Nguyên Thủy Chiến Ký
Chương 24: Cháu tên gì?
Từ khi nghi thức kết thúc, Thiệu Huyền luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đó lúc họ cảm thấy những dấu hiệu tô-tem đã xuất hiện đầy đủ trên người mình thì cứ nhìn chằm chằm lò lửa. Nếu đã biết sự thay đổi của bản thân hiện giờ đều là do thức tỉnh lực tô-tem thì Thiệu Huyền cũng không lo lắng làm gì nữa, nhưng mà từ khi thức tỉnh bên cạnh lò lửa, Thiệu Huyền vẫn luôn cảm thấy ánh lửa bên trong lò lửa rất thân thuộc, anh không biết những người khác có cùng cảm giác với mình không, nhưng nhất thời cũng không tìm người để hỏi được, đành quán sát lửa trong lò lửa để nghiên cứu.
Đợi đến khi thầy phù thủy kết thúc Nghi Lễ, Thiệu Huyền mới dời sự chú ý của mình sang hướng khác, chuẩn bị trêu chọc oan gia Trại đang đứng bên cạnh, vừa mới kết thúc đã phát hiện một bộ xương đứng ngay bên cạnh, dọa Thiệu Huyền suýt té ngã. Lại nhìn xung quanh, những người đi lại trong bộ lạc, kể cả những chiến sĩ đang nhảy múa, còn có những đứa trẻ vừa thức tỉnh lực tô-tem đang vây quanh lò lửa, ai nấy cũng đều là một bộ xương, Thiệu Huyền không thể nhận ra được ai là ai.
Người đang nói, đang đi, đang khua chân múa tay, tất cả đều là một bộ xương.
Thiệu Huyền không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh không biết đây là vấn đề của bản thân hay những chiến sĩ thức tỉnh được lực tô-tem đều như thế, trước đây khi nói chuyện với mấy người Khắc và Lang Ca, chỉ biết là sau khi thức tỉnh lực tô-tem sẽ lớn lên nhanh hơn, sức mạnh và sự nhanh nhạy đều được nâng cao triệt để, nhưng có thể nhìn thấy mấy bộ xương hay không thì vẫn chưa hỏi, ai mà nghĩ đến chuyện này chứ?
Nhưng mà trước mắt thì mấy đứa trẻ khác và Trại đều không nói mình thấy xương, lúc nãy hai người kia còn bàn đến thịt khô treo bên ngoài nhà đá nữa, không hề nhắc gì đến việc nhìn thấy xương cả.
Thế thì chỉ có mình mình là đặc biệt rồi.
Lúc thức tỉnh cũng không giống mọi người, lúc thức tỉnh xong cũng không giống nốt, nếu như cứ thấy xương trắng mãi thế này thì phải làm sao đây?
Buổi tối khi nằm mơ có khi nào cũng mơ thấy toàn những bộ xương đi lại không?
Chết tiệt, cứ nghĩ đến thôi là dựng hết cả tóc gáy.
Thiệu Huyền vỗ vỗ đầu, bây giờ đến cả tay của anh cũng chỉ toàn là xương, không thấy được tí thịt nào.
Chết tiệt.
Còn về chuyện lúc nãy làm sao nhận ra Trại thì do đã đánh nhau vài lần nên cảm giác cũng thân thuộc, thứ hai là tiếng nói, tên nhóc này không khiêm tốn chút nào mà cứ huyên thuyên mãi, vẫn luôn trong tình trạng bị kích thích sau khi thức tỉnh lực tô-tem, cứ sợ như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Những chiến sĩ dẫn họ đến đây đã rời đi còn thầy phù thủy và thủ lĩnh vẫn chưa đến, bây giờ trong nhà đá chỉ còn lại hơn bảy mươi đứa trẻ năm nay vừa thức tỉnh, không ai quản lí nên bọn trẻ cũng thảnh thơi hơn nhiều, tụ lại làm quen nô đùa.
Trong mắt của Thiệu Huyền thì cũng chỉ là một bọn xương sống đang đóng mở xương hàm, khua chân múa tay.
Thiệu Huyền không tham gia, từ sau khi biết được tình trạng của mình thì anh cứ ngồi trong góc trầm ngâm.
Trên cổ vốn dĩ có một tấm thẻ viết tên nhưng Thiệu Huyền cũng tháo xuống, vì anh nhớ những đứa trẻ khác cũng không đeo, sau khi vào nhà thì tháo ra quấn quanh cổ tay.
Toàn thân không chỗ nào cảm thấy khó chịu cả, đám lửa lúc trước cháy trên đầu cũng không đốt cháy sợi tóc nào, không những thế, chắc là vì đã được thức tỉnh lực tô-tem nên thân thể Thiệu Huyền cảm thấy rất sảng khoái, tinh thần thoải mái nếu như trước mắt không thấy toàn là xương thì chắc tâm trạng của anh cũng không tệ.
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, Thiệu Huyền bèn quan sát xung quanh, ngoại trừ hơn bảy mươi bộ xương kia ra thì trong căn nhà đá này cũng chỉ toàn là đá.
Bàn đá, ghế đá và những vật dụng lớn nhỏ trên bàn cũng toàn được làm từ đá.
Thật ra tầm mắt của Thiệu Huyền không phải chỉ thấy được một màu sắc, những gì anh thấy được có những màu như đen, trắng, xám đậm nhạt khác nhau. Ví dụ xương của bọn trẻ là màu trắng mà đá trong phòng thì bao gồm nhiều tông màu đậm nhạt khác nhau.
Vì là đồ của thầy phù thủy và thủ lĩnh nên đám trẻ không dám động vào những đồ vật đó, thế nhưng vẫn xem được. Có mấy đứa trẻ đang đứng bên cạnh chiếc bàn đá dài, chúng đang thảo luận về đẳng cấp chất liệu của bàn đá.
“Hòn đá này không tệ, luyện thành dao sẽ rất hữu dụng,” Một đứa trẻ chỉ một khối đá trên bàn nói.
“Khối đá này không tệ, gần như thuộc loại trung đẳng.” Một đứa trẻ khác quan sát kỹ càng rồi nói. Trong lời nói có vẻ không quan tâm cho lắm, đối với nó đá loại trung đẳng cũng không hấp dẫn gì nhiều. Thế nhưng lúc nhìn thấy một hòn đá khác có hình dàng không đẹp trên bàn, ngạc nhiên nói: “Hòn đá này không tệ, chất lượng đạt đến mức trung đẳng rồi, chỉ tiếc là hình dáng không đẹp, không làm dao được, miễn cưỡng chỉ có thể làm thành một đầu giáo nhỏ.”
Thiệu Huyền nhìn sang, hòn đá được những đứa trẻ kia chưa xem là trung đẳng trong mắt Thiệu Huyền có màu xám, còn hòn đá được cho là trung đẳng kìa thì đậm hơn một chút.
Để chứng minh xem những gì mình nghĩ có đúng hay không, Thiệu Huyền đứng bên cạnh quan sát thêm một chút nghe bọn trẻ bình luận chất lượng đá trên bàn. Những khối đá không được xem trọng, cũng là những khối đá có chất lượng thuộc dạng hạ đẳng sẽ là màu xám nhạt trong mắt Thiệu Huyền, trung đẳng là màu xám còn những khối đá có chất lượng tốt hơn thì màu sắc sẽ đậm hơn.
Cũng có thể nói chất lượng đá càng tốt thì trong loại thị giác đặc biệt này sẽ có màu sắc càng đậm?
Thiệu Huyền nghĩ thầm trong lòng.
Trong nhà đá đang bàn tán xôn xao thì tấm rèm được vén lên, thầy phù thủy cầm cây trượng bước vào, còn có thủ lĩnh và hai chiến sĩ theo sau trong đó có một người là nữ.
Lúc rèm cửa được vén lên, không khí trong nhà bỗng trở nên yên tĩnh, những người khoe mẽ kiến thức lúc nãy cũng ngoan ngoãn lạ thường, cung kính hành lễ với thầy phù thủy.
Lúc ở khu vực dưới chân núi Thiệu Huyền rất ít khi nhìn thấy người ta hành lễ, chỉ khi nào gặp phải những người có quyền uy trong bộ lạc mới hành lễ mà thôi, mà dưới chân núi thì toàn là người ở tầng lớp thấp cả, thế nên cũng vì vậy sẽ không gặp được người phải hành lễ.
Nhưng mà, lễ nghi này Thiệu Huyền đã được học rồi, người phụ trách dạy học trong hang ngoài dạy số, dạy chữ ra còn dạy cả lễ nghi, những đứa trẻ trong hang có thể không học đếm số, không học chữ nhưng không thể không học chữ nghĩa, khi gặp thầy phù thủy mà không hành lễ sẽ bị người trong bộ lạc coi là đại bất kính, sẽ bị chán ghét, bài trừ.
Lúc nãy thầy phù thủy vẫn đứng trông chừng bên lò lửa, đợi cho đến khi lửa trong lò lửa thu nhỏ lại chỉ còn bằng ngọn nến như lúc đầu thì ông mới thong thả đi qua.
Chắc là tổ chức buổi lễ tối hôm nay đã hao phí rất nhiều sức lực nên khi bước vào thầy phù thủy cũng cần phải có người đỡ. Sau khi lễ tế kết thúc ông chỉ uống một ngụm nước rồi đi qua, ông không hiểu về bọn trẻ mới được thức tỉnh này lắm, cũng chưa kịp đọc tấm da thú vừa được gởi qua, vừa mới khỏe được chút đã đi đến căn nhà đá này.
Sau khi thủ lĩnh đi vào chung với thầy phù thủy thì nhìn hết căn phòng một lượt rồi dừng lại trên người Thiệu Huyền. Cảm giác bỏng rát trên tay ông vẫn chưa nguôi ngoai, cũng chưa kịp nói với thầy phù thủy về việc này.
Một người chiến sĩ đặt một chiếc ghế đá giữa căn phòng, nữ chiến sĩ còn lại dìu thầy phù thủy qua đó.
Sau khi ổn định hơi thở, thầy phù thủy dùng ánh mắt nhân từ nhìn những chiến sĩ trẻ tuổi vừa được thức tỉnh. Mỗi năm sau khi nhìn thấy từng tốp chiến sĩ mới xuất hiện thì trong lòng ông vẫn luôn bất giác tự hào.
“Tốt, rất tốt, sau này các cháu đều sẽ là những chiến sĩ dũng mãnh của bộ tộc Viêm Giác chúng ta.” Thầy phù thủy chậm rãi nói.
Được thầy phù thủy khen, bọn trẻ đều đỏ mặt lên cả, cố gắng kìm nén sự gào thét trong lòng.
Nhìn một vòng, thầy phù thủy hỏi: “Đứa trẻ gia nhập cuối cùng hôm nay là ai? Ra đây thầy phù thủy xem xem nào.”
Những đứa trẻ đứng trước mặt Thiệu Huyền đều tránh ra ngay lập tức, trừ Thiệu Huyền ra thì bọn chúng đều ở lại chỗ thầy phù thủy được một thời gian nên ông cũng phần nào có ấn tượng, đứa duy nhất ông không quen biết cũng chỉ có Thiệu Huyền mà thôi.
“Là cháu sao, đến đây, lại gần ta một chút cho ta xem nào” Thầy phù thủy nói với Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền bước lên trước vài bước, đứng trước mặt thầy phù thủy, anh muốn nghe xem lão già này sẽ nói những gì, có nhắc đến Caeser không? Có hỗ thẹn vì gần cả năm nay không hỏi han gì không? Có biết nuôi sói khó khăn lắm không?
Thiệu Huyền nhìn bộ xương già đang ngồi trên ghế đá, thầy phù thủy cũng nhìn thật kỹ Thiệu Huyền, trên mặt vẫn tràn đầy nét từ bi, nhân ái: “Cháu tên gì?”
Thiệu Huyền: “…”
Rất rõ ràng, lão già này không nhận ra mình.
Trước đó lúc họ cảm thấy những dấu hiệu tô-tem đã xuất hiện đầy đủ trên người mình thì cứ nhìn chằm chằm lò lửa. Nếu đã biết sự thay đổi của bản thân hiện giờ đều là do thức tỉnh lực tô-tem thì Thiệu Huyền cũng không lo lắng làm gì nữa, nhưng mà từ khi thức tỉnh bên cạnh lò lửa, Thiệu Huyền vẫn luôn cảm thấy ánh lửa bên trong lò lửa rất thân thuộc, anh không biết những người khác có cùng cảm giác với mình không, nhưng nhất thời cũng không tìm người để hỏi được, đành quán sát lửa trong lò lửa để nghiên cứu.
Đợi đến khi thầy phù thủy kết thúc Nghi Lễ, Thiệu Huyền mới dời sự chú ý của mình sang hướng khác, chuẩn bị trêu chọc oan gia Trại đang đứng bên cạnh, vừa mới kết thúc đã phát hiện một bộ xương đứng ngay bên cạnh, dọa Thiệu Huyền suýt té ngã. Lại nhìn xung quanh, những người đi lại trong bộ lạc, kể cả những chiến sĩ đang nhảy múa, còn có những đứa trẻ vừa thức tỉnh lực tô-tem đang vây quanh lò lửa, ai nấy cũng đều là một bộ xương, Thiệu Huyền không thể nhận ra được ai là ai.
Người đang nói, đang đi, đang khua chân múa tay, tất cả đều là một bộ xương.
Thiệu Huyền không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh không biết đây là vấn đề của bản thân hay những chiến sĩ thức tỉnh được lực tô-tem đều như thế, trước đây khi nói chuyện với mấy người Khắc và Lang Ca, chỉ biết là sau khi thức tỉnh lực tô-tem sẽ lớn lên nhanh hơn, sức mạnh và sự nhanh nhạy đều được nâng cao triệt để, nhưng có thể nhìn thấy mấy bộ xương hay không thì vẫn chưa hỏi, ai mà nghĩ đến chuyện này chứ?
Nhưng mà trước mắt thì mấy đứa trẻ khác và Trại đều không nói mình thấy xương, lúc nãy hai người kia còn bàn đến thịt khô treo bên ngoài nhà đá nữa, không hề nhắc gì đến việc nhìn thấy xương cả.
Thế thì chỉ có mình mình là đặc biệt rồi.
Lúc thức tỉnh cũng không giống mọi người, lúc thức tỉnh xong cũng không giống nốt, nếu như cứ thấy xương trắng mãi thế này thì phải làm sao đây?
Buổi tối khi nằm mơ có khi nào cũng mơ thấy toàn những bộ xương đi lại không?
Chết tiệt, cứ nghĩ đến thôi là dựng hết cả tóc gáy.
Thiệu Huyền vỗ vỗ đầu, bây giờ đến cả tay của anh cũng chỉ toàn là xương, không thấy được tí thịt nào.
Chết tiệt.
Còn về chuyện lúc nãy làm sao nhận ra Trại thì do đã đánh nhau vài lần nên cảm giác cũng thân thuộc, thứ hai là tiếng nói, tên nhóc này không khiêm tốn chút nào mà cứ huyên thuyên mãi, vẫn luôn trong tình trạng bị kích thích sau khi thức tỉnh lực tô-tem, cứ sợ như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Những chiến sĩ dẫn họ đến đây đã rời đi còn thầy phù thủy và thủ lĩnh vẫn chưa đến, bây giờ trong nhà đá chỉ còn lại hơn bảy mươi đứa trẻ năm nay vừa thức tỉnh, không ai quản lí nên bọn trẻ cũng thảnh thơi hơn nhiều, tụ lại làm quen nô đùa.
Trong mắt của Thiệu Huyền thì cũng chỉ là một bọn xương sống đang đóng mở xương hàm, khua chân múa tay.
Thiệu Huyền không tham gia, từ sau khi biết được tình trạng của mình thì anh cứ ngồi trong góc trầm ngâm.
Trên cổ vốn dĩ có một tấm thẻ viết tên nhưng Thiệu Huyền cũng tháo xuống, vì anh nhớ những đứa trẻ khác cũng không đeo, sau khi vào nhà thì tháo ra quấn quanh cổ tay.
Toàn thân không chỗ nào cảm thấy khó chịu cả, đám lửa lúc trước cháy trên đầu cũng không đốt cháy sợi tóc nào, không những thế, chắc là vì đã được thức tỉnh lực tô-tem nên thân thể Thiệu Huyền cảm thấy rất sảng khoái, tinh thần thoải mái nếu như trước mắt không thấy toàn là xương thì chắc tâm trạng của anh cũng không tệ.
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, Thiệu Huyền bèn quan sát xung quanh, ngoại trừ hơn bảy mươi bộ xương kia ra thì trong căn nhà đá này cũng chỉ toàn là đá.
Bàn đá, ghế đá và những vật dụng lớn nhỏ trên bàn cũng toàn được làm từ đá.
Thật ra tầm mắt của Thiệu Huyền không phải chỉ thấy được một màu sắc, những gì anh thấy được có những màu như đen, trắng, xám đậm nhạt khác nhau. Ví dụ xương của bọn trẻ là màu trắng mà đá trong phòng thì bao gồm nhiều tông màu đậm nhạt khác nhau.
Vì là đồ của thầy phù thủy và thủ lĩnh nên đám trẻ không dám động vào những đồ vật đó, thế nhưng vẫn xem được. Có mấy đứa trẻ đang đứng bên cạnh chiếc bàn đá dài, chúng đang thảo luận về đẳng cấp chất liệu của bàn đá.
“Hòn đá này không tệ, luyện thành dao sẽ rất hữu dụng,” Một đứa trẻ chỉ một khối đá trên bàn nói.
“Khối đá này không tệ, gần như thuộc loại trung đẳng.” Một đứa trẻ khác quan sát kỹ càng rồi nói. Trong lời nói có vẻ không quan tâm cho lắm, đối với nó đá loại trung đẳng cũng không hấp dẫn gì nhiều. Thế nhưng lúc nhìn thấy một hòn đá khác có hình dàng không đẹp trên bàn, ngạc nhiên nói: “Hòn đá này không tệ, chất lượng đạt đến mức trung đẳng rồi, chỉ tiếc là hình dáng không đẹp, không làm dao được, miễn cưỡng chỉ có thể làm thành một đầu giáo nhỏ.”
Thiệu Huyền nhìn sang, hòn đá được những đứa trẻ kia chưa xem là trung đẳng trong mắt Thiệu Huyền có màu xám, còn hòn đá được cho là trung đẳng kìa thì đậm hơn một chút.
Để chứng minh xem những gì mình nghĩ có đúng hay không, Thiệu Huyền đứng bên cạnh quan sát thêm một chút nghe bọn trẻ bình luận chất lượng đá trên bàn. Những khối đá không được xem trọng, cũng là những khối đá có chất lượng thuộc dạng hạ đẳng sẽ là màu xám nhạt trong mắt Thiệu Huyền, trung đẳng là màu xám còn những khối đá có chất lượng tốt hơn thì màu sắc sẽ đậm hơn.
Cũng có thể nói chất lượng đá càng tốt thì trong loại thị giác đặc biệt này sẽ có màu sắc càng đậm?
Thiệu Huyền nghĩ thầm trong lòng.
Trong nhà đá đang bàn tán xôn xao thì tấm rèm được vén lên, thầy phù thủy cầm cây trượng bước vào, còn có thủ lĩnh và hai chiến sĩ theo sau trong đó có một người là nữ.
Lúc rèm cửa được vén lên, không khí trong nhà bỗng trở nên yên tĩnh, những người khoe mẽ kiến thức lúc nãy cũng ngoan ngoãn lạ thường, cung kính hành lễ với thầy phù thủy.
Lúc ở khu vực dưới chân núi Thiệu Huyền rất ít khi nhìn thấy người ta hành lễ, chỉ khi nào gặp phải những người có quyền uy trong bộ lạc mới hành lễ mà thôi, mà dưới chân núi thì toàn là người ở tầng lớp thấp cả, thế nên cũng vì vậy sẽ không gặp được người phải hành lễ.
Nhưng mà, lễ nghi này Thiệu Huyền đã được học rồi, người phụ trách dạy học trong hang ngoài dạy số, dạy chữ ra còn dạy cả lễ nghi, những đứa trẻ trong hang có thể không học đếm số, không học chữ nhưng không thể không học chữ nghĩa, khi gặp thầy phù thủy mà không hành lễ sẽ bị người trong bộ lạc coi là đại bất kính, sẽ bị chán ghét, bài trừ.
Lúc nãy thầy phù thủy vẫn đứng trông chừng bên lò lửa, đợi cho đến khi lửa trong lò lửa thu nhỏ lại chỉ còn bằng ngọn nến như lúc đầu thì ông mới thong thả đi qua.
Chắc là tổ chức buổi lễ tối hôm nay đã hao phí rất nhiều sức lực nên khi bước vào thầy phù thủy cũng cần phải có người đỡ. Sau khi lễ tế kết thúc ông chỉ uống một ngụm nước rồi đi qua, ông không hiểu về bọn trẻ mới được thức tỉnh này lắm, cũng chưa kịp đọc tấm da thú vừa được gởi qua, vừa mới khỏe được chút đã đi đến căn nhà đá này.
Sau khi thủ lĩnh đi vào chung với thầy phù thủy thì nhìn hết căn phòng một lượt rồi dừng lại trên người Thiệu Huyền. Cảm giác bỏng rát trên tay ông vẫn chưa nguôi ngoai, cũng chưa kịp nói với thầy phù thủy về việc này.
Một người chiến sĩ đặt một chiếc ghế đá giữa căn phòng, nữ chiến sĩ còn lại dìu thầy phù thủy qua đó.
Sau khi ổn định hơi thở, thầy phù thủy dùng ánh mắt nhân từ nhìn những chiến sĩ trẻ tuổi vừa được thức tỉnh. Mỗi năm sau khi nhìn thấy từng tốp chiến sĩ mới xuất hiện thì trong lòng ông vẫn luôn bất giác tự hào.
“Tốt, rất tốt, sau này các cháu đều sẽ là những chiến sĩ dũng mãnh của bộ tộc Viêm Giác chúng ta.” Thầy phù thủy chậm rãi nói.
Được thầy phù thủy khen, bọn trẻ đều đỏ mặt lên cả, cố gắng kìm nén sự gào thét trong lòng.
Nhìn một vòng, thầy phù thủy hỏi: “Đứa trẻ gia nhập cuối cùng hôm nay là ai? Ra đây thầy phù thủy xem xem nào.”
Những đứa trẻ đứng trước mặt Thiệu Huyền đều tránh ra ngay lập tức, trừ Thiệu Huyền ra thì bọn chúng đều ở lại chỗ thầy phù thủy được một thời gian nên ông cũng phần nào có ấn tượng, đứa duy nhất ông không quen biết cũng chỉ có Thiệu Huyền mà thôi.
“Là cháu sao, đến đây, lại gần ta một chút cho ta xem nào” Thầy phù thủy nói với Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền bước lên trước vài bước, đứng trước mặt thầy phù thủy, anh muốn nghe xem lão già này sẽ nói những gì, có nhắc đến Caeser không? Có hỗ thẹn vì gần cả năm nay không hỏi han gì không? Có biết nuôi sói khó khăn lắm không?
Thiệu Huyền nhìn bộ xương già đang ngồi trên ghế đá, thầy phù thủy cũng nhìn thật kỹ Thiệu Huyền, trên mặt vẫn tràn đầy nét từ bi, nhân ái: “Cháu tên gì?”
Thiệu Huyền: “…”
Rất rõ ràng, lão già này không nhận ra mình.
Tác giả :
Trần Từ Lại Điều