Nguyên Nhược Ngữ
Chương 52
“Dừng lại!!!” Bởi Nhược Ngữ dùng khinh công không ngừng chạy trốn mà Lý Nhứ Ca cũng khinh công đuổi theo thành ra hai người bay hết từ nóc nhà nọ đến nóc nhà kia của vương phủ. Lý Nhứ Ca vừa trông thấy được bóng dáng quen thuộc, nghiến răng hô to:
“Nguyên Nhược Ngữ! Ngươi đứng lại cho ta!!!”
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng rống đột ngột vang lên chẳng khác nào tiếng sấm khiến Nhược Ngữ giật mình, dừng lại một giây tạo cơ hội cho đối phương ở đằng sau đuổi kịp. Hắn vừa định xoay người chạy tiếp thì cổ tay đã bị chế trụ gắt gao.
Hai người đều thở hồng hộc.
Nhờ ánh trăng, Nhược Ngữ bỗng phát hiện đôi mắt đối diện đang nhìn mình với vẻ đáng sợ. Nom y hệt như một con sói săn đêm, một đôi mắt màu xanh biếc, tản ra khí tức vây hãm con mồi khiến hắn có cảm tưởng giây tiếp theo sẽ bị ăn thịt. Nhưng nghĩ đến chuyện Tiêu Mộc Dao cầm mảnh ngọc bội, hắn lập tức hung hăng nhìn lại, lửa trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Nhược Ngữ giãy dụa, cố gắng thoát khỏi gọng kìm song hành động này lại càng khiến đối phương siết chặt thêm. Tuy cảm thấy rất đau ở cổ tay nhưng hắn tuyệt đối không kêu rên dù một tiếng mà chỉ dùng ngữ khí lạnh băng hỏi: “Ngươi muốn gì? Mau buông!!”
“Vì sao chạy?” Lý Nhứ Ca vẫn không hề nới lỏng tay, chằm chằm quan sát con người đứng trước mặt ình, không muốn để lọt bất cứ biểu tình của hắn.
“Vì cái này?”
Nhược Ngữ ngẩng đầu, ánh mắt hiện rõ sự đau đớn. Nửa mảnh ngọc bội lơ lửng trước mắt như đang trêu ngươi hắn.
Cơn tức giận đạt tới đỉnh điểm. Hắn muốn rời khỏi chỗ này ngay tức khắc.
“Không được đi! Mau nói cho ta biết! Vì sao phải chạy trốn? Là bởi ta đem…”
“Không liên quan đến ngươi!!! Vương gia, ta chỉ là hạ nhân thôi. Xin ngài hãy buông tay. Còn rất nhiều người đang chờ ngươi…” Nhược Ngữ lùng túng quay đầu. Hắn không muốn đối diện với ánh mắt khiến hắn mất lý trí kia. Đầu đau quá! Chắc tại chén rượu ban nãy. Đột nhiên hắn muốn hét thật to rồi khóc cho thỏa thích. Thực kỳ quái.
Lý Nhứ Ca vẫn nhìn chằm chằm, không hề có ý định mở miệng.
“…Vương gia, xin hãy buông.” Cổ tay bị siết chặt khiến hắn vô phương trốn chạy. Ngay lúc hắn không kìm được, định hét to thì đối phương chợt lên tiếng.
“Ngươi đang ghen.”
……
Không phải câu nghi vấn mà là một câu khẳng định. Thời điểm nghe được những lời này, Nhược Ngữ có cảm giác lá chắn trong lòng bỗng chốc bị đập tan, tay chân trở nên mềm nhũn. Không biết do tức giận hay bởi nguyên nhân khác mà một màu đỏ lựng lập tức bao phủ khuôn mặt thanh tú. Hắn muốn phản bác hoặc cười lớn chế nhạo nhưng khi chạm phải ánh mắt kia, cái gì cũng không thốt ra nổi.
“Đúng là ngươi đang ghen.” Lý Nhứ Ca tươi cười với vẻ kỳ lạ.
“Sao có thể? Ta ghen? Ta sao có thể… Sao có thể… Ăn dấm chua của ngươi!Ngươi là cái gì của ta?! Căn bản… Căn bản ngươi… Cái gì cũng không phải…” Bị giọng điệu ta- nắm- chắc- rồi chọc giận, Nhược Ngữ giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, xù lông lên. Mấy ngày nay, hắn luôn phải nhìn đám nam sủng thị thiếp, phải chịu cái nhìn lạnh lùng đầy cố ý. Tất cả sự ủy khuất bởi không có chỗ xả mà dồn tích lại thành đống lớn, giờ gặp ngay thủ phạm cộng thêm chất xúc tác là rượu khiến hắn bùng nổ.
……
Sau khi xả hết, Nhược Ngữ mới bắt đầu thấy hối hận. Về cơ bản, hắn không hề có suy nghĩ. Tại sao giống như nữ nhân cố tình gây sự thế này? Trời a, rốt cuộc là ta bị làm sao vậy? Hắn sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn Lý Nhứ Ca, không biết phải giải thích ra sao. Tâm lại một trận hỗn loạn.
Dù khuôn mặt của đối phương chìm trong bóng tối, không thấy được biểu tình nhưng Nhược Ngữ có thể cảm nhận áp suất của bầu khí quyển đang giảm đột ngột. Toàn thân Lý Nhứ Ca tản ra khí màu đen, có phẫn nộ, có bi thương.
Vì sao lại biến thành thế này? Cảm giác muốn khóc.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Hai người, không ai lên tiếng, cứ duy trì trạng thái kẻ nhìn chằm chằm kẻ không dám ngẩng đầu một hồi lâu.
Cuối cùng, Lý Nhứ Ca quyết định buông tay nhưng lúc này, Nhược Ngữ không còn ý nghĩ chạy trốn. Đầu óc đang choáng váng, tim vẫn đập loạn và chân tựa hồ bị dính chặt xuống nền, không thể cử động.
“… Cái gì cũng không phải sao… Ngươi nói dối… Ta là…” Lý Nhứ Ca thì thào, như tự nói với bản thân.
“Ta mới không cần để ý đến ngươi. Sao ta phải quản ngươi làm gì… Ta sẽ sớm có vương phi, đúng không? Mà bên cạnh ngươi còn có nhiều người thế… Ta là cái gì…” Những câu nói như thanh đao liên tục đâm mạnh nhiều nhát vào Nhược Ngữ.
Nhược Ngữ khó khăn ngẩng đầu lên nhưng Lý Nhứ Ca đã không nhìn hắn nữa. Thấy biểu tình khó coi như đang tự chế giễu bản thân kia, hắn liền luống cuống giải thích: “Không phải… Không phải vậy… Ta…”
“Không cần nói nữa, chúng ta đã không còn quan hệ từ lâu lắm rồi. Hẳn ngươi vẫn trách ta. Nhưng tại sao lại cứu ta, lại muốn gặp ta? Rõ ràng, chúng ta đã không còn quan hệ, đúng không? Người có người ngươi thích và ta cũng có người ta thích.”
Hắn có người hắn thích? Quả nhiên là Tiêu Mộc Dao? Người hắn thích không phải là ta. Ha ha, hóa ra là ta tự mình đa tình mà thôi.
“Ngươi sẽ không quan tâm, phải không?”
……
“Trả lời ta! Ngươi sẽ không quan tâm, phải không?” Đột nhiên, Lý Như Ca bóp chặt hai vai của con người đang đứng trước mặt mình, rống to: “Chúng ta đã không là cái gì của nhau, vậy sao ngươi còn cố ý lộ ra biểu tình khiến ta phải hiểu nhầm? Nguyên Nhược Ngữ!!!”
Không phải ngươi đã có người ngươi thích rồi còn gì? Tại sao vẫn hỏi? Đúng, ta ghen nhưng ngươi không thích ta mà. Một mảng tình của ta, kết thúc thật đáng buồn. Nhược Ngữ muốn nói rõ lòng mình như vậy nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng thốt ra một câu:
“Phải, ta sẽ không sao cả. Ta không quan tâm.”
“Nguyên Nhược Ngữ! Ngươi đứng lại cho ta!!!”
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng rống đột ngột vang lên chẳng khác nào tiếng sấm khiến Nhược Ngữ giật mình, dừng lại một giây tạo cơ hội cho đối phương ở đằng sau đuổi kịp. Hắn vừa định xoay người chạy tiếp thì cổ tay đã bị chế trụ gắt gao.
Hai người đều thở hồng hộc.
Nhờ ánh trăng, Nhược Ngữ bỗng phát hiện đôi mắt đối diện đang nhìn mình với vẻ đáng sợ. Nom y hệt như một con sói săn đêm, một đôi mắt màu xanh biếc, tản ra khí tức vây hãm con mồi khiến hắn có cảm tưởng giây tiếp theo sẽ bị ăn thịt. Nhưng nghĩ đến chuyện Tiêu Mộc Dao cầm mảnh ngọc bội, hắn lập tức hung hăng nhìn lại, lửa trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Nhược Ngữ giãy dụa, cố gắng thoát khỏi gọng kìm song hành động này lại càng khiến đối phương siết chặt thêm. Tuy cảm thấy rất đau ở cổ tay nhưng hắn tuyệt đối không kêu rên dù một tiếng mà chỉ dùng ngữ khí lạnh băng hỏi: “Ngươi muốn gì? Mau buông!!”
“Vì sao chạy?” Lý Nhứ Ca vẫn không hề nới lỏng tay, chằm chằm quan sát con người đứng trước mặt ình, không muốn để lọt bất cứ biểu tình của hắn.
“Vì cái này?”
Nhược Ngữ ngẩng đầu, ánh mắt hiện rõ sự đau đớn. Nửa mảnh ngọc bội lơ lửng trước mắt như đang trêu ngươi hắn.
Cơn tức giận đạt tới đỉnh điểm. Hắn muốn rời khỏi chỗ này ngay tức khắc.
“Không được đi! Mau nói cho ta biết! Vì sao phải chạy trốn? Là bởi ta đem…”
“Không liên quan đến ngươi!!! Vương gia, ta chỉ là hạ nhân thôi. Xin ngài hãy buông tay. Còn rất nhiều người đang chờ ngươi…” Nhược Ngữ lùng túng quay đầu. Hắn không muốn đối diện với ánh mắt khiến hắn mất lý trí kia. Đầu đau quá! Chắc tại chén rượu ban nãy. Đột nhiên hắn muốn hét thật to rồi khóc cho thỏa thích. Thực kỳ quái.
Lý Nhứ Ca vẫn nhìn chằm chằm, không hề có ý định mở miệng.
“…Vương gia, xin hãy buông.” Cổ tay bị siết chặt khiến hắn vô phương trốn chạy. Ngay lúc hắn không kìm được, định hét to thì đối phương chợt lên tiếng.
“Ngươi đang ghen.”
……
Không phải câu nghi vấn mà là một câu khẳng định. Thời điểm nghe được những lời này, Nhược Ngữ có cảm giác lá chắn trong lòng bỗng chốc bị đập tan, tay chân trở nên mềm nhũn. Không biết do tức giận hay bởi nguyên nhân khác mà một màu đỏ lựng lập tức bao phủ khuôn mặt thanh tú. Hắn muốn phản bác hoặc cười lớn chế nhạo nhưng khi chạm phải ánh mắt kia, cái gì cũng không thốt ra nổi.
“Đúng là ngươi đang ghen.” Lý Nhứ Ca tươi cười với vẻ kỳ lạ.
“Sao có thể? Ta ghen? Ta sao có thể… Sao có thể… Ăn dấm chua của ngươi!Ngươi là cái gì của ta?! Căn bản… Căn bản ngươi… Cái gì cũng không phải…” Bị giọng điệu ta- nắm- chắc- rồi chọc giận, Nhược Ngữ giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, xù lông lên. Mấy ngày nay, hắn luôn phải nhìn đám nam sủng thị thiếp, phải chịu cái nhìn lạnh lùng đầy cố ý. Tất cả sự ủy khuất bởi không có chỗ xả mà dồn tích lại thành đống lớn, giờ gặp ngay thủ phạm cộng thêm chất xúc tác là rượu khiến hắn bùng nổ.
……
Sau khi xả hết, Nhược Ngữ mới bắt đầu thấy hối hận. Về cơ bản, hắn không hề có suy nghĩ. Tại sao giống như nữ nhân cố tình gây sự thế này? Trời a, rốt cuộc là ta bị làm sao vậy? Hắn sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn Lý Nhứ Ca, không biết phải giải thích ra sao. Tâm lại một trận hỗn loạn.
Dù khuôn mặt của đối phương chìm trong bóng tối, không thấy được biểu tình nhưng Nhược Ngữ có thể cảm nhận áp suất của bầu khí quyển đang giảm đột ngột. Toàn thân Lý Nhứ Ca tản ra khí màu đen, có phẫn nộ, có bi thương.
Vì sao lại biến thành thế này? Cảm giác muốn khóc.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Hai người, không ai lên tiếng, cứ duy trì trạng thái kẻ nhìn chằm chằm kẻ không dám ngẩng đầu một hồi lâu.
Cuối cùng, Lý Nhứ Ca quyết định buông tay nhưng lúc này, Nhược Ngữ không còn ý nghĩ chạy trốn. Đầu óc đang choáng váng, tim vẫn đập loạn và chân tựa hồ bị dính chặt xuống nền, không thể cử động.
“… Cái gì cũng không phải sao… Ngươi nói dối… Ta là…” Lý Nhứ Ca thì thào, như tự nói với bản thân.
“Ta mới không cần để ý đến ngươi. Sao ta phải quản ngươi làm gì… Ta sẽ sớm có vương phi, đúng không? Mà bên cạnh ngươi còn có nhiều người thế… Ta là cái gì…” Những câu nói như thanh đao liên tục đâm mạnh nhiều nhát vào Nhược Ngữ.
Nhược Ngữ khó khăn ngẩng đầu lên nhưng Lý Nhứ Ca đã không nhìn hắn nữa. Thấy biểu tình khó coi như đang tự chế giễu bản thân kia, hắn liền luống cuống giải thích: “Không phải… Không phải vậy… Ta…”
“Không cần nói nữa, chúng ta đã không còn quan hệ từ lâu lắm rồi. Hẳn ngươi vẫn trách ta. Nhưng tại sao lại cứu ta, lại muốn gặp ta? Rõ ràng, chúng ta đã không còn quan hệ, đúng không? Người có người ngươi thích và ta cũng có người ta thích.”
Hắn có người hắn thích? Quả nhiên là Tiêu Mộc Dao? Người hắn thích không phải là ta. Ha ha, hóa ra là ta tự mình đa tình mà thôi.
“Ngươi sẽ không quan tâm, phải không?”
……
“Trả lời ta! Ngươi sẽ không quan tâm, phải không?” Đột nhiên, Lý Như Ca bóp chặt hai vai của con người đang đứng trước mặt mình, rống to: “Chúng ta đã không là cái gì của nhau, vậy sao ngươi còn cố ý lộ ra biểu tình khiến ta phải hiểu nhầm? Nguyên Nhược Ngữ!!!”
Không phải ngươi đã có người ngươi thích rồi còn gì? Tại sao vẫn hỏi? Đúng, ta ghen nhưng ngươi không thích ta mà. Một mảng tình của ta, kết thúc thật đáng buồn. Nhược Ngữ muốn nói rõ lòng mình như vậy nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng thốt ra một câu:
“Phải, ta sẽ không sao cả. Ta không quan tâm.”
Tác giả :
Diệp Cảnh