Nguyên Thủy Chiến Ký
Chương 35: Cũng Tạm Được Nhỉ?
Trong tiếng hoan hô, dưới bóng chiều tà, các chiến sĩ để lại những chiếc bóng đổ dài trên “Đại Lộ Danh Vọng”.
Những chiến sĩ cường tráng vác trên vai những con thú còn lớn hơn cả họ, trông cứ như những con kiến đang vác trứng vậy, không những vác trên vai, cõng sau lưng mà phía sau còn buộc dây lôi đi nữa.
Thu hoạch phong phú, cũng xem như mãn nguyện quay về.
Nghe nói lần này trong đội săn không có ai hy sinh, chỉ có hai người bị thương nặng, người bị thương đang ở chỗ Thầy Mo, tình hình cũng đã ổn định hơn, dựa vào thể chất khỏe mạnh của bộ lạc thì không bao lâu sau là có thể nhảy múa rồi.
Vì phải rèn đá cả buổi chiều, thân thể cực kỳ mệt mỏi, thế nên sau khi tìm thấy mấy người Lang H trong đội săn, Thiệu Huyền liền quay lưng trở về căn nhà gỗ chứ không hướng về chỗ họ vẫy tay hoan hô như mọi người.
Bóng dáng nhỏ bé đi phía trước đội săn, vác trên vai hai con thú lớn, Mâu rất đắc ý vểnh tai nghe những tiếng khen ngợi, miệng không khép lại được, cảm giác thật là... quá đã! Vác thú trên vai dừng lại một chút, ngước đầu nhìn lên đám đông vừa hay thấy bóng dáng đang rời đi của Caeser.
Vì quá mệt mỏi, Thiệu Huyền không có chút tinh thần nào, nhìn dáng vẻ cũng rất giống đang buồn bã thất vọng.
Chắc chắn là bị mình kích động rồi, Mâu nghĩ thầm. Vác hai con thú trên mình, Mâu còn thầm nghĩ sau này Thiệu Huyền vào nhóm bản thân sẽ thể hiện thế nào cho anh thấy lần nữa.
Sau một đêm nghỉ ngơi Thiệu Huyền lại cảm thấy tràn đầy sức sống, đến cảm giác đau nhức cơ bắp cũng biến mất hoàn toàn, cứ như hôm qua không hề kiên trì rèn đá lâu như thế vậy.
Vẫn như mọi khi, buổi sáng anh đi lựa phôi đá buổi trưa đến chỗ của Khắc.
Nhưng mà hôm nay Lão Khắc cho Thiệu Huyền nửa ngày nghỉ ngơi.
Nhìn thành quả mà mình rèn được, anh lựa lấy vài thứ mang theo. Lão Khắc chỉ mang một nửa số binh khí ra ngoài đổi, số còn lại ông để Thiệu Huyền giữ lấy mà dùng. Thế nên số vũ khí hiện giờ Thiệu Huyền tích giữ cũng rất nhiều.
Dùng dây cỏ bện thành một cái túi để đựng những vũ khí đã chọn, Thiệu Huyền đeo túi lên lưng leo lên núi.
Lúc Thiệu Huyền đến, Lang Hạ vẫn đang ngủ, sau khi săn bắn xong không phải luân phiên trực ban, cứ ngủ ba bốn ngày cái đã rồi tính sau.
“Chuyện gì thế?” Lang Hạ ngáp dài, ngủ đến nỗi hai mí mắt muốn liền lại với nhau.
“Tôi chỉ mang ít đồ đến tặng anh thôi, anh ngủ tiếp đi.” Thiệu Huyền mang một túi cỏ ra để lên bàn đá, định bụng sẽ rời đi. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ được nghe Lang Hạ kể chuyện đi săn, xem ra còn phải đợi mấy ngày nữa.
“Tặng anh hả?” Tuy là buồn ngủ nhưng Lang Hạ vẫn rất tò mò không biết Thiệu Huyền tặng mình thứ gì?
Mở túi ra, nhìn thấy những mũi tên đã được rèn xong, đôi mắt khép chặt của Lang Hạ đã mở to, ánh mắt sáng rực. Anh lấy một mũi tên ra xem xét kỹ lưỡng.
Hai cánh trên mũi tên Thiệu Huyền chế tạo theo thói quen sử dụng hàng ngày của Lang Hạ, vì thế nên mũi tên dài hơn bình thường một chút, đó là do Lang Hạ quen dùng như thế. Nếu như tự mình thay đổi Lang Hạ chưa chắc đã quen, thế nên về mặt này Thiệu Huyền không thêm vào bất kỳ ý tưởng nào khác.
Lang Hạ nhìn mũi tên trên tay, càng xem càng kinh ngạc.
Những mũi tên trước mặt anh được rèn rất tốt, đặc biệt là đôi cánh được mài dũa rất hoàn mỹ! Đôi cánh có tác dụng cân bằng khi mũi tên bay đi, sẽ khiến tên nhắm chuẩn mục tiêu hơn, đôi cánh không được gia công tốt hiệu quả săn bắt sẽ giảm đi thấy rõ. Để gia tăng lực sát thương của tên, những mũi tên Lang Hạ chế tạo cũng sắc nhọn hơn, phía trước nhọn, đầu tên dài.
Lang hạ vẫn luôn cảm thấy, chỉ có tên bản thân mình làm ra anh mới dùng được, những người khác làm, cho dù có là ông nội anh đích thân làm ra cũng chưa chắc anh đã quen dùng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy những mũi tên trên tay anh lại nghĩ khác, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể thấy số tên này anh nhất định sẽ dùng thuận tay.
Những vũ khí trên tay nhìn thì giống hết như những gì Lang Hạ làm ra, thế nhưng lại không giống hoàn toàn, những mũi tên này được mài dũa hoàn mỹ hơn một chút.
Thông thường lúc Lang Hạ rèn tên, do lượng tên cần dùng rất nhiều, thế nên có một vài chi tiết anh không lãng phí thời gian mài dũa, còn những mũi tên trước mặt thì sao?
“Này, A Huyền, cảm ơn cậu nhé, tôi rất thích! Tiện thể thay tôi cảm ơn Khắc đã làm số tên này cho tôi!”
Trong mắt Lang Hạ, số tên này tất nhiên là của Lão Khắc làm ra, Thiệu Huyền đã xin rồi mang đến cho anh.
Lang Hạ dùng ngón cái sờ sờ mũi tên. A, thật là sắc bén! Không hổ danh được Thầy Luyện Đá nổi tiếng làm ra!
Thiệu Huyền vừa bước ra cửa quay đầu cười nói: “Tôi sẽ chuyển lời giúp anh, tiện thể nói cho anh hay, số tên đó là do tôi rèn đấy, anh dùng thử xem có được không.”
Nghe Thiệu Huyền trả lời, Lang Hạ đang sờ sờ mũi tên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Huyền, cơ thịt trên mặt anh co giật.
“Đợi đã!”
Lang Hạ bước hai bước đã bay đến chỗ Thiệu Huyền, cầm theo mũi tên trong tay, nhìn chằm chằm Thiệu Huyền nói: “Cái này là do cậu làm?”
Thiệu Huyền gật đầu: “Phải, dùng cũng tạm được chứ?”
Cũng... tạm được?
Lang Hạ trợn đôi mắt toàn tia máu nhìn Thiệu Huyền, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Mấy thứ này mà nói “tạm được” thì những thứ anh làm là gì? Phế liệu hả?!
Thiệu Huyền không hiểu Lang Hạ nói thế là có ý gì, trong tay anh có vài mũi tên Lang Hạ mang cho, vì đã dùng qua một lần nên Lang Hạ không muốn mang đi săn, vứt đi thì tiếc nên anh mang sang cho Thiệu Huyền luyện tập, lúc Lang Hạ mới bước vào tập luyện anh cũng dùng hàng “second hand”, chuyện này rất bình thường trong bộ lạc.
Tên Thiệu Huyền cũng làm theo kiểu dáng Lang Hạ đưa cho. Trên mũi tên cũng có ít nhiều khuyết điểm thế nhưng lúc sử dụng không ảnh hưởng gì nhiều. Thiệu Huyền cứ nghĩ nguyên nhân những lỗi nhỏ đó là vì tên chỉ sử dụng được một lần, sau khi Lão Khắc nhìn thấy cũng không phê bình gì, thế nhưng đối với những mũi tên Thiệu Huyền tự rèn ra thì Lão Khắc tặng cho một lời phê bình “tạm được”. Đây là nguyên nhân Thiệu Huyền nói “tạm được” lúc nãy.
Lang Hạ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiệu Huyền. Cho dù ông nội anh là Thầy Luyện Đá, anh cũng tự rèn vũ khí cho mình, anh tự cảm thấy mình có thiên phú trong việc chế tạo vũ khí nên hiện giờ mới đạt được chút thành quả, nhưng dù sao cũng không bì được với ông nội anh, thế nhưng qua hơn mười năm nữa chắc chắn anh có thể vượt mặt. Hơn nữa so với những người cùng trang lứa tài rèn đá của anh cũng được xem hơn rất nhiều người, đặc biệt là tên đá, những người cùng tuổi chưa từng có ai vượt qua anh!
Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện một đứa mười tuổi, vừa thức tỉnh không lâu, mới học rèn đá được hơn ba mươi ngày, còn làm ra mũi tên vượt mặt mình. Dựa vào mắt nhìn của anh có thể thấy được, vũ khí đá thế này không phải làm ra trong một khoảng thời gian dài, tuy những mũi tên anh cầm trên tay rất trơn mượt, không có một lỗi nào, nhưng những thứ này chắc chắn là được làm ra một lần trong thời gian ngắn!
Mới ra ngoài đi săn một lần mà đã thay đổi nhiều đến thế?
Mình chỉ đi có hai mươi ngày chứ có phải hai năm đâu!
Nghĩ đến trước khi đi còn tặng Thiệu Huyền mấy mũi tên đã dùng qua, mặt Lang Hạ đã đỏ lên cả, hận một nỗi không có cái lỗ nào để chui xuống. Tuy rằng thường ngày mặt dày cũng dày, nhưng trên vấn đề rèn vũ khí, do ảnh hưởng từ ông nội nên những tiêu chuẩn của anh cũng khác xa so với các tiêu chuẩn bình thường.
Hít thở sâu!
Hít thở sâu lần nữa!
Lang Hạ chỉ ngón tay đang run rẩy ra bên ngoài: “Cậu, trong vòng ba ngày đừng có mà xuất hiện!”
Nói xong Lang Hạ buông rèm xuống, không ngủ nữa, bước đến chỗ rèn vũ khí bắt đầu rèn đá!
Ở căn nhà gỗ kế bên căn nhà của Lang Hạ, hai cụ già đầu tóc bạc phơ đi ra, tuy rằng tuổi đã già nhưng sức khỏe vẫn rất dai dằng, vác hơn trăm ký cũng không thành vấn đề.
Ông lão này chính là ông nội của Lang Hạ, ông vừa mới ngủ trưa xong, đang gói ghém thịt khô xuống núi thăm bạn cũ, nghe thấy tiếng rèn vũ khí, ông còn tưởng đứa con nào đang chuẩn bị vũ khí đi săn, quay đầu qua xem, thằng cháu nội vốn dĩ đang ngủ như chết đi sống lại của ông đang rèn đá.
Ông lão kích động, miếng thịt đưa vào miệng mém chút nghẹn ứ. Mắt tròn như quả bóng nhìn bộ dạng cứ như đang gặp phải con thú trăm năm hiếm thấy của Lang Hạ.
Thánh thần ơi!
Thằng cháu này của mình, mỗi lần săn về không phải đều ngủ ba bốn ngày, dù có bị đánh cũng không chịu dậy sao?! Lạ thật đấy!
Còn Thiệu Huyền, cái người vừa bị Lang Hạ hét vào mặt “trong vòng ba ngày đừng có mà xuất hiện!” thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lang Hạ làm sao thế? Chưa tình ngủ nên bị hạ huyết áp hả?
Lắc đầu, Thiệu Huyền nhấc túi da còn lại lên núi, chỗ Khắc ở trên còn phải đi lên cao hơn một đoạn.
Những chiến sĩ cường tráng vác trên vai những con thú còn lớn hơn cả họ, trông cứ như những con kiến đang vác trứng vậy, không những vác trên vai, cõng sau lưng mà phía sau còn buộc dây lôi đi nữa.
Thu hoạch phong phú, cũng xem như mãn nguyện quay về.
Nghe nói lần này trong đội săn không có ai hy sinh, chỉ có hai người bị thương nặng, người bị thương đang ở chỗ Thầy Mo, tình hình cũng đã ổn định hơn, dựa vào thể chất khỏe mạnh của bộ lạc thì không bao lâu sau là có thể nhảy múa rồi.
Vì phải rèn đá cả buổi chiều, thân thể cực kỳ mệt mỏi, thế nên sau khi tìm thấy mấy người Lang H trong đội săn, Thiệu Huyền liền quay lưng trở về căn nhà gỗ chứ không hướng về chỗ họ vẫy tay hoan hô như mọi người.
Bóng dáng nhỏ bé đi phía trước đội săn, vác trên vai hai con thú lớn, Mâu rất đắc ý vểnh tai nghe những tiếng khen ngợi, miệng không khép lại được, cảm giác thật là... quá đã! Vác thú trên vai dừng lại một chút, ngước đầu nhìn lên đám đông vừa hay thấy bóng dáng đang rời đi của Caeser.
Vì quá mệt mỏi, Thiệu Huyền không có chút tinh thần nào, nhìn dáng vẻ cũng rất giống đang buồn bã thất vọng.
Chắc chắn là bị mình kích động rồi, Mâu nghĩ thầm. Vác hai con thú trên mình, Mâu còn thầm nghĩ sau này Thiệu Huyền vào nhóm bản thân sẽ thể hiện thế nào cho anh thấy lần nữa.
Sau một đêm nghỉ ngơi Thiệu Huyền lại cảm thấy tràn đầy sức sống, đến cảm giác đau nhức cơ bắp cũng biến mất hoàn toàn, cứ như hôm qua không hề kiên trì rèn đá lâu như thế vậy.
Vẫn như mọi khi, buổi sáng anh đi lựa phôi đá buổi trưa đến chỗ của Khắc.
Nhưng mà hôm nay Lão Khắc cho Thiệu Huyền nửa ngày nghỉ ngơi.
Nhìn thành quả mà mình rèn được, anh lựa lấy vài thứ mang theo. Lão Khắc chỉ mang một nửa số binh khí ra ngoài đổi, số còn lại ông để Thiệu Huyền giữ lấy mà dùng. Thế nên số vũ khí hiện giờ Thiệu Huyền tích giữ cũng rất nhiều.
Dùng dây cỏ bện thành một cái túi để đựng những vũ khí đã chọn, Thiệu Huyền đeo túi lên lưng leo lên núi.
Lúc Thiệu Huyền đến, Lang Hạ vẫn đang ngủ, sau khi săn bắn xong không phải luân phiên trực ban, cứ ngủ ba bốn ngày cái đã rồi tính sau.
“Chuyện gì thế?” Lang Hạ ngáp dài, ngủ đến nỗi hai mí mắt muốn liền lại với nhau.
“Tôi chỉ mang ít đồ đến tặng anh thôi, anh ngủ tiếp đi.” Thiệu Huyền mang một túi cỏ ra để lên bàn đá, định bụng sẽ rời đi. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ được nghe Lang Hạ kể chuyện đi săn, xem ra còn phải đợi mấy ngày nữa.
“Tặng anh hả?” Tuy là buồn ngủ nhưng Lang Hạ vẫn rất tò mò không biết Thiệu Huyền tặng mình thứ gì?
Mở túi ra, nhìn thấy những mũi tên đã được rèn xong, đôi mắt khép chặt của Lang Hạ đã mở to, ánh mắt sáng rực. Anh lấy một mũi tên ra xem xét kỹ lưỡng.
Hai cánh trên mũi tên Thiệu Huyền chế tạo theo thói quen sử dụng hàng ngày của Lang Hạ, vì thế nên mũi tên dài hơn bình thường một chút, đó là do Lang Hạ quen dùng như thế. Nếu như tự mình thay đổi Lang Hạ chưa chắc đã quen, thế nên về mặt này Thiệu Huyền không thêm vào bất kỳ ý tưởng nào khác.
Lang Hạ nhìn mũi tên trên tay, càng xem càng kinh ngạc.
Những mũi tên trước mặt anh được rèn rất tốt, đặc biệt là đôi cánh được mài dũa rất hoàn mỹ! Đôi cánh có tác dụng cân bằng khi mũi tên bay đi, sẽ khiến tên nhắm chuẩn mục tiêu hơn, đôi cánh không được gia công tốt hiệu quả săn bắt sẽ giảm đi thấy rõ. Để gia tăng lực sát thương của tên, những mũi tên Lang Hạ chế tạo cũng sắc nhọn hơn, phía trước nhọn, đầu tên dài.
Lang hạ vẫn luôn cảm thấy, chỉ có tên bản thân mình làm ra anh mới dùng được, những người khác làm, cho dù có là ông nội anh đích thân làm ra cũng chưa chắc anh đã quen dùng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy những mũi tên trên tay anh lại nghĩ khác, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể thấy số tên này anh nhất định sẽ dùng thuận tay.
Những vũ khí trên tay nhìn thì giống hết như những gì Lang Hạ làm ra, thế nhưng lại không giống hoàn toàn, những mũi tên này được mài dũa hoàn mỹ hơn một chút.
Thông thường lúc Lang Hạ rèn tên, do lượng tên cần dùng rất nhiều, thế nên có một vài chi tiết anh không lãng phí thời gian mài dũa, còn những mũi tên trước mặt thì sao?
“Này, A Huyền, cảm ơn cậu nhé, tôi rất thích! Tiện thể thay tôi cảm ơn Khắc đã làm số tên này cho tôi!”
Trong mắt Lang Hạ, số tên này tất nhiên là của Lão Khắc làm ra, Thiệu Huyền đã xin rồi mang đến cho anh.
Lang Hạ dùng ngón cái sờ sờ mũi tên. A, thật là sắc bén! Không hổ danh được Thầy Luyện Đá nổi tiếng làm ra!
Thiệu Huyền vừa bước ra cửa quay đầu cười nói: “Tôi sẽ chuyển lời giúp anh, tiện thể nói cho anh hay, số tên đó là do tôi rèn đấy, anh dùng thử xem có được không.”
Nghe Thiệu Huyền trả lời, Lang Hạ đang sờ sờ mũi tên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Huyền, cơ thịt trên mặt anh co giật.
“Đợi đã!”
Lang Hạ bước hai bước đã bay đến chỗ Thiệu Huyền, cầm theo mũi tên trong tay, nhìn chằm chằm Thiệu Huyền nói: “Cái này là do cậu làm?”
Thiệu Huyền gật đầu: “Phải, dùng cũng tạm được chứ?”
Cũng... tạm được?
Lang Hạ trợn đôi mắt toàn tia máu nhìn Thiệu Huyền, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Mấy thứ này mà nói “tạm được” thì những thứ anh làm là gì? Phế liệu hả?!
Thiệu Huyền không hiểu Lang Hạ nói thế là có ý gì, trong tay anh có vài mũi tên Lang Hạ mang cho, vì đã dùng qua một lần nên Lang Hạ không muốn mang đi săn, vứt đi thì tiếc nên anh mang sang cho Thiệu Huyền luyện tập, lúc Lang Hạ mới bước vào tập luyện anh cũng dùng hàng “second hand”, chuyện này rất bình thường trong bộ lạc.
Tên Thiệu Huyền cũng làm theo kiểu dáng Lang Hạ đưa cho. Trên mũi tên cũng có ít nhiều khuyết điểm thế nhưng lúc sử dụng không ảnh hưởng gì nhiều. Thiệu Huyền cứ nghĩ nguyên nhân những lỗi nhỏ đó là vì tên chỉ sử dụng được một lần, sau khi Lão Khắc nhìn thấy cũng không phê bình gì, thế nhưng đối với những mũi tên Thiệu Huyền tự rèn ra thì Lão Khắc tặng cho một lời phê bình “tạm được”. Đây là nguyên nhân Thiệu Huyền nói “tạm được” lúc nãy.
Lang Hạ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiệu Huyền. Cho dù ông nội anh là Thầy Luyện Đá, anh cũng tự rèn vũ khí cho mình, anh tự cảm thấy mình có thiên phú trong việc chế tạo vũ khí nên hiện giờ mới đạt được chút thành quả, nhưng dù sao cũng không bì được với ông nội anh, thế nhưng qua hơn mười năm nữa chắc chắn anh có thể vượt mặt. Hơn nữa so với những người cùng trang lứa tài rèn đá của anh cũng được xem hơn rất nhiều người, đặc biệt là tên đá, những người cùng tuổi chưa từng có ai vượt qua anh!
Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện một đứa mười tuổi, vừa thức tỉnh không lâu, mới học rèn đá được hơn ba mươi ngày, còn làm ra mũi tên vượt mặt mình. Dựa vào mắt nhìn của anh có thể thấy được, vũ khí đá thế này không phải làm ra trong một khoảng thời gian dài, tuy những mũi tên anh cầm trên tay rất trơn mượt, không có một lỗi nào, nhưng những thứ này chắc chắn là được làm ra một lần trong thời gian ngắn!
Mới ra ngoài đi săn một lần mà đã thay đổi nhiều đến thế?
Mình chỉ đi có hai mươi ngày chứ có phải hai năm đâu!
Nghĩ đến trước khi đi còn tặng Thiệu Huyền mấy mũi tên đã dùng qua, mặt Lang Hạ đã đỏ lên cả, hận một nỗi không có cái lỗ nào để chui xuống. Tuy rằng thường ngày mặt dày cũng dày, nhưng trên vấn đề rèn vũ khí, do ảnh hưởng từ ông nội nên những tiêu chuẩn của anh cũng khác xa so với các tiêu chuẩn bình thường.
Hít thở sâu!
Hít thở sâu lần nữa!
Lang Hạ chỉ ngón tay đang run rẩy ra bên ngoài: “Cậu, trong vòng ba ngày đừng có mà xuất hiện!”
Nói xong Lang Hạ buông rèm xuống, không ngủ nữa, bước đến chỗ rèn vũ khí bắt đầu rèn đá!
Ở căn nhà gỗ kế bên căn nhà của Lang Hạ, hai cụ già đầu tóc bạc phơ đi ra, tuy rằng tuổi đã già nhưng sức khỏe vẫn rất dai dằng, vác hơn trăm ký cũng không thành vấn đề.
Ông lão này chính là ông nội của Lang Hạ, ông vừa mới ngủ trưa xong, đang gói ghém thịt khô xuống núi thăm bạn cũ, nghe thấy tiếng rèn vũ khí, ông còn tưởng đứa con nào đang chuẩn bị vũ khí đi săn, quay đầu qua xem, thằng cháu nội vốn dĩ đang ngủ như chết đi sống lại của ông đang rèn đá.
Ông lão kích động, miếng thịt đưa vào miệng mém chút nghẹn ứ. Mắt tròn như quả bóng nhìn bộ dạng cứ như đang gặp phải con thú trăm năm hiếm thấy của Lang Hạ.
Thánh thần ơi!
Thằng cháu này của mình, mỗi lần săn về không phải đều ngủ ba bốn ngày, dù có bị đánh cũng không chịu dậy sao?! Lạ thật đấy!
Còn Thiệu Huyền, cái người vừa bị Lang Hạ hét vào mặt “trong vòng ba ngày đừng có mà xuất hiện!” thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lang Hạ làm sao thế? Chưa tình ngủ nên bị hạ huyết áp hả?
Lắc đầu, Thiệu Huyền nhấc túi da còn lại lên núi, chỗ Khắc ở trên còn phải đi lên cao hơn một đoạn.
Tác giả :
Trần Từ Lại Điều