Nguyên Thủy Chiến Ký
Chương 8: Từ ngữ đẹp nhất trên thế gian
Con cá thứ hai mà Thiệu Huyền kéo lên bờ to hơn một chút so với con lúc nãy, không cần nhờ chiến sĩ kia giúp dùng giáo đâm chết, Thiệu Huyền cầm một viên đá đập cho con cá ngất đi, dù chỉ ngất đi nhưng đã ra khỏi nước rồi, con cá đó cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.
Sau khi dùng dây thừng treo con cá lên một cái cây, Thiệu Huyền mới lấy ra con cá bé hơn lúc nãy bị lôi lên bờ, sau đó tìm một cành cây khô.
Quan sát bốn phía, Thiệu Huyền phát hiện hai chiến sĩ đứng canh gác bờ sông kia đang tò mò nhìn về bên này, bèn đưa tay vẫy họ đến.
Hai chiến sĩ kia đứng ở vị trí canh gác do dự một chút, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được sự hiếu kỳ, cuối cùng cũng bước đến.
“A Huyền, cậu định làm gì thế? Muốn ăn sao? Có cần tôi giúp không?” Chiến sĩ đâm con cá lúc nãy xoa xoa bàn tay, anh ta vừa rồi đã hỏi tên của Thiệu Huyền.
Đối với sinh vật có tên là “cá” này, họ vừa thấy sợ vừa thấy tò mò, nhưng bây giờ con cá chết rồi, tâm trạng sợ hãi cũng vì thế tiêu tan, chỉ còn lại sự hiếu kỳ của thợ săn trước một con mồi mới.
“Để tôi để tôi! Lúc nãy cậu đã phụ trách giết nó rồi mà.” Chiến sĩ còn lại đẩy người bạn của mình ra, sau đó rút dao đá đâm vào con cá, rạch bụng nó ra, vừa rạch vừa nói chuyện với bạn mình.
“Hả? Đây là ruột sao? Sao lại ngắn thế này…”
“Dạ dày của nó đâu? Là cái này à?””
“Không phải, là cái này, cái này chắc chắn là dạ dày!””
“Cẩn thận… đây là gì? Đừng làm vỡ, không biết có độc hay không…”
“Tim nó đâu? Rạch dao về phía trước nữa xem sao… này cậu làm được không đấy? Con cá chảy máy nhiều như thế, tay của cậu không vững, không được rồi, để tôi…”
Hai chiến sĩ thảo luận rất sôi nổi, còn Thiệu Huyền đứng bên cạnh thì lại tỏ ra ngao ngán.
Đây là chiến sĩ săn bắt sao? Sao mà giống hệt như đám bác sĩ pháp y quái dị thế?
Rõ ràng là hai kẻ tò mò yêu thích môn phẫu thuật!
Mặc dù ấn tượng của Thiệu Huyền dành cho hai người này sụp đổ khá nhiều, nhưng phải công nhận, họ thật sự phẫu thuật rất tốt, cho dù là lần đầu tiên tiếp xúc với cá nhưng họ vẫn giải quyết nó rất nhanh. Vừa giải phẫu, họ còn vừa kể cho Thiệu Huyền nghe những điều cần chú ý khi giết vật săn ở trên núi, ví dụ như những động vật nào nội tạng sẽ có độc, những động vật nào có túi độc, nội tạng những động vật nào ăn sẽ ngon… đối với những động vật mới lạ thì an toàn là trên hết, họ sẽ không bao giờ ăn nội tạng của chúng.
Chẳng bao lâu chỉ còn lại một con cá đã bị moi hết nội tạng, đầu bị mổ ra và vây bị cắt hết.
“Những phần có thể ăn được không nhiều, cũng may là nó khá lớn.” Chiến sĩ cầm dao đá vừa lau máu trên con dao vừa nói.
Hai chiến sĩ không đem ra sông rửa mà chỉ lấy lá cây lau vết máu trên mình con cá, sau đó lại dùng lá gói các phần nội tạng cá đã moi ra, rồi chôn xuống một cái hố bên cạnh một cái cây. Mùi tanh của máu có thể dẫn dắt các con vật khác đến, trong bộ lạc thì còn đỡ, nhưng nếu ở bờ sông, ngoại trừ những con vật bay lượn thì dưới nước không chừng sẽ có sinh vật gì đó nhạy cảm với mùi máu, bọn họ cần phải cẩn thận một chút, còn nhắc Thiệu Huyền sau này gặp chuyện tương tự cũng phải làm thế này.
Công cụ tạo lửa mà bộ lạc sử dụng không hề nguyên thủy giống như Thiệu Huyền tưởng tượng lúc ban đầu, họ nhờ sự trợ giúp của một loại bột. Mỗi chiến sĩ đều mang trên mình loại bột ấy, khi cần đốt lửa thì lôi ra một công cụ bằng đá có hình dạng giống một cái thìa và một cái chày đá, đặt một ít bột vào trong công cụ có hình dạng cái thìa, dùng chày đá mài thật nhanh bên trong, chẳng mấy chốc số bột đó sẽ bùng cháy, còn công cụ hình cái thìa kia sẽ trở thành một ngọn đuốc, đem đi đốt cỏ và cây khô.
Thiệu Huyền lần đầu tiên nhìn thấy người phụ trách vận chuyển lương thực là Cách đốt lửa ở trong hang đã cảm thấy rất kinh ngạc, ban đầu anh còn tưởng một bộ lạc thế này sẽ dùng các công cụ kiểu như dùi gỗ hoặc đá lửa để lấy lửa, không ngờ họ lại có được một công cụ tiện lợi như thế. Nhưng bọn trẻ sống trong hang thì lại không có dụng cụ lấy lửa này, cần phải chờ đến lúc trở thành chiến sĩ ra ngoài tự lập rồi thì mới sở hữu được dụng cụ cho riêng mình.
Có lúc nhìn bộ lạc này, Thiệu Huyền cảm thấy có một sự mâu thuẫn kỳ lạ, có vẻ như kỹ thuật mà họ nắm giữ lại không hòa hợp với sự phát triển hiện tại của họ.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Thiệu Huyền cũng không đi tìm hiểu kỹ.
Nướng xong con cá, một chiến sĩ ăn thử một miếng, sau khi xác nhận an toàn và mùi vị rất ngon thì ba người và một con sói bắt đầu chia sẻ nhau con cá này. Một chút thức ăn này đối với hai chiến sĩ mà nói thì hoàn toàn không đủ no, còn Caesar thì lại không quen với thức ăn chín, ăn được một chút đã không còn hứng thú, chỉ có Thiệu Huyền là ăn một cách mãn nguyện.
Ăn xong, hai chiến sĩ nọ lấy xương cá đi, nói rằng muốn giữ lại làm kỷ niệm, nhưng Thiệu Huyền biết thật ra họ muốn đem về khoe với các bạn của mình trong đội săn.
Sau đó hai chiến sĩ lại quay về vị trí canh gác, còn Thiệu Huyền thì dắt Caesar và xách con cá chết đã được buộc dây thừng quay về hang.
Trời đã khá tối, mấy đứa trẻ trong hang đa phần đều đã ngủ, những đứa chưa ngủ thì cũng đang ngồi gật gù hoặc chờ Thiệu Huyền quay về.
Trong hang có một đống lửa, sau khi Cách mang lương thực đến thì mỗi ngày vào lúc chạng vạng đều sẽ nhóm lửa để bọn trẻ trong hang sưởi ấm hoặc nướng thức ăn, lúc trước sau khi lấy lửa cho bọn trẻ dùng thì Khố sẽ là người phụ trách dập lửa trước khi đi ngủ, nhưng kể từ nay về sau thì sẽ do Thiệu Huyền thực hiện.
Đứng ở cửa hang, Thiệu Huyền bảo Caesar đứng chờ bên ngoài, còn mình thì hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong hang.
Những đứa trẻ chưa ngủ đều là những đứa lớn tuổi, chúng đang ngồi vây quanh đống lửa không biết đang nghĩ gì, nhìn thấy Thiệu Huyền bước vào, ánh mắt của chúng lập tức dõi theo hành động của anh. Thiệu Huyền có thể cảm nhận được những ánh nhìn mang đầy sự thù địch này, dù gì thì hôm nay Thiệu Huyền cũng đã cướp đi cái chức mà chúng đã muốn có từ lâu.
Thiệu Huyền bước vào hang thì liền trèo lên một tảng đá lớn có hình dạng như cái cối xay cao gần một mét nằm gần cửa hang, bình thường nơi này thường được Khố dùng làm nơi phát thức ăn, đứng trên đây có thể nhìn thấy mọi nơi trong hang.
Mấy đứa trẻ lớn tuổi ấy liền vây lại xung quanh, Thiệu Huyền nhìn chúng rồi vừa vỗ tay vừa nói: “Đứng dậy, những ai chưa ngủ đứng dậy hết!”
Ngoại trừ những đứa đã ngủ quá say ra thì những đứa khác trong hang đều từ từ vây lại.
Thiệu Huyền nhìn thấy mọi người đã đến bèn nói với những đứa đứng trước mặt: “Tôi biết các anh không phục, không hài lòng khi tôi thay chức vụ của Khố, muốn đuổi tôi đi để lên thay, cho nên lúc này mới không ngủ mà chờ tôi về. Nhưng mà, chuyện này chú Cách đã nói rồi, các anh nếu có bất mãn, có oán trách, có kiến nghị hay ý kiến gì thì cũng đừng có đối phó với tôi, vô ích thôi, có gan thì đi tìm chú Cách!”
Những đứa trẻ đứng trước mặt cau mày, rõ ràng đang suy tính đến khả năng của việc đi tìm Cách. Tìm Cách rồi nói chuyện sao? liệu Cách có nổi giận không? Nổi giận rồi liệu có ngừng phát lương thực cho chúng không? Không có lương thực thì làm sao chịu nổi cơn đói? Thế này có vẻ không ổn. Dù gì cũng đã lớn, suy nghĩ đương nhiên phải tốt hơn một chút so với mấy đứa còn bé.
Thiệu Huyền nhìn một lượt rồi nói tiếp: “Các anh có từng nghĩ, tại sao tôi có thể tiếp nhận vị trí của Khố không? Tôi bé hơn mọi người, không cao bằng mọi người, không khỏe bằng mọi người, thế tại sao chú Cách lại để tôi tiếp quản chứ?”
“Là do tôi mạnh hơn các anh! Có năng lực hơn các anh!” Lời nói cất ra rất có uy lực, dù là nói dối nhưng gương mặt không hề biến sắc. Thiệu Huyền làm sao biết được người vận chuyển lương thực tên Cách ấy nghĩ gì chứ? Anh còn định ngày mai sẽ tìm Cách hỏi cho rõ. Nhưng hiện giờ, điều anh cần làm là phải tạm qua cửa ải này trước đã, phải khiến cho đám “sói oắt con” trong hang này sợ một phen, nếu không chúng sẽ tụ họp lại gây rắc rối.
Không phải Thiệu Huyền không muốn dùng cách ôn hòa một chút, nhưng bọn oắt con này quá khó xử lý, nói lý lẽ chúng sẽ không hiểu, hơn nữa theo quan sát của Thiệu Huyền, những việc mà Cách đã quyết định thì sẽ không thay đổi trong một sớm một chiều, cho nên, nếu ông ta đã muốn Thiệu Huyền phụ trách cái hang này thì chắc chắn sẽ còn kéo dài một khoảng thời gian, thậm chí là rất lâu. Thiệu Huyền cần phải giải quyết rắc rối ngay từ đầu, không mạnh mẽ một chút là không được.
Những đứa đứng trước mặt nghe Thiệu Huyền nói thế thì khuôn mặt lộ vẻ tức giận, có đứa tức đến mức lông mày như muốn dựng ngược lên, nhưng nó chưa kịp nói gì thì đã bị Thiệu Huyền hét vào mặt: “Câm miệng lại cho tôi!”
Dứt lời Thiệu Huyền bèn gọi Caesar ngoài hang: “Caesar!”
Caesar đang đợi bên ngoài lúc này mới ngậm sợi dây cỏ có buộc con cá lôi vào trong.
Tất cả bọn trẻ trong hang đều nhìn chằm chằm vào Caesar, đến khi Thiệu Huyền đến lấy con cá thì chúng mới chú ý tới cái thứ vừa được lôi vào trong hang ấy.
“Cái thứ này là tôi mới săn được!”
Thiệu Huyền gỡ hết phần sợi dây buộc xung quanh để lộ hoàn toàn con cá, rồi dùng hết sức xách đuôi con cá lên để mọi người nhìn cho kỹ.
Rất nhiều loài cá không có mi mắt, không nhắm mắt lại được, cho dù có chết rồi thì mắt vẫn mở trừng trừng.
Dưới ánh sáng không rõ ràng, cặp mắt màu đỏ của con cá này bỗng trở nên kỳ dị và u ám, cái miệng há to của nó hả ra rồi khép lại theo cú vung tay của Thiệu Huyền, bọn trẻ xung quanh có thể nhìn thấy vô số những cái răng sắc nhọn nằm chi chít bên trong, vảy trên mình cá sau khi phủi hết bụi đất đi thì liền phản xạ lấp lánh, tất cả những điều này khiến cho màn đêm đã lạnh giờ lại càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.
Mấy đứa trẻ đứng gần nhất lúc nãy vừa lườm nguýt Thiệu Huyền giờ đây đều bất giác lùi ra sau mấy bước, khuôn mặt lộ đầy vẻ cảnh giác, đồng thời ánh mắt khiêu khích và thù ghét mà chúng dành cho Thiệu Huyền lúc nãy đã dần dần trở nên cẩn thận đề phòng.
Bộ lạc tôn sùng kẻ mạnh, trong bộ lạc, chiến sĩ mạnh nhất sẽ được cả bộ lạc sùng bái, hơn nữa nhiều lúc giải quyết vấn đề cũng sẽ áp dụng một cách đơn giản trực tiếp, đó chính là bạo lực. Nhưng ngoài cách trực tiếp khai chiến ra thì vẫn còn có thể dựa vào con vật săn được để phán đoán sự chênh lệch năng lực của hai bên, con vật săn được càng tốt thì chứng tỏ người thợ săn ấy càng mạnh.
Nhưng hiện giờ trong hang đều là những đứa trẻ chưa thức tỉnh lực tô-tem, chưa trở thành chiến sĩ tô-tem, chưa thể ra ngoài săn bắt, hoàn toàn không thể săn được con thú nào, trừ phi là đi cướp, chứ đừng nói gì đến việc săn được một con vật hung tợn thế này.
Vừa nhìn là đã thấy khó đối phó, nhìn hàm răng của nó xem, bị nó cắn một phát thì sẽ mất bao nhiêu là thịt.
“Các anh có săn được không? Có săn được con vật thế này không? Hay là có tìm được thứ gì khác để ăn không? Anh? Anh? Anh? Hay là anh? Trong các người ai làm được?”
Mấy đứa trẻ bị Thiệu Huyền chỉ vào đều co rúm người lùi lại, lắc lắc đầu.
“Các người không làm được! Nếu đã không làm được thì tất cả sự bất mãn, tất cả tâm trạng này, các người đều dẹp đi hết cho tôi!”
Đánh một gậy xong thì cho một viên kẹo, đã đấm xong rồi thì phải xoa một chút.
Thiệu Huyền nhấc con cá lên.
“Đây là món quà tôi tặng mọi người nhân ngày đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ!”
Thiệu Huyền nói xong, cả hang động vẫn cứ im lặng, một lúc sau mới có một đứa trẻ run run hỏi: “Quà là gì?”
Một đứa lớn hơn hỏi tiếp: “Có ăn được không?”
Thiệu Huyền nấc một cái: “Ăn được.” Anh cảm thấy ngao ngán.
Ồ…
Không khí trong hang bỗng trở nên sôi nổi.
Tất cả những tâm trạng bất mãn, đề phòng, bực bội, đều mau chóng tan theo chín tầng mây.
Từ “Ăn” đối với bọn chúng mà nói có lẽ chính là từ ngữ hay và đẹp nhất trên thế gian này.
Sau khi dùng dây thừng treo con cá lên một cái cây, Thiệu Huyền mới lấy ra con cá bé hơn lúc nãy bị lôi lên bờ, sau đó tìm một cành cây khô.
Quan sát bốn phía, Thiệu Huyền phát hiện hai chiến sĩ đứng canh gác bờ sông kia đang tò mò nhìn về bên này, bèn đưa tay vẫy họ đến.
Hai chiến sĩ kia đứng ở vị trí canh gác do dự một chút, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được sự hiếu kỳ, cuối cùng cũng bước đến.
“A Huyền, cậu định làm gì thế? Muốn ăn sao? Có cần tôi giúp không?” Chiến sĩ đâm con cá lúc nãy xoa xoa bàn tay, anh ta vừa rồi đã hỏi tên của Thiệu Huyền.
Đối với sinh vật có tên là “cá” này, họ vừa thấy sợ vừa thấy tò mò, nhưng bây giờ con cá chết rồi, tâm trạng sợ hãi cũng vì thế tiêu tan, chỉ còn lại sự hiếu kỳ của thợ săn trước một con mồi mới.
“Để tôi để tôi! Lúc nãy cậu đã phụ trách giết nó rồi mà.” Chiến sĩ còn lại đẩy người bạn của mình ra, sau đó rút dao đá đâm vào con cá, rạch bụng nó ra, vừa rạch vừa nói chuyện với bạn mình.
“Hả? Đây là ruột sao? Sao lại ngắn thế này…”
“Dạ dày của nó đâu? Là cái này à?””
“Không phải, là cái này, cái này chắc chắn là dạ dày!””
“Cẩn thận… đây là gì? Đừng làm vỡ, không biết có độc hay không…”
“Tim nó đâu? Rạch dao về phía trước nữa xem sao… này cậu làm được không đấy? Con cá chảy máy nhiều như thế, tay của cậu không vững, không được rồi, để tôi…”
Hai chiến sĩ thảo luận rất sôi nổi, còn Thiệu Huyền đứng bên cạnh thì lại tỏ ra ngao ngán.
Đây là chiến sĩ săn bắt sao? Sao mà giống hệt như đám bác sĩ pháp y quái dị thế?
Rõ ràng là hai kẻ tò mò yêu thích môn phẫu thuật!
Mặc dù ấn tượng của Thiệu Huyền dành cho hai người này sụp đổ khá nhiều, nhưng phải công nhận, họ thật sự phẫu thuật rất tốt, cho dù là lần đầu tiên tiếp xúc với cá nhưng họ vẫn giải quyết nó rất nhanh. Vừa giải phẫu, họ còn vừa kể cho Thiệu Huyền nghe những điều cần chú ý khi giết vật săn ở trên núi, ví dụ như những động vật nào nội tạng sẽ có độc, những động vật nào có túi độc, nội tạng những động vật nào ăn sẽ ngon… đối với những động vật mới lạ thì an toàn là trên hết, họ sẽ không bao giờ ăn nội tạng của chúng.
Chẳng bao lâu chỉ còn lại một con cá đã bị moi hết nội tạng, đầu bị mổ ra và vây bị cắt hết.
“Những phần có thể ăn được không nhiều, cũng may là nó khá lớn.” Chiến sĩ cầm dao đá vừa lau máu trên con dao vừa nói.
Hai chiến sĩ không đem ra sông rửa mà chỉ lấy lá cây lau vết máu trên mình con cá, sau đó lại dùng lá gói các phần nội tạng cá đã moi ra, rồi chôn xuống một cái hố bên cạnh một cái cây. Mùi tanh của máu có thể dẫn dắt các con vật khác đến, trong bộ lạc thì còn đỡ, nhưng nếu ở bờ sông, ngoại trừ những con vật bay lượn thì dưới nước không chừng sẽ có sinh vật gì đó nhạy cảm với mùi máu, bọn họ cần phải cẩn thận một chút, còn nhắc Thiệu Huyền sau này gặp chuyện tương tự cũng phải làm thế này.
Công cụ tạo lửa mà bộ lạc sử dụng không hề nguyên thủy giống như Thiệu Huyền tưởng tượng lúc ban đầu, họ nhờ sự trợ giúp của một loại bột. Mỗi chiến sĩ đều mang trên mình loại bột ấy, khi cần đốt lửa thì lôi ra một công cụ bằng đá có hình dạng giống một cái thìa và một cái chày đá, đặt một ít bột vào trong công cụ có hình dạng cái thìa, dùng chày đá mài thật nhanh bên trong, chẳng mấy chốc số bột đó sẽ bùng cháy, còn công cụ hình cái thìa kia sẽ trở thành một ngọn đuốc, đem đi đốt cỏ và cây khô.
Thiệu Huyền lần đầu tiên nhìn thấy người phụ trách vận chuyển lương thực là Cách đốt lửa ở trong hang đã cảm thấy rất kinh ngạc, ban đầu anh còn tưởng một bộ lạc thế này sẽ dùng các công cụ kiểu như dùi gỗ hoặc đá lửa để lấy lửa, không ngờ họ lại có được một công cụ tiện lợi như thế. Nhưng bọn trẻ sống trong hang thì lại không có dụng cụ lấy lửa này, cần phải chờ đến lúc trở thành chiến sĩ ra ngoài tự lập rồi thì mới sở hữu được dụng cụ cho riêng mình.
Có lúc nhìn bộ lạc này, Thiệu Huyền cảm thấy có một sự mâu thuẫn kỳ lạ, có vẻ như kỹ thuật mà họ nắm giữ lại không hòa hợp với sự phát triển hiện tại của họ.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Thiệu Huyền cũng không đi tìm hiểu kỹ.
Nướng xong con cá, một chiến sĩ ăn thử một miếng, sau khi xác nhận an toàn và mùi vị rất ngon thì ba người và một con sói bắt đầu chia sẻ nhau con cá này. Một chút thức ăn này đối với hai chiến sĩ mà nói thì hoàn toàn không đủ no, còn Caesar thì lại không quen với thức ăn chín, ăn được một chút đã không còn hứng thú, chỉ có Thiệu Huyền là ăn một cách mãn nguyện.
Ăn xong, hai chiến sĩ nọ lấy xương cá đi, nói rằng muốn giữ lại làm kỷ niệm, nhưng Thiệu Huyền biết thật ra họ muốn đem về khoe với các bạn của mình trong đội săn.
Sau đó hai chiến sĩ lại quay về vị trí canh gác, còn Thiệu Huyền thì dắt Caesar và xách con cá chết đã được buộc dây thừng quay về hang.
Trời đã khá tối, mấy đứa trẻ trong hang đa phần đều đã ngủ, những đứa chưa ngủ thì cũng đang ngồi gật gù hoặc chờ Thiệu Huyền quay về.
Trong hang có một đống lửa, sau khi Cách mang lương thực đến thì mỗi ngày vào lúc chạng vạng đều sẽ nhóm lửa để bọn trẻ trong hang sưởi ấm hoặc nướng thức ăn, lúc trước sau khi lấy lửa cho bọn trẻ dùng thì Khố sẽ là người phụ trách dập lửa trước khi đi ngủ, nhưng kể từ nay về sau thì sẽ do Thiệu Huyền thực hiện.
Đứng ở cửa hang, Thiệu Huyền bảo Caesar đứng chờ bên ngoài, còn mình thì hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong hang.
Những đứa trẻ chưa ngủ đều là những đứa lớn tuổi, chúng đang ngồi vây quanh đống lửa không biết đang nghĩ gì, nhìn thấy Thiệu Huyền bước vào, ánh mắt của chúng lập tức dõi theo hành động của anh. Thiệu Huyền có thể cảm nhận được những ánh nhìn mang đầy sự thù địch này, dù gì thì hôm nay Thiệu Huyền cũng đã cướp đi cái chức mà chúng đã muốn có từ lâu.
Thiệu Huyền bước vào hang thì liền trèo lên một tảng đá lớn có hình dạng như cái cối xay cao gần một mét nằm gần cửa hang, bình thường nơi này thường được Khố dùng làm nơi phát thức ăn, đứng trên đây có thể nhìn thấy mọi nơi trong hang.
Mấy đứa trẻ lớn tuổi ấy liền vây lại xung quanh, Thiệu Huyền nhìn chúng rồi vừa vỗ tay vừa nói: “Đứng dậy, những ai chưa ngủ đứng dậy hết!”
Ngoại trừ những đứa đã ngủ quá say ra thì những đứa khác trong hang đều từ từ vây lại.
Thiệu Huyền nhìn thấy mọi người đã đến bèn nói với những đứa đứng trước mặt: “Tôi biết các anh không phục, không hài lòng khi tôi thay chức vụ của Khố, muốn đuổi tôi đi để lên thay, cho nên lúc này mới không ngủ mà chờ tôi về. Nhưng mà, chuyện này chú Cách đã nói rồi, các anh nếu có bất mãn, có oán trách, có kiến nghị hay ý kiến gì thì cũng đừng có đối phó với tôi, vô ích thôi, có gan thì đi tìm chú Cách!”
Những đứa trẻ đứng trước mặt cau mày, rõ ràng đang suy tính đến khả năng của việc đi tìm Cách. Tìm Cách rồi nói chuyện sao? liệu Cách có nổi giận không? Nổi giận rồi liệu có ngừng phát lương thực cho chúng không? Không có lương thực thì làm sao chịu nổi cơn đói? Thế này có vẻ không ổn. Dù gì cũng đã lớn, suy nghĩ đương nhiên phải tốt hơn một chút so với mấy đứa còn bé.
Thiệu Huyền nhìn một lượt rồi nói tiếp: “Các anh có từng nghĩ, tại sao tôi có thể tiếp nhận vị trí của Khố không? Tôi bé hơn mọi người, không cao bằng mọi người, không khỏe bằng mọi người, thế tại sao chú Cách lại để tôi tiếp quản chứ?”
“Là do tôi mạnh hơn các anh! Có năng lực hơn các anh!” Lời nói cất ra rất có uy lực, dù là nói dối nhưng gương mặt không hề biến sắc. Thiệu Huyền làm sao biết được người vận chuyển lương thực tên Cách ấy nghĩ gì chứ? Anh còn định ngày mai sẽ tìm Cách hỏi cho rõ. Nhưng hiện giờ, điều anh cần làm là phải tạm qua cửa ải này trước đã, phải khiến cho đám “sói oắt con” trong hang này sợ một phen, nếu không chúng sẽ tụ họp lại gây rắc rối.
Không phải Thiệu Huyền không muốn dùng cách ôn hòa một chút, nhưng bọn oắt con này quá khó xử lý, nói lý lẽ chúng sẽ không hiểu, hơn nữa theo quan sát của Thiệu Huyền, những việc mà Cách đã quyết định thì sẽ không thay đổi trong một sớm một chiều, cho nên, nếu ông ta đã muốn Thiệu Huyền phụ trách cái hang này thì chắc chắn sẽ còn kéo dài một khoảng thời gian, thậm chí là rất lâu. Thiệu Huyền cần phải giải quyết rắc rối ngay từ đầu, không mạnh mẽ một chút là không được.
Những đứa đứng trước mặt nghe Thiệu Huyền nói thế thì khuôn mặt lộ vẻ tức giận, có đứa tức đến mức lông mày như muốn dựng ngược lên, nhưng nó chưa kịp nói gì thì đã bị Thiệu Huyền hét vào mặt: “Câm miệng lại cho tôi!”
Dứt lời Thiệu Huyền bèn gọi Caesar ngoài hang: “Caesar!”
Caesar đang đợi bên ngoài lúc này mới ngậm sợi dây cỏ có buộc con cá lôi vào trong.
Tất cả bọn trẻ trong hang đều nhìn chằm chằm vào Caesar, đến khi Thiệu Huyền đến lấy con cá thì chúng mới chú ý tới cái thứ vừa được lôi vào trong hang ấy.
“Cái thứ này là tôi mới săn được!”
Thiệu Huyền gỡ hết phần sợi dây buộc xung quanh để lộ hoàn toàn con cá, rồi dùng hết sức xách đuôi con cá lên để mọi người nhìn cho kỹ.
Rất nhiều loài cá không có mi mắt, không nhắm mắt lại được, cho dù có chết rồi thì mắt vẫn mở trừng trừng.
Dưới ánh sáng không rõ ràng, cặp mắt màu đỏ của con cá này bỗng trở nên kỳ dị và u ám, cái miệng há to của nó hả ra rồi khép lại theo cú vung tay của Thiệu Huyền, bọn trẻ xung quanh có thể nhìn thấy vô số những cái răng sắc nhọn nằm chi chít bên trong, vảy trên mình cá sau khi phủi hết bụi đất đi thì liền phản xạ lấp lánh, tất cả những điều này khiến cho màn đêm đã lạnh giờ lại càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.
Mấy đứa trẻ đứng gần nhất lúc nãy vừa lườm nguýt Thiệu Huyền giờ đây đều bất giác lùi ra sau mấy bước, khuôn mặt lộ đầy vẻ cảnh giác, đồng thời ánh mắt khiêu khích và thù ghét mà chúng dành cho Thiệu Huyền lúc nãy đã dần dần trở nên cẩn thận đề phòng.
Bộ lạc tôn sùng kẻ mạnh, trong bộ lạc, chiến sĩ mạnh nhất sẽ được cả bộ lạc sùng bái, hơn nữa nhiều lúc giải quyết vấn đề cũng sẽ áp dụng một cách đơn giản trực tiếp, đó chính là bạo lực. Nhưng ngoài cách trực tiếp khai chiến ra thì vẫn còn có thể dựa vào con vật săn được để phán đoán sự chênh lệch năng lực của hai bên, con vật săn được càng tốt thì chứng tỏ người thợ săn ấy càng mạnh.
Nhưng hiện giờ trong hang đều là những đứa trẻ chưa thức tỉnh lực tô-tem, chưa trở thành chiến sĩ tô-tem, chưa thể ra ngoài săn bắt, hoàn toàn không thể săn được con thú nào, trừ phi là đi cướp, chứ đừng nói gì đến việc săn được một con vật hung tợn thế này.
Vừa nhìn là đã thấy khó đối phó, nhìn hàm răng của nó xem, bị nó cắn một phát thì sẽ mất bao nhiêu là thịt.
“Các anh có săn được không? Có săn được con vật thế này không? Hay là có tìm được thứ gì khác để ăn không? Anh? Anh? Anh? Hay là anh? Trong các người ai làm được?”
Mấy đứa trẻ bị Thiệu Huyền chỉ vào đều co rúm người lùi lại, lắc lắc đầu.
“Các người không làm được! Nếu đã không làm được thì tất cả sự bất mãn, tất cả tâm trạng này, các người đều dẹp đi hết cho tôi!”
Đánh một gậy xong thì cho một viên kẹo, đã đấm xong rồi thì phải xoa một chút.
Thiệu Huyền nhấc con cá lên.
“Đây là món quà tôi tặng mọi người nhân ngày đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ!”
Thiệu Huyền nói xong, cả hang động vẫn cứ im lặng, một lúc sau mới có một đứa trẻ run run hỏi: “Quà là gì?”
Một đứa lớn hơn hỏi tiếp: “Có ăn được không?”
Thiệu Huyền nấc một cái: “Ăn được.” Anh cảm thấy ngao ngán.
Ồ…
Không khí trong hang bỗng trở nên sôi nổi.
Tất cả những tâm trạng bất mãn, đề phòng, bực bội, đều mau chóng tan theo chín tầng mây.
Từ “Ăn” đối với bọn chúng mà nói có lẽ chính là từ ngữ hay và đẹp nhất trên thế gian này.
Tác giả :
Trần Từ Lại Điều