Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ
Chương 13: Uống rượu
Tôi mang vò rượu một mình ra khỏi đại doanh, định bụng tìm nơi yên tĩnh uống cho thỏa thích. Đi đến chỗ rìa đồng cỏ, ngoái đầu lại có thể nhìn thấy ánh lửa từ chỗ binh sĩ, nhưng khoảng cách đủ xa, sẽ không ai tới đây làm phiền tôi.
Đặt vò rượu xuống chỗ đất bằng phẳng, tôi đi xa thêm một đoạn tìm chỗ giải quyết nhu cầu cá nhân. Đi giải xong quay trở lại, vò rượu đã biến mất không chút dấu vết. Tôi vỗ vỗ trán, nơi này chẳng nhẽ lại còn có trộm? Lại không trộm tiền, mà đi trộm rượu ư? Còn đang phiền chán định quay trở về kiếm vò rượu khác thì sau lưng có người bật cười ha hả:
“Lúc nãy trông thấy đệ xách theo vò rượu, lại vào lều tìm mà chẳng thấy bóng dáng đệ đâu. Mới đoán có lẽ đệ tìm nơi yên tĩnh trốn uống rượu một mình rồi. Quả nhiên là thật”.
Trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, nhưng tôi nhận ra giọng nói này, là lão Lục đây mà. Tôi nheo nheo mắt nhìn, trong tay anh ta đang cầm chính là vò rượu vừa bị mất tích của tôi.
Anh ta còn vác trên lưng vật gì đó, lúc này mới gỡ xuống, trải bọc đồ ra mặt đất. Có vẻ là một con gà nướng. Lục Ca vẫy tay gọi:
“Còn ngây ra đó làm gì. Mau lại đây, lúc nãy đệ nhất định ăn chưa no”.
Tôi đành đi tới, cầm lấy cái đùi gà anh ta vừa đưa cho, cắn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ. Lại há miệng cắn thêm mấy miếng lớn, nhai nuốt xong, cầm lấy vò rượu uống mấy ngụm. Lúc này mới thỏa mãn, lại hỏi:
“Sao mọi người không ở trong phủ của chủ thành mà lại ở đây?”.
Theo tôi biết thì binh lính nếu quá đông có thể ở đây đóng quân, nhưng các tướng lĩnh thì có thể ở trong phủ quan lại trong thành. Hiện tại quân tình lại không gấp gáp, không cần thiết phải túc trực trong lều rất khổ sở. Tuy là lều dựng rất kiên cố, rất lớn, bọn họ còn đóng cọc làm hàng rào nuôi trồng được cơ mà. Chỉ là mùa đông lại ở nơi trống trải thế này thì sao chịu được?
Lục Ca lại bẻ nốt cái đùi còn lại đưa tôi, bản thân anh ta nhón một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai vừa cười:
“Chẳng phải đây vốn là ý của đệ hay sao. Lo lắng ảnh hưởng đến dân chúng trong thành nên đem quân đóng ở đây, lại không muốn người khác nói chúng ta lợi dụng việc công để mưu cầu tư lợi, liền dứt khoát không đến ở nhờ phủ Mạc đại nhân”.
Tôi thầm mắng Trần Ngạn là đồ ngớ ngẩn. Võ tướng mà cũng đòi làm quan thanh liêm. Anh ta không chỉ tự làm khổ bản thân, còn khổ lây người khác. Tôi không có rỗi hơi như anh ta đâu, người phải ở chỗ tốt, trừ khi thật sự không có điều kiện, còn không nếu có thể ngon giấc nhất định đừng ngược đãi bản thân. Tôi hỏi Lục Ca:
“Mạc đại nhân kia là người thế nào?”.
Lục Ca không suy nghĩ liền đáp:
“Mạc Triết cũng không phải kẻ thật thà, nhưng đối với việc chúng ta đến ở trong phủ thì rất nhiệt tình. Ông ta muốn lấy lòng đệ mà, đáng tiếc đệ lại không cho ông ta cơ hội”.
Tôi nghe vậy liền vui vẻ:
“Cho chứ! Sao lại không cho? Trước kia là tôi nghĩ ngợi quá nhiều. Hiện tại liền cho Mạc đại nhân cơ hội, toàn bộ quan quân và hai mươi vạn binh lính đều vào thành ở cả đi. Quan quân thì đến nhà Mạc đại nhân làm khách, binh lính tìm nơi rộng rãi trong thành đóng quân là được”.
Lục Ca cười:
“Đệ không khách sáo nữa à?”.
Tôi liền lấy lý do quang minh chính đại để nói:
“Mùa đông gió tuyết lạnh lẽo, ở đây không có tường thành che chắn, để binh lính chịu lạnh sinh bệnh, sang năm làm sao còn đánh giặc được. Ngày mai chúng ta đến Mạc phủ một chuyến, nói mấy câu tốt lành với ông ta rồi mau chóng di dời. Anh thấy thế nào?”.
Lục Ca lại bẻ cánh gà đưa tôi, thản nhiên nói:
“Rất tốt”.
Tôi cảm thấy định lực của anh mới là rất tốt ấy. Hai anh em họ Trần lúc đầu mỗi khi nhận thấy sự thay đổi của tôi đều tròn mắt kinh ngạc. Lục Ca lại chẳng có vẻ gì. Trừ lúc đầu tôi xưng hô xa cách khiến anh ta bối rối, nhưng sau khi tôi giải thích, lại bảo cứ đối đãi như trước đây, anh ta liền đối với tôi rất thân thiết. Tôi cũng từng có cảm giác này, chính là bạn thân lâu năm, quan trọng hơn bất kì mối quan hệ nào khác. Đáng tiếc, người bạn kia của tôi đã không còn. Mà Trần Ngạn, chiến hữu kề vai sát cánh của Lục Ca, cũng vậy.
Tôi gặm cánh gà, lại cùng anh ta yên lặng sóng vai uống rượu. Qua một lát, Lục Ca mới quay đầu sang hỏi:
“Lúc nãy trên sa bàn hình như đệ phát hiện ra điều gì?”.
Tôi nghĩ một chút rồi nói:
“À, cũng chưa tìm được kế sách chu toàn. Chỉ là cảm thấy tên họ Tô kia quá đáng ghét, tính cho hắn nhịn đói vài bữa ấy mà”.
Lục Ca cũng không quá ngạc nhiên:
“Đệ muốn đốt lương thảo của bọn chúng?”.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Sao lại đốt? Phí lắm. Lương thực là đồ tốt, lại là thứ chỉ thiếu chứ không bao giờ thừa. Phải cướp chứ!”.
Người bên cạnh trầm mặc. Tôi biết anh ta suy nghĩ cái gì. Bởi vì tôi cũng nghĩ giống anh ta. Đốt so với cướp dễ hơn rất nhiều. Muốn đốt chỉ cần tìm ra nơi cất giấu lương thảo, dùng chút mưu kế rồi châm lửa, hỏa thiêu mọi thứ là được. Nhưng cướp lương thảo đã khó, vận chuyển được vật vừa cướp về đại doanh lại càng khó!
Lục Ca đề nghị:
“Nếu đệ đã có ý định như vậy, hôm sau cùng Quách tiên sinh bàn bạc xem có kế sách gì tốt không. Dù sao cũng còn ba tháng mới tới thời điểm có chiến sự, không cần quá nôn nóng”.
Tôi gật đầu, nhưng bụng lại không cho là vậy. Mấy người có thể không vội, tôi thì không gấp không được. Nếu cứ chần chừ để lỡ thời cơ, đến lúc lâm trận quyết chiến với Tô Khải Bạch thật, chỉ e một phần thắng tôi cũng không có. Mà không thắng thì anh ta sẽ mãi ở Đại chu không chịu về, còn được nước lấn tới tấn công các thành trì khác. Hoàng đế thanh niên sẽ để yên cho tôi sống chắc?
Không được. Không được. Lương thảo này, tôi nhất định phải cướp! Cùng lắm không cướp được thì đốt sạch, tôi cũng không phải Trần Ngạn, con trai Bồ Tát đại nhân. Chuyện có lợi tôi sẽ không ngu ngốc bỏ qua.
Cảm thấy rượu đã sắp tới đáy, bản thân cũng ăn đủ uống đủ rồi, tôi đứng dậy nhìn Lục Ca cười:
“Về ngủ thôi. Trưa mai tôi gọi thêm A Đường, ba người chúng ta đến Mạc phủ tặng cho Mạc đại nhân niềm vui bất ngờ”.
Anh ta dọn dẹp một chút rồi cũng đứng dậy, vươn vai ngáp một cái:
“Được. Có khi Mạc Triết vui quá lại đem con gái gả cho đệ làm nguyên soái phu nhân ấy chứ”.
Tôi nói vẻ nghiêm túc:
“Nếu ông ta có ý đó. Tôi sẽ bảo ông ta gả con gái cho anh. Đâu có chuyện đại ca chưa lấy vợ, tiểu đệ đã nạp thiếp”.
Lục Ca nghi hoặc nhìn tôi:
“Tôi đã có vợ rồi mà?”.
Tôi ngớ ra. Đúng vậy, bản thân tôi là kẻ theo chủ nghĩa độc thân, Trần Đường, Trần Ninh cũng bảo suốt ngày ở trong quân nên chưa ai lấy vợ. Nên mới theo quán tính mà nghĩ rằng phó nguyên soái như Lục Ca cũng sẽ chậm trễ việc gia đình. Xem ra là không phải rồi. Tướng quân thì cũng cần lấy vợ sinh con mà.
Nhưng tôi cũng không muốn kết thân với Mạc Triết kia, liền đổi ý nói:
“Thế thì để A Đường hưởng phúc lợi này vậy. Chỉ cần Mạc tiểu thư xinh đẹp, hiểu chuyện thì hôn sự này cũng tốt lắm”.
Anh ta thong thả đi về phía trước, nhàn nhạt nói:
“Ồ, nghe nói là rất xinh đẹp”.
Tôi nhếch môi, cũng chỉ xem như tôi cùng Lục Ca nói đùa với nhau. Mạc Triết kia cũng chưa chắc có ý nghĩ đó. Liền quăng mọi chuyện ra khỏi đầu, về lều đắp chăn ngủ.
Đặt vò rượu xuống chỗ đất bằng phẳng, tôi đi xa thêm một đoạn tìm chỗ giải quyết nhu cầu cá nhân. Đi giải xong quay trở lại, vò rượu đã biến mất không chút dấu vết. Tôi vỗ vỗ trán, nơi này chẳng nhẽ lại còn có trộm? Lại không trộm tiền, mà đi trộm rượu ư? Còn đang phiền chán định quay trở về kiếm vò rượu khác thì sau lưng có người bật cười ha hả:
“Lúc nãy trông thấy đệ xách theo vò rượu, lại vào lều tìm mà chẳng thấy bóng dáng đệ đâu. Mới đoán có lẽ đệ tìm nơi yên tĩnh trốn uống rượu một mình rồi. Quả nhiên là thật”.
Trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, nhưng tôi nhận ra giọng nói này, là lão Lục đây mà. Tôi nheo nheo mắt nhìn, trong tay anh ta đang cầm chính là vò rượu vừa bị mất tích của tôi.
Anh ta còn vác trên lưng vật gì đó, lúc này mới gỡ xuống, trải bọc đồ ra mặt đất. Có vẻ là một con gà nướng. Lục Ca vẫy tay gọi:
“Còn ngây ra đó làm gì. Mau lại đây, lúc nãy đệ nhất định ăn chưa no”.
Tôi đành đi tới, cầm lấy cái đùi gà anh ta vừa đưa cho, cắn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ. Lại há miệng cắn thêm mấy miếng lớn, nhai nuốt xong, cầm lấy vò rượu uống mấy ngụm. Lúc này mới thỏa mãn, lại hỏi:
“Sao mọi người không ở trong phủ của chủ thành mà lại ở đây?”.
Theo tôi biết thì binh lính nếu quá đông có thể ở đây đóng quân, nhưng các tướng lĩnh thì có thể ở trong phủ quan lại trong thành. Hiện tại quân tình lại không gấp gáp, không cần thiết phải túc trực trong lều rất khổ sở. Tuy là lều dựng rất kiên cố, rất lớn, bọn họ còn đóng cọc làm hàng rào nuôi trồng được cơ mà. Chỉ là mùa đông lại ở nơi trống trải thế này thì sao chịu được?
Lục Ca lại bẻ nốt cái đùi còn lại đưa tôi, bản thân anh ta nhón một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai vừa cười:
“Chẳng phải đây vốn là ý của đệ hay sao. Lo lắng ảnh hưởng đến dân chúng trong thành nên đem quân đóng ở đây, lại không muốn người khác nói chúng ta lợi dụng việc công để mưu cầu tư lợi, liền dứt khoát không đến ở nhờ phủ Mạc đại nhân”.
Tôi thầm mắng Trần Ngạn là đồ ngớ ngẩn. Võ tướng mà cũng đòi làm quan thanh liêm. Anh ta không chỉ tự làm khổ bản thân, còn khổ lây người khác. Tôi không có rỗi hơi như anh ta đâu, người phải ở chỗ tốt, trừ khi thật sự không có điều kiện, còn không nếu có thể ngon giấc nhất định đừng ngược đãi bản thân. Tôi hỏi Lục Ca:
“Mạc đại nhân kia là người thế nào?”.
Lục Ca không suy nghĩ liền đáp:
“Mạc Triết cũng không phải kẻ thật thà, nhưng đối với việc chúng ta đến ở trong phủ thì rất nhiệt tình. Ông ta muốn lấy lòng đệ mà, đáng tiếc đệ lại không cho ông ta cơ hội”.
Tôi nghe vậy liền vui vẻ:
“Cho chứ! Sao lại không cho? Trước kia là tôi nghĩ ngợi quá nhiều. Hiện tại liền cho Mạc đại nhân cơ hội, toàn bộ quan quân và hai mươi vạn binh lính đều vào thành ở cả đi. Quan quân thì đến nhà Mạc đại nhân làm khách, binh lính tìm nơi rộng rãi trong thành đóng quân là được”.
Lục Ca cười:
“Đệ không khách sáo nữa à?”.
Tôi liền lấy lý do quang minh chính đại để nói:
“Mùa đông gió tuyết lạnh lẽo, ở đây không có tường thành che chắn, để binh lính chịu lạnh sinh bệnh, sang năm làm sao còn đánh giặc được. Ngày mai chúng ta đến Mạc phủ một chuyến, nói mấy câu tốt lành với ông ta rồi mau chóng di dời. Anh thấy thế nào?”.
Lục Ca lại bẻ cánh gà đưa tôi, thản nhiên nói:
“Rất tốt”.
Tôi cảm thấy định lực của anh mới là rất tốt ấy. Hai anh em họ Trần lúc đầu mỗi khi nhận thấy sự thay đổi của tôi đều tròn mắt kinh ngạc. Lục Ca lại chẳng có vẻ gì. Trừ lúc đầu tôi xưng hô xa cách khiến anh ta bối rối, nhưng sau khi tôi giải thích, lại bảo cứ đối đãi như trước đây, anh ta liền đối với tôi rất thân thiết. Tôi cũng từng có cảm giác này, chính là bạn thân lâu năm, quan trọng hơn bất kì mối quan hệ nào khác. Đáng tiếc, người bạn kia của tôi đã không còn. Mà Trần Ngạn, chiến hữu kề vai sát cánh của Lục Ca, cũng vậy.
Tôi gặm cánh gà, lại cùng anh ta yên lặng sóng vai uống rượu. Qua một lát, Lục Ca mới quay đầu sang hỏi:
“Lúc nãy trên sa bàn hình như đệ phát hiện ra điều gì?”.
Tôi nghĩ một chút rồi nói:
“À, cũng chưa tìm được kế sách chu toàn. Chỉ là cảm thấy tên họ Tô kia quá đáng ghét, tính cho hắn nhịn đói vài bữa ấy mà”.
Lục Ca cũng không quá ngạc nhiên:
“Đệ muốn đốt lương thảo của bọn chúng?”.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Sao lại đốt? Phí lắm. Lương thực là đồ tốt, lại là thứ chỉ thiếu chứ không bao giờ thừa. Phải cướp chứ!”.
Người bên cạnh trầm mặc. Tôi biết anh ta suy nghĩ cái gì. Bởi vì tôi cũng nghĩ giống anh ta. Đốt so với cướp dễ hơn rất nhiều. Muốn đốt chỉ cần tìm ra nơi cất giấu lương thảo, dùng chút mưu kế rồi châm lửa, hỏa thiêu mọi thứ là được. Nhưng cướp lương thảo đã khó, vận chuyển được vật vừa cướp về đại doanh lại càng khó!
Lục Ca đề nghị:
“Nếu đệ đã có ý định như vậy, hôm sau cùng Quách tiên sinh bàn bạc xem có kế sách gì tốt không. Dù sao cũng còn ba tháng mới tới thời điểm có chiến sự, không cần quá nôn nóng”.
Tôi gật đầu, nhưng bụng lại không cho là vậy. Mấy người có thể không vội, tôi thì không gấp không được. Nếu cứ chần chừ để lỡ thời cơ, đến lúc lâm trận quyết chiến với Tô Khải Bạch thật, chỉ e một phần thắng tôi cũng không có. Mà không thắng thì anh ta sẽ mãi ở Đại chu không chịu về, còn được nước lấn tới tấn công các thành trì khác. Hoàng đế thanh niên sẽ để yên cho tôi sống chắc?
Không được. Không được. Lương thảo này, tôi nhất định phải cướp! Cùng lắm không cướp được thì đốt sạch, tôi cũng không phải Trần Ngạn, con trai Bồ Tát đại nhân. Chuyện có lợi tôi sẽ không ngu ngốc bỏ qua.
Cảm thấy rượu đã sắp tới đáy, bản thân cũng ăn đủ uống đủ rồi, tôi đứng dậy nhìn Lục Ca cười:
“Về ngủ thôi. Trưa mai tôi gọi thêm A Đường, ba người chúng ta đến Mạc phủ tặng cho Mạc đại nhân niềm vui bất ngờ”.
Anh ta dọn dẹp một chút rồi cũng đứng dậy, vươn vai ngáp một cái:
“Được. Có khi Mạc Triết vui quá lại đem con gái gả cho đệ làm nguyên soái phu nhân ấy chứ”.
Tôi nói vẻ nghiêm túc:
“Nếu ông ta có ý đó. Tôi sẽ bảo ông ta gả con gái cho anh. Đâu có chuyện đại ca chưa lấy vợ, tiểu đệ đã nạp thiếp”.
Lục Ca nghi hoặc nhìn tôi:
“Tôi đã có vợ rồi mà?”.
Tôi ngớ ra. Đúng vậy, bản thân tôi là kẻ theo chủ nghĩa độc thân, Trần Đường, Trần Ninh cũng bảo suốt ngày ở trong quân nên chưa ai lấy vợ. Nên mới theo quán tính mà nghĩ rằng phó nguyên soái như Lục Ca cũng sẽ chậm trễ việc gia đình. Xem ra là không phải rồi. Tướng quân thì cũng cần lấy vợ sinh con mà.
Nhưng tôi cũng không muốn kết thân với Mạc Triết kia, liền đổi ý nói:
“Thế thì để A Đường hưởng phúc lợi này vậy. Chỉ cần Mạc tiểu thư xinh đẹp, hiểu chuyện thì hôn sự này cũng tốt lắm”.
Anh ta thong thả đi về phía trước, nhàn nhạt nói:
“Ồ, nghe nói là rất xinh đẹp”.
Tôi nhếch môi, cũng chỉ xem như tôi cùng Lục Ca nói đùa với nhau. Mạc Triết kia cũng chưa chắc có ý nghĩ đó. Liền quăng mọi chuyện ra khỏi đầu, về lều đắp chăn ngủ.
Tác giả :
A Thụy