Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Chương 89
“A!”.
Tiểu Kỷ trán ướt mồ hôi ngồi bật dậy trên giường, sau cơn ác mộng, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, bà đầu bếp đang ôm Diệp Ôn Đường ngủ say, cô hoảng hồn một lúc, đã lâu lắm rồi chưa gặp ác mộng, vừa nãy lại mơ thấy Tiêu Linh biết được nếu giết cô thì Lộ Văn Phi cũng chết theo, liền cầm đao rượt theo cô chạy khắp nửa thành Tô Châu.
Quá kinh hãi, cô đứng dậy, xuống giường uống một ngụm nước, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất.
Aiz nha nha nha, chuyện đã như thế còn nghĩ nhiều làm gì cơ chú, mình không phải là loại người thương xuân tiếc thu. Tiểu Kỷ cười cười, cô chỉ cần được ăn, vậy là đủ để sống vui vẻ mạnh khỏe cả đời.
Ừm, cô chính là người như thế.
Ăn điểm tâm xong, Tiểu Kỷ nhã nhặn từ chối lời kì kèo giữ lại của cả nhà bà đầu bếp, có thể thấy được bọn họ cực kỳ lưu luyến nhóc con Diệp Ôn Đường. Nhưng mà nếu còn dây dưa ở lại đây, e rằng Yên Chi cô nương và tú bà sẽ phát điên mất. Bà đầu bếp suy nghĩ một lát, bảo rằng muốn cùng Tiểu Kỷ về Tô Châu, trên đường có thể chăm sóc nhau cũng tốt.
Ông trời quả nhiên lúc nào cũng đối xử với cô tốt như vậy a, ngay lúc trên người cô không còn đồng xu cắc bạc nào, liền có người tới giúp.
Trượng phu của chị bà đầu bếp ra ngoài thuê xe ngựa. Sau khi bọn họ ôm ấp nựng nịu Diệp Ôn Đường một lúc lâu mới chịu thả ra. Trong lòng Tiểu Kỷ còn đang lo nghĩ, đem theo Diệp Ôn Đường về, biết giải thích thế nào với cái xóm nhà lá ở Vong Ưu lâu đây… Nói rằng cô là mẹ của đứa bé sao? Ách, không phải là không được, nhưng mà sao cứ có cảm giác mình đang lợi dụng Tiểu Diệp? Không đúng không đúng, Tiểu Diệp lớn tuổi như vậy, phải nói là huynh ấy lợi dụng mình thì có, nhưng mà làm như vậy hình như đắc tội với Mộ Dung cô nương? …
… Suy nghĩ lung tung một lúc rồi không nghĩ nổi nữa.
Quá giữa trưa, đã gần đến cửa thành Tô Châu. Tiểu Kỷ hơi đói bụng, vén rèm lên nhìn phía trước, tình hình gần đây náo động, người ra vào thành đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, bên ngoài đã xếp một hàng dài chờ vào thành, cô nhìn Diệp Ôn Đường, nhóc con kia chắc cũng đói bụng, đang khó chịu chu môi, có vẻ sắp khóc rống lên tới nơi.
May mà bà đầu bếp cũng có kinh nghiệm, ôm lấy Diệp Ôn Đường dụ dỗ nó một lúc, theo hàng người nhích đến gần cửa thành. Lão già bán hàng rong đằng trước run rẩy bước vào, cỗ xe ngựa đằng sau cũng chậm rãi tiến lên, một bàn tay cầm khối ngọc bài vươn ra sau bức rèm kiệu, vẻ mặt gã thủ vệ lập tức biến thành chuột nhìn thấy mèo, lập tức tránh đường cho qua.
Hóa ra là người làm quan, Tiểu Kỷ bĩu môi, vén rèm xe ngựa, “Vị quan sai này…”.
“Đi đâu?”, gã thủ vệ lập tức chặn họng.
“Mang con về nhà mẹ đẻ”, bà đầu bếp thuận miệng trả lời.
Hai gã thủ vệ khác lên xe ngựa cẩn thận kiểm tra, không thấy gì khả nghi nên gật đầu với gã thủ vệ đứng dưới, chuẩn bị cho vào thành. Tiểu Kỷ cười cười, rốt cuộc cũng được vào thành… Phải kiếm cái gì ăn.
“Khoan đã!”.
Tiểu Kỷ giật thót tim, năm nay, chẳng lẽ cười một chút cũng gây ra họa sao? …
“Cô…”, thủ vệ giữ lấy vai Tiểu Kỷ, móc ra một tờ lệnh truy nã trong túi, cẩn thận so sánh.
Vẻ mặt gã hoài nghi, liếc mắt với hai gã thủ vệ kia, sau đó cả ba chụm đầu vào nhìn lệnh truy nã. Tiểu Kỷ thấp thỏm nhìn sang, đột nhiên sửng sốt.
Trên lệnh truy nã kia cũng không có gì, chỉ có một bức họa, nét bút mộc mạc vẽ ra một cô gái đang nở nụ cười tươi tắn.
Lông mày ngắn mà đậm, mắt không lớn không nhỏ, cái mũi tròn trịa cùng nụ cười tươi để lộ cái lúm đồng tiền bên má phải. Cô gái trong bức họa, rõ ràng chính là Tiểu Kỷ, nhưng cô không có được khí chất linh động như trong tranh, khó trách thủ vệ cũng không dám chắc.
“Này… Cô gái đó, phạm tội gì vậy?”.
Vẻ mặt gã thủ vệ cổ quái, cũng chẳng trả lời cô, chỉ nhăn mày, “Ngươi thấy có giống không?”.
Thủ vệ bên cạnh lắc đầu, “Không giống, cô ta không có xinh như người trong tranh”.
…
Tiểu Kỷ đen mặt, nhẫn nhịn.
“Bức họa của Tiêu tiểu thư thật là chung chung quá”, thủ vệ thứ ba nói: “Mấy cô gái giống giống như vậy đi qua đi lại đầy thành, sao mà tìm ra được?”.
“Nếu là người tiểu thư cần, chắc cũng không xấu vậy đâu, hừm”, gã thủ vệ lại nhìn Tiểu Kỷ một lần nữa, rốt cuộc quyết định: “Không phải chuyện của cô, đi vào đi”.
…
Cô cảm thấy mình rất may mắn.
Nhưng mà tại sao vẫn có chút khó chịu?
Bà đầu bếp ôm Ôn Đường, kỳ quái nói: “Tiểu thư muốn tìm ai vậy, lại còn dùng đến cả người của quan phủ?”.
“Quan phủ mà chịu sai khiến sao?”, Tiểu Kỷ ngạc nhiên hỏi.
“Không chịu cũng không được, thành Tô Châu này trời cao hoàng đế xa, mấy thành xung quanh đều dựa vào Tiêu gia, thành Tô Châu lại là nơi có nhiều nhân vật võ công tuyệt thế, nếu không có Tiêu gia chủ trì thì đã sớm hỗn loạn”.
Tiểu Kỷ ôm một bụng tâm tư quay đầu lại nhìn, cô gái trong tranh tất nhiên là cô rồi, nhưng mà Tiêu Linh muốn tìm cô để làm gì?
Chẳng lẽ… Cảnh tượng trong cơn ác mộng trở thành sự thật rồi sao?
Rùng mình một cái, Tiểu Kỷ thò đầu ra, thúc giục phu xe đi nhanh một chút.
Tạm biệt bà đầu bếp xong, Tiểu Kỷ gõ cửa Vong Ưu lâu. Ban ngày thanh lâu không mở cửa, chỉ có tú bà ngồi gật gà gật gù ở cái ghế trước sảnh, sau cửa đột nhiên có người vươn tay ra, đập một cái đau điếng lên đầu cô, quát lên: “Nha đầu lười, lại trốn đi chơi phải không?”.
Tiểu Kỷ rên một tiếng. Tú bà giật mình tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Tiểu Kỷ, hai mắt lập tức tóe lửa.
“Cho đi ra ngoài một ngày, quên mất mình là ai luôn rồi hả…”, tú bà vươn tay nhéo lỗ tai Tiểu Kỷ, cô vội rụt đầu về phía sau, đụng trúng cái mũi Diệp Ôn Đường, nhóc con không thoải mái, hừ một tiếng đầy khó chịu.
Tú bà và Yên Chi lập tức ngây ngẩn, hai người nhìn trừng trừng đứa bé trong lòng Tiểu Kỷ.
“Đây là…”, tú bà chần chờ nói: “Đó là…”.
“Ách”, Tiểu Kỷ nịnh hót cười cười, “Cháu bà con xa của ta”.
Yên lặng ba giây, Yên Chi hét lên một tiếng, xông tới đoạt lấy Diệp Ôn Đường, “Đáng yêu quá đi!”.
Tú bà cũng kích động, “Làm sao, làm sao mà ngươi có thể sinh ra một đứa bé xinh xắn thế hả?”.
“Ơ, ta nói rồi mà, không là con của ta…”.
“Aiz nha nha, còn xấu hổ cái gì, đích thị là ngươi ăn vụng với anh chàng nào, ha ha”.
“Chúng ta ở đây cũng đâu có coi trọng chuyện trinh tiết, gà mái có thể đẻ trứng được đều gà mái tốt…”.
Cái này thì có liên quan gì a… Tiểu Kỷ trăm miệng cũng không thể bào chữa. Đúng lúc Đào Nhi và Đông Tuyết từ trên lầu đi xuống, Đào Nhi ô lên một tiếng thì thôi, còn Đông Tuyết nổi tiếng là tảng đá ít nói trong thanh lâu, cũng giúp Tiểu Kỷ thông cáo khắp nơi.
“Tiểu Kỷ ôm một đứa con về!!!”.
Quả nhiên, cửa sổ trên lầu ló ra rất nhiều cái đầu nhỏ tò mò, sau đó vài người bước ra ngoài nhìn xuống, lần lượt hét chói tai rồi nhiệt liệt phóng xuống cầu thang, móng vuốt giày xéo gương mặt đáng thương của Diệp Ôn Đường.
Mọi người hiển nhiên không tin đây là con người khác, Tiểu Kỷ cũng lười giải thích. Cũng không ít cô gái trong kỹ viện có từng có tin vui, nhưng cuối cùng đều phá bỏ bởi vì ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo của bọn họ, cả đời không thể có con, là chuyện tàn nhẫn tới cỡ nào đối với một cô gái.
Không có cô gái nào muốn luân lạc tới kỹ viện, các cô đều ích kỷ không tốt, các cô lạnh lùng hèn mọn, các cô sẽ mắng chửi nhau chỉ vì giành giật một vị khách, các cô dùng thân thể của mình chịu tiếng nhơ cả đời. Nhưng các cô cũng chính là những người có số phận khốn khổ nhất cõi đời này, đánh cược cả danh tiết phụ nữ, chỉ để sinh tồn.
Ôn Đường a, nhìn đi, được nhiều người thương yêu như vậy.
So với cô, nó còn hạnh phúc hơn nhiều.
Đám đông cuối cùng cũng tản bớt ra, Diệp Ôn Đường thành công đoạt mất cái khăn của tú bà, bà cũng không keo kiệt lấy mật ong cất giấu nhiều năm ra cho Ôn Đường ăn. Tiểu Kỷ vừa nghe vậy, đôi mắt tóe ra hình trái tim muốn bay sang ăn chung, lại bị Đào Nhi bà tám kéo tới hỏi chuyện mấy ngày qua, đành phải nhìn Diệp Ôn Đường cười sung sướng biến mất sau khúc quanh cầu thang.
Tiểu Kỷ kể lể với Đào Nhi xong, liền chạy thẳng tới phòng bếp, trên cửa sổ bày hai dĩa đồ ăn nóng hôi hổi, đó là món ăn chuẩn bị cho khách quý. Sống ở kỹ viện cũng có cái hay của nó, đến kỹ viện vừa có thể cua trai đẹp còn được ăn cơm, đến quán ăn chỉ có thể ăn cơm chứ chưa chắc có thể cua trai đẹp.
Đại nương ở nhà bếp đã sớm phòng cô như phòng trộm, thế nhưng vẫn bị cô chôm mất hai cái bánh quế hoa[1], trong thanh lâu lại nghe được tiếng nửa thật nửa giả tức giận mắng chửi của đại nương, Tiểu Kỷ cười vui vẻ, chạy về căn phòng nhỏ dành cho nha hoàn rồi đóng chặt cửa.
Ăn bánh xong, bò lên chăn đệm, lấy ra một vật gì đó bên dưới gối.
Một vật lạnh như đá, nhẵn mịn, nhưng có thể khiến cho trái tim cô ấm áp.
Bởi vì nó mang hơi thở của một người.
Mặt nạ bạch ngọc.
Đêm qua không có nó, cô cũng không ngủ ngon được.
Tiểu Kỷ cười cười, nhẹ nhàng cầm mặt nạ, chui vào trong chăn.
Vừa nhắm mắt lại, liền khò khò ngủ mất.
Tiểu Kỷ trán ướt mồ hôi ngồi bật dậy trên giường, sau cơn ác mộng, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, bà đầu bếp đang ôm Diệp Ôn Đường ngủ say, cô hoảng hồn một lúc, đã lâu lắm rồi chưa gặp ác mộng, vừa nãy lại mơ thấy Tiêu Linh biết được nếu giết cô thì Lộ Văn Phi cũng chết theo, liền cầm đao rượt theo cô chạy khắp nửa thành Tô Châu.
Quá kinh hãi, cô đứng dậy, xuống giường uống một ngụm nước, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất.
Aiz nha nha nha, chuyện đã như thế còn nghĩ nhiều làm gì cơ chú, mình không phải là loại người thương xuân tiếc thu. Tiểu Kỷ cười cười, cô chỉ cần được ăn, vậy là đủ để sống vui vẻ mạnh khỏe cả đời.
Ừm, cô chính là người như thế.
Ăn điểm tâm xong, Tiểu Kỷ nhã nhặn từ chối lời kì kèo giữ lại của cả nhà bà đầu bếp, có thể thấy được bọn họ cực kỳ lưu luyến nhóc con Diệp Ôn Đường. Nhưng mà nếu còn dây dưa ở lại đây, e rằng Yên Chi cô nương và tú bà sẽ phát điên mất. Bà đầu bếp suy nghĩ một lát, bảo rằng muốn cùng Tiểu Kỷ về Tô Châu, trên đường có thể chăm sóc nhau cũng tốt.
Ông trời quả nhiên lúc nào cũng đối xử với cô tốt như vậy a, ngay lúc trên người cô không còn đồng xu cắc bạc nào, liền có người tới giúp.
Trượng phu của chị bà đầu bếp ra ngoài thuê xe ngựa. Sau khi bọn họ ôm ấp nựng nịu Diệp Ôn Đường một lúc lâu mới chịu thả ra. Trong lòng Tiểu Kỷ còn đang lo nghĩ, đem theo Diệp Ôn Đường về, biết giải thích thế nào với cái xóm nhà lá ở Vong Ưu lâu đây… Nói rằng cô là mẹ của đứa bé sao? Ách, không phải là không được, nhưng mà sao cứ có cảm giác mình đang lợi dụng Tiểu Diệp? Không đúng không đúng, Tiểu Diệp lớn tuổi như vậy, phải nói là huynh ấy lợi dụng mình thì có, nhưng mà làm như vậy hình như đắc tội với Mộ Dung cô nương? …
… Suy nghĩ lung tung một lúc rồi không nghĩ nổi nữa.
Quá giữa trưa, đã gần đến cửa thành Tô Châu. Tiểu Kỷ hơi đói bụng, vén rèm lên nhìn phía trước, tình hình gần đây náo động, người ra vào thành đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, bên ngoài đã xếp một hàng dài chờ vào thành, cô nhìn Diệp Ôn Đường, nhóc con kia chắc cũng đói bụng, đang khó chịu chu môi, có vẻ sắp khóc rống lên tới nơi.
May mà bà đầu bếp cũng có kinh nghiệm, ôm lấy Diệp Ôn Đường dụ dỗ nó một lúc, theo hàng người nhích đến gần cửa thành. Lão già bán hàng rong đằng trước run rẩy bước vào, cỗ xe ngựa đằng sau cũng chậm rãi tiến lên, một bàn tay cầm khối ngọc bài vươn ra sau bức rèm kiệu, vẻ mặt gã thủ vệ lập tức biến thành chuột nhìn thấy mèo, lập tức tránh đường cho qua.
Hóa ra là người làm quan, Tiểu Kỷ bĩu môi, vén rèm xe ngựa, “Vị quan sai này…”.
“Đi đâu?”, gã thủ vệ lập tức chặn họng.
“Mang con về nhà mẹ đẻ”, bà đầu bếp thuận miệng trả lời.
Hai gã thủ vệ khác lên xe ngựa cẩn thận kiểm tra, không thấy gì khả nghi nên gật đầu với gã thủ vệ đứng dưới, chuẩn bị cho vào thành. Tiểu Kỷ cười cười, rốt cuộc cũng được vào thành… Phải kiếm cái gì ăn.
“Khoan đã!”.
Tiểu Kỷ giật thót tim, năm nay, chẳng lẽ cười một chút cũng gây ra họa sao? …
“Cô…”, thủ vệ giữ lấy vai Tiểu Kỷ, móc ra một tờ lệnh truy nã trong túi, cẩn thận so sánh.
Vẻ mặt gã hoài nghi, liếc mắt với hai gã thủ vệ kia, sau đó cả ba chụm đầu vào nhìn lệnh truy nã. Tiểu Kỷ thấp thỏm nhìn sang, đột nhiên sửng sốt.
Trên lệnh truy nã kia cũng không có gì, chỉ có một bức họa, nét bút mộc mạc vẽ ra một cô gái đang nở nụ cười tươi tắn.
Lông mày ngắn mà đậm, mắt không lớn không nhỏ, cái mũi tròn trịa cùng nụ cười tươi để lộ cái lúm đồng tiền bên má phải. Cô gái trong bức họa, rõ ràng chính là Tiểu Kỷ, nhưng cô không có được khí chất linh động như trong tranh, khó trách thủ vệ cũng không dám chắc.
“Này… Cô gái đó, phạm tội gì vậy?”.
Vẻ mặt gã thủ vệ cổ quái, cũng chẳng trả lời cô, chỉ nhăn mày, “Ngươi thấy có giống không?”.
Thủ vệ bên cạnh lắc đầu, “Không giống, cô ta không có xinh như người trong tranh”.
…
Tiểu Kỷ đen mặt, nhẫn nhịn.
“Bức họa của Tiêu tiểu thư thật là chung chung quá”, thủ vệ thứ ba nói: “Mấy cô gái giống giống như vậy đi qua đi lại đầy thành, sao mà tìm ra được?”.
“Nếu là người tiểu thư cần, chắc cũng không xấu vậy đâu, hừm”, gã thủ vệ lại nhìn Tiểu Kỷ một lần nữa, rốt cuộc quyết định: “Không phải chuyện của cô, đi vào đi”.
…
Cô cảm thấy mình rất may mắn.
Nhưng mà tại sao vẫn có chút khó chịu?
Bà đầu bếp ôm Ôn Đường, kỳ quái nói: “Tiểu thư muốn tìm ai vậy, lại còn dùng đến cả người của quan phủ?”.
“Quan phủ mà chịu sai khiến sao?”, Tiểu Kỷ ngạc nhiên hỏi.
“Không chịu cũng không được, thành Tô Châu này trời cao hoàng đế xa, mấy thành xung quanh đều dựa vào Tiêu gia, thành Tô Châu lại là nơi có nhiều nhân vật võ công tuyệt thế, nếu không có Tiêu gia chủ trì thì đã sớm hỗn loạn”.
Tiểu Kỷ ôm một bụng tâm tư quay đầu lại nhìn, cô gái trong tranh tất nhiên là cô rồi, nhưng mà Tiêu Linh muốn tìm cô để làm gì?
Chẳng lẽ… Cảnh tượng trong cơn ác mộng trở thành sự thật rồi sao?
Rùng mình một cái, Tiểu Kỷ thò đầu ra, thúc giục phu xe đi nhanh một chút.
Tạm biệt bà đầu bếp xong, Tiểu Kỷ gõ cửa Vong Ưu lâu. Ban ngày thanh lâu không mở cửa, chỉ có tú bà ngồi gật gà gật gù ở cái ghế trước sảnh, sau cửa đột nhiên có người vươn tay ra, đập một cái đau điếng lên đầu cô, quát lên: “Nha đầu lười, lại trốn đi chơi phải không?”.
Tiểu Kỷ rên một tiếng. Tú bà giật mình tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Tiểu Kỷ, hai mắt lập tức tóe lửa.
“Cho đi ra ngoài một ngày, quên mất mình là ai luôn rồi hả…”, tú bà vươn tay nhéo lỗ tai Tiểu Kỷ, cô vội rụt đầu về phía sau, đụng trúng cái mũi Diệp Ôn Đường, nhóc con không thoải mái, hừ một tiếng đầy khó chịu.
Tú bà và Yên Chi lập tức ngây ngẩn, hai người nhìn trừng trừng đứa bé trong lòng Tiểu Kỷ.
“Đây là…”, tú bà chần chờ nói: “Đó là…”.
“Ách”, Tiểu Kỷ nịnh hót cười cười, “Cháu bà con xa của ta”.
Yên lặng ba giây, Yên Chi hét lên một tiếng, xông tới đoạt lấy Diệp Ôn Đường, “Đáng yêu quá đi!”.
Tú bà cũng kích động, “Làm sao, làm sao mà ngươi có thể sinh ra một đứa bé xinh xắn thế hả?”.
“Ơ, ta nói rồi mà, không là con của ta…”.
“Aiz nha nha, còn xấu hổ cái gì, đích thị là ngươi ăn vụng với anh chàng nào, ha ha”.
“Chúng ta ở đây cũng đâu có coi trọng chuyện trinh tiết, gà mái có thể đẻ trứng được đều gà mái tốt…”.
Cái này thì có liên quan gì a… Tiểu Kỷ trăm miệng cũng không thể bào chữa. Đúng lúc Đào Nhi và Đông Tuyết từ trên lầu đi xuống, Đào Nhi ô lên một tiếng thì thôi, còn Đông Tuyết nổi tiếng là tảng đá ít nói trong thanh lâu, cũng giúp Tiểu Kỷ thông cáo khắp nơi.
“Tiểu Kỷ ôm một đứa con về!!!”.
Quả nhiên, cửa sổ trên lầu ló ra rất nhiều cái đầu nhỏ tò mò, sau đó vài người bước ra ngoài nhìn xuống, lần lượt hét chói tai rồi nhiệt liệt phóng xuống cầu thang, móng vuốt giày xéo gương mặt đáng thương của Diệp Ôn Đường.
Mọi người hiển nhiên không tin đây là con người khác, Tiểu Kỷ cũng lười giải thích. Cũng không ít cô gái trong kỹ viện có từng có tin vui, nhưng cuối cùng đều phá bỏ bởi vì ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo của bọn họ, cả đời không thể có con, là chuyện tàn nhẫn tới cỡ nào đối với một cô gái.
Không có cô gái nào muốn luân lạc tới kỹ viện, các cô đều ích kỷ không tốt, các cô lạnh lùng hèn mọn, các cô sẽ mắng chửi nhau chỉ vì giành giật một vị khách, các cô dùng thân thể của mình chịu tiếng nhơ cả đời. Nhưng các cô cũng chính là những người có số phận khốn khổ nhất cõi đời này, đánh cược cả danh tiết phụ nữ, chỉ để sinh tồn.
Ôn Đường a, nhìn đi, được nhiều người thương yêu như vậy.
So với cô, nó còn hạnh phúc hơn nhiều.
Đám đông cuối cùng cũng tản bớt ra, Diệp Ôn Đường thành công đoạt mất cái khăn của tú bà, bà cũng không keo kiệt lấy mật ong cất giấu nhiều năm ra cho Ôn Đường ăn. Tiểu Kỷ vừa nghe vậy, đôi mắt tóe ra hình trái tim muốn bay sang ăn chung, lại bị Đào Nhi bà tám kéo tới hỏi chuyện mấy ngày qua, đành phải nhìn Diệp Ôn Đường cười sung sướng biến mất sau khúc quanh cầu thang.
Tiểu Kỷ kể lể với Đào Nhi xong, liền chạy thẳng tới phòng bếp, trên cửa sổ bày hai dĩa đồ ăn nóng hôi hổi, đó là món ăn chuẩn bị cho khách quý. Sống ở kỹ viện cũng có cái hay của nó, đến kỹ viện vừa có thể cua trai đẹp còn được ăn cơm, đến quán ăn chỉ có thể ăn cơm chứ chưa chắc có thể cua trai đẹp.
Đại nương ở nhà bếp đã sớm phòng cô như phòng trộm, thế nhưng vẫn bị cô chôm mất hai cái bánh quế hoa[1], trong thanh lâu lại nghe được tiếng nửa thật nửa giả tức giận mắng chửi của đại nương, Tiểu Kỷ cười vui vẻ, chạy về căn phòng nhỏ dành cho nha hoàn rồi đóng chặt cửa.
Ăn bánh xong, bò lên chăn đệm, lấy ra một vật gì đó bên dưới gối.
Một vật lạnh như đá, nhẵn mịn, nhưng có thể khiến cho trái tim cô ấm áp.
Bởi vì nó mang hơi thở của một người.
Mặt nạ bạch ngọc.
Đêm qua không có nó, cô cũng không ngủ ngon được.
Tiểu Kỷ cười cười, nhẹ nhàng cầm mặt nạ, chui vào trong chăn.
Vừa nhắm mắt lại, liền khò khò ngủ mất.
Tác giả :
Niếp Kiển Tù Đoàn