luồng khí lạnh cực lạnh đột nhiên bùng lên từ phía sau y, thậm chí không để y kịp quay đầu lại nhìn thì đã bắt đầu từ cổ đông cứng cả cơ thể lẫn hệ thần kinh của y rồi...
Tác giả :
Võng Lạc Hắc Hiệp