Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái
Chương 33
Lúc tiến vào đám đông, Mục Túc trở nên thật biết điều, nắm lấy cánh tay Quang không buông, y rất sợ sẽ lại xảy ra cái chuyện bị bầy người tách ra một lầnnữa.
Bốn phía đầy những người là người, duy ở chính giữa chỉ có ba người đang đang đứng trên một tảng đá to.
Thạch cất tiếng nói. “Mọi người yên lặng một chút. Có chuyện trọng yếu muốn cùng mọi người nói.”
Mọi người xung quanh an tĩnh lại. Một trong ba người đứng giữa tiến lên một bước.
“Dòng sông đã bắt đầu nghịch lưu, so với dự tính của chúng ta quá sớm.”
Bốn phía bắt đầu rối loạn.
Thạch đứng ra.
“Ta vừa mới cùng Sơn thương lượng. Trước mắt không tìm được lượng thức ăn đủ cung cấp cho cả tộc. Bắt đầu từ sáng sớm mai, thức ăn của mọi người sẽ bị giảm xuống phân nửa. Những giống đực trưởng thành, cứ mười người thì chia thành một tổ ra ngoài tìm thức ăn. Lên núi cũng được, xuống núi cũng có thể. Buổi tối trở về đây, đem toàn bộ thức ăn kiếm được tập họp lại rồi phân phát cho các tộc nhân.”
Đám người lại bắt đầu nghị luận, hơn nữa còn tự mình chia tổ.
Mục Túc quay lại hỏi Quang.
“Thức ăn của chúng ta thì làm sao đây?”
“Mục Túc ngươi quên rồi sao? Lương thực của chúng ta là do Quang tìm mà. Bọn họ không có thức ăn thì liên quan gì đến bọn mình đâu a? Quang đã đáp ứng Mục Túc sẽ không để cho Mục Túc đói bụng mà, nhất định sẽ tìm được thôi. Hmm!”
Quang há to mồm ngáp một cái.
“Mục Túc, chúng ta trở về ngủ đi.”
Quang ôm lấy Mục Túc trở về ngủ, chỉ chốc lát sau, Quang đã phát ra ra tiếng ngáy khẽ đều đều. Mục Túc vẫn còn lắng nghe đám người Sơn Địa Nhân đang nghị luận rối rít ngoài lều, quay đầu nhìn Quang.
Hiện tại dân bản địa còn rầu rĩ về thức ăn như vậy, Quang làm sao mà tìm được hơn người ta đây?
Sáng sớm hôm sau, Sơn Địa Nhân đã đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn rồi. Mục Túc cũng dậy thật sớm, đi nhìn A Đan một chút. Quang tựa hồ không có chút lo lắng nào với cái vấn đề thức ăn cả, vẫn ngủ thẳng một giấc đến trưa mới dậy. Ăn qua loa vài thứ rồi nói với Mục Túc hắn muốn ra ngoài, bảo y không được chạy loạn.
Đến tối, Sơn Địa Nhân quay trở lại, nhưng Quang thì vẫn chưa về. Thu hoạch của mọi người không được nhiều lắm. Bầu không khí xung quanh có chút bị đè nén. Mục Túc đứng trên tảng đá to nhìn ra xa, đột nhiên thấy một ngọn đuốc lập lòe đang tới gần.
Hình bóng Quang đi trong bóng đêm dần dần hiện rõ ràng trong mắt Mục Túc, trên vai còn vác một cái túi cực lớn. Có rất nhiều người nhìn chăm chú vào cái túi Quang mang về.
Quang đến trước mặt Mục Túc, đem đồ trong túi đổ ra.
“Rắn!”
Mục Túc hét thảm một tiếng, giật người về sau mấy bước, sau lại chạy vòng qua đằng sau lưng Quang. Y biết Quang sẽ bảo vệ y.
Quang dùng chân đá đá thân rắn.
“Đừng sợ, Mục Túc. Tụi nó chết hết rồi. Bất quá, lần này Quang không đập nát đầu của tụi nó thôi.”
“Hừ! Quang, sao ngươi ngày nào cũng muốn bắt rắn ăn thế? Rất nguy hiểm.”
“Quang thích ăn. Nhưng Quang biết Mục Túc không thích, cho nên có mang về cho ngươi một con cừu nhỏ này.”
“Đùi cừu nướng!”
Nước miếng Mục Túc lập tức chảy như điên. Đùi của cừu non rất ngon nha, hơn nữa Quang nhất định sẽ đem phần ngon nhất của con cừu cho y a.
“Ừ!”
Quang ngồi chồm hổm cắt xẻ con mồi.
Cự lộp bộp chạy tới hỏi.
“Quang, ngươi lên đỉnh núi hả?”
“Không có. Quang chỉ tới sườn núi tìm mồi thôi.”
“Vậy ngươi đã đi qua Xà Cốc?”
“Xà Cốc? Ngươi nói cái khu vực có rất nhiều rắn kia sao?”
“Ừ!”
Cự gật đầu.
“Tới rồi, còn thuận tiện bắt mấy con rắn nữa này.”
“Ngươi không bị rắn cắn sao?”
“Có chứ. Mấy con rắn chết này là mấy con dám cắn ta đó.”
“Quang, ngươi đang đùa sao? Bị mười mấy con rắn cắn? Một con cũng đủ chết rồi.”
“Nhưng Quang không có chuyện gì hết a. Có thể là do ăn được quái xà nên không sao.”
“Quái xà?”
“Ừ, lúc trước, khi chưa gặp Mục Túc, Quang một mình đi qua một cái sơn cốc. Bên trong có rất nhiều rắn độc, đợi đến lúc Quang phát hiện ra thì đã đi vào rất sâu rồi. Cũng may Quang đã từng theo đám bạn khỉ học phân biệt các loại dược thảo giải độc. Cho nên Quang chẳng những không bị cắn chết còn giết được rất nhiều rắn. Quang đang tìm đường ra thì gặp được một con rắn rất to, to bằng cổ tay của Mục Túc vậy, trên người nó là một màu hoàng kim sắc, trên đầu còn có túi màu đỏ. Quang nghĩ chắc nó là Xà Vương. Nó thấy Quang giết quá nhiều đồng tộc của nó cho nên đến tìm Quang báo thù. Sau đó, nó tấn công ta, ta nghĩ nếu nó cắn được ta, không chết vì độc cũng bị chết vì mất máu, cho nên lúc nó cắn ta, ta cũng cắn lại nó. Quang thử đánh toàn bộ chỗ trên thân người nó nhưng vô tác dụng. Lúc đó Quang đã có chút choáng váng rồi, nhưng nếu như vậy mà chết đi thì Quang rất không cam lòng, cho nên đã nghĩ bất cứ giá nào cũng phải cắn cái đầu của nó xuống. Quang không tin rắn không có đầu cũng vẫn có thể sống.
Sau đó thì ta cũng không rõ nữa, chỉ nhớ ta thật sự đã cắn đứt đầu của nó, cái túi đỏ trên đầu nó cũng bị vỡ ra bị Quang vô tình nuốt luôn vào bụng. Quang tỉnh lại thì phát hiện mình không có chuyện gì, chỉ có con rắn to này nằm chết kế bên. Vì tổn hao sức lực quá lớn, Quang liền nướng con rắn này lên ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Quang miệng nói tay thì làm liên hồi, dùng chủy thủ róc da lọc mỡ cắt thịt.
Mục Túc nghe kinh nghiệm đánh rắn của Quang mà lạnh run người, rõ ràng là trời rất nóng nha.
Quang nhìn Mục Túc.
“Mục Túc sao vậy? Sẽ không ngã bệnh rồi đi?”
“Không có, chỉ cảm thấy hơi lạnh thôi.”
Mục Túc nhích lại gần Quang, áp bắp đùi mình lên bắp đùi hắn. Quang kéo y vào trong ngực.
“Mục Túc không phải sợ. Chuyện đã qua lâu rồi. Quái xà đã sớm chết. Hơn nữa từ sau khi bị mấy con sâu độc rắn độc gì đó cắn ta, ta cũng không có cảm giác gì hết. Có Quang bảo vệ cho Mục Túc rồi a.”
Mục Túc nhìn Quang. Trời ạ, cái tên này quá dũng mãnh rồi đi? Rắn độc lỡ cắn hắn, hắn cũng tiện miệng cắn đứt đầu rắn luôn.
Mục Túc ôm cổ Quang. Đây là lần đầu tiên Mục Túc ở trước mặt người khác chủ động thân mật với Quang.
Quang đưa tay vuốt vuốt lưng Mục Túc.
“Mục Túc ngoan, ngồi xuống. Quang còn phải xử lý con mồi nữa. Ngươi không muốn ăn tối sao?”
Mục Túc trở lại ngồi trên đùi Quang, nhìn Quang thuần thục cắt con mồi.
Quang vừa cắt chân con mồi vừa nói.
“Mục Túc nhìn này, vừa non vừa trơn.”
Mục Tục quẹt miệng một cái, thật muốn hét to cái này là của y nha.
Quang ghé vào tai Mục Túc nhỏ giọng nói.
“Cảm giác sờ lên nó giống như lúc sờ tính khí của Mục Túc a. Tối nay cho Quang sờ thêm mấy cái nữa xác định cho chắc chắn đi.”
Mục Túc giật mình, từ trong ngực Quang lật đật chạy ra ngồi đằng sau hắn, đỏ mặt. Bọn họ còn đang ngồi cùng với người khác a. Bị nghe thấy thật là mất mặt.
Cự sùng bái nhìn Quang.
“Quang, ngươi biết phân biệt dược thảo giải độc sao?”
“Biết, những chỗ rắn độc sâu độc thường lui tới, ở phụ cận những chỗ đó nhất định có dược thảo giải độc.”
“Vậy Quang, ngày mai cho ta đi cùng với ngươi băng qua Xà Cốc săn thú được không?”
“Có thể a.”
“Cự!”
Đại ca thân hình cường tráng của Cự gọi một tiếng. Cự nhìn đại ca nhà hắn một cái.
“Đi với Quang, ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, chúng ta đang thiếu thốn thức ăn. Ta muốn mẹ mỗi ngày đều có thịt để mà ăn.”
Cự là một đứa con hiếu thuận. Quang nhìn hắn một cái, đem một khối thịt to ném vào lòng hắn.
“Quang?”
“Ngày mai không phải muốn cùng ta đi săn thú sao? Ta cũng không muốn đồng bạn của ta đem cái bụng đói theo ta lên đường đâu.”
“Cám ơn ngươi, Quang. Ngươi biết không? Ngươi là một tên vĩ đại mà lại thần kỳ a.”
Bốn phía đầy những người là người, duy ở chính giữa chỉ có ba người đang đang đứng trên một tảng đá to.
Thạch cất tiếng nói. “Mọi người yên lặng một chút. Có chuyện trọng yếu muốn cùng mọi người nói.”
Mọi người xung quanh an tĩnh lại. Một trong ba người đứng giữa tiến lên một bước.
“Dòng sông đã bắt đầu nghịch lưu, so với dự tính của chúng ta quá sớm.”
Bốn phía bắt đầu rối loạn.
Thạch đứng ra.
“Ta vừa mới cùng Sơn thương lượng. Trước mắt không tìm được lượng thức ăn đủ cung cấp cho cả tộc. Bắt đầu từ sáng sớm mai, thức ăn của mọi người sẽ bị giảm xuống phân nửa. Những giống đực trưởng thành, cứ mười người thì chia thành một tổ ra ngoài tìm thức ăn. Lên núi cũng được, xuống núi cũng có thể. Buổi tối trở về đây, đem toàn bộ thức ăn kiếm được tập họp lại rồi phân phát cho các tộc nhân.”
Đám người lại bắt đầu nghị luận, hơn nữa còn tự mình chia tổ.
Mục Túc quay lại hỏi Quang.
“Thức ăn của chúng ta thì làm sao đây?”
“Mục Túc ngươi quên rồi sao? Lương thực của chúng ta là do Quang tìm mà. Bọn họ không có thức ăn thì liên quan gì đến bọn mình đâu a? Quang đã đáp ứng Mục Túc sẽ không để cho Mục Túc đói bụng mà, nhất định sẽ tìm được thôi. Hmm!”
Quang há to mồm ngáp một cái.
“Mục Túc, chúng ta trở về ngủ đi.”
Quang ôm lấy Mục Túc trở về ngủ, chỉ chốc lát sau, Quang đã phát ra ra tiếng ngáy khẽ đều đều. Mục Túc vẫn còn lắng nghe đám người Sơn Địa Nhân đang nghị luận rối rít ngoài lều, quay đầu nhìn Quang.
Hiện tại dân bản địa còn rầu rĩ về thức ăn như vậy, Quang làm sao mà tìm được hơn người ta đây?
Sáng sớm hôm sau, Sơn Địa Nhân đã đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn rồi. Mục Túc cũng dậy thật sớm, đi nhìn A Đan một chút. Quang tựa hồ không có chút lo lắng nào với cái vấn đề thức ăn cả, vẫn ngủ thẳng một giấc đến trưa mới dậy. Ăn qua loa vài thứ rồi nói với Mục Túc hắn muốn ra ngoài, bảo y không được chạy loạn.
Đến tối, Sơn Địa Nhân quay trở lại, nhưng Quang thì vẫn chưa về. Thu hoạch của mọi người không được nhiều lắm. Bầu không khí xung quanh có chút bị đè nén. Mục Túc đứng trên tảng đá to nhìn ra xa, đột nhiên thấy một ngọn đuốc lập lòe đang tới gần.
Hình bóng Quang đi trong bóng đêm dần dần hiện rõ ràng trong mắt Mục Túc, trên vai còn vác một cái túi cực lớn. Có rất nhiều người nhìn chăm chú vào cái túi Quang mang về.
Quang đến trước mặt Mục Túc, đem đồ trong túi đổ ra.
“Rắn!”
Mục Túc hét thảm một tiếng, giật người về sau mấy bước, sau lại chạy vòng qua đằng sau lưng Quang. Y biết Quang sẽ bảo vệ y.
Quang dùng chân đá đá thân rắn.
“Đừng sợ, Mục Túc. Tụi nó chết hết rồi. Bất quá, lần này Quang không đập nát đầu của tụi nó thôi.”
“Hừ! Quang, sao ngươi ngày nào cũng muốn bắt rắn ăn thế? Rất nguy hiểm.”
“Quang thích ăn. Nhưng Quang biết Mục Túc không thích, cho nên có mang về cho ngươi một con cừu nhỏ này.”
“Đùi cừu nướng!”
Nước miếng Mục Túc lập tức chảy như điên. Đùi của cừu non rất ngon nha, hơn nữa Quang nhất định sẽ đem phần ngon nhất của con cừu cho y a.
“Ừ!”
Quang ngồi chồm hổm cắt xẻ con mồi.
Cự lộp bộp chạy tới hỏi.
“Quang, ngươi lên đỉnh núi hả?”
“Không có. Quang chỉ tới sườn núi tìm mồi thôi.”
“Vậy ngươi đã đi qua Xà Cốc?”
“Xà Cốc? Ngươi nói cái khu vực có rất nhiều rắn kia sao?”
“Ừ!”
Cự gật đầu.
“Tới rồi, còn thuận tiện bắt mấy con rắn nữa này.”
“Ngươi không bị rắn cắn sao?”
“Có chứ. Mấy con rắn chết này là mấy con dám cắn ta đó.”
“Quang, ngươi đang đùa sao? Bị mười mấy con rắn cắn? Một con cũng đủ chết rồi.”
“Nhưng Quang không có chuyện gì hết a. Có thể là do ăn được quái xà nên không sao.”
“Quái xà?”
“Ừ, lúc trước, khi chưa gặp Mục Túc, Quang một mình đi qua một cái sơn cốc. Bên trong có rất nhiều rắn độc, đợi đến lúc Quang phát hiện ra thì đã đi vào rất sâu rồi. Cũng may Quang đã từng theo đám bạn khỉ học phân biệt các loại dược thảo giải độc. Cho nên Quang chẳng những không bị cắn chết còn giết được rất nhiều rắn. Quang đang tìm đường ra thì gặp được một con rắn rất to, to bằng cổ tay của Mục Túc vậy, trên người nó là một màu hoàng kim sắc, trên đầu còn có túi màu đỏ. Quang nghĩ chắc nó là Xà Vương. Nó thấy Quang giết quá nhiều đồng tộc của nó cho nên đến tìm Quang báo thù. Sau đó, nó tấn công ta, ta nghĩ nếu nó cắn được ta, không chết vì độc cũng bị chết vì mất máu, cho nên lúc nó cắn ta, ta cũng cắn lại nó. Quang thử đánh toàn bộ chỗ trên thân người nó nhưng vô tác dụng. Lúc đó Quang đã có chút choáng váng rồi, nhưng nếu như vậy mà chết đi thì Quang rất không cam lòng, cho nên đã nghĩ bất cứ giá nào cũng phải cắn cái đầu của nó xuống. Quang không tin rắn không có đầu cũng vẫn có thể sống.
Sau đó thì ta cũng không rõ nữa, chỉ nhớ ta thật sự đã cắn đứt đầu của nó, cái túi đỏ trên đầu nó cũng bị vỡ ra bị Quang vô tình nuốt luôn vào bụng. Quang tỉnh lại thì phát hiện mình không có chuyện gì, chỉ có con rắn to này nằm chết kế bên. Vì tổn hao sức lực quá lớn, Quang liền nướng con rắn này lên ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Quang miệng nói tay thì làm liên hồi, dùng chủy thủ róc da lọc mỡ cắt thịt.
Mục Túc nghe kinh nghiệm đánh rắn của Quang mà lạnh run người, rõ ràng là trời rất nóng nha.
Quang nhìn Mục Túc.
“Mục Túc sao vậy? Sẽ không ngã bệnh rồi đi?”
“Không có, chỉ cảm thấy hơi lạnh thôi.”
Mục Túc nhích lại gần Quang, áp bắp đùi mình lên bắp đùi hắn. Quang kéo y vào trong ngực.
“Mục Túc không phải sợ. Chuyện đã qua lâu rồi. Quái xà đã sớm chết. Hơn nữa từ sau khi bị mấy con sâu độc rắn độc gì đó cắn ta, ta cũng không có cảm giác gì hết. Có Quang bảo vệ cho Mục Túc rồi a.”
Mục Túc nhìn Quang. Trời ạ, cái tên này quá dũng mãnh rồi đi? Rắn độc lỡ cắn hắn, hắn cũng tiện miệng cắn đứt đầu rắn luôn.
Mục Túc ôm cổ Quang. Đây là lần đầu tiên Mục Túc ở trước mặt người khác chủ động thân mật với Quang.
Quang đưa tay vuốt vuốt lưng Mục Túc.
“Mục Túc ngoan, ngồi xuống. Quang còn phải xử lý con mồi nữa. Ngươi không muốn ăn tối sao?”
Mục Túc trở lại ngồi trên đùi Quang, nhìn Quang thuần thục cắt con mồi.
Quang vừa cắt chân con mồi vừa nói.
“Mục Túc nhìn này, vừa non vừa trơn.”
Mục Tục quẹt miệng một cái, thật muốn hét to cái này là của y nha.
Quang ghé vào tai Mục Túc nhỏ giọng nói.
“Cảm giác sờ lên nó giống như lúc sờ tính khí của Mục Túc a. Tối nay cho Quang sờ thêm mấy cái nữa xác định cho chắc chắn đi.”
Mục Túc giật mình, từ trong ngực Quang lật đật chạy ra ngồi đằng sau hắn, đỏ mặt. Bọn họ còn đang ngồi cùng với người khác a. Bị nghe thấy thật là mất mặt.
Cự sùng bái nhìn Quang.
“Quang, ngươi biết phân biệt dược thảo giải độc sao?”
“Biết, những chỗ rắn độc sâu độc thường lui tới, ở phụ cận những chỗ đó nhất định có dược thảo giải độc.”
“Vậy Quang, ngày mai cho ta đi cùng với ngươi băng qua Xà Cốc săn thú được không?”
“Có thể a.”
“Cự!”
Đại ca thân hình cường tráng của Cự gọi một tiếng. Cự nhìn đại ca nhà hắn một cái.
“Đi với Quang, ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, chúng ta đang thiếu thốn thức ăn. Ta muốn mẹ mỗi ngày đều có thịt để mà ăn.”
Cự là một đứa con hiếu thuận. Quang nhìn hắn một cái, đem một khối thịt to ném vào lòng hắn.
“Quang?”
“Ngày mai không phải muốn cùng ta đi săn thú sao? Ta cũng không muốn đồng bạn của ta đem cái bụng đói theo ta lên đường đâu.”
“Cám ơn ngươi, Quang. Ngươi biết không? Ngươi là một tên vĩ đại mà lại thần kỳ a.”
Tác giả :
Đông Trùng