Nguyên Nhược Ngữ
Chương 42
Nhìn nam nhân nằm hôn mê, một khuôn mặt không gây chú ý, ngũ quan bình thường nhưng không hiểu sao Nhược Ngữ cảm thấy là lạ. Loại khí tức này dường như rất quen.
Đang ngẩn người suy nghĩ, Nhược Ngữ bỗng giật mình bởi Thất Dạ đột nhiên kéo kéo tay hắn.
Thất Dạ nhìn hắn cười cười, sau đó chà nhẹ vài lần lên mặt nam nhân kia. Một mảng da nhỏ lập tức bị bong ra. Nguyên lai, nam nhân này cũng dịch dung. Vậy…
Thấy phát hiện của mình không được hoan nghênh, Thất Dạ làm bộ mặt ỉu xìu giận dỗi.
“Giỏi giỏi Ngươi giỏi lắm” Đọc được ánh mắt thất vọng, Nhược Ngữ vội vàng xoa đầu Thất Dạ tán thưởng, y như tán thưởng con cún. Vì sao lại là con cún? Là bởi vừa thấy cái đôi vô hình của Thất Dạ vẫy cật lực. Diện cụ do Thất Dạ làm rất tinh vi, khó có thể nhận biết. Đặc điểm của nó là chỉ dùng nước mới bỏ ra được, hơn nữa theo sáng kiến của Nhược Ngữ còn có tác dụng bảo vệ chống khỏi sự tiếp xúc của hơi nước nên khi tự phát hiện ra nam nhân đeo diện cụ vô cùng là hả hê, kiểu như đồ ngươi dùng dỏm quá, sao qua được mắt nghề của ta. Ai… con mèo nhỏ kiêu ngạo a.
Ngay lúc Nhược Ngữ hạ tay định kéo diện cụ xuống thì nam nhân bỗng mở mắt. Nhận thấy có người đưa tay ra sát mặt mình, hắn rất nhanh giữ chặt lại. Nghe tiếng kinh hô, Thất Dạ lập tức ấn hắn xuống. Bởi vừa tỉnh lại, còn yếu nên nam nhân liền ngã vật ra phía sau.
“Các ngươi là ai?” Ánh mắt nam nhân tràn ngập cảnh giác. Hắn phát hiện mình bị điểm huyệt, lo lắng gầm nhẹ: “Buông!”
Nghe được thanh âm của nam nhân, Nhược Ngữ chợt kinh động. Âm điệu này nghe thực quen. Để mặc Thất Dạ biểu tình đau lòng cầm cánh tay đỏ ửng của mình lên xoa bóp, Nhược Ngữ nhìn chằm chằm vào con người nằm bất động trên giường, hỏi: “Ngươi là ai?”
Cơ hồ nam nhân cũng nhất thời kinh ngạc. Hắn mở to mắt quan sát kĩ Nhược Ngữ sau đó liền cụp mắt xuống, khóe miệng lộ nụ cười miễn cưỡng, “Ta là Lý Tam, các ngươi là ai?”
Giữ cho nhịp tim mình ổn định, Nhược Ngữ trấn an Thất Dạ rồi quay sang đáp: “Chúng ta thấy ngươi thân thể đầy vết thương trôi trên sông nên mang ngươi về đây. Hắn tên Thất Dạ còn ta là… Ngôn Ngũ.”
Lý Tam liếc mắt đánh giá hai người bọn họ trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Cám ơn đã cứu mạng. Các ngươi có thể giúp ta giải huyệt?”
“Thất Dạ, giải huyệt cho hắn.”
Thất Dạ bất mãn liếc nhìn Nhược Ngữ một cái rồi bước tới gần giường, nghiêng người dò xét Lý Tam, trong mắt ánh lên tia lửa.
Thấy thái độ không tình nguyện của Thất Dạ và bộ dạng nâng cao cảnh giác vì không hiểu lý do tại sao đối phương nhìn mình như vậy của Lý Tam, Nhược Ngữ không khỏi bật cười, “Hắn nghĩ ngươi nợ ta một lời xin lỗi.” Sau đó, nhẹ nhàng cầm bàn tay to hơn mình nhiều lên, trấn an hắn. Đúng là một đứa nhỏ…
Trầm mặc một hồi, Lý Tam đột nhiên lên tiếng: “Thực xin lỗi.”
Nhược Ngữ vốn không hề để tâm đến chuyện này nên khi nhận được lời xin lỗi hắn có phần ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn nam nhân, tình cờ bốn mắt chạm nhau, hắn cảm thấy trong một khắc, đôi mắt kia chợt xuất hiện tia nhu tình.
Cuối cùng, đứa nhỏ cũng chịu giải huyệt cho nam nhân rồi lẽo đẽo theo bảo mẫu về phòng.
Ngày hôm sau, Lý Tam còn chưa xuống giường được, hai người Ngữ Dạ quyết định đi thăm thú quanh thị trấn nhỏ này. Thất Dạ đã lâu chưa gặp nhiều người đến vậy nên có phần hơi lo lắng đồng thời cũng không che giấu được cảm giác hưng phấn, lôi Nhược Ngữ hết đông sang tây, ngó nơi này chút ngó nơi kia tẹo. Nhận được những ánh mắt kỳ quái của người đi đường, Nhược Ngữ không tránh khỏi xấu hổ. Nào có thể loại hai nam nhân nắm tay nhau chạy lăng xăng khắp nơi. Hắn giãy giụa muốn buông ra nhưng khi chạm phải đôi mắt to tròn đang nhìn mình thắc mắc thì hắn đành bỏ cuộc.Vì sao Thất Dạ mỗi khi lộ ra biểu tình này thì hắn không thể nói được câu từ chối.
Bỗng nhiên, từ đâu truyền đến tiếng cãi nhau… Xảy ra chuyện gì vậy? Nhược Ngữ vốn không có ý định góp vui nhưng chưa kịp quay đầu đi thì đã bị Thất Dạ nhanh chóng kéo tay nhảy vào tham dự.
Ai…
“Tha cho ta! Cầu xin ngươi, tha cho ta! Ta thật sự không có làm a!”
Giữa đám đông là một tiểu khất cái ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết, nom vô cùng đáng thương, đã vậy trên người lại có không ít vết thương, “Vị tiểu thư này, cầu ngươi tha cho ta… Thực sự, ta chưa hề làm gì a!”
“ Nữ tử kia thật bá đạo!”
“Đúng thế, ngươi xem cái roi đi.”
“Không biết tiểu thư nhà ai, cậy lắm tiền bắt nạt tiểu khất cái đáng thương.”
“……”
Đám đông vây quanh bàn tán rôm rả nhưng không một ai dám lên tiếng ngăn cản. Nhìn bộ dáng phía sau của nữ tử, Nhược Ngữ không khỏi thất kinh. Tim hắn đập liên hồi. Cảnh vật xung quanh mờ đi. Âm thanh ồm ã giống như bỗng dưng bị đánh cắp.
“Câm miệng!!!” Nữ tử quát to khiến tiếng khóc ồ ồ ngừng lại đột ngột. Nàng vung cây roi dài lên, nhắm thẳng tiểu khất cái mà hạ xuống.
Rất nhanh, cổ tay phải của nữ tử bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại, ngăn cản hành động lỗ mãng của nàng. Người vừa ra tay, không ai khác chính là Thất Dạ!
Nhược Ngữ bước đến gần, đồng thời nữ tử cũng xoay người lại.
Ngây người!
Hắn thập phần kinh hoàng nhìn nữ tử trước mắt mình, lắp bắp:
“Tiểu Ngữ…”
Đang ngẩn người suy nghĩ, Nhược Ngữ bỗng giật mình bởi Thất Dạ đột nhiên kéo kéo tay hắn.
Thất Dạ nhìn hắn cười cười, sau đó chà nhẹ vài lần lên mặt nam nhân kia. Một mảng da nhỏ lập tức bị bong ra. Nguyên lai, nam nhân này cũng dịch dung. Vậy…
Thấy phát hiện của mình không được hoan nghênh, Thất Dạ làm bộ mặt ỉu xìu giận dỗi.
“Giỏi giỏi Ngươi giỏi lắm” Đọc được ánh mắt thất vọng, Nhược Ngữ vội vàng xoa đầu Thất Dạ tán thưởng, y như tán thưởng con cún. Vì sao lại là con cún? Là bởi vừa thấy cái đôi vô hình của Thất Dạ vẫy cật lực. Diện cụ do Thất Dạ làm rất tinh vi, khó có thể nhận biết. Đặc điểm của nó là chỉ dùng nước mới bỏ ra được, hơn nữa theo sáng kiến của Nhược Ngữ còn có tác dụng bảo vệ chống khỏi sự tiếp xúc của hơi nước nên khi tự phát hiện ra nam nhân đeo diện cụ vô cùng là hả hê, kiểu như đồ ngươi dùng dỏm quá, sao qua được mắt nghề của ta. Ai… con mèo nhỏ kiêu ngạo a.
Ngay lúc Nhược Ngữ hạ tay định kéo diện cụ xuống thì nam nhân bỗng mở mắt. Nhận thấy có người đưa tay ra sát mặt mình, hắn rất nhanh giữ chặt lại. Nghe tiếng kinh hô, Thất Dạ lập tức ấn hắn xuống. Bởi vừa tỉnh lại, còn yếu nên nam nhân liền ngã vật ra phía sau.
“Các ngươi là ai?” Ánh mắt nam nhân tràn ngập cảnh giác. Hắn phát hiện mình bị điểm huyệt, lo lắng gầm nhẹ: “Buông!”
Nghe được thanh âm của nam nhân, Nhược Ngữ chợt kinh động. Âm điệu này nghe thực quen. Để mặc Thất Dạ biểu tình đau lòng cầm cánh tay đỏ ửng của mình lên xoa bóp, Nhược Ngữ nhìn chằm chằm vào con người nằm bất động trên giường, hỏi: “Ngươi là ai?”
Cơ hồ nam nhân cũng nhất thời kinh ngạc. Hắn mở to mắt quan sát kĩ Nhược Ngữ sau đó liền cụp mắt xuống, khóe miệng lộ nụ cười miễn cưỡng, “Ta là Lý Tam, các ngươi là ai?”
Giữ cho nhịp tim mình ổn định, Nhược Ngữ trấn an Thất Dạ rồi quay sang đáp: “Chúng ta thấy ngươi thân thể đầy vết thương trôi trên sông nên mang ngươi về đây. Hắn tên Thất Dạ còn ta là… Ngôn Ngũ.”
Lý Tam liếc mắt đánh giá hai người bọn họ trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Cám ơn đã cứu mạng. Các ngươi có thể giúp ta giải huyệt?”
“Thất Dạ, giải huyệt cho hắn.”
Thất Dạ bất mãn liếc nhìn Nhược Ngữ một cái rồi bước tới gần giường, nghiêng người dò xét Lý Tam, trong mắt ánh lên tia lửa.
Thấy thái độ không tình nguyện của Thất Dạ và bộ dạng nâng cao cảnh giác vì không hiểu lý do tại sao đối phương nhìn mình như vậy của Lý Tam, Nhược Ngữ không khỏi bật cười, “Hắn nghĩ ngươi nợ ta một lời xin lỗi.” Sau đó, nhẹ nhàng cầm bàn tay to hơn mình nhiều lên, trấn an hắn. Đúng là một đứa nhỏ…
Trầm mặc một hồi, Lý Tam đột nhiên lên tiếng: “Thực xin lỗi.”
Nhược Ngữ vốn không hề để tâm đến chuyện này nên khi nhận được lời xin lỗi hắn có phần ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn nam nhân, tình cờ bốn mắt chạm nhau, hắn cảm thấy trong một khắc, đôi mắt kia chợt xuất hiện tia nhu tình.
Cuối cùng, đứa nhỏ cũng chịu giải huyệt cho nam nhân rồi lẽo đẽo theo bảo mẫu về phòng.
Ngày hôm sau, Lý Tam còn chưa xuống giường được, hai người Ngữ Dạ quyết định đi thăm thú quanh thị trấn nhỏ này. Thất Dạ đã lâu chưa gặp nhiều người đến vậy nên có phần hơi lo lắng đồng thời cũng không che giấu được cảm giác hưng phấn, lôi Nhược Ngữ hết đông sang tây, ngó nơi này chút ngó nơi kia tẹo. Nhận được những ánh mắt kỳ quái của người đi đường, Nhược Ngữ không tránh khỏi xấu hổ. Nào có thể loại hai nam nhân nắm tay nhau chạy lăng xăng khắp nơi. Hắn giãy giụa muốn buông ra nhưng khi chạm phải đôi mắt to tròn đang nhìn mình thắc mắc thì hắn đành bỏ cuộc.Vì sao Thất Dạ mỗi khi lộ ra biểu tình này thì hắn không thể nói được câu từ chối.
Bỗng nhiên, từ đâu truyền đến tiếng cãi nhau… Xảy ra chuyện gì vậy? Nhược Ngữ vốn không có ý định góp vui nhưng chưa kịp quay đầu đi thì đã bị Thất Dạ nhanh chóng kéo tay nhảy vào tham dự.
Ai…
“Tha cho ta! Cầu xin ngươi, tha cho ta! Ta thật sự không có làm a!”
Giữa đám đông là một tiểu khất cái ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết, nom vô cùng đáng thương, đã vậy trên người lại có không ít vết thương, “Vị tiểu thư này, cầu ngươi tha cho ta… Thực sự, ta chưa hề làm gì a!”
“ Nữ tử kia thật bá đạo!”
“Đúng thế, ngươi xem cái roi đi.”
“Không biết tiểu thư nhà ai, cậy lắm tiền bắt nạt tiểu khất cái đáng thương.”
“……”
Đám đông vây quanh bàn tán rôm rả nhưng không một ai dám lên tiếng ngăn cản. Nhìn bộ dáng phía sau của nữ tử, Nhược Ngữ không khỏi thất kinh. Tim hắn đập liên hồi. Cảnh vật xung quanh mờ đi. Âm thanh ồm ã giống như bỗng dưng bị đánh cắp.
“Câm miệng!!!” Nữ tử quát to khiến tiếng khóc ồ ồ ngừng lại đột ngột. Nàng vung cây roi dài lên, nhắm thẳng tiểu khất cái mà hạ xuống.
Rất nhanh, cổ tay phải của nữ tử bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại, ngăn cản hành động lỗ mãng của nàng. Người vừa ra tay, không ai khác chính là Thất Dạ!
Nhược Ngữ bước đến gần, đồng thời nữ tử cũng xoay người lại.
Ngây người!
Hắn thập phần kinh hoàng nhìn nữ tử trước mắt mình, lắp bắp:
“Tiểu Ngữ…”
Tác giả :
Diệp Cảnh